3: Vãn Hi- Phiên Ngoại/ Đoan Ngọ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Nhạc Cửu Ca.

Tên truyện: Vãn Hi- Đoan Ngọ: Đáp lễ

_________________________________

Giang Trừng rất không nguyện ý, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Lam Vong Cơ cũng rất không nguyện ý, nhưng hắn cũng không có lựa chọn.

Hai nam nhân, một cái mặt đen một cái mặt lạnh, đứng ở trong phòng bếp trừng nhau. Nửa giờ đi qua, tính nhẫn nại của Giang Trừng không tốt nên mở miệng trước.

"Trước tiên nói về hương vị, ngươi đừng học trộm ta, ta phải làm cho Lam Hi Thần ăn là thứ có một không hai mới được, ngươi không thể làm giống ta."

"Hình dáng bên ngoài của bánh ú đều giống nhau." Lam Vong Cơ lạnh lùng trả lời.

"Dù sao đừng học ta là được."Quả nhiên, hắn cùng Lam Vong Cơ thế nào cũng không hợp. Giang Trừng hừ một tiếng, xoay người đi đến bếp làm tiếp, nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hắn tin tưởng nhất định có thể làm ra cái bánh ú ngon hơn so với năm trước Lam Hi Thần làm.

Lam Vong Cơ cũng không để ý đến hắn, bản thân xoay người đi đến một bên khác. Năm ngoái Ngụy Anh làm cho hắn bánh ú ngọt, khiến hắn vài ngày ăn cái gì cũng không có hương vị, năm nay hắn muốn tự tay làm bánh ú tặng Ngụy Anh, đương nhiên cũng vì có chút không muốn ăn bánh ú Ngụy Anh làm, vừa vặn có thể thuận tiện thử xem tài nghệ nấu ăn những năm gần đây hắn học trộm.

Hai người đều tự nấu ăn, âm thanh dao, khay, nồi, bát vang dội không giống như nấu ăn mà thật giống giết người. Nhóm đầu bếp bên ngoài lo lắng dao có thể bị gãy, nồi có thể bị vỡ.

Đến lúc hai người ra khỏi phòng bếp cũng gần bữa tối, đầu bếp chuẩn bị bữa tối lo lắng đi vào phòng bếp. Tiếp theo đó là tiếng kêu rên liên tiếp khắp nơi.

Đêm đó, trừ bỏ hai vị tông chủ cùng Hàm Quang Quân, Ngụy công tử có thức ăn, thì bữa cơm đêm đó của những người khác chỉ có thể gặm củ sen, bởi vì nghe nói phòng bếp phải dọn dẹp một đêm mới có thể nấu ăn.

Giang Trừng thật vừa lòng cầm theo hộp đồ ăn chứa bánh ú đi đến đình Tố Hà.

Năm nay mùa hè nóng hơn so với những năm trước, tuy rằng Vân Mộng Liên Hoa Ổ nhiều sông ngòi coi như thoải mái, nhưng vẫn không giống Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trong núi mát mẻ.

Luyến tiếc Lam Hi Thần vì nóng mà không ăn uống được, chỉ cần đến thời gian ăn cơm Giang Trừng đều bảo Lam Hi Thần ở đình Tố Hà chờ hắn. Chính hắn cầm theo hộp thức ăn mang cơm đến, lúc dùng bữa còn có thể hưởng thụ tình ý phu phu.

Mặt trời lặn xuống phía tây, giống như vỏ quýt màu lòng đỏ trứng gà đổ xuống mặt hồ bằng phẳng. Giang Trừng bước vào đình, phát hiện không có người trong đình. Hắn để hộp thức ăn xuống đi về phía ngược lại, đẩy ra lá sen um tùm trước mặt, phía sau liền lộ ra thềm đá chỉ một người có thể đi qua, Giang Trừng đi trên thềm đá ngoằn ngoèo, lọt vào mắt đầu tiên là một đôi giày trắng được đặt ngay ngắn, chỉnh tề.

"Nóng?" Theo ánh mắt nhìn qua, trên bãi đá một người hai tay chống phía sau, nghe thấy âm thanh của hắn, hơi hơi quay đầu nhẹ giọng cười nói.

"Hoàn hảo, ngâm nước nhìn nắng chiều, cảm giác rất tốt." Hai chân ngâm trong hồ nước mát lạnh đung đưa qua lại, Giang Trừng đi qua ngồi cạnh Lam Hi Thần. Nơi này là lúc trước Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đi hái đài sen thì phát hiện.

Một thế giới nho nhỏ nằm dưới đình Tố Hà, xem ra là một tảng đá thật lớn, đại khái là thời gian lâu, lá sen xung quanh khối đá sinh trưởng không ngừng che phủ cả tảng đá. Lực tay Lam Hi Thần rất khỏe, hái sen rất thuận lợi, mỗi lần hái là cả một gốc sen lớn nên làm cho bãi đá nhỏ liền lộ ra.

Bãi đá cũng không lớn, Giang Trừng sửa sang lại một chút, ngày nóng có thể sóng vai ngồi ở bãi đá ngâm chân, ngâm xong còn có thể cùng nhau làm một chút việc không thể nói.

"Ta làm ít thức ăn, đi lên ăn đi." Cùng với đạo lữ nhìn mặt trời chiều chậm rãi biến mất, phía chân trời dần dần nhuộm màu u tối. Bả vai Giang Trừng nhẹ nhàng đụng Lam Hi Thần, nhắc nhở thời gian không còn sớm.

"Ngươi bận làm gì cả một ngày? Làm món gì a?" Nghĩ đến nam nhân từ sáng sớm đã nấu ăn cho mình, không nghĩ tới là nấu cả một ngày. Lam Hi Thần nhẹ nhàng đụng lại vai Giang Trừng, nháy mắt trêu ghẹo, cười nói.

"Cho ngươi ăn một món suốt đời khó quên, đến." Không cần phải nghĩ ngợi, Giang Trừng trực tiếp nhấc một chân Lam Hi Thần vẫn còn ngâm trong hồ nước, đầu tiên là đặt trong lòng chính mình, dùng quần áo chính mình lau khô, rồi lại nhấc một chân còn lại dùng phương pháp lau khô tương tự. Tiếp theo lấy qua giày của Lam Hi Thần đặt ở một bên, bắt tay mang giày cho Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần cười mà không nói, tùy ý nam nhân chăm sóc chính mình, nhìn ánh mắt Giang Trừng ôn nhu như nước chảy. Đợi Giang Trừng làm xong, Lam Hi Thần vươn tay quấn một sợi tóc rối của Giang Trừng, một bên chơi đùa, nhẹ giọng nói.

"Ngươi lại đem ta sủng, cái gì cũng không được làm."

"Ngươi là người của ta, không sủng ngươi thì sủng ai? Đứng lên đi." Đi đến gần, cho đạo lữ một cái hôn khẽ. Giang Trừng nắm tay Lam Hi Thần đứng lên. Hai người một trước một sau hướng thềm đá đi tới, đèn lồng trên đình Tố Hà đã được thắp sáng, chiếu rọi khắp đình một vầng sáng màu vàng, nghênh đón gió đêm thổi tới mang theo một chút mát lạnh. Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu. Trừ bỏ hương sen nhàn nhạt trong hồ nước, còn có một hương vị ấm áp khác, tên là tình cảm tràn đầy hạnh phúc.

"Hôm nay là Đoan Ngọ, năm trước ngươi làm bánh ú cho ta, năm nay xem như đáp lễ." Dắt người đến bàn trà ngồi xuống, Giang Trừng ngồi đối diện Lam Hi Thần, vừa nói vừa mở hộp thức ăn.

Hương vị bánh ú xông vào mũi khiến cho người ta muốn ăn, Lam Hi Thần rót hai chén trà, một bên nhìn Giang Trừng thật cẩn thận lột bốn cái cái bánh ú chắc nịch.

"Nếm thử, hương vị thế nào?" Đưa đũa tre cho Lam Hi Thần, vẻ mặt Giang Trừng chờ mong nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần tiếp nhận chiếc đũa, cười, gắp một miếng.

"Làm khó Giang tông chủ làm canh cho Hi Thần."

"Nếu ngươi thích, ta mỗi ngày nấu cho ngươi cũng không sao, ta vui vẻ dưỡng ngươi."

Nhìn nam nhân trước mắt tao nhã ấm áp, khuôn mặt tuấn tú dần dần nhiễm lên một tầng đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp. Giang Trừng một tay chống má, tưởng tượng người giống như bánh ú, lột mở lại từ từ ăn sạch...

Ăn không nói. Lam Hi Thần chính là đỏ mặt, đưa tay lại gắp một đũa vào miệng, ánh mắt của Giang Trừng đỏ thẫm làm cho chính y cảm thấy giống như bánh ú trơn bóng nằm giữa khay, không hề che phủ, chỉ có thể chờ người ăn sạch sẽ.

Lẳng lặng ăn xong một cái bánh ú, sau khi uống xong một ly trà, nhìn Giang Trừng liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt hắn giống như trẻ nhỏ chờ ăn đường, ánh mắt mong chờ nhìn chính mình, y hơi hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói.

"Ăn rất ngon, ta thật thích." Chính là, nếu mỗi ngày đều ăn như vậy..... Có thể không chịu nổi.

"Ta cũng vậy." Người trước mắt một bộ dạng thẹn thùng thật là đáng yêu, thoạt nhìn vừa ngon miệng lại mỹ vị, thật muốn lập tức ăn vào bụng.

"..... Kia.... Ta tiếp tục ăn." Giơ lên chiếc đũa, Lam Hi Thần vừa mới gắp lên một miếng bánh ú thịt, Giang Trừng đối diện liền giương miệng "a" một tiếng, Lam Hi Thần ngây ngẩn cả người, buồn cười lắc lắc đầu, cầm bánh ú thịt trong tay đút cho Giang tông chủ đang chờ người cho ăn, lại không nghĩ rằng vẻ mặt Giang tông chủ tươi cười sau khi ăn bánh ú Lam Hi Thần tự tay đút cho lập tức thay đổi sắc mặt.

"Đây là cái gì??" Một miếng thịt vào miệng, hương vị cay xè chua ngọt.

"Không phải bánh ú ngươi gói sao?" Phản ứng của nam nhân làm cho Lam Hi Thần dừng một chút, ngay cả chính Giang Trừng gói bánh ú gì cũng không biết sao?

"Ta mới không gói loại bánh ú này! Ta gói là bánh ú chay, bên trong đều là đồ chay, không phải.... Lam Vong Cơ!"

Vẻ mặt hổn hển, Giang Trừng nhớ đến lúc ở phòng bếp, hắn cùng Lam Vong Cơ cơ hồ là cùng hấp bánh ú xong, cũng không kém nhiều lắm đem bánh ú bỏ vào hộp thức ăn cùng thời điểm, tiếp theo bọn họ phát hiện thời gian đã quá muộn.

Vội vàng đi, bọn họ từng người xách hộp thức ăn rời đi, cũng không chú ý đến cho nên, bọn họ là lấy nhầm hộp thức ăn sao? Bánh ú hắn làm cho Lam Hi Thần hiện tại không phải...

"...... Ta cầm nhầm hộp thức ăn của Lam Vong Cơ." Mặt đen không khác gì bầu trời tối tăm, Giang Trừng tưởng tượng bánh ú của hắn, hiện tại chỉ sợ Lam Vong Cơ cùng Ngụy Anh đã ăn, hắn liền cảm thấy buồn phiền, thậm chí có một cảm giác trời long đất lở, bánh ú của hắn, bánh ú hắn gói cho Lam Hi Thần..... Vì cái gì cố tình lại là hai người kia ăn?

"Phải không? Khó trách cay như vậy....." Như vậy là cầm nhầm bánh ú Lam Vong Cơ làm cho Ngụy Anh sao? Nhưng cay như vậy, Vong Cơ cũng ăn được?

"!? Ngươi đừng ăn! Chết tiệt, cay đi!" Nghe Lam Hi Thần nói cay, Giang Trừng mới lấy lại tinh thần, hắn lập tức đem chiếc đũa trong tay Lam Hi Thần lấy đi, lại rót cho người ta một ly trà đầy, nhìn người yêu đỏ mặt, ngay cả môi đều hồng, hắn ảo não, gầm nhẹ nói.

"Đáng giận, ta còn nghĩ mặt ngươi đỏ là vì ngượng ngùng, cay như thế còn không nói? Còn muốn ăn cái thứ hai? Ngươi không sợ ăn đến té xỉu?"

"Kỳ thật.... Ăn không tồi. Ta khó khăn lắm mới được ăn thức ăn Lam Vong Cơ làm." Nghĩ muốn trấn an nam nhân, đáng tiếc Lam Hi Thần đem chén trà uống xong một hơi, hành động này làm cho Giang Trừng càng không buông tha.

Đem bánh ú trước mặt Lam Hi Thần đặt một bên trên đất, cách bàn trà, Giang Trừng vươn tay nâng cằm Lam Hi Thần lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới của đối phương.

"...... Sưng lên một chút, lại không thoải mái sao?"

"Hoàn hảo....." Mặc dù có chút đau, nhưng coi như có thể chịu được.

"Hoàn hảo chính là không tốt, mau vươn lưỡi ta xem xem." Mày nhăn lại, Lam Hi Thần cũng chưa ăn thức ăn cay như vậy, huống chi là làm theo khẩu vị của Ngụy Anh, phải kiểm tra một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?

Lưỡi, đầu lưỡi?

Lam Hi Thần ngây dại, Giang Trừng nói chính là đầu lưỡi sao? Vươn, vươn tới, cho hắn xem?

"Không tốt lắm đâu.... Này..... Vạn nhất không cẩn thận đụng đến tay ngươi....."

"Đừng dong dài, thân thể của ngươi chỗ nào ta còn không nếm qua? Mau vươn đầu lưỡi, ta xem xem có bị gì không."

.... Này này, phải nên hưởng không nên hưởng, ngươi toàn bộ đều nếm qua.

Có chút cam chịu, cũng có chút ngượng ngùng không biết làm sao, Lam Hi Thần dứt khoát nhắm mắt, nhắm mắt làm ngơ vươn đầu lưỡi.

Giang Trừng hơi hơi hướng về phía trước kiểm tra, chuyên chú xem đầu lưỡi, tay nâng cằm Lam Hi Thần còn có thể phối hợp thay đổi phương hướng, hắn xem rất chuyên tâm, nhưng Lam Hi Thần chỉ cảm thấy xấu hổ đến đỉnh đầu đều bốc lên hơi nước, y không hiểu, vì cái gì chỉ ăn bánh ú, như thế nào lại biến thành tình huống quỷ dị như vậy.

"....... Quả nhiên có chút sưng đỏ, khẩu vị ăn cay của Ngụy Anh ngay cả ta đều không chịu nổi, uống trà cũng không làm mất cảm giác tê dại kia."

Được được được, uống một chén trà không đủ, ta uống hai chén, ba chén, uống một hồ được không a? Đừng nhìn a?

"Không được, ta giúp ngươi xử lý một chút, miễn cho vài ngày sau ngươi đều ăn không được."

Xử lý? Xử lý như thế nào.....

"A....." Cảm thấy nhiệt độ thấp dán lên đầu lưỡi của chính mình, Lam Hi Thần phút chốc mở hai mắt ra, mặt của nam nhân trước mắt cơ hồ sát vào chính mình, mà hắn thế nhưng....

"Giang..... Ưm......"

Nửa người Giang Trừng đặt ngang trên mặt bàn, tay hắn còn nắm cằm của chính mình, mà cái hắn gọi là xử lí dĩ nhiên là trực tiếp liếm mút đầu lưỡi của chính mình, Lam Hi Thần kinh hãi rụt lưỡi về, lại không nghĩ rằng vừa động liền đem đầu lưỡi Giang Trừng cũng câu trở về miệng chính mình.

Môi lưỡi bị nam nhân mút, Lam Hi Thần chỉ có thể tùy ý Giang Trừng cẩn thận xử lý, mãi đến lúc y không thở được, Giang Trừng mới vừa lòng buông tha y.

"...... Ngươi như vậy.... Kêu là xử lý?" Thở phì phò, bình phục lồng ngực sắp nổ tung, Lam Hi Thần bất đắc dĩ vừa thẹn đỏ mặt vừa trừng mắt nhìn Giang Trừng, nhưng cũng không thể phủ nhận, như vậy.... Giống như thật sự có cảm giác tốt hơn....

"Giúp ngươi gánh vác một chút, thuận tiện rửa sạch. Ta không hi vọng ngươi ăn thức ăn nam nhân khác làm." Liếm liếm môi mình, ngón tay Giang Trừng tiếp tục ma sát môi dưới của Lam Hi Thần, nơi đó bởi vì chính mình đã muốn ươn ướt không ít, đỏ tươi ướt át thật sự câu dẫn.

"Cái gì nam nhân khác..... Đó là Vong Cơ, là đệ đệ của ta."

Lòng dạ hẹp hòi, ưa so đo. Chính là không biết vì cái gì, trong đầu lan lan vị ngọt.

"Dù sao trừ bỏ ta, đều là nam nhân khác..... Thật có lỗi, ta phạm lỗi, lại hại đến ngươi." Trong giọng nói có chút hổ thẹn, Giang Trừng thu hồi cánh tay, ngồi trở lại vị trí, cả người nằm sấp trên bàn, một bộ dạng "cuộc sống không còn gì luyến tiếc".

"Không có gì, hơn nữa, năm trước bánh ú ta làm cho ngươi, cũng rất khó ăn...."

"Chính là ta sai. Mặt khác, là ngươi làm, không ăn được cũng là của ta, ta thích là được, ngươi đừng phân biệt bánh ú của ta." Âm thanh trả lời hữu khí vô lực, Lam Hi Thần nấu ăn kém, thức ăn lại rất khó ăn, nhưng hắn đều thích, thích tay nghề có một không hai của Lam Hi Thần.

"Rõ ràng chính là bánh ú của ta." Nhịn không được đưa tay bắt đầu chơi đùa những sợi tóc tán loạn của Giang Trừng. Trong mắt Lam Hi Thần tràn đầy ý cười ôn nhu, bất quá là ăn sai bánh ú, ủ rũ thành như vậy, người không biết còn tưởng rằng Giang tông chủ làm gì đâu.

Bất quá, Giang Trừng như vậy, thật đúng là làm cho y không quen.

Chính là, phải trấn an Giang Trừng như thế nào?

Lam Hi Thần nghiêng đầu nghĩ, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua đám lá sen rất lớn xung quanh. Tâm niệm y vừa động, thật sự là vui sướng, nhưng ngày sau mỗi lần nhớ tới, đều xấu hổ muốn tự đem chính mình chìm vào hồ sen.

"Nếu bánh ú giống nhau, ta đây ăn ngươi là được rồi."

Ghé vào trên bàn nhìn người kia rõ ràng một chút, một hồi lâu người kia mới sâu kín nghi vấn một câu.

"Ăn ta?"

"Đúng vậy, không phải ngươi thường ăn củ sen, hạt sen linh tinh các thứ sao? Ngươi ăn chúng nó, ta ăn ngươi, như vậy, cũng coi như ta có thể ăn được rồi a." Càng nghĩ càng thấy chủ ý của mình không tồi, Lam Hi Thần hoàn toàn không biết chính mình tự đào một cái hố chôn mình.

"..... Chủ ý của Hi Thần rất tốt, bất quá, thỉnh giáo Lam tông chủ một chút, không biết Lam tông chủ ăn bản tông chủ như thế nào?" Ngẩng đầu, cằm đặt trên bàn trà, Giang Trừng mỉm cười nói.

"Ăn như thế nào? Đương nhiên là phải.... Phải....." Nhìn nam nhân trước mắt cơ hồ cao lớn bằng chính mình, Lam Hi Thần nói đến một nửa đột nhiên dừng nói. Y vừa mới...... Nói gì đó?

"Đương nhiên là cái gì? Lam tông chủ cần phải nói rõ ràng a." Nhìn thấy người trước mắt mặt ngẩn ngơ chậm rãi chuyển sang xấu hổ, bên tai cũng hồng lên. Bỏ qua bộ dạng hữu khí vô lực, Giang Trừng ngồi dậy, hai tay đặt ngang trên bàn.

"Lam tông chủ phải ăn bản tông chủ như thế nào a? Nằm ăn? Ngồi ăn? Mặc quần áo ăn? Vẫn là.... Cởi bỏ quần áo ăn?

Thanh âm cuối cùng mang theo ý cười có chút giống như dục vọng, Lam Hi Thần quay đầu đi không dám nhìn thẳng Giang Trừng, hiện tại tâm của y đều bay nhanh, lĩnh hội thật sâu cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.

"Lam tông chủ? Lam Hi Thần? Lam Hoán của ta, ngươi nói rõ ràng a? Ngươi nghĩ ăn bản tông chủ như thế nào a?"

"......." Đừng hỏi ta, ta không ăn được không?

Hơi hơi cúi đầu, Lam Hi Thần cảm thấy mặt đều thiêu cháy. Y là bị cay làm cho thần trí mơ màng sao? Nói cái kia là nói cái gì?

"Phải.... Hi Thần nói sai, nói sai chuyện, Giang... Giang Trừng, ngươi đừng nghĩ nhiều...."Khóc không ra nước mắt, Lam Hi Thần lúng túng nói.

"Ngươi có biết, hết thảy của ngươi, mặc kệ cái gì, ta luôn suy nghĩ." Muốn nói không giữ lời? Chính y nói  muốn "ăn" hắn đâu.

"....... Ta chỉ là không muốn nhìn bộ dạng ủ rũ của ngươi......" Khẽ thở dài, Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, y cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần đối với Giang Trừng, y vĩnh viễn sẽ nói sai.

"Hi Thần có tâm, ta hiểu được. Chính là...."Đứng lên đi đến cạnh Lam Hi Thần, Giang Trừng ngồi xuống trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực, một tay ở trên áo Lam Hi Thần lộng hành.

"Ta nghĩ, Lam tông chủ là lần đầu tiên, hẳn là không biết ăn như thế nào, không bằng.... Để cho bản tông chủ làm mẫu trước, như thế nào?"

"Làm mẫu?" Thói quen dựa vào trong lòng ngực nam nhân, Lam Hi Thần khó hiểu nhìn Giang Trừng, hỏi.

"Đúng vậy, làm mẫu. Đầu tiên, ngươi mở ra thắt lưng...." Động tác nhẹ nhàng, chậm chạp cởi ra đai lưng của người yêu,âm thanh Giang Trừng trầm xuống, dán vào lỗ tai Lam Hi Thần tiếp tục nói.

"Tiếp theo mở ra lá bánh ú....." Áo khoác bên ngoài, áo ngoài. Nam nhân dùng tay mở ra cổ áo bên trong, Lam Hi Thần có ngốc cũng biết Giang Trừng đang làm mẫu cái gì.

"Giang Trừng.... Đừng như vậy..." Làm mẫu như thế này.... Y chẳng phải chân thực thành cái bánh ú.

"Hư.... Còn chưa có xong đâu.... Mở ra lá bánh, tiếp theo đó là nhân bánh trắng noãn mềm mại, lúc này, ta trước tiên sẽ đi tìm xem có lộ ra đầu hạt sen không....." Áo trong bị kéo xuống hơn phân nửa, tay nam nhân làm càn tham nhập dao động cần phải tìm được mục tiêu. Đó là một trận nhu ấn khiêu khích, hơi thở Lam Hi Thần cứng lại, yếu ớt kêu lên một tiếng đau đớn, mang theo nhiệt độ hô hấp phun ở trên cổ Giang Trừng.

"Sau đó...... Là có thể bắt đầu hưởng thức....."

Hai người cùng ngã xuống tương liên giao triền, ngẫu nhiên truyền ra một tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, đón gió lay động, lá sen sàn sạt rung động che đi.

Tông chủ Vân Mộng năm nay hưởng thụ một chút bánh ú Lam gia.

Bên kia

Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn bánh ú trước mặt, tầm mắt lạnh như băng. Mấy cái bánh ú này rất nhanh sẽ biến thành bánh ú băng, Ngụy Anh nuốt vào miếng bánh ú cuối cùng, mặt mang ý cười nhìn Lam Vong Cơ, nói.

"Ôi, lấy sai thôi mà, Hàm Quang Quân cũng đừng tức giận như vậy a."

"....... Không nên sai." Tạm thời hắn để cho Ngụy Anh ăn, chỉ là bị Giang Trừng lấy đi, liền đủ làm cho Hàm Quang Quân ảo não.

"Đáng tiếc chính là lấy sai rồi. Ai, đừng mặt lạnh, bánh ú lấy sai hẳn là cho Trạch Vu Quân ăn, Giang Trừng sẽ không ăn đâu." Vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, Ngụy Anh rót cho mình một chén rượu, bánh ú của Giang Trừng a, hương vị không tệ a, đáng tiếc tất cả đều là củ sen hạt sen linh tinh. Lam gia tiêu chuẩn ăn chay, tuyệt đối không giống tiêu chuẩn bên trong của Ngụy Anh.

"...... Huynh trưởng không ăn cay." Ẩm thực của bọn họ luôn luôn đạm bạc, hắn làm cho Ngụy Anh ăn lại bỏ thêm nguyên liệu đặc biệt, huynh trưởng nếu thực sự ăn..... Có thể té xỉu không?

"Trạch Vu Quân không ăn, Giang Trừng lại càng không ăn. Nếu không, chúng ta liền đi đổi về?" Hàm Quang Quân tự tay gói bánh ú đâu, không ăn thật có chút tiếc nuối.

"...... Không được" Rủ mắt, nhìn thấy trên bàn còn lại ba cái bánh ú, Lam Vong Cơ có chút chán nản nói.

Ai nha ai nha, Nhị ca ca để tâm vào chuyện nhỏ nhặt.

Buồn cười nhìn Lam Vong Cơ hiếm khi có bộ dạng như vậy, Ngụy Anh cười thoải mái. Tuy rằng chưa ăn, bất quá Lam Vong Cơ vì chính mình làm bánh ú, tâm ý này, liền đủ làm cho hắn vui sướng đến chết.

"Bánh ú Giang Trừng gói không có thịt, tuy rằng không tồi, bất quá là không có thịt, vẫn là làm cho người ta cảm thấy kém chút."

Thở dài thật to, Ngụy Anh liếc mắt một cái, một bộ dáng muốn đi làm bánh ú, trong lòng càng vui vẻ, tâm tư cũng nảy ra mấy chuyện xấu.

"Tuy rằng không có thịt, bất quá không quan hệ, ta có thể ăn cái khác."

"......?" Ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh nghi hoặc. Một loại thịt khác?

"Ta có thể ăn loại thịt này.... Hàm Quang Quân, Lam Vong Cơ, Lam nhị ca ca của ta, phần thưởng cho ngươi?"

Nâng chân lên, không biết xấu hổ cọ xát đùi đối phương. Lam Vong Cơ đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh, hắn liền hơi hơi cúi đầu, đúng là có chút ngượng ngùng.

"...... Được." Nếu là suy nghĩ của Ngụy Anh, hắn liền nguyện ý.

"Kia, còn không mau đến đây." Hắn có chút đói bụng.

Một năm đó, Di Lăng Lão Tổ thiếu chút nữa bị một viên bánh ú Lam gia phá hư thắt lưng.

Mà cũng là một năm tới, không biết vì cái gì, Lam thị Song Bích không ăn bánh ú vào Tết Đoan Ngọ.

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro