39: Nhũ danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cẩu Huyết Thành Hà

********

1.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện giận dỗi.

Đây quả thực được xem là hiếm thấy, càng hiếm thấy chính là, trận này kỳ quặc chính là Lam Vong Cơ đơn phương ầm ĩ lên.

Lam Hi Thần thói quen nhìn hai người Vong Tiện phu thê tình thâm nên có chút ngồi không được, dựa vào mười năm kinh nghiệm phong phú vì đệ đệ thao tâm thao lực, tìm cái cớ, đi đến Tĩnh Thất tìm kiếm kết quả.

Ngày ấy vừa đúng lúc là thời gian mỗi tháng Giang Trừng đến Cô Tô cùng y gặp mặt, thời gian ngắn ngủi mà quý giá như vậy dùng để quản việc vớ vẩn của người khác, Tam Độc Thánh Thủ rất là bất mãn, một đường đi theo y đến Tĩnh Thất, một đường lãnh nghiêm mặt nói lảm nhảm oán giận.

"Tuổi tác hai người bọn họ cộng lại cũng có bảy mươi, loại việc nhỏ này ngươi còn quản?"

"Bộ dáng Lam Vong Cơ thoạt nhìn không phải thực ném đi sao, ngay cả chính mình như thế nào phá hỏng việc đều tức giận?"

"Ta đã nói Ngụy Vô Tiện kia khôn vặt láu cá*, sớm muộn gì cũng đem đệ đệ ngươi dẫn vào cống ngầm."

*Nguyên văn "不是省油的灯" (bất thị tĩnh du đích đăng) là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tính toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.

Một đường Lam Hi Thần tính tình tốt mà yên lặng nghe, lúc sắp đến trước cửa phòng Tĩnh Thất mới dừng chân lại, xoay người nâng tay xoa nhẹ quanh lông mày của người yêu đang nhíu chặt, ôn nhu nhẹ nhàng trấn an nói "Vãn Ngâm không có việc gì phải nóng nảy, thời gian lúc này để lỡ, buổi tối tận sức bồi thường ngươi."

Giang Trừng lập tức thu tiếng, mắt hạnh nửa khép "Trạch Vu Quân cũng không phải lừa gạt ta."

Lam Hi Thần ngâm ngâm cười "Đương nhiên."

Hai người bọn họ vốn đã hơn nửa tháng không gặp, ngọn lửa nhỏ trong lòng Giang Trừng bị y khiêu chiến chà xát, chỉ hận không thể lập tức đem người hành quyết ngay tại chỗ, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, không có chỗ tuyên dâm. Tưởng tượng đến buổi tối còn mấy canh giờ nữa, trong lòng vừa nóng vừa vội, chỉ có thể bắt lấy tay y, ở trên đầu ngón tay trả thù mà cắn một cái.

Trong miệng Lam Hi Thần kêu một tiếng, rút tay lại xem, kết quả thấy trên ngón tay trắng nõn của chính mình đã có một cái dấu răng đỏ tím, theo bản năng liền đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng mút mút.

Giang Trừng cảm thấy được y là cố ý thử thách ý chí của chính mình, vừa định tức giận vài câu, người trước mặt đã hoàn toàn chưa phát hiện mà xoay người, đẩy cửa đi vào.

2.

Tĩnh Thất, hiếm thấy Ngụy Vô Tiện một mình một người, một bộ dáng trên đời một chút cũng không có cái gì vui, vuốt cạnh bàn dài hướng bọn họ oán giận "Ta thật sự chính là kêu một tiếng nhũ danh của hắn, tại sao đến mức như thế?"

"Ngươi kêu nhũ danh của Lam Vong Cơ?" Lam Hi Thần nhíu mày than nhẹ một cái "Hắn luôn luôn không thích người bên ngoài gọi nhũ danh của hắn, vì vậy tức giận..... Ta cũng không thấy bất ngờ."

"Đây có cái gì?" Ngụy Vô Tiện không hiểu chút nào "Ta thật sự cảm thấy rất đáng yêu!"

Lam Hi Thần lộ ra sắc mặt có chút phức tạp "Đáng yêu là đáng yêu..... Nhưng Vong Cơ không thích, sau này chúng ta chớ có nhắc lại."

Giang Trừng một bên nghe như lọt vào trong sương mù, nhịn không được chêm vào nói "Nhũ danh Lam Trạm gọi là gì? Sao ta không nghe nói qua?"

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng, bỗng nhiên bị một tiếng quát ngoài cửa đánh gảy, Lam Vong Cơ nâng bước đi vào, âm thanh lạnh lùng nói "Không cho nói."

"Được được, không nói không nói, sau này cũng không nói." Ngụy Vô Tiện thấy hắn trở về, vội đứng dậy chào đón, bước vài bước đi về phía trước, lộ ra nụ cười lấy lòng.

Vẻ mặt Lam Vong Cơ mềm mại xuống, âm thầm cầm tay Ngụy vô Tiện, xoay người hướng Lam Hi Thần nói "Vốn là việc nhỏ, thật làm phiền huynh trưởng lo lắng."

Lam Hi Thần thấy hai người có tư thế giải hòa, cũng không có lòng ở lại lâu, lại dặn dò vài câu, liền cùng Giang Trừng rời đi trước.

Đợi hai người trở lại Hàn Thất, đóng cửa ngồi đối diện, Giang Trừng như trước tò mò với cái vừa rồi chưa có đáp án, nhịn không được lại tiếp tục truy vấn nhũ danh Lam Vong Cơ rốt cục là gì.

Bàn tay trắng nõn của Lam Hi Thần cầm đũa, đang hướng trong lư hương tinh tế thêm tàn hương, thẳng đến phủ đầy đá Vân Mẫu*, mới không nhanh không chậm nhìn về phía Giang Trừng hỏi "Vãn Ngâm có thể có nhũ danh?"

*Vân mẫu chính là đá vân mẫu, là một loại muối khoáng silicat. Cấu tạo dạng phiến theo từng lớp, bề mặt sáng bóng, chủ yếu là màu trắng, màu đen, còn có sọc màu sẫm. Là vị thuốc có công dụng chữa bệnh.

"Đương nhiên có." Tác phong Giang Trừng ngay thẳng "Hồi còn nhỏ người bên ngoài đều gọi ta là Trừng ca nhân*."

*Ca nhân: (1) anh em, (2) cách gọi con nhà giàu có.

Lam Hi Thần cười cười "Nếu là Trừng ca nhân, Tiện ca nhân, loại tên tầm thường này, ngược lại Vong Cơ cũng không nhất định chú ý như thế." Y nói xong dừng một chút, lại tiếp tục nói "Khi còn bé Vong Cơ không giống trẻ con bình thường có nếp uốn khô quắt, mới sinh ra chính là một viên trắng nõn mềm mại, vô cùng ngọc tuyết đáng yêu, cho nên mẫu thân liền vì hắn đặt tên gọi là.... Tuyết Đoàn* nhi."

*Tuyết Đoàn: Viên tuyết

Giang Trừng không nhịn xuống mà cười lên tiếng, lại lập tức chỉnh lại sắc mặt nói "Khéo léo như vậy, khi ta còn nhỏ trong nhà có hầu gái cũng kêu như vậy."

Lam Hi Thần tựa hồ sớm đoán được việc giống như hắn vừa nói, cũng không tức giận, thở dài nói "Đâu chỉ hầu gái, mèo Triệu gia nuôi, chó Lí phủ nuôi, tên ca kĩ trong Xuân Nguyệt lâu nổi tiếng một thời..... Cũng đều đúng lúc kêu Tuyết Đoàn nhi."

Giang Trừng vẫn đắm chìm trong tên Lam Vong Cơ kia một tòa băng sơn lãnh khốc giống như cái này hương diễm mềm mại, đánh sâu vào trong, dừng trong chốc lát mới hỏi tiếp "Vậy nhũ danh của ngươi kêu là gì?"

Lam Hi Thần đang cúi đầu chuẩn bị hương liệu, làm như chưa nghe thấy lời hắn nói, không lên tiếng trả lời. Thẳng đến lúc Giang Trừng hỏi một lần nữa, mới không thể không đáp "Này... Nói đến rất dài, dù sao hiện tại cũng không tiếp tục gọi, không đề cập tới cũng được."

Nhưng y càng tránh, trong lòng Giang Trừng càng ngứa, quấn y một hồi lâu, mới làm Lam Hi Thần không tình nguyện nói "Ta sinh vào mồng một, màn đêm buông xuống, không trăng không sao, cha mẹ vì cầu điềm lành, liền lấy việc đó nói, nhũ danh của ta kêu....."

Y cắt đứt dừng câu chuyện, Giang Trừng cũng không buông tha cho mà kề sát lại một chút "Gọi là gì?"

"Mãn Nguyệt* nhi."

*Mãn Nguyệt: trăng tròn

3.

Trên đời này, phương thức tăng tiến lạc thú trong phòng có vô số loại, nhưng Lam Hi Thần chưa bao giờ biết, kêu nhũ danh của đối phương cư nhiên cũng có thể trở thành một loại trong đó.

Là trong một ngày một đêm, cũng là không trăng không sao, sau giờ hợi Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh giống như tiên cảnh ngoài trần gian, bên trong Hàn Thất lại chuyển sang màu đỏ, cảnh xuân rất nồng nàn. Trạch Vu Quân bị Tam Độc Thánh Thủ gọi một tiếng "Mãn Nguyệt nhi", bóp chặt eo nhỏ đè trên giường, trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới mà chơi đùa, xong nước ẩm ướt tách tách rơi, tinh bì lực tẫn ngay cả lực nhấc đầu ngón tay cũng không có.

Sau đó Giang Trừng đem người ôm vào trong ngực tinh tế âu yếm, nhịn không được cảm thán nói "Người ta nói nữ tử Giang Nam là từ nước làm thành, ta thấy nam tử Giang Nam cũng như vậy."

Nói xong hắn ha ha khẽ cười một tiếng, lại dán vào bên tai Lam Hi Thần "Mãn Nguyệt nhi của ta còn hơn thế."

Lam Hi Thần từ trong lỗ mũi hừ hai tiếng bày tỏ bất mãn, Giang Trừng đem y ôm chặt, tiếp cận ngậm lấy vành tai y nhẹ nhàng cắn, giả vờ giận nói "Mới vừa rồi đã quên hỏi ngươi, tên ca kĩ Xuân Nguyệt lâu, ngươi như thế nào biết được?"

"Nghe Hoài Tang nói." Âm thanh Lam Hi Thần khàn khàn, lười biếng mà kéo dài một chút giọng điệu cuối "Trừng ca nhân ngay cả tên hầu gái còn bé đều nhớ rõ ràng, xem ra đối phương nhất định là một tiểu mỹ nhân."

Giang Trừng vươn dầu lưỡi, ở bên tai y liếm thật mạnh, kích thích người trong lòng quanh thân khẽ run lên "Miệng lanh lợi như vậy, xem ra vẫn còn dư lực."

Lam Hi Thần lập tức thu tiếng, chậm rãi xoay người lại, mặt hướng về phía Giang Trừng, gối lên cánh tay hắn, nhắm hai mắt một lát ngủ.

Giang Trừng kéo qua một bên áo ngủ bằng gấm khoát lên chỗ bụng thắt lưng của y, ngón tay chậm rãi sửa sang tóc đen xuôi mềm của người trong lòng, bỗng nhiên thấp giọng nói "Không biết tình cảnh của ta và ngươi hôm nay, có hay không đạt được ngụ ý của cha mẹ ngươi?"

Lam Hi Thần vừa muốn đi vào giấc ngủ, giữa mông mông lung lung bắt lấy bàn tay hắn, cùng mười ngón của hắn nắm chặt.

"Từ thời khắc gặp Vãn Ngâm bắt đầu, ta liền biết được nhũ danh cha mẹ cho ta, đã trở thành sự thật."

Hôm nay qua được mùa đọ nhân phẩm nên rất vui. Tặng mọi người 1 chiếc fic 😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro