2: giáo viên English của tôi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau...

Tôi không muốn đến lớp, tôi thật không biết phải đối mặt với thầy ấy làm sao. Thầy ấy đã làm việc đó với tôi, còn tôi đã tát thấy ấy... Thật khó xử, biết phải làm sao đây?

- Đến giờ rồi, sao con chưa đi học?

- Con đau chân quá, đi không được.

- Vậy để ba gọi thầy ấy.

- Dạ.

Tôi cứ nghĩ ba tôi gọi xin cho tôi nghỉ, ai mà ngờ ba tôi lại...

- Dạ con chào chú.

- Dạ chào thầy, thiệt là con nhà tôi làm khổ thầy quá, con bé đau chân nên không đi được, phải nhờ thầy đến tận đây.

Tôi ở trên phòng nghe thấy tiếng thầy ấy thì sốc, ba tôi gọi thầy ấy đến tận nhà sao ?! Thật là, tôi đã cố viện cớ để tránh gặp rồi mà... Giờ phải làm sao đây !?

- Dạ đây là phòng con bé.

- Dạ cảm ơn chú, con không làm phiền chú nữa ạ.

- Có gì đâu thầy, mong thầy giúp đỡ con bé. Một lát học xong tôi dọn cơm, thầy ở lại ăn cơm với gia đình tôi rồi hẳn về nhé.

- Dạ, con cảm ơn.

Tôi ở trong phòng mà đi qua đi lại, phải làm sao đây, thầy ấy ở trước cửa rồi, làm sao đây !? Axxxx...

Cạnh...

Tôi giật mình khi thấy thầy ấy bước vào, a, tôi lại quên khóa cửa, thật là... Thầy ấy đi lại chỗ tôi, nhìn tôi đang ngồi trên giường, nói.

- Chân em có sao không?

- Em ổn...

Tôi hơi rối, bước xuống, đi lại ngồi xuống bàn học. Thầy ấy cũng kéo ghế lại ngồi cạnh tôi, nói.

- Bài tập hôm qua làm dang dở, em lấy ra đi, thầy giảng lại cho.

- Dạ...

Tôi có chút ngập ngừng, tay lấy tập ra mà run cả lên, loạng choạng thế nào mà rớt hết xuống đất. Tôi lúng túng thật sự, sao lại hoảng loạn thế này chứ, chỉ là một nụ hôn thôi, bình tĩnh đi nào.

- Để thầy nhặt cho, em ngồi đó đi.

- Dạ, xin lỗi thầy...

Tim tôi chẳng hiểu sao đập thình thịch, nhìn thầy đang cúi xuống nhặt. Thầy ấy ngẩng mặt lên rồi chợt khựng lại, tôi lúc này mới nhận ra mình đang mặc váy !!!

Tôi lúng túng vội khép chặt chân lại, hai tay đè lên váy, nhìn thầy ấy với khuôn mặt đỏ bừng. Thấy tôi nhìn, thầy ấy cũng không nhìn nữa, cúi xuống nhặt tiếp rồi để lên bàn, ngồi xuống cạnh tôi.

- Câu này, làm thế này...

Tôi ngồi nghe giảng, được một lát thì sự ngượng ngùng lẫn cảnh giác đều biến đi đâu hết,chỉ biết chăm chú nghe giảng.

- Vậy câu này làm sao thầy?

- Câu này thì em phải thay...

Tiết học dần trở nên bình thường hơn, tôi hầu như không còn chút cảnh giác gì với thầy nữa. Chỉ là, tôi thấy thầy ấy có vẻ soi xét căn phòng của tôi khá kĩ, thấy ấy để ý điều gì sao?

- Hôm nay đến đây thôi, cũng trễ giờ rồi.

- Dạ, ba em có mời thầy ở lại ăn cơm. Chắc mẹ em đang làm bữa tối, thầy ở lại một chút rồi ăn cơm với gia đình em luôn.

- Cũng được.

Đến lúc này tôi mới thấy ngu ngốc, bảo thầy ở lại, mà giờ không học gì, thì làm gì đây ? Tôi ngập ngừng, rồi đi lại giường ngồi, nói.

- Thầy xuống ngồi nói chuyện với ba em đi, em đã ăn cơm rồi, em đi ngủ đây.

- Vậy thầy ra ngoài đây, em nghỉ ngơi đi.

Cạch...

Ngay sau tiếng cửa đóng lại, tôi mới thở phào, thiệt là, hôm nay đúng là mệt thật, may là không có chuyện gì xảy ra...

Cạch...

Tôi chỉ vừa mới chợp mắt một chút, nghe tiếng mở cửa khiến tôi có chút giật mình, ai vào phòng tôi vào giờ này chứ? " Mẹ à ?"...

Tiếng bước chân một lúc một gần hơn, một người nào đó ngồi xuống bên cạnh tôi khiến tôi giật mình. Ai vậy, ba mẹ, không, không phải, ba mẹ vào phòng bao giờ cũng gõ cửa xem tôi còn thức hay không, vậy... Ai !?

Căn phòng bây giờ tối om, tôi có muốn nhìn cũng chẳng thể nhìn ra ai. Tôi hé mắt ra nhìn, bóng lưng này, là... không thể nào, là thầy ấy thấy ấy vào phòng tôi lúc này làm gì !?

Tôi nhắm chặt mắt, sao ba mẹ lại để thầy ấy vào phòng tôi chứ, thầy ấy không ăn cơm với ba mẹ tôi sao !?
Việc đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ thầy ấy đang ở trong phòng của tôi, ngay trên giường của tôi !!!

Tôi giả vờ như bản thân vẫn còn ngủ, về khoản này tôi khá giỏi vì ba mẹ hay đi kiểm tra bất ngờ, mỗi lần như thế tôi đều giả ngủ, riết thành quen...

Tôi như giật thót tim khi cảm nhận được bàn tay thầy ấy đang chạm lên khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve bên má tôi. " Thầy ấy chẳng lẽ lại muốn..."

Bàn tay ấy mon men xuống trước ngực tôi, gỡ từng cúc áo của tôi một cách dễ dàng. Tôi hoàn toàn hoảng loạn rồi, bây giờ tôi phải làm sao đây !? Nếu tôi không phản ứng, liệu thầy ấy có dừng lại không ?? Tôi nên làm sao đây ??

Lúc này cúc áo tôi đã bị tháo hết, thầy ấy đưa tay gỡ cài áo ngực của tôi. Tôi hoảng loạn, không thể... Không thể bình tĩnh được nữa rồi, phải làm gì đó thôi, nếu như mình không phản ứng, thầy ấy chắc chắn sẽ làm tới !!

- Thầy...!!

Tôi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mắt thấy ấy, vừa mở miệng tính nói thì thầy ấy đã nhanh chóng bịt miệng tôi. Tôi gỡ tay thầy ấy ra, không ngừng vùng vẫy...

- Ưm...

- Đừng ồn ào, ba mẹ em ở đang ở dưới đấy, em muốn ba mẹ em thấy chúng ta thế này sao... ?

Tôi... tôi không muốn ba mẹ tôi biết chuyện này đâu, nếu như ba mẹ tôi mà biết, tôi chết mất... Tôi nhìn thầy ấy, khẽ gật đầu, không vùng vẫy nữa.
Thầy ấy thấy tôi cũng chịu yên thì, bỏ tay ra, tôi cũng không dám hét lên nữa, hai tay đẩy thầy ấy ra, nói nhỏ.

- Thầy nghĩ thầy đang làm cái gì vậy, mau bỏ em ra !

Thầy ấy dường như không để tâm đến lời nói của tôi, bàn tay chẳng hiểu từ bao giờ đã gỡ luôn cài áo ngực của tôi. Tôi xấu hổ, vội dùng hai tay che lấy ngực mình, giọng lí nhí.

- Đừng mà...

Thầy ấy nhìn tôi, nở một nụ cười khó hiểu. Cúi xuống hôn lên môi tôi.

- Ưm...

Lại nữa... Lại là nụ hôn này, tại sao thầy ấy lại làm việc này với tôi chứ? Tôi thật sự không hiểu, thầy ấy muốn gì, tại sao không phải ai khác mà là tôi?... Tôi đẩy người thầy ra, lắc đầu né tránh cái hôn của thầy.

- Ưm... ưm...

Thấy tôi chống cự, thầy ấy cũng không phản ứng nhiều, tay giữ lấy hai tay tôi giơ lên đầu, dùng một tay đè xuống giường khiến hai tay tôi như bị khóa chặt không thể thoát ra.

Bàn tay còn lại không yên chạm vào ngực tôi mà xoa nắn. Tôi giật thót người, run rẩy không ngừng, cả người tôi không yên, cứ vùng vẫy mãi không ngừng. Nhân lúc tôi còn chút sức lực, tôi phải cố thoát ra mới được...

- Yên nào...

Bàn tay thầy ấy không dừng lại, không ngừng xoa nắn ngực tôi khiến cơ thể tôi run rẩy. Thầy ấy cũng rời môi tôi, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của tôi mà liếm mút khiến tôi không ngừng rùng mình...

- Dừng lại, thầy bị điên rồi sao ?!

- Có lẽ, thầy đang điên lên vì em đây...

Bàn tay nghịch ngợm của thầy vẫn chưa chịu dừng lại, mon men xuống dưới, khẽ luồng vào trong váy tôi...

- Không, không được, chỗ đó không được...!

- Vậy ngực thì được sao?

Tôi giật nảy mình khi thầy ấy ngậm lấy một bên ngực tôi mà liếm mút, cảm giác khác lạ do thầy ấy mang đến khiến tôi không ngừng run rẩy...

- Không, không phải. Đừng mà...

Tôi càng hoảng hơn khi bàn tay bên dưới đang mơn trớn bên ngoài quần lót của tôi, không... Nơi thầm kín nhất của tôi, không được... !!

- Không, đừng mà, đừng chạm vào chỗ đó, làm ơn...

Tôi hoảng sợ, hai mắt rưng rưng như muốn khóc đến nơi. Thầy ấy cũng dừng lại khi thấy tôi như thế, tôi cứ nghĩ đã thoát nhưng càng hoảng hơn khi thấy thầy ấy kéo khóa quần, phóng thích cự vật trước mặt tôi.

- Thầy không chạm vào em nữa, nên giúp thầy đi, thầy hết chịu nổi rồi.
Tôi dường như hiểu ý nghĩa của câu nói đó, thấy ấy muốn mình... Tôi lúng túng ngồi dậy, tay che lấy ngực mình, nói.

- Để em... em mặc đồ vào đã...

Tôi nhanh chóng lấy đồ của mình mặc vào, tình huống này thiệt là rối, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được chuyện này mất...

Mặc đồ xong, tôi ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn vào vật đó của thầy ấy. Nó cương lên rồi, chắc thầy ấy đang muốn lắm... Thầy ấy nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ, có vẻ thầy ấy nóng lòng lắm rồi...

- Em... em không biết mình có làm được không...

Tôi lại gần, khẽ nuốt nước bọt, thật là run chết mất. Bàn tay tôi chạm vào vật đó, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi hồi hộp vô cùng, nếu như ba mẹ mà thấy tôi thế này, chắc tôi chết vì nhục nhã mất...

- Thầy... Đỡ hơn chưa..
.
- Dùng miệng của em đi.

- M... Miệng...?

- Em hiểu mà.

- Em...

Tôi đúng là hiểu đấy, nhưng mà... Tôi hít một hơi thật sâu, cúi xuống ngậm lấy nó trong miệng, mùi vị thật, chẳng thích tí nào... Tôi có thể thấy thấy thầy ấy đang run lên, có vẻ cách này có hiểu quả nhỉ...

Tôi liếm mút xung quanh côn thịt, có vẻ như thầy ấy rất thích tôi làm như thế. Thầy ấy nhìn tôi nói.

- Sắp đến giờ rồi, thầy không thể về với bộ dạng này được, em...

- Em... em hiểu rồi...

Tôi có thể hiểu thầy ấy muốn gì chứ. Tôi cởi cúc áo của mình, kẹp cự vật của thầy giữa hai bầu ngực, không ngừng ma sát, miệng tôi ngậm lấy phần đầu mà liếm mút...

Thầy ấy bất ngờ giữ lấy đầu tôi, bên dưới giật thót phóng toàn bộ dịch lỏng vào miệng tôi. Tôi giật thót mình, vội nhả ra.

- Khụ... Sao thầy không nói em chứ...

- Thầy xin lỗi, em không sao chứ...

- Em ổn.

Tôi nói rồi chùi miệng mình, đi lại bàn học lấy khăn giấy chùi đống dịch nhầy trên ngực mình. Ra đây là tinh dịch của đàn ông sao, ghê chết được...

- Thầy về đi. Ba mẹ em sẽ nghi ngờ nếu thầy xuống trễ đấy.

- Em không giận thầy sao?

- Giận? Giận thầy em được gì chứ? Thầy đừng nghĩ lung tung, về đi...

- Vậy... chào em, thầy về đây...

#mèoo
Au: moee_chan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro