211-215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

211.

Bóng dáng của thiếu niên chính là đầu đề bài báo giải trí sáng hôm nay, luôn luôn được bộ giáo dục cho rằng là thiên tài, cũng muốn bồi dưỡng thành rường cột nước nhà , thiếu niên ưu nhã mang theo khí chất tôn quý, vì vậy hôm nay báo chí mang đến lượng tiêu thụ đột phá.

Mộ Tiêu Vân lớn lên tuấn tú, ánh mắt hơi mang ý cười phi thường mê người. Hơn nữa, linh hồn của cậu cũng đã lớn tuổi, cậu biết như thế nào để mình càng có phong độ cùng khí độ, cho nên ở trong mắt mọi người, thiếu niên 18 tuổi này tựa như vương tử.

Chỉ là, nếu biết thủ đoạn cậu làm với Mộ gia thì tuyệt sẽ không sẽ tin cậu là vương tử.

"Thơm quá." Mộ Tiêu Vân mang dép lê, tóc lộn xộn giống tổ chim thậm chí ánh mắt còn mông lung không phân biệt được.

"Ăn cái gì?" Tối hôm qua bởi vì thắng kiện, mọi người cùng nhau đi chơi, kết quả tuy rằng không đến mức suốt đêm nhưng lại chơi đến khuya.

Thời điểm Mộ Tiêu Vân thức dậy thì toàn thân cùng eo đều đau nhức.

Đương nhiên eo đau như vậy không chỉ là đi chơi mà tối hôm qua uống nhiều rượu, rượu say loạn tính làm vài lần. Hạ thiếu gia chớp chớp mắt, Mộ Tiêu Vân lười biếng như vậy y lâu rồi chưa từng thấy được. Trong ấn tượng đại khái khi bọn họ mới vừa nhận thức, Mộ Tiêu Vân đã từng có bộ dạng này nhưng mà sau đó không còn thấy được."Ăn cháo, em mau đến uống trà giải rượu ", Hạ Minh Hòa vội vàng đứng dậy giúp Mộ Tiêu Vân ngồi xuống ghế dựa, sau đó đi lấy trà. Tiếp theo lại đôi tay xoa bóp eo của Mộ Tiêu Vân eo, "Thoải mái không?" Vừa rồi thấy Mộ Tiêu Vân theo bản năng xoa xoa eo, Hạ thiếu gia ý thức được tối hôm qua mình có chút quá phận. Khóe miệng Mộ Tiêu Vân khóe miệng run rẩy vài cái: "Chờ lát nữa còn đưa mẹ đến sân bay, bà cùng Commis muốn trở về trở về.", "Chuyện này với mẹ mà nói cũng là một cái kết, khúc mắc đã qua bà về sau sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa nếu bà lưu lại nơi này thì những phóng viên đó cũng sẽ đi theo bà, đến lúc đó ngược lại sẽ quấy rầy bà.", "Em không sợ phóng viên, chỉ sợ người Mộ gia chưa từ bỏ ý định." 

Án kiện tuy rằng kết thúc nhưng người Mộ gia...... Mộ Tiêu Vân đột nhiên có chút kinh ngạc, từ lúc kiện tụng đến nay, Mộ lão thái thái một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cậu, đây hiển nhiên không phải tác phong cường thế của Mộ lão thái thái."Suy nghĩ cái gì?" Thấy Mộ Tiêu Vân có chút thất thần, Hạ Minh Hòa cố ý tăng thêm lực đạo nói."Nhẹ thôi." Mộ Tiêu Vân hoàn hồn. Khi nào thì người nam nhân luôn cứng nhắc này cũng sẽ trêu cợt người khác? Mộ Tiêu Vân ngẩng đầu, nhìn: "Anh, anh mau lại đây ngồi.", "Sao?", Nam nhân anh tuấn trước mặt từ từ trở nên thành thục, thời điểm cậu trở về thì y đã là một nam nhân thành thục, chỉ là gần nhất vội vàng với án kiện này, Mộ Tiêu Vân đều không có nhìn kỹ y, xa cách nửa năm, Hạ Minh Hòa càng thêm thành thục, cũng càng thêm nội liễm."Nhìn cái gì?"

 Thấy Mộ Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào chính mình, tuy trên mặt Hạ thiếu gia gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, ánh mắt người yêu như vậy, làm cho y cầm lòng không đậu."Thấy anh lớn lên đẹp trai." Mộ Tiêu Vân có ý xấu trêu chọc Hạ Minh Hòa chính là hứng thú gần đây của cậu. Quả nhiên, Hạ thiếu gia bắt đầu sửng sốt, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia ngượng ngùng. Phốc...... Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng. Nguyên lai là cố ý, ánh mắt Hạ Minh Hòa chợt lóe, vài tia hơi thở nguy hiểm biểu lộ, chỉ là lóe lên rất nhanh. Còn không chờ Mộ Tiêu Vân phát hiện, y đã khôi phục bình thường.

Sân bay.
Lý Ngải Thanh cùng Commis về nước, chỉ là không nghĩ sẽ ở lại nơi này mà thôi, hơn nữa Mộ Tiêu Vân băn khoăn cũng đúng, sợ người Mộ gia quấy rầy Lý Ngải Thanh, đây cũng là điều mà Commis suy xét, cho nên ngày hôm qua khi án kiện kết thúc, Commis liền đề nghị trở về, Lý Ngải Thanh tại đây nghe Commis nói tựa như ngày trước bà nghe Mộ Hữu Thành nói, duy nhất bất đồng chính là Commis tuy rằng cường thế nhưng luôn vì Lý Ngải Thanh mà suy nghĩ, ông cũng hiểu biết Lý Ngải Thanh, nữ nhân này không phải cần một người trưng cầu ý kiến của bà, mà là một người sẽ vì bà đưa ra quyết định. Đương nhiên sự tôn trọng của vợ đương đương nhiên phải có. " Tiêu Vân, mẹ biết con có việc muốn làm, nhưng vô luận làm chuyện gì cũng phải cho mình một con đường sống.", Lý Ngải Thanh biết chính mình là một người mẹ thất bại, bà không giáo dục hài tử như thế nào, mà hài tử này cũng không cần bà giáo dục. Thậm chí, có thể chỉ cho bà nên làm thế nào.

Kỳ thật Lý Ngải Thanh cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, bà từng có một cuộc hôn nhân thất bại, đoạn hôn nhân kia làm bà sợ hãi, nhưng là trời cao vẫn rất công bằng, cho bà một nhi tử xuất sắc, càng công bằng hơn là cho bà một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

"Mẹ, con biết, người cũng đừng lo lắng nữa." Mộ Tiêu Vân vỗ vỗ bả vai Lý Ngải Thanh, từ khi nào mà người phụ nữ cầm tay cậu dắt qua đường đã không còn cần cậu lo lắng nữa.

Nhìn bọn họ đi làm thủ tục, nhìn bọn họ biến mất ở trước mặt của mình, lòng Mộ Tiêu Vân đột nhiên bình tĩnh.

Kể từ lúc trọng sinh đến nây giờ cậu chưa bao giờ bình tĩnh như vậy. Cậu cảm thấy hết thảy giống như đều kết thúc, cũng buông xuống.

"Đi thôi."

"Được."

Hết thảy, không sai biệt lắm nên vẽ một dấu chấm kết thúc.
Đinh linh linh......

"Lý thúc?" Mộ Tiêu Vân ở trên xe nhận được điện thoại của Lý Đức Quân, cậu nhướng mày, người này điện thoại tới thật đúng thời điểm, vì không cho mọi người hoài nghi bọn họ, buổi chúc mừng ngày hôm qua ông ta không có tới.

"Chúc mừng ngươi Tiêu Vân." Lý Đức Quân lúc này phi thường cao hứng cho dù ông ta không thể ngồi ở vị trí chủ tịch. Nhưng cũng rất cao hứng. Xem ra biểu hiện ngày hôm qua của Mộ Tiêu Vân thì án kiện ngày hôm qua có thể thắng hoàn toàn là luật sư lợi hại. Cho nên, ông ta chưa từng xem trọng thiếu niên này, có lẽ Mộ Tiêu Vân thông minh nhưng ở trong mắt Lý Đức Quân thì cậu còn không có thông minh đến mức có thể khống chế hết thảy. Cho nên hiện tại ông ta cao hứng, bởi vì kế tiếp Mộ Tiêu Vân khẳng định có thể ngồi lên vị trí chủ tịch, mà ông vì bản thân mình mà duy trì Mộ Tiêu Vân, nếu có thể đi theo chiều hướng này, sau đó...... Khống chế Mộ Tiêu Vân.

"Cảm ơn Lý thúc, đây cũng là dũng khí Lý thúc cho ta, để ta có thể đứng ra vì mẹ của ta lấy lại công đạo, nếu không phải Lý thúc phía trước nói sẽ ủng hộ ta, sẽ giúp ta, ta nghĩ ta vẫn luôn không có dũng khí đứng ra. Nhưng mà Lý thúc, ta còn là học sinh, sự tình trong công ty ta chưa từng có tiếp xúc qua, ta sợ ta xử lý không tốt, cũng làm không tốt." Mặt ngoài nói những lời này, trên thực tế, khóe miệng Mộ Tiêu Vân lộ ra một nụ cười châm chọc bất cần đời.

Lúc này đến phiên lái xe Hạ Minh Hòa nhướng mày, y cảm thấy Vân Vân càng ngày càng gian trá, trước kia là một cái hài tử an tĩnh cỡ nào bây giờ lại trở nên tâm cơ như vậy.
Bất quá, Hạ thiếu gia vẫn là thích.

"Tiêu Vân ngươi yên tâm, Lý thúc sẽ giúp ngươi." Lý Đức Quân lập tức nói, "Lý thúc ở Mộ thị mười mấy năm, không dám nói có bao nhiêu giỏi, nhưng hoạt động cơ bản của Mộ thị Lý thúc là rõ ràng nhất, đến lúc đó Lý thúc sẽ đem tình huống của Mộ thị từ khi thành lập đến bây giờ nói cho ngươi để ngươi dễ dàng tiếp quản."

"Cảm ơn Lý thúc, đại hội cổ đông đã định ngày rồi sao?" Mộ Tiêu Vân đánh vào bàn tay của Hạ Minh Hòa,"Hảo hảo lái xe của anh." Nguyên lai Hạ thiếu gia nhàm chán, một bên lái xe, một bên nắm tay Mộ Tiêu Vân.

"Định rồi, là ngày mai. Bất quá đến lúc đó, bọn họ nào có mặt mũi tới? Vốn dĩ chính là Mộ Hữu Thành thẹn với mẹ ngươi, Lý thúc không phải cố ý nói như vậy, hắn rốt cuộc là ba ngươi." Lý Đức Quân một bên châm ngòi ly gián, một bên lại nói ra lời bao biện cho mình.

"Lý thúc, thời điểm mẹ cùng ông ta ly hôn, ta đã không có ba." Mộ Tiêu Vân cố ý cường điệu.

"Haiz, kỳ thật hắn trước kia không phải như thế, hắn ôn hoà hiền hậu thành thật, làm buôn bán cũng luôn bổn phận, việc gì cũng nói cho chúng ta biết, hắn hôm nay sở dĩ biến thành như vậy khẳng định ý của nữ nhân kia. Nữ nhân kia tâm cơ rất nặng, tài sản Mộ gia, nàng một phần đều phải tính kế, hiện tại ba ngươi còn 35% cổ phần, ta sợ đến lúc đó nữ nhân đó sẽ tính kế toàn bộ . Tiêu vân, rốt cuộc là phụ tử, không bằng ngươi cùng ba ngươi hòa hảo đi, cũng giữ tốt tài sản của ba ngươi." Lý Đức Quân bỗng dưng làm người hòa giải.

"Lý thúc không cần khuyên, sự tình đã xảy ra liền không trở về được."

"Còn có một việc, không biết Tiêu Vân hôm nay có xem báo không?"

"Không có, làm sao vậy?" Báo chí? Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nghi hoặc nhìn về phía Hạ Minh Hòa, Hạ Minh Hòa chỉ chỉ tờ báo phía trước. Mộ Tiêu Vân cầm lấy, sau đó nhíu mày nhìn cổ phiếu của Mộ thị bị rớt giá.

"Cổ phiếu Mộ thị rớt giá, ngày mai ở đại hội cổ đông ta sợ những cổ đông ủng hộ Mộ Hữu Thành sẽ không dễ dàng buông tha ngươi."

"Nhóm cổ đông ủng hộ thì ta nhờ Lý thúc đi thu phục, mà về sự tình của cổ phiếu ta sẽ giải quyết."

"A?" Lý Đức Quân giật mình, "Ngươi tính toán giải quyết thế nào?"

"Đến ngày mai Lý thúc sẽ biết. A, đúng rồi, ngày mai đại hội cổ đông nên chuẩn bị một vị trí, chúng ta có khách."

"Được." Tuy rằng còn có nghi hoặc, bất quá vì tỏ vẻ chính mình chân thành, Lý Đức Quân vẫn đáp ứng, kỳ thật ông ta càng hy vọng đại hội cổ đông ngày mai Mộ Tiêu Vân không chế phục được các cổ đông khác, cứ như vậy......

212.

"Chuyện cổ phiếu Mộ thị bị rớt giá, vốn dĩ buổi sáng muốn cùng em nói, sau lại quên mất." sau khi Mộ Tiêu Vân nói chuyện điện thoại xong Hạ Minh Hòa liền lên tiếng.

"Việc này không quan trọng." Mộ Tiêu Vân mỏi mệt đánh ngáp, "Công ty phát sinh loại chuyện này, 35% cổ phần nằm trong tay một thiếu niên mới 18 tuổi, nếu cổ phiếu còn có thể tăng lên thì đó chính là có vấn đề, bất quá......" Mộ Tiêu Vân dừng một chút, khóe miệng gợi lên một ý cười, "Ngày mai sẽ tăng lên."

Hạ Minh Hòa nhướng mày: "Ngày mai?"

"Đúng, ngày mai."

===================================
Mộ gia

"Hữu Thành, đi, chúng ta đi làm." Diêu Tinh Tinh nhìn Mộ Hữu Thành ngồi ở trên sô pha xem TV , có loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép. Từ buổi sáng đến buổi chiều, bà đã nói thật lâu, nhưng người nam nhân này chính là không đi.

"Ta còn có mặt mũi đi làm?" Mộ Hữu Thành có chút tự sa ngã, kiện tụng thua, có lẽ thắng ông cũng sẽ không thống khoái, nhưng mà thua lại ở toà án bị nhi tử cùng vợ trước chỉ trích như vậy, sáng nay báo chí nói ông ngay cả cầm thú cũng không bằng, trong lòng ông có thể vui vẻ sao.

Bọn họ đều chỉ trích ông không phụ trách vợ trước cùng nhi tử, nhưng mà Mộ Hữu Thành tự hỏi, nếu ông phụ trách vợ trước cùng nhi tử thì Tinh Tinh cùng Tiêu Lâm tìm ai chịu trách nhiệm. Ông biết không nên cùng Diêu Tinh Tinh có liên quan, nhưng chuyện tình cảm ai có thể khống chế được? Nếu Lý Ngải Thanh oán hận như vậy vì sao trước khi ly hôn không nói ra, còn có Tiêu Vân...... Đã từng là nhi tử ông yêu thương trở nên quá hoàn toàn xa lạ, Mộ Tiêu Vân không biết Lý Ngải Thanh dạy dỗ đứa con trai này thế nào, nhưng hiện tại ông đã minh bạch Tiêu Vân hận ông. Đến công ty nhất định sẽ bị Lý Đức Quân chế giễu, lần này ông đã thua hoàn toàn. Lý Đức Quân đối với công ty có tư tâm, Mộ Tiêu Vân cùng Lý Đức Quân nếu hợp tác, Mộ Hữu Thành không biết có nên khuyên hay không.

Ông có điểm đau đầu."Công ty ông cứ như vậy từ bỏ sao? Đây là công ty ông vất vả có được, cho dù không thể làm chủ tịch, ông còn có 35% cổ phần, ông cùng Mộ Tiêu Vân ngang nhau.", "Không, tôi không có 35% cổ phần." Mộ Hữu Thành nhắm mắt lại, ông cảm thấy Tinh Tinh thực phiền, làm ông không có thời gian nghỉ ngơi. Ông im lặng một hồi, đứng dậy muốn đi ngủ."Cái gì không có 35% cổ phần, tôi không rõ." Diêu Tinh Tinh giữ chặt Mộ Hữu Thành, "Ngày hôm qua...... Ngày hôm qua Mộ Tiêu Vân giống như cũng nói qua lời như vậy, rốt cuộc đây là có ý tứ gì?", "Tinh Tinh, tôi rất mệt.", "Vậy thì tôi không mệt sao? Mộ Hữu Thành, tôi không danh không phận theo ông 9 năm, vậy thì tôi không mệt sao? Hiện tại nhi tử ông muốn cùng ông phân gia sản, tôi là đang giúp ông, tôi đây là đang quan tâm ông, vậy là tôi sai sai rồi sao?" Diêu Tinh Tinh nói nói, nước mắt đã chực tràn ra. Mộ Hữu Thành vừa thấy bà khóc chỉ phải đầu hàng: "Là về vật liệu của công trình mới của chính phủ, vật liệu kia là tôi mượn Hạ Thanh Hòa.", "Hạ Thanh Hòa? Đệ đệ Hạ Thanh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân quan hệ tốt như vậy, Hạ Thanh Hòa khẳng định sẽ đứng ở bên Mộ Tiêu Vân."

"Lúc ấy tôi không nghĩ đến vấn đề này, mà lúc ấy Tiêu Vân...... Cũng không nghĩ tới Tiêu Vân sẽ nhẫn tâm như vậy. Tôi cùng Hạ Thanh Hòa ký hiệp ước, hắn cho tôi mượn vật liệu, ta dùng 3% cổ phần Mộ thị làm thế chấp, nếu đến kỳ trả không được thì cổ phần đó sẽ thuộc về hắn.", "3% cổ phần tương đương là 3 trăm triệu, thật tốt cho Hạ Thanh Hòa." Diêu Tinh Tinh nghe xong, giận sôi máu. "Vật liệu này có thể giá trị bao nhiêu tiền?", "Là không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng chúng ta mua không được." Mộ Hữu Thành nói âm thanh có chút nặng nề, "Mấy hôm trước Mộ Tiêu Vân dùng giá cả thị trường mua 3% cổ phần, cho 3 trăm triệu. Sổ tiết kiệm ở trong ngăn kéo trong, tôi biết bà ngày thường không xem cái này, bà cầm đi. Tôi thật sự mệt mỏi.", "Hữu Thành......" Diêu Tinh Tinh còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn bóng dáng Mộ Hữu Thành, trước kia luôn cao lớn, nhưng bây giờ thật hiu quạnh. Diêu Tinh Tinh biết, có một số việc phải dựa vào chính mình. "Đại hội cổ đông ngày mai ông phải đi sao?", "Tôi có thể không đi sao?" Mộ Hữu Thành lưu lại những lời này rồi cất bước đi.

Ngày hôm sau.
Đại hội cổ đông.
Cổ phiếu Mộ thị đang rớt giá, công trình của chính phủ còn chưa có bàn giao hơn nữa đầu năm còn phải giao phó vài mấy công trình nhưng chính phủ cũng chưa có thông qua, hơn nữa chủ tịch sắp đổi thành thiếu niên 18 tuổi, mà cổ phiếu này không có lập tức rớt đến điểm thấp nhất đã là trời cao chiếu cố.

"Tiêu Vân, vị này chính là?" Khi Mộ Tiêu Vân và Hạ Thanh Hòa cùng nhau xuất hiện, mọi người đều ngây ngẩn, duy nhất không cảm thấy kỳ quái đại khái cũng chỉ có Mộ Hữu Thành.

Đối với nghi vấn của Lý Đức Quân, cậu cười cười giải thích: "Tổng tài tập đoàn Hạ thị Hạ Thanh Hòa, mọi người có lẽ không cảm thấy xa lạ đúng không?"

"Đương nhiên đương nhiên, nhưng Hạ tổng tài hiện tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Lý Đức Quân nghi hoặc chính là điều này.

"Để tôi giải thích đi, tôi từ thủ hạ của Mộ Đổng mua 3% cổ phần Mộ thị cho nên hiện tại, tôi xuất hiện ở chỗ này với tư cách là một cổ đông của Mộ thị ".
"Cái gì?" Lời nói của Hạ Thanh Hòa nói làm mọi người nhất thời không hiểu rõ.

Mọi người đem tầm mắt nhìn Mộ Hữu Thành, không rõ Mộ Hữu Thành vì sao lại đem cổ phần bán, Mộ thị bất động sản phát sinh sự tình gì sao? Hay là bởi vì kiện tụng thua? Mọi người tuy rằng nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi.

Sự tình của Hạ Thanh Hòa sự tình ai mà không biết? Đừng nói thành phố B, ngay cả thương nhân cả nước cũng biết đến ba chữ đại danh đỉnh đỉnh Hạ Thanh Hòa.

"Kỳ thật mọi người hẳn là cao hứng mới đúng ". Mộ Tiêu Vân lần này không có đoạt vị trí của Mộ Hữu Thành, mà là đi ngồi bên cạnh Hạ Thanh Hòa, "Cổ phần của Mộ thị chúng ta đang rớt xuống, có Hạ tổng tài gia nhập cổ phiếu tuyệt đối có thể bay lên."

"Thì ra Vân Vân để ta làm đá kê chân." Hạ Thanh Hòa trêu chọc.

"Đá kê chân như Hạ đại ca quá quý, tôi sao có thể đem lót" Mộ Tiêu Vân cũng hài hước đáp lời.

Hai người ngươi tới ta lui, ở trong mắt mọi người xem ra hai người có quan hệ cực tốt. Sự tình của Mộ Tiêu Vân chỉ sợ những người ngồi ở chỗ này đều đã rõ ràng, mà quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Thanh Hòa, thông qua nhịp cầu là Hạ nhị thiếu gia, mọi người biết giờ phút này ngồi ở chỗ này là một nam nhân nguy hiểm như vậy khẳng định là tới giúp Mộ Tiêu Vân. Không muốn cùng Hạ Thanh Hòa trở thành kẻ thù, như vậy thì không thể đối đầu cùng Mộ Tiêu Vân.

"Tôi có một nghi vấn, 3% cổ phần của Hạ tổng tài là đại biểu cho tập đoàn Hạ thị sao?" Người này chỉ là tiểu cổ đông ngày thường không nói chuyện, cho dù công ty có chuyện gì hắn cũng không đoạt nổi bật, bất quá ngày thường đối với Mộ Hữu Thành là luôn tôn trọng.

Mà hiện tại lời hắn nói ra thật ra là nhắc nhở mọi người. Hạ Thanh Hòa đại diện cho Hạ thị, như vậy tuy rằng chỉ có 3% cổ phần nhưng ở trong mắt mọi người, Mộ thị liền thành một mạch với Hạ thị cũng giống như công ty con. Cứ như vậy, Mộ thị bất động sản sớm hay muộn ở trên thương trường sẽ bị xoá tên.

"Không." Hạ Thanh Hòa tất nhiên cũng hiểu ý của đối phương, "3% cổ phần này là tôi lấy danh nghĩa cá nhân mua, cùng tập đoàn Hạ thị không có quan hệ. Nói cách khác cũng chính là cá nhân tôi đầu tư kiếm tiền sinh hoạt phí thôi." 3 trăm triệu mà muốn kiếm tiền sinh hoạt phí?

"Một khi đã như vậy, đại hội tuyển cử bắt đầu đi. Tùy nói không biết có bao nhiêu người tham dự tuyển cử, nhưng cá nhân ta tuyển Mộ Tiêu Vân." Lý Đức Quân mở miệng, "Tiêu Vân được bộ giáo dục công nhận là thiên tài, lấy sự thông minh của cậu khẳng định sẽ đem Mộ thị chúng ta phát triển càng tốt."

"Nhưng Mộ Tiêu Vân mới mười tám tuổi, vẫn là một học sinh, trường học cùng công ty hai đầu chạy, có thể được không? Lại nói đổng sự của một công ty như thế nào có thể là một cái thiếu niên mới 18 tuổi? Cá nhân tôi vẫn chọn Mộ Đổng, công ty là Mộ Đổng một tay sáng lập, chúng ta tuy rằng đều chiếm hữu cổ phần, nhưng công ty phát triển cho tới hôm nay, không có người nào so với ngài thích hợp hơn." Có tiểu cổ đông phản đối.

"Ta nghĩ chính là ông ấy đã ngồi lâu lắm mới quên như thế nào để đam đương vị trí chủ tịch. Nói câu khó nghe , Hạ tổng tài mua trong tay ông ấy 3% cổ phần, tuy rằng chúng ta không biết nội tình, nhưng là......" Lý Đức Quân nói đến đó thì ngừng lại.

"Mọi người yên tâm, có lẽ ta mới vừa tiếp nhận không nhất định có thể làm được tốt, nhưng ta sẽ không hiểu liền hỏi, ta sẽ cùng mọi người thương lượng, sẽ không tự ý định đoạt."

"Ta cũng ủng hộ Mộ Tiêu Vân."

"Ta ủng hộ Mộ Đổng."

"Ta ủng hộ Mộ Tiêu Vân."

"Ta cũng ủng hộ Mộ Tiêu Vân."

Kết quả bỏ phiếu, Mộ Tiêu Vân lấy 62% cổ phần dẫn đầu.

"Tôi có ý tưởng này, chính là về kết cấu cấu thành công ty." Mộ Tiêu Vân mỉm cười hai mắt đảo qua mọi người, "Mộ Đổng ở vị trí này cũng ngồi mười mấy năm, xưng hô Mộ Đổng này Mộ Đổng cũng nghe mười mấy năm, hiện tại sửa cũng có chút không có nhân tình."

"Vậy ý của ngươi là?"

213.

"Giữ lại chức vị chủ tịch, lại thêm vị trí CEO là được" Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói ra ý nghĩ của chính mình. Để lại cho Mộ Hữu Thành chức vị này chỉ là cho ông mặt mũi? Chỉ là, ai cũng không thể tưởng được mục đích của Mộ Tiêu Vân làm như vậy.

Rốt cuộc sau khi hai cha con bọn họ mâu thuẫn, Mộ Tiêu Vân ở ngay lúc này lại lưu lại Mộ Hữu Thành, một rừng không thể có hai hổ, cho nên mọi người không hiểu.

Ở trong mắt Lý Đức Quân xem ra, Mộ Tiêu Vân đây là còn nể tình cha con. Chính là mục đích cuối cùng chỉ có Hạ Thanh Hòa biết.

Mộ Hữu Thành nếu ở lại vị trí chủ tịch, văn phòng kia tất nhiên cũng lưu lại, cho nên văn phòng của tổng tài còn phải lại trang hoàng một cái, vốn dĩ tầng lầu văn phòng của Mộ Hữu Thành có phòng trống, hiện tại nếu Mộ Tiêu Vân muốn tới, tất nhiên sẽ biến thành văn phòng tổng tài, nhưng trang hoàng lại văn phòng cần có thời gian.

"Văn phòng cần phải trang hoàng lại một thời gian, Mộ tổng tính toán sẽ ở nơi nào chưa? Ta đem sự phát triển của công ty báo cáo với Mộ tổng chút." Lý Đức Quân hỏi.

"Cứ ở phòng họp đi." Mộ Tiêu Vân không sao cả.

"Phòng họp?" Lý Đức Quân có chút kinh ngạc, người này cũng quá tùy tiện đi?

"Không có việc gì, phòng họp rộng rãi, ánh mặt trời sung túc, ta thích." Mộ Tiêu Vân không quá để ý.

Mộ Hữu Thành có oán hận Mộ Tiêu Vân, đứa nhỏ làm ông cảm thấy xa lạ, nhưng mà Mộ Tiêu Vân lại giữ lại vị trí chủ tịch của ông, điều này làm cho Mộ Hữu Thành có chút kinh ngạc, thế cho nên vẫn luôn không có phản ứng. Nghe bọn họ đối thoại, ông mới do dự trong chốc lát nói: "Văn phòng của ta lớn, hai người có thể làm chung, hơn nữa...... Hơn nữa ngươi vẫn là sinh viên, trung tâm hẳn là đặt ở việc học tập." Ở trong lòng Mộ Hữu Thành, cho dù Mộ Tiêu Vân lại tính kế ông thế nào thì rốt cuộc vẫn là con ông.
"Để Mộ Đổng lo lắng, thật không cần." Mộ Tiêu Vân cự tuyệt, "Việc trang hoàng văn phòng liền giao cho Lý thúc đi, ta cùng Hạ đổng sự đi trước."

"Ta nhất định sẽ làm Tiêu Vân ngươi vừa lòng." Một tiếng Lý thúc, làm Lý Đức Quân tâm hoa nộ phóng.

Mộ Hữu Thành có chút hụt hẫng, nhi tử của mình cùng người khác có quan hệ tốt ông đương nhiên không thoải mái, cũng bởi vậy, ánh mắt ông nhìn Lý Đức Quân thêm nhiều tia hận thù.

Trở lại văn phòng, Diêu Tinh Tinh liền đi theo vào. "Đại hội cổ đông thế nào? Bọn họ có làm khó dễ ông hay không?"

"Không có." Mộ Hữu Thành ngồi ở ghế trên, "Tiêu Vân nói tôi tiếp tục ở vị trí chủ tịch, nó sẽ thiết kế một văn phòng khác, mà nơi này của tôi vẫn duy trì nguyên dạng. Tinh Tinh, bà nói những chuyện tôi làm lúc trước có phải đã sai hoàn toàn hay không? Tôi vẫn luôn cảm thấy Tiêu Vân thay đổi, trở nên xa lạ, trở thành người tôi không quen biết, thậm chí phản nghịch, chính là đứa nhỏ này làm mọi việc cũng ra dáng ra hình. Tiêu Vân đọc sách nhiều, lại ở nước ngoài ở lâu như vậy, ý tưởng của nó so với người khác đều hơn, vừa rồi Lý Đức Quân đối với nó nói gì nghe nấy, tôi thật muốn cười."

Diêu Tinh Tinh vừa nghe, tức khắc khẩn trương, phụ tử chung quy là phụ tử, cho dù náo loạn đến ngày hôm nay thì trong lòng Mộ Hữu Thành vẫn cứ xem Mộ Tiêu Vân trở thành nhi tử, cho dù hồ nháo thế nào thì cuối cùng cũng sẽ quy về chuyện nhi tử không hiểu chuyện, không nghe lời.

Diêu Tinh Tinh cảm thấy nguy hiểm. "Sao có thể trách ông, Tiêu Vân nếu muốn công ty, nó nói một lời là được, ông vốn tính toán đem công ty cho nó không phải sao, chính là nóa lại đột nhiên làm với ông như vậy, ở trước ban hội đồng quản trị lại không cho ông con đường sống, ở toà án lại nhằm vào ông, hiện tại toàn bộ thành phố B ai không chê cười ông, đừng nói thành phố B, tin tức này một truyền mười, đến lúc đó ai cũng biết chuyện này. Hữu Thành, ông chính là người có lòng mềm yếu, ông còn cân nhắc đến tình phụ tử, nhưng nó thì sao? Nếu nó thật sự xem ông là ba thì tại sao lại đối xử với ông như vậy?" Diêu Tinh Tinh nói.

Mộ Hữu Thành châm chọc cười cười: "Là tôi tự lừa mình dối người." Ông thật sâu mà hít một ngụm khí.

"Hữu Thành, không có việc gì, chỉ cần ông tiếp tục nỗ lực, trước sau gì ông cũng là người sáng lập công ty, hơn nữa ông còn có 32% cổ phần, ai có thể bắt ông thế nào? Mộ Tiêu Vân nếu phải làm đến tàn nhẫn vậy có chịu được miệng lưỡi thế gian sao?" Diêu Tinh Tinh an ủi nhưng cũng nhịn không được mà châm ngòi.

Mộ Hữu Thành trầm mặc, kỳ thật hiện tại ông hoàn toàn không có ý tưởng. Cách làm của Mộ Tiêu Vân làm ông không tìm được chút manh mối.

Bãi đỗ xe

Hạ Thanh Hòa đứng trước cửa xe nhìn Mộ Tiêu Vân: "Mộ Đổng? Mộ Đổng?" Phốc...... Hắn cười ra tiếng, "Vì lấp kín miệng lưỡi thế gian?"

"Hạ đổng thông minh tuyệt đỉnh tất nhiên cũng nghĩ ra được. Xí nghiệp phải có hình tượng một chút, lưu lại một vị trí không có thực quyền thì có vấn đề gì."

"Rốt cuộc trong tay ông ta còn có 32% cổ phần, coi chừng bị phản kích." Hạ Thanh Hòa nhắc nhở.

"Ông ấy không có bản lĩnh kia." Mộ Tiêu Vân khinh thường.

"Nữ nhân kia cũng không phải ăn chay." Hạ Thanh Hòa lắc lắc đầu.

"Vậy ý tứ của anh là gì?"

"Diệt bà ta?" Hạ Thanh Hòa nhướng mày.

"Thôi đi." Mộ Tiêu Vân vẫy vẫy tay, "Em đi trước một bước." Tiếp theo lên xe.

Hạ Thanh Hòa nhìn xe cậu nghênh ngang rời đi, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Sau đó nhíu mày, qua thật lâu, hắn cũng lên xe. Mà Mộ Tiêu Vân ở bên kính chiếu hậu thấy Hạ Thanh Hòa, trong lòng có một cảm giác phức tạp không rõ, kỳ thật mơ hồ, cậu cũng có chút minh bạch, chính là mơ hồ có chút không rõ. Cậu cũng đồng dạng thông minh tuyệt đối, có một số việc, hàm hồ cũng tốt. Bởi vì vạch trần, hại người hại mình, cũng bởi vì có một số việc cậu không tự quyết định được.

Hạ Thanh Hòa muốn, cậu không cho được.

Đinh linh linh......

"Hello." Thấy là điện thoại của Hạ Minh Hòa, khóe môi Mộ Tiêu Vân gợi lên tia cười, tâm tình trong nháy mắt trở nên rất tốt.

"Đại hội cổ đông thế nào?" Hạ thiếu gia gần đây rất nhàn rỗi, nhất thời không tính toán ra sách mới, có thể có rất nhiều thời gian, mà đến khóa học trên trường cũng ít, độ nóng của nam chính 《 song song thế giới 》 đã qua, hình tượng của y ở trường học luôn luôn lạnh nhạt, hơn nữa với thân giận Hạ gia nhị thiếu gia, bọn học sinh cũng không dám làm càn. Chỉ là thường có người thảo luận về mình, Hạ Minh Hòa cũng không để ý.
"Anh biết rõ kết quả như thế nào." Mộ Tiêu Vân cười thập phần tự tin, "Anh đang ở nơi nào?"

"Ở trường học, viện trưởng viện Văn Học tính toán để anh biên tập một quyển ngôn ngữ học, anh nghe có chút hứng thú nên đáp ứng rồi." Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân nói chuyện hoàn toàn bất đồng, chỉ là như vậy hai người ở bên nhau trước nay sẽ không cãi nhau.

Cách Hạ Minh Hòa yêu một người là sủng theo, thời điểm cần thiết giáo huấn, giáo huấn nhưng không quên tiếp tục yêu thương.

Cách Mộ Tiêu Vân yêu một người chính là những việc râu ria cậu lười so đo, có người an bài tốt sự tình, có thói quen hưởng thụ.

Một người nhọc lòng lo lắng, một người ngồi mát ăn bát vàng.

"Vậy sẽ rất bận sao?"

"Cũng không tính là bận, ở trong trường học có lão sư khác cùng anh biên tập, chỉ là anh là chủ biên, Vân Vân mới vừa tiếp nhận công ty cũng sẽ rất bận."

"Cho nên?"

"Không có cho nên."

"Không có cho nên?" Âm thanh Mộ Tiêu Vân cao lên, không có cho nên? Không có cho nên Hạ thiếu gia sẽ không nói chuyện một nửa, "Chúng ta đều rất bận, muốn có một cuộc hẹn hay không?" Mộ công tử tâm tình rất tốt.

"Hẹn hò cái gì?" Thanh âm Hạ thiếu gia bắt đầu có ý cười.

"Cho dù có bận thì cũng phải cùng nhau ăn cơm."

"Được."

Ngày hôm sau

Như Mộ Tiêu Vân đã nghĩ, có Hạ Thanh Hòa nhập cổ phần vào Mộ thị bất động sản, lại lần nữa vinh đăng trên trang đầu, việc phụ tử Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành đánh lên toà án tất nhiên còn tiếp tục, nhưng so với việc này thì Hạ Thanh Hòa nhập cổ hiển nhiên càng thêm hấp dẫn các nhân sĩ trên thương trường chú ý.
Mọi người vốn cho rằng, Hạ Thanh Hòa trợ giúp Mộ Hữu Thành là bởi vì quan hệ của Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân, nhưng tầng quan hệ này thực ít ỏi, mà hiện tại, Hạ Thanh Hòa thế nhưng nhập cổ, đại biểu cho Mộ thị bất động sản về sau chính là công ty con của Hạ thị. Ít nhất ở trong mắt mọi người, Hạ Thanh Hòa dùng danh nghĩa tư nhân nhập cổ cùng với tập đoàn Hạ thị nhập cổ căn bản không có khác nhau.

Người có tâm hoài nghi, khó đến nói đến việc Hạ thị muốn thu mua Mộ thị bất động sản?

Quan trọng nhất là mặc kệ sự việc thu mua có phải sự thật hay không thì ít nhất cổ phiếu Mộ thị bất động sản lại tăng lên.

Điều này chứng tỏ giá trị thị trường của Mộ thị trong vòng một ngày đã thay đổi
=========================.

Tập đoàn Mộ thị

Diêu Tinh Tinh ngồi ở văn phòng giám đốc bộ phận tài vụ, bà hai ngày này thực bất an, bà có dự cảm, Mộ Tiêu Vân kế tiếp chính là lấy bà ra khai đao, nhưng Mộ Tiêu Vân hai ngày này cũng chưa tới công ty, bởi vì không có tới, cho nên tâm tình bà càng thêm thấp thỏm.

Nhưng mà hôm nay, Mộ Tiêu Vân tới.

Phòng họp

"Tiêu Vân à, đây là tư liệu phát triển công ty từ trước đến nay, ta sửa sang lại một phần, ngươi xem còn có cái gì không hiểu có thể hỏi ta." Tác phong của Lý Đức Quân đặt ở cổ đại, tự cho mình là đại thần phụ tá. Bởi vì mấy ngày nay Mộ Tiêu Vân không có tới, cho nên một ít văn kiện đều đưa đến cho Mộ Hữu Thành, nhưng mà nửa đường đã bị Lý Đức Quân ngăn lại.

Mộ Tiêu Vân cầm tư liệu, đại khái lật xem vài tờ, sự tình của Mộ thị , cậu so với Lý Đức Quân càng thêm hiểu tận gốc rễ, việc này đời trước cậu đã làm rất tốt.

"Lý thúc, hiện tại Mộ thị đang có vấn đề nào là quan trọng nhất?"

"Đó là việc giao phó công trình mới của chính phủ, bởi vì kiểm tra vẫn luôn không hợp cách cho nên vẫn luôn không thể bàn giao."

"Việc này là ai phụ trách?"

"Là Mộ Đổng."

"Giúp tôi gọi ông ấy lên."

214.

Lý Đức Quân rất vui lòng truyền lời, cho dù là truyền lời cho một hài tử 18 tuổi cũng không cảm thấy gì bởi vì hắn cảm thấy như vậy có thể nâng cao uy phong của hắn, tạo địa vị của hắn ở công ty. Mà chính xác là mấy ngày nay hắn dựa vào mình ở bên phe của Mộ Tiếu Vân nên trong công ty, đặc biệt là ở trước mặt Mộ Hữu Thành phi thường kiêu ngạo.

Thịch thịch thịch......

"Mời vào." So với Lý Đức Quân mấy ngày nay kiêu ngạo, Mộ Hữu Thành lại rất yên tĩnh, sự tình lớn nhỏ trong công ty đều bị Lý Đức Quân ngăn cản, căn bản không cần qua tay của ông cho nên mấy ngày may đi làm tương đương mỗi ngày an vị ở văn phòng, trừ bỏ xem báo chí, vẫn là xem báo chí.

Kỳ thật về hưu sớm có thể hưởng phúc, ông hẳn là rất cao hứng nhưng lấy phương thức này về hưu, Mộ Hữu Thành thật sự cao hứng không nổi. Đặc biệt là hiện tại, Mộ Tiêu Vân còn tín nhiệm Lý Đức Quân như vậy. Ở trong mắt Mộ Hữu Thành chính là tín nhiệm. Ông lo lắng nhi tử sẽ bị Lý Đức Quân lừa gạt.

"Mộ Đổng, Mộ tổng mời ngươi qua một chuyến." Giống như hiện tại, mặt ngoài Lý Đức Quân dùng từ mời, nhưng sau khi quan hệ thầy trò hai người tan vỡ, hai người nếu không có việc cần thiết thì sẽ không gặp mặt cũng không ai để ý tới ai.

"Ừm." Mộ Hữu Thành cảm thấy buồn cười, bắt đâì từ khi nào mà nhi tử tìm lão tử nói chuyện còn phải bắt lão tử đi qua. Càng buồn cười chính là sắc mặt của Lý Đức Quân, Mộ Tiêu Vân luôn luôn không thích bị người khác nói ra nói vào, hiện tại cũng nhịn không được . Chính là việc công ty là việc công nên Mộ Hữu Thành vẫn phải đi.

"Tiêu vân, con tìm ta?" Đi vào phòng họp, thấy Mộ Tiếu Vân ngồi ở chỗ kia, chuyên chú nhìn máy tính. Biểu tình Mộ Tiêu Vân nghiêm túc như vậy Mộ Hữu Thành lần đầu tiên nhìn thấy. Không, là thật lâu thật lâu trước kia, lúc đứa nhỏ này còn nhỏ, khi làm bài tập cũng là dạng biểu tình này.

Chỉ là lâu lắm cho nên không còn nhớ rõ.

Mộ Tiêu Vân từ máy tính ngẩng đầu lên: "Ngồi...... Về một chút sự tình ở công ty, tôi muốn cùng ông thương lượng một chút."

"Các người có chuyện nói, ta đi ra ngoài trước." Lý Đức Quân thấy Mộ Tiếu Vân không mở miệng, chính mình muốn rời đi.

"Không cần, Lý thúc cũng là nguyên lão trong công ty, đi theo công ty phát triển một đường cho tới hôm nay, nếu có nhiều chỗ tôi nói sai, người còn có thể chỉ ra giúp tôi." Mộ Tiếu Vân chỉ chỉ vị trí đối diện Mộ Hữu Thành, "Cho nên Lý thúc cũng ngồi xuống cùng nhau thảo luận đi." Mộ Tiêu Vân chờ chính là Lý Đức Quân thức thời, Sau khi Lý Đức Quân mở miệng cậu sẽ giữ người lại, có thể làm Lý Đức Quân nở mày vài lần.

"Nhưng mà Mộ tổng cùng Mộ Đổng có chuyện muốn nói, ta ở chỗ này không tốt lắm đâu?" Lý Đức Quân làm bộ khó xử.

"Đều là sự tình trong công ty, không có gì không được." Mộ Tiêu Vân sau lại không biết phẩm tính của hắn. "Mộ Đổng, tôi xem tài liệu công ty từ lúc thành lập cho tới hôm nay, đương nhiên cũng bao gồm các hạng mục, nhưng trong lúc ông còn tại chức cho tới hôm nay thì còn có hai cái công trình chưa bàn giao được phải không?"

Mộ Hữu Thành không tự giác nhíu mày, thì ra là tìm ông tới để dạy bảo. Cho dù hai việc này ông không có xử lý tốt, nhưng nhi tử giáo huấn lão tử, trong lòng ông vẫn có chút không thoải mái. Cậu tiếp nhận công ty thì sao, cổ phần nhiều nhất thì sao, mặc kệ nói như thế nào, cậu vẫn là con của ông.

Ông muốn mở miệng giáo huấn Mộ Tiêu Vân vài câu, nhưng vẫn nhịn xuống. Trước bởi vì Mộ Tiêu Vân giữ lại ông ở vị trí chủ tịch cảm thấy vui mừng, tức khắc không còn.

Quả nhiên như Tinh Tinh nói, sự tình có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.

"Đúng vậy, công trình của chính phủ bởi vì vật liệu không có mà bị trì hoãn, cho nên còn chưa bàn giao, nhưng cách thời gian bàn giao còn chưa tới. Đến nỗi khi bắt đầu bàn giao tiểu khu mới thì bên chính phủ nói không hợp cách, nhưng không hợp cách thế nào thì lại không đưa ra lý do." Mộ Hữu Thành giải thích.

"Bởi vì vật liệu bị trì hoãn? Tôi như thế nào lại nghe nói trước vật liệu còn có chuyện?"

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân cong lên, cười như không cười nhìn Mộ Hữu Thành.

"Sự tình gì, mọi người nói cái gì ngươi cũng tin, ta là ba ngươi, chẳng lẽ ta nói lại không thể tin sao?" Mộ Hữu Thành không thích loại biểu tình này của Mộ Tiêu Vân, đó đã vượt qua phạm vi lý giải của Mộ Hữu Thành. Ông đoán không ra, bởi vì đoán không ra, cho nên cảm thấy đáng sợ.

Đứa nhỏ này mới 18 tuổi lại làm cho ông cảm thấy đáng sợ.

"Mộ Đổng ông chính là cùng người khác thương lượng như vậy sao?" Mộ Tiêu Vân gần như là nhướng mày, đối với Mộ Hữu Thành đột nhiên tức giận cảm thấy buồn cười.

"Bàn chuyện là bàn chuyện, nhưng là hiện tại chúng ta không phải đang bàn chuyện."

"Đó là nói chuyện gì? Nói việc tư?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng trong thanh âm lại tràn ngập châm chọc.

Mộ Hữu Thành trầm mặc, bọn họ nói chính là việc của công ty.

"Tiêu Vân, ba biết ngươi hận ba, mặc kệ thế nào, sự tình phát triển cho tới hôm nay ngươi có thể quản lý tốt công ty, ba thật sự không oán ngươi làm hết thảy, rốt cuộc công ty này về sau vẫn là để ngươi đến kế thừa, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, chính là ngươi có thể tin tưởng ba hay không, ba sẽ không hại ngươi." Mộ Hữu Thành lui một bước.

"Công ty sớm muộn gì cũng là tôi kế thừa, ông có từng hỏi qua người bên gối của ông chưa, con trai của bà ấy có hứng thú hay không? Hoặc là, ông dám nói ông không có nghĩ tới để Mộ Tiêu Lâm đến kế thừa sao?"

"Ta......" Mộ Hữu Thành trầm mặc.

"Được rồi, việc tư không nói nữa, chúng ta trở lại chủ đề chính, nếu nói công trình chính phủ bởi vì vật liệu cung không đủ cầu, như vậy giai đoạn trước thì sao? Tôi nghe nói là giám đốc bộ phận tài vụ báo cáo tài chính thiếu hụt nên công ty đối phương không muốn nhắc lại việc cung cấp vật liệu." Mộ Tiêu Vân hỏi.

"Cái này......" Mộ Hữu Thành lại một lần vô pháp trả lời, Diêu Tinh Tinh bởi vì không tin Lý Đức Quân, đích xác đã làm chuyện này.

"Mộ Đổng chẳng lẽ không biết sao? Tài vụ kiêng kị nhất là có quan hệ, đặc biệt là nữ nhân. Nữ nhân không đủ mạnh mẽ, một phân tiền đều tính khôn khéo, như vậy làm sao nam nhân có thể buôn bán? Có một phân tiền sử dụng một phân tiền, có một ngàn vạn sử dụng một ngàn vạn, tôi không muốn công ty về sau lại xuất hiện việc bộ tài vụ khấu tiền mà làm cho danh dự của công ty xuất hiện vấn đề." Mộ Tiêu Vân nhịp chân nhìn Mộ Hữu Thành.

"Ta đã cùng Tinh Tinh nói qua, về sau sẽ không xuất hiện loại chuyện này." Mộ Hữu Thành bảo đảm.

"Về sau?" Mộ Tiêu Vân thất thanh cười, "Mộ Đổng còn không có minh bạch ý của tôi, nói bảo đảm về sau đại biểu còn có xuất hiện tỷ lệ, chỉ cần là một chút tỷ lệ đều đủ để trí mạng. Cho nên loại về sau này tôi muốn ngăn chặn."

"Vậy ý của ngươi là gì?"

"Tôi muốn nhìn thấy đơn từ chức của bà ấy, tôi vì nể mặt mũi của ông sẽ không đưa đơn sa thải, bị đuổi ra khỏi công ty dù sao cũng không tốt lắm." Mộ Tiêu Vân nói ra mục đích của mình.

"Tiêu vân, ngươi thật quá đáng." Bang một tiếng, Mộ Hữu Thành vỗ bàn đứng lên, "Tinh Tinh rốt cuộc làm sai cái gì? Đúng vậy, ta cùng Ngải Thanh ly hôn là ta chủ ý, nhưng Tinh Tinh không có, chuyện này từ đầu tới đuôi là ta sai, Tinh Tinh chưa từng đề nghị ta ly hôn, là ta chính mình muốn ly hôn, cũng là ta chính mình muốn cùng bà ấy kết hôn. Bà ấy vào công ty đối với tiền của công ty luôn tính cẩn thận, cũng là vì công ty suy nghĩ, chẳng lẽ điều này cũng sai rồi sao? Ngươi mới mười tám tuổi, con nhà người ta lúc mười tám tuổi đều là ở trong trường học, mà ngươi thì sao? Nhi tử nhà ta mười tám tuổi đã cùng ba mình thưa kiện, tính kế như thế nào để có thể cướp đoạt tài sản trong tay ba mình." Mộ Hữu Thành lớn tiếng nói.

Thanh âm ở trong phòng hội nghị quanh quẩn, cho dù cách âm hiệu quả tốt cũng có âm thanh nhỏ truyền ra ngoài, cũng may bên ngoài chỉ có thư kí của Mộ Hữu Thành.

Nét tươi cười của Mộ Tiêu Vân dần dần cứng đờ. Cậu không chỉ là nhíu mày, đôi tay đã nắm chặt, nhưng hai đời đã tạo thành định lực như hôm nay, nắm tay kia chậm rãi buông lỏng ra. Cậu lần thứ hai cười hỏi: "Con nhà người ta lúc mười tám tuổi chính xác là ở trong trường học, đó là bởi vì hài tử người ta không ở lúc mới mười ba tuổi đối mặt với việc cha mẹ ly hôn, đó là bởi vì con nhà người ta sau khi cha mẹ ly hôn lại phải một mình chiếu cố người mẹ bị bệnh tâm thần. Mộ Đổng, lúc ấy, ngài hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với gia đình yêu thương có từng nghĩ tới một hài tử khác của ngài đang làm gì?"

"Ngươi...... Ta......"

"Được rồi, Mộ Đổng muốn nói việc tư nhưng hiện tại là thời gian làm việc, trong thời gian đi làm thì các mối quan hệ trong công ty đều không phù hợp. Tạm thời nể mặt bà ấy là vợ của ngài, ngài vẫn là chủ tịch công ty, cho nên tôi không khai trừ bà ấy đã rất nể mặt ngài. Mộ Đổng hẳn là biết, công ty muốn khai trừ một người rất đơn giản, cho dù là bồi thường tổn thất cho bà ấy, 3 tháng tiền lương? Nửa năm tiền lương cũng đúng. Cho dù có kiện lên tòa án cũng không thể vì bà ấy là phu nhân của chủ tịch công ty mà không thể khai trừ phải không? A! đúng rồi, Mộ Đổng có thể cố vấn một chút luật sư của ngài, cái kia...... Dương luật sư đúng không, là một người rất thú vị lại có rất nhiều chủ ý ngu ngốc."

"Ngươi......"

"Chuyện này, tôi hy vọng là Mộ Đổng ngài sẽ nói, nếu tôi nói chẳng khác nào là sa thải." Mộ Tiêu Vân tiếp theo lại hỏi, "Còn có, thời điểm bàn giao tiểu khu lại lâu như vậy, Mộ Đổng chỉ cho ta một lý do như vậy thì xong rồi sao?"

"Ta không phải không có nỗ lực, nhưng mà đối phương không thấy lại không có nói nơi nào không hợp cách, cho dù......"

"Cho dù ngài có tâm cũng không có cách nào, có phải hay không?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại. "Tôi muốn, tôi không có trách nhiệm xử lý vấn đề Mộ Đổng lưu lại, cho nên ba ngày, trong vòng 3 ngày, thỉnh cầu Mộ Đổng đem chuyện này giải quyết, nếu lại kéo dài thì sự tín nhiệm của mọi người sẽ không có."

215.

Mộ gia

Ba ngày Mộ Tiếu Vân đưa ra kỳ hạn ngày mai đã là ngày cuối cùng, nhưng ba việc mà bây giờ một việc cũng chưa có hoàn thành, giờ phút này áp lực của Mộ Hữu Thành người khác quả thật không thể cảm thụ được.

Diêu Tinh Tinh cảm giác được mấy ngày gần đây Mộ Hữu Thành có chút khác, cùng vỡi việc ông thua ở đại hội cổ đông không giống nhau, thời điểm thua ở đại hội cổ đông, Mộ Hữu Thành tuy rằng khổ sở nhưng không phải bởi vì thua mà khổ sở, mà bởi vì hành động của Mộ Tiêu Vân làm ông đau lòng, nhưng mấy ngày nay bộ dáng tâm sự nặng nề cũng với biểu tình muốn nói lại thôi làm Diêu Tinh Tinh ý thức được Mộ Hữu Thành tựa hồ có tâm sự.

"Hữu Thành, ông làm sao vậy? Sao cứ thất thần?" Diêu Tinh Tinh đang ăn cơm phải ngưng lại hỏi.

Gần đây bởi vì sự tình của đại hội cổ đông, Diêu Tinh Tinh ở trong công ty cũng bị người khác nhòm ngó nhưng rốt cuộc bà cũng là chủ tịch phu nhân, những người đó cũng chỉ dám chỉ trỏ ở sau lưng. Diêu Tinh Tinh cũng không để ý ngôn luận, từ lúc bà không danh không phận đi theo Mộ Hữu Thành, người khác lời ra tiếng vào bà đã sớm không để bụng.

Cho nên trong công ty, bà vẫn cứ kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, căn bản không đem những người đó để vào mắt. Hiện tại còn chưa có tìm được cơ hội đối phó Mộ Tiêu Vân, cho nên bà nhịn. 9 năm đều nhịn được thì hiện tại có là gì.

Mộ Hữu Thành trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Mộ Tiêu Lâm nói: "Cơm nước xong thì đi ôn tập bài vở, ba có việc cùng mẹ con thương lượng."Mộ Tiêu Lâm đối với sự tình của Mộ thị bất động sản cũng biết một chút, biết Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành kiện tụng, cũng biết Mộ Tiêu Vân thắng. Kỳ thật Mộ Tiêu Lâm thật đúng là hy vọng Mộ Tiêu Vân có thể thắng, hài tử tuổi còn nhỏ nhưng thị phi rất rõ ràng, hắn cảm thấy mẹ của hắn có lỗi với Mộ Tiêu Vân, cho nên mấy thứ này vốn nên thuộc về Mộ Tiêu Vân."Dạ." Mộ Tiêu Lâm buông chiếc đũa rồi đi lên lầu. Mấy ngày nay, hắn rất muốn gọi điện cho Mộ Tiêu Vân, nhưng tình trạng như thế này hắn cũng không dám liên hệ với Mộ Tiêu Vân, vị anh trai này ở trong lòng hắn có địa vị thực đặc biệt. Có lẽ người anh trai này quá ưu tú, nên hắn cũng giống như thần tử trung thành.

Đi đến cửa thang lầu, Mộ Tiêu Lâm cũng không có đi lên, mà là ngồi xổm nơi đó, hắn muốn nghe cha mẹ nói chuyện."Bảo Tiêu Lâm rời đi, chẳng lẽ điều ông muốn nói có liên quan đến Mộ Tiêu Vân?" Biết đứa nhỏ Tiêu Lâm này vô cùng sùng bái Mộ Tiêu Vân, loại này sùng bái làm Diêu Tinh Tinh phát điên, nhưng bà cũng không có cách nào ngăn cản cho nên bà lựa chọn không ngăn cản, Diêu Tinh Tinh nghĩ những việc Mộ Tiêu Vân làm gần đây với bọn họ có thể làm cho con trai bà có cái nhìn khác về Mộ Tiêu Lâm. "Tinh Tinh à, bà có nghĩ đến việc thay đổi hoàn cảnh một chút hay không?" Mộ Hữu Thành suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định thăm dò một chút."Đổi hoàn cảnh? Có ý gì?" Diêu Tinh Tinh không rõ."Tình huống trong công ty hiện giờ tương đối loạn, Lý Đức Quân hiện tại hoành hành ngang ngược, một bộ dáng duy ngã độc tôn, hơn nữa hắn ta rất có thành kiến với bà, bà ở vị trí này luôn có nhièu cái không tiện. Cho nên tôi muốn hỏi bà có muốn thay đổi hoàn cảnh làm việc khác hay không, hoặc là ở nhà chăm sóc Tiêu Lâm. Bà cũng biết, nửa năm nữa là Tiêu Lâm bắt đầu len cấp ba, học tập bắt đầu có áp lực, ngay sau đó chính thi giữa kì vào tháng ba, chúng ta cũng muốn Tiêu Lâm học tập thật tốt có phải hay không?"

"Điều ông nói là có ý gì, là ý tứ của Mộ Tiêu Vân đúng không?" Diêu Tinh Tinh trực tiếp hỏi."Tiêu Vân mới 18 tuổi làm sao có nhiều ý tứ như vậy, cái này đương nhiên là ý của tôi." Mộ Hữu Thành lập tức biện giải."18 tuổi? Có thiếu niên nào mới 18 tuổi đã dám cùng cha ruột thưa kiện tranh đoạt gia sản sao? Ông thật sự cho rằng nó còn nhỏ sao?" Diêu Tinh Tinh lớn tiếng chất vấn, nhưng nhìn biểu tình của Mộ Hữu Thành, bà lại hạ giọng xuống, " Hữu Thành, tôi chỉ có mình Tiêu Lâm là nhi tử, vì Tiêu Lâm, cái gì tôi cũng nguyện ý làm. Công ty tôi có thể không đi, việc gì tôi cũng đều có thể mặc kệ, nhưng mong rằng ông đối xử với tồi và Tiêu Lâm công bằng một chút, được không? Tôi không muốn về sau Tiêu Lâm hai bàn tay trắng, đứa nhỏ này trời sinh tính tình đơn thuần, nó đấu không lại Mộ Tiêu Vân, Mộ Tiêu Vân sau lưng có Hạ gia, nhưng Tiêu Lâm không có, cho dù nó có thể tìm được hậu trường, nhưng ở thành phố B ai dám cùng Hạ gia đối nghịch? Sự việc của Tiền Đổng chính là vết xe đổ, vấn đề vật liệu kiến trúc, công trình của chính phủ đều là bọn họ dụ ông nhảy vào, bởi vì Hạ gia, tất cả mọi người sẽ giúp Mộ Tiêu Vân."Mộ Hữu Thành trầm mặc. Diêu Tinh Tinh nói những lời này ông đều hiểu. 

Từ khi Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Thanh Hòa cùng nhau xuất hiện ở đại hội cổ đông, hết thảy mọi việc ông đã suy nghĩ cẩn thận. Hạ Thanh Hòa vì giúp đỡ Mộ Tiêu Vân mà tính kế ông, mà Tiền Đổng cũng cùng một mạch trong đó, nhưng Mộ Hữu Thành khó hiểu chính là, một người như Hạ Thanh Hòa, cho dù vì quan hệ của Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân rất tốt cũng sẽ không hồ đồ đã đến trợ giúp Mộ Tiêu Vân, rốt cuộc Mộ Tiêu Vân cũng chỉ là một hài tử. Ông vẫn luôn cảm thấy Mộ Tiêu Vân là bị đám người Lý Đức Quân cùng Hạ Thanh Hòa lợi dụng. Mà Lý Đức Quân không có bản lĩnh kia, cho nên người cuối cùng đứng sau màn nhất định là Hạ Thanh Hòa.Tập đoàn Hạ thị muốn thâu tóm bất động sản Mộ thị sao? Kể từ đó, ông càng không thể đem 32% cổ phần trong tay giao cho Mộ Tiêu Vân, nếu không Mộ gia liền xong rồi. Nghĩ đến đây, Mộ Hữu Thành cầm tay Diêu Tinh Tinh: "Tinh tinh, bà yên tâm, 32% cổ phần này tôi sẽ để lại cho Tiêu Lâm.", "Thật sự?" Ánh mắt Diêu Tinh Tinh sáng lên."Thật sự, ngày mai tôi nói với Dương luật sư lo thủ tục phần tiếp theo.", "Hữu Thành, cảm ơn ông." 

Lấy lui làm tiến, Diêu Tinh Tinh cảm thấy chính mình rời đi có thể làm Mộ Tiêu Vân buông lỏng cảnh giác, vậy thì cứ rời đi. Những lời nói này Mộ Tiêu Lâm đều nghe được rành mạch, chỉ là những lời này hắn không biết nên nghĩ như thế nào. Thế giới của cha mẹ, thế giới của người trưởng thành là một thế giới mà hắn hoàn toàn vô pháp lý giải, hắn khẩn cấp muốn lớn lên. Tuy rằng Diêu Tinh Tinh có bao nhiêu không tốt, nhưng làm con thì Mộ Tiêu Lâm không thể phủ nhận rằng hắn có một người mẹ tốt. Hắn bức thiết muốn lớn lên, muốn trở về Mộ thị, không phải muốn cùng Mộ Tiêu Vân tranh giành, mà là đứng ở bên người Mộ Tiêu Vân, phòng ngừa đám người Hạ Thanh Hòa cùng Lý Đức Quân lợi dụng anh trai mà hắn yêu thương nhất.
Ngày hôm sau
Mộ Tiêu Vân là ngủ đến tự nhiên tỉnh, duỗi duỗi người, ngay sau đó ngâm khẽ một tiếng, thân thể có chút đau nhức. Ngay sau đó nghĩ đến hành vi điên cuồng ngày hôm qua ở đường cái, Mộ Tiêu Vân nhịn không được xấu hổ, càng xấu hổ chính là Hạ nhị thiếu gia luôn luôn nghiêm trang kia thế nhưng cũng điên cuồng cùng cậu. Eo mông cực kỳ đau xót, Mộ Tiêu Vân ngồi dậy. Chăn từ trên người cậu chảy xuống, trần trụi nửa người trên, có rất nhiều dấu hôn trên người, đó là dấu vết tối hôm qua Hạ gia nhị thiếu gia lưu lại. Mộ Tiêu Vân cúi đầu nhìn thấy không khỏi lắc lắc đầu, nam nhân kia......

Tầm mắt dời về phía trên tủ đầu giường thấy một tờ giấy ghi chú dán trên đó. Mộ Tiêu Vân cầm lấy nhìn: Đừng quên ăn cơm, anh đến trường học.Chữ viết rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực cũng như con người của Hạ Minh Hòa. Hạ Minh Hòa thích văn học, đối với yêu cầu về chữ viết của y cũng rất cao. Mộ Tiêu Vân cũng là một người yêu cầu sự hoàn mỹ, chữ của cậu cũng rất đẹp giống như dáng người của cậu, chữ của cậu cũng thiên về hướng mạch văn, nếu như ở cổ đại thì nói không chừng còn có thể đạt được danh hiệu công tử. Đứng dậy bước xuống giường, mặt sau còn có chút đau, đã lâu không có làm, tối hôm qua Nhị thiếu gia Hạ gia đăc biệt dùng sức. Trước khi ngủ cũng đã được trắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc trên người một cái quần lót, hai chân thon dài trước sau lộ ra một cỗ mị lực.

Mộ Tiêu Vân tùy tay cầm áo lông vàng nhạt mặc lên, lại mặc thêm một cái quần ở nhà màu đen, sau đó đi xuống lầu.

Ăn cơm, Mộ Tiêu Vân ra vườn hoa, nằm đón ánh nắng trên ghế nằm, cậu nhắm mắt lại, lông mi ngẫu nhiên run rẩy vài cái tựa như thiên sứ.

Đột nhiên, cậu mở mắt.

Chỉ thấy một người đứng bên cạnh, là Viên Hạo.

"Làm sao vậy?" Mộ Tiêu Vân nhướng mày hỏi.

"Gần đây nơi này xuất hiện không ít phóng viên." Viên Hạo nói. Không biết bắt đầu từ khi nào, hết thảy mọi việc ở nơi này Viên Hạo đều báo cho Mộ Tiêu Vân, bởi vì Hạ Minh Hòa luôn là một bộ dáng không để tâm, Viên Hạo cảm thấy vẫn nên cùng Mộ Tiêu Vân nói chuyện.

"Có điều tra qua đám phóng viên này chưa?" Phóng viên là hướng về cậu sao? "Bởi vì sự việc gần đây?"

"Tôi cảm thấy không phải." Viên Hạo phân tích, "Việc của cậu cùng Mộ gia đều là công khai, cậu cũng thản nhiên đối mặt với phóng viên, tôi không cảm thấy có cái gì hay để đưa tin, hơn nữa ở trong mắt mọi người, cậu cùng nhị thiếu là bạn tốt, đây cũng là việc mà tất cả mọi người đều biết, tôi không cho rằng dưới tình huống như vậy còn có cái gì tốt để đưa tin."

"Cho nên anh cảm thấy là phóng viên này là hướng về phía Minh Hòa phải không?" Mộ Tiêu Vân lập tức hỏi lại.

"Tôi không dám nghĩ như vậy." Hướng về phía Hạ Minh Hòa mà tới cũng có nghĩa là hướng về phía Hạ gia, Viên Hạo thật sự không dám nghĩ như vậy, rốt cuộc thành phố B còn có ai dám hướng về phía Hạ gia.

"Điều tra thân phận đám phóng viên đó thì sao?"

"Bình thường các phóng viên của báo tuần trang giải trí cũng không chút tiếng tăm gì."

"Đó là muốn chúng ta không nghi ngờ?" Mộ Tiêu Vân cười khẽ vài tiếng, "Tiếp tục phái người canh chừng bọn họ, trước khi bọn họ đưa tài liệu trực tiếp thì cứ ngăn cản là được, tôi cũng tò mò, rốt cuộc là người nào muốn biết nhiều như vậy."

"Tôi cũng đang có ý này." Nếu nói cho Hạ Minh Hòa, hắn sẽ trực tiếp trước đem người giải quyết, loại phương pháp này một chút cũng không thoải mái. "Tôi phát hiện cùng cậu nói chuyện chính là không mưu mà hợp."

"Anh là muốn nói chúng ta vật họp theo loài đúng không?" Mộ Tiêu Vân cười hỏi lại.

"Đây chính là cậu nói." Đúng vậy, vật họp theo loài, thật là có cảm giác đồng loại. Là bởi vì Mộ Tiêu Vân quá thành thục sao?

Đinh linh linh......

Thời điểm hai người nhàn nhã uống trà, di động Mộ Tiêu Vân vang lên. Mộ Tiêu Vân nhìn màn hình điện thoại, lông mày nhướng lên. Đối phương trong lúc này gọi điện thoại cho cậu, chẳng lẽ ba ngày kỳ hạn đã có kết quả?

"Tôi đi về trước."

"Không có việc gì." Biết Viên Hạo là phải về tránh, cho nên Mộ Tiêu Vân hào phóng mở miệng.

"Tôi còn có chuyện." Viên Hạo phất tay rời đi. Chỉ là đi được vài bước, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn thiếu niên tươi cười dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trông rất đẹp. Có được nụ cười lóa mắt như vậy, chú định cả đời này sẽ không bình yên.

Lấy thiếu niên 18 tuổi cùng Mộ Hữu Thành tranh đoạt tập đoàn Mộ thị, cho dù sau lưng có Hạ Thanh Hòa trợ giúp nhưng Viên Hạo tin tưởng, ngay cả khi không có đám người của Hạ Thanh Hòa trợ giúp thì những sự việc thiếu niên này muốn làm đại khái cũng không ai có thể ngăn cản được bởi vì cậu chú định sẽ thành công.

"Alô, Lý thúc?" Điện thoại là Lý Đức Quân gọi đến.

"Tiêu Vân à, Diêu Tinh Tinh vừa mới đưa đơn từ chức cho bộ nhân sự , ta lập tức gọi cho ngươi, kế tiếp ngươi tính toán làm thế nào?"

"Tôi đuổi Diêu Tinh Tinh đi thuần túy là bản thân chán ghét bà ấy, nhưng cũng thật đúng là không nghĩ tới kế tiếp nên làm như thế nào, Lý thúc có ý kiến gì không?" Mộ Tiêu Vân lười biếng hỏi. Kế tiếp, cậu muốn cho Diêu Tinh Tinh vạn kiếp bất phục.

"Mộ thị chúng ta là một công ty lớn, giám đốc bộ tài vụ bộ đi rồi cần ngay một người thay thế, nếu không sự việc trì hoãn không tốt, liên quan đến các công trình sẽ có ảnh hưởng lớn." Lý Đức Quân nhắc nhở.

"Ồ, Lý thúc nói rất đúng, vậy kế tiếp chúng ta hẳn là lập tức tìm một giám đốc tiền nhiệm khác có phải hay không?" Làm bộ không hiểu hỏi.

"Đúng vậy, Tiêu Vân quả nhiên thông minh, nói một chút đã có thể hiểu." Lý Đức Quân lập tức rót mật ngọt.

"Nhưng mà tôi còn là học sinh, quen biết cũng đều là học sinh, căn bản không có người thích hợp để chọn vào vị trí giám đốc tài vụ, Lý thúc có ai tốt để đề cử sao?" Mộ Tiêu Vân hỏi. Với sự hiểu biết của cậu đối với Lý Đức Quân, tính cách người này thích chiếm tiện nghi, sao có thể đẩy chức này cho người khác.

Quả nhiên, Lý Đức Quân lập tức mở miệng: "Vị trí giám đốc bộ tài vụ rất quan trọng, nhất định phải tìm được người tin tưởng, nhưng người đáng tin trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm, nếu không thì Tiêu Vân, chính ngươi trước mắt cứ tiếp nhận vị trí này một thời gian, chờ ta tìm được rồi thì ngươi bàn giao lại?"

"Không không không, cái này căn bản là ta xem không hiểu thì sao lại có thể tiếp nhận chức vụ này chứ, nói đến người được chọn, nếu không Lý thúc ngài đi, trước mắt ta chỉ tin tưởng ngươi, ngươi có thể phải cực khổ một chút, phải tiếp nhận chức vụ giám đốc thị trường cùng giám đốc tài vụ , chờ bộ tài vụ tìm được người thì ngươinghỉ ngơi một chút?"

"Như vậy à, cũng được, nếu Tiêu Vân tìn nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngươi." Nếu nói đuổi Diêu Tinh Tinh là bước đầu tiên, như vậy để Lý Đức Quân kế nhiệm chính là bước thứ hai trong kế hoạch của cậu, mà bước tiếp theo chính là đẩy Lý Đức Quân xuống đài.

"Trước cảm ơn Lý thúc, bất quá vì không để cho mọi người cảm thấy tôi là một người tổng tài không xứng chức, cũng vì không để cho mọi người nói Lý thúc ngươi nhàn thoại, các vấn đề của bộ tài vụ ngươi có thể để cho ta giải quyết một phần hay không?"

"Đương nhiên có thể, ta trước chính mình xem một lần, sau đó chia lại cho ngươi."

"Được, vậy thì trước cứ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro