Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura nhướng mày nhìn hai cậu bé trước mặt đang hơi lúng túng dưới ánh mắt của cô.

"Lần này các cậu đã làm gì?" cô hỏi, muốn thở dài bực tức. Cô dành một buổi tối chủ nhật với cha mẹ nhưng có một cái gì đó không ổn.

Naruto càu nhàu. "Đó là lỗi của Sasuke-teme-"

"Không phải!" cậu ngay lập tức cãi lại. "Cậu là người muốn thách thức cậu ta ngay từ đầu!"

"Cậu ấy gọi chúng ta là kẻ thất bại bởi số phận!" Naruto đáp trả. "Cậu có thực sự muốn đứng đó và để cậu ta xúc phạm cậu không?"

"Tất nhiên là không, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải khoe khoang về Sakura như vậy!" Sasuke gầm gừ. "Cậu ta là một genin!"

"Tớ không quan tâm!" cậu bé tóc vàng khoanh tay. "Cậu ta cứ hét lên về sự vĩ đại của đứa trẻ trong gia tộc và cách chúng ta sẽ không bao giờ sánh kịp - cậu ta tệ hơn cả những người lạnh lùng Uchiha!"

"Này! Đừng có xúc phạm gia tộc tớ!"

Sakura đột nhiên có cảm giác sợ, đã biết người mà họ đang nói về.

"Được rồi, đủ rồi," cô giơ hai tay lên. "Vậy các cậu đã thách thức genin đó đánh nhau một trận. Ít nhất là cậu đã chiến thắng?"

Naruto ngay lập tức ủ rũ. "Chà, bọn tớ không thực sự chiến đấu bởi vì, ừm, tớ có thể có... đại loại là..."

"Dobe đã thách cậu ta bằng tên của cậu," thay vào đó, Sasuke nói, trừng mắt lườm Naruto. "Nói rằng cậu có thể đánh bại cậu ta trong trận đấu taijutsu."

Sakura muốn đập mặt mình. Tất nhiên Naruto cũng vậy.

"Cậu ta liên tục nói rằng cậu sẽ không phù hợp vì cậu không đến từ một gia tộc!" Naruto nói, nắm chặt tay của mình lại. "Tớ-tớ chỉ rất tức giận vì cậu ta đã xúc phạm cậu và tớ."

"Naruto," cô khẽ gọi, đặt một bàn tay lên vai cậu. "Không sao đâu. Tớ rất vui khi cậu đứng lên vì tớ. Tớ cũng không tin vào số phận vô nghĩa này."

Cậu trông đã sẵn sàng để khóc. "Cậu... cậu không tức giận?"

"Tớ không," cô trấn an, và cô thấy Sasuke hạ thấp vai của mình một cách nhẹ nhõm. "Chỉ cần cho tớ biết cậu đã thách thức ai."

Cậu nhăn mặt. "Er, một đôi mắt kỳ lạ-"

"Hyuga Neji," Sasuke nói.

"Đúng rồi, là cái tên đó!" Naruto gật đầu. "Tớ nói với cậu ta rằng chúng ta sẽ đến sân tập số 11 sau khi giờ học của chúng ta kết thúc."

Sakura liếc nhìn đồng hồ, muốn thở dài. "Chà, chúng ta đã trễ mười phút. Chúng ta sẽ đi chứ?"

Cô dẫn đầu ra khỏi cửa với Sasuke và Naruto lặng lẽ theo sau.

"Đừng lo lắng Sakura-chan," Naruto lẩm bẩm khi họ bước ra khỏi tòa nhà. "Chắc chắn cậu sẽ thắng."

"Làm thế nào để cậu khẳng định như vậy?" cô hỏi với sự tò mò. "Tớ có thể dễ dàng thua cuộc."

"Cậu sẽ không," Sasuke nói, giọng đầy niềm tin như vậy, cô gần như chùn bước. "Bởi vì cậu ta là một shinobi cô độc. Naruto và tớ đã xem ngắn gọn cậu ta luyện tập với đội của mình ngày hôm qua, và cậu ta cũng không tôn trọng họ. Cậu sẽ không thua một người như thế."

Cô cảm thấy một nụ cười hiện trên khuôn mặt mình. "Cảm ơn, hai cậu."

Trong vòng vài phút, họ đã đến gần sân tập số 11, và cô truyền chakra vào tai, cho phép cô nghe được ba giọng nói.

"Tất nhiên họ sẽ không đến," một giọng nói lạnh lùng nói, và cô nhận ra đó là giọng của Neji. "Họ chỉ là học sinh ở Học viện. Có lẽ đã nhận ra rằng họ không có cơ hội chiến thắng."

"Cậu quá khắc nghiệt," một giọng nói nhẹ nhàng hơn mắng mỏ. Tenten. "Họ nói rằng họ sẽ tốt nghiệp trong bốn tháng nữa. Cậu không thể gọi họ là những người thất bại."

"Tenten nói đúng," giọng nói nhiệt tình của Lee xen vào. "Gai-sensei luôn nói rằng các học sinh ở Học viện là những mầm non của Konoha!"

"Cậu không khác gì bọn họ, Lee," Neji đáp trả. "Hãy từ bỏ đi. Cậu sẽ không bao giờ đánh bại được tôi."

Tenten thở dài, đúng lúc đó, Sakura bước vào sân, thu hút sự chú ý của họ.

"Chúng tôi đã đến rồi, đồ ngốc bị ám ảnh bởi số phận!" Naruto tuyên bố, chỉ ngón tay về phía Hyuga. "Hãy sẵn sàng để bị đập xuống đất bởi-"

"Naruto!" cô rên rỉ, gạt ngón tay của cậu. "Chỉ ngón tay vào người khác là bất lịch sự."

Cậu càu nhàu. "Tớ nghĩ cậu ta thậm chí còn không biết lịch sự là gì."

Neji nheo mắt. "Vậy, những kẻ thất bại đã trở lại."

"Này! Chúng tôi không thua bất cứ điều gì!" Naruto gầm gừ. Sasuke gật đầu đồng ý.

"Không quan trọng cậu dẫn theo bao nhiêu người," Neji cười khẩy. "Một kẻ thất bại thì luôn là kẻ thất bại. Và có vẻ như tôi sẽ phải giúp cậu thoát khỏi sự ảo tưởng khi nghĩ rằng cậu có giá trị."

Sakura thở ra thầm lặng, cảm giác tức giận dâng trào trong mắt cô. Cô biết mình không phải là Naruto, nhưng hiện tại, cô hoàn toàn có khả năng hạ gục cậu ấy.

Cô nhớ lại Neji trước đây. Người đã học cách phụ thuộc vào người khác, để từ bỏ sự cay đắng của mình - người đã cứu mạng Naruto.

Nhớ lại cái chết của cậu, và cô không khỏi rùng mình. Nếu cô nhanh hơn - mạnh hơn - có nhiều chakra hơn-

Không. Không bao giờ nữa.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.

"Không cần ai khác, Hyuga-san," cô nói nhẹ nhàng, bước vào giữa sân. "Một mình tôi là đủ rồi."

Cậu cau có. "Cậu có một sự tự tin vô dụng như vậy. Cậu có phải là người không thuộc gia tộc mà hai người họ đã nói ngày hôm qua? Hãy từ bỏ đi, cậu cũng sẽ không đi đến đâu trong sự nghiệp shinobi. Đó là số phận của cậu."

"Neji!" Tenten cau mày, rõ ràng không hài lòng với lời nói của cậu. Sakura nhớ rằng cô ấy cũng không đến từ một gia tộc shinobi.

Cô đảo mắt. "Chúng ta hãy cá cược đi, Hyuga-san, nếu cậu thắng trận đấu này, tôi sẽ thừa nhận tôi là một kẻ thất bại và từ bỏ việc trở thành một shinobi."

Naruto thở hổn hển, và Sasuke cứng người, mở to mắt.

"Sakura-chan, không! Không phải-"

Cô đưa tay lên, ngăn lời nói của cậu bé tóc vàng. "Tôi sẽ không rút lại lời. Còn nếu tôi thắng-"

"Không cần phải nói điều đó," Neji xen ngang. "Số phận của cậu đã được quyết định vào thời điểm cậu đến đây. Cậu sẽ không bao giờ chiến thắng."

"Đừng ngắt lời tôi, Hyuga," cô lạnh lùng nói, mắt cứng lại. "Nếu tôi thắng, cậu phải thành thật xin lỗi đồng đội của cậu cũng như Naruto và Sasuke vì những lời lẽ coi thường của cậu."

Tenten nhìn cô hoang mang, và Lee há hốc mồm.

"Được thôi," Neji gật đầu. "Nếu cậu muốn từ bỏ việc trở thành shinobi một cách tuyệt vọng, tôi sẵn lòng giúp cậu."

Cô mỉm cười. "Tôi sẽ làm cho trận đấu dễ dàng hơn với cậu. Đánh một cú mạnh vào tôi, và tôi sẽ coi đó là chiến thắng của cậu."

Naruto nhìn gần như muốn ngất xỉu, và Sasuke thì trừng mắt.

"Cậu thật ngu ngốc," cậu gầm gừ, rõ ràng là phản đối sự thật rằng kỹ năng của cậu đang bị coi thường. "Tôi sẽ hoàn thành việc này trong vài giây."

Sakura cúi xuống, kín đáo tháo băng ở chân trái và giải phóng một luồng chakra ra khỏi phong ấn trọng lượng.

Cô đã tự do.

Thu lại mắt cá chân, cô đứng dậy, nhìn cậu con trai đối diện với cô. Cậu vào tư thế, các tĩnh mạch nhô ra từ bên cạnh mắt cậu.

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm trong không khí khi cả hai đều chờ đợi để quan sát.

Sakura biết cậu đang đánh giá thấp cô, và điều đó sẽ trở thành điểm yếu của cậu.

Đúng như dự đoán, Neji ra đòn trước, lòng bàn tay lao đến để đánh vào ngực cô. Cô nhanh nhẹn tránh ra, cảm nhận được dòng chakra bao quanh bàn tay cậu.

Cậu đánh sang bên trái của cô, và cô né tránh, cách tay cậu chỉ một đoạn. Cứ lặp đi lặp lại, Sakura xoay người tránh các đòn tấn công của cậu một cách nhẹ nhàng, để ý sự ngạc nhiên đang bắt đầu thể hiện rõ trong mắt cậu.

"Né tránh là điều duy nhất cậu có thể làm?" cậu rít lên.

Động tác của cậu bắt đầu nhanh hơn, trong giây lát buộc cô phải phòng thủ. Tăng tốc độ của mình, Sakura đỡ đòn của cậu bằng bàn tay bọc chakra, vô hiệu hóa các đòn tấn công của cậu. Đó là một kỹ năng cực kỳ khó khăn để thành thạo, cần sự chính xác tuyệt đối, nhưng nếu có một điều mà cô hoàn toàn mạnh, thì đó là khả năng kiểm soát chakra.

Sakura cúi xuống dưới đòn tấn công và cuối cùng nhấc tay đáp trả. Đôi mắt cậu mở to khi cô vượt qua sự bảo vệ của cậu, đưa tay lên mặt cậu. Với một ngón tay được tăng cường chakra, cô hất băng đeo trán của cậu, khiến cậu bay về phía sau với một tiếng lầm bầm ngạc nhiên.

Không cho cậu thời gian, Sakura thuấn thân ra đằng sau cậu trong nháy mắt, đạp vào ngực cậu với một chút chakra, chỉ đủ để bầm tím, nhưng không bị tổn thương nghiêm trọng. Cô không muốn cậu mất khả năng sống suốt đời.

Cậu ngã xuống đất, và Byakugan mờ dần sau cú sốc chakra đáng lo ngại của cô. Cô thấy vai phải cậu bị trật khớp, và bàn chân khác của cô trượt vào cổ họng cậu, buộc cằm ra sau và để lộ cổ.

Cả sân tập im lặng.

Cô ấn một thanh kunai vào người cậu, cho cậu cái nhìn lạnh lùng nhất mà cô có thể có được.

"Cậu có biết shinobi có được sức mạnh từ đâu không, Hyuga-san?" cô hỏi, nhìn cậu vật lộn bên dưới chân cô. "Lý do tại sao tôi có thể đánh bại cậu hôm nay là nhờ Naruto và Sasuke. Họ là những người kéo tôi về phía trước và củng cố tinh thần để tôi mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Nhưng còn cậu? Cậu chiến đấu vì chính mình. Một shinobi chỉ mạnh mẽ khi có ý chí muốn bảo vệ một ai đó hoặc thứ gì đó. Nếu cậu không có điều đó, không có gì ngạc nhiên khi cậu thua tôi."

Cậu phun ra máu, mắt nheo lại. "Cậu không hiểu bất cứ điều gì."

"Tôi không cần hiểu," cô nói đơn giản. "Tôi có thể không đến từ một gia tộc nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể trở thành một shinobi. Không quan trọng cậu sinh ra ở đâu; tất cả chúng ta đều leo lên cùng một nấc thang bằng sự chăm chỉ và quyết tâm. Nói thẳng ra, ý nghĩ về số phận đang trói buộc cậu là do chính cậu."

Sakura đứng dậy, và cất thanh kunai của mình đi.

"Cậu có thể đưa ra lời xin lỗi của cậu lúc nào là quyền của cậu," cô nói, liếc nhìn đồng đội của cậu đang bị sốc. "Bởi vì nếu một shinobi là bất cứ điều gì, anh ta sẽ không rút lại lời đã định."

"Ah," cô quay lại với cậu, nhìn cậu đang đứng dậy. "Có lẽ cậu cũng nên đến bệnh viện. Khi cậu trở thành một shinobi thực sự xứng đáng với sự tôn trọng của tôi, tôi sẽ xem xét việc chữa trị cho cậu."

Sau một cú xoay gót chân, cô bước về phía các cậu bé của mình, không có gì là nhẹ nhõm trên khuôn mặt của họ.

Dù gì thì cá cược bằng việc từ bỏ trở thành shinobi là điều chưa từng nghe.

"Sakura-chan, cậu vừa làm tớ sợ đấy," Naruto thì thầm, nắm chặt áo khoác.

Sasuke trừng mắt. "Nếu Sakura thật sự từ bỏ việc trở thành shinobi vì cậu đã khoe khoang vớ vẩn, tớ sẽ đánh chết cậu."

Cậu gật đầu yếu ớt. "Nghe có vẻ chấp nhận được."

Cười nhẹ, cô vòng tay ôm lấy họ với một nụ cười ấm áp. "Muốn ăn ramen không? Tớ quá lười để làm bữa tối."

Sasuke cười nhếch mép và Naruto phấn khích reo hò, sự buồn bã trước đó biến mất dần.

"Đi, Sakura-chan! Thời gian gắn kết với mì ramen là điều bắt buộc!"

"Dobe, đừng cho nó một cái tên kỳ lạ như vậy," Sasuke nhăn nhó. "Hãy gọi nó là một cuộc tụ tập hàng tuần hoặc một cái gì đó."

"Nhưng điều đó thật nhàm chán," cậu bé tóc vàng phàn nàn. "Cái tên một cuộc họp mì hoành tráng thì sao?"

Sasuke thở dài, và cô cười ngốc nghếch. "Xong. Từ giờ trở đi, các lần đến Ichiraku hàng tuần của chúng ta sẽ được gọi là Cuộc họp mì anh hùng!"

--------------------------------------------------

"Tôi sẽ thất bại tiếp."

Sarutobi thở dài, nhìn shinobi cứng rắn trước mặt. "Cậu thậm chí còn chưa nhìn qua hồ sơ của chúng, Kakashi."

Ninja sao chép nhún vai, trông hoàn toàn bình thường. "Không cần đâu. Không ai sẽ đáp ứng được kì vọng của tôi, Hokage-sama."

Ông cảm thấy một nụ cười hiện trên khuôn mặt mình. "Ta khẳng định, Kakashi, hãy xem hồ sơ đội của cậu."

Một tập tài liệu được ném trong không trung và Kakashi dễ dàng bắt lấy nó, mở ra. Vai của anh hơi cứng lại, và Sarutobi biết rằng anh đã thấy thành viên đầu tiên.

"Ngài giao cho tôi con trai của Minato-sensei?"

"Cậu sẽ là người có khả năng nhất," ông gật đầu. "Điểm của Naruto cũng không quá khủng khiếp. Bài kiểm tra viết của cậu bé khá yếu nhưng cậu bé đã vượt qua."

"Tôi sẽ không ưu tiên cho thằng bé chỉ vì thằng bé là con trai của Minato-sensei," Kakashi nói một cách nghiêm túc. "Nếu không đạt yêu cầu, thằng bé sẽ thất bại."

"Đúng như ta mong đợi," Sarutobi dễ dàng trả lời.

Kakashi lật sang hồ sơ tiếp theo, một mắt nheo lại. "Uchiha Sasuke. Tôi nghe nói rằng cậu ta khó có thể sánh được với anh trai mình."

"Cậu bé là tân binh số một của năm nay," Sarutobi nhắc nhở. "Có lẽ không phải là một thần đồng theo tiêu chuẩn của cậu nhưng cậu bé đến từ gia tộc đó, cậu bé chắc chắn sẽ có những phát triển thú vị."

"Điểm số của cậu bé rất tốt," ninja sao chép chậm rãi gật đầu, lướt nhìn hồ sơ.

Ông thở một làn khói sâu từ chiếc tẩu của mình. "Chỉ cần cho cậu bé một cơ hội, Kakashi."

"Chúng ta sẽ chờ xem," Kakashi lẩm bẩm, lật đến thành viên cuối cùng. "Haruno Sakura? Đây không phải là cô bé dân thường mà Naruto đã kết bạn khi còn nhỏ sao?"

"Người duy nhất. Cậu sẽ thấy rằng cô bé ấy không đơn giản, bất kể xuất thân của cô bé. Hãy nhìn điểm kiểm tra cuối cùng của cô bé - gợi cho cậu đến một người mà cậu biết, hm?"

"Itachi..." anh lẩm bẩm, mắt mở to. "Nhưng điểm lớp hàng năm của cô bé ở mức trung bình."

"Đừng để nó đánh lừa cậu," Sarutobi cảnh báo. "Cô bé rất thông minh so với tuổi của mình. Shikaku nói với ta rằng cô bé đã chiến thắng con trai của cậu ấy, Shikamaru, ở Shogi khi chúng bảy tuổi - vẫn tiếp tục nếu ta có thể nói thêm."

"Vậy cô bé khá thông minh," Kakashi nói.

Ông nở nụ cười. "Cậu khá thân thiết với Gai, ta nghĩ rằng cậu đã nghe về những gì xảy ra với cậu học sinh thiên tài của cậu ấy vào bốn tháng trước?"

Kakashi liếc nhìn nhanh chóng và cảnh giác quanh văn phòng như thể anh mong đợi shinobi mặc nguyên bộ màu xanh lá sẽ xông vào phòng.

"Er, cái gì đó về 'một bông hoa trẻ trung đã thay đổi cậu bé mãi mãi', là tất cả những gì tôi nhận được từ cuộc trò chuyện," Kakashi thừa nhận.

Sarutobi cười khúc khích. "Ta không biết chi tiết, nhưng Haruno Sakura bằng cách nào đó đã chiến đấu với Hyuuga Neji và đánh bại cậu bé không thương tiếc. Ta tin rằng cậu bé đã thay đổi thái độ sau khi bị một học sinh ở Học viện đè bẹp."

Lông mày của Kakashi nhướng lên. "Vì vậy, đội của tôi bao gồm một Jinchuriki, một Uchiha, và thiên tài thường dân? Ngài sắp đặt chúng để làm gì?"

Ông thở dài. "Ba người họ chỉ đơn giản là những người bạn thân trong nhiều năm - ta không nghĩ rằng sẽ khôn ngoan nếu tách chúng ra. Bên cạnh đó, điểm số ở học viện của chúng khá cân bằng."

"Hn," Kakashi càu nhàu, đóng tập tài liệu lại. "Chúng ta sẽ thấy chúng làm được gì vào ngày mai."

Anh bước ra khỏi văn phòng với tư thế thờ ơ, nhưng Sarutobi đã nhìn thấy sự tò mò trong mắt anh.

--------------------------------------------------

"Hatake Kakashi," giọng nói của cô vang lên trong căn phòng trống. Naruto và Sasuke đang nhìn chằm chằm vào cô. "Còn được gọi là Ninja sao chép Kakashi vì mắt trái của anh ấy là Sharingan từ một sự cố không xác định nhiều năm trước. Người ta đồn rằng anh ấy đã sao chép hơn một nghìn nhẫn thuật."

"Cái gì?" Sasuke cau mày, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay cô. "Tớ chưa bao giờ nghe về điều đó. Gia tộc của bọn tớ có các quy định chặt chẽ về Sharingan. Làm thế quái nào anh ta nhận được nó?"

Cô nhún vai, biết rõ câu chuyện đằng sau con mắt nhưng cô không có ý định kể. "Chúng ta sẽ tìm hiểu sau, eh? Xem nào... tốt nghiệp Học viện khi năm tuổi, thăng cấp lên Chunin khi anh ấy sáu tuổi-"

"Năm?" Naruto hét lên, vẻ mặt hoài nghi. "Tất cả chúng ta vào Học viện lúc năm tuổi!"

"Đó là trong Đại chiến Ninja lần thứ ba, dobe," Sasuke nói rõ, vẫn cau mày. "Họ buộc những đứa trẻ tốt nghiệp học viện càng sớm càng tốt nếu họ thể hiện ngay cả một chút tiềm năng nhỏ. Đó là những gì đã xảy ra với Itachi-nii."

"Ồ," Naruto im lặng, nhìn thất vọng khác thường. "Còn gì nữa?"

"Anh ấy đã ở trong một đội dưới quyền Hokage Đệ Tứ, Namikaze Minato, được biết đến rộng rãi với danh thiên tài về nhẫn thuật và trí thông minh sắc sảo."

"Một shinobi đáng gờm," Sasuke gật đầu hài lòng.

Sakura cười toe toét. "Anh ấy cũng có thói quen nổi tiếng là luôn đến trễ. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Naruto nở một nụ cười ranh mãnh. "Trò chơi khăm sẽ diễn ra!"

Sasuke nhếch mép.

...

"Tẩy đã sẵn sàng?"

"Đã xong."

"Quả cầu sơn?"

"Đã xong."

"Dây?"

"Hn."

"Nước?"

"Xong, xong, xong! Bắt đầu thôi, Sakura-chan!"

Cô cười toe toét, cảm thấy sự phấn khích của Naruto tràn ngập khắp căn phòng. "Đã vài giờ rồi nên thầy ấy sẽ đến đây sớm thôi. Ngồi xuống và tỏ ra vô tội."

Cậu bé tóc vàng cười khúc khích, ngồi xuống cạnh cô khi họ nhìn quanh căn phòng. Đó là một kiệt tác.

Chắc chắn rồi, Sakura cảm nhận được một chữ ký chakra quen thuộc đi dọc hành lang về phía phòng của họ. Cô khẽ căng thẳng, cảnh báo với Naruto và Sasuke về vị khách của họ.

Một bàn tay nắm chặt mép cửa, khiến cục tẩy được giữ trên tường rơi xuống. Nhanh hơn cô có thể chớp mắt, các dây được kích hoạt khi cánh cửa di chuyển, và một quả cầu sơn bay về phía Jonin tóc trắng ở bậc cửa. Một xô nước từ bức tường liền kề đổ xuống khi một bộ dây khác quấn quanh ninja để giữ anh tại chỗ. Một tiếng nổ lớn vang lên khi quả cầu sơn vỡ ra, và có một vụ nổ đầy màu sắc.

Naruto hoan hô, và Sasuke cười khi nhìn thấy sensei của họ được bao phủ và nhỏ giọt trong sơn, bị quấn chặt trong sợi dây. Tuy nhiên, niềm vui của họ kéo dài ngắn ngủi khi Kakashi biến mất trong một làn khói, để lại một chiếc ghế Học viện bị phá hoại hoàn toàn.

"Maa, ta rất bất ngờ cho hành động vừa rồi."

Cả ba người quay đầu lại với giọng nói, phát hiện ninja đeo mặt nạ nhìn chằm chằm vào họ từ bàn làm việc, hoàn toàn sạch sẽ.

Sakura nhếch mép. Một nhẫn thuật thay thế tuyệt vời, nếu cô có thể nhận xét.

"Cái quái gì thế, sensei!" Naruto hét lên, chỉ tay. "Bọn em đã thành công rồi mà!"

Mắt anh nhăn lại theo cái cách mà Sakura quen thuộc, và cô cảm thấy bất ngờ muốn khóc. Kakashi là thành trì và mỏ neo của cô trong suốt mười năm qua sau chiến tranh. Anh là người bạn đồng hành liên tục của cô. Cuối cùng có thể nhìn thấy anh gần như vậy và cũng làm cho trái tim cô thắt lại.

"Làm thế nào ta có thể nói điều này?" anh xoa cằm, nhìn vào ba người họ. "Ấn tượng đầu tiên của ta là... ta không thích các em."

Cô cũng đã hứa với anh.

"Gặp ta ở mái nhà cạnh khu vườn phía nam," anh ra lệnh, và với một vẻ mặt ủ rũ, anh biến mất.

"Maaaan! Chúng ta đã gần thành công rồi!" Naruto than vãn.

"Ít nhất thì bây giờ chúng ta biết thầy ấy có chút năng lực," Sasuke nhếch mép, một cảm giác tôn trọng trong mắt cậu.

"Ừ, tớ đoán vậy, nhưng nó vẫn tệ."

Cô vỗ nhẹ vào vai hai người. "Tớ có thể cảm nhận được ai đó đi xuống hàng lang. Chạy thôi?"

Họ háo hức gật đầu, không muốn ở lại làm thủ phạm cho hàng loạt vết sơn khắp phòng.

"AUUGHH! AI ĐÃ LÀM ĐIỀU NÀY?!"

Trong nháy mắt, họ đã biến mất.

Tiếng cười xuất hiện giữa họ khi họ ngồi xuống bậc thềm, trò chuyện về người tội nghiệp đã tìm thấy hậu quả của trò chơi khăm của họ.

"Được rồi, bây giờ, đặt trò chơi khăm đó ra đằng sau chúng ta," Kakashi dễ dàng nói, ngồi trên lan can. "Chúng ta hãy bắt đầu với việc giới thiệu bản thân."

"Như thế nào, sensei?" cô nói, chống cằm vào lòng bàn tay.

"Em thích gì, không thích gì, ước mơ về tương lai và những thứ tương tự."

"Thầy trước đi, sensei!" Naruto hào hứng nói. "Hãy cho chúng em biết làm thế nào thầy có Sharingan!"

Đôi mắt đơn độc của Kakashi mở to thêm một phần nhỏ. "Chà, có vẻ như ta đã có một đội khá tốt, eh? Nhưng đó là một câu chuyện vào thời điểm khác. Ta là Hatake Kakashi, ta không muốn nói với các em điều ta thích hoặc không thích, ước mơ về tương lai, hmm... và ta có rất nhiều sở thích..."

Một sự im lặng bao trùm trong không khí.

"Được rồi!" anh vỗ tay, chỉ vào Naruto. "Em là người tiếp theo, tóc vàng."

"Được rồi! Em là Uzumaki Naruto!" cậu cười toe toét. "Em thích ramen, luyện tập với bạn bè và ăn tối tại nhà của Sakura-chan! Em không thích chơi các trò chơi ông già như Shogi và ăn tối ở chỗ của Sasuke-teme vì mọi người ở đó đều kiêu ngạo và lạnh lùng-"

"Cái gì vậy, dobe?!"

"-Sở thích của em là chơi khăm, và ước mơ của em là trở thành Hokage tốt nhất mà Konoha từng có!"

Sakura bật ra một tràng cười trong cổ họng khi Naruto và Sasuke tiếp tục một trận đấu gay gắt, tranh cãi về việc liệu tộc Uchiha có vui vẻ để ăn cùng nhau không.

"Được rồi, tiếp tục đi," Kakashi hắng giọng. "Đến lượt em, đầu đuôi vịt (*)."

(Chỗ này bản gốc là dark and broody, mình dịch không sát nghĩa so với bản gốc. Bạn nào có từ thích hợp thì chỉ mình với)

Tiếng cười của cô càng lớn hơn khi Sasuke cau có, và bàn tay cậu đập vào đầu cô. Cô cúi đầu với nước mắt trong khóe mắt, cười toe toét.

"Tên của em là Uchiha Sasuke," cậu gầm gừ, trừng mắt nhìn cả hai trước khi tiếp tục. "Em thích luyện tập vào buổi sáng, em không thích phải đối phó với những người ngu ngốc và ăn đồ ngọt, sở thích của em bao gồm kenjutsu và nghiên cứu lịch sử, và ước mơ của em là vượt qua anh trai mình với tư cách là shinobi."

"Hm," Kakashi gật đầu, nhìn về phía cô. "Và cuối cùng, khúc khích, đến lượt em."

Cô mỉm cười với biệt danh. "Em là Haruno Sakura! Em thích đi chơi với bạn bè và nấu ăn, em không thích những người khao khát quyền lực hơn đồng đội, và sở thích của em là chơi trò chơi ông già với Shikamaru và làm phong ấn. Ước mơ của em là trở thành một y nhẫn tiền tuyến và bảo vệ những người thân thiết với em."

Oh, và cứu thế giới.

Kakashi có vẻ trầm ngâm.

"Được rồi! Phần giới thiệu đã kết thúc. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ của mình với tư cách là shinobi," anh nói rõ ràng, "bằng cách bắt đầu với việc huấn luyện sinh tồn với bốn người chúng ta."

"Chúng em có thể làm được, Kaka-sensei!" Naruto tuyên bố, nhảy lên.

"Thật sao?" anh hỏi một cách đáng ngại. "Ngay cả khi ta nói với em rằng trong số hai mươi bảy sinh viên tốt nghiệp, chỉ có chín người sẽ đỗ Genin? Khóa đào tạo này có 66% thất bại!"

Sakura đứng dậy, Sasuke theo sau ngay sau đó. Cô đấm vào lòng bàn tay còn lại.

"Thử thách được chấp nhận. Hãy nói thời gian và địa điểm đi, sensei."

Sau nhiều năm ở bên cạnh người đàn ông, Sakura đã học cách đọc biểu cảm của anh từ vùng tiếp xúc nhỏ trên khuôn mặt anh. Anh cũng rất phấn khích.

"Rất tốt. Chi tiết có trong tờ giấy này. Gặp ta vào ngày mai ở sân tập và đừng ăn sáng - em có thể sẽ bị nôn."

Sau đó, anh biến mất trong một làn khói.

--------------------------------------------------

Kakashi khá ngạc nhiên.

Mặc dù hồ sơ của họ đã chỉ ra ba người thân thiết với nhau từ nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng điều đó cũng sẽ ăn sâu vào ý chí shinobi của họ. Họ chắc chắn sẽ là một lực lượng để được tính đến.

Anh đặt bộ hẹn giờ trên gốc cây, quay lại để thấy các học sinh tiềm năng của mình đang quan sát anh chăm chú.

Chúng có đôi mắt tốt.

"Bắt đầu!" anh hét lên.

Thay vì ẩn náu, cả ba lao vào tấn công anh với một biểu cảm quyết đoán, Sakura dẫn đầu. Anh dễ dàng di chuyển xung quanh, xoay người và xoay người để tránh đòn tấn công của họ.

Họ rất tốt. Tốc độ và hình thức khá khôn ngoan, Sakura chắc chắn là giỏi nhất, nhưng hai cậu bé cũng không kém cạnh. Anh thậm chí còn không thể đọc Icha Icha yêu quý của mình.

"Naruto!" Sasuke gọi.

"Trên đó! Kage Bunshin no Jutsu!"

Năm Naruto nữa xuất hiện, và Kakashi mất một chút thời gian để đánh giá cao sự phối hợp của họ.

Phân thân tấn công anh với những tiếng kêu lớn khi Sakura và Sasuke nhảy lùi lại để tạo khoảng cách. Cả hai đều nhanh chóng kết ấn và đưa một tay lên miệng.

"Katon: Gōkakyū no Jutsu!"

"Gamayudan no Jutsu!"

Một quả cầu lửa lớn phun ra từ miệng của Sasuke khi Sakura phóng một luồng dầu đặc - thẳng về phía anh. Toàn bộ sân tập bùng lên trong ngọn lửa được tăng cường, và Kakashi trượt xuống lòng đất bằng một thuật thổ độn, để bản thân tránh khỏi phần lớn sức nóng.

Trước khi anh có thể quyết định bước tiếp theo của mình, mặt đất đã vỡ tung, buộc Kakashi phải nhảy lên không trung. Anh mở to mắt, khi chân của Sakura tàn phá toàn bộ sân tập.

Một lực nặng lao vào anh từ phía sau, và anh quay lại thấy Naruto đang ôm lấy lưng mình, một nụ cười xấu xa trên mặt.

"Được rồi, sensei!" tay cậu với lấy chuông ở thắt lưng, Kakashi chuẩn bị cho một thuật thế thân, nhưng nhận ra rằng toàn bộ sân tập đang cháy trong ngọn lửa.

Quay sang nhìn thẳng vào mắt Naruto, anh đặt một genjutsu khá mạnh lên người cậu, khiến cậu thấy mình đã nắm lấy chuông và thả tay ra.

Naruto chớp mắt, tay cậu buông lỏng khi cả hai rơi xuống đất.

"Genjutsu, Sasuke!"

"Tớ sẽ đỡ cậu ta!"

Sasuke nhảy vọt lên sau cú ngã của Naruto, đỡ lấy cậu bé tóc vàng trước khi cậu ngã xuống đất. Sakura chạy về phía anh, tốc độ của cô khiến anh giật mình. Dường như mỗi khi anh đưa ra kết luận về cô gái này, cô sẽ tiếp tục phá vỡ nó. Anh nghe thấy Sasuke đang ép Naruto thoát khỏi genjutsu, và quyết định hành động.

Làm thế nào để tách riêng họ?

Tạo ra hai phân thân, anh gửi chúng theo sau các cậu bé, chia họ ra các khu vực khác nhau trên sân tập, trong khi anh tập trung vào cô gái tóc hoa thị. Cô thuấn thân ra phía sau anh, đập chân xuống ngay chỗ anh đứng trước đó. Mặt đất nứt ra dưới đòn tấn công của cô, và anh lao đi.

Cô cực kỳ nhanh, khiến anh tự hỏi tại sao điều này không được viết trong hồ sơ của cô. Như thể anh đang chiến đấu với Shisui trong những ngày Anbu của mình.

Cô gái kín đáo.

Như thể nhận ra rằng một chọi một sẽ không có kết quả tốt, cô vụt người về phía sau, tiến thẳng về phía Sasuke. Sự kết hợp đột ngột của họ khiến phân thân của anh mất cảnh giác, rồi biến mất trước một cú đánh bằng lòng bàn tay của Sakura. Không nói lời nào, hai người đến chỗ Naruto, cuối cùng cũng áp đảo phân thân thứ hai.

Trong một chuyển động nhanh chóng, Sakura nắm lấy cổ áo của Sasuke và Naruto, rồi biến mất vào những cái cây đang cháy.

Một cuộc tập hợp chiến thuật và rút lui, eh?

Phải mất một chút thời gian kinh ngạc khi Kakashi nhìn quanh sân tập bị phá hủy, nhận ra những khối đất vỡ và ngọn lửa dường như bùng lên mạnh mẽ hơn. Trước sự ngạc nhiên của chính mình, hơi thở của anh trở nên nhanh hơn và Sharingan của anh đang xoay tròn sau băng đeo trán, sẽ rất đau khi được sử dụng.

Từ khi nào anh lại có một trận chiến tốt với Genin?

Mở rộng các giác quan của mình, anh cảm thấy cả ba đang xúm lại cách anh một trăm mét. Anh nâng băng đeo trán lên, cho phép Sharingan của mình nhìn vào mức độ chakra của họ.

Naruto, như anh đã nghĩ, vẫn còn lượng chakra lớn. Sasuke tụt mất một phần tư và Sakura cũng tràn đầy năng lượng, lượng dự trữ của cô nhiều hơn so với những gì anh nghĩ ban đầu. Ấn tượng.

Nhóm đột nhiên tách ra, và Kakashi hạ băng đeo trán, dự đoán cuộc tấn công tiếp theo của họ.

Sasuke chạy ra đầu tiên, phóng một loạt kunai về phía anh. Anh nhảy sang phải, để vũ khí bay ngang qua cây. Những bụi cây xào xạc khi Naruto lao lên, hét lên đầy thách thức. Hai cậu bé làm việc khá liền mạch, tấn công và phòng thủ trong khoảng thời gian nhất định, và chẳng bao lâu sau, Sakura tham gia cuộc chiến.

Cô từ phía trên vung tay xuống với một thanh kunai, và anh lùi lại để tránh nó. Cả ba lao vào anh một lần nữa, đẩy anh ngày càng gần về phía dòng sông. Khi những ngón tay của Sasuke tiến gần với chuông, Kakashi bắt đầu phản công, nhanh chóng đá vào bụng Naruto và Sakura, dùng cùi chỏ đánh bay Sasuke.

Cả ba biến mất trong một làn khói. Giật mình, anh định di chuyển, nhưng đã bị đứng hình tại chỗ. Mặt đất phát sáng dưới chân, anh nhìn xuống, nhận thấy một loạt các phong ấn phức tạp nơi anh đứng.

Sakura.

Chắc chắn rồi, Sakura thực sự đã xuất hiện, hai tay tạo thành một kết ấn. "Thầy có thể cảm ơn Shikaku-san vì phong ấn này, sensei!"

Cô giơ tay phải lên không trung, và tay anh buộc di chuyển để sao chép cô. Nước từ sông bắn ra ở phía sau anh khi Sasuke và Naruto nhảy ra, ướt đẫm nhưng cười toe toét.

Kakashi đổ một sợi chakra sắc nhọn vào phong ấn, cố gắng phá vỡ nó, nhưng chakra đó nhanh chóng biến mất vì những chữ cái càng phát sáng hơn.

Hấp thụ chakra.

Anh cảm thấy một tiếng cười trong cổ họng khi Naruto và Sasuke mỗi người giật một chuông từ thắt lưng, và chạy đến nơi Sakura đang đứng. Cô giải phóng phong ấn, khiến vòng tròn biến mất vào bụi đất.

"Chúng em đã làm được! Chúng em đã làm được!" Naruto vui mừng, xoay người ôm chặt lấy Sakura.

Tiếng cười tràn ngập không khí khi cả ba genin đứng ở đó, hoàn toàn bụi bẩn vì vừa ngâm mình trong nước sông, nhưng hoàn toàn chiến thắng.

"Vậy nó sẽ như thế nào, sensei?" Sakura hỏi, vòng tay ôm lấy hai cậu bé. "Thầy lấy tất cả chúng em, hoặc không ai cả."

Kakashi cảm thấy môi mình nhếch lên thành một nụ cười sau mặt nạ, và mắt anh nhăn lại một cách tinh nghịch. "Aah. Tất cả các em đều vượt qua."

Hãy dõi theo em, Minato-sensei. Em sẽ làm cho đội này trở nên tuyệt vời.

--------------------------------------------------

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả Elesrea

| Thái Bình | 14.3.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro