chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm Tử Hy quay trở về Giang Thành là ngày thứ ba, còn cách ngày thi cuối kỳ một tuần.

Tống Mai vẫn là không hy vọng Hy Hy bỏ thi, ngày hôm sau tới cục cảnh sát tìm hiểu tình huống của Vương Xương Thịnh xong thì bảo cô tới trường, học tập quan trọng hơn.

Thứ tư, tiết tự học buổi sớm, Tử Hy xuất hiện ở phòng học, các bạn học nhìn thấy cô thì đều rất kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.

Ở trong mắt các bạn học ban 8, Tử Hy vừa xinh đẹp, thành tích lại tốt, giống như là một ngôi sao sáng không thể với tới, nhưng cô lại rất thân thiện, lúc ở chung với cô cũng không hề cảm thấy xa cách chút nào.

Sau khi cô đạt hạng nhất kỳ thi giữa kỳ, có rất nhiều bạn học thích hỏi bài cô sau khi tan học, mà cô vẫn luôn kiên nhẫn giải đáp.

Cho nên lúc chủ nhiệm lớp nói trong nhà Tử Hy có chuyện không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ được, các bạn học đều rất lo lắng, bây giờ cô đã về, chứng tỏ nhà cô không xảy ra chuyện gì lớn, là chuyện tốt nha.

Trịnh Dung Dung là người vui mừng nhất, đã hơn nửa tháng rồi không gặp Hy Hy, cô có thể quay lại thật tốt quá.

“Hy Hy, mẹ cậu đã khỏe hơn chưa?” Trịnh Dung Dung quan tâm hỏi, cô ấy là người duy nhất biết tình huống cụ thể của Tử Hy.

Tử Hy không biết phải giải thích thế nào về chuyện mình vì chuyện của ba nên mới về Giang Thành, đành phải nói: “Ừm… khỏe hơn nhiều rồi.”

Trịnh Dung Dung gật đầu, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ngâm nga.

Không lâu sau, cô ấy đột nhiên đỏ mặt, kề sát vào cô hạ giọng nói: “Hy Hy, cậu có thể phổ cập chút tri thức âm nhạc cho tớ không?”

Tử Hy nghi hoặc: “Bây giờ sao?”

“Nếu không, thì sau tiết tự học sớm được không?” Trịnh Dung Dung thè lưỡi, cô ấy quá nóng vội, thiếu chút nữa là làm phiền Hy Hy học tiết tự học sớm.

Từ sau khi trở về từ khu trượt tuyết núi Thiên Ngu, Cố Quyến tựa hồ gần gũi với cô ấy hơn nhiều, trên đường gặp cũng sẽ chào hỏi cô ấy, có đôi khi đi nhà ăn còn sẽ gặp rồi ăn cơm chung.

Anh ta tựa hồ biết cô ấy yêu thầm mình, chỉ là không có nói toạc ra, nhưng lại nguyện ý cho cô ấy cơ hội tiếp xúc. Trịnh Dung Dung cũng không quá xác định, chẳng lẽ ngày đó là cô ấy nghĩ sai rồi, kỳ thật Cố Quyến cũng không có cảm giác gì đặc biệt với Hy Hy?

Sau khi ý thức được điểm này, Trịnh Dung Dung thật ra là vô cùng vui vẻ. Trước kia hiểu lầm Cố Quyến thích Hy Hy, cô ấy còn khổ sở một thời gian.

Dù sao cũng là người yêu thầm đã lâu mà…

Tử Hy như đoán được gì đó, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay Dung Dung, khẽ cười: “Được thôi.”

Nghĩ tới ngày đó, Cố Quyến nói câu: “Tử Hy, anh là cố ý mời em.” kia, cô lại cảm thấy có chút không thể hiểu được.

**

Cùng lúc sắp tới kỳ thi cuối kỳ, Chức Cao so với Giang Thành Nhất Trung hoàn toàn là một cảnh tượng khác, nên hư thì vẫn hư hỏng như thường, thời điểm diễn ra tiết tự học sớm, trong phòng học của lớp 10 ban 9 chỉ có lẻ tẻ vài học sinh.

Tống Khải với Đường Minh Viễn ngày hôm qua chơi cả đêm ở tiệm net, bị gió lạnh thổi cả một đêm, buổi sáng liền nhức hết cả đầu, mang theo cái ổ gà bù xù và hai cái quầng thâm mắt đi vào lớp học, ngoài ý muốn lại nhìn thấy thân ảnh của Chính Quốc.

“Ô, anh Điền thế mà về nhanh vậy.” Tống Khải xoa xoa cái mũi, nhìn qua Đường Minh Viễn.

Đường Minh Viễn cũng kinh ngạc như hắn, đi qua gọi anh Điền.

Chính Quốc nằm bò trên bàn, như là đang ngủ, nhưng thực tế là đang xem điện thoại, anh muốn nhắn tin cho Tử Hy, nhưng lại không biết nói gì, giao diện vẫn luôn dừng ở khung chat.

Đường Minh Viễn chỉ đùa một chút: “Anh Điền, anh thấy anh giống cô vợ nhỏ không?”

Nghe vậy, Chính Quốc ngẩng đầu từ trong khuỷu tay lên, tản mạn đá hắn một cái, cười: “Cút.”

Tống Khải kéo ghế qua ngồi xuống, thoáng nhìn thuốc cảm trên bàn Bùi Điền: “Ôi mẹ anh Điền bị cảm sao, tối hôm qua em cũng bị thổi lạnh, anh em tốt cho một viên thuốc với.”

Hắn duỗi tay muốn đi lấy, Chính Quốc lại trước một bước đem thuốc nhét vào trong túi, mất kiên nhẫn nói: “Đừng có đụng vào đồ của ông đây.”

Tống Khải buồn bực, anh Điền kẹt sỉ thế từ bao giờ vậy, không phải chỉ là một hộp thuốc trị cảm thôi sao?

Đường Minh Viễn hiểu ra: “Anh Điền, đây là Tử Hy cho anh à?”

“Ừ.”

Anh đã nhìn chằm chằm hộp thuốc này từ sáng sớm rồi, cứ cảm thấy thái độ của cô gái kia đối với anh không quá giống với trước kia, chỉ như vậy thôi cũng khiến anh hưng phấn cả đêm.

Tống Khải cũng xem như hiểu ra, cô gái nhà người ta không phải chỉ là cho một hộp thuốc trị cảm thôi sao, nhìn anh Điền nhà hắn hưng phấn như vậy, người ta phỏng chừng chỉ là đồng cảm mà thôi.

Lúc này, Lưu Tuyết đeo cặp sách đi vào trong lớp, Tống Khải gọi cô ta: “Báo cáo lớp trưởng, tôi bị cảm rồi! Có thể quan tâm bạn học một chút, đi mua thuốc hộ tôi được không?”

Bạn thân của Lưu Tuyết mắng hắn: “Không biết xấu hổ.”

Lưu Tuyết lại thật sự đi tới, chỉ là người cô ta tìm là Chính Quốc. Cô ta rút một tờ giấy từ trong cặp ra để lên bàn anh: “Chính Quốc… thầy giáo bảo cậu điền giấy xin nghỉ, không thì thiếu tiết không có lý do sẽ bị phạt.”

Anh viết cái con khỉ, động cũng không động, Lưu Tuyết đành phải căng da đầu lặp lại lần nữa.

Chính Quốc vẫn như cũ không quan tâm, cũng làm như không nghe thấy.

Tống Khải cà lơ phất phơ thay anh nói: “Lớp trưởng, anh Điền của bọn tôi là ai cậu cũng không phải không biết? Sẽ không viết đâu.”

Lưu Tuyết nhìn Chính Quốc, sườn mặt thiếu niên lãnh ngạnh, anh là người nào, chỉ sợ cả cái Chức Cao này không ai là không biết, ngay cả các thầy cô trong trường nhìn thấy anh cũng chỉ hận không thể trốn đi.

Cô ta bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm đó lúc đi qua cửa thang lầu, nghe được bọn Tống Khải đang hút thuốc nói chuyện phiếm, nói Chính Quốc trốn học đi là vì tới trấn nhỏ nào đó tìm Vương Tử Hy.

Mà cô gái tên Vương Tử Hy này, là hạng nhất khối bên Nhất Trung Giang Thành, đàn cello cũng rất giỏi, nổi tiếng tới độ Lưu Tuyết không muốn biết cũng khó.

Lưu Tuyết trầm mặc một hồi, nhẹ mím môi: “Nếu như là phạt bị đuổi học, cậu sẽ không thể thi đại học nữa… càng đừng nghĩ tới… ở bên người mình thích.”

Nghe thế, ánh mắt Chính Quốc hơi lóe, đột nhiên cong môi cười: “Đệch, có ai nói không viết?”

Đám nam sinh nghe thấy đoạn đối thoại này, toàn thể hô mợ nó, đúng là bốc thuốc đúng bệnh, ngay cả loại người như anh Điền mà cũng có thể quản được.

“Lớp trưởng trâu bò nha!” Một đám nam sinh bắt đầu vỗ tay.

Lưu Tuyết nhìn chằm chằm khóe môi cong lên của Chính Quốc tới ngẩn ra, trong lòng lại rất hụt hẫng. Làm bạn học nửa năm, cô ta chưa từng thấy anh cười bao giờ, thì ra là anh cũng biết cười sao…

**

Sau khi tan học, Tử Hy tính tới tiệm net ở khu phố Lâm An bên kia một chuyến.

Cô nghĩ tới người đàn ông ngày hôm đó thấy ở tiệm net, tuy rằng trước đó cô chưa từng thấy người đàn ông này, nhưng chắc chắn ông ta biết mình, hơn nữa cũng biết ba ba,

Có lẽ ông ta có thể biết được ba ba đang ở đâu.

Tử Hy xuống xe bus liền đi về phía phố Lâm An, không được một lúc sau lại nhận được một tin nhắn.

Điền Chính Quốc: […]

Tử Hy nhìn chằm chằm ba dấu chấm này thật lâu, cảm thấy thật buồn cười, anh không phải là không biết nói gì, lại muốn tìm cô nên mới nhắn ba dấu chấm đó chứ?

Thật nhàm chán mà.

Tử Hy đang nghĩ xem có nên trả lời anh hay không thì lại trùng hợp gặp được Cố Quyến, nhìn thấy cô, Cố Quyến cười chào hỏi: “Tử Hy.”

“Chào đàn anh.” Tử Hy cất điện thoại.

“Em đi đâu vậy?” Cố Quyến hỏi.

Tử Hy do dự một hồi, nói thẳng: “Tới tiệm net.”

Cố Quyến đẩy mắt kính trên sống mũi, đôi mắt đào hoa dạt dào ý cười: “Thật trùng hợp, anh cũng thế, đi cùng không?”

Tử Hy ngước mắt nhìn anh ta.

Cố Quyến cười giải thích nói: “Trong nhà không có máy tính, cần phải lên mạng tra một ít tư liệu ôn tập.”

Cái lý do này không có gì đáng trách, Tử Hy cũng không có nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Hai người song song đi trên đường, đều mặc đồng phục Nhất Trung, nhìn qua tựa như mặc đồ đôi.

Bởi vì gần đây có rất nhiều trường học, lúc này còn là chạng vang, học sinh trên phố đặc biệt nhiều.

Có rất nhiều lần bọn họ bị đụng tới đứng sát gần nhau, cánh tay Cố Quyến lơ đãng cọ qua bả vai cô, anh ta ôn hòa nói: “Xin lỗi.”

Tử Hy lắc đầu nói không sao, người nhiều chen chúc, anh ta cũng không phải cố ý.

**

Trong một quán ăn khuya trên phố.

Một đám người ngồi bên trong uống rượu lắc xúc xắc.

Mùa đông gió lớn, quán ăn khuya dựng một cái bạt màu đỏ che lên, ánh đèn chiếu lên, bên trong rất sáng.

Người đang lười biếng rúc ở trong góc rất khó tránh thoát khỏi tầm mắt của mọi người.

Có người nói: “Sao anh Điền không chơi à?”

“Đừng, anh Điền mà lên sàn là khẳng định sẽ chơi chết chúng mày. Quên lần trước lão Tống thua phải gọi chúng ta là cha rồi sa?”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Nhớ tới một màn ở KTV, Tống Khải đen mặt: “Cút mẹ mày đi.”

Chính Quốc gác chân dựa lên ghế, trong miệng ngậm điếu thuốc, không hút, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm điện thoại.

Anh muốn nhắn tin cho cô gái kia, nhưng lại không thể nghĩ ra được một lý do, kết quả tay run lên đã nhắn qua ba dấu chấm.

Đệch.

Quả nhiên là đợi một lúc lâu cũng không thấy cô trả lời.

Chính Quốc xóa đi xóa lại chuỗi tin nhắn nhập trong ô chat, lại soạn lại lần nữa: [Sổ ghi chép Tiếng Anh lần trước em đưa anh anh xem xong rồi, có mấy chỗ…]

Đến nỗi là chỗ nào, nửa ngày cũng không nghĩ ra được, liền xóa đi.

[Thuốc cảm em đưa anh đã uống hết rồi.]

Mẹ nó đúng là thiểu năng trí tuệ, một hộp thuốc trị cảm uống hết nhanh như vậy sao được, có bệnh sao, lại xóa.

[Nhắn một tin cho anh có được không bạn học nhỏ?]

Đầu lưỡi anh chống má, gửi đi.

Đường Minh Viễn uống nhiều rượu, tính đi nhờ WC ở tiệm net đối diện, mới vừa xốc mảnh lều lên thì nhìn thấy Tử Hy và Cố Quyến cách đó không xa đang đi về phía này.

Hắn giật mình, lập tức nhìn Chính Quốc.

Vừa lúc đối diện với tầm mắt liếc qua của anh, nhìn hắn như nhìn thằng ngu.

Đường Minh Viễn thầm nghĩ, còn chưa thấy đúng không? Nếu như mà thấy rồi, ánh mắt hẳn sẽ không phải như vậy.

Hắn yên lặng buông lều xuống, tính lui trở về.

Tống Khải đi tới, bực bội hỏi: “Lão Đường mày làm gì thế? Không phải nói đi WC sao?”

Đường Minh Viễn: “Còn được, không gấp.” Con mẹ nó phải nhịn đây này.

Tống Khải cũng muốn đi vệ sinh, hắn duỗi tay xốc lều lên, kết quả vừa lúc nhìn thấy hình ảnh mà Đường Minh Viễn vừa thấy, gió lạnh thổi tới mặt hắn, vẻ mặt Tống Khải ngây ra.

Trên đường phố chen chúc, người đến người đi.

Hai thân ảnh mặc đồng phục của Nhất Trung đang ở cách đó không xa, gió đêm thổi bay tóc của thiếu nữ, cọ qua đồng phục của nam sinh bên cạnh.

Khoảng cách của hai người rất gần, trên mặt đều treo nụ cười nhạt, nhìn như là người yêu đi hẹn hò.

Cố Quyến giơ tay làm ra tư thế đỡ lấy người Tử Hy, tránh cho bị đụng phải, tầm mắt nhàn nhạt liếc về bên kia, anh ta đối diện với một đôi mắt lạnh băng, bên trong đen nhánh, mãnh liệt, cuồn cuộn lệ khí.

Cố Quyến vốn chỉ đang hư hư thực thực nâng tay lên, bỗng nhiên buông xuống, ôm lấy bả vai cô.

Vẻ mặt Đường Minh Viễn biến thành đủ màu sắc.

Tạo nghiệt rồi.

Tống Khải yên lặng nhìn Chính Quốc một cái, cái WC kia hắn cũng không dám đi nữa.

Thiếu niên vẫn ngồi đó như cũ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm hai người ngoài lều, hắn thấy tay Cố Quyến ôm lấy bả vai cô, mà cô cũng không có tránh đi. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, gân xanh giữa trán giật giật, môi mím thành một đường thẳng tắp, khí thế như sắp đông cứng người khác.

Gió lạnh lăng liệt từ bên ngoài thổi vào, mọi người nhịn không được run rẩy.

Thiếu niên bỗng nhiên đứng lên, không nói một lời đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro