206-210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

206.

Lý Ngải Thanh nhìn Mộ Hữu Thành, trong mắt phẫn nộ dần dần bình ổn. Bà có chút không dám tin tưởng, không thể tin được đây là người nam nhân thành thật, cho dù ly hôn Lý Ngải Thanh cảm thấy Mộ Hữu Thành cũng là nam nhân tốt, cũng do người Mộ gia quá xấu, chính là hiện tại bà phát hiện chính mình mười phần sai.
Người nam nhân này không thành thật, mà là căn bản chẳng phân biệt được.
Tiêu Vân tuy là đứa nhỏ nhưng đứa nhỏ này luôn phân minh. Lý Ngải Thanh đối với con trai mình thập phần tự tin. Bà cảm thấy buồn cười, buồn cười chính là Mộ Hữu Thành chưa từng chân chính hiểu Tiêu Vân,ông có biết rằng nhi tử cần gì không ?
" Như vậy hôm nay ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Đã như vậy, Lý Ngải Thanh cũng không khuyên nhủ Tiêu Vân hòa hoãn cùng Mộ Hữu Thành.
" Về việc Tiêu Vân muốn tuyển cử tại đại hội cổ đông, bà có thể ngăn cản nó hay không ?" Mộ Hữu Thành nói ra mục đích.
" Vì sao lại ngăn cản nó ?" Lý Ngải Thanh hỏi lại.
" Ngải Thanh, lời này của bà là có ý gì, nó còn là học sinh, phải lấy việc học làm trọng, hơn nữa làm một học sinh không ở trường đọc sách mà đến công ty làm gì? Côn ty sớm hay muộn cũng là của nó, tôi không rõ vì sao một học sinh lại đến tuyển cử tại đại hội cổ đông ". Mộ Hữu Thanh đích xác không rõ, Mộ Tiêu Vân mới 18 tuổi, 18 tuổi phải là ở trong trường đọc sách như thế nào lại tham dự sự tình của công ty.
"Ông đã nói công ty sớm hay muộn gì cũng của Tiêu Vân, như vậy nó đến công ty để quen thuộc tình huống, không phải càng tốt sao ?" Lý Ngải Thanh hỏi lại, " Hữu Thành, nếu hôm nay ông tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ tôi tôn trọng quyết định của Tiêu Vân, nhưng ông hãy sờ lương tâm của mình đi, 30% cổ phần của tôi có oan hay không ". Lý Ngải Thanh nói xong đứng dậy ra ngoài.

" Ngải Thanh ". Mộ Hữu Thành muốn đi giữ lại nhưng Lý Ngải Thanh đã nói như vậy, gọi lại ông có thể nói cái gì. Làm ông không nghĩ ra chính là Lý Ngải Thanh sẽ nói đỡ cho Mộ Tiêu Vân. Thay đổi, con trai thay đổi, vợ trước cũng thay đổi, Mộ Hữu Thành không biết nên nói thế nào, trong ấn tượng của ông Lý Ngải Thanh là một người không phải như vậy. Cho nên, tâm của Mộ Hữu Thành trầm xuống, ông gọi cho Dương Chính Hằng :" Luật sư Dương, sự tình 30% cổ phần công ty cứ làm theo lời ngươi nói đi ".

Mộ Hữu Thành hạ quyết định, cao hứng chính là Diêu Tinh Tinh, cứ như vậy, không chỉ là quan hệ giữa Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh và Mộ Tiêu Vân triệt để quyết liệt. Tính cách Mộ Hữu Thành tuy mềm nhưng cũng rất quật cường, Trường hợp của Mộ Tiêu Vân làm ông khó xử mà còn cùng ông đối nghịch, Mộ Hữu Thành sẽ không còn tâm tình chia cổ phần cho cậu. Cho nên gần đây tâm tình của Diêu Tinh Tinh rất tốt. Chính là Diêu Tinh Tinh tốt nhưng Mộ Hữu Thành thì không. Bởi vì sắp tới thời điểm đem 30% cổ phần lên tòa lại xảy ra việc làm ông không tưởng tượng được, chính là hiệp nghị với Hạ Thanh Hòa, mấy ngày nữa chính là ngày tới hẹn." Mộ đổng ?" Hạ Thanh Hòa gọi, " Ta vừa mới nói, ngài có nghe không ?", " Hạ tổng, nghe thấy được, ngài cứ yên tâm, về sự tình vật liệu ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp ". Mộ Hữu Thành tuy rằng hứa hẹn, nhưng ba ngày làm sao tìm được.

 Từ từ... Mộ Hữu Thành đột nhiên có ý nghĩ đáng sợ, về hiệp nghị cùng Hạ Thanh Hòa có phải hay không chính là kế hoạch của Mộ Tiêu Vân? Sẽ không, Tiêu Vân chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi, nó làm sao có ý tưởng đó, nhưng là... Mộ Hữu Thành làm cho mình tỉnh táo lại, không thèm suy nghĩ đến này đó." Ta biết công ty Mộ đổng có việc phát sinh, nhưng hạng mục của ta cũng lập tức khởi công, hiệp nghị này là ta hứa hẹn với ban giám đốc, nếu đến lúc đó không cung cấp được thì ta không thể nào nói chuyện với ban giám đốc. Mộ đổng, ngươi cũng biết, hiện tại tiền thì ai cũng muốn kiếm, ta nghĩ ở Hạ thị những cái đó cũng là lỗi thời nếu không còn thật sẽ nhập 30% cổ phần vào Mộ thị, dù sao bọn họ cũng chỉ là nhấc một cây bút thôi ". Lời này của Hạ Thanh Hòa là nhắc nhở cũng là cảnh cáo. Tâm của Mộ Hữu Thành phút chốc lạnh như băng, mà còn có chút khẩn trương, 30% cổ phần bên này còn có chút khẩn trương, bên kia đã xảy ra chuyện này." Ta hiểu được, mong Hạ tổng yên tâm "." Vậy là tốt rồi, trước cứ như vậy ".

Sau khi chấm dứt trò chuyện cùng Hạ Thanh Hòa, cả người Mộ Hữu Thành đều suy sụp, ông hoàn toàn vô lực ngồi ở ghế sa lông, cảm thấy quá mệt mỏi. Mấy ngày nay phải bận xử lý sự tình của Lý Ngải Thanh, cho nên Mộ Hữu Thành đều không có đến công ty, lúc này ở nhà, ông nhìn bốn phía trang hoàng xa hoa, đột nhiên cảm thấy lạnh lùng." Làm sao vậy ?" Mộ Hữu Thành không đi làm, tất nhiên Diêu Tinh Tinh cũng không đi, bà ở nhà cùng Mộ Hữu Thành ngoài mặt là an ủi nhưng thực tế là giám thị. Diêu Tinh Tinh biết Lý Ngải Thanh đã trở lại và cũng biết Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh gặp mặt, đây đều là Mộ Hữu Thành nói, thời điểm nói chuyện người nam nhân này vì Lý Ngải Thanh cùng Mộ Tiêu Vân mà lộ ra biểu tình thương cảm làm Diêu Tinh Tinh phi thường không vừa mắt. "Không có việc gì." Mộ Hữu Thành không muốn làm Diêu Tinh Tinh lo lắng."Hữu Thành, chúng ta là vợ chồng, khi gặp bất cứ khó khăn gì đều cùng nhau giải quyết mà không phải dấu diếm.", "Thật sự không có việc gì." Chuyện này, Mộ Hữu Thành nói không nên lời hơn nữa vẫn là vấn đề mặt mũi của nam nhân.

Ngày hôm sau

Mộ Hữu Thành vì lý do có tính lừa gạt đã cấp vợ trước 30% cổ phần yêu cầu toà án xử lý 30% cổ phần của Lý Ngải Thanh không có hiệu quả, đồng thời ông nguyện ý bồi thường.

Toà án tiếp nhận đơn kiện của Mộ Hữu Thành. Hơn nữa bởi vì 30% cổ phần của bất động sản Mộ thị đề cập đến kim ngạch tương đối khổng lồ, trực tiếp giao từ trung viện tới xử lý, hơn nữa còn thông tri cho đương sự khác một tuần sau ở trung viện thẩm tra xử lí án kiện này.

"Lừa gạt, bồi thường kinh tế?" Mộ tiêu Vân nghe Mộ Hữu Thành đưa ra những lý do đường hoàng nhịn không được mà cười to. "Trần luật sư, lấy ý kiến chuyên nghiệp ngươi cảm thấy có buồn cười không?"

Trần luật sư là Doãn Hạo giới thiệu. Đối với án kiện ly hôn phi thường quen thuộc. Nghe thấy lý do này hắn cũng nhịn không được ngoài ý muốn: "Dương Chính Hằng ngày thường làm việc thập phần bừa bãi nhưng dù hắn có bừa bãi thì lý do này mặc dù đến trung viện nhưng cũng sẽ thua, ta cũng không rõ vì sao Dương Chính Hằng sẽ đưa ra lý do như vậy."

"Ta đây có thể hay không lý giải kỳ thật Dương Chính Hằng làm như vậy vẫn còn mục đích khác?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

"Khẳng định là vậy." Chỉ là mục đích này hắn hiện tại đoán không ra.

"Trần luật sư cũng không cần cảm thấy có áp lực, ta tin tưởng ngươi." Mộ Tiêu Vân không lo lắng, chỉ cần không xúc phạm tới Lý Ngải Thanh thì cậu đều sẽ không lo lắng. Cậu tính toán nếu Mộ thị đến trong tay cậu thì tốt nhất, nếu không được cậu liền hủy nó.

Kỳ thật, cậu khinh thường tiền của Mộ Hữu Thành, cậu có thể trực tiếp huỷ hoại Mộ thị nhưng quá trình cậu không thích, cậu muốn chậm rãi làm người Mộ gia mất đi hết thảy giống như năm đó mẹ cậu bị đe dọa cùng tra tấn.

Sau cuối tuần sau sẽ mở phiên toà.

Mà hai ngày sau Mộ Hữu Thành sẽ trả lại vật liệu Kiến Trúc cho Hạ Thanh Hòa. So với Mộ Tiêu Vân thì đây mới là vấn đề ông chân chính lo lắng đến ngủ không yên. Mấy ngày nay, ông chạy rất nhiều nơi cũng hỏi rất nhiều người nhưng không có người nguyện ý mua vật liệu cho ông. Mà số lượng ông muốn thì lại cung ứng không đồng đều, chuyện này Mộ Hữu Thành không dám gióng trống khua chiêng, nếu làm Lý Đức Quân bên kia biết thì Mộ thị sẽ gặp rắc rối.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, Mộ Hữu Thành nửa đêm ngồi dậy hút thuốc. Ông ở thư phòng hút một điếu lại một điếu nhưng vẫn không nghĩ được biện pháp.

Diêu Tinh Tinh đứng ở ngoài thư phòng, bà biết Mộ Hữu Thành phiền nhưng không biết Mộ Hữu Thành phiền cái gì cho nên đương nhiên bà cảm thấy Mộ Hữu Thành phiền hẳn là sự tình của Lý Ngải Thanh. Ở trong mắt Diêu Tinh Tinh bà cảm thấy Mộ Hữu Thành còn để ý hai mẹ con Lý Ngải Thanh nên càng thêm không thoải mái.

Ánh mắt dần dần lạnh xuống dưới, cuối cùng Diêu Tinh Tinh trở về phòng, bà bắt đầu suy tư làm sao vì chính mình tính toán.

Tập đoàn Hạ thị

Mộ Tiêu Vân ngồi ở trong văn phòng Hạ Thanh Hòa, trên bàn trà để mấy mâm trái cây, Mộ Tiêu Vân ăn rất tự tại.

"Biết hôm nay là ngày mấy sao?" Hạ Thanh Hòa nhìn thiếu niên không hề có hình tượng, cười lắc lắc đầu.

"Em chỉ biết là qua hôm nay 3% cổ phần Mộ thị chính là của em." Mộ Tiêu Vân cười đến tùy ý, cậu bắt chéo chân đem văn phòng của Hạ Thanh Hòa trở thành phòng khách nhà mình.

"Vân Vân ngươi có phải nên lảng tránh một chút". Hạ Thanh Hòa chỉ chỉ cửa bên cạnh, "Bên kia có phòng nghỉ, ngươi có thể đi ngủ một giấc."

"Ta sợ bỏ qua một hình ảnh tàn nhẫn." Mộ tiêu vân từ chối.

"Tàn nhẫn?" Hạ Thanh Hòa tò mò.

"Để Hạ tổng tài tự thân đối phó người thật quá bi thảm."

Phụt...... Hạ Thanh Hòa cười ra tiếng. Chỉ có thiếu niên này mới có thể tự nhiên nói giỡn với hắn như vậy. "Ngươi yên tâm, ta nơi này có máy theo dõi sẽ cung cấp cho ngươi hình ảnh rõ ràng nhất......"

Đinh linh linh...... Điện thoại nội tuyến vang lên: Tổng tài, Mộ đổng của bất động sản Mộ thị đến.

Hạ Thanh Hòa nhướng mày nhìn Mộ Tiêu Vân.

"OK." Mộ Tiêu Vân vẫy vẫy tay đi vào phòng nghỉ.

207.

"Mộ Đổng, mời ngồi."

Cũng như lần trước, Mộ Hữu Thành đi vào văn phòng Hạ Thanh Hòa, mỗi lần đều khẩn trương nhưng so với lần trước thì lần này càng khẩn trương hơn.

"Hạ tổng tài thật quấy rầy ngươi." Thời điểm Mộ Hữu Thành ngồi xuống thiếu chút nữa hai chân đều phát run. Hạ Thanh Hòa vô hình phát ra hơi thở quá cường, người như vậy ông sớm nên coi trọng nhưng vẫn luôn xem nhẹ, mà hiện tại tưởng tượng đến lát nữa muốn cùng hắn nói điều kiện, Mộ Hữu Thành liền khẩn trương bất an.

"Mộ Đổng thật khách khí, người trên thương trường đều là bằng hữu, vì bằng hữu chậm trễ chút thời gian không tính cái gì, nhưng thật ra Mộ Đổng hôm nay tới......" Hạ Thanh Hòa cố ý không nói ra ý đồ ông đến mà là muốn Mộ Hữu Thành chính miệng nói.

Mộ Hữu Thành cũng không phải đồ ngốc, ông tuy rằng không ngồi ở bàn đàm phán, nhưng lời nói khách khí trên thương trường ông cũng minh bạch. "Hạ tổng tài là người thông minh, ta cũng không quanh co, trong khoảng thời gian này, ta chạy đến tỉnh nội để tìm tài liệu kiến trúc nhưng tài liều ta mượn của Hạ tổng tài thì thật sự mua không được."

"Ta tin tưởng Mộ Đổng hôm nay tới không chỉ là nói với ta câu mua không được đi?" Hạ Thanh Hòa trêu chọc.

"Đương nhiên đương nhiên, nếu là như vậy thì ta hôm nay sẽ không xuất hiện."

"Cũng không hẳn vậy, nếu Mộ Đổng không xuất hiện thì cho dù không sợ ta thì cũng nên sợ hiệp nghị của chúng ta mới đúng, có phải hay không?" Hạ Thanh Hòa cười hỏi, chỉ là lời nói bén nhọn này làm người ta nói không ra cái gì.

Mộ Hữu Thành chỉ là cười cười, không trả lời. "Kỳ thật hôm nay, ta thật đúng là da mặt dày thỉnh Hạ tổng tài thư thả mấy ngày." Khi nói ra những lời này thì trên mặt Mộ Hữu Thành xấu hổ rõ ràng.

"Mộ Đổng, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, ta bởi vì chúng ta là bằng hữu cho nên tài liệu kiến trúc mới khẩn trương hôm nay, đem vật liệu cho ngươi mượn. Nhưng Mộ Đổng nếu bởi vậy mà......" Hạ Thanh Hòa dừng một chút, "Ta không thể cho hội đồng quản trị công đạo."

"Vậy ý tứ của Hạ tổng tài là gì?" Mộ Hữu Thành cũng nghe không hiểu.

"Mộ đổng biết vì khai phá đoạn đường kia thì tập đoàn Hạ thị của chúng ta phải mua đồng ruộng phụ cận bao nhiêu tiền không?" Hạ Thanh Hòa hỏi lại.

"Bên khu kia còn không có khai phá, đất đai ở thị trường hẳn là không cao."

"Đất đai đích xác thật không cao, nhưng là muốn thu mua một địa phương lớn như vậy xác thật không dễ dàng, Mộ Đổng làm bất động sản, hẳn là biết giá trị của bất động sản không phải lấy giá trị trước mặt để cân nhắc, nếu bởi vì tài liệu không đủ mà làm cho việc khai phá không thể tiếp tục thì Hạ thị chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu đây tiền." Hạ Thanh Hòa vươn một bàn tay.

Mộ Hữu Thành muốn hỏi ngàn vạn, nhưng là hiển nhiên không có khả năng, vậy thì 5 trăm triệu đâu? 5 trăm triệu hiển nhiên là vượt qua giá trị 3% cổ phần cho nên Mộ Hữu Thành không dám mở miệng.

Thấy Mộ Hữu Thành trầm mặc, Hạ Thanh Hòa tiếp tục nói: "Vì để cho hội đồng quản trị có công đạo nên chuyện này ta không có cách nào giúp ngươi. Bất quá, ta có cái đề nghị."

Dựa theo hiệp nghị, nếu Mộ Đổng lấy 3% cổ phần trả nợ cho Hạ thị thì thật luyến tiếc. Như vậy, ta lấy thị trường mua 3% cổ phần, như thế nào?" Hạ Thanh Hòa mỉm cười mà nói ra nhưng đối với Mộ Hữu Thành mà nói thì chính là sét đánh giữa trời quang.

"Ý tứ của Hạ tổng tài là......", Mộ Hữu Thành nhíu mày, ông khẳng định trả lời là không được nhưng vì hiệp ước trước đây nên ông không có lập trường nói không được.

"Tình trạng hiện tại của Mộ thị thì Mộ Đổng so với ai khác đều hiểu biết, Mộ thị vừa mới đưa ra thị trường nên rất nhiều chuyện đều không ổn định, nếu lúc này bởi vì chuyện này mà lên toà án, ta dám khẳng định, cổ phiếu Mộ thị cổ phiếu sẽ rớt thảm hại" Hạ Thanh Hòa luôn luôn khinh thường làm loại sự tình tính kế người khác này, nhìn sắc mặt Mộ Hữu Thành dần dần trầm xuống, nếu không phải xuất phát từ thân phận này thì hắn sẽ thưởng thức Mộ Hữu Thành ở trên thương trường có tính cách ngay thẳng nhưng người nam nhân này thật sự không thích hợp sinh tồn ở trên thương trường, tranh đấu giành thiên hạ thì dễ dàng nhưng giữ được giang sơn mới khó.

Lời nói của Hạ Thanh Hòa làm Mộ Hữu Thành minh bạch. Hiện tại ông cùng Ngải Thanh mới bắt đầu kiện tụng, loại chuyện này xác thực không thích hợp công khai, hơn nữa Lý Đức Quân bên kia cũng vẫn luôn như hổ rình mồi. Cho nên ông căn bản không thể lựa chọn.

Đợi Mộ Hữu Thành rời khỏi, Mộ Tiêu Vân từ phòng nghỉ đi ra.

"Hạ tổng tài, căn cứ phỏng chừng miếng ruộng này tương lai hẳn là khoảng 200 triệu, ngươi nói 50 triệu, thật đúng là để mắt hắn." Sau khi vùng đó phát triển, ở năm trước khi Mộ Tiêu Vân sống lại đích xác đổ 200 trăm triệu. Hạ Thanh Hòa đối với bất động sản nhạy bén vượt qua người bình thường.

Hạ Thanh Hòa nhướng mày: "Nếu ta mở miệng 200 triệu thì hắn sẽ trực tiếp cho rằng ta bẫy hắn."

"Ha ha ha......" Mộ Tiêu Vân cười to, "Chẳng lẽ anh hiện tại không phải đang bẫy ông ta sao?"

"Vân Vân thật không có lương tâm, ta lần đầu bẫy người khác như vậy là vì sự tình của ngươi, đây rất là tổn hại nhân phẩm của ta." Hạ Thanh Hòa oán trách.

"Nhân phẩm so với sinh mệnh thật sự không đáng tiền." Mộ Tiêu Vân trở lại sô pha ngồi xuống, rồi lại ăn trái cây.

"Vân Vân đối với sinh mệnh thực hiểu biết." Từ trong mắt thiếu niên này khi cậu nói về sinh mệnh thì rất đạm nhiên, Hạ Thanh Hòa không phải một lần có loại cảm giác này.

Mộ Tiêu Vân cười cho qua cũng không có giải thích. Cậu đã chết một lần, có thể không nhìn thấu sao?

"Như vậy kế tiếp, ngươi chuẩn bị như thế nào? Vấn đề kiện tụng của mẹ ngươi ta cũng đã gọi cho Doãn Hạo, Mộ Hữu Thành sẽ đem chuyện này lên tòa án là ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thật muốn Dương Chính Hằng xuống sân khấu cũng đơn giản, Vân Vân phương thức ngươi xử lý sự việc quá văn minh." Quá văn minh.

"Ta là người văn minh." Đe dọa uy hiếp Dương Chính Hằng, hoặc là dùng phương thức khác, chỉ cần Hạ Thanh Hòa làm thì không có việc gì làm không được, nhưng đây không phải là kết quả mà Mộ Tiêu Vân muốn. Nếu Mộ Hữu Thành muốn kiện vậy thì cứ đánh. Chẳng qua là cho bọn họ hy vọng, sau đó cậu lại dập tắc mà thôi.

Đối với cậu mà nói, kết quả đều là giống nhau, cậu thích xem bộ dáng người Mộ gia đau khổ giãy giụa.

Người văn minh?

Hạ Thanh Hòa cười,thiếu niên này tuyệt đối không phải người văn minh.

Từ trong tay Hạ Thanh Hòa cầm 3 % của Mộ Hữu Thành đi, Mộ Tiêu Vân trực tiếp trở về nhà. 3 trăm triệu mua 3% cổ phần, Mộ Tiêu Vân có điểm cười nhạo, không biết là Mộ Hữu Thành xuẩn hay là khí tràng của Hạ Thanh Hòa quá mạnh, Mộ thị phát triển đến đưa ra thị trường, như vậy 3 trăm triệu cũng không có, Mộ Hữu Thành sợ, chỉ sợ cũng là cái này.

Mà hiện tại, trong tay Mộ Hữu Thành chỉ có 37% cổ phần, trong tay cậu có 33% cổ phần, hơn nữa bên Lý Đức Quân đã vượt qua 37%, hội nghị tuyển cử cậu thắng chắc.

Nhưng Mộ Tiêu Vân không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy.

Cho nên......

"Vệ sĩ?" Lúc ăn cơm chiều, Hạ Minh Hòa bảo gọi vệ sĩ đi theo Mộ Tiêu Vân.

"Phiền toái." Mộ Tiêu Vân cảm thấy, người vẫn là sống điệu thấp một chút tương đối tốt hơn.

"Nghe lời." Hạ Minh Hòa không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy, trong lòng y luôn có cảm giác bất an . Cho nên vì để ngừa vạn nhất, Hạ Minh Hòa tuyệt đối để vệ sĩ đi theo Mộ Tiêu Vân. "Vân Vân, nghe lời."

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co rút, cậu là hài tử không nghe lời sao? Không...... Đây không phải là vấn đề nghe lời hay không nghe mà rõ ràng chính là đang xem thường cậu, cho nên tâm tình tốt đẹp bởi vì vừa mới lấy được 3% cổ phần cứ như vậy biến mất. Tâm tình không tốt, Mộ công tử đương nhiên không cao hứng, cho nên cậu im lặng một câu cũng không nói.

Thấy Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Hạ Minh Hòa giật giật miệng, muốn nói gì đó nhưng thời khắc mấu chốt Hạ thiếu gia lại không biết nói thế nào cho nên trên bàn cơm, hai người đều trầm mặc.

Kỳ thật Mộ Tiêu Vân nào có sinh khí, rõ ràng là cố ý .

Nhưng mà, Hạ thiếu gia khẩn trương.

Vốn dĩ mỗi ngày sau khi ăn cơm xong sẽ đi thư phòng một chút, sau đó làm chút chuyện. Nhưng mà đêm nay, Hạ thiếu gia rõ ràng an vị không được. Y ở thư phòng ngồi trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đến phòng tắm.

Vừa vặn, Mộ Tiêu Vân cũng vừa tắm ra muốn đến thư phòng một chút. Kết quả, hai người ở cửa đụng nhau.

Mộ Tiêu Vân tiếp tục không nói lời nào, ở bên người Hạ thiếu gia đi qua. Chỉ là, tay đột nhiên bị bắt được. "Buông tay." Mộ Tiêu Vân mở miệng, thanh âm không lạnh cũng không nóng , tựa như năm ấy ở thời điểm khai giảng, người này cũng dùng loại thanh âm này nói: "Tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạng nhất thế giới."

Lúc ấy, Hạ thiếu gia không thèm để ý, thậm chí cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt. Nhưng mà hiện tại nghe lại thanh âm này, Hạ thiếu gia có chút khổ sở.

"Vân Vân." Giang hai tay ôm lấy Mộ Tiêu Vân, "Vân Vân." Vùi đầu ở trên cổ Mộ Tiêu Vân, một tiếng gọi thân mật kia có chút tính trẻ con mà làm nũng. "Vân Vân, anh chỉ là lo lắng cho em." Lo lắng, thiếu niên này luôn là làm y lo lắng.

"Ừm, em biết." Mộ Tiêu Vân không phủ định.

"Cho nên đừng làm cho anh lo lắng, nếu Vân Vân không thích vệ sĩ, anh đi theo là được." Sự tình y sẽ buông toàn bộ, không có gì vì so ra thiếu niên này càng quan trọng hơn.

"Thật sự?"

"Thật sự."

Mộ Tiêu Vân xoay người nắm hàm dưới của Hạ Minh Hòa, sau đó nhướng mày.

Vân Vân?

Mộ Tiêu Vân kéo đầu Hạ Minh Hòa xuống, khó được chủ động mà hôn lên.

208.

Chủ tịch Mộ thị cùng vợ trước tranh cãi tài sản mà mở phiên toà, chuyện này khiến cho toàn bộ truyền thông ở thành phố B chú ý. Mộ Hữu Thành ở trong mắt mọi người là một nam nhân tốt, không đến chỗ ăn chơi không gái gú. Nam nhân như vậy hiện nay hoặc là nói ở thành phố B cơ hồ đã không có.

Huống chi, Mộ Hữu Thành hiện tại có gia đình. Hơn nữa chuyện này sau khi truyền ra, Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh vốn đã kết hôn năm năm trước, nhưng trước đó đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí việc chưa lập gia đình đã có con cũng bị truyền ra cho nên mấy ngày nay trên các đầu báo đều là tin tức về Mộ Hữu Thành.

Chỉ là, tin tức của Mộ Hữu Thành tuy nhiều nhưng về giai đoạn trước Lý Ngải Thanh cùng nhi tử Mộ Tiêu Vân lại đưa tin rất ít, thậm chí chỉ sơ lược.

Cùng ngày mở phiên toà, cửa tòa án vây quanh rất nhiều phóng viên, chỉ là đứng ở ngoài không dám đi vào.

Đứng ở cửa Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành đối mặt. hai người đều không có nói chuyện, Mộ Hữu Thành có Diêu Tinh Tinh bồi, mà Lý Ngải Thanh có Khoa Mễ Tư bồi.

"Trần luật sư ngươi hảo, gần đây có khỏe không?" Dương Chính Hằng trước nói chuyện cùng luật sư của Lý Ngải Thanh.

"Nhờ phúc của Dương luật sư mà dạo này tôi rất bận rộn." Trần luật sư một lời hai ý nghĩa nói. Sau đó hai người cười cười, cùng nhau đi vào tòa. Mộ Hữu Thành thỉnh thẩm phán phán 30% cổ phần trong tay của Lý Ngải Thanh không có hiệu quả, lý do là hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần mang theo tính chất lừa gạt. Năm năm trước, Lý Ngải Thanh chỉ là một người thôn quê, bà ở thành phố B, thậm chí không có xã giao. Xin hỏi, bà sao lại quen biết nhân vật vang dội như Doãn Hạo?Cho nên Mộ Hữu Thành đối với mục đích ly hôn của Lý Ngải Thanh có nghi vấn, ông cho Lý Ngải Thanh 30% cổ phần là bởi vì mấy năm nay Lý Ngải Thanh đã trả giá rất nhiều nhưng nếu ngày đó đều không phải như vậy thì 30% cổ phần như hứa hẹn lúc ấy không có hiệu quả."Vớ vẩn." Trần luật sư từ khi làm luật sư đến nay chưa từng có nghe qua loại.

 Đồng thời, hắn càng không thể tưởng được, Dương Chính Hằng làm luật sư luật sư chuyên nghiệp thế nhưng sẽ lấy lý do hoang đường như vậy mà kiện tụng. "Mộ Hữu Thành đem 30% cổ phần chuyển cho thân chủ của ta là bởi vì nó là tài sản chung của vợ chồng. Sau khi ly hôn, tài sản này hẳn là bị bình quân chia ra, nhưng mà thân chủ ta chỉ lấy 30% cổ phần, tất cả mọi người đều biết giá trị của bất động sản Mộ thị, thân chủ ta lúc ấy cầm ít hơn 5%, liền tổn thất tương đương 5 trăm triệu, bởi vậy có thể thấy được phẩm đức của thân chủ ta.", "Nhưng mà phẩm đức này lại nhìn không ra tới, bằng không sao bà lại nhận thức được luật sư Doãn Hạo? Hơn nữa nếu cổ phần bất động sản Mộ thị có giá trị cao, bà vì sao lại muốn ở ngay lúc này đưa ra đơn ly hôn?" Dương Chính Hằng lại hỏi."Ly hôn là Mộ Hữu Thành đưa ra." Lý Ngải Thanh trả lời."Nhưng mà Mộ Đổng nói, trước đó bà vẫn luôn muốn ly hôn, nếu Mộ thị tốt như vậy, bà vì sao muốn ly hôn?" Vấn đề Dương Chính Hằng đưa ra có chút bén nhọn, hoặc là ngữ khí hắn hỏi chuyện làm Lý Ngải Thanh không biết nên trả lời như thế nào

."Bởi vì ta......" Lý Ngải Thanh cơ hồ muốn nói, bởi vì lúc ấy tinh thần bà rất căng thẳng thậm chí ngày ngày gặp ác mộng. Chính là bị người khác biết mình từng bệnh tâm thần là một chuyện, muốn chính mình ở chỗ này nói ra mình bị bệnh tâm thần lại là một chuyện khác."Bởi vì bà cái gì?" Dương Chính Hằng chính là cắn chuẩn Lý Ngải Thanh không dám nói tình hình thực tế, cho nên mới hỏi như vậy."Bởi vì ông ta ở bên ngoài có nữ nhân." Lý Ngải Thanh cuối cùng trả lời như vậy."Việc Mộ Đổng ở bên ngoài có nữ nhân, không phải lúc ấy bà mới biết được, vì sau qua 9 năm bà mới muốn ly hôn.", "Ta nghĩ Dương luật sư đã lầm một sự kiện, nơi này là tranh cãi tài sản chứ không phải hình sự. Hơn nữa, thân chủ ta muốn khi nào ly hôn cùng với bà lấy được nhiều ít cổ phần một chút quan hệ đều không có." Trần luật sư nhíu mày, Dương Chính Hằng hỏi chuyện phi thường không hợp logic, hơn nữa căn bản là vô lại kiện tụng, thậm chí có vi trình tự bình thường."Không, ta nghĩ là Trần luật sư hiểu lầm ý của án kiện này. Thân chủ ta yêu cầu toà án phán 30% cổ phần chuyển nhượng không có hiệu quả lý do là ông ấy lúc đó cấp cổ phần cho Lý Ngải Thanh là xuất phát từ tin tưởng cách làm người của Lý Ngải Thanh, mà không phải mang theo lừa gạt, nếu có làm trái với ước nguyện ban đầu thì phần hiệp nghị liền không có hiệu quả." 

Dương Chính Hằng lại nhìn về phía Lý Ngải Thanh, "Hơn nữa, Mộ Đổng đem này 30% cổ phần cho bà, là bởi vì tin tưởng bà sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho công ty. Hiện tại, bà đem 30% cổ phần cho một thiếu niên mười tám tuổi, lời này nếu truyền ra quả thực chính để người chê cười.", "Ta lần đầu nghe nói sự kiện phân chia tài sản sau khi ly hôn có căn cứ vào cái gì mà ước nguyện ban đầu, Dương luật sư nếu không hiểu biết luật hôn nhân thì nhà ta có một bộ hoàn chỉnh luật hôn nhân ta nguyện ý bỏ những thứ yêu thích tặng cho ngươi.", "Trần luật sư đây công kích ta sao?" Dương Chính Hằng cười hỏi, "Ta tưởng hôm nay đứng ở chỗ này là thông qua quốc gia tán thành, nếu Trần luật sư hoài nghi chuyên nghiệp tiêu chuẩn của ta, như vậy chính là nghi ngờ cuộc thảo khí ở quốc gia sao?", "Đây rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan nhau." Trần luật sư nếu không phải tu dưỡng tốt, đã sớm đem tư liệu ném qua.

Hắn vẫn luôn nghe nói Dương Chính Hằng thưa kiện rất lợi hại, không nghĩ tới hôm nay xác thật vô lại như vậy, hắn còn tưởng rằng bọn họ sẽ có chiêu gì, nếu chỉ là dùng phương thức này thì lần kiện tụng này còn có thể đánh sao?

"Đủ rồi, toà án không phải nơi các ngươi cãi nhau." Thẩm phán cũng cảm thấy không đâu vào đâu.

"Ta muốn các ngươi đều hảo hảo mà xem án kiện này muốn đánh như thế nào? Cũng hảo hảo đi tìm hiểu toà án là nơi nào."

Nói xong, thẩm phán cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thấy thẩm phán rời đi, đám người Dương Chính Hằng cũng theo rời đi, bất quá trước khi rời đi, hắn đi đến trước mặt Trần luật sư: "Trần luật sư, hết thảy vừa rồi ta hy vọng ngươi không cần so đo, ta là đứng ở lập trường của thân chủ ta phải vì thân chủ ta mà suy nghĩ, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng minh bạch việc luật sư phải giữ gìn lợi ích của thân chủ mình."

"Đa tạ Dương luật sư chỉ điểm, thật đúng là một bài học quý giá cho ta." Trần luật sư cười lạnh một tiếng.

Văn phòng luật sư

"Về án này ta có một ý tưởng mới." Ở toà án vừa rồi, Dương Chính Hằng đã cho Trần luật sư ra ý tưởng mới.

"Có ý tưởng gì?" Mộ Tiêu Vân hỏi, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, sự việc vừa rồi ở tòa án cũng làm cậu nghiêm túc hẳn lên. Luật sư kia căn bản là du côn lưu manh.

"Vừa rồi Dương Chính Hằng không phải nói bọn họ đánh vào vấn đề 30% cổ phần của mẹ ngươi không hợp pháp hay sao, ta có hai ý tưởng, một là thắng, một là thua."

"Ta chưa hiểu lắm." Mộ Tiêu Vân nghi hoặc.

"Nếu nói bọn họ yêu cầu 30% cổ phần không vi phạm ước nguyện ban đầu, như vậy chúng ta cho hắn chứng cứ, nhưng nếu thua thì chính là ý tưởng mới kế tiếp. Án kiện này thua chúng ta ngay sau đó sẽ phản cáo đối phương, yêu cầu tài sản phu thê đồng sở hữu. Hơn nữa, sự tình của Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh ở chỗ này cũng không phải bí mật, lúc mẹ ngươi ở cùng Mộ Hữu Thành thì không được cùng Diêu Tinh Tinh kết hôn, nhưng nếu đứng ở lập trường đạo đức thì tương đương kết hôn cũng giống như trùng hôn. Nếu đánh thắng án kiện này mẹ ngươi có thể có được không chỉ là một nửa cổ phần mà còn phần bồi thường rất cao."

Ngụ ý của Trần luật sư Mộ Tiêu Vân đã hiểu, nếu án kiện chuyển sang phương hướng khác thì sẽ phải kéo dài thật lâu.

"Ta không thành vấn đề." Thời điểm Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Lý Ngải Thanh lên tiếng, "Đi đến một bước ngày hôm nay, Mộ Hữu Thành người này ta xem như nhận thức nhưng ta muốn vì Tiêu Vân nỗ lực một phen, tranh thủ vì Tiêu Vân bắt được lợi ích lớn nhất."

Mấy thứ này, bà không thèm để ý nhưng mà đó hẳn là thuộc về nhi tử của bà, bà không nghĩ sẽ nhường cho người khác. Hiện tại là Mộ Hữu Thành bức người quá đáng, chuyện ly hôn này từ đầu tới đuôi đều là Mộ Hữu Thành có lỗi với bà, bà vì Mộ gia làm trâu làm ngựa mấy năm nay nhưng vì Diêu Tinh Tinh mà Mộ Hữu Thành không cho bà mặt mũi. Bà không hận không oán bởi vì chính mình hiện tại đã hạnh phúc, nhưng mà hiện tại Mộ Hữu Thành thế nhưng đổi trắng thay đen, trước oan uổng bà bất trung, khẩu khí này không thể nhẫn nhịn.

"Mẹ, kỳ thật con không cần người nhường nhịn, mẹ chỉ cần chiếu tâm ý của mình là được." Hôm nay màn diễn trái phải đảo lộn này thật làm cho cậu xem đủ rồi.

Mộ Hữu Thành a Mộ Hữu Thành, so với trong tưởng tượng của cậu còn vô sỉ hơn.

"Không, mẹ hôm nay xem như đã hiểu, ta trước kia nhường nhịn đều là sai, người chính là như vậy, người hiền bị người khinh, hôm nay Mộ Hữu Thành có thể đối với ta làm ra loại chuyện này, khó bảo toàn ngày mai hắn sẽ không làm loại chuyện này với con, cho nên ta sẽ không nhường nhịn." Lý Ngải Thanh nói thực kiên định.

"Nếu các ngươi đều không có ý kiến, ta cùng Doãn Hạo thương lượng một chút xem trận đánh thế nào."

"Ta còn có nghi vấn." Mộ Tiêu Vân mở miệng, "Án kiện này thời gian nhanh nhất yêu cầu bao lâu?"

"Cái này? Án kiện ly hôn lại liên lụy đến vấn đề tài sản, so với án kiện hình sự còn muốn phiền toái hơn."

"Như vậy, kết thúc án kiện này, mẹ ta từ bỏ kia 30% cổ phần, chúng ta trực tiếp đến kiện cái thứ hai yêu cầu Mộ Hữu Thành bồi thường mẹ ta 35% cổ phần, ngươi xem được không ?" Mộ Tiêu Vân hỏi.

209.

Kết quả, còn chưa có chờ toà án thẩm tra xử lí 30% cổ phần của Lý Ngải Thanh có hợp pháp hay không thì Lý Ngải Thanh lại lên tòa án kiện yêu cầu đem tài sản vợ chồng đồng sở hữu bình quân chia đôi. Đồng thời, Mộ Hữu Thành có hài tử bên ngoài 9 năm, mà 9 năm qua chính mình là người bị hại còn yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần cho bà.

Ngay khi Mộ Hữu Thành nhận được án kiện này ông nói không nên lời cảm giác lúc này, ông trước tiên tìm Dương Chính Hằng.

"Dương luật sư, hiện tại thấy thế nào?" Tuy rằng đưa lên tòa án nhưng Mộ Hữu Thành vẫn luôn do dự, hiện tại Lý Ngải Thanh đảo khách thành chủ lại đi kiện nhưng thật ra đem áy náy trong lòng Mộ Hữu Thành chậm rãi vơi đi.

"Hai án kiện cùng thời điểm, muốn xem án nào chiếm chủ động mà hiện tại bọn họ đánh đến vấn đề phân chia tài sản sau khi ly hôn. Hiển nhiên, 30% cổ phần này hợp pháp hay không đã không còn quan trọng. Bất quá sự tình qua nhiều năm như vậy, lại đến tài sản ly hôn, bọn họ muốn chứng cứ cũng không phải đơn giản như vậy." Dương Chính Hằng ngoài ý muốn, không nghĩ tới bọn họ sẽ bí quá hoá liều, trực tiếp từ bỏ này 30% cổ phần, mà lại đưa đơn phân chia tài nếu ly hôn kiện tụng thua, như vậy này 30% cổ phần cũng không có.

Một chiêu này rất hay. Nhưng cơ hội thắng không lớn.

======================
Khách sạn

"Tiêu Vân, con nói nếu mẹ đem chuyện sinh bệnh nói ra thì cơ hội chúng ta thắng có lớn hay không?" Lý Ngải Thanh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, bà không nghĩ vẫn luôn giấu ở trong lòng, bà muốn đối mặt với chuyện này.

"Mẹ, người sao lại đột nhiên nhớ tới điều này?" Mộ Tiêu Vân nheo mắt, "Là có người nói gì với mẹ sao?"

"Không có, không có." Lý Ngải Thanh lập tức nói, "Là mẹ đã suy nghĩ thật lâu, chuyện này giấu ở trong lòng vẫn luôn không thoải mái. Mẹ tưởng con người đều có lương tâm, làm việc vẫn phải nhìn đến lương tâm của mình, Mộ Hữu Thành hôm nay biến thành như vậy, mẹ sợ có một ngày, ông ta sẽ thương tổn con. Tiêu Vân, cả đời này của mẹ cái gì tốt cũng chưa cho con, luôn làm cho con phải lo lắng, nhưng lúc này đây, mẹ muốn đem sự tình triệt triệt để để giải quyết." Mấy ngày nay, Lý Ngải Thanh vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Bà có lẽ có thể học được trốn tránh, có thể học được không đối mặt, nhưng là Tiêu Vân thì sao? Con đường Tiêu Vân còn rất dài, bà không muốn nhi tử về sau không vui. Mẹ, chuyện này, con cùng luật sư thương lượng một chút."Rời khỏi khách sạn, Hạ Minh Hòa thấy Mộ Tiêu Vân nhíu mày, biết cậu vì sắp bắt đầu án kiện mà phiền lòng, vì thế nói: "Chúng ta sẽ thắng."

 Không phải an ủi, mà là khẳng định."Đương nhiên." Kế hoạch này, Mộ Tiêu Vân chưa bao giờ biết cái gì gọi là thua, "Em lo lắng không phải vấn đề này." "A, đó là?", "Mẹ em vừa rồi nói với em, bà muốn đem sự tình trước kia nói ra, trong đó chủ yếu chính là bà đã từng bị bệnh tâm thần.", "Muốn đánh vài tình thân sao?" Hạ Minh Hòa suy đoán."Không phải, cũng không có người chỉ bà làm như vậy, bà nói là vì em.", "Vân Vân không cần có áp lực." Hạ Minh Hòa cầm tay cậu, "Vân Vân, em chỉ cần biết rằng được mẹ yêu thương như vậy chính là hạnh phúc của em. "Hài tử chính là động lực lớn nhất của người mẹ. Vì thế, vụ án kiện oanh động B thị lại bắt đầu. Mộ Hữu Thành là thương nhân còn là chủ tịch công ty nên việc ông đem vợ trước bức điên thực nhanh lan truyền toàn bộ B thị . Trên toà án, Mộ Hữu Thành ngốc lăng. Lý Ngải Thanh trần thuật lại sự việc mà trước nay ông không hề biết. Cho nên ông phủ nhận, "Ta thừa nhận 9 năm trước ta đã cùng vợ của ta hiện tại ở bên nhau nhưng nam nhân bên ngoài gặp dịp thì chơi đây cũng là chuyện thường tình, ta chưa từng muốn cùng Ngải Thanh ly hôn, dù lúc đó ta cùng Tinh Tinh đã có hài tử, 9 năm đó ở mục cha của Tiêu Vân vẫn luôn là chỗ trống, cho nên ta không thừa nhận ta có tội trùng hôn, càng không thừa nhận ta bức điên vợ trước."

"Thân chủ ta chưa từng phủ nhận chuyện ở bên ngoài có nữ nhân, phàm là có nữ nhân chính là tội trùng hôn, ở bên ngoài cùng nữ nhân khác có hài tử chính là tội trùng hôn, như vậy xin hỏi định nghĩa trùng hôn ở nước ta là thế nào? Như vậy lại xin hỏi, cả nước có bao nhiêu nam nhân phạm vào tội trùng hôn?" Dương Chính Hằng hỏi lại."Rất nhiều chuyện chúng ta không thể lấy định nghĩa pháp luật để phán đoán một chuẩn tắc, nếu đó không phải là tội trùng hôn, nếu cùng một nữ nhân có con ngoài giá thú 9 năm thậm chí làm nguyên phối luôn bất an cùng sợ hãi sẽ hình thành tinh thần thất thường, nếu vấn đề này không đủ để kết tội trùng hôn, như vậy xin hỏi, có phải hay không nam nhân cả nước, đều có thể làm như vậy? Pháp luật không ngoài nhân tình, nếu pháp luật một hai phải lấy cái chết để định nghĩa, như vậy xin hỏi, khuôn sáo có thể đưa vào nhiều ít sự việc?" Trần luật sư lời lẽ chính đáng nói."Trần luật sư, nhân tình là một chuyện, pháp luật chương hiển chính là công bằng công chính, không thể bởi vì nhân tình mà mất đi công bằng cùng công chính. Hơn nữa nói đến sự tình ngoài giá thú , Lý Ngải Thanh là điển hình một phụ nữ nông thôn ít nhất là 6 năm trước, bà điển hình là phụ nữ nông thôn nhưng mà ở hiệp nghị ly hôn bà lại mời được Doãn Hạo, tất cả mọi người đều biết trời và đất khoảng cách có bao nhiêu xa, như vậy Lý Ngải Thanh cùng Doãn Hạo chính là hoàn toàn không có liên quan, ta muốn hỏi trong đó có phải hay không cũng có sự tình mà chúng ta không biết? Ta muốn hỏi, Lý Ngải Thanh sao có thể quen biết Doãn Hạo? Vì sau khi biết Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh yêu nhau 9 năm mới đưa ra đơn ly hôn mà không phải là ở giai đoạn một năm, hai năm. Chẳng lẽ, không phải...... Mà lúc ấy, Doãn Hạo cũng không có kết hôn."

"Vấn đề này ta có thể giải thích".Cửa phiên tòa đột nhiên bị đẩy ra. Nguyên bản hắn phải ở sân khấu biện luận sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Người bên trong đều bị kinh ngạc. Bao gồm thẩm phán viên, cuộc thi biện luận của các luật sư lần thứ nhất , Doãn Hạo chính là đại biểu của B thị. Nhân viên pháp luật ở đây đối với Doãn Hạo nhiên đều có cái nhìn không giống nhau."Ta cũng có thể giải thích." Phong trần mệt mỏi tới không chỉ có một mình Doãn Hạo mà còn có Quý Mộc. Hắn mang theo rương hành lý tiến vào, thân hình cao có chút mảnh khảnh, nhưng vẫn như năm đó, phong thần tuấn tú Quý đại thiếu gia vẫn phong thái mê người như cũ. Chỉ là nghe được thanh âm, Doãn Hạo thiếu chút nữa toàn thân đều lơi lỏng xuống, hắn muốn quay đầu lại cũng muốn chào hỏi nhưng hai chân như thế nào cũng không động đậy được. Thanh âm của Quý Mộc, hắn hàng đêm có thể ở trong mộng nghe được mà giờ phút này thanh âm rõ ràng chính xác bên tai vang lên. Người này là Quý Mộc , người duy nhất...... Duy nhất hắn từng yêu.

"Hello." Bị người đứng chắn một chút, người nọ dùng thanh âm cười nói, "Hạo tử, làm chứng không phải là nên đi vào bên trong sao?"

Thanh âm vẫn quen thuộc như vậy, vẫn âm điệu như vậy dường như mấy năm nay bọn họ chưa từng tách ra. Nhưng mà Doãn Hạo so với ai khác đều minh bạch, bọn họ đã tách ra cũng đã kết thúc.

Doãn Hạo có tư tâm, chỉ sợ chỉ có chính mình biết, lần này tới nhưng cố tình lúc này mới tới là bởi vì hắn biết Mộ Tiêu Vân phát sinh chuyện này, Quý Mộc khẳng định sẽ đến, mà lựa chọn thời điểm này tới là muốn cho tất cả mọi người vô pháp cự tuyệt hắn, cuộc thi biện luận lần thứ nhất rất quan trọng, nếu hắn trước thời gian tới nơi này, trước thời gian từ bỏ thì khẳng định mọi người sẽ khuyên hắn trở về.

Quý Mộc. Đau lòng nắm tay lại, yêu nhau lại không thể ở bên nhau, ai có thể minh bạch?

"Thật ngại quá." Doãn Hạo miễn cưỡng cười vui quay đầu, đối mặt với Quý Mộc.

Người nam nhân này trước sau vẫn anh tuấn như vậy. Khuôn mặt mang điểm tà khí, sắc mặt thực tốt thậm chí có chút hồng nhuận là chạy nhanh trên đường đến đây. Ánh mắt hắn rất sâu, thời niên thiếu hắn chính là bị loại này ánh mắt này câu dẫn.

"Đã lâu không thấy." Quý Mộc hơi hơi mỉm cười.

"Đã lâu không thấy." Doãn Hạo cũng cười theo, nhưng nét cười này thực cứng đờ.

Phòng nghỉ.

"Phát sinh chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói cho ta?" Quý Mộc lần đầu tiên chất vấn Mộ Tiêu Vân, sắc mặt có chút nghiêm túc, "Nếu không phải buổi sáng hôm nay tâm huyết dâng trào xem tin tức còn không biết ngươi đã xảy ra chuyện như vậy." Hắn không có thói quen xem tin tức. Từ khi cha mẹ qua đời Quý Mộc đã không hề xem tin tức, rốt cuộc lại nghe được tin tức người thân của mình từng người rời đi, loại bi thống này, Quý Mộc không muốn nếm lại.

Nhưng mà hôm nay Quý Mộc khó được lại xem tin tức, lại không nghĩ rằng thấy sự tình của cha mẹ Mộ Tiêu Vân.

"Ngươi có đặt người đại ca ở trong lòng?" Quý Mộc có chút nôn nóng, thiếu niên này mới mười tám tuổi cậu chịu khổ đã đủ nhiều.

"Đại ca khó có được kỳ nghỉ, chuyện này của em cũng coi như không phải chuyện lớn gì đương nhiên cũng không quấy rầy." Mộ Tiêu Vân thật không đem chuyện này là chuyện lớn nhưng thấy Quý Mộc quan tâm như vậy, Mộ Tiêu Vân vẫn rất cao hứng, "Đại ca vừa trở về, hẳn là nên đi nghỉ ngơi một chút, trong nhà lâu như vậy không có người ở, không bằng đến ở nhà của chúng ta?"

"Ừm, ta cũng tính toán mấy ngày này sẽ đến ở cùng các ngươi nhưng đây không phải ngươi có thể lấy cớ đổi đề tài, Vân Vân thân ái." Quý Mộc nheo lại mắt, thoát ra hơi thở nguy hiểm của Quý thiếu gia.

Mộ Tiêu Vân nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Không sợ Quý Mộc nguy hiểm.

"Anh họ." Hạ Minh Hòa cảm thấy so với Quý Mộc trở về thì vấn đề của Doãn Hạo bên này càng nghiêm trọng hơn.

Tầm mắt Doãn Hạo vẫn luôn ở trên người Quý Mộc, hắn không có phát hiện Hạ Minh Hòa kêu hắn mà cứ chuyên chú nhìn Quý Mộc, nhìn ngôn hành cử chỉ, nghe Qúy Mộc nói chuyện. Quý Mộc thực rộng rãi, loại rộng rãi này cùng với thời điểm trước kia ở bên nhau không giống. Quý Mộc quá tốt, Doãn Hạo biết chính mình nên cao hứng nhưng hắn lại cao hứng không nổi. Hắn có điểm sợ, sợ Quý Mộc tốt đến hoàn hảo bởi vì đã đem hắn quên mất, đây là kết quả hắn muốn nhưng khi kết quả tới rồi, hắn lại không muốn.

Doãn Hạo luôn lý trí giống như hiện tại, hắn tuy rằng không muốn nhưng vẫn khống chế được.

"Hạo tử." Trần luật sư ho khan một chút, nhắc nhở hắn.

"Ừm." Doãn Hạo hoàn hồn, nhìn về phía Trần luật sư.

"Thời gian này ngươi hẳn là đang ở thi đấu." Trần luật sư nhíu mày, "Hiện tại ngươi lại xuất hiện ở chỗ này, không cần nói cho ta, là bởi vì thi đấu đã kết thúc, hoặc là nói bởi vì thi đấu đã lùi lại."

Doãn Hạo khẽ cười một tiếng, tiếng cười có chút chua xót: "Quán quân cuộc thi biện luận lần thứ nhất một chút đều không quan trọng."

"Không quan trọng?" Trần luật sư cảm thấy chính là sinh hoạt quá tốt nên mới có thể nói lời . Bất quá chính là bởi vì bọn họ hiểu biết nhau cho nên Trần luật sư biết hắn nói cũng là lời nói thiệt tình.

"Quán quân là vì cái gì? Danh dự. Danh dự lại là vì cái gì? Có danh dự, đơn giản chính là có được nhiều tài phú. Đối với ta mà nói, đời này kiếm tiền cũng đã đủ rồi. Cho nên tài phú đối với ta mà nói một chút đều không quan trọng." Doãn Hạo nói.
Thời điểm thẩm phán phán án, nếu luật sư biện hộ là Doãn Hạo thì ít nhất cũng lưu chút tình cảm ở đây, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Bất quá, Doãn Hạo cũng không cho rằng thành tựu hắn có được hôm nay là dựa vào thẩm phán .

"Ta không biết nên nói như thế nào với ngươi, kết bạn nhiều năm như vậy, ta đã quá hiểu biết ngươi, ngươi nếu quyết định sự tình gì chỉ sợ chúng ta nói cũng không thể thay đổi. Chỉ là bá phụ bên kia......" Trần luật sư muốn nói lại thôi.

"Không có việc gì, ba của ta bên kia ta sẽ giải quyết." Doãn Hạo nói, lại nhìn về phía Mộ Tiêu Vân, "Án này ta thấy ngươi lấy tình thân ra đấu là tốt nhưng còn chưa đủ. Nếu chúng ta làm nhân chứng Tiêu Vân có thể lên sân khấu, ta cảm thấy tiếng lòng của một hài tử 13 tuổi càng có thể để thẩm phán hướng về phía các ngươi."

"Cho nên?" Hạ Minh Hòa hỏi. Nhưng đã biết trước ý của Doãn Hạo.

"Một hài tử 13 tuổi như thế nào gian khổ bảo hộ mẹ của mình, như thế nào ở trong nghịch cảnh học được cách độc lập cùng dũng cảm, như thế nào trở thành đối tượng học tập của mọi người, giống như Tiêu Vân nói, thời thơ ấu của cậu là lớn lên trong sự tịch mịch, mà danh thiên tài chính là lấy tịch mịch đổi lấy."

"Doãn đại ca muốn ta tranh thủ sự đồng tình?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

"Ngươi để ý?" Doãn Hạo hỏi.

"Không, ta rất vui lòng." Làm gì cũng không quan trọng, kết quả thắng là được.

210.

"Mọi người vì cái gọi là định nghĩa tội trùng hôn, ta muốn mời mọi người nghe một câu chuyện xưa." Đây là câu đầu tiên Trần luật sư mở miệng.

"Thưa kiện mà còn kể chuyện xưa, tiêu chuẩn chuyên nghiệp của Trần luật sư thật cao." Dương Chính Hằng châm chọc.

Trần luật sư cười cho qua, không cùng hắn cãi cọ vấn đề này: "Ta biết việc này không hợp ý nghĩa ở toà án, nhưng là mọi người hẳn là biết vào tháng sáu năm trước, bộ giáo dục có tổ chức cuộc thi diễn thuyết của học sinh trung học, mà người khách quý được mời chính là nhi tử của hai vị đương sự đang ở đây, Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh, Mộ Tiêu Vân. Ta muốn mọi người ở đây biết tâm tình của thiếu niên mười tám tuổi, cậu nói, thơ ấu của tôi lớn lên trong tịch mịch. Cậu nói, thiên tài chính là lấy tuổi thơ không hạnh phúc mà đổi lấy. Mọi người còn nhớ rõ không?"

"Trần luật sư, hiện tại không phải thời điểm nghe chuyện xưa, trung tâm vụ án là tài sản của hai vị đương sự......"

"Hiện tại có phải thời điểm nghe chuyện xưa hay không nhưng đây không phải là chuyện xưa của người khác mà hai vị đương sự có tham dự trong đó, chúng ta có thể phán đoán Mộ Hữu Thành cùng một nữ nhân ở chung cũng đã sinh hài tử 9 năm có phải hay không sẽ tạo thành tổn thương với một nhi tử khác. Nếu thương tổn nhi tử của người vợ chính thức cũng không thuộc về tội trùng hôn, cũng không phải cân nhắc tiêu chuẩn đạo đức của một người nam nhân, như vậy xin hỏi, trên thế giới này muốn tổn thương hài tử nhiều hay ít mới có thể lấy pháp luậtra định tội sao? 

Nếu việc này đều không phải, như vậy thương tổn ta hài tử, không phải nam nhân xuất quỹ, không phải cha mẹ làm thương tổn thương tổn mà là luật pháp của chúng ta, nói là bảo hộ công dân, vậy mà lại thương tổn con của chúng ta, thương tổn đời sau của tổ quốc. Án kiện của hai vị đương sự, Mộ Tiêu Vân được cả nước công nhận thiên tài, cậu là trọng điểm mà bộ giáo dục đang bồi dưỡng. Hài tử như vậy không chỉ là nhân tài của quốc gia, mà ở quốc gia khác cũng là đối tượng được thảo luận sôi nổi, nếu hôm nay luật pháp của chúng ta đem cậu đẩy ra, như vậy ngày mai, cậu lại đứng ở sân khấu của quốc gia khác dùng chuyện xưa của cậu nói cho công dân của quốc gia kia, luật pháp công bằng công chính là sẽ dung hợp với tiêu chuẩn đạo đức."

"Ta cũng muốn nghe xem câu chuyện này, chuyện xưa của một thiếu niên 18 tuổi có thể có bao nhiêu dài, người nơi này có con cái, Dương luật sư có, ta cũng có, vậy nghe một chút đi, có lẽ có thể nói cho chúng ta biết làm thế nào để trở thành ba ba tốt." Chánh án hạ lời."Tôi gọi là Mộ Tiêu Vân, là nhi tử của Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh. Cha mẹ tôi 6 năm trước đã ly hôn, bọn họ là ly hôn hoà bình, cho nên không có ở toà án ký giấy ly hôn, cũng bởi vậy mới có chuyện hôm nay, lý do là 30% cổ phần trong tay mẹ ta không hợp pháp mà vớ vẩn kiện tụng."

 Thanh âm Mộ Tiêu Vân nói chuyện rất bình tĩnh, một chút cũng không có bị cảm xúc ảnh hưởng, "Năm đó khi cha mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi muốn có quyền nuôi nấng tôi, mẹ tôi...... Mẹ tôi tuy mắc bệnh tâm thần nhưng kỳ thật bà rất rõ ràng, cho nên mẹ tôi đáp ứng để tôi lại cho ba ba, nhưng yêu cầu là trước khi tôi thành niên sẽ cùng ông ấy ở cùng nhau. Mọi người nhất định cảm thấy kỳ quái, mẹ tôi vì sao lại mắc bệnh tâm thần. Bà bị bệnh tâm thần không thể trách người khác, chỉ có thể trách bà quá để ý cái gia đình này, quá để ý đến chồng của mình, cho nên mỗi ngày tự dọa bản thân mình mà nghĩ lung tung. Tết âm lịch 6 năm trước, tôi ở trong mộng thấy mẹ tôi uống thuốc ngủ tự sát. Sau khi tỉnh mộng tôi lập tức gọi điện thoại về nhà, nhưng điện thoại vẫn luôn không gọi được nên tôi có chút sợ. Cho nên lập tức cầm chìa khóa xe của thúc thúc trực tiếp lái xe về B thị, năm ấy, tôi 13 tuổi. Có lẽ mọi người không tin, tôi mới 13 tuổi thì làm sao có thể lái xe, tôi ngày thường rất thích chơi xe đồ chơi, nên nghĩ đồ thật cũng như vậy mà thôi. 6 năm trước, đường cao tốc ở B thị của chúng ta còn chưa có hiện tại như vậy, huống trong ngày Tết âm lịch lượng xe cộ vốn dĩ nhiều, cũng bởi vậy, không có ai biết, ở trên đường cao tốc có một hài tử 13 tuổi đang lái xe. Ở trong quá trình lái xe tôi có báo cảnh sát, chỉ cần nhớ đến vị cảnh sát trực hôm đó là có thể điều tra ra. Năm đó cũng ít nhiều cảnh sát thúc thúc, bọn họ đã cứu mẹ tôi, tôi may mắn nhất chính là tin vào giấc mộng kia, may mắn tôi không có mất đi mẹ tôi. Mẹ ở bệnh viện đã tỉnh, bác sĩ Lưu chủ nhiệm nói cho ta, bà bị bệnh tâm thần rất nhỏ, sẽ có ảo tưởng. Bởi vì trong lúc này mẹ tôi không ngừng một lần nói cho tôi có người muốn hại bà, muốn hại chết bà để đem Diêu Tinh Tinh cưới về. Tôi học khoa luật ở trường nên tôi càng tin tưởng luật pháp của quốc gia, giết người phạm tội phải nghiêm trị không tha, cho nên tôi không tin lời nói của mẹ, tôi an ủi bà. Nhưng mà Lưu chủ nhiệm nói cho tôi an ủi như vậy là vô dụng, cần thiết nhất là đổi cho bà một hoàn cảnh an dưỡng, tốt nhất là hoàn cảnh lạ lẫm, bởi vì những người bệnh này ở hoàn cảnh lạ lẫm thì có thể tìm được cảm giác an toàn.Vì thế, tôi tìm Quý đại ca hỗ trợ."

"Một hài tử mười ba tuổi đột nhiên tìm tôi hỗ trợ, gần nhất chỉ là ở trong tiệm của tôi cùng tôi ăn một bữa cơm, tôi không rõ ràng lắm lúc trước đứa nhỏ này là lấy dũng khí nào tới tìm tôi hỗ trợ, nhưng mà với phần dũng khí này ta đã đáp ứng." Quý Mộc tiếp theo nhìn ra có lời muốn nói: "Cha mẹ tôi qua đời sớm, cho nên lần đầu tiên nghe đứa nhỏ này tìm tôi hỗ trợ, nghe cậu kể lại chuyện xưa của mẹ cậu, tôi rất đau lòng, dũng khí của đứa nhỏ này thật đáng giá để mọi người học tập, ngay cả đại nam nhân như tôi cũng không có phần gan dạ sáng suốt này. Nhưng mà cậu vì bảo hộ mẹ của cậu mà dũng cảm tồn tại. Cha mẹ cậu ly hôn, cậu nói vì tránh cho về sau phiền toái, cậu muốn tìm luật sư quyền uy một chút, cho nên tôi tìm huynh đệ của tôi, Doãn Hạo.", "Nếu nói 30% cổ phần kia không hợp pháp, như vậy lúc trước Lý Ngải Thanh hoàn toàn có thể đưa đơn kiện để phân gia sản. Hơn nữa, bà hoàn toàn có thể lấy 35% cổ phần nhưng mà Lý Ngải Thanh không cần, bà chỉ cần 30% cổ phần." Doãn Hạo nói, "Nói thật sự không chỉ tôi mà ngay cả Dương luật sư đều sẽ đưa ra ý kiến tài sản vợ chồng cùng sỡ hữu, đơn giản mà nói chính là để đối phương lấy 35% cổ phần, mà không phải 30%. Tôi cũng đã hỏi qua Lý Ngải Thanh, vì cái gì?"

"Bởi vì, tôi không muốn chuyện của tôi mà xúc phạm tới hài tử của tôi, tôi càng không nghĩ để cho người khác biết Tiêu Vân có một người mẹ bị bệnh tâm thần, tôi thậm chí càng không nghĩ bởi vì tôi có bệnh tâm thần mà Mộ Hữu Thành sẽ đem nhi tử duy nhất của tôi cướp đi, còn yêu cầu nhi tử tôi sống cùng một nữ nhân khác, thậm chí gọi mẹ." Lý Ngải Thanh một bên nói, một bên đôi mắt đã đỏ. "Dương luật sư nói rất đúng, tôi là một thôn phụ, tôi ít đọc sách, chữ cũng biết không nhiều lắm, tôi thậm chí chỉ biết dùng phương pháp ngu ngốc nhất duy trì hôn nhân của tôi. Một khối tiền kem tôi không bỏ ra ăn, một ngàn đồng tiền quần áo tôi cũng không bỏ ra mua được nhưng là bởi vì điều này mà nói tôi là thôn phụ, tôi muốn hỏi Dương luật sư, chẳng lẽ mỹ đức tiết kiệm của quốc gia đề xướng cũng sai sao?"

"Tôi không phải......"

"Dương luật sư, chẳng lẽ chính là bởi vì không trang điểm, tôi sẽ không dùng tiền, cho nên chồng tôi ở bên ngoài nuôi dưỡng một nữ nhân 9 năm, thậm chí sinh hạ hài tử sao?"

"Tôi không phải......"

"Dương luật sư, chẳng lẽ bởi vì tôi sinh ra ở nông thôn mà tôi không thể bồi chồng tôi xã giao, cho nên nhi tử tôi nên bị vứt bỏ, nên không có sống cùng ba ba sao?"

"Tôi không phải......"

"Dương luật sư, nếu Mộ Hữu Thành ở bên ngoài dưỡng một nữ nhân 9 năm mà có thể được người công nhận, như vậy xin hỏi, lý do 6 năm trước ly hôn cho dù là ta cùng Doãn Hạo luật sư có quan hệ có phải hay không cũng được công nhận?"

Dương Chính Hằng bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, hắn biết nữ nhân này nói không được những lời bén nhọn như vậy, án kiện này không cần đánh, chỉ cần dùng đạo đức nhân tâm bọn họ cũng thắng.

Nữ nhân này không lợi hại, lợi hại chính là bà sinh được một hài tử thông minh.

Nếu không có toạ đàm kia, đứa nhỏ này sẽ không nói thời thơ ấu là lớn lên trong tịch mịch, vậy thì bộ giáo dục cũng không coi trọng đứa nhỏ này như vậy, như vậy hôm nay......

Dương Chính Hằng vốn dĩ chính là người thông minh, đến lúc này hắn đột nhiên minh bạch, hết thảy việc này khi bắt đầu chính là một cái bẫy, hắn không biết chủ nhân của cái bẫy này là ai nhưng án kiện của Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành hoàn toàn không cần thiết. Hắn lúc ấy đưa ra lý do 30% cổ phần không hợp pháp, bọn họ hoàn toàn có biện pháp ngăn cản trận này nhưng bọn họ không có, vốn là bị lợi dụng.

Đạo đức đã đứng ở bên Lý Ngải Thanh, ngược lại Mộ Hữu Thành trước cáo buộc của Lý Ngải Thanh trở thành người chồng trước mất đi nhân tính.

Án kiện cuối cùng không nói cũng biết

"Chụp cái gì mà chụp, dừng tay, ai cho các ngươi chụp ảnh?" Trước cửa tòa án, Diêu Tinh Tinh cùng Mộ Hữu Thành bị vây chật như nêm cối. Từng đôi mắt khinh bỉ , những sắc mặt cười nhạo làm Diêu Tinh Tinh hận không thể đào cái động để chui vào.

"Mộ Đổng." Mộ Tiêu Vân để Commis che chở Lý Ngải Thanh về khách sạn trước, chính mình thì đi đến trung tâm của những phóng viên. Đèn flash tức khắc tập trung trên người cậu. "Ta quên trong tay Mộ Đổng đã không có 70% cổ phần, nói cách khác nếu ta chiếm hữu một nửa cổ phần như vậy trong tay Mộ Đổng ngay cả 35% cổ phần cũng đã không có." Nói xong câu này, Mộ Tiêu Vân nhẹ nhàng bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro