Q.1 - C52.1 - TRA NỮ THẬT THẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nạp Lan Tĩnh và Vũ Nhi cùng nhìn mặt nhau rồi lui ra ngoài. Kiếm Hồn thu hết phản ứng của Nạp Lan Tĩnh vào đáy mắt, thấy nàng nhìn một cái rồi rời đi nhưng hắn vẫn chưa giữ lại! Nữ nhân thôi mà, dù sao cũng phải để cho nàng cảm thấy có chút nguy cơ ngay trước mắt, làm cho nàng biết luôn có nữ tử sẵn sàng sà vào lòng mình, rồi sau đó dùng vị trí chính phi dụ hoặc nàng, chắc chắn nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

"Đau đầu sao? Vậy những chỗ khác có đau không?" Kiếm Hồn cười, hai tay bắt đầu hưởng thụ nữ nhân tự đưa mình lên cửa, từ năm mười bốn tuổi hắn đã thường hưởng thụ chi vị nam nữ hoan ái, cho đến nay lại là cao thủ phong nguyệt, nên rất nhanh, An Ảnh Nhã liền không còn lý trí, đem dâng toàn bộ mình lên.

"Thế tử? Nhã nhi cũng sắp đến cập kê, đợi cho đến ngày kia, thế tử chớ quên đến cửa cầu hôn a!" Hoan ái qua đi, thân mình An Ảnh Nhã vô cùng đau, đối với nếm trải lần đầu tiên của nữ tử, đối với nàng ta mà nói quả thật là có chút ăn không tiêu, trong lòng tự nhiên thầm oán Kiếm Hồn thật không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng khi nghĩ đến việc có thể làm vương phi, nàng ta thật sự cao hứng, thân mình nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Kiếm Hồn.

"Cầu hôn? Cầu hôn ai?" Kiếm Hồn lạnh lùng cười, bất quá chỉ là một nữ nhân không biết xấu hổ, tự mình chủ động yêu thương nhung nhớ, xứng để thân kim chi ngọc diệp như hắn đi đến phủ thượng thư nho nhỏ đó để cầu hôn sao, thật cười chết người!

"Thế tử, chúng ta, chúng ta không phải, không phải... cái kia rồi sao?" An Ảnh Nhã chợt lạnh người, hay tay không biết nên đặt ở đâu, giả bộ điềm đạm đáng yêu nhìn Kiếm Hồn

"Chúng ta? À, quả thật không sai!" Kiếm Hồn cười, tay vỗ vỗ trên người An Ảnh Nhã, "Thân mình cũng không tệ, nếu ngươi thật muốn vào phủ, ngày mai ta liền đưa đến một phong thư, nạp ngươi làm thiếp!"

"Cái gì?" An Ảnh Nhã cả kinh, làm thiếp sao! Đã cố gắng lo lắng lấy lòng hắn, thế nhưng chỉ là làm thiếp? "Thế tử, ngài đùa không vui chút nào!" An Ảnh Nhã cười một tiếng, chỉ hi vọng Kiếm Hồn đang đùa với mình thôi.

"Nếu ngươi không muốn như vậy cũng được, ngươi theo ta về Bình thành, ta tìm cho ngươi một biệt viện riêng, tương lai chủ mẫu vào phủ, có thể sẽ không tránh khỏi lập ra quy củ, một mình ngươi ở bên ngoài cũng tự do tự tại!" Kiếm Hồn như đang thật sự tự hỏi, gật đầu hùa theo, như là cực kỳ đồng ý đề nghị của nàng ta.

"Cái gì?" An Ảnh Nhã lạnh từ đầu đến chân, xem bộ dáng Kiếm Hồn như vậy không giống như đang nói đùa, trong lòng nàng ta cả kinh, Kiếm Hồn cứ như vậy mà muốn mình ở bên ngoài, tương lai nếu sinh con cũng không được đưa vào gia phả, còn không bằng thiếp, các nhà giàu nuôi ngoại thất bên ngoài, phần lớn đều là những nữ tử thanh lâu không lên được mặt bàn, còn mình đường đường lại là đích nữ phủ thượng thư, sao lại phải lưu lạc đến tình thế này.

"Thế tử, người ta rốt cuộc cũng đường đường là đích nữ phủ thượng thư!" An Ảnh Nhã đè nén tức giận, tay đặt trên người Kiếm Hồn, chủ động nhích gần về phía trước, dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.

"Hừ, nữ nhân như ngươi quả thật không thú vị!" Kiếm Hồn đột nhiên trở mặt, tay đẩy An Ảnh Nhã ngã trên mặt đất, đứng dậy mặt quần áo.

"Bất quá chỉ là một phủ thượng thư nho nhỏ, vậy mà cũng dám vọng tưởng vị trí thế tử phi!" Kiếm Hồn nói xong nhặt quần áo lên, mắt lạnh nhìn nữ tử trần như nhọng đang nằm trên mặt đất.

"Thế tử, người ta không có!" Thanh âm An Ảnh Nhã ôn nhu, cắn răng đứng dậy, rốt cuộc cũng đã vào đông, tuy nói là có lò sưởi, nhưng cũng thật lạnh, An Ảnh Nhã kéo quần áo bên cạnh mặt vào người, vừa mới động liền cảm thấy đau lợi hại, chỉ một lát sau, đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

"Triệu Thanh!" Kiếm Hồn hướng ra ngoài hô một câu, "Nữ nhân này thưởng cho ngươi!" Triệu Thanh vừa tiến đến, Kiếm Hồn liền thốt ra những lời này.

"Cái gì?" An Ảnh Nhã trừng to mắt, không thể tin được những lời mình vừa nghe, quần áo còn chưa mặc vào xong nhưng bởi vì bị kinh hách mà dừng tay, một cảnh xuân sắc lõa lồ phơi bày, Triệu Thanh thấy thân thể mềm mại như thế đã sớm mờ mắt.

"Không, thế tử, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là đích nữ thượng thư phủ, ngươi không thể đối với ta như vậy!" An Ảnh Nhã bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, thân mình không ngừng thối lui về phía sau, trong lòng vô cùng hối hận.

"Thế tử của chúng ta là người cao quý đến dường nào, ngươi bất quá chỉ là một đích nữ thượng thư phủ, bằng được với đích nữ tướng phủ còn phải ba ba lấy lòng thế tử chúng ta à?" Triệu Thanh nói xong chậm rãi đi về phía trước, dùng ánh mắt hưởng thụ nữ nhân đang khủng hoảng đến cực hạn trước mắt.

"Ngươi không cần lại đây, không cần lại đây!" An Ảnh Nhã gắt gao túm lấy quần áo trên thân mình, chỉ nghĩ tới thân thể dơ bẩn của mình thì đã cảm thấy thật sự sợ hãi, "A!" Đột nhiên nàng ta mạnh mẽ thối lui về phía sau, bởi vì dùng sức quá lớn, tựa vào cửa sổ, nhất thời không giữ được thăng bằng liền thẳng tắp rơi từ trên cửa sổ xuống, phát ra một tiếng hét thảm.

"Xui!" Kiếm Hồn đã mặc xong quần áo, không cảm xúc nói một câu, không thèm để ý xem An Ảnh Nhã sống hay chết, liền mang theo Triệu Thanh đi ra khỏi đình.

Mà bên này sau khi Nạp Lan Tĩnh cùng Vũ Nhi đi ra khỏi đình, Vũ Nhi liền cười không dứt, "Ngươi nhìn hai người bọn họ xem, quả thật vô cùng xứng đôi!"

"Ngươi nha, thật là không đứng đắn!" Nạp Lan Tĩnh cười, trong lòng kỳ thật rất tán thưởng tâm tư của Vũ Nhi, Kiếm Hồn đã chạm vào An Ảnh Nhã, chắc rằng nàng sẽ có mấy ngày yên tĩnh.

"Tĩnh Nhi, thế tử kia hình như có ý với ngươi a!" Vũ Nhi nhìn thấy rõ ràng ánh mắt thế tử kia vẫn là luôn hướng đến Nạp Lan Tĩnh.

"Ngươi nha, chỉ biết cười ta!" Nạp Lan Tĩnh cười mà không đáp, Kiếm Hồn đối với nàng như vậy có lẽ là do bên người hắn lúc nào cũng có nữ tử xum xuê, mà gặp được một người như nàng không hề để ý lấy lòng hắn, dù sao thì cũng chỉ có cảm giác mới mẻ vài ngày thôi.

"Tĩnh nhi, nếu Nạp Lan tướng gia bức gả ngươi cho người ngươi không thương, tỷ như thế tử kia vậy, ngươi sẽ làm sao?" Thần sắc Vũ Nhi chính chắn, vẻ mặt còn thật nghiêm túc, tựa hồ như có chút buồn rầu, như là rất cấp bách muốn biết đáp áp.

"Ta sẽ phản kháng, ta rõ ràng biết lòng hắn không chỉ có ta, nên đó là kế sách chu toàn, ta cũng muốn tranh thủ hạnh phúc cho chính mình!" Ánh mắt Nạp Lan Tĩnh nhìn chằm chằm vào Vũ Nhi, đem lời nói từ đáy lòng nói hết cho Vũ Nhi biết, nàng không biết Vũ Nhi có người trong lòng hay chưa, kiếp trước Vũ Nhi bị đưa vào hoàng cung làm phi tử của Kiếm Thiếu Phong, mà nàng lại bị Nạp Lan Khuynh xúi giục, một mực xa lánh Vũ Nhi nên không biết chuyện trong lòng của nàng, nếu kiếp trước nàng đã có người trong lòng thì chỉ hy vọng kiếp này nàng có thể nắm thật tốt.

"Cám ơn ngươi, Tĩnh nhi!" Trong nháy mắt Vũ Nhi cười rất thoải mái, giống như tảng đá trong lòng đã được dỡ xuống rồi

"Không phải Vũ Nhi của chúng ta biết tư xuân rồi chứ?" Nạp Lan Tĩnh thấy được Vũ Nhi cười vui vẻ, không tự giác nở nụ cười trêu ghẹo nàng.

"Ừm!" Không ngờ Vũ Nhi lại thật sự gật gật đầu, "Ta biết hắn đã có người trong lòng, nhưng bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ, nên ta phải thử một lần, nếu trong tương lai hắn thật sự không muốn thú ta, ta cũng không uổng phí cuộc đời này!" Vũ Nhi kiên quyết nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nụ cười tự tin, giống như cuối cùng nàng cũng đã đợi được một ngày được tay liền tay với nam tử kia

"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu thật mạnh, không biết công tử nhà ai có phúc khí tốt như vậy, có thể bắt được tâm của Vũ Nhi.

Mấy ngày này thời tiết vẫn vô cùng tốt, cho đến thời điểm ngày thứ hai, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống trận bông tuyết đầu mùa, bay trong không trung như những lông ngỗng lớn nhỏ không giống nhau, chỉ trong chốc lát, tất cả sự vật trong tầm mắt đều biến thành màu trắng!

"Đại tiểu thư, phu nhân vừa mới truyền lời xuống, nói thời tiết không được tốt nên miễn thỉnh an chi lễ cho chúng tiểu thư cùng nhóm di nương!" Lưu Thúy từ bên ngoài vén rèm tiến vào, thấy Nạp Lan Tĩnh muốn đứng lên, vội vàng thay rửa mặt thay quần áo cho Nạp Lan Tĩnh.

"Ôi, tuyết đột nhiên rơi rồi, quả thật mùa đông đã bắt đầu rồi!" Nạp Lan Tĩnh cười, rửa mặt, ngồi trước gương đầu để Lưu Thúy trang điểm cho nàng.

"Cũng không phải đâu, đều nói năm nay rơi sớm cho kịp, chứ năm vừa rồi cũng không thấy lạnh gì hết!" Lưu Thúy vừa nói, tay vừa nhanh nhẹn sơ tóc cho Nạp Lan Tĩnh.

"Tiểu thư, nghe nói An tiểu thư bị người lột quần áo, ném từ tuyết đình xuống dưới, may mắn sông đã tan băng chút ít nên không có trực tiếp rớt trên băng, hơn nữa ngày ấy người cũng không nhiều, vừa rơi xuống đã được người cứu lên nên mạng mới không có nguy hiểm!" Lưu Thúy gắn đóa châu hoa cuối cùng lên đầu Nạp Lan Tĩnh, nhìn lại gương đồng coi như vừa lòng mới giúp Nạp Lan Tĩnh đứng dậy, thay một đôi giày dày cho nàng.

"Chắc rằng mặt mũi thượng thư phủ đã bị phá hư hết rồi!" Nạp Lan Tĩnh cười, An Ảnh Nhã này rốt cuộc là đích nữ, trước mặt thái hậu cũng có chút mặt mũi, tương lai mặc dù không thể làm chính phi của hoàng tử, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm sườn phi, nay xảy ra chuyện này, sợ là ngay cả gia đình bình thường cũng không muốn cưới nàng.

Nạp Lan Tĩnh dùng xong đồ ăn sáng liền nghe Cung thị phái người gọi nàng đi qua, nghe nói là phu nhân thượng thu phủ Lý Thị tìm đến đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro