Q2 - C50.2 - VẬY NGƯƠI PHẢI CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi hai người ngẩng đầu lên thì mọi người mới thấy rõ ràng, một người chính là công tử An Thuận Hầu, An Cù! Người còn lại chính là Nhị tiểu thư tướng phủ, Nạp Lan Khuynh!

"Nghịch tử!" Nét mặt già nua của An Thuận hầu khó coi, tay run lên, đánh một tát vào mặt An Cù!

"Lão gia, người làm gì vậy!" An Thuận hầu phu nhân Phùng thị nhanh chóng kéo tay An Thuận hầu, An Cù bị đổ đầy một đầu nước lạnh, trong lòng đã không vui, nay lại còn bị An Thuận hầu tát cho một cái, quả thực rất khó chịu!

"Buông ra, đây đều là tại ngươi ngày thường quản giáo không nghiêm!" An Thuận hầu nghĩ liền tức, lập tức đem Phùng thị ra mắng tại chỗ, thời điểm uống rượu ở tịch gian, liền đã không thấy An Cù, cho người đi hỏi Phùng thị, Phùng thị nói An Cù và An Ảnh Nhã có chút việc, ngồi bên ngoài đình một chút sẽ trở lại, An Thuận Hầu liền không để ý, hai huynh muội này hai ngày nay cứ thầm thì to nhỏ, nhất định là có chuyện giấu giếm!

"Lão gia!" Phùng thị kêu lên một tiếng liền không dám nói thêm, việc hôm nay bà tự nhiên biết, chính là lợi dụng Mạnh Dạo hạ dược Nạp Lan Tĩnh, sau đó để cho Cù nhi ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, chiếm đoạt Nạp Lan Tĩnh, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Nạp Lan Tĩnh tất nhiên phải gả cho Cù nhi, nay Nạp Lan Tĩnh là Vận Trinh quận chúa, Cù nhi còn không được một quan nửa chức hay sao, lão gia bị hồ linh tinh câu dẫn, không thèm để ý đến Cù nhi, nên làm sao bà ta không động tâm tư khác!

"Phụ thân!" An Ảnh Nhã cùng An Ảnh Lệ nhanh chóng đỡ Phùng thị đứng lên, nhưng thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn họ có chút khác lạ, đích công tử An Thuận hầu vậy mà có thể làm ra chuyện này, giống như đích tiểu thư cũng xảy ra chuyện tương tự với phu quân quá cố Kiếm Hồn, trong lúc nhất thời, ai ai cũng đều cảm thấy là An Thuận Hầu gia giáo không tốt! 

"Hừ, nếu tỳ nữ này là người của An công tử, về sau nàng liền là người nhà An phủ các người đi!" Nạp Lan Diệp Hoa lạnh giọng, Nạp Lan Khuynh trước mặt mọi người không biết xấu hổ làm ra chuyện tình này, may mắn nàng đã không phải là người Nạp Lan phủ, bằng không hắn thật không còn mặt mũi nữa rồi!

"Phụ thân, con không có, con cái gì cũng không biết, là nàng, là nàng ta hãm hại con!" Đầu óc An Cù có chút loạn, thật không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, rõ ràng hắn nhớ hắn ở trong sân cùng Nạp Lan Tĩnh, vì sao bây giờ lại ở bên ngoài cùng Nạp Lan Khuynh! Hơn nữa, ai chẳng biết Nạp Lan Khuynh là thị thiếp của Kiếm Hồn, phạm sai lầm bị gạch tên khỏi gia tộc, biếm làm nô tịch, nữ tử hạ lưu như vậy, mình sao nhận nổi!

"Biểu ca, rõ ràng là ngươi, rõ ràng là ngươi!" Nạp Lan Khuynh nhìn ánh mắt lạnh băng của Nạp Lan Diệp Hoa, trong lòng biết hết đường hồi phủ, nhưng sự việc này nàng cũng không biết làm gì hơn, người vô cùng lạnh, thời điểm chạm đến ánh mắt thái tử, cãi lại theo bản năng mặc dù biết thân mình ô uế, nhưng cũng không thể để thái tử xem thường mình, làm bộ dáng như bình thường là không thể, nên nước mắt chảy xuống không ngừng!

"Biểu ca, ngươi gọi ai là biểu ca, ngươi đừng gọi bậy!" An Cù ghét bỏ nhìn Nạp Lan Khuynh, trong mắt mọi người liền có thêm tia cười nhạo, biểu ca với biểu muội, làm chuyện không ra gì ngay trên đường lớn, quả thật rất đặc biệt, hơn nữa khi Nạp Lan Khuynh kêu như vậy, mọi người đều nghĩ tới, Nạp Lan Diệp Hoa hình như có thiếp thất gì đó, là thứ muội An Thuận hầu, đứa nhỏ này chắc là con của nữ nhi kia.

"Nghịch tử, từ đây về sau không được bước vào An phủ nửa bước!" Mặt già của An Thuận hầu đỏ lên, tuy nói chuyện biểu muội biểu ca thành thân không thiếu, nhưng làm chuyện như vậy trước mặt người khác, vẫn là chuyện đầu tiên, sợ là không đến ngày mai, khắp nơi trong kinh thành liền biết chuyện này.

"Mau lên xe ngựa, nghịch tử này không ai được để ý đến hắn!" An Thuận hầu tức giận nói một câu, kéo Phùng thị lên xe, tất nhiên An Cù này hắn sẽ không thật sự trục xuất khỏi phủ, nếu không như vậy, tự nhiên phải thu nạp Nạp Lan Khuynh vào phủ, Nạp Lan Khuynh là thiếp thất Vương gia, đã sớm không còn là cô nương trong sạch, bị vương phủ đuổi ra ngoài, lại bị người nhìn thấy làm ra chuyện này, nếu lại thu nàng về phủ, há chẳng phải làm chuyện cười cho người khác xem!

"Phụ thân, người thật nhẫn tâm!" An Cù nhìn An Thuận hầu, thật sự không tính cho hắn theo rồi, liền nhanh chóng mặt quần áo, đuổi theo phía sau xe ngựa

Nạp Lan Khuynh ôm quần áo, nhìn khuôn mặt cười nhạo của mọi người, mặt càng âm u, quần áo của nàng bị An Cù xé không ít, có nhưng không thể mặc, hơn nữa đầu còn bị người khác dội nước, sợi tóc đã kết thành băng, trời đông nàng rét run, sắc mặt đã chuyển chút xanh!

"Đuổi nó đi, đừng làm ô uế tướng phủ!" Nạp Lan Diệp Hoa không kiên nhẫn phân phó, An Cù không phải người tướng phủ, thấy hắn chạy, Nạp Lan Diệp Hoa khó mà nói gì, nhìn Nạp Lan Khuynh càng thêm chướng mắt!

Gia đinh nghe lệnh, liền nhanh chóng đuổi Nạp Lan Khuynh sang một bên, có lẽ chân Nạp Lan Khuynh vì đông lạnh, khi nhấc chân qua có chút đứng không vững, bị gia đinh đẩy đi, liền ngã thẳng xuống, bụi đất bắn tung tóe trên mặt, thời điểm nhìn lên lại thấy một bãi phân ngựa trước mặt, đầu nàng tựa hồ dính không ít!

Ngày đó, nàng bị biếm nô tịch, bị Y Già hạ độc dược, rồi sau đó, lại bị hắn lăng nhục, cũng chưa bao giờ chịu nổi nhục lớn như ngày hôm nay, trước mắt nàng bây giờ, đều là những gương mặt tựa hồ như cười nhạo nàng, phỉ báng nàng, tiện nhân, tiện nhân! Âm thanh đó từng tiếng từng tiếng một vang bên tai nàng, ngay cả gương mặt thái tử cũng có chút vặn vẹo!

Nàng nắm chặt tay, gia đinh thấy nàng không đi, mau chóng lôi nàng đi, mặt của nàng vừa lúc đối diện với bãi phân ngựa kia, bị gia đinh kéo như vậy, trên mặt, trên mũi, thậm chí miệng đều dính đầy mùi thối tanh tưởi!

Náo loạn vừa rồi xảy ra, mọi người đều không còn hứng trí, đều nói cáo từ với Nạp Lan Diệp Hoa! Nạp Lan Tĩnh nhếch miệng, nàng vốn không muốn hôm nay xảy ra chuyện này, nhưng bọn họ đều muốn như vậy, nàng liền thành toàn cho bọn họ, rốt cuộc cũng không phải trong tướng phủ, cũng không tính là điềm xấu!

Lúc thái tử gần đi, cũng không quên liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh một cái thật sâu, lúc Nạp Lan Khuynh nói với hắn cái gì mà đại tiểu thư các nàng có việc cần gặp hắn, hắn liền cảm thấy không đúng, nhưng rốt cuộc hắn cũng thật tò mò, hoặc là chưa từ bỏ ý định, dù sao hắn cũng từng hứa muốn đưa thái tử phi vị cho Nạp Lan Tĩnh, có lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, liền lặng lẽ đi ra ngoài, ở nơi ước định, trốn vào góc bí mật gần đó quan sát, lại phát hiện nữ tử đi đến, tuy rằng rất giống Nạp Lan Tĩnh, nhưng làm sao mình không thể phân biệt được, người nọ nhất định không phải Nạp Lan Tĩnh, chờ nàng đi đến gần, quả thật là Nạp Lan Khuynh, quả nhiên mình bị tính kế, nhớ tới thời điểm có nha đầu đụng phải Nạp Lan Khuynh khi đang rót rượu cho mình, ánh mắt nàng mang theo phẫn hận, có lẽ là vì vậy!

Thái tử có chút phẫn nộ, muốn giáo huấn nàng, nhưng lại phát hiện có hai bóng người, đột nhiên điểm huyệt câm của nàng, từ trong rừng lại khiêng ra một nam tử, rồi ném hai người bọn họ ra ngoài tường, chờ đợi khi đến thời cơ, lại giải bỏ huyệt đạo, đó là những thứ mọi người nhìn thấy! Hắn có chút nhíu mày, nhìn thân thủ hai người kia, quả quyết không thua ám vệ hoàng gia, Nạp Lan phủ vì sao lại có người lợi hại như vậy, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có liên quan đến Nạp Lan Tĩnh, trong lòng hắn lại càng hạ quyết tâm, nhất định phải thu nạp Nạp Lan Tĩnh về bên người hắn!

Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy ánh mắt thái tử, hơi nhíu mày, chẳng lẽ hắn phát hiện gì đó? Nàng nhìn thái tử cũng không uống rượu do Nạp Lan Khuynh rót, còn mình lại ẩn nấp chẳng lẽ hắn đã biết? Thu Nguyệt phát hiện Nạp Lan Khuynh mặc kiện áo có màu sắc tương tự mình đi vào trong sân, hơn nữa trong sân còn có một nam tử, mình tự nhiên hiểu rõ mục đích của bọn họ, liền sai người ném họ ra ngoài, ngửi thấy mị hương, mặt mày nàng nhíu chặt, không rõ ánh mắt thái tử nói lên điều gì đây!

Chờ sau khi người tiếp người rời hết khỏi Nạp Lan phủ, đại môn phủ liền đóng chặt, Nạp Lan Khuynh trốn nơi góc tối, thân mình lạnh run, mắt mang theo hận ý sâu sắc, đột nhiên trước mặt tối sầm, rồi ngất đi, một hắc y nhân điểm huyệt câm của Nạp Lan Khuynh, khiêng nàng ta trên vai rồi biến mất nơi chỗ tối!

Đêm qua tuy xảy ra chuyện như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến không khí vui mừng của Nạp Lan phủ, hôm nay thời tiết lại rất tốt, Cung thị liền rửa mặt chải đầu gọn gàng, đi đến tiền thính ngồi, hôm nay là ngày tân nương mới dâng trà, lão phu nhân, Nạp Lan Diệp Hoa, Nạp Lan Tĩnh cũng đều dậy thật sớm, tứ di nương cũng đã có mặt, nàng mặc dù là quý thiếp, nhưng cũng không thể ngồi, chỉ có thể đứng ở phía sau!

Lão phu nhân dù sao cũng không phải chính thất, tại thời điểm bái đường, bà ta cũng không thể ra đại sảnh, nay chỉ có người trong nhà nên bà mới được ngồi chính vị, trên mặt mang theo hờn giận, ngày thứ nhất tân nương vào cửa đã muốn lập quy củ, tuy nói quy củ phải do bà mẫu lập, nhưng trong lòng lão phu nhân muốn ra oai phủ đầu Vũ Nhi, để nàng về sau đừng tưởng có thể dựa vào Cung thị không để bà vào trong mắt

Mọi người ngồi chờ trong đại sảnh, một hồi lâu cũng không thấy Vũ Nhi lại đây, sắc mặt lão phu nhân vô cùng không vui, "Thế nào mới ngày thứ nhất vào cửa đã không quy củ như vậy rồi!" Miệng than thở một câu, năm đó Cung thị đến rất sớm, kính trà cho mình, không tới người này còn không biết quy củ hơn Cung thị nữa!

"Rốt cuộc cũng còn trẻ, ngủ nhiều hơn một chút cũng là lẽ thường thôi!" Cung thị nghe thấy liền mất hứng, con mình đón tân nương mình thật cao hứng, mình không được bà mẫu yêu thương, chịu nhiều khổ như vậy, không thể để Vũ Nhi cũng như mình chịu nhiều ủy khuất, liền đáp lại lão phu nhân một câu! Sắc mặt lão phu nhân ngượng ngùng, từ chuyện xảy ra trước đó về sau, Cung thị cũng không kêu bà một tiếng mẫu thân nữa, mặc dù bà thật mất hứng, nhưng nay Nạp Lan Tĩnh lại là Quận chúa, bà cũng không dám gây phiền toái cho Cung thị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro