13: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân (ABO)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Noãn Phong Lam Dực

Quân thần, xuyên không, abo, ooc

Lãnh diện quân vương Trừng x Xuyên không sát thủ Hoán

====================

"Mau, bảo hộ tôn thượng lui lại!"

"Bản tôn không cần các ngươi bảo hộ, tự bảo vệ chính mình, bao nhiêu người đến, bao nhiêu người đi, một cái cũng không cho thiếu."

"Tôn thượng cẩn thận!"

Giang Trừng nhìn thấy một mũi tên bay về phía mình, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hôm nay xem ra là tránh không khỏi. Sau một lúc lâu, không cảm giác được đau đớn, Giang Trừng chậm rãi mở hai mắt. Chỉ thấy trước chiến mã của hắn, một nam tử tóc ngắn người cắm đầy tên "Công tử, công tử...."

...............

Lam Hoán thấy mình quả thực rất xui xẻo. Lúc chấp hành nhiệm vụ, không biết ai động tay động chân, kết quả dù của mình để nhảy xuống mở không ra, thời điểm rơi xuống đất lại gặp mưa tên, may mắn y mặc áo chống đạn. Chính là lúc tỉnh dậy, cả người vẫn quấn đầy băng vải.

Bị thương liền bị thương đi, cố tình còn xuyên không. Như thế cũng tốt, cha mẹ mất không bao lâu, vì cứu chữa đệ đệ bị bệnh nan y có thể tiếp tục cuộc sống, y bắt đầu làm sát thủ, nhưng ba năm trước đệ đệ cũng mất rồi. Dù sao, với y mà nói, thoát khỏi tổ chức sát thủ kia, coi như là chuyện tốt.

"Đại ân của công tử, Ngụy Anh không biết lấy gì để báo đáp." Ngụy Anh đẩy cửa đi vào, cũng không để cho người ta có thời gian phản ứng, trực tiếp đến trước Lam Hoán quỳ xuống.

"Công tử mau đứng dậy, Lam Hoán không nhận nổi."

"Ngài nhận được a, nếu không có công tử đúng lúc xuất hiện, tôn thượng sớm mất mạng, Ngụy Anh cũng thẹn với trên dưới Vân Mộng."

"Ngụy Anh, bộ dạng này của ngươi đều đem người dọa. Công tử không sao chứ?" Giang Trừng nói xong, đi đến.

"Đa tạ cứu giúp." Lam Hoán cười cười. Vết thương của y vốn không nghiêm trọng, hơn nữa làm sát thủ nhiều năm, sớm luyện ra thân thể khỏe mạnh.

"Lại nói tiếp, vẫn là công tử đã cứu ta. Nhà công tử ở nơi nào, không bằng ta phái người đưa công tử trở về?"

Lam Hoán lắc lắc đầu "Ta không có nhà."

Bốn chữ, làm cho trong lòng Giang Trừng bỗng nhiên căng thẳng "Nếu công tử không chê, làm tùy tùng của ta, được?"

"Ta và các ngươi, mặc quần áo không giống, ngươi không muốn hỏi gì sao?"

"Nghi ngờ ngươi thì không dùng ngươi, dùng ngươi thì không nghi ngờ ngươi."

Giang Trừng nói xong, liền xoay người rời đi, lưu lại một mình Lam Hoán hỗn loạn. Tôn thượng này, có ý gì, cùng ta giống nhau. Lam Hoán nhìn bóng dáng Giang Trừng, hơi hơi nghéo khóe miệng.

Trên đường trở về, Giang Trừng đem thân phận của mình nói cho Lam Hoán. Hắn vốn là đương kim thánh thượng, mẫu thân sớm mất, phụ thân bởi vì áy náy nên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn. Triều cục xoay chuyển, hắn thường bị ám toán.

"Tên tự của ngươi là cái gì?"

"Ta là cô nhi, không có tên tự." Trong lòng Lam Hoán không khỏi phỉ báng, thời đại của y một cái tên là tốt rồi, không giống như nơi này, lại là danh, lại là tên tự.

"Ngươi ở tia nắng ban mai đáp ứng ta làm thuộc hạ, không bằng kêu "Hi Thần" đi."

"Tốt, đều hảo." Lam Hoán nói xong, ngáp một cái.

"Hi Thần chính là mệt mỏi?"

Hi Thần? Nga, hắn mới vừa ban thưởng cho mình một chữ, chính mình hiện tại bắt đầu kêu "Lam Hi Thần". Lam Hi Thần nghĩ, gật gật đầu.

"Kia liền nghỉ tạm một hồi đi."

Lam Hi Thần nghe vậy, tựa vào một bên xe ngựa, một lát liền ngủ.

Giang Trừng nhớ đến Lam Hi Thần trọng thương mới khỏi, đem áo choàng của mình khoác lên người Lam Hi Thần, làm cho Lam Hi Thần dựa vào người hắn.

Đối với việc hoàng đế đột nhiên từ bên ngoài mang về một cái khôn trạch làm tùy tùng, triều đình và dân chúng vẫn chưa gây khó dễ, dù sao cũng không phải ban thưởng danh phận. Chính là, ai cũng không nghĩ tới, Lam Hi Thần thế nhưng tinh thông ám khí cùng hỏa khí, chỉ có nửa năm, lực sát thương của ám khí liền nâng cấp không ngừng.

.........................

Mà thể chất Lam Hi Thần là khôn trạch, rốt cục sau nhiều ngày ẩn nhẫn bạo phát ra "Thuốc ức chế, thuốc ức chế....." Trong miệng Lam Hi Thần không ngừng nói, thống khổ lăn lộn.

"Hi Thần, ngươi làm sao vậy?"

"Động dục kì của ta tới rồi, thuốc ức chế, mau cho ta thuốc ức chế."

Trong không khí phiêu tán mùi hương của khôn trạch, không ngừng xâm nhập vào thần kinh của Giang Trừng "Mau đưa y nữ gọi tới." Giang Trừng đau lòng ôm Lam Hi Thần. Hắn như thế nào tính toán, lại không vì y chuẩn bị thuốc tốt.

"A Trừng, có phải ta sắp chết?"

"Đừng nói bậy, y nữ lập tức sẽ tới, sẽ không có việc gì." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần vô cùng thống khổ, mới vừa rồi hậu tri hậu giác mới phát hiện, hắn tâm duyệt Lam Hi Thần.

"Ngươi là khôn trạch?" Khuôn mặt nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần gật gật đầu.

"Ngươi thích hắn?"

"Thích ai?"

"Giang Trừng."

Lam Hi Thần nói "Liên quan gì đến ngươi?"

"Ngươi không sinh được hài tử."

Sắc mặt Lam Hi Thần trở nên trắng bệch, y cùng Giang Trừng không thể có hài tử? "Còn có việc gì khác sao?"

Nữ tử không nói gì, xoay người rời đi.

"A Hoán, thế nào, tốt hơn chút nào không?" Giang Trừng thập phần kích động chạy vào, đau lòng vuốt mặt Lam Hi Thần. Đột nhiên một tay kéo Lam Hi Thần ôm vào trong ngực "Thực xin lỗi, đều là ta không tốt."

Lam Hi Thần đương nhiên nhìn thấy tình ý trong mắt Giang Trừng, nhưng y không sinh hài tử được, y không thể cản chân Giang Trừng "Bệ hạ, thỉnh thận trọng."

Giang Trừng lập tức ngây ngẩn cả người "Lam Hoán, ngươi làm sao vậy? Ngươi có biết ta có bao nhiêu lo lắng không, nếu ngươi có cái gì, ta...."

"Vi thần không dám." Lam Hi Thần cúi đầu không dám nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng không biết Lam Hi Thần đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết Lam Hi Thần không bình thường. Lúc trước hắn cùng với Lam hi Thân trêu đùa, Lam Hi Thần sẽ oán trách mà cười, nói một câu "Đứa ngốc". Nhưng hôm nay, hắn cùng Lam Hi Thần trêu đùa, Lam Hi Thần chỉ có một câu "Vi thân không dám."

.........................

Kinh thành đột nhiên phát ôn dịch, Giang Trừng mang theo Lam Hi Thần rời khỏi cung dẹp yên bệnh dịch. Dọc theo đường đi hai người vẫn không nói gì. Hai người vì bệnh dịch bôn ba, Lam Hi Thần đột nhiên nhiễm bệnh dịch, đem bản thân nhốt trong phòng.

"Bệ hạ, Lam công tử như cũ không chịu mở cửa."

"Lam Hi Thần, Lam Hi Thần, ngươi mau mở cửa cho lão tử, có nghe thấy không? Ai cho phép ngươi lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn."

"Ôn dịch lần này khí thế to lớn, thuốc và kim châm khó cứu khỏi bệnh, muốn nhìn, ai dám cho bệ hạ tiến vào." Lam Hi Thần gắt gao ngăn chặn cửa.

"Bang." Một tiếng, một đạo nội lực mạnh mẽ trực tiếp đem cánh cửa đánh văng, bất quá một lát, lần thứ hai lại đóng.

"Bệ hạ, ngươi mau đi, vi thần nhiễm ôn dịch, trị không khỏi, thần, ngô...." Lam Hi Thần hung hăng đẩy Giang Trừng ra. Giang Trừng lại không nhúc nhích tí nào. Lam Hi Thần sợ ngây người, nguyên lai võ công Giang Trừng cao thâm như vậy, ngày thường là cố ý che giấu thôi.

"Phải sống cùng nhau sống, phải chết cùng nhau chết. A Hoán, cầu ngươi, đừng đẩy ta ra." Giang Trừng nâng tay, điểm trúng huyệt đạo Lam Hi Thần, đưa y về giường.

"A Trừng, không cần, ngươi sẽ nhiễm ôn dịch, ngươi sẽ chết." Lam Hi Thần khóc không ngừng, nhưng không xóa được quyết tâm của Giang Trừng.

Tuy rằng Giang Trừng đã tận lực ôn nhu, nhưng thời điểm dấu hiệu, vẫn làm cho Lam Hi Thần đau hô ra tiếng "A Hoán, đừng sợ, từ giờ trở đi, chúng ta chính là vợ chồng cùng nhau sống chết."

"A Trừng, ta chỉ cần ngươi còn sống, hảo hảo còn sống."

"Không có ngươi, ta sống không bằng chết." Giang Trừng run giọng nói.

Ngày đó Giang Trừng vào phòng Lam Hi Thần, ngày thứ hai y nữ liền quay lại đây.

Trải qua thi châm kê đơn cuối cùng ngăn chặn được bệnh tình của Lam Hi Thần.

"Bệ hạ, y không có việc gì."

"Chính là y gần đây luôn luôn nôn."

"Y có thai, ngươi phải làm phụ thân rồi, chúc mừng."

"Cái gì?" Giang Trừng kinh ngạc, "Chính là y trước đây nhiễm ôn dịch."

"Yên tâm, dược của ta, không làm bị thương hài tử của ngươi. Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện giờ ngươi đã có vợ con, cũng đến lúc ta nên rời khỏi."

"Thật có lỗi."

"Không sao, dù sao ta cũng có chỗ áy náy."

Lam Hi Thần xả thân làm thuốc thí nghiệm, kinh thành ôn dịch ngừng lại. Một nửa công lao dẹp yên bệnh dịch, một nửa ơn huệ kéo dài con cháu nối dòng, hơn nữa dụng tâm an bài thân phận Lam thị, danh hiệu hoàng hậu không nghi ngờ gì rơi trên đầu Lam Hi Thần.

"Lúc ấy vì sao ngươi liều mạng trốn tránh ta?"

"Y nữ nói, ta không sinh hài tử được, ta....."

Khó trách nàng nói có chỗ áy náy, y chỉ có một lần liền mang thai hài tử của hắn, y nữ kia nhưng lại lừa dối y đến nước này "Vậy ngươi cũng biết, nàng lừa dối ngươi?"

"Khi đó không biết, hiện tại biết." Lam Hi Thần cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng, trên mặt hơi hơi phiếm hồng.

.................

"Hôm nay, ban đêm không tồi, đã lâu không có ánh trăng xinh đẹp như vậy." Lam Hi Thần nằm trên nóc nhà, thích ý cười cười.

"Phu nhân một mình ngắm trăng, cũng không kêu vi phu, là vì sao?"

Lam Hi Thần cả khinh, từ nóc nhà rớt xuống, may mắn Giang Trừng tay mắt lanh lẹ, đúng lúc tiếp được y.

"Ngươi làm gì đột nhiên lên tiếng? Làm ta sợ muốn chết."

"Ta sai rồi, mặc cho phu nhân xử lý, được?"

"Ta cũng không dám xử lý ngươi, vạn nhất ngày nào đó bị ngươi ám sát, ta chịu đựng không nổi."

"Nào có, vi phu làm việc quang minh lỗi lạc."

"Giang đế có thê thiếp, ngai vàng bất ổn. Tấm bia đá này, là Ngụy Anh chôn vùi trong dòng sông đi."

"Ngươi còn nói?"

"Dựa vào thủ đoạn nhỏ bé của ngươi, còn có thể giấu diếm được ta?"

"Đúng đúng đúng, không thể gạt được, không thể gạt được. Cho nên, chúng ta phải cố gắng khai chi tán diệp thật tốt, liền giao cho A Hoán."

Lam Hi Thần trừng mắt nhìn Giang Trừng, y đều sinh cho hắn sáu đứa con, chẳng lẽ còn không đủ? "Bắt đầu từ hôm nay, không cho ngươi đến tẩm điện của ta."

"Vì sao? Ta không phải đều giải thích rồi?"

"Nếu bị thương đứa nhỏ, ta không để yên cho ngươi."

"A Hoán, ngươi lại có?" Giang Trừng hơi giật mình nhìn chằm chằm bụng Lam Hi Thần.

"Bại hoại." Lam Hi Thần liếc mắt nhìn Giang Trừng, cười đến tuyệt đại phong hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro