Chương 23: Ngốc Nhân Đích Thị Là Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên Hạo Thành thật cẩn thận giúp đỡ Tô Mộ Tịch hồi Thần Hi cung, ngay cả Hoa Ngữ muốn chạm Tô Mộ Tịch một chút cũng không cho. Làm cho Tô Mộ Tịch dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Hạo Thành, Tịch nhi thật không có việc gì, chàng đừng lo lắng." Tịch nhi nhất định là an ủi của hắn, té ngã xuống đất như vậy làm sao có thể không có việc gì!

Hiên Viên Hạo Thành mặt nhăn nhăn thành bánh bao hờn nói: "Tịch nhi, không thể nói dối , nàng khẳng định rất đau." Nói xong, bĩu môi, bá đạo học theo bộ dáng của phụ hoàng ngày thường thật cẩn thận thổi cho mẫu hậu, giúp đỡ Tô Mộ Tịch chậm rãi hướng Thần Hi cung đi.

Thấy hắn vẻ mặt chấp nhất, Tô Mộ Tịch cũng liền cùng hắn đi, mặc hắn giúp đỡ, chỉ cần hắn không vì chính mình khóc, làm cái gì cũng tốt. Tiểu đứa ngốc này, cũng thật là làm nàng đau lòng.

Trở lại Tây điện, Hiên Viên Hạo Thành lôi kéo Tô Mộ Tịch đến nội điện, kiên quyết kéo nàng đến trên giường: "Tịch nhi, mau ngủ đi, tỉnh ngủ sáng mai đứng lên sẽ không đau." Nói xong, liền đem chăn kéo qua, nghiêm túc đắp lên người Tô Mộ Tịch.

Tô Mộ Tịch nhăn nhó đỏ mặt, nàng còn không có tắm rửa đâu. Nhưng Hiên Viên Hạo Thành một lòng vì Tô Mộ Tịch bị thương, không chú ý được Tô Mộ Tịch không được tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ chăn, mềm nhẹ dỗ Tô Mộ Tịch ngủ. Mỗi lần hắn sinh bệnh không thoải mái, mama đều chiếu cố hắn như vậy, Tịch nhi đối với hắn rất tốt, hắn cũng muốn đối với Tịch nhi hảo.

Tô Mộ Tịch nhìn hành động ngốc nghếch đáng yêu của hắn, trong lòng giống được rót một dòng nước ấm, ấm áp ôn nhu, còn có một chút, ê ẩm. Nhất thời không biết nên làm gì phản ứng mới tốt, chính là cười nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành cảm nhận được Tô Mộ Tịch nhìn mình chăm chú, liền quay đầu tươi cười ngây thơ với nàng một cái. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hiên Viên Hạo Thành ngượng ngùng đỏ mặt, Tịch nhi vì sao còn không ngủ, sao cứ mãi nhìn hắn a?

Tịch nhi cứ nhìn hắn như vậy làm hắn thật thẹn thùng nga: "Tịch...Tịch nhi, nàng mau nhắm mắt lại ngủ ." Hiên Viên Hạo Thành bất mãn than thở, lấy cớ che giấu chính mình ngượng ngùng.

Tô Mộ Tịch quyết định đêm nay làm một tiểu cô nương sáu tuổi, bĩu môi tuỳ hứng nói: "Tịch nhi không ngủ, Tịch nhi muốn xem Hạo Thành." Lời vừa ra khỏi miệng, mang theo âm điệu của đứa nhỏ sáu tuổi. Tô Mộ Tịch cảm thấy chính mình nổi lên một tầng da gà. Nhưng mà nhìn đến Hiên Viên Hạo Thành trên mặt biểu tình ngượng ngùng, lại cao hứng, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, rất vô tội nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

"Tịch nhi ngủ không được sao? Kia Thành nhi kể chuyện xưa cho nàng nghe được không?" Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Mộ Tịch đôi mắt sáng ngời, hưng phấn mà đề nghị. Thành nhi thích nhất nghe Đinh mama kể chuyện xưa, không biết Tịch nhi có thích hay không?

Nếu là Thành nhi kể chuyện xưa, Tịch nhi liền ngoan ngoãn ngủ, kia liền tốt lắm.

"Thì ra Hạo Thành còn có thể kể chuyện xưa a! Kể thôi, Tịch nhi nghe." Phốc, phỏng chừng là từ Đinh mama nơi đó nghe đi!

Tuy biết như thế, Tô Mộ Tịch vẫn là thực nể tình, chớp lông mi thật dài, đôi mắt chớp mở nhìn Hiên Viên Hạo Thành.

"Tốt tốt, vậy Thành nhi liền kể." Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Mộ Tịch hưng trí, vẻ mặt "Sùng bái" nhìn mình, cảm xúc kiêu ngạo được tràn đầy, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên hồng hơn, càng thêm đỏ tươi. Liền chỉ chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp xuống... giờ muốn kể cái nào mới tốt đây?

Suy nghĩ một hồi lâu, Hiên Viên Hạo Thành mới bắt đầu kể: "Ngày xưa ở một ngọn núi có một toà miếu, trong toà miếu có ba cái tiểu hoà thượng...." Nhìn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở, Tô Mộ Tịch suy nghĩ về kiếp trước.

Khi đó hắn cũng luôn quan tâm lại đây xem mình, nhưng bản thân mãi không chịu để ý tới hắn, Hiên Viên Hạo Thành luôn lấy lòng nhìn mình: Tịch nhi, nàng không cần không để ý tới Thành nhi được không, Thành nhi tới kể chuyện xưa nga!

Thành nhi kể chuyện xưa cho Tịch nhi nghe được không?

Từ trước có cái tiểu cô nương... Mà khi đó chỉ cần Đinh mama không có ở đây, luôn đẩy ra hắn, lớn tiếng cảnh cáo: tránh ra, ai muốn nghe một đứa ngốc tử kể chuyện xưa, ta muốn nghe Dạ ca ca kể. Mặt khác, ta cảnh cáo ngươi, không được lại vào Tây điện, lại càng không được kêu ta là Tịch nhi!

Bị mình mắng, Hiên Viên Hạo Thành luôn ủy khuất, khuôn mặt suy sụp, ảm đạm rời đi Tây điện. Đi tới cửa thì không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, hy vọng mình có thể gọi hắn trở về... Nàng tựa hồ còn có thể nhớ rõ ánh mắt hắn ngay lúc đó, phát sáng như hắc diệu thạch con ngươi trong vắt trong suốt. Lại vì nàng đuổi hắn đi mà hốc đã có một tần hơi nước, tội nghiệp nhìn nàng, như một chú cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, hiện tại ngẫm lại, ngực nơi này thực đau. Cho tới nay, chân chính là một người ngốc là nàng mới đúng.

Bên người thật sự vẫn còn thanh âm non nớt của Hạo thành, làm cho tinh thật  Tô Mộ Tịch khẩn trương trầm tĩnh lại, liền chậm rãi nhắm lại hai mắt. Hiên Viên Hạo Thành vừa kể chuyện xưa xong, đã thấy Tô Mộ Tịch đã ngủ liền ngừng lại. Tịch nhi đang ngủ a.

Hiên Viên Hạo Thành một tay chống đở mặt, ngồi ở đầu giường, hưng trí nhìn nhìn. Một tay khác chạm chạm vào khuôn mặt bánh bao trước mắt, oa mặt Tịch nhi thật là mềm nga, so với bánh bao của ngự phòng làm còn mềm hơn. Vụng trộm nhìn quanh nội điện, Hoa Ngữ, Xảo Tâm các nàng đều không có ở đây, Hiên Viên Hạo Thành cúi đầu nở nụ cười, chu môi đến khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tô Mộ Tịch liền hôn một cái, sau đó liền vội lui lại, đôi mắt nhỏ bất an chuyển khắp mọi nơi. Rồi sau đó có tật giật mình nhìn nhìn vào mắt Tô Mộ Tịch và cái miệng nhỏ nhắn trước mắt. Miệng Tịch nhi thật là ngọt a!

Hắn có thể ăn một lần nữa không a? Tịch nhi không nói chuyện, thì phải là....

"Thành hoàng tử, thời gian không còn sớm, nô tỳ mang người hồi Đông điện nghỉ tạm đi!" Đinh mama ở bên ngoài đợi thật lâu, thấy sắc trời đã muốn không còn sớm, thấy hoàng tử còn không có đi ra, liền tiến vào thúc giục Hiên Viên Hạo Thành trở về phòng nghỉ ngơi.

"Nga ~~" Hiên Viên Hạo Thành lưu luyến không rời nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mộ Tịch một cái, không cam lòng không muốn đáp. Mama hảo chán ghét , như thế nào không muộn một lát hãy tiến vào?

Hắn còn chưa có ăn được miệng nhỏ của Tịch nhi đâu.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành dùng bữa sáng, liền cho Đinh mama thu thập một chút, đoàn người đi đến Tử Kim cung. Đi đến cửa cung, Hiên Viên Hạo Thành ngừng lại, bất an hỏi: "Tịch nhi, hoàng huynh thật sự sẽ không tức giận sao?" Hắn lần trước đi cung của hoàng huynh, hoàng huynh liền rất tức giận.

"Sẽ không, tức giận cũng không sợ, Tịch nhi với chàng cùng nhau vào nha!" Nhìn cung điện quen thuộc lại thực xa lạ, Tô Mộ Tịch cũng có chút do dự . Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng Hiên Viên Hạo Thành lại có dũng khí, nếu không quan hệ cần gì phải để ý.

Ở Cửa cung, tiểu thái giám thấy hai người vội vàng đi vào liền làm lễ chạy vào thông báo, hai người đi đến chính điện, Hiên Viên Hạo Dạ đã ngồi ở chổ chờ.

Tô Mộ Tịch đi lên trước hành lễ nói: "Thần nữ Tô Mộ Tịch gặp qua Dạ hoàng tử." Hiên Viên Hạo Thành cũng đi theo hành lễ, nhẹ nhàng hô "Hoàng huynh"

Hiên Viên Hạo Dạ vỗ về ngực, giả bộ khó khăn đáp: "Bổn hoàng tử nói qua Tịch nhi không cần đa lễ." Vi mama ở một bên vỗ nhẹ lưng Hiên Viên Hạo Dạ, giống như hắn bị thương rất nặng.

Vỗ vài cái, thấy trong điện hai người đều có thể nghe được, âm lượng nói: "Dạ hoàng tử, nô tỳ đã nói ngài thân thể không khoẻ không thể đứng lên, ngài lại không nghe, người xem này..."

Hiên Viên Hạo Dạ khoát tay: "Không, không có việc gì, Tịch nhi lần đầu tiên đến Tử Kim cung, bổn hoàng tử như thế nào có thể không tiếp đãi đâu?" Nói xong, vừa vội cấp thở.

Tô Mộ Tịch nhìn hai người giả mặt dối trá, chỉ cảm thấy ghê tởm, trong lòng một chút áy náy cũng biến mất sạch sẽ. Xem bọn hắn diễn cảm thấy chịu không nổi nữa, Tô Mộ Tịch mới giả bộ áy náy nói: "Đều là thần nữ không tốt, làm phiền hà Dạ hoàng tử, Hoa Ngữ, đem lễ vật đa tạ của ta đưa cho Dạ hoàng tử." Hoa Ngữ phúc phúc thân, cầm hộp gấm đi qua, cúi đầu đứng ở vị trí xa Hiên Viên Hạo Dạ đưa qua.

Vi mama ý bảo, Tư Vũ bên cạnh tiếp nhận đồ trong tay Hoa Ngữ. Tô Mộ Tịch thấy hắn nhận lấy, mới giả bộ ngượng ngùng cúi đầu: "Vật này là khi thần nữ tiến cung được phụ thân làm cho thần nữ mang theo, thần nữ biết trong cung khẳng định không thiếu, nhưng đây là một mãnh tâm ý, xin mời Dạ hoàng tử nhận lấy." Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Vi mama lão hồ ly này khẳng định có chút hoài nghi mình không giống với một tiểu cô nương mới sáu tuổi. Bất đắc dĩ, Tô Mộ Tịch nhịn được sự ghê tởm, ra vẻ thẹn thùn cúi đầu, lắc lắc khăn trên tay: "Thần nữ vốn định đêm qua sẽ đến thăm Dạ hoàng tử, nhưng nương của thần nữ có nói, nữ tử gia không thể cùng nam tử khác ngoài phu quân tương lai thân cận quá. Cho nên, thần nữ sáng nay mới đi theo Thành hoàng tử cùng nhau đến, mong Dạ hoàng tử chớ trách."

"Tịch... Tịch nhi có tâm, bổn hoàng tử thực không có chuyện gì? Chính là không nghĩ tới, Tô.. tô phu nhân dạy Tịch nhi thủ lễ như vậy, Tịch nhi còn nhỏ, không cần để ý như vậy." Hiên Viên Hạo Dạ bất động thanh sắc dò xét thần sắc của Tô Mộ Tịch, thấy nàng không giống như đang nói dối, thầm nói, chẳng lẽ thật sự là Tô phu nhân dạy?

"Dạ hoàng tử nói đùa, làm con, cha mẹ dạy bảo, không thể không nghe." Tô Mộ Tịch lúc này nhìn qua, tựa như một cái tiểu hài tử, rõ ràng không thú vị, nhưng trên mặt biểu tình vừa đáng yêu lại chân thành.

Vi mama cân nhắc biểu tình Tô Mộ Tịch thật lâu, nha đầu kia thoạt nhìn quả thật không giống như là trưởng thành sớm, rất nhiều việc hẳn là Tô phu nhân dạy. Tốt lắm, nếu là người làm, như vậy luôn luôn có thể cải biến lời nói. Lại hàn huyên một trận, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành từ Tử Kim cung đi ra.

Vừa ra khỏi Tử Kim cung không bao xa, nghẹn nửa ngày Hiên Viên Hạo Thành lập tức ra tiếng nói: "Tịch nhi, vừa rồi hoàng huynh cùng Vi mama biểu tình hảo giả nga." Nhìn ánh mắt Tô Mộ Tịch, vô tội lại  trong sáng.

Tô Mộ Tịch rất muốn cười to, nhưng mà vẫn là nhìn rồi rời khỏi những cung nhân cách đó không xa: "Hư, Hạo Thành lời này cùng Tịch nhi nói là có thể , không thể cùng người khác nói như vậy nga!"

"Vì sao? Thành nhi chính là cảm thấy hảo giả ." Mẫu hậu nói, hắn có cái gì nói liền nói ra không cần nghẹn ở trong lòng, chẳng lẽ hắn nói không đúng sao?

"Thành nhi theo ta nói có thể, nhưng cùng người khác nói, hoàng huynh chàng sẽ tức giận nga! Thành nhi không sợ sao?" Tô Mộ Tịch biết Hiên Viên Hạo Thành mặc dù sợ Hiên Viên Hạo Dạ, nhưng trong lòng cũng là xem hắn là ca ca .

Nhớ tới hoàng huynh lần trước trừng mình, dùng sức lắc đầu: "Thành nhi sợ hoàng huynh tức giận , không cùng người khác nói."

"Ân, Hạo Thành thực ngoan ."

Trở lại Thần Hi cung, hoàng hậu nương nương đã cho Vận Nhiễm đến truyền chỉ, buổi trưa truyền Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành đến Long Tường cung dùng bữa. Trở lại Tây điện, Tống mama liền đi lên đón: "Tiểu thư, Dạ hoàng tử không có việc gì đi!"

"Không có việc gì? Ta đã đi đa tạ hắn cứu giúp ." Tô Mộ Tịch vừa mới vào, cảm thấy thực nóng, đem hồng sam trên người cởi xuống giao cho Tống mama. (Ngoại sam có thể hiểu là áo khoác ngoài)

Tống mama tiếp nhận ngoại sam, phiền muộn thấp giọng nói một câu: "Nếu tiểu thư chọn là Dạ hoàng tử thì tốt rồi..." Tô Mộ Tịch làm bộ như không có nghe thấy, khóe mắt dư quang, thấy Tống mama lấy ngoại sam thêu hoa đỗ quyên lại đây, "Tiểu thư, người mặc vào cái này đi! Hiện tại trời vẫn còn lạnh, không mặc đủ quần áo rất dễ bị phong hàn." Tống mama nói xong liền đem quần áo mặc lên người Tô Mộ Tịch.

"Ân, ta đã biết." Quần áo có mùi hương cùng trước kia không giống?

Tô Mộ Tịch nghĩ mình ngửi sai lầm rồi, tinh tế ngửi lại lần nữa, quả thật không giống: "Mama, vì sao quần áo lại có mùi hương cùng trước kia không giống nhau?"

Tống mama cứng đờ, không nghĩ tới lại bị Tô Mộ Tịch đoán được, sửa sang lại thần sắc trên mặt trả lời: "Tiểu thư, nô tỳ chính là ở trên quần áo huân hương liệu hải đường nhiều hơn chút." Hải đường, tưởng nàng là hài tử ba tuổi sao?

Hải đường mùi hoa thanh nhã tươi mát, mà mùi này lại hoàn toàn bất đồng, mùi hương này khả năng vấn đề rất lớn. Vốn định mặc quần áo đi gặp hoàng hậu nương nương, làm cho hoàng hậu nương nương sửa trị Tống mama này. Nhưng nghĩ Tống mama này là quân cờ không thể bỏ, liền đem quần áo trên người ném  xuống trên mặt đất: "Khó ngửi chết được, về sau không được huân mấy loại hương này trên quần áo của ta. Ta mốn mặc lục nhạt sắc kia." Tưởng là chiêu mới ư, thật đúng là không cao minh.

Tống mẹ động tác mất tự nhiên lấy qua quần áo khác, trong lòng thất kinh, sẽ không phải là tiểu nha đầu phát hiện ra manh mối gì chứ? Cảm thấy không yên, đối Tô Mộ Tịch kiêng kị lại nhiều một phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro