Chương 22: Yến Tiệc Gặp Hoàng Tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, Long Tường cung đèn đuốc sáng trưng, tiểu cung nữ tiểu thái giám lui tới. Đinh mama mang theo Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành đến Long Tường cung chính điện là lúc đã có người đến. Cấp Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt thỉnh an.

Hiên Viên Vinh Hi liền cười nói: "Thành Nhi, Tịch nhi, tới gặp qua Hoàng Thúc của các con."

Hiên Viên Hạo Thành không đợi phụ hoàng nói xong, liền chạy đến người có vẻ mặt lạnh như băng: "Hoàng Thúc, người đã trở lại, người đã lâu không có tới xem Thành Nhi nha."

Nam nhân này Tô Mộ Tịch kiếp trước có gặp qua, là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra của hoàng thượng, bào đệ Hiên Viên Vinh Hiên, Hiên Viên Vinh Hiên đối với Hạo Thành rất là yêu thương. Ngày xưa phụ tá Hiên Viên Vinh Hi đoạt ngôi vị hoàng đế, sau liền chỉ làm một Vương Gia nhàn nhã, thích ngao du thiên hạ, không thường ở hoàng thành. Không giống với các huynh đệ khác, không phải đi đến đất phong chính là bị nhốt trong hoàng lăng.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Hiên Viên Hạo Thành đem Tô Mộ Tịch kéo đến Hiên Viên Vinh Hiên bên người, vẻ mặt cao hứng: "Hoàng thúc, đây là Tịch nhi, là nương tử của ta a."

Tô Mộ Tịch nghe, mặt một chút liền đỏ, chà chà chân thấp giọng nói: "Chúng ta còn chưa có bái đường, chàng nói ai là nương tử của chàng."

"Chẳng lẽ Tịch nhi không muốn làm nương tử của ta sao?" Hiên Viên Hạo Thành lập tức đỏ ánh mắt, đáng thương nhìn Tô Mộ Tịch, giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân ghét bỏ.

Tô Mộ Tịch vô lực , muốn nói như thế nào mới tốt đây?

Hiên Viên Vinh Hiên đem hai cái tiểu bối ở chung xem tại trong mắt, Tô Mộ Tịch không có khinh thường Thành nhi làm cho hắn yên tâm không ít.

Lúc này, Hiên Viên Hạo Dạ cùng Vi mama đi đến, thỉnh an Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt liền ngồi xuống bên cạnh trưởng công chúa Hiên Viên Vinh Hoa.

Hiên Viên Vinh Hoa là con gái trưởng của tiên đế, mẫu phi của Hiên Viên Hạo Dạ là muội phu của nàng. Kiếp trước Hiên Viên Hạo Dạ thuận lợi kế vị, nàng xuất lực không ít. Có đôi khi Tô Mộ Tịch hoài nghi, Hiên Viên Hạo Dạ sau lưng nhân có phải hay không là nàng?

Cậu của Hiên Viên Hạo Dạ là Đỗ Chính Tông ngồi ở bên cạnh trưởng công chúa, đang thăm hỏi việc học của Hiên Viên Hạo Dạ. Đỗ Chính Tông, tay cầm một nửa binh quyền của Hiên Viên hoàng triều, lại là Phò mã của Trưởng công chúa, cho dù muội muội hắn Đỗ quý phi phạm tội tru cửu tộc , Hiên Viên Vinh Hi cũng không dám đụng hắn mảy may. Nhưng mà, cũng là cái người biết tiến thối thoả đáng, Hiên Viên Vinh Hi bắt không được một chút nhược điểm nào từ hắn.

Đèn rực rỡ mới thắp lên, chính giữa điện Long Tường cung, vũ cơ văn nhã khởi vũ, cung nữ tới tới lui lui chia thức ăn xong. Hiên Viên Vinh Hiên dẫn đầu đứng lên, đối với Hiên Viên Vinh Hi cùng Lâm Ánh Nguyệt giơ lên ly rượu: "Thần đệ chúc mừng hoàng huynh cùng hoàng tẩu, nguyện hoàng tẩu bình an sinh hạ hoàng tử. Thần đệ cũng không chuẩn bị lễ vật gì, nhưng thê tử thần đệ có thể cho hoàng tẩu mượn mấy tháng." Nói xong, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn bên cạnh thê tử liếc mắt một cái, chuyển cái thân đối diện ba người trên đại điện nói, "Những người có tâm khác thường, hiện tại tốt nhất nên thu hồi tâm tư cho bổn vương, Vương Phi bổn vương là đệ tử của quỷ thần y vô thường, chỉ cần có cái gì bẩn này nọ trước mặt nàng, đều không có khả năng tránh được ánh mắt cùng cái mũi của nàng. Nói tới đây, thần đệ trước kính hoàng huynh một ly." Nói xong, thâm ý nhìn trưởng công chúa cùng Đổ Chính Tông liếc mắt một cái, cầm trong tay ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"Hảo... Hảo... Trẫm ở trong này đa tạ hoàng đệ, mấy ngày nay trẫm đều muốn đem Thái Y Viện đều chuyển đến Long Tường cung. Hoàng hậu đều cùng trẫm nóng nảy, có đệ muội ở đây liền tốt rất nhiều." Hiên Viên Vinh Hi so với ai khác đều hiểu biết tâm tư của đệ đệ mình, đây cũng là nguyên nhân hắn tổ chức gia yến hôm nay.

Đổ Chính Tông, hoàng tỷ, các ngươi có thánh chỉ của tiên đế, trẩm không thể động đến các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng tưởng động đến nữ nhân trẩm yêu nhất.

Trưởng công chúa cùng Đỗ Chính Tông trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, lập tức hai người bưng lên rượu, mỉm cười chúc mừng: "Thần muội/ thần, chúc mừng Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương."

Trưởng công chúa là nữ nhi đầu tiên của tiên đế, cho nên rất được tiên đế  sủng ái. Đệ đệ của nàng là Hiên Viên Vinh Chiếu cùng tranh ngôi vị hoàng đế, bị tiên đế ban chết, cho nên nàng đối với ngôi vị hoàng đế của Hiên Viên Vinh Hi vốn có chút địch ý. Cùng muội muội của trượng phu cũng chết ở trong hậu cung, nhìn thấy Hiên Viên Vinh Hi đối với Lâm Ánh Nguyệt độc sủng. Kỳ thật là có chút tâm lý đố kị, nàng là trưởng công chúa cao quý được Tiên đế sủng ái nhất, nhưng trượng phu vẫn có mấy người thiếp thất thông phòng, vì sao, Lâm Ánh Nguyệt chỉ là nữ nhi của một viên quan nho nhỏ, lại có thể được Hiên Viên Hoàng Triều Hoàng Đế độc sủng?

Hiện tại cư nhiên hoài thai, nếu nàng sinh là hoàng tử, Dạ nhi đâu còn khả năng kế vị, đến lúc đó địa vị của nàng chỉ sợ không bằng hiện tại. Nhìn đến tư thế hai huynh đệ kia, chính mình còn chưa động đến Lâm Ánh Nguyệt. Bất động sẽ không động, nhưng mà, cho dù đứa nhỏ được sinh hạ cũng không nhất định dưỡng đến khi trưởng thành, không phải sao?

Đỗ Chính Tông vốn không có nhiều tâm tư như vậy, trung quân, ái quốc là hắn từ nhỏ chịu giáo dục. Mặc dù đối Hoàng Thượng xử tử  muội muội có chút bất mãn, nhưng là muội muội đã làm sai chuyện hắn không thể cứu nàng. Tư tâm bên trong, hắn quả thật không hy vọng hoàng hậu nương nương mang thai, nàng mang thai nếu là nam hài Dạ nhi lại không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, hiện tại chỉ có đi từng bước tính từng bước .

"Nhi thần cũng chúc mừng phụ hoàng mẫu hậu." Hiên Viên Hạo Dạ đứng dậy chúc mừng, cố gắng che giấu ở trên mặt lo lắng. Không biết cậu cùng mợ có thể hay không nghĩ đến biện pháp gì giúp mình?

Hắn bên người trừ bỏ Vi mama, những cung nữ thái giám khác đều là phụ hoàng cố ý an bài. Hắn muốn làm cái gì đều chỉ có thể thông qua Vi mama, bằng không hắn làm đều gì cũng bó tay bó chân.

"Ha ha... Trẫm cùng hoàng hậu mượn mọi người cát ngôn, đều dùng bữa đi! Không cần lại khách sáo ." Hiên Viên Vinh Hi nhìn thần sắc khác nhau ba người liếc mắt một cái, liền vì Lâm Ánh Nguyệt không tại nhiều lời.

Tâm tư mọi người đều suy tư, dùng thức ăn tinh mỹ nhưng ai cũng có cảm giác vô vị, nhìn một lát ca vũ, thấy sắc trời không còn sớm mới lục đục rời đi.

Chậm hơn một chút, Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành cũng từ Long Tường cung đi ra, Hiên Viên Hạo Dạ mang theo Vi mama cùng đám người đi ở phía trước không xa. Vi mama lặng lẽ quay đầu, nhìn Tô Mộ Tịch đang đi đến vị trí hành lang, hơi hơi giật thân mình cầm trong tay chuẩn bị cái gì đó đổ xuống nền đất. Đứng dậy đi đến bên cạnh Hiên Viên Hạo Dạ thấp giọng nói: "Dạ hoàng tử, chú ý, đợi lát nữa nhất định phải tiếp được Tô Mộ Tịch." Hiên Viên Hạo Dạ quay đầu, nhìn vị trí của Tô Mộ Tịch, gật gật đầu.

Từ Long Tường cung đi ra Tô Mộ Tịch liền mất hồn mất vía , lúc nãy dùng bữa biểu tình của mỗi người nàng đều thu ở trong mắt. Cảm thấy người đứng phía sau giúp Hiên Viên Hạo Dạ rất có thể là trưởng công chúa, nàng thần sắc rất không bình thường . Nhưng là lại có chút không giống, người nọ kiếp trước mưu lượt như vậy, thì làm sao thiếu kiên nhẫn, hay là do hoàng hậu lần này mang thai làm cho (nàng) trở tay không kịp?

Tô Mộ Tịch chỉ lo suy nghĩ, không có chú ý dưới chân hành lang, nhẹ nhàng bước lên, dưới chân vừa trượt, thân mình thẳng tấp liền muốn bổ nhào trên mặt đất. Phía trước Hiên Viên Hạo Dạ quay người lại: "Tịch nhi, cẩn thận" ôm Tô Mộ Tịch lăn mấy vòng, liền làm đệm đở phía dưới.

Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Mộ Tịch ngã sấp xuống phục hồi tinh thần lại, liền chạy đến bên người Tô Mộ Tịch đem nàng nâng dậy: "Tịch nhi, nàng có bị thương hay không, Xảo Tâm, ngươi nhanh đi tìm Thái y, Tịch nhi khẳng định ngã đau ." Nói xong, giống như chính mình ngã bị sấp xuống, ánh mắt hồng hồng khóc lên.

"Tịch nhi không có việc gì, Thành hoàng tử đừng có gấp, đừng khóc." Tô Mộ Tịch đưa tay tinh tế lau khô nước mắt đang ứ ở hốc mắt của Hiên Viên Hạo Thành, cảm thấy đau lòng.

Đời này nàng không hy vọng Hiên Viên Hạo Thành lại vì nàng mà khóc, bởi vì, kiếp trước hắn vì chính mình lưu lệ quá nhiều. Ngốc tử này, kiếp trước chính mình đối với hắn không tốt, hắn vẫn là lòng tràn đầy đối tốt với mình. Như vậy so với không biết tự cho là thông minh Hiên Viên Hạo Dạ, hắn vĩ đại bao nhiêu lần, kiếp trước nàng ánh mắt như mù mới có thể bị Hiên Viên Hạo Dạ lợi dụng.

Hiên Viên Hạo Dạ được Đinh mama nâng dậy, nhìn Tô Mộ Tịch ngay cả xem cũng chưa từng liếc hắn một cái, toàn chú ý đến Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng không khỏi khó chịu. Rõ ràng là chính mình cứu nàng, chính mình so với Hiên Viên Hạo Thành hơn biết bao nhiêu lần. Vì sao Tô Mộ Tịch chỉ mãi chú ý tên ngốc tử kia?

Lại không nhìn mình, Hiên Viên Hạo Dạ nghẹn cả khí ra tiếng hỏi: "Tịch nhi, nàng không sao chứ."

Tô Mộ Tịch đang trấn an Hiên Viên Hạo Thành, nghe được thanh âm của Hiên Viên Hạo Dạ, liền lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi đến trước mặt Hiên Viên Hạo Dạ, thản nhiên nói: "Đa tạ Dạ hoàng tử cứu giúp, thần nữ vô cùng cảm kích."

Tô Mộ Tịch vừa dứt lời, Hiên Viên Hạo Thành liền sợ hãi ra tiếng: "Tạ hoàng huynh cứu Tịch nhi, bằng không Tịch nhi nhất định ngã càng đau." Tuy rằng hắn rất sợ hoàng huynh, nhưng hoàng huynh đã cứu Tịch nhi của hắn, quả thật hẳn là nên nói lời cảm tạ. Đứa nhỏ này ở trong lòng nhận định Tịch nhi là thê tử của hắn, thê tử là bảo, hoàng huynh chỉ là thảo.

Nghe xong lời này, Hiên Viên Hạo Dạ tức giận đến mặt đều đen: "Tịch nhi không có việc gì là tốt rồi, bổn hoàng tử hiện tại chính là trên lưng té bị thương , nếu là Tịch nhi ngã trên mặt đất rất có khả năng bị thương đến mặt, nữ nhi gia mặt bị thương kia như thế thì không tốt." Hiên Viên Hạo Dạ trên mặt mỉm cười, trong lòng đều nhanh tức giận đến hộc máu , ngươi cái tên ngốc tử chết tiệc ai muốn của ngươi cảm tạ. Bổn hoàng tử muốn là Tịch nhi cảm kích, là Tịch nhi.

Tô Mộ Tịch dừng một chút, khuôn mặt biểu tình xa cách mỉm cười, khom người tạ lễ: "Tịch nhi một lần nữa đa tạ Dạ hoàng tử cứu giúp." Gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, nhưng vẫn phải cảm tạ.

Nhưng mà mặc kệ chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn hay cố ý, thì nàng cũng không thật tình cảm tạ hắn, bởi vì hắn đã khiến mình kiếp trước rất thảm.

Hiên Viên Hạo Thành nghe thấy Tô Mộ Tịch nói, cũng đi theo nói: "Thành nhi lại tạ hoàng huynh cứu Tịch nhi." Thấy hắn không có chút thành thục, thực sự có thể làm cho Hiên Viên Hạo Dạ á khẩu không trả lời được, Tô Mộ Tịch rất muốn giúp hắn vỗ tay.

"Tịch nhi không có việc gì là tốt rồi, bổn hoàng tử về cung trước, ngày mai đi Thần Hi cung xem Tịch nhi." Hiên Viên Hạo Dạ trên mặt cười có chút không nhịn được, không thể tưởng được Tô Mộ Tịch nha đầu kia tâm lại cứng rắn như vậy. Không quan tâm hắn có bị thương nặng hay không cũng thôi, vậy mà lời nói cảm tạ cũng không có một chút nào thành ý.

"Tịch nhi không dám, ngày mai Tịch nhi sẽ cùng Thành hoàng tử cùng đến Tử Kim cung xem Dạ hoàng tử." Vô sỉ, giả mù sa mưa nói lời này cũng không biết ghê tởm.

"Không cần, bổn hoàng tử không có việc gì." Ngươi một người đi không tốt sao, vì sao muốn dẫn thêm Hiên Viên Hạo Thành?

"Dạ hoàng tử, nô tỳ trước đỡ ngài hồi cung đi!" Vi mama gặp Hiên Viên Hạo Dạ càng ngày càng không nhịn được tươi cười, ra tiếng nhắc nhở. Nàng quả thật là quá coi thường Tô Mộ Tịch, hôm nay này hết thảy phản ứng cũng không nên có của một tiểu cô nương sáu bảy tuổi.

Là Vương Hương Tú dạy, hoặc là có quan hệ đến người khác, nàng phải cẩn thận cân nhắc nói cho (nàng) sớm mới tốt.

Nhìn một đám người rời đi, Tô Mộ Tịch mới quay đầu đối Hoa Ngữ nhẹ giọng nói: "Hoa Ngữ, vừa rồi ta ngã xuống ở bậc thang kia ngươi đi xem có cái gì dị thường không?" Vừa rồi Hiên Viên Hạo Dạ bọn họ đi ở phía trước, làm cho nàng không thể không hoài nghi bọn họ ở phía trước động thủ tay chân.

"Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ thừa dịp mọi người không chú ý, khom người nhìn qua bậc thang kia, không có phát hiện cái gì không bình thường." Hoa Ngữ theo Tô Mộ Tịch một ít thời gian, trong cung chuyện tự nhiên cũng cẩn thận rồi chút.

"Ân, đã biết." Tô Mộ Tịch cũng không tin, hôm nay chuyện cùng Hiên Viên Hạo Dạ không có quan hệ. Hắn làm sao như vậy vừa vặn cứu mình, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

Quên đi, dù sao nàng cũng sẽ không mắc mưu, lười quản tiểu nhân này. Hiện tại trọng yếu nhất là đề phòng Tống mama, không cho nàng ở trên người mình đánh chủ ý lên hoàng hậu.

"Tịch nhi..." Hiên Viên Hạo Thành muốn kéo nàng, nhưng lại sợ chạm vào nàng đau.

"Tịch nhi không có việc gì, chúng ta về cung trước." Nói xong, Tô Mộ Tịch cười kéo Hiên Viên Hạo Thành rời đi.

"Mama, chuyện vừa rồi có phải hay không bị Tô Mộ Tịch phát hiện ?" Hiên Viên Hạo Dạ có chút nhìn không ra, Tô Mộ Tịch lại lãnh tình, chính mình cứu nàng, cũng không có khả năng nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.

"Hẳn là không có, ta vừa rồi thấy Tô Mộ Tịch bên người Hoa Ngữ khom người sờ soạng dưới cầu thang. Nếu nàng phát hiện trước, khẳng định liền nói tại đó." Vừa rồi Hoa Ngữ động tác nhỏ cũng không có tránh được ánh mắt của Vi mama.

"Vậy vì sao nàng cũng không đối với ta thật tâm xin lỗi?"

Vi mama nghĩ nghĩ: "Khả năng thứ nhất, là nương nàng dạy cho nàng không thể cùng những nam tử khác thân cận, còn một loại khả năng khác, có lẽ nàng tâm trí căn bản không phải của một tiểu cô nương sáu tuổi." Khả năng thứ nhất quả thực có thể, nhưng nếu là thứ hai loại này rất không thể tưởng tượng hẳn là không lớn, nhưng Quốc sư cực lực vì Hiên Viên Hạo Thành tuyển nàng làm hoàng tử phi, chuyện này cũng là nói được đi qua.

"Mama, ta mệt mỏi, trước làm cho Tư Tình Tư Vũ tắm rửa đi! Tô Mộ Tịch người này, mama ngày mai tại tinh tế đánh giá. Còn có, Tống mama nơi đó hương túi không thành, có thể trên quần áo thử xem." Hắn cũng không tin mang theo mùi hoa, Hiên Vương phi còn có thể nhận ra.

"Ân, nô tỳ đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro