Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Naruto!"

Cậu bé tóc vàng quay lại trước giọng nói, đôi mắt xanh lấp lánh. Cậu chạy về phía cô, vẫy tay một cách mạnh mẽ.

"Sakura-chan!" cậu cười toe toét. "Cậu đến muộn!"

"Chỉ muộn một chút thôi mà," cô phản bác một cách ranh mãnh. "Cậu đợi lâu chưa?"

Cậu lắc đầu. "Nu-uh. Tớ đang tập leo cây như cậu đã nói với tớ!"

Để ý nhiều vết xước và lá rơi trên tóc cậu, cô mỉm cười. Cậu đang trở nên tốt hơn theo từng ngày. "Tớ có mang thức ăn đến, mau ngồi xuống đi."

Không phàn nàn, Naruto ngồi bệt xuống cạnh cô trên tấm bạt dã ngoại tạm thời của họ, cầm lấy hộp bento với niềm vui không kiềm chế được.

"Ehe, cảm ơn, Sakura-chan!"

"Hôm nay Sasuke đi đâu vậy?" cô hỏi, liếc nhìn sân tập, nơi cô thường gặp các cậu bé của mình.

Naruto nhún vai. "Dunno. Teme nói điều gì đó về công việc của gia tộc và rời đi sớm. Tuy nhiên, không sao, tớ sẽ nhận được nhiều đồ ăn của Sakura-chan hơn!"

Cô mỉm cười. "Nếu cậu thực sự nghĩ rằng tớ sẽ để cậu ăn ramen mỗi ngày cho đến hết đời, thì cậu đã nhầm to rồi."

"Nhưng ramen là ngon nhất!"

Cô nhìn cậu. "Cậu cần các chất dinh dưỡng thích hợp, Naruto. Khi cậu trở thành Hokage, cậu sẽ làm thế nào để điều hành Konoha chỉ bằng ramen mỗi ngày? Cậu đã thấy có bao nhiêu giấy tờ trên bàn làm việc rồi đó."

Naruto đột nhiên tái mặt, đôi đũa mềm nhũn trong miệng. "Cậu sẽ, ừm, giúp tớ làm giấy tờ, phải không?"

Cô nhìn cậu chằm chằm.

"Làm ơn đi? Tớ ghét đọc sách!"

Cô cười toe toét. "Cậu sẽ phải làm điều đó để trở thành Hokage."

Cô có thể thấy đôi mắt của Naruto bắt đầu ngấn nước với suy nghĩ về đống giấy tờ kia, nhưng một nụ cười rạng rỡ nhanh chóng hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

"Tớ sẽ điều hành Konoha như một ngôi làng không cần giấy tờ! Vì vậy, sẽ không có giấy tờ nào cả, chúng ta có thể hạn chế được việc chặt phá cây!"

Nó có thể, nếu tất cả các thông tin của ngôi làng có thể được lưu trữ bằng kĩ thuật số, nhưng Sakura biết giấc mơ này vẫn chỉ là một hiện thực xa vời.

Trước khi cô có thể trả lời, một giọng nói vừa quen vừa lạ đã làm gián đoạn không gian của họ.

"Nhìn kìa, đó là con nhỏ trán vồ! Và một con quái vật!" có một tràng cười khúc khích và ba cô bé chạy về phía sân tập của họ với tư thế ngẩng cao đầu.

Sakura muốn thở dài. Đây là một điều mà cô không bỏ qua được trong thời thơ ấu của mình. Kể từ khi đến dòng thời gian này, Sakura đã hoàn toàn phớt lờ những kẻ bắt nạt cô. Trên thực tế, điều đó còn gây khó chịu hơn, đặc biệt là bây giờ cô có thể bỏ đi.

Nhưng những cô bé này chưa bao giờ bắt gặp cô đi với Naruto trước đây.

Nhìn lướt qua biểu cảm đề phòng của cậu bé tóc vàng, cô biết mình sẽ không bỏ qua điều này. Gọi mỉa tên cô? Ổn. Nhưng gọi Hokage tương lai của cô là một con quái vật? Điều đó không ổn.

"Cố sống cho ý nghĩa hơn đi, Ami."

Cô bé tóc tím hơi lúng túng. "Ý của cậu là gì?"

"Cậu bị điếc?" cô nhắc nhở, nhìn khuôn mặt của cô bé chuyển sang một màu đỏ xấu xí. "Tôi nói là cậu nên cố sống một cách có ý nghĩa hơn. Cậu đang lãng phí thời gian của cậu vào việc vô nghĩa."

"Cậu chỉ là một con trán vồ ngu ngốc!" Ami hét lên lên. "Tất nhiên cậu sẽ chơi với con quái vật này vì chẳng còn ai khác thèm chơi với cậu."

Một sự im lặng bao trùm khi Sakura sững người, mắt không chớp. Một luồng sát khí lướt qua khuôn mặt qua cô, và nhìn vào vẻ mặt của Naruto, cô biết cậu cảm nhận được điều đó.

"S-Sakura-chan, không sao đâu, cậu..."

"Không," cô nói chắc nịch, đứng dậy. "Nó không ổn."

Ở bất kỳ tình huống nào khác, Sakura sẽ không bao giờ để một lời chế nhạo thấp hèn như vậy làm cô mất bình tĩnh. Nhưng điều này là dành cho Naruto. Cô đã nhìn thấy ở dòng thời gian này, cậu phải vật lộn hàng ngày để sống, để được đối xử như một con người bình thường, và sự tức giận trong cô đang dâng lên.

Không. Điều này không ổn chút nào.

"Gì-cái gì?" Kasumi, một trong những cô bé đứng đằng sau Ami đột nhiên nói lắp. "Cậu- cậu muốn đánh nhau? Ami sẽ đánh bại cậu!"

Sakura không nghe, ánh mắt của cô không dao động nhìn cô bé trước mặt. "Xin lỗi Naruto đi."

Ami chế giễu. "Tại sao? Không phải là không đúng! Mọi người đều nói rằng cậu ta là một con quái vật!"

"Rút lại câu nói đó," cô gầm gừ, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm. "Cậu không biết cậu đang nói cái gì đâu."

"Và cậu cũng chỉ là một kẻ thất bại!" Ami vung tay. "Nhìn cái trán này của cậu đi!"

"Này! Để Sakura-chan yên đi!"

Bàn tay của Ami đưa về phía khuôn mặt của cô và Sakura ngay lập tức nhận ra thói quen này. Khi bắt nạt cô, Ami thường vỗ trán cô và cười về cái trán cao quá cỡ của cô. Trước đây, đó là điều tàn nhẫn nhất mà Sakura từng chịu đựng, nhưng bây giờ...

Sakura đưa tay lên và khóa chặt cổ tay của Ami khiến cô bé ấp úng.

Cô phải cẩn thận. Sakura biết mọi thứ cô làm với Naruto bằng cách nào đó sẽ đến tai Hokage. Bên cạnh đó, Anbu bảo vệ Naruto cũng đang theo dõi.

"B-buông tôi ra!" cô bé bắt đầu khóc, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Sakura.

Cô trừng mắt. "Xin lỗi ngay."

Ami đỏ mặt, sự giận dữ hiện rõ trong mắt cô bé, bàn tay còn lại siết chặt thành nắm đấm và vung lên một cách điên cuồng. "Bỏ tôi ra, đồ ngu ngốc-"

Sakura dễ dàng bắt được cái nắm tay chậm chạp và cẩu thả, đôi mắt nheo lại. Đủ rồi. Cảm nhận được phần cổ tay của Ami, cô dồn một ít lực, dẫn đến một tiếng rắc lớn khi cổ tay cô bé bị gãy.

Ami hét lên. Kasumi và Fuki dường như cũng kinh hoàng sau lưng cô bé, mặt tái đi.

"Xin lỗi Naruto ngay," cô lạnh lùng nói.

"Tôi-Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi..."

Sakura thả cả hai tay ra, khiến Ami ngã ngửa và ôm lấy cổ tay bị gãy trong nước mắt.

"Rời khỏi đây," cô lườm hai cô bé còn lại. "Đừng quay lại trừ khi cậu có thể nói gì đó tốt hơn."

Các cô bé ngay lập tức chạy đi, kéo theo Ami khóc nức nở ra khỏi sân tập. Sau một lúc, cả sân tập im lặng một lần nữa.

"Sakura... chan?"

Cô xoay người lại, đưa tay xoa gáy khi một nụ cười bẽn lẽn hình thành trên khuôn mặt. "Ehe, xin lỗi về điều đó, Naruto. Họ không tốt phải không?"

Naruto, người đã đứng dậy khi cuộc đối đầu diễn ra, lao vào ôm cô, vùi mặt vào áo cô. Sakura cũng vòng tay qua ôm lấy cậu.

"Cảm ơn, Sakura-chan," cậu lầm bầm. "Thật tốt khi có cậu làm bạn."

Trái tim cô như thắt lại.

"Naruto. Đó nên là lời tớ nói với cậu."

--------------------------------------------------

"Và rồi, sau đó, chỉ với một cái búng tay và Sakura đã dạy cho con bé xấu xí đó một bài học! Họ đã bỏ chạy và Sakura chỉ đứng đó, giống như, nhìn chằm chằm khi họ chạy và, điều đó rất tuyệt!" Naruto kết luận, khoa chân múa tay, dừng lại trong một tư thế.

Sarutobi cười khúc khích, nhìn con trai Minato có biểu cảm đáng sợ ấn tượng, lườm những kẻ bắt nạt vô hình. Đây là lần thứ hai ông nghe câu chuyện vì Anbu đã báo cáo tình hình ngày hôm trước.

Ông đã nghe về Sakura này từ ngày đầu tiên Naruto đến Học viện. Cô là người đầu tiên kết bạn với cậu trong lớp, đối xử với cậu bằng sự tử tế và quan tâm mà Naruto chắc chắn khao khát cả đời. Lúc đầu, ông đã nghi ngờ về cô gái nhỏ - như cách của một shinobi, nhưng sau khi theo dõi và quan sát cô, ông nghĩ rằng cô chỉ đơn giản là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường nhưng lại có một trái tim vàng. Cô bé là ơn trời của Naruto.

"Và rồi, cháu, ừm, đã ôm lấy cậu ấy, thực sự khó khăn vì Sakura-chan rất dễ thương," Naruto ngượng ngùng kết thúc câu chuyện với khuôn mặt đỏ bừng.

"Ta rất vui vì cháu đã vui vẻ, Naruto," ông nói một cách chân thành. "Con bé đang dạy cháu mọi thứ?"

Đôi mắt xanh của cậu sáng lên. "Vâng! Cậu ấy đã dạy Sasuke-teme và cháu cách đi trên cây và cháu đã luyện tập rất chăm chỉ, jiji! Cậu ấy nói đó là một kỹ năng cháu cần có trước khi trở thành Hokage."

Tất nhiên, ông biết Naruto đã nhận được những gợi ý và lời khuyên từ người bạn có mái tóc hoa thị của mình, nhưng những câu chuyện luôn thú vị hơn nhiều khi nghe từ lời kể của cậu bé.

"Cháu nói con bé đọc rất nhiều sách tại thư viện, hm?"

Naruto gật đầu. "Cậu ấy dành rất nhiều thời gian ở đó, jiji! Cháu không biết tại sao, đọc sách rất nhàm chán."

"Đọc sách rất quan trọng, Naruto," ông nói nhẹ nhàng. "Cháu có thể học được rất nhiều từ việc đọc sách. Bên cạnh đó, khi cháu trở thành Hokage, cháu sẽ phải đọc rất nhiều."

"Không!" Naruto hét lên, đưa tay để bịt tai lại. "Sakura-chan nói rằng cậu ấy sẽ giúp cháu làm thủ tục giấy tờ! Đợi đã, cậu ấy có nói không? Ack, cháu không nhớ! Chờ đã, không! Cháu nói rằng cháu sẽ làm cho Konoha thành một ngôi làng không cần giấy khi cháu làm Hokage!"

Niềm vui dâng tràn khi ông thấy cậu bé suy nghĩ miên man. "Xin lỗi, Naruto. Nhưng trừ khi cháu thay đổi lại toàn bộ hệ thống nhiệm vụ shinobi, nếu không thì chúng ta sẽ hết sạch cây, cháu bị mắc kẹt với giấy tờ."

Cậu ủ rũ. "Được rồi. Nhưng vì Sakura-chan nói rằng cậu ấy sẽ là người ủng hộ lớn nhất của cháu, cháu nghĩ rằng cháu có thể xử lý các giấy tờ."

Sarutobi mỉm cười. Ông thực sự đánh giá cao cô bé này.

--------------------------------------------------

Sakura ngồi khoanh chân trong phòng, thả lỏng các giác quan để thiền định sâu. Đó là một thứ mà Kakashi đã dạy lại cho cô trong thời gian họ chiến đấu cùng nhau, nó đã đẩy và kéo giới hạn dự trữ chakra của cô.

Cô không bao giờ biết rằng người thầy cũ của mình được sinh ra với mức chakra trung bình, đặc biệt là đối với một shinobi chuyên về ninjutsu. Anh đã chia sẻ cho cô quá trình thiền định của mình, nó cho phép các giác quan được sử dụng vượt quá khả năng bình thường, gần giống như việc mở cổng chakra. Đó là một thử thách cực kỳ vất vả, và khi cô hoàn thành, hệ thống của Sakura giống như một cái giếng trong sa mạc Suna, hoàn toàn trống rỗng. Nó chỉ có thể được thực hiện một lần một tuần, nhưng đã thấy được kết quả sau ba năm luyện tập liên tục.

Thở hổn hển vì kiệt sức, Sakura nằm trên sàn gỗ lạnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên.

Đã một tuần kể từ khi cô cứu mạng Uchiha Shisui, và với sự biết ơn của cô, vẫn chưa có cuộc thảm sát Uchiha. Không có dấu hiệu nào cho thấy genjutsu của Shisui đã được sử dụng với Uchiha, nhưng Sakura cho rằng nó đã được thực hiện một cách tuyệt mật. Konoha sẽ không bao giờ tiết lộ sự thật về âm mưu đảo chính của Uchiha.

Cô rùng mình vì ý nghĩ bất chợt, biết ơn vì khả năng đặc biệt của mắt Shisui không thể được sử dụng thường xuyên. Nó sẽ là một sức mạnh vô cùng nguy hiểm nếu nó nằm trong tay Danzo. Không có gì ngạc nhiên khi tương lai của cô trở nên như vậy sau cái chết của Shisui.

Nếu Shisui đã hoàn thành phần cuối của kế hoạch như Sakura đã yêu cầu, cứu gia tộc Uchiha, cô cần phải chuyển sang phần tiếp theo của kế hoạch.

Akatsuki.

Nhớ lại những kí ức về cuộc trò chuyện của mình với Jiraiya và Obito, Sakura lướt qua dòng thời gian một lần nữa trong đầu, phân tích tất cả các điểm quan trọng.

Thật đáng tiếc, nhưng Akatsuki không còn là nhóm đấu tranh hòa bình ở Ame dưới bàn tay của Yahiko. Danzo đã xong phần của mình trước khi chết, gián tiếp để tổ chức vào tay Nagato, người đã biến nó thành một tổ chức tội phạm săn Vĩ Thú.

Nguyền rủa ông ta. Danzo đang hủy hoại tinh thần của cô ngay cả khi đã chết.

Thở dài, cô tập trung một lần nữa. Hiện tại, các thành viên chính của Akatsuki là Nagato, Konan, Kakuzu, Sasori, Orochimaru và Obito. Kisame vẫn còn ở Kirigakure, và sẽ không trở thành bạt nhẫn trong hai năm nữa, Deidara cũng vậy. Hidan ở Yugakure, và chỉ gia nhập Akatsuki sau khi đối tác thứ tư của Kakuzu bị giết, không phải trong năm năm nữa. Và Itachi sẽ ở lại Konoha.

Sau đó là Hắc Zetsu. Cô nhăn nhó khi nghĩ đến cái tên này, đầu óc quay cuồng. Ý chí của Kaguya - kẻ chủ mưu bất ngờ của Akatsuki từ trước đến nay. Trong dòng thời gian trước, hắn đã bị phong ấn bởi Chibaku Tensei của Naruto và Sasuke, nhưng điều đó có nghĩa là phải đợi đến khi Kaguya được giải phóng và Tsukuyomi vô hạn được thực hiện. Không... cô không thể đợi lâu như vậy. Cô cần phải tìm một cách khác để phong ấn tên khốn đó.

Một suy nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu và cô giật mình nhận ra, không thể tin được cô gần như quên mất một chuyện.

Uchiha Obito đang đến Konoha.

Cô biết đó là đêm xảy ra cuộc thảm sát, anh đã hỗ trợ Itachi để đổi lấy việc gia nhập Akatsuki sau này của Itachi.

Bây giờ tình hình đang được kiểm soát chặt chẽ, Obito sẽ làm gì? Tự mình tàn sát gia tộc? Tại thời điểm này, Sakura không có Kakashi để giúp đồng đội của anh thoát khỏi hận thù, hoặc có Naruto để truyền cảm hứng cho người con trai đã mất tích một lần nữa bảo vệ Konoha.

Bây giờ, anh là kẻ thù của cô, không phải là người đàn ông đầy hối lỗi mà cô đã nói chuyện qua Edo Tensei.

Cắn ngón tay cái, cô đập nhẹ xuống sàn gỗ, sử dụng một ít chakra.

Kuchiyose no jutsu!

Sei và Mika xuất hiện, sau đó nhìn lên cô với vẻ thắc mắc. "Sớm vậy, Sakura-chan? Sự can thiệp của cô không diễn ra theo kế hoạch sao?"

Cô lắc đầu. "Tôi đã bỏ qua một điều gì đó có thể có vấn đề. Uchiha Obito sẽ sớm đến Konoha. Tôi biết Itachi sẽ là người tìm thấy anh ta, nhưng bây giờ cuộc đảo chính đã được giải quyết, chúng ta không biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Mọi sự phòng ngừa đều cần thiết."

Hai con thằn lằn đều gật đầu. "Chúng tôi sẽ truyền tin. Thời điểm anh ta đến lãnh thổ Konoha, chúng tôi sẽ báo cho cô."

Cô thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn cả hai."

Chúng biến mất sau khi cô dứt lời. Với tất cả chakra cô đang có, Sakura ngã gục xuống sàn, không thèm leo lên giường mà nhắm mắt lại rồi ngủ luôn.

Khi tuần thứ hai trôi qua, Obito cuối cùng đã xuất hiện.

Vào ban đêm, một luồng chakra tăng vọt khiến Sakura thức giấc, cô vừa mở mắt đã thấy Sei xuất hiện trên đầu giường của mình.

"Anh ta đang ở đây," con thằn lằn nói nhỏ. "Vừa qua biên giới Konoha và hướng về khu nhà Uchiha."

Thầm nguyền rủa, Sakura lao ra khỏi giường, cẩn thận để không đánh thức cậu bé tóc vàng đang ngáy ở phía bên kia giường. Trong tất cả những ngày Sakura mời cậu ngủ lại, Obito phải đến vào tối nay.

Với một kết ấn, một phân thân lập tức xuất hiện.

Nhanh chóng chạm vào ngăn kéo và rút một cuộn giấy quen thuộc, cô đặt một ít máu và chakra lên, mở bộ đồng phục Anbu của cô ra.

"Anh ta di chuyển như thế nào?" cô hỏi.

"Anh ta dường như không vội vàng mà đang di chuyển rất thận trọng."

Một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua trong lồng ngực khi phân thân của cô mở ra một lọ thuốc nhuộm tóc dạng bột và bôi lên các lọn tóc của cô. Thật may vì tóc cô đã được cắt ngắn.

Sau một vài giây im lặng, Sakura đưa tay ra cho Sei leo lên. Cô nhìn về phía phân thân của mình.

"Chăm sóc Naruto."

"Tất nhiên."

Gật đầu hài lòng khi phân thân chui vào trong chăn, Sakura liếc nhìn Sei trên vai cô, nhận được một cái gật đầu. Tập trung vào con dấu của Mika, Sakura vụt ra khỏi phòng.

Cô đáp nhẹ nhàng xuống khu rừng, ngay lập tức che giấu chakra và nhịp tim của mình. Mika nhảy khỏi vị trí của mình trên thân cây, đôi mắt hổ phách chớp chớp nhìn cô.

"Năm mươi mét về phía tây, Sakura-chan. Anh ấy sẽ đến ngoại ô của khu nhà Uchiha trong chưa đầy năm phút nữa."

Cô thở ra. "Cảm ơn."

"Giữ an toàn," con vật lẩm bẩm, trước khi cả hai con thằn lằn đều biến mất.

Không còn chỗ cho sự do dự, Sakura tiến về phía tây, che giấu mọi tiếng động với chakra. Không quá ba phút sau, một thanh kunai bay thẳng vào mặt cô.

Cô nghiêng đầu tránh, rút thanh kunai của mình ra khi một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô với thanh kiếm trong tay. Tiếng kim loại va chạm lớn khi Sakura truyền chakra vào lưỡi kunai của mình để tăng thêm độ sắc bén. Cô biết với cơ thể ở độ tuổi này, không cách nào có thể giữ anh bằng sức mạnh thể chất tuyệt đối.

"Khả năng che giấu sự hiện diện của ngươi tốt hơn nhiều so với những gì ta thấy ở Konoha Anbu khác, ta sẽ khen ngợi ngươi vì điều đó," Obito nói qua chiếc mặt nạ, giọng nói như bị bóp nghẹt và trầm xuống. "Ngay cả chữ ký chakra của ngươi cũng không thể giải thích được... nhưng ngươi đã đánh giá thấp ta khi tự mình đến."

Kim loại tách ra khỏi nhau khi cả hai nhảy lùi lại sau cú đánh thứ ba, tiếp đất ở hai bên đối diện của khu rừng. Họ ở rất gần với khu nhà Uchiha, Sakura tự hỏi liệu cuộc chiến ngắn ngủi này có ai cảm nhận được hay không.

"Tại sao ngươi ở đây?" cô hỏi, đã biết một phần của sự thật. Nhưng đây là một dòng thời gian khác và một hoàn cảnh khác. Cô không thể bỏ lỡ cơ hội. Cô đã hứa rằng ít nhất là như vậy.

"Điều đó," anh trả lời, "không phải là thứ ngươi nên quan tâm, xem như ngươi sẽ chết. Thời gian của ta ở đây không dành cho ngươi."

Sakura chuẩn bị tinh thần, đầu óc nhạy bén của cô nghĩ ra hàng chục kết cục khác nhau. Cô biết những kỹ thuật của Obito - chính anh đã nói với cô - nhưng điều đó đã không làm anh bớt nguy hiểm hơn vào lúc này.

"Những tổn hại có thể xảy ra với Konoha đều liên quan đến ta." cô trả lời đều đều. "Và ngươi là một trong số đó."

Cô lao vào anh, kunai giơ lên để tấn công. Đúng như cô đang mong đợi, cánh tay và toàn bộ cơ thể của cô xuyên thẳng qua anh.

"Nghe này," đôi mắt của Obito trở nên sắc bén, tròng đen của Edo Tensei khiến ánh mắt anh trở nên đáng sợ. "Khả năng biến cơ thể thành phi vật chất và dịch chuyển tức thời của tôi không thể sử dụng cùng một lúc. Đặc biệt là trong những năm đầu của Akatsuki, đó sẽ là kỹ thuật tôi dựa vào rất nhiều. Thời điểm tôi tấn công, tôi phải giữ dạng ban đầu. Đó là lúc em có thể ngăn chặn tôi. Đó, Sakura, là lúc em có thể khai thác điểm yếu của tôi."

Cô nghiến răng, biết trước kết cục rồi. Cô cần tiếp xúc vật lý, và không có cách nào cô có thể vượt qua anh với kỹ năng hiện tại như cha Naruto từng làm. Cô đã phải chịu một chấn thương.

Thanh kiếm của anh lao đến từ phía sau cô, hướng thẳng đến trái tim cô. Thay vì né tránh, Sakura hơi nghiêng một chút, và đưa tay ra đỡ.

Thanh kiếm đâm vào cô, chuôi của nó dính vào da cô. Trong cùng một lúc, tay cô nắm lấy cổ tay anh, tạo một ấn ký ở tay anh. Một biểu tượng lớn màu đen hiện ra dưới sự tác động của cô, và Obito ngay lập tức giật mạnh cánh tay mình lại, cầm lấy thanh kiếm. Máu chảy ra từ vết thương của cô, và cô cũng lập tức luân chuyển chakra để chữa lành vết thương đó.

Cả hai shinobi đều loạng choạng lùi về phía sau, Sakura gần như không đứng vững trước vết thương như thế. Cô không thể thở bình thường.

"Ấn kí," Obito rít lên, nhìn chằm chằm vào con dấu.

Đó là một vòng tròn nhỏ màu đen với một vòng xoắn ốc ở trung tâm, được chia đôi thành hai nửa bởi một đường dày đi qua nó theo chiều dọc. Đó là một con dấu đại diện cho đội của cô. Vòng tròn bên ngoài đại diện cho gia tộc của cô, vòng xoắn ốc cho Naruto và đường cắt làm đôi cho Sasuke. Kakashi là người vẽ ra nó.

"Bất ngờ quá," cô nghiến răng, mỉm cười sau chiếc mặt nạ mặc dù anh không thể nhìn thấy.

Cô vụt về phía anh, cảm thấy sự kéo mạnh của ấn kí. Rõ ràng thận trọng về những gì ấn kí đã làm, Obito di chuyển về thế phòng thủ. Họ dồn vào những đòn tấn công mạnh mẽ, và cây cối xung quanh họ bắt đầu uốn cong với lượng chakra trong không khí.

Vào lần tấn công thứ tám của cô, Sakura dồn chakra vào nắm tay trái của mình, tấn công bằng tay phải. Khi thanh kiếm của anh hướng đến nhằm tấn công cô, Sakura biến mất và xuất hiện trở lại trên đầu anh.

Anh là người có phản ứng cực nhanh, nhưng không đủ. Nắm đấm cô đập mạnh vào vai trái của anh, chắc chắn xé nó ra khỏi hốc và làm gãy xương. Obito loạng choạng và dịch chuyển ra xa với Kamui, sau đó xuất hiện sau cô cả chục mét.

"Hiraishin," anh khạc nhổ, rõ ràng đã nhận ra kỹ thuật này. "Đối với một đứa trẻ như ngươi học được nhẫn thuật của Đệ Tứ - ta thừa nhận nó ấn tượng, nhưng nó không đủ."

Tất nhiên nó rất ấn tượng. Tất cả mọi người đã giúp tôi hoàn thiện nó.

Anh vung tay về phía cô, một loạt các vũ khí khác nhau bay ra từ tay áo - không nghi ngờ gì, từ không gian Kamui của anh - và cô vụt đi, sau đó đứng cách đó một trăm feet.

Có một cái gì đó thoáng qua và Obito xuất hiện sau lưng cô, thanh kiếm vung xuống với tốc độ đáng kinh ngạc. Cô vụt đi một lần nữa, nhưng anh cũng theo cô dễ dàng. Sakura dẫn anh vào một cuộc rượt đuổi, phản công khi có thể và né tránh khi không thể.

Cô biết mình không thể tiếp tục chuyện này mãi. Chakra của cô sắp cạn kiệt, và cơ thể nhỏ hơn của cô chỉ đơn giản là không thể theo kịp một cơ thể đã phát triển đầy đủ của anh.

Trước khi cô có thể vụt đi một lần nữa, vết thương của cô bị rách ra khiến cô vấp và đầu gối trái của cô đập vào cành cây rậm rạp mà cô đang đứng.

Điều này rất tệ.

Thanh kiếm của anh bay xuống, và trước khi nó có thể tấn công cô, một tiếng va chạm vang lên bên tai cô khi hai thanh kiếm va chạm.

Bị sốc, mắt cô đảo sang trái không nhìn thấy ai khác ngoài Uchiha Itachi đỡ đòn của Obito, Sharingan đỏ rực.

Cô thậm chí còn không cảm nhận được Itachi đang đến.

Hoặc là cô thực sự mất phương hướng, hoặc Itachi tốt như vậy. Cô kết luận đó là do cả hai.

Obito nhảy lùi lại để tạo ra khoảng cách giữa họ, hạ thấp thanh kiếm.

"Uchiha Itachi," anh nói. "Ta nên mong đợi. Ngươi có biết ta là ai không?"

Trong một thời gian ngắn, Itachi không nói gì, chọn cách quan sát. "Ngươi tự xưng là Uchiha Madara."

Nếu cô không biết rõ hơn, Sakura sẽ đồng ý. Obito đã để tóc dài để nó giống với tổ tiên của mình, và một Sharingan quay tròn sau cái lỗ hở trên mặt nạ rực lửa của anh ta.

"Ta là Uchiha Madara," anh nói chắc nịch, và Sakura tự hỏi anh đã luyện tập cách nói đó bao nhiêu lần. "Konoha này đã quay lưng lại với ta. Ngôi làng mà ta chắc chắn sẽ tiêu diệt bằng cách sử dụng tình trạng bất ổn của gia tộc bị bỏ rơi của ta."

Itachi cứng người. "Cuộc đảo chính đã được vô hiệu hóa. Sẽ không có xung đột."

Rõ ràng là không biết tin tức đó, Uchiha lớn tuổi hơn sững sờ.

"Một sự xấu hổ sâu sắc," Obito nói. "Ngôi làng này đang lãng phí cùng với gia tộc."

"Những thay đổi đang diễn ra theo thứ tự," Itachi nói với sự tự tin. "Tất cả chúng tôi sẽ bảo vệ Konoha như một."

Sau một lúc im lặng, Obito dường như rút lui. Thật không khôn ngoan nếu cố gắng đánh chiếm toàn bộ ngôi làng, ngay cả khi anh cực kỳ mạnh mẽ. "Thật nhanh để quên đi mối thù hận tám năm trước. Rất tốt. Nhưng việc này còn lâu mới kết thúc, hãy nhớ điều này, Uchiha bé nhỏ. Sẽ luôn có chiến tranh ở phía trước."

Với một vòng xoáy bị bóp méo của Sharingan bên trái, Obito đã biến mất với Kamui của mình.

Sakura thở ra một hơi, trong lúc cuộc trò chuyện ngắn gọn của họ diễn ra, cô băng bó vết thương của mình một lần nữa; cô ngước lên, thấy Itachi đang nhìn mình.

Cô nhanh chóng nhìn chằm chằm giữa mắt anh. Không đời nào cô sẽ có một trận chiến với Itachi mà vẫn còn sống trong tình trạng hiện tại của cô. Anh có thể chưa thức tỉnh Mangekyo Sharingan của mình do sự tồn tại tiếp tục của Shisui, nhưng nó không làm cho anh bớt đáng sợ hơn.

"Cậu là Anbu đã cứu mạng Shisui," cuối cùng Itachi nói. Kunai của anh vẫn còn đang nắm chặt trong tay, và cơ thể anh căng thẳng, sẵn sàng di chuyển nếu cần thiết.

Cô suy nghĩ. "Cuộc sống là một sự đánh giá quá cao, Itachi-san. Tôi chỉ đơn thuần trả lại những gì ban đầu là của anh ấy."

"Cậu là ai?"

"Một shinobi của Konoha," cô nói một cách nghiêm túc. "Tôi chỉ có thể nói với anh như thế. Cảm ơn vì đã giúp tôi."

Anh im lặng thêm một lúc nữa trước khi trả lời. "Có một lệnh bắt giữ cậu. Hokage-sama muốn gặp cậu."

Tất nhiên rồi. Cô không mong đợi giết một ủy viên cấp cao hội đồng và dễ dàng thoát khỏi nó. Nhưng cô phải rời đi ngay bây giờ.

"Tôi e rằng tôi không thể theo anh được," cô nhẹ nhàng trả lời.

Đột nhiên, cả hai shinobi đều di chuyển, hình dạng của họ trở nên sinh động. Bàn tay của Itachi vươn tới muốn chộp lấy cô, và cô cảm nhận được luồng chakra quen thuộc khi tập trung vào con dấu trong phòng. Ngay trước khi tay anh sắp chạm tới cô, Sakura vụt ra khỏi khu rừng.

Cô tiếp đất một cách bất ngờ trong phòng, vết thương vẫn còn bỏng rát ở ngực. Cô thở gấp, một bên phổi không thể hoàn toàn làm được nhiệm vụ của nó.

Phân thân của cô lập tức thức dậy trước tiếng động, trượt ra khỏi giường. Không nói lời nào, phân thân đã tự biến mất, và Sakura cảm thấy nhẹ nhõm khi lượng chakra của phân thân quay trở lại.

Lấy cuộn giấy lưu trữ, cô tự lê vào phòng tắm, cần rửa sạch máu trên người.

Cô chắc chắn sẽ không đến Học viện vào ngày mai, đó là điều chắc chắn.

--------------------------------------------------

Có điều gì đó để nói khi Itachi trở về nhà sau một nhiệm vụ vào hai năm trước và không thấy Sasuke ở nhà.

Một điều mà chưa từng xảy ra trước đây.

Em trai của anh sẽ luôn ở nhà chờ anh trở về, háo hức yêu cầu được luyện tập. Cho dù Itachi đã từ chối cậu bao nhiêu lần, cậu vẫn tiếp tục nhấn mạnh vấn đề này.

"Itachi, mừng con trở về."

Anh quay lại đối mặt với mẹ mình, gật đầu chào. "Sasuke đâu ạ?"

Biểu cảm của bà đã thay đổi thành vui vẻ và Itachi gần như cau mày. "Có lẽ là ra ngoài luyện tập."

Bà có lẽ đang trêu chọc anh, và anh biết điều đó. Từ chối thuận theo ý định của bà, anh hỏi, "Một mình?"

Đôi mắt bà lấp lánh với sự tinh nghịch. "Ah, con không ở đây để nhìn thấy điều đó, nhưng hai tuần trước, Sasuke đã được đưa về nhà trong tình trạng bất tỉnh trên lưng của một cô bé."

Một cái gì đó trong bụng anh ngay lập tức thắt lại khi nghĩ đến điều đó.

"Không có gì tệ cả, Itachi," Mikoto nói với một chút vui vẻ. "Sasuke chỉ đơn giản là đã kiệt sức khi chiến đấu với cô bé ấy. Bọn trẻ đã cược rằng nếu thằng bé thắng, cô bé kia sẽ thừa nhận rằng thằng bé giỏi hơn cô bé, và nếu cô bé thắng, Sasuke sẽ phải tập luyện với họ."

Itachi xử lý lời nói của mẹ mình, nhớ lại rằng Sasuke mới bắt đầu học tại Học viện sáu tháng trước. Có một sự ngạc nhiên trong lời nói này, vì anh cho rằng Sasuke là người giỏi nhất trong lớp.

"Họ là ai?"

"Tên cô bé ấy là Haruno Sakura, và bạn của cô bé... Uzumaki Naruto."

Tên của cô bé không gây ấn tượng trong trí nhớ anh, nhưng cái tên sau là một cái tên mà tất cả Anbu đều biết.

Vật chứa Cửu Vĩ.

"Cô ấy đã đánh bại Sasuke?" Anh hỏi.

Mikoto mỉm cười. "Một cách công bằng. Con nên nhìn thấy em trai mình khi thằng bé tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Thằng bé đã đi luyện tập và tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ bị đánh bại bởi cô bé tóc hoa thị một lần nữa. Thằng bé luyện tập với họ mỗi ngày sau khi giờ học kết thúc."

Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. "Ở đâu?"

"Sân tập số ba. Tại sao con không đi đón thằng bé cho bữa tối, Itachi?"

Anh cũng đã định làm như vậy.

Đi về phòng, anh bỏ túi nhiệm vụ của mình và thay một bộ quần áo sạch sẽ thường ngày, sự tò mò trong tâm trí anh tăng lên khi anh di chuyển một cách máy móc.

Tạm biệt mẹ mình, Itachi nhảy lên mái nhà, hướng tới sân tập số ba.

Trong vòng vài phút, anh đến gần con sông chảy qua sân tập và đáp nhẹ lên trên mặt nước. Với bước chân im lặng, anh đi về phía khu vực trống, đã nghe thấy những giọng nói qua không khí, em trai anh là một trong số đó.

"Bắt lấy cậu ta, Sakura-chan! Sasuke-teme cậu sẽ thua thôi!"

Một tiếng càu nhàu vang lên. "Im đi, dobe! Tớ có cần phải đánh vào mặt cậu một lần nữa không?"

"Này! Đó là do cậu may mắn! Tớ hoàn toàn có thể đánh bại cậu vào ngày mai!"

Itachi chăm chú nhìn từ cuối sông, một phần bị che phủ bởi cây cối xung quanh. Uzumaki Naruto ngồi khoanh chân ở gốc cây lớn, hai tay điên cuồng cử động và hét cổ vũ cho hai người hiện đang đánh nhau giữa sân tập.

Mắt anh chuyển đến Sasuke trước, ngạc nhiên khi thấy cậu bé đổ mồ hôi rất nhiều, trông mệt mỏi và bẩn thỉu với những vết xước trên khắp da. Tuy nhiên, đồng đội của cậu trông hoàn toàn không lúng túng.

Như mẹ anh đã nói, cô bé có mái tóc màu hồng sáng được cắt ngắn, thậm chí còn ngắn hơn so với Sasuke. Đôi mắt xanh lục của cô tập trung vào đối thủ trước mặt, nhưng đôi môi lại nhếch lên thành nụ cười.

Cô di chuyển nhanh nhẹn, uyển chuyển hơn nhiều so với em trai nhỏ của anh, tránh các đòn tấn công của Sasuke và phản công lại một cách nhẹ nhàng.

Cô bé giỏi. Anh có thể hiểu cách Sasuke đã thua cuộc.

"Ah! Anh là ai!"

Anh quay đầu lại trước giọng nói của Naruto, thu hút sự chú ý của hai người trên sân.

Đôi mắt của Sasuke sáng lên, dừng bước. "Aniki!"

Mặt khác, cô bé không có ý định dừng lại và vung chân thực hiện một cú quét hoàn hảo, khiến Sasuke ngã ngửa với một tiếng gầm gừ.

"Sakura, đồ lừa đảo! Tớ đã bị phân tâm!"

Cô cười toe toét. "Một shinobi phải tận dụng mọi cơ hội, cậu biết không? Đó không phải là lỗi của tớ, cậu cần chú ý đến xung quanh hơn."

Môi Itachi định nhếch lên trước câu nói đó, nhưng anh đã kìm lại sự thích thú của mình. "Cô ấy nói đúng, Sasuke. Hãy chấp nhận thất bại của mình."

Cậu rên rỉ một cách đáng thương trước khi đứng dậy. "Tại sao anh ở đây, aniki?"

"Kaa-san nói anh đón em về trước khi em quên bữa tối," anh dễ dàng trả lời.

"Em sẽ không quên!" cậu phản đối. "Em sắp đánh bại Sakura-"

"Phải, teme!" Naruto hét lên.

Trước khi Sasuke có thể phản bác, Itachi đã cắt ngang. "Sasuke, sao em không giới thiệu anh với bạn bè em?"

Vẻ mặt cau có của cậu không giảm bớt khi cậu chỉ ngón tay về phía Naruto. "Đó là dobe, Naruto. Và đó là Sakura. Họ... Họ là bạn học của em. Dobe, Sakura, đây là aniki của tớ, Itachi."

Naruto hét lên một tiếng 'Này!' đáp lại trong khi Sakura chỉ thở dài, xoa trán.

Không thể kìm lại nụ cười của mình, anh vò bụi bẩn ra khỏi mái tóc của Sasuke. "Anh rất vui vì em đã tìm thấy những người bạn tốt, Sasuke."

Ngay lập tức cậu đỏ mặt, biết rằng đó là điều mà Sasuke không bao giờ thể hiện. Itachi hiểu em trai mình. Hiểu rõ rằng cậu không có bạn bè cùng tuổi bên ngoài gia tộc.

Nhưng có vẻ như những người bạn của cậu là người kết bạn với cậu trước.

"Rất vui được gặp anh, Itachi-san," Sakura nói, một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cô. "Hãy tha lỗi cho em vì đã đánh em trai anh xuống đất."

"Sakura!" Sasuke hét lên, mặt vẫn đỏ bừng.

Cô cười. "Tớ chỉ nói sự thật, Sasuke-chan, bây giờ thì cậu lại đây."

Sasuke trông như thể sẽ phản đối, nhưng sau một tiếng thở dài cam chịu, cậu đi về phía cô bé, chìa cánh tay trái của mình ra.

Itachi ngạc nhiên nhìn Sakura đặt lòng bàn tay lên vết xước trên cẳng tay cậu, bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh lục. Sau một lúc tập trung, vết thương đã mờ dần.

Rõ ràng đó là một thói quen tốt của họ khi Sasuke đưa vết thương của mình, và Sakura chữa lành chúng. Anh có thể nói kỹ thuật của cô không quá hoàn hảo trên bất kỳ phương diện nào, nhưng đó là một khởi đầu ấn tượng với một đứa trẻ ở độ tuổi đó. Một cảm giác tò mò mới hình thành trong tâm trí anh khi anh nhìn cô chữa lành một cách hiệu quả. Anh biết việc học y thuật rất khó khăn và vất vả, nó đòi hỏi sự kiểm soát chakra gần như hoàn hảo.

"Sakura-san, em học y thuật ở đâu vậy?"

Cô lúng túng vì mất tập trung, đôi mắt đột nhiên mở to. Sau một lúc, cô cười toe toét. "Ừm, kaa-san đã dạy em khi em nói với bà ấy rằng em muốn trở thành một y nhẫn. Em chưa giỏi bằng bà ấy nhưng em có thể chữa lành những vết thương nhỏ."

"Yeah, vì cậu ấy đã luyện tập rất nhiều với teme và em!" Naruto vui vẻ nói.

Itachi ghi nhớ những lời của cô. "Em không đến từ một gia tộc shinobi phải không?"

Cô lắc đầu. "Kaa-san là một bác sĩ trong bệnh viện, và tou-san của em là một thường dân."

Thú vị.

Khi Sakura chữa trị xong, Sasuke càu nhàu, lẩm bẩm câu 'cảm ơn' trong khi kéo áo lại.

"Giờ thì về thôi?" Anh hỏi.

Sasuke gật đầu, nhảy đến bên cạnh anh. Cậu quay lại nhìn bạn học, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Sasuke!" Sakura vẫy tay.

"Yeah, teme," Naruto cắt ngang, khoanh tay. "Tớ sẽ đánh bại cậu vào ngày mai."

Nụ cười của cậu biến thành nụ cười nhếch mép khi nhìn về phía cậu bé tóc vàng. "Ừ. Tạm biệt dobe. Đi làm bài tập về nhà của cậu đi."

Tiếng hét phản đối của Naruto đã vang vọng khắp sân tập khi Itachi dắt em trai mình về phía khu nhà, liếc nhìn nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt cậu suốt quãng đường trở về nhà.

--------------------------------------------------

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả Elesrea

| Thái Bình | 25.2.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro