56: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 曦

Tên Truyện: Sợ

_______________________________

Luôn luôn có một người như vậy, lúc hắn xuất hiện, ngươi không còn sợ cái gì.

Trước kia.

Lúc Cô Tô Song Bích xuất hiện, đệ tử Lam thị không còn sợ cái gì.

Lúc Giang Trừng xuất hiện, đệ tử Giang thị không còn sợ cái gì.

Lam Hi Thần vẫn luôn tự hào lại đủ mệt mỏi làm người đáng tin cậy của Lam thị, bởi vì không có sợ hãi cái gì cũng sẽ không muốn nghĩ tới dựa dẫm vào ai. Cho dù là cùng một chỗ với Giang Trừng cũng như thế, Giang Trừng đối với y tốt lắm, y cũng sẽ ôn nhu đối xử nhưng y cũng chưa từng nghĩ, chính mình nhanh như thế thì đã lừa dối kiên cường như thép đen.

Mỗi lần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bởi vì sợ chó mà nhảy lên người Lam Vong Cơ, Giang Trừng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại ước ao A Hoán nhà hắn cũng có thể chủ động nhào vào lồng ngực của mình.

Không nghĩ tới, nguyện vọng của Giang Trừng thật sự trở thành sự thật.

Một vầng trăng rằm lung linh bắt tại đầu cành, ánh trăng mờ mịt xuyên thấu qua lá cây, chiếu vào trên mỗi một mảnh đất, chân trời ở xa xôi như ẩn như hiện những ngôi sao lấp lánh đã không chịu cô đơn đi ra biểu diễn mị lực mà chiếu sáng, lặng lẽ đến nghe bí mật của nhân gian.

Cảnh đẹp như thế, Giang Trừng lại không có tâm tình thưởng thức, lần này hắn cùng với Lam Hi Thần đi săn đêm rất xa, đêm nay không thể đúng giờ quay về Liên
Hoa Ổ, chỉ có thể ở lại khách điếm, nhưng mà nơi đây chính là một cái khách điếm vừa bẩn vừa nát, vô cùng xa xôi. Giang Trừng cũng không chú ý nhiều như vậy, nhưng là.... Như thế nào có thể để A Hoán uất ức cùng với mình cùng nhau chịu khổ.

Lam Hi Thần nhìn thầy Giang Trừng đưa lưng về phía y, đứng bên cạnh cửa sổ, đương nhiên biết trong lòng Giang Trừng đang suy nghĩ cái gì, ở trong lòng trộm cười một cái, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, chính là kéo Giang Trừng trở lại bên giường "Lúc Xạ Nhật Chi Chinh, điều kiện cũng như thế này, còn sợ nơi đây nữa sao?" Mặt Giang Trừng nhăn lại nhanh nhíu mày không có ý thả lỏng, trước kia cũng đã qua, hiện tại là hiện tại, hắn như thế nào có thể khiến cho Lam Hi Thần chịu khổ.

Lam Hi Thần đang nghĩ ngợi an ủi Giang Trừng như thế nào, đột nhiên.....

Lam Hi Thần một cái liền ôm lấy Giang Trừng "Kia.... Kia kia kia, có con chuột." Giang Trừng phản xạ có điều kiện quay lại ôm lấy Lam Hi Thần, nhìn theo hướng ngón tay Lam Hi Thần chỉ, hắn nhìn chằm chằm con chuột bên góc tường kia, A Hoán sợ con chuột? Cái này làm cho Giang Trừng có chút kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến Trạch Vu Quân sẽ sợ một con chuột.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng Lam Hi Thần rút lại trong lồng ngực mình, thân thể run nhè nhẹ, không dám nhìn, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lam Hi Thần "Ngoan, ta đi bắt nó, ngươi ngoan ngoãn ở đây." Tam Độc Thánh Thủ đại danh đỉnh đỉnh xuất ra khí thế giết mãnh thú, diệt tai họa đi đến chỗ con chuột, bắt nó xách lên ném ra ngoài khách điếm, chuyện này.... Cũng không có sách vở ghi lại.

Giang Trừng giống như lập được công lao hạng nhất đi trở về, một tay một lần nữa ôm lấy Lam Hi Thần, một tay kia thì giữ mặt Lam Hi Thần. Lam Hi Thần hưởng thụ một chút ôm ấp của người yêu, cảm giác có chút không thích hợp "Vãn Ngâm, mới vừa rồi ngươi bắt con chuột trở về có rửa tay hay không?". Giang Trừng cứng đờ, đang muốn giải thích liền thấy mặt mày Lam Hi Thần cong cong mang theo chút ý cười tinh nghịch "Thực không thể giúp ngươi."

Sau đó vẫn là rửa sạch một lần nữa, hai người ở trên giường dựa vào nhau, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trên mặt hơi hơi phiếm hồng ngủ ở trong lồng ngực mình, vẫn là có chút tò mò "A Hoán, ngươi làm sao lại sợ con chuột?"

Thân thể Lam Hi Thần cứng một chút nhưng vẫn là mở miệng "Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt ta mang theo sách chạy trốn, có một đêm rất hung hiểm, người Ôn gia ngay tại bên ngoài phòng ta ẩn trốn, ta thấy một con chuột, lúc đầu ta còn có thể đuổi nó đi." Nói đến cái này Lam Hi Thần giống như có chút oan ức "Sau đó nó chẳng những không cảm ơn ta, còn có thêm ba ba ma ma, ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, thúc thúc a di, hàng xóm... của nó đều kêu đến đây, trong phòng tối đen, một đám chuột mắt phát sáng nhìn ta, bọn nó cắn ta, còn cướp đi lương khô của ta, ta cũng không dám dùng thuật sợ bị người ôn gia phát hiện."

Giang Trừng thật sự đần độn, nhớ tới trước kia bộ dáng chính mình cùng Ngụy Vô Tiện chạy trốn cũng có chút cảm động, càng ôm chặt Lam Hi Thần "Đừng sợ, về sau đừng nói ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, thúc thúc a di, cho dù nó đem tất cả bà con xa thân thích, huynh đệ bằng hữu đều kêu đến ta cũng giúp ngươi đuổi đi."

Sau đó hai người trở về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng tìm Lí quản sự phụ trách vệ sinh.

"Quét tước thật sạch sẽ, Liên Hoa Ổ không thể xuất hiện một con chuột nào."

Lí quản sự cam đoan "Tông chủ yên tâm, ta nhất định làm tốt."

Nửa năm sau, Giang Trừng lại tìm Lí quản sự "Không cần quét tước sạch sẽ như vậy, phải xuất hiện một hai con chuột hoặc là ngươi đi bắt hai con chuột thả ra."

Lí quản sự: ......

Giang Trừng: Ta hoài niệm A Hoán chủ động nhào vào lồng ngực của ta.

Lời tác giả: Mọi người thật sự phải tin tưởng tui, ban đầu muốn viết một phần thật cảm động, thật văn vẻ như thường, phía sau đột nhiên liền biến chất.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro