HOÀNG HÔN CỦA CÁC VỊ THẦN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Được đêm đen che phủ, họ đặt chân đến thành phố chết dưới bóng ngọn núi. Hàng ngàn chiến binh, mỗi người mang theo những món cổ vật đẫm máu chứng tỏ dòng dõi xa xưa của Thể Thăng Hoa đang chỉ huy họ.

Thành phố và người dân nơi đây từ lâu đã hợp làm một với sa mạc, thật khó mà phân biệt được cát và tro xương. Chỉ còn mấy ngọn tháp cao nhất vươn được khỏi đụn cát: những công trình đổ nát khóc than rên rỉ khi gió thổi từ trên núi xuống. Ngay trên một bục đá nứt nẻ là cặp chân trơ trọi của bức tượng đầu chim bị chôn lấp gần nửa trên mặt cát cạnh đó.

Cách đây thật lâu, một sự kiện trọng đại đã diễn ra trong thung lũng nơi sau này thành phố được dựng lên.

Nó đánh dấu sự khởi đầu của Shurima.

Và cũng đưa đến sự kết thúc của nó.

Không ai nhớ ngày ấy, trừ những vị thần chiến binh đang dẫn quân nhằm hướng đống tàn tích của thành phố mà tiến tới. Chính những thần chiến binh này đã tàn sát dân chúng sau khi hoàng đế của họ bị phản bội. Người chết, thành phố bị thiêu trụi, và tên họ bị xóa sạch khỏi mọi tấm bia và cột tưởng niệm còn sót lại.

Nhưng, những hành động diệt chủng kia chẳng vì mục đích gì ngoài oán thù phù phiếm.

Phù phiếm bởi đứa trẻ bị bắt làm nô lệ ở thành phố này đã chết từ lâu, và ghi nhớ nơi nó sinh ra trên đời thật vô ích.

Nó đã hủy diệt đế chế và chia rẽ tình huynh đệ của họ.

Và thế là, các thần chiến binh thiêu cháy Nerimazeth, cùng người dân ở đây, thành tro.

***

Dòng thời gian trôi đã lấy đi sắc màu lấp lánh của cuộn giấy bằng vàng.

Giống như tất cả chúng ta, Ta'anari nghĩ. Ông rà ngón tay qua một danh sách những cái tên và con số, bản ghi chép tỉ mỉ về tiền thuế thập phân từ các cảng giao thương mới lập tại Kha'zhun ở phía Bắc.

Mới lập ư...?

Kha'zhun đã tồn tại nhiều thế kỷ, lối ăn nói man rợ của cư dân đã biến tên nó thành một thứ gì mới mẻ và xấu xí. Đại Học Giả có thể thấy nội dung trong cuộn giấy thú vị, nhưng giá trị duy nhất của nó với Ta'anari là mối liên hệ hữu hình tới thời mà thế giới này còn hữu lý.

Căn phòng từng là sảnh ghi chép, giá sách chật kín bốn bức tường cẩm thạch, chất đầy những cuộn giấy ghi lại cống phẩm cho hoàng đế, chi tiêu cho chiến tranh cùng vô sô chứng thư của ngài. Nó từng rất rộng rãi, nhưng phần mái đã đổ sập vài trăm năm trước, và cát đã phủ đầy hầu hết phần không gian ngầm bên dưới.

Ông cảm thấy không khí có sự thay đổi, và ngước lên nhìn.

Myisha đứng ngay cửa vào, trông cô thấp hẳn đi trước kích thước của nó. Đầu Ta'anari có thể quét qua thanh rầm—hồi ông còn đứng thẳng được. Myisha có vóc người nhỏ nhắn, thậm chí hơi mong manh, nhưng Ta'anari cảm nhận được ở cô sự sâu sắc mà ông không nắm bắt hết được. Tóc vàng như người nơi phương Bắc lạnh giá phủ quanh vai cô. Khuôn mặt trẻ trung, nhưng đôi mắt, một cái màu xanh da trời, một cái màu tím sẫm, lộ ra vẻ thông thái trước tuổi. Cô mặc áo lụa mỏng nhiều màu sắc và hoàn toàn không thích hợp với chốn sa mạc, buộc một sợi dây mảnh quanh eo, trên đó treo chiếc chìa khóa bằng vàng. Khăn quàng màu hồng sáng ôm lấy cổ, và cô đang lấy tay nghịch nghịch phần tua rua của nó.

"Họ đang ở đây," cô nói.

"Bao nhiêu?"

"Chín chiến đoàn. Gần mười ngàn người."

Ta'anari gật đầu, lấy lưỡi đảo qua mấy cái răng nanh vàng xỉn. "Nhiều hơn ta dự kiến."

"Quá nhiều máu đã đổ trong mấy thế kỷ qua," ông nói. "Quá nhiều oán thù đã kết. Ý tưởng về hòa bình giữa chúng ta là lời nguyền rủa cho nhiều trong người bọn họ."

Myisha lắc đầu trước sự ngu ngốc ấy. "Bao người đã chết trong cuộc chiến triền miên này. Ngài đã xuống tay với nhiều đồng loại của ngài hơn cả lũ quái vật vực thẳm đấy."

Chút khiển trách trong giọng điệu đùa cợt của cô ngấm vào Ta'anari. Sau tất cả, cô nói đúng.

Đó không phải lý do ông gọi thân thích của mình đến sao?

"Khi Azir ngã xuống, chiến tranh giữa các Thái Dương Tộc là không thể tránh khỏi," Ta'anari đặt cuộn giấy sang một bên, tạm ngừng cuộc nghiên cứu lịch sử. "Không còn ngài, tham vọng của chúng ta vượt ngoài tầm kiểm soát. Có biết bao viễn cảnh về tương lai, nhưng chúng ta đều đã quá sa ngã để nhận ra chúng."

"Thế thì rốt cuộc các ngài cũng đâu khác người phàm."

Trước đây, ông sẽ xử tử kẻ nào dám nói câu đó, nhưng hàng thế kỷ chiến tranh và tàn sát của họ đã là minh chứng rõ nhất cho sự thật rồi.

Ta'anari không nhớ rõ Myisha bắt đầu làm việc cho ông từ bao giờ. Sinh mệnh người phàm thật ngắn ngủi, ông hiếm khi nhận ra khi nào ai đó chết đó rồi một người khác thế chỗ. Nhưng Myisha thu hút sự chú ý của ông hơn hết thảy. Một phần do thói xấc xược của cô, nhưng còn hơn thế nữa. Cô thấu hiểu tâm trí người phàm, thứ ông và đồng loại không có từ khi họ đánh đổi nhân tính lấy sức mạnh.

Lần cuối Ta'anari đi như một con người đã lâu lắm rồi. Ông gần như không nhớ nổi cảm giác của người phàm, hay nhận thức về dòng thời gian trôi. Phép thuật cổ xưa và sự ra đời của Đĩa Mặt Trời đã tái tạo ông, rèn giũa xác phàm thô tục của ông thành cơ thể thần thánh.

Một vị thần đầy khiếm khuyết và vụn vỡ, nhưng vẫn là thần.

Thân hình của ông có dạng một con báo mang giáp bằng đồng, lưng đã còng vì tuổi tác và chiến tranh, nhưng vẫn rất cường tráng. Bộ lông ở thân trên đen bóng, nhưng vùng miệng và tay chân đã lốm đốm xám, đấy là ông đã cố gắng hết sức để giữ dáng. Ánh nhìn của Ta'anari từng đủ sức chấn nhiếp cả đoàn quân, nhưng giờ chỉ còn một viên hồng ngọc rạn nứt bên trong hốc mắt sứt sẹo, bên kia là con mắt dài hẹp màu hổ phách, nhòe nhoẹt một cách tuyệt vọng. Xương sống ông oằn đi sau khi hứng trọn một cú bổ rìu trong Trận Đánh Sông Khaleek, đòn tấn công dữ dội đến mức khả năng hồi phục thần thánh của ông cũng chẳng thể hoàn toàn chữa lành vết thương.

Ông cầm vũ khí trên bàn lên, thanh thập tự kiếm tuyệt đẹp Chalicar. Ông cảm nhận sự cân bằng tuyệt hảo của nó, nhưng hơn cả, là sự chờ mong trĩu nặng trong nó. Ông thở dài, cắm nó vào bao da trên vai rồi đi lại chỗ Myisha.

Dù bị thời gian và thương tật tàn phá, Ta'anari vẫn cao hơn hẳn cô. Đại Chiến Thái Dương Tộc—dù người ta hay gọi nó bằng một cái tên khác, tăm tối hơn—đã cướp đi vô vàn sinh mạng của đồng loại cô, nhưng cô không hề sợ ông.

Thỉnh thoảng, ông cảm nhận được thoáng thương hại từ cô.

Lúc khác thì lại là sự khinh miệt.

Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn trơn láng lên nắm đấm to tướng đầy vuốt nhọn của ông. "Ngài vẫn là một thần chiến binh, Ta'anari," cô nói. "Hãy nhắc họ nhớ về điều họ theo đuổi, và ngài sẽ giành được sự ủng hộ của họ thôi."

"Nếu họ không nghe thì sao?"

Cô mỉm cười. "Quá đơn giản. Ngài xử hết là xong."

Các tín đồ đang đợi ông ngoài tiền sảnh đã lún trong cát. Họ từng là vua chúa cai trị các đế chế của người phàm, nhưng đứng trước chiến đoàn bất khả chiến bại của Ta'anari, họ đã thề phục vụ ông.

Chiến đấu bên một thần chiến binh thì tốt hơn là bị ông ta nghiền nát.

Teushpa cúi đầu khi ông lại gần, hai cánh tay khỏe mạnh điểm nhiều hình xăm và vòng tay bằng ngọc thạch. Ngang ngạnh, nhưng trung thành, bà là người cuối cùng chịu đầu hàng. Sulpae là dân sa mạc có dòng dõi từ tận thời cha ông của Azir. Bà dộng cây giáo dài xuống đất khi thấy ông. Đầu cạo trọc, được rạch thành hình lưới với những hạt vàng ở mỗi giao điểm.

Idri-Mi, kiêu hãnh và mạnh mẽ, vác cây rìu cán dài trên vai. Thứ vũ khí nặng nề này thậm chí đa số đàn ông cũng không nhấc lên được. Bà là nữ hoàng của vùng đất phía Đông, gia tộc đã ba đời chiến đấu cho ông. Nước da trắng ngà, mái tóc đen dài được buộc gọn với những cái móc bạc.

Ta'anari đứng trước ba nữ chiến binh.

Họ không phải vệ sĩ của ông; ông chẳng cần mấy sinh vật thấp kém bảo vệ. Thay vào đó, họ là biểu tượng cho ý chí của ông, cho cách ông thống trị được những chiến binh kiêu hãnh từng muốn ông phải chết, và đủ giỏi để thực sự có khả năng làm ông bị thương.

Các anh chị em trong hội huynh đệ đã suy tàn của ông cũng có các tín đồ của họ, nhưng chẳng thể dũng mãnh bằng của ông.

Dẫu vậy, không ai trong số họ dám nhìn vào mắt ông khi ông nói chuyện. Đối mắt với một thần chiến binh đồng nghĩa với chết.

"Ta đã thấy nhiều tín đồ trong hàng trăm năm tồn tại, nhưng các ngươi sẽ là những người cuối cùng," Ta'anari nói. Ông quan sát phản ứng trên mặt họ, nhưng thời gian phụng sự dài dằng dặc đã loại bỏ được nhược điểm cảm xúc nơi họ. Trông họ vô cảm như mấy bức tượng đổ rải rác ngoài thành phố chết vậy. "Ta hoàn toàn chắc chắn điều đó, từ sự kiên nhẫn trong mắt các ngươi khi những cơn ác mộng cắn xé tâm trí ta khi thuốc của Myisha hết tác dụng. Các ngươi đều trung thành, nhưng cũng mong ta chết lắm."

Mắt Teushpa vừa hơi lóe lên sao? Nếu là trước đây, hẳn ông đã nhai xương bà ta vì thiếu kiểm soát như vậy, nhưng ham muốn giết chóc của ông đã nhạt dần sau nhiều thế kỷ.

"Không trách các ngươi được," ông tiếp tục. "Đồng loại của ta cho các ngươi cái gì ngoài chết chóc và kinh hoàng? Thật lâu trước đây, Thái Dương Tộc trả cái giá kinh khủng để cứu thế giới này, nhưng giờ chúng ta đã đưa nó đến bờ hủy diệt. Những ngày vinh quang của Quân Đoàn Thăng Hoa đã qua rồi, bị che mờ bởi bóng đêm chiến tranh, và bởi cả đống ký ức phù dù của đám người phàm các ngươi nữa."

Những lời cuối thốt lên đầy cay đắng, chỉ dịu đi một chút trước sự thật rằng chính ông và các huynh đệ đã gây ra điều đó. Quá tự phụ, tinh thần bị chiến tranh tàn phá, và đủ loại thù hận truyền kiếp đã trộn lẫn với nhau để rèn nên thanh kiếm chặt đứt xiềng xích của trách nhiệm nơi họ.

Ta'anari rùng mình thở dài. Hơn một ngàn năm nay, ông đã chống lại thời khắc này, nhưng giờ khi nó đã cận kề, ông biết cái chết chẳng còn đáng sợ nữa.

"Nếu sống qua đêm nay, các ngươi sẽ đón bình minh như một người tự do. Khi mặt trời lên, hãy quay về chỗ người của các ngươi và nói cho họ những điều tai nghe mắt thấy ở đây." Ông quay đi. "Myisha, mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã xong. Họ đang đợi ngoài khán trường."

Ta'anari gật đầu. "Vậy hãy để chúng ta kết thúc chuyện này."

Nơi này không được thiết kế làm khán trường. Nó vốn là chỗ họp chợ ở Nerimazeth, nhưng các nô lệ của Ta'anari đã đục đẽo trên bề mặt sa mạc, và ông dùng ma thuật tạo ra luồng nhiệt nóng bỏng đến mức cát hóa thành thủy tinh. Giờ nó là một quảng trường bằng kính; một lòng chảo màu đen khói, xanh biển và óng ánh ngũ sắc. Ánh trăng dịu nhẹ rơi trên đó, phản chiếu lại dưới dạng những tấm màn bạc trôi nổi.

Ta'anari đi vào qua cổng vòm trông như một con sóng bị thời gian đóng băng. Bầu không khí căng như dây đàn, thứ người ta chỉ có thể trông đợi khi các vị thần tập hợp binh lính.

Mười nghìn người đứng chật khán đài, còn những nhà vô địch của những thần chiến binh thì tụ hợp lại bên dưới. Chưa lưỡi kiếm nào được tuốt khỏi vỏ, nhưng tất cả đều sẵn sàng khai cuộc tàn sát khi chủ nhân của họ ra lệnh.

Ta'anari quét ánh mắt nhìn những Thái Dương Tộc khác—những người anh chị em từng đoàn kết dưới mối ràng buộc không thể phá vỡ của tình yêu và trách nhiệm. Nhưng, đến đúng thời điểm, rồi chúng cũng lộ ra bản chất mong manh như thủy tinh. Sức mạnh không ai tưởng tượng nổi bao bọc quanh người họ, nó đến từ một thế giới nằm ngoài tầm hiểu biết, biến đổi xác phàm của họ theo cái cách mà không sinh vật nào tái tạo được.

Nhưng tâm trí chúng ta vẫn phàm tục, ông nghĩ, và yếu đuối đến phát sợ.

Syphax nhìn ông thấu hiểu. Zigantus lộ vẻ kinh tởm. Xuuyan thể hiện sự khinh bỉ không che giấu. Chính lưỡi rìu của Xuuyan đã khiến Ta'anari mang thương tật ở Khaleek. Vị thần chiến binh đầu rùa khạc xuống đất lúc Ta'anari đi đến trung tâm khán trường.

Shabaka và Shabake, cặp tiên tri song sinh đầu quạ, còn không ngẩng lên, quá mê mải với việc xem bói bằng xương chạm khắc. Valeeva quan sát Ta'anari với cùng gương mặt khinh thị như thường thấy trên mặt anh trai cô ta—một thành viên trong hội ái hữu mà ông thấy nhẹ cả người vì đã không tham gia vào.

Cebotaru Chó Sói đi qua đi lại, nóng lòng muốn làm cho xong buổi họp kín này. Chiến đoàn của ông ta đã tàn phá phương Bắc, và cả những vùng đất bên kia biển phía Tây. Trong số tất cả bọn họ, Cebotaru là người có khả năng phá vỡ thế bế tắc đẫm máu này nhất.

Naganeka Xứ Zuretta nhìn ông bên dưới lớp mũ trùm, bộ áo choàng dài phủ kín người bà ta. Đám tín đồ bị độc làm mù mắt đứng kế bên, sẵn sàng chuyển lời, nếu bà ta chịu thốt ra câu nào. Hơn năm trăm năm nay, chưa ai nghe thấy một tiếng thì thầm từ bà ta.

Chỉ mỗi Enakai vẫn tôn trọng ông. Ông ta tiến lên, da vằn vện những vệt màu da cam và đen sặc sỡ. Trái với Ta'anari, Enakai thách thức tuổi tác bằng sự kiêu hãnh, đôi mắt sáng rực, và sức mạnh không hề suy giảm. Rất lâu trước đây, cả hai đã cùng bước trên những bậc thang dẫn đến Đĩa Mặt Trời, đứng cạnh nhau khi ánh sáng cháy bỏng đem quyền năng thần thánh thấm vào cơ thể họ. Enakai đã mang Ta'anari trọng thương rút khỏi Icathia, kề vai chiến đấu bên ông trên đất bùn ở Khaleek, và đối mặt với ông tại Cảng Glacier.

Cứ sống lâu như chúng ta thì sẽ thấy hết những lần bánh xe xoay vần.

Enakai bắt tay Ta'anari. "Ta'anari."

"Enakai."

Chẳng cần nói gì thêm. Biết bao kinh nghiệm, niềm vui, mất mát và đớn đau trong mấy đời người đều nằm hết trong cái tên của họ. Họ là những sinh vật đã trở thành thần. Những từ ngữ vụn vặt tầm thường đều không xứng với họ.

Mắt Enakai nheo lại khi thấy vũ khí trên lưng Ta'anari. Ông ta mở miệng định nói, nhưng Ta'anari đã tinh tế lắc đầu.

"Tôi hy vọng ông biết mình đang làm gì," Enekai nói khẽ rồi quay về chỗ của mình bên rìa khán trường.

Ta'anari thở ra một tiếng; ông đã diễn tập cảnh này hàng trăm lần trong những năm qua. Chỉ sai một từ thôi cũng có thể chấm dứt tất cả trước khi nó kịp bắt đầu. Thân thích của ông đều là thần chiến binh, và tất cả đều có sự tự mãn và nóng nảy thường thấy ở những sinh vật có cái tôi lớn chừng đó.

"Các anh chị em," ông nói, ma thuật giúp giọng ông vang khắp khán trường. "Đã lâu rồi Thái Dương Tộc không tụ hội đông đủ, kể từ cái ngày chúng ta đứng trước tường thành Parnesa."

Ông thấy có những cái gật đầu, ký ức rực rỡ ấy nhen lên ngọn lửa đang dần tàn trong linh hồn họ.

Giờ cứ dựa theo đó. Nói như thể đang nói với từng người.

"Tôi nhìn quanh, và thấy sức mạnh," ông tiếp tục bằng đam mê và tin tưởng. "Tôi thấy những vị thần từng đi giữa đám người phàm—những sinh thể cao quý, hùng cường và xứng đáng được sùng bái. Có người bảo hội huynh đệ cổ xưa của chúng ta đã suy tàn. Họ dùng ngôn ngữ cổ gọi chúng ta là Darkin, nhưng khi thấy mọi người ở đây, từ đó quả là dối trá."

Ta'anari ngừng lại, để những lời tâng bốc của ông ngấm vào họ. Với hầu hết thì chẳng có ý nghĩa gì, bởi dàn đồng ca của bao kẻ bị đọa đày đã ngày đêm rót vào tai họ... về nỗi đau của cái chết.

Nhưng vẫn có thể đủ để phần còn lại tán thành.

"Tất cả các ngươi đều nhớ lúc chúng ta hành quân vai kề vai, khi Setaka dẫn đầu Quân Đoàn Thăng Hoa đi mở rộng đế chế đến từng ngõ ngách của thế giới. Ta biết, và ta cũng nhớ nó. Đó là một kỉ nguyên của vinh quang, một kỉ nguyên của những anh hùng! Cebotaru, ta và ngươi đã cưỡi trên lưng những con rồng thượng giới đến nơi tận cùng của thế giới, khi thời gian hòa lại làm một, và chứng kiến vũ trụ ra đời.

Rồi ông quay sang, vươn một cánh tay về phía Syphax.

"Syphax, người anh em, chúng ta đã từng chiến đấu với những con quái vật nơi đáy sâu khi chúng tràn ra từ khe nứt ở vùng biển phía đông. Chúng ta đã chiến đấu suốt mười ngày đêm, cho đến cực hạn của sức chịu đựng, nhưng rồi chúng ta đã đẩy lùi chúng. Chúng ta đã chiến thắng!"

Syphax gật đầu, và Ta'anari thấy kí ức về cuộc chiến tranh đó đã hằn lên da thịt của ông ta qua những vết sẹo màu tím, đen, và đỏ.

"Ta sẽ không nói về thời điểm đó," Syphax nói, đôi mắt của ông được che phủ bởi lớp khói. "Bảy ngàn chiến binh vàng của Shurima đã nằm lại nơi bờ biển đỏ. Chỉ có ta và ngươi là sống sót trở về"

"Đúng, chúng ta đã phải trả một cái giá khủng khiếp cho chiến thắng đó, người anh em – bằng cả máu thịt lẫn tinh thần. Nhưng đó là một trận chiến vinh quang đến mức người phàm đã phải đặt lại tên đại dương đó sau chiến thắng của chúng ta."

Syphax lắc đầu "Kí ức của ngươi đã bỏ qua những nỗi kinh hoàng mà chúng ta phải chứng kiến ngày hôm đó, Ta'anari. Cứ nói tiếp về vinh quang của ngươi đi. Ta sẽ không nghe nữa. Khi nhắm mắt lại, ta vẫn nghe tiếng gào thét vọng lại của những người đã mất. Ta nhớ lại cách mà... bọn chúng giết họ. Tệ hơn, cách mà họ bị xóa sổ khỏi thế giới, còn linh hồn thì bị nuốt chửng. Nên đừng nhắc với ta những hồi ức vàng son của ngươi nữa, hãy xem như ta không nhớ về nó."

"Đúng, đó là những ngày tháng đẫm máu, và ta cũng đã có một chút ngợi ca chúng." Ta'anari nói. "Nhưng ta đang nói về cách mà thế giới nên biết đến, và nhớ đến chúng ta. Như những anh hùng quyền năng, thống trị thế giới bằng những đội quân hùng mạnh và được chỉ huy bởi một hoàng đế bất tử đã-

"Nhưng Azir đã chết," Xuuyan cắt lời, cắm chiếc rìu chiến khống lồ của mình xuống mạnh đến mức lớp thủy tinh bên dưới nứt ra. "Ngài đã chết, và khi không có ngài lãnh đạo, Thái Dương Tộc đã rơi vào chiến tranh. Những thứ trước đây giờ chỉ còn là tro và bụi. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Nên nếu ngươi nghĩ rằng nhắc lại về những kí ức huy hoàng sẽ kết thúc được cuộc xung đột này, thì chính ngươi đã rơi vào sự điên loạn hơn bất kì ai trong số bọn ta."

"Nhắc nhở tất cả chúng ta về quá khứ chỉ là một phần lí do mà ta đem các ngươi đến đây," Ta'anari nói.

"Thế thì hãy tiết lộ mục đích của ngươi đi, hoặc là chúng ta sẽ lại giết chóc lẫn nhau."

Ta'anari cố gắng đứng thẳng, nhưng thất bại khi bộ xương vặn vẹo ở lưng ông kêu cọt kẹt như một cành cây bị bẻ cong. Cơn đau găm thẳng vào xương sống của ông như bị một bộ móng vuốt đến từ Hư Không cắt xuyên qua.

"Đó là vết thương cũ, Xuuyan," ông nói. "Nó chẳng thể lành lại nữa. Ngươi nhớ mà ở Khaleek?"

"Đương nhiên là ta nhớ rồi, tên què quặt" Xuuyan càu nhàu. "Ta nhớ mọi đòn tấn công ta đã thực hiện kể từ khi bước ra khỏi ánh sáng của chiếc đĩa vĩ đại. Chẳng có ai trong chúng ta là không thể nói về những chiến công hay những sự phản bội bên cạnh những người mà chúng ta đã từng gọi là chiến hữu.

"Ta và ngươi, chúng ta đã cố thủ ở phòng tuyến nơi từng là Icathia. Ngươi đã cứu mạng ta nhiều hơn một lần."

"Những ngày tháng đó đã qua rồi, " Cebotaru ngắt lời, những câu chữ nham nhở phát ra từ bộ hàm bị biến dạng nặng nề. "Và chúng sẽ phải nằm lại trong quá khứ."

"Vì sao?" Ta'anari gặng hỏi, hướng về phía hắn. "Vì sao chúng phải nằm lại trong quá khứ? Chúng ta chẳng phải là những Thể Thăng Hoa của Shurima sao? Chúng ta không phải chỉ là những hiện thân mơ hồ, chúng ta chính là thần thánh! Thực tại là gì, ngoài những thứ mà chúng ta có quyền quyết định? Bất kì ai trong chúng ta đều có thể thống trị cả thế giới, nhưng thay vào đó chúng ta lại rơi vào những tranh chấp tầm thường, chiến tranh lẫn nhau vì những lí do chẳng còn có thể hiểu được, và cũng không nhiều người trong chúng ta còn có thể nhớ tên của chúng."

Ông bước đi, với một giọng nói ầm ĩ và phán xét, bất chấp bản thân.

"Zigantus, ngươi tin rằng chúng ta sẽ phải xây dựng lại đống đổ nát, để tiếp tục di sản của Azir. Enakai, ngươi muốn gầy dựng lại một vương quốc mới. Valeena, ngươi và anh trai ngươi nhìn thấy hận thù trong mọi đôi mắt, và kiếm tìm sự phục hận dành cho những kẻ dám khinh thường, dù là thật hay chỉ là do tưởng tượng."

"Nó là thật đấy," cô ta rít lên, làn da tinh thạch của cô nổi lên những mạch máu màu tím và những đốt xương độc dựng thẳng lên trên vai.

Ta'anari phớt lờ cô ta. "Mỗi chúng ta đều có một mục tiêu khác nhau ở tương lai, nhưng thay vì sử dụng sức mạnh Thái Dương Tộc của chúng ta và đoàn kết lại để làm một điều gì đó, chúng ta lại chiến đấu như lũ chim ăn xác tranh giành từng miếng thịt. Đúng, Sekata đã chết lâu rồi, và chúng ta sẽ không bao giờ thấy một ai giống cô ta nữa. Đúng, Azir đã bị phản bội, và đế chế của chúng ta sụp đổ thành tro bụi, dân chúng sợ hãi và li tán. Shurima cần một người lãnh đạo quyền năng để hồi sinh, nhưng tất cả những gì nó để lại là chúng ta, những con quái vật suy đồi đã nhìn vào khe nứt quá lâu, tâm trí bị nỗi kinh hoàng bên trong nó vặn vẹo đến sự điên loạn và diệt vong."

"Nên thay vì gầy dựng lại, chúng ta lại tranh giành đống đổ nát của một đế chế đã chết, và thiêu cháy toàn bộ thế giới theo nó. Ngay cả lúc này đây, chúng ta có thể phải nhìn thấy sự tuyệt diệt của muôn loài trước khi chúng ta tìm ra được một mục tiêu chung. Mỗi người chúng ta đều rất mạnh, nhưng nếu kết hợp lại... ? Chẳng có thứ gì chúng ta không làm được cả. Nếu muốn, chúng ta có thể đốt cháy cả cánh cổng thượng giới, bỏ lại thế giới hoang tàn này phía sau, và xây dựng một đế chế mới bên ngoài những vì sao!"

Giọng của Ta'anari bỗng chùng xuống, lấp đầy bởi sự hối hận.

"Nhưng chúng ta đã không làm thế. Chúng ta đã làm thứ mà những sinh vật hạ đẳng làm. Chúng ta giết chóc lẫn nhau trong một cuộc chiến tranh đã kéo dài hơn nhiều lần so với bất kì trận chiến nào mà chúng ta đã trải qua."

Và ông lại lên giọng, nó vút cao lên những ngóc ngách phía bên kia của khán trường.

"Nhưng chúng ta không cần phải như thế, không bao giờ phải như thế nữa!"

Ta'anari với ra sau lưng và lấy ra chiếc Chalicar. Những tiếng xì xào trong kinh ngạc lấp đầy khán trường khi họ nhìn thấy món vũ khí cổ đại.

"Các ngươi đều nhớ nó," ông nói. "Đây là vũ khí của Sekata, người vĩ đại và cao quý nhất trong chúng ta. Đến từ phía bên kia ngọn núi ở buổi đầu của đế chế Shurima. Đây là lưỡi kiếm một ngày nào đó sẽ được sử dụng bởi Sivunas Alahair, Kẻ Đem Mưa. Trong tay họ nó sẽ trở thành một vũ khí hủy diệt, hoặc là biểu tượng của sự thống nhất."

Ông giơ chiếc Chalicar lên cho tất cả cùng thấy. Lưỡi của nó lấp lánh ánh sáng vàng, được tạo hình bởi những thực thể bên ngoài thế giới này, mang một quyền năng mà ngay cả những người thông thái nhất Shurima cũng chẳng thể hiểu thấu. Ta'anari nhìn thấy sự sùng bái, sự kinh ngạc và niềm kiêu hãnh từ họ.

Nhưng hơn hết, ông cũng thấy được khát khao sở hữu nó từ bọn họ. Xuuyan bước lên phía trước, hướng về phía ông.

Đương nhiên nó sẽ thuộc về Xuuyan.

Vị thần chiến binh xoay chiếc rìu chiến của mình, và Ta'anari nhớ rõ nỗi đau khủng khiếp khi lưỡi rìu hắc thạch đó chặt đôi bộ chiến giáp của ông, và nghiền nát xương sống của ông thành từng mảnh.

"Ta sẽ giết ngươi, và đoạt lấy nó từ bàn tay của ngươi," Xuuyan nói, với một nụ cười rộng toác trên khuôn mặt "Điều này liệu sẽ khiến ta là chỉ huy?" Lớp vỏ giáp xác của hắn phồng lên phía vai, làm trồi lên những mảnh gai nhọn và mũi kiếm. Ngay cả trong trạng thái mạnh nhất của mình, Ta'anari vẫn không thể đánh bại hắn.

Nhưng đã vài thế kỉ trôi qua kể từ trận Khaleek rồi, giờ đây Ta'anari đã học được vài trò mới.

"Ngươi sẽ đánh với ta bằng thứ đó à?" Xuuyan hỏi, rìu chiến của hắn chỉ về phía chiếc Chalicar.

"Không," Ta'anari trả lời, và quay lại để đưa nó cho Myisha.

Sức nặng của nó gần như quá sức so với cô, nhưng cô nháy mắt và ông cảm giác được một sự háo hức bất thường nơi cô, cứ như là cuộc chiến của những vị thần sắp diễn ra khiến cô háo hức.

Xuuyan cười khẩy. "Rồi sao? Ngươi sẽ tay không đánh với ta à? Là thế à? Ngươi định chết ở đây, trước mắt những vị thần đồng loại sao?"

"Cũng không phải thế."

"Không quan trọng, ta không quan tâm đến lý do của ngươi" Xuuyan nói, "Ta sẽ kết thúc những gì ta đã bắt đầu ở dòng sông đó."

Hắn lao tới như một trận tuyết lở - một tiếng sấm rền vang, không thể lay chuyển, và chết chóc là điều không thể tránh khỏi. Ta'anari đã chứng kiến cả quân đoàn bị hủy diệt, những người khổng lồ bị hất văng, và những cánh cổng pháo đài bị xé toạc bởi nó.

Ta'anari khụy một chân xuống và đặt tay lên sàn thủy tinh của khán trường. Ông cảm giác được dòng ma pháp đang chảy xuyên qua nó, những dòng năng lượng vàng óng liên kết ông với tất cả những sinh vật đang ở bên trong. Người phàm trông như những tia lửa nhỏ phát ra từ ngọn lửa, phù du và thoáng lóe sáng, nhưng những thần chiến binh thì trong như những mặt trời đang sôi sục với ma thuật bên trong.

Ông đắm mình vào trong sức mạnh của họ, như cách mà Myisha đã hướng dẫn ông. Ông lấy ra một chút quyền năng tiên tri từ Shabaka và Shabake, cảm nhận được giác quan kì dị của họ cuộn trào bên trong ông. Sự linh hoạt của loài bò sát từ Syphax chạy dọc cơ thể cổ đại của ông. Cơn thịnh nộ của Zigantus, và sức mạnh công lý của Enakai.

Ta'anari nhắm mắt lại, biết được nơi cú lao tới của Xuuyan sẽ đánh vào.

Ông né sang bên, lưỡi rìu sượt qua cổ ông trong gang tấc. Xuuyan lướt ngang qua như một tia sét, và Ta'anari vòng ra sau, bám vào một mảnh sừng cong lên của đối thủ. Ông nhảy lên lưng của Xuuyan và khiến hắn gầm lên trong cơn thịnh nộ.

Vị chiến thần lăn lộn, tìm cách ném Ta'anari ra, nhưng ông bám quá chặt. Năng lực của hai nhà tiên tri song sinh cho phép Ta'anari hóa giải mọi đòn tấn công điên cuồng, hoang dại của đối thủ. Xuuyan xoay cán rìu và vung nó lên vai hắn như một kẻ điên dại đang tự trừng phạt mình. Ta'anari kịp lăn sang bên khi lưỡi rìu giáng xuống, để lại một vết nứt sâu và rỉ máu trên lớp giáp siêu nhiên của Xuuyah.

Vị Thái Dương Tộc rống lên trong sự giận dữ, vặn lưỡi rìu ướt đẫm máu ra khỏi lớp thịt cứng chắc của mình. Một chiếc sừng của hắn bị vướn vào những sợi chỉ ma thuật, và Ta'anari giật đứt nó ra khỏi bộ giáp. Chiếc sừng màu vàng ngà và cong như một thanh đại đao, đầu được bọc bởi kim loại và sắc như dao cạo.

Xuuyan đâm thẳng vào bức tường của khán trường với một lực mạnh đến nỗi nó vỡ tung thành nhiều mảnh kính sắc bén. Hàng chục người ngã nhào xuống đấu trường, và nhanh chóng bị nghiền nát bởi vị chiến thần đang vật vã. Xuuyan quăng Ta'anari từ trên lưng xuống. Ông va chạm mạnh với sàn đấu, tay vẫn nắm chặt chiếc sừng.

Xuuyan xoay người và vung rìu chuẩn bị cho một cú chặt kết liễu, nhưng Ta'anari né sang bên, và sàn đấu vỡ tung với những mảnh kính sắc như dao. Bàn chân thô kệch của Xuuyan giẫm lên ngực ông, ghim chặt ông xuống sàn. Ông có thể cảm thấy xương sườn của mình nứt ra, và một mảnh vỡ đang găm vào phổi. Sức nặng khủng khiếp, đủ khả năng để nghiền nát ông như một con côn trùng.

"Chalicar sẽ là của ta!" Xuuyan thét lớn.

Hộp sọ của vị thần chiến binh được kéo dài ra từ bộ chiến giáp của hắn, như một chiếc mũ bảo hiểm bằng da, chiếc cổ dày và nhợt nhạt với những đường gân máu nổi cộm. Cặp mắt đen vô hồn trợn lên như hứa chắc cái chết đối với đấu thủ của hắn. Và như hắn đã hứa, hắn sẽ kết thúc thứ mà hắn đã bắt đầu bên bờ sông Khaleek.

"Không," Ta'anari gào lên với bộ nanh đẫm máu. "Nó sẽ không thuộc về ngươi."

Ông giải phóng một luồng năng lượng từ quyền năng mới học được, hoàn toàn xa lạ với phần còn lại của giống loài. Ông dịch chuyển đi – một cảm giác tồi tệ khi ông bị ném mạnh qua những vòng xoáy vô tận, một đường hầm bao quanh bởi lũ quái vật ghê tởm đang ẩn nấp nơi ngoại giới...

Cảm giác này kéo dài chỉ trong một giây, nhưng cứ như cả một thế kỉ.

Ông mở mắt ra, và một lần nữa ở phía trên Xuuyan ngay khi lưỡi rìu chết chóc chém vòng xuống mặt sàn. Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau ông khi cổng dịch chuyển đóng lại.

Ta'anari giơ cao chiếc sừng đẫm máu qua đầu, và găm nó xuyên qua mắt của Xuuyan.

Mũi nhọn của chiếc sừng cắm sâu vào hộp sọ của vị chiến thần, sức mạnh phi thường của Ta'anari đẩy toàn bộ chiều dài của chiếc sừng đâm xuyên qua não bộ của Xuuyan.

Đó là một đòn tàn bạo và chí tử, nhưng Xuuyan vẫn đứng yên, da thịt Thăng Hoa của hắn dường như vẫn chưa sẵn sàng cho cái chết. Ta'anari nhảy sang bên khi tên hung thần gục xuống với tiếng động như một ngọn núi đổ sập. Xuuyan ngã vật ra phía ông, đôi mắt còn lại của hắn nhìn chằm chằm vào người đã giết mình, ngỡ ngàng trong câm lặng. Miệng hắn vẫn chuyển động, nhưng không phát ra từ ngữ nào cả.

Ta'anari thở hổn hển khi những lá phổi đã rỉ máu. Ông nghe Myisha reo lên vui mừng, vỗ tay như thể một giáo viên hài lòng với màn trình diễn thành công của học trò.

Tiếng động đó khiến ông phát bệnh.

Ngay cả khi mọi việc đi theo đúng như dự tính, ông đã đoán trước rằng mình sẽ phải giết chết ít nhất một đồng loại. Nhưng ông không hề hứng thú với viễn cảnh này. Ông và Xuuyan chưa từng thân thiết với nhau, nhưng họ đã kề vai chiến đấu vì vinh quang của Shurima, khi mặt trời còn ban phước lành cho họ, và lấp đầy cơ thể họ với quyền năng.

Ông quỳ xuống bên cạnh đối thủ đã gục ngã của mình và đặt một bàn tay lên đầu hắn. Máu lấp lánh dưới ánh sáng của những vì sao được rèn bởi loài rồng. "Ta thật sự xin lỗi, người anh em," ông thì thầm.

Một tiếng gầm thống khổ phát ra từ những chiến tướng dưới trướng Xuuyan. Không phải là để khóc than cho cái chết của vị thần – Xuuyan bị ghét quá nhiều cho việc đó – hay là cả khát khao phục hận. Tiếng gầm là cho chính mạng sống sắp bị tước đoạt của họ. Những lưỡi kiếm chết người được rút ra khỏi vỏ ở cả hai bên.

Vị thần chiến binh đã dạy dỗ tốt bọn nô lệ.

Người phàm không được sự bảo vệ của một vị thần chẳng khác gì lũ sâu bọ để bị giẫm nát, hoặc ít ra là chúng đã được dạy như thế.

"Dừng lại!" Ta'anari hét lớn. "Những chiến binh, hãy dừng tay lại!"

Những chiến đoàn đó không phải của ông; nhưng ông là một Thái Dương Tộc, và giọng nói đầy uy quyền của ông đã khiến họ phải dừng lại. Những thần chiến binh xung quanh nhìn chằm chằm, miệng mở to kinh ngạc với những gì Ta'anari vừa làm. Naganeka xứ Zuretta trườn tới trước, hạ thấp thân người để xem xét xác chết đang lạnh dần của Xuuyan. Những làn khói mờ bốc lên từ xác của hắn, năng lượng thượng giới đang dần thoát khỏi da thịt trần tục trên cơ thể hắn.

Ả ta hạ mũ trùm đầu xuống, làm lộ ra đôi mắt mê hoặc phủ màu tro, cặp môi vảy nhô ra những chiếc răng nanh dài và đen bóng. Ả cúi xuống vết thương phía sau lưng của Xuuyan, và lưỡi thè ra để nếm mùi vị cái chết của hắn.

"Rhaast sẽ thất vọng đây," ả nói, với một giọng ẩm ướt, rin rít của loài bò sát. "Hắn đã thề rằng sẽ tự tay giết chết Xuuyan." Đám tín đồ bị nọc độc của ả làm mù lòa lê bước phía sau, không chắc chắn về việc họ cần phải làm khi vị nữ ác thần của họ đã lên tiếng.

Những người còn lại tiến đến một cách thận trọng. Enakai và Syfax ngước nhìn Ta'anari với một sự tôn trọng mới. Những kẻ còn lại dù tiếc nuối với cái chết của Xuuyan, nhưng họ đã nhìn thấy được điều phi thường mà Ta'anari làm, kể cả là đối với một thần chiến binh.

Shabaka và Shabake đi vòng quanh xác chết. Đôi cánh của họ rung lên trong sự kích động. Mùi hương của cái chết bao quanh họ như một chiếc áo choàng – sự tha hóa đã chạm đến tất cả bọn họ, biểu hiện rõ nhất ở cặp đôi này.

Những cặp mắt tinh thạch, những đôi mắt đã nhìn thấy quá nhiều, đảo qua lại. "Đã bảo rằng hắn sẽ chết hôm nay, phải không em gái?" Shabaka nói.

"Họ chẳng bao giờ chịu nghe, đúng không?" Shabake trả lời.

Shabaka khẽ cười. "Không, không, đừng bao giờ nghe lũ quạ mất trí. Chúng ta biết gì nhỉ? Chỉ là mọi thứ thôi!"

"Các ngươi đã thấy được trước thứ này à" Zigantus gặng hỏi.

"Đúng, đúng, đã thấy hắn đến quá gần chiếc sừng. Nói với hắn ta, nhưng hắn chỉ cười."

"Giờ thì hết cười, đúng không, anh trai?"

"Hết cười rồi em gái à."

"Các ngươi còn thấy được gì nữa?" Syphax hỏi.

Cặp đôi tiên tri rúc lại với nhau, thì thầm và ném qua ném lại những mẩu xương. Tâm trí của họ đã vỡ vụn trong trận chiến để vá lại Vết Nứt Lớn ở Icathia. Không một ai, ngay cả những chiến binh thần thánh, có thể nhìn thẳng vào những thực thể phi tự nhiên nơi Khe Nứt mà sự tỉnh táo lại không bị rạn nứt chút ít.

Shabake chau mày. "Tương lai được dệt nên quá chặt để có thể đoán được..."

"Quá nhiều khả năng có thể xảy ra ở hiện tại để có thể nhìn rõ bất kì thứ gì," Shakaba bổ sung. "Không thể chắc chắn được."

"Tất cả chúng ta đều có thể chết ngày hôm nay. Hoặc một vài," Shabake nói. "Hoặc không ai cả. Cũng có thể là ngươi sẽ giết Ta'anari ngay bây giờ, và chúng ta sẽ được sống."

"Sống để giết lẫn nhau trong một ngày khác" – Shabaka lảm nhảm.

"Cô ta muốn nó. Cô ta là hòn đá cuội sẽ bắt đầu trận lở tuyết."

"Nói thẳng đi!" Zigantus yêu cầu. "Ai muốn gì? Đá cuội? Tuyết lở? Các ngươi đang nói về thứ gì?"

"Cô ta!" Shabaka rít lên, chỉ tay xuyên qua Ta'anari hướng đến hình bóng bé nhỏ của Myisha. "Cô ta là cái gai trong mắt của những vị thần."

Myisha ôm chặt thanh Chalicar vào ngực mình, như một đứa bé bám víu vào thanh kiếm của cha mình.

Cebotaru gầm gừ và kéo mạnh Ta'anari về phía mình. Dù vẻ ngoài của vị Lang Thần mảnh khảnh, nhưng mạnh mẽ khó tin với bốn cánh tay vạm vỡ phủ lông xám đi kèm với những nắm đấm đầy vuốt nhọn. "Họ vừa nói về cái gì?" Hắn gầm lên. "Kẻ đó, cô ta là ai?"

Ta'anari kiềm nén tiếng rên vì đau khi những mảnh xương vặn vẹo trên cột sống của ông nối liền lại với nhau. " Cô ta là một người phàm, không hơn không kém," ông nói.

"Ngươi luôn là một kẻ nói dối tệ," Cebotaru nói, để lộ những chiếc răng nanh dài và cong. "Nói sự thật, anh trai, hoặc là ta sẽ xé nát cổ họng ngươi trước khi ngươi kịp biến đi."

"Cô ấy giúp ta tìm chiếc Chalicar," Ta'anari nói.

Cebotaru lắc đầu. "Đại Học Giả đã chôn cất Chalicar với Setaka khi ông tìm cách che giấu thi thể của cô, sau sự tuyệt diệt của Icathia. Làm cách nào mà một người phàm có thể biết được cách để tìm ra nó?"

"Cô ấy không làm thế, nhưng cô ấy dẫn ta đến Nasus"

Tất cả mọi người đều quên đi Xuuyan, và hướng sự chú ý của họ đến Ta'anari.

"Ngươi đã nhìn thấy Đại Học Giả à?" Valeeva nói, những đốt xương sống phía sau lưng cô dựng lên đầy hi vọng. "Chẳng còn ai thấy ngài nữa kể từ khi ngài giết chết Moneerah vì đào bới đống đổ nát đã cháy rụi của thư viện Nashramae vĩ đại."

"Ta đã thấy ngài, nhưng ngài đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp ngài. Gánh nặng ngài mang theo đã nghiền nát ngài. Ngài lang thang ở một tòa tháp được xây trên một vách núi ẩn, nhìn ngắm những vì tinh tú nhảy múa. Ngài đã nhờ cô ấy tìm kiếm ta, và đưa ta đến tòa tháp của ngài."

"Tại sao lại là ngươi?" Naganeka rít lên giận giữ. "Tại sao không phải là ai trong chúng ta?"

"Ta không biết," Ta'anari nói. "Có nhiều người khác có vẻ xứng đáng với sự chú ý của ngài hơn."

"Và ngươi đã nói chuyện với ngài?" Enakai hỏi.

"Đúng thế," Ta'anari trả lời.

"Và ngài bảo ngươi đi tìm lưỡi kiếm của Setaka?"

"Đúng,"

"Chỉ có thế thôi à?" Syphax thốt lên.

"Không, không chỉ có thế," Ta'anari ngắt lời, thoát khỏi sự kìm kẹp của Cebotaru. Ông quay sang lấy chiếc Chalicar từ tay Myisha. Sức mạnh bên trong thứ vũ khí này là to lớn và dữ dội. "Ta đã nói với ngài về cuộc chiến tranh của chúng ta, về cách mà chúng ta đã thiêu rụi thiên đường và xâu xé lẫn nhau như những con thú. Ta nói rằng ta cần vũ khí của Setaka để ngưng sự đổ máu này lại."

"Nasus đã chối từ chúng ta khi Azir sụp đổ," Zigatus nói. "Tại sao ngài lại giúp đỡ vào lúc này?"

"Ngài đã từ chối Thái Dương Tộc, bởi ngài đã nhìn thấy lòng đố kị gay gắt và nỗi thù hận vặn vẹo trong tâm trí chúng ta," Ta'anari nói. "Ngài đã đi trên những con đường bị lãng quên nơi thế giới này, vụn vỡ bởi sự thống khổ, lang thang trong những kí ức về người em trai đã mất, nhưng cuối cùng thì ngài vẫn luôn quay về với vùng đất quê hương mình."

Ta'anari hít sâu, nhăn nhó khi cảm giác được dòng ma thuật di chuyển bên trong ông. Những cơn đau nhói đè nặng từ bụng lên tim ông.

Và rồi, cái kết bắt đầu...

Myisha đã cảnh báo rằng sử dụng ma thuật mà cô đã chỉ dạy cho ông sẽ dần biến đổi một Thể Thăng Hoa, phá vỡ những ràng buộc đã liên kết sức mạnh bất tử của những vị thần với xác thịt con người của ông. Quyền năng đó kiềm giữ nỗi đau của những trận chiến vĩnh cữu và xóa nhòa cảm giác về hàng thiên niên kỉ trôi qua, nhưng có một số thứ không sinh ra để tồn tại mãi mãi.

Nỗi sợ chạm đến ông, lạnh lẽo và xa lạ, nhưng ông đã chiến đấu với rất nhiều nỗi đau và sự yếu đuối.

"Ngươi nói đúng, Zigantus. Nasus sẽ chẳng bao giờ nhúng tay vào cuộc chiến của chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là ngài không quan tâm đến nó. Ngài đã nói với ta rằng những vì sao đã tiên đoán về một tương lai phía xa, nơi Shurima sẽ một lần nữa trỗi dậy từ cát bụi, nơi vị vua của công lý sẽ chiến đấu để lấy lại sự thống trị đã mất đi."

"Shurima sẽ trỗi dậy một lần nữa?" Cebotaru nói, không giấu được sự háo hức. "Khi nào?"

"Chúng ta sẽ không thể sống sót để thấy nó đâu," Ta'anari nói. "Không phải tất cả chúng ta."

Shabake lê thân hình khẳng khiu vào giữa bọn họ. Cánh tay khô héo của ả đâm vào không khí, đôi mắt sẫm màu mở rộng. "Tất cả chúng ta có thể chết ngày hôm nay. Hoặc là chỉ một vài người," ả kêu thé lên.

Syphax đẩy ả ta ra chỗ khác. "Thanh Chalicar," hắn nói. "Liệu nó sẽ đóng vai trò trong sự tái sinh của Shurima?"

"Đúng," Ta'anari nói. "Dù tốt hay xấu. Nó cũng sẽ là biểu tượng để cư dân Shurima theo bước. Ta đã hi vọng nó sẽ chữa lành vết thương giữa chúng ta – một lời nhắc về những gì mà chúng ta từng trở thành, và cũng là thứ mà chúng ta có thể trở thành một lần nữa. Nó có thể cứu vớt chúng ta nếu chúng ta nhân cơ hội này để gầy dựng lại tình huynh đệ đã từng kết nối chúng ta dưới một màu cờ."

Cebotaru kêu lên trong sự thích thú. "Và giờ sự thật đã rõ. Ngươi đã tập hợp chúng ta lại đây để giành lấy quyền lãnh đạo, sở hữu món vũ khí của vị chiến thần vĩ đại nhất trong chúng ta, và được ủy nhiệm bởi chính Đại Học Giả."

Ta'anari lắc đầu.

"Không, ta sẽ không bao giờ sánh vai được với Setaka, hay là Nasus. Tất cả những gì ta muốn là chấm dứt cuộc chiến này. Ta đã hi vọng rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau làm nó, nhưng giờ thì ta hiểu rằng đó chỉ là một giấc mơ bất khả thi.

Ta'anari đi xa khỏi những đồng loại của mình, và di chuyển đến chính giữa của khán trường. Mọi ánh mắt đổ đồn về ông, tám vị thần chiến binh và hàng ngàn người phàm.

Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể ông, gần như quá sức chịu đựng. Ông nuốt ực, nếm mùi vị của những hạt cát phía sau cổ họng. Lông bị cuốn thành từng vệt trên cơ thể. Mọi chuyển động cứ như đang khiến cho những mảnh vỡ thủy tinh bị nghiền vụn dưới chân ông.

Ông xoay lại để nói trước những người còn lại

"Quyền năng không bị kiếm soát khiến chúng ta trở nên kiêu ngạo, khiến chúng ta tin rằng chẳng thứ gì có thể chống lại chúng ta. Chúng ta là những người đầy tớ nghèo khổ của thế giới này, chứ không phải là những chủ nhân của nó. Chúng ta đã từng gọi mình là Thể Thăng Hoa. Giờ thì chúng ta là gì? Darkin? Một cái tên được người phàm đặt ra vì họ đã không còn hiểu chúng ta là ai, và chúng ta được tạo ra để làm gì."

Ông đưa đôi mắt nhòa dần hướng về phía hàng ngàn người đang xem trên các bậc thang của khán trường, nước mắt tạo thành một vệt dài trên làn da đang dần bong tróc của ông.

"Họ thù ghét chúng ta, và khi nỗi kinh hoàng nơi đáy sâu hiện hữu một lần nữa, họ sẽ cầu xin chúng ta quay trở lại," Ta'anari nói, bắt gặp ánh mắt hăm hở của Myisha. "Nhưng chúng ta sẽ biến mất,như những lời thì thầm trong bài đồng ca của gió, như một huyền thoại đen tối về những vị thần khiếm khuyết trong lời răng dạy những đứa trẻ không vâng lời."

Với chút sức lực cuối cùng, Ta'anari đập thanh kiếm Chalicar xuống mặt sàn tinh thể của khán trường. Một tiếng động chói tai phát ra, như một phát búa tạ đập vào bức màn của thế giới. Vết nứt từ vụ va chạm lan xa hơn nhiều so với bình thường, và bầu trời trong trẻo rực cháy với ánh sáng chói lóa của một vì tân tinh.

Nhưng đó không phải là ánh sáng vàng. Nó lạnh lẽo, tàn nhẫn và màu bạc.

"Những gì mặt trời tạo ra, mặt trang sẽ phá đi!" Ta'anari thét lớn.

Và một cột lửa trắng sáng rực đâm xuyên xuống từ bầu trời đêm.

Nó chạm vào những lưỡi kiếm của chiếc Chalicar và phát xạ ngọn lửa ra xung quanh, nhắm vào những vị thần chiến binh và đâm xuyên qua ngực họ. Nó thiêu cháy họ, lan đến trái tim ma pháp và nuốt chửng thứ ma thuật đã tạo nên họ.

Shabaka và Shabake bốc hơi ngay lập tức, biến mất trong đám mây cuộn trào của tro tàn và lông vũ. Tiếng hét cuối cùng của họ là lời hoan hỉ về sự tự do trộn lẫn với sự sợ hãi với những kiến thức vượt ngoài tầm hiểu biết.

Syphax lăn lộn trong luồng sáng như một con cá mắc câu, nhưng kể cả quyền năng của hắn cũng trở nên vô nghĩa trước với ngọn lửa từ vũ trụ. Zigantus đầu bò cố gắng bỏ chạy, nhưng kể cả tốc độ huyền thoại của hắn cũng chẳng thể thoát được ánh trăng hủy diệt mà Ta'anari đã triệu hồi.

Mặc dù da thịt bị bong tróc đến tận xương, Ta'anari vẫn khóc mỗi khi bọn họ chết đi. Họ là những người anh em, và ngay cả nhiều thế kỉ của cuộc chiến tranh bạo tàn nhất cũng chẳng thể làm ông ghét họ.

Ông nhìn thấy Enakai bị hủy diệt bởi luồng sáng, da thịt thần thánh của anh bị ánh sáng tách ra khỏi xương. Anh với tay tới Ta'anari, và đôi mắt tỏ vẻ chấp nhận giờ phút tận cùng của bản thân.

Ông rơi nước mắt với điều mà mình buộc phải làm.

Ánh sáng đốt cháy con mắt còn lại, và thế giới đen tối này đóng lại trước mắt ông. Những sức lực cuối cùng thoát khỏi cơ thể ông và ông ngồi sụp xuống mặt sàn thủy tinh của khán trường. Ông nghe nhiều tiếng thét hơn hơn, những tiếng la hét chiến đấu của những người chẳng biết gì về việc của thần cả. Nhiều người đổ máu hơn, nhưng rồi nó cũng sẽ qua thôi.

Liệu những phàm nhân sẽ tiếp tục cuộc chiến tranh mà giống loài của ông đã khởi xướng?

Có thể. Nhưng đó là một cuộc chiến tranh của những người phàm, và nó sẽ kết thúc thôi.

Ta'anari lần mò trong bóng tối, lạc trong hồi ức về những ngày tháng tươi đẹp.

Ông cố nhớ lại cuộc đời mình trước khi leo lên những bậc thang vàng cùng Enakai để đến với mặt trời. Có quá ít thứ của thời kì ấy còn sót lại, kí ức ông đã bị xé toạc khi luồng sức mạnh thần thánh lấp đầy tâm trí.

Ta'anari nghe tiếng bước chân. Tiếng lạo xạo của những chiếc ủng da đạp lên mảnh vỡ thủy tinh. Ông nghe mùi xác thịt phàm nhân, trộn lẫn với mùi mồ hôi và thối rữa.

Đó là thứ mùi mà ông có thể nhận ra được. Đám tín đồ của ông.

Ta'anari giơ tay lên, quờ quạng tìm kiếm một người sống khác, nhưng chẳng ai chạm vào ông cả.

"Sulpae?" ông rên rĩ. "Đó là ngươi à? Teushpa? Idri-Mi? Làm ơn, giúp ta. Ta nghĩ... Ta đã trở thành người phàm một lần nữa, Ta... Ta nghĩ mình đã trở lại thành người..."

"Đúng thế," Một giọng nói có vẻ như đang cố nhịn cười.

"Myisha," Ta'anari thì thầm. "Họ đã chết hết à?"

"Không. Naganeka, Valeena và Cebotaru đã kịp chạy thoát trước khi ngọn lửa thiêu cháy họ. Nhưng họ khá yếu, và ta cũng không nghĩ rằng họ sẽ là vấn đề quá lâu đâu. Đó là những tên khác, những kẻ không xuất hiện, chúng sẽ khó để bẫy hơn nhiều."

"Không! Cô phải kết liễu họ," Ta'anari rên rỉ. " Ngay cả một vị thần chiến binh bị thương vẫn có thể chinh phục thế giới này."

"Hãy tin ở ta," Myisha nói, "những gì chúng ta làm ở đây đã đánh dấu ngày tàn của chủng loài ông."

"Thế thì chúng ta làm được rồi. Chúng ta đã đem lại sự hòa bình."

Lần này thì cô ta bật cười. "Hòa bình? Không, không - thế giới này sẽ chẳng bao giờ biết được hòa bình. Không hẳn thế."

Cảm thấy lẫn lộn, Ta'anari cố gắng đứng dậy, nhưng những mũi giáo thúc vào ngực đẩy ông trở lại.

"Không, ngươi sẽ nằm đấy," Myisha nói.

"Làm ơn, giúp ta đứng lên," ông nói. "Ta đã nói rồi, giờ ta là người."

"Ta đã biết rồi, nhưng ngươi đã nghĩ rằng điều đó sẽ rửa sạch những tội lỗi chồng chất của ngươi sao? Hãy nghĩ đến những mạng sống mà ngươi đã kết liễu. Liệu trở thành người là ngươi sẽ được tha thứ cho những đại dương mà ngươi đã tắm trong máu hay sao? Nói cho ta biết, ngươi đã làm bao nhiêu điều tàn ác trước khi thứ lương tâm thối rữa của ngươi đủ cắn rứt để ngươi làm việc này?"

"Ta không hiểu," Ta'anari lẩm bẩm. "Cô đang nói gì thế?"

Myisha cười khúc khích, và cô đột nhiên trở nên trẻ hơn rất nhiều so với ông, và cũng không thể là một thực thể cổ đại. Ông nghe thấy tiếng nứt khi thanh Chalicar bị kéo ra khỏi mặt sàn của khán trường.

"Ta đang nói rằng cái chết của ngươi đã được dự báo từ trước, Ta'anari," Myisha nói. "Một số trong các ngươi không xấu, ta nghĩ thế, nhưng đa phần các ngươi đã bị tàn phá trong cuộc chiến tranh với Hư Không, và đó là một điều kì diệu khi các ngươi đã sống sót thêm lâu đến thế. Có lẽ tạo ra giống loài của các ngươi đã là một sai lầm tự ban đầu, nhưng là một sai lầm mà ta có thể sửa chữa được."

Ngay cả khi không còn đôi mắt, Ta'anari vẫn cảm nhận được năng lượng của chiếc Chalicar phía trên ông. Dù cơ thể đã khô héo và không còn gì để mất, ông vẫn khóc trong đau đớn khi lưỡi kiếm cắt đôi ngực ông.

Myisha thì thầm vào tai ông. "Sức mạnh bên trong thứ vũ khí này đã chạm đến tất cả các ngươi, Ta'anari. Nó đã nhận biết giống loài của các ngươi. Và ta sẽ đưa ngọn lửa đó cho nhân loại."

Tay của cô ta đang ở bên trong ông, và Ta'anri cảm giác trái tim mình bị cắt ra, cảm giác nó bị nhấc bổng khỏi lồng ngực... và, ông vẫn sống.

Ít ra là thêm một chút nữa.

"Idri-Mi," cô nói, trao cho trái tim của Ta'anari, "cầm thứ này và chiếc Chalicar đến kho vũ khí của ngươi. Chúng ta sẽ cần một cách khác để xử lý phần còn lại của bọn..."

Myisha dừng lại.

"Khoan đã, cái tên cũ rích đó là gì"

Rồi cô búng tay.

"À, đúng rồi. Nó đây. Darkin."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro