CANH BẠC CỦA NHÀ THÁM HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe này, tôi nên nói thẳng ra - tôi chẳng muốn dây dưa gì với tên "chúa quỷ", hay cái quái gì đấy mà Januk vừa nhắc đến. Tôi chỉ muốn bán cái bình thuốc nhỏ tí ngu si này cho hắn, bởi hắn đã nhờ tôi đi tìm giúp hắn. Đáng lẽ phải đơn giản lắm cơ.

Nhưng nếu bạn là tôi, bạn sẽ hiểu được rằng chẳng có thứ gì chịu đi theo dự tính của bạn được lâu cả.

Dự tính của tôi chứ nhỉ. Thôi sao cũng được.

Januk râu đỏ là một người con Freljord xa xứ, với cái túi dày cộm và cái mồm háu ăn. Bọn quản lý không hề biết rằng nơi ở của hắn chứa đầy những món cổ vật và tuyệt tác mỹ nghệ, một nửa trong số đó là thó được từ những lăng mộ hay bảo tàng, trong những vụ trộm phi pháp, và hắn cũng rất thích ăn tối giữa đống đồ sưu tập đó. Một vài thứ trong đó chính là kết quả của những phi vụ giữa tôi và hắn, dẫu sao thì hắn mới chỉ phản bội tôi có hai lần mà thôi. Ừm, hai lần rưỡi thì đúng hơn, nếu tôi tính luôn lần mà hắn làm tôi lộ tẩy trong lúc cả hai đang lục lọi đống đổ nát đã từng là Echelon Dawn...

Nhưng đối với Januk, tiền nong chẳng bao giờ là vấn đề, và điều đó cũng khiến bọn tôi bớt cãi cọ đi rất nhiều.

"Này Ezreal," hắn nói, gạt dĩa của mình sang một bên. Mẩu thịt cừu vẫn còn dính trên răng hắn. "Mày tìm được nó chưa?"

ở đây là Tiên Dược Uloa. Và đúng, tôi vừa đào được nó lên từ một cái hang đầy cạm bẫy trong một khu rừng gần Paretha. Chiếc lọ làm từ pha lê và xương được tôi lấy ra từ trong túi đeo. Nó mát lạnh trong lòng bàn tay tôi.

"Ta có thứ mà ngươi muốn ở ngay đây này," Tôi nói, giơ cái lọ lên cao. "Cái lọ thú vị đấy. Ta đoán là từ thời tiền sử của Shurima."

Bên trong là một thứ chất lỏng nhơn nhớt, long lanh dưới ánh trăng. Mắt Januk mở to.

Tôi quyết định phóng đại một chút về chuyến phiêu lưu. "Ta nói cho ngươi nghe, đây không phải là một thứ chất lỏng tầm thường đâu. Nó đã chống trụ cả cái hang đấy. Nơi đó đột ngột đổ sập khi ta lấy nó. Suýt nữa thì ta mất mạng luôn rồi."

"Tiên Dược..." chất giọng của Januk bỗng toát lên một vẻ tôn kính kỳ lạ, mà tôi chưa từng nghe bao giờ. "Một giọt thôi cũng có thể giải tỏa cơn khát trong hàng ngàn năm... Cho con người thứ da cứng chắc như kháng ma thạch..."

Rồi hắn vồ lấy nó bằng đôi bàn tay tham lam. Tôi ngay lập tức giật phắt ra khỏi tầm tay của hắn.

"Đừng vội thế chứ, Januk."

"Được rồi, được rồi, được rồi," hắn lẩm bẩm, dò dẫm tìm chiếc chìa khóa để mở ngăn bàn. "Chuyện tiền nong. Chúng ta đã thỏa thuận, sáu mươi ngàn."

"Và chứng nhận từ Hội Thám Hiểm, nhớ chứ?"

Trong đời, tôi đã từng bị từ chối khi đi đến rất nhiều nơi. Quán bar, trường học, kể cả buổi hòa nhạc của Sona... nhưng tôi cay nhất vẫn là bọn Hội Thám Hiểm Piltover, nếu kể ra phải đến vô số lần tôi vì chúng vào sinh ra tử ngoài kia. Đúng là một đám vong ơn bội nghĩa.

Januk nói một cách bực dọc. "Hội Thám Hiểm không có hứng thú gì với mày. Tao cũng không trách gì được bọn đó, nhất là khi tao đã làm việc với mày trước đây." Hắn tự rót cho mình một chút rượu hổ phách từ một cái bình lọc, rồi làm luôn một ngụm. "Mày đã bỏ tao mục rữa ở trong cái trại giam Noxus đấy..."

"Quả báo đấy. Cho vụ ở Echelon Dawn."

"Thế thì đó là quả báo cho vụ cái bản đồ."

"Và đó lại là quả báo cho... vụ gì đó mà ngươi đã làm." Tôi nghiến răng. "Chắc vậy."

Tôi bắt đầu thấy hơi lo. Tôi đã sẵn sàng cho một pha đào tẩu thần tốc.

"Thôi nào, một nửa thỏa thuận của chúng ta là chứng nhận mà." Tôi nhắc hắn. "Nếu ngươi không muốn mua thì ta tìm người khác vậy."

Giọng cười ồm ồm của hắn phá tan bầu không khí căng thẳng. "Thế mày nghĩ vì sao tao lại phải làm ăn với mày? Bởi vì tao thích thế. Vì chúng ta là chỗ quen biết, và chỗ quen biết lúc nào hữu ích trong công việc làm ăn." Hắn nốc hết phần rượu. "Để tao vào trong lấy cái phong bì trong phòng làm việc. Đợi tí nhé."

Bọn thương gia như hắn mà lại để tiền trong phòng làm việc sao? Cái trò lừa cũ rích. Bảo đảm hắn sẽ quay lại với một khẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt bảnh bao của tôi ấy chứ.

Để giết thời gian, tôi dạo quanh, ngắm nghía vài món cổ vật trong bộ sưu tập. Một vài thứ trong số chúng đã được tôi lấy về theo lệnh của hắn. Và rồi một thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ đã thu hút sự chú ý của tôi. Một món đồ mới - một quả chuông bằng đá, to cỡ một con mèo nhà. Những dòng chữ kỳ quặc được khắc lên thân nó. Tôi bước đến gần để xem xét nó.

"Đó là Ochnun," Januk lên tiếng. "Ngôn ngữ của người chết, được viết nên bên ngoài bức màn của sự sống, và chỉ được sử dụng nơi thế giới bên kia."

Tôi có linh cảm dữ dội rằng mình sẽ bị đâm sau lưng, và ngay lập tức quay đầu lại.

Januk không hề mang theo một khẩu súng. Hắn xách tận hai khẩu cơ.

"Tao thật tiếc khi phải thông báo với mày, Ezreal, rằng Hội Thám Hiểm lại một lần nữa từ chối đơn của mày." Hắn bước đến gần hơn, ra chỗ sáng đèn. "Chúa quỷ sẽ sống lại một lần nữa. Thứ Tiên Dược này sẽ khiến điều đó xảy ra."

Chúa quỷ hả? Ờ, hay lắm. Tí nữa thì được chứng nhận rồi...

Găng tay của tôi bắt đầu sạc. Cơn giận là chất xúc tác tuyệt vời dành cho cổ thuật. Dùng ngay hoặc gió bay, tôi luôn tự nhủ với mình như thế.

Tôi giơ tay lên. Januk cũng nã đạn bằng cả hai khẩu súng. Ma thuật đối đầu với mấy viên đạn chì.

À mà bất ngờ chưa! Ma thuật thắng. Ma thuật luôn thắng.

Những viên đạn kim loại rực cháy trong luồng năng lượng tôi bắn ra, và chỉ còn là một làn hơi ánh bạc khi bay sang phía bên kia. Nhưng đối đầu với một kẻ hai mặt như hắn, tôi lúc nào cũng phải thật cẩn thận, thế nên tôi nhanh chóng sạc lại chiếc găng tay. Sau một tiếng xì xèo, và bùm, tôi đã ở ngay sau lưng Januk. Tôi không phải mất quá nhiều sức cho những lần dịch chuyển ở khoảng cách ngắn như thế, do vậy tôi đã nhanh chóng đặt chiếc găng tay lên cái đầu to và ngu ngốc của hắn, trước khi hắn kịp quay người lại.

"Hạ súng xuống, Januk."

"À, tao đã làm thế sẵn rồi."

Nghe thật không dễ chịu chút nào. Tôi liếc xuống. Đúng vậy, hai khẩu súng đã nằm dưới chân hắn.

Tôi có nhắc đến việc là Januk rất khỏe không? Hắn siêu khỏe luôn. Hắn chộp lấy găng tay của tôi bằng một tay, nhấc bổng tôi bằng cánh tay còn lại, và ném mạnh tôi xuyên qua bàn làm việc của hắn. Cái chuông chết tiệt đâm thẳng vào sống lưng tôi. Tôi thấy toàn màu trắng, và những mảnh vỡ. Cả đống những mảnh vỡ li ti.

Januk bồi thêm vài cú đá vào hạ sườn tôi. Hắn giật lấy lọ Tiên Dược Uloa ra khỏi bàn tay tôi, mở nút và nốc cạn.

"Chiếc găng tay què quặt của mày sẽ chẳng thể làm gì được một vị thần! Thứ Tiên Dược này-"

"Là đồ giả" tôi rên rỉ. "Dẫu sao thì màu sắc cũng giống đấy." tôi lấy ra một chiếc lọ khác, có thiết kế đơn giản hơn. "Đây mới là Tiên Dược thật. Cái mà ngươi vừa uống là nọc tò vò sa mạc, chứa trong một chiếc lọ rẻ tiền mua cửa hàng lưu niệm."

Januk nhìn chằm chằm vào chiếc lọ rỗng, mặt hắn nhúm nhó như vừa phải uống sữa thiu. Thật lòng mà nói, sữa thiu vẫn còn tốt hơn nhiều cho hệ tiêu hóa của hắn.

Tôi cũng nhăn nhó đứng dậy. Hắn đá mạnh quá mức cho phép rồi đấy, nhưng ít ra thì hắn còn tha cho khuôn mặt bảnh trai của tôi.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không muốn rời khỏi nhà vệ sinh quá nửa bước trong vài ngày tới đâu," tôi nói thêm.

Hắn ném mạnh chiếc lọ xuống sàn, ôm bụng rên rỉ. Nọc độc của loài ong sa mạc này phát tác cực mạnh, và cũng cực nhanh. "Mày... thằng oắt con... Tao sẽ bắt mày... phải trả giá..."

Tôi nhún vai, rồi giơ găng tay lên và bắn một luồng năng lượng về phía bức tường. Những viên gạch nứt ra, và phát nổ. Giấy tờ bay lung tung ở khắp nơi. Tôi tiện tay cuỗm luôn cái chuông, và trèo ra ngoài qua khung cửa sổ mới toanh của Januk

"Rất hân hạnh," Tôi nói. "À mà ta sẽ không tính thêm phí cho, à... thiết kế mới đâu."

Tôi nhảy ra khỏi cái lỗ, lao qua mái nhà hắn và nhảy xuống nhà bên cạnh. Tôi muốn chạy càng xa khỏi chỗ Januk càng tốt, bởi nhiều lý do. Thật lòng mà nói, đống nọc tò vò là lý do chính-chỗ này sẽ không còn đẹp đẽ gì cho lắm vào sáng mai đâu.

Trên đường chạy, tôi liếc nhìn lại món đồ mà mình vừa "nhặt" được. Chẳng biết rõ là gì, nhưng chắc chắn chiếc chuông Ochnun này đã được một thứ năng lượng hắc ám nào đó chạm đến. Một khi Hội Thám Hiểm được chiêm ngưỡng món đồ này, tôi chắc chắn sẽ được chứng nhận. Có khi là cả một buổi tiệc để vinh danh ấy chứ? Dẫu sao thì tôi cũng vừa một mình ngăn chặn sự trỗi dậy của tên chúa quỷ gì đó mà.

Mà suy cho cùng thì, mọi chuyện cũng có thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro