Q.1 - C.14 - CHỌC GIẬN TAM CÔNG CHÚA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Nhi, thứ muội tuổi còn nhỏ, ngươi cũng chớ nên tức giận" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng cười, lôi kéo tay Nạp Lan Khuynh, "Khuynh nhi, Vũ Nhi tỷ tỷ chỉ là nói giỡn vậy thôi, muội đáng yêu như vậy, ngay cả tổ mẫu cũng rất yêu thích, sao lại có người không thích muội chứ"

Âm thanh Nạp Lan Tĩnh rất nhỏ, nhưng người khác đều có thể nghe thấy, ai ai cũng tự nhiên thay đổi sắc mặt, hóa ra chỉ là một thứ nữ mà còn dám vọng tưởng kêu đích tiểu thư Hầu phủ người ta một tiếng tỷ tỷ, đúng là không biết thẹn, ở nhà được tổ mẫu yêu thích chứ gì, không trách được thứ nữ mà có thể đến dự bách hoa yến, tuổi còn nhỏ như thế mà lại có thế lực rồi.

Ánh mắt ghét bỏ của mọi người đều thẳng tắp hướng về Nạp Lan Khuynh, hốc mắt nàng ta lần này là đỏ thật sự, trong lòng hung hăng lôi Nạp Lan Tĩnh ra mắng vài lần, muội muội thì muội muội thôi không được sao, lại cố ý thêm chữ "thứ" vào, không phải là cố tình làm cho mình khó xử chứ.

"A, tiểu thư nhà ai vậy, trông đáng yêu quá!" Một thân ảnh nữ tử mang quần áo màu vàng hạnh xa xa đi tới, gương mặt tròn tròn, thấy Nạp Lan Khuynh liền nhanh chóng bước qua, tay giơ ra liền muốn nhéo hai má của nàng ta.

"Tỷ tỷ cứu muội" Nạp Lan Khuynh quýnh quáng la toán lên, ngay lập tức tránh phía sau lưng Nạp Lan Tĩnh, dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn nữ tử này, tai to mặt lớn như vậy xấu xí thô tục vô cùng, nếu như là nàng ta thì Nạp Lan Khuynh sẽ xấu hổ đến nổi không dám ra đường.

"Nha đầu kia, ngươi lại dám trốn sao, xem ta có dám lột da ngươi ra không!" Nữ tử mập mạp, ánh mắt hờn giận, bắt đầu hoạt động thân mình.

"Không nên nha, nha đầu xấu xí kia, cẩn thận đại tỷ của ta lột da ngươi đó, chúng ta là tiểu thư Nạp Lan phủ, ngươi là người phương nào, còn không xưng tên ra mau, nếu hiện tại ngươi cầu xin ta, ta sẽ cố gắng xin đại tỷ ta tha cho ngươi" Nạp Lan Khuynh nhìn thẳng, dù sao thì hôm nay chính nàng đã bị mọi người ở đây chướng mắt rồi, sao nữ tử kia không trêu ghẹo Nạp Lan Tĩnh đi, tại nơi này làm cho nàng ta xấu mặt không phải tốt hơn sao

"Tiểu thư Nạp Lan gia? Ngươi tưởng ta sợ sao?" Nghe Nạp Lan Khuynh nói xong, quả nhiên nữ tử kia chuyển ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Tĩnh, không biết chuyện gì, nhưng nghe lời nói châm chọc chói tay như vậy, làm cho ai ai cũng cảm thấy phiền chán

Vũ Nhi cảm thấy người này cực kỳ vô lễ, vừa muốn mở miệng răn dạy lại bị Nạp Lan Tĩnh kéo tay, lắc lắc đầu, ý bảo nàng ta không nên gấp gáp. Chúng tiểu thư nghe được tiếng vang, đều vây quanh lại, có thể được dự bách hoa yến, đều là quan to quý nhân, có thể nghe danh Nạp Lan phủ mà không e ngại thì trong kinh thành sợ không có mấy người. Tuy rằng mọi người không biết nữ tử béo kia là ai, nhưng xem ra thân phận nàng ta không thấp, tất cả mọi người đều nhìn Nạp Lan Tĩnh, vui sướng khi người gặp họa. Không phải vì các nàng có cừu oán với Nạp Lan phủ, nhưng bách hoa yến là vì tuyển phi mà mở ra, tự nhiên mất một người thì đỡ một người, không phải sao.

Cung thị cũng chú ý tới bên này, nhưng bị chúng phu nhân vây quanh, nên không cách nào qua bên đó được, vì vậy chỉ có thể đứng mà lo lắng suông.

"Vị cô nương này, xin thứ lỗi cho, thứ muội ta cũng không có ác ý, cũng là do ngày thường ít khi xuất môn, nhất thời bị kinh sợ, Tĩnh nhi thay thứ muội xin lỗi cô nương!" Nạp Lan Tĩnh cười nhạt, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng lại tràn đầy ý cười, nếu nữ tử béo kia không bỏ qua, thì có vẻ nàng ta rất không có phong độ.

"Đại tỷ, rõ ràng là nàng ta khi dễ muội trước, vì sao tỷ lại giúp người ngoài, đại tỷ không thương Khuynh nhi sao?" Nạp Lan Khuynh có chút không cam tâm nhìn Nạp Lan Tĩnh, nước mặt rơi xuống xoành xoạch, làm cho người ta vô cùng thương tiếc.

Mọi người cùng suy nghĩ, nhìn về phía Nạp Lan Tĩnh với ánh mắt chỉ trích, tuy nói đích thứ khác biệt, nhưng rốt cuộc cũng là muội muội của mình, nhìn muội muội bị khi dễ, tỷ tỷ lại bàng quan, như vậy còn gì là đạo lý

Nạp Lan Tĩnh trong lòng cười sung sướng, Nạp Lan Khuynh này thật sự muốn chết, nữ tử này không e ngại người của Nạp Lan phủ tất nhiên là cùng hoàng tộc có liên quan, lại nói, nữ tử này tuy rằng cực kỳ béo, nhưng nhìn đôi tay kia đi, từng ngón từng ngón như ngà như ngọc không hề có chút mập mạp nào, nếu nàng đoán không sai, thì nữ tử này chính là nữ nhi do đương kim hoàng hậu thân sinh, là nữ nhi mà hoàng thượng thương yêu nhất, cũng là muội muội của thái tử, tam công chúa đương triều, nàng ta ăn mặc như vậy sợ là cố ý trêu chọc người khác. Nàng đã sớm nghe qua tam công chúa này tính tình cổ quái điêu ngoa, nay xem ra người rất xứng với tên.

"Khuynh nhi!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, "Hôm nay ở bách hoa yến chúng ta nên dĩ hòa vi quý thôi, không phải lui một bước là trời cao biển rộng sao, nếu cứ dây dưa bực tức, chẳng phải sẽ rất mất phong cách sao?" Khẩu khí của Nạp Lan Tĩnh cực kỳ nghiêm khắc, đồng thời nàng cũng cấp cho mọi người ở đây cảnh báo, bách hoa yến hôm nay là do thái hậu chủ sự, nếu là bị thái hậu phát hiện chính mình ở đây chế giễu này nọ, thì có khác gì các bà bán rau ngoài phố chợ. Mọi người nghe thấy đều nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, mặt mày thay bằng vẻ trấn định

"Hay, hay cho câu lui một bước trời cao biển rộng!" trên trường đình một vị phụ nhân đầu đội mũ phượng, phía sau có rất nhiều người vây quanh đang chậm rãi đi tới, âm thanh cao ngất nghiêm trang, lại mê hoặc tâm của bao nhiêu nữ nhân.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến nhị hoàng tử điện hạ!" Mọi người đều đồng loạt hành lễ.

"Thỉnh an mẫu hậu" Nữ tử béo nhìn thấy hoàng hậu nương nương, nhất thời nhảy dựng, tiêu sái đi qua, "Thỉnh an đại hoàng huynh, thỉnh an nhị hoàng huynh" Nữ tử vốn điềm đạm cười, nhưng trên mặt lại trang điểm quá mức dọa người này, khi cười lên thực sự có khí thế có thể dọa lui được cả trăm vạn hùng binh nga.

"Này, nha đầu nhà ngươi! Quả thực là hồ nháo!" Hoàng hậu sửng sốt, lập tức có chút giận, lại có chút bất đắc dĩ, nữ hài tử nào không thích trang điểm xinh đẹp, chỉ có nữ nhi này lại cố tình trang điểm mình xấu xí như vậy

"Tam hoàng muội đang muốn hát hí khúc sao!" Nam tử mặc áo lụa trắng, mỉm cười, ánh mắt hẹp dài mị hoặc, ngay cả tứ trảo thần long trên người đều mang theo dày đặc khí thế hoàng gia.

"Ai cần huynh lo!" Tam công chúa hờn giận trừng mắt liếc hắn một cái, xưa nay vốn nàng rất chán ghét nhị hoàng tử, rõ ràng chỉ là con của phi tần, còn được phong cái gì mà Tiêu Diêu vương, mẫu phi hắn sau khi dụ dỗ phụ hoàng xong thì không bao lâu sau lại chết, mà chết thì chết đi, còn lại được khen là hiền lương thục đức, phụ hoàng này đúng là bất công mà.

"Hoàng muội không được vô lễ" Nam tử mặc áo lụa vàng bên cạnh, mở miệng ôn hòa, trong mắt đều là ý cười ấm áp, "Hoàng đệ, hoàng muội không hiểu chuyện, ngươi không cần phiền lòng" Cho tới bây giờ mọi người đều không biết nam tử cười có thể đẹp mắt như vậy, chúng tiểu thư nhất thời tâm tư dao động.

Nạp Lan Khuynh không kiềm chế được tâm mình, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thái tử, từ nay về sau trong lòng nàng ta lại có thêm một mục tiêu, mà mục tiêu này lại hết sức điên cuồng, là nhất định phải lấy bằng được thái tử.

Trong lòng Nạp Lan Tĩnh rất khó chịu, đúng là cuối cùng nàng vẫn phải gặp lại hắn, nhìn thấy hắn, nàng giống như nhìn thấy hoàng nhi trước khi của mình, giống như nhìn thấy hoàng nhi không được cầu xin gì mà đã bị giết chết, giống như nhìn thấy một nhà ngoại tổ phụ rơi vào cảnh diệt môn. Hận ý khôn cùng cắn nuốt nàng, nàng thật muốn liều lĩnh mà xông tới, thay hoàng nhi báo thù, nhưng là nàng không thể, đừng nói là hiện tại nàng không có năng lực này, mặc dù nếu có, thì nàng cũng không thể không để ý an nguy của người thân mình

Thái tử có chút nhíu mày, trong lòng hắn có một loại cảm giác quái dị, làm cho hắn không được thoải mái, hắn theo cảm giác của mình nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái, nhưng hắn liền ghi tạc tận đáy lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro