60 | HE CALLS ME LOVE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Má ơi, con không tìm thấy chiếc khăn quàng cổ của con đâu hết!"

"Má ơi, mũ của con đâu rồi!"

"Cole, khăn của con ở trên ghế, Liam, mũ của con ở trên bàn ăn." Hai cậu bé hối hả đi thu dọn đồ đạc, trong khi mẹ chúng bước vào căn phòng mà bà đã định vào.

"Flo, con đã thay quần áo chưa vậy?" Y/n hỏi, nhìn con gái mình mặc áo khoác.

" Rồi ạ!" Flora nói với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Cô nhặt chiếc mũ của mình lên, màu sắc Bungari phù hợp với trang phục cô chọn. Y/n gật đầu rồi bước ra khỏi phòng thì đụng phải chồng mình.

"Em yêu, sơn mặt đâu rồi?" Fred vừa hỏi vừa đặt tay lên vai vợ để giữ cho cô khỏi ngã.

"Có lẽ nó ở trong ví trang điểm của em, anh kiểm tra xem". Fred gật đầu và đặt một nụ hôn lên má cô trước khi chạy đi tìm sơn vẽ mặt.

Hỗn loạn là từ để miêu tả cái gia đình này mỗi dịp đi đâu đó - Y/n luôn là người duy nhất biết mọi thứ ở đâu, bốn đứa trẻ nhà cô, nếu tính cả Fred, luôn phải chạy đến và hỏi cô xem đồ đạc của họ được cất ở đâu. Tuy nhiên, cô không bận tâm về điều đó. Suy cho cùng thì đó cũng là một phần công việc của một người mẹ. Ngoài ra, miễn là họ đến đúng giờ - điều đáng ngạc nhiên là luôn luôn như vậy - cô ấy thấy ổn với điều đó.

"Fred, anh yêu, anh đã lấy lều chưa thế?" Y/n hỏi khi cô bước vào phòng và thấy người đàn ông đang cố gắng tự vẽ mặt mình trong khi nhìn vào gương.

"Xong xuôi rồi, anh để nó trong cốp xe rồi," Fred nói rồi quay sang nhìn vợ mình "Em giúp anh vẽ thứ này với"

Y/n cười khúc khích và bước tới, cầm lấy cọ và màu sắc. Cô sửa đôi mắt vẹo của anh, sau đó bắt đầu tô màu, bắt đầu từ màu trắng bao phủ toàn bộ trán anh, sau đó là màu xanh lá cây trải dài trên mắt và mũi anh, và cuối cùng là màu đỏ trên miệng và cằm anh. "Lần World Cup đó em cũng vẽ màu cho anh thì phải" Y/n vừa nói vừa làm.

"Đúng rồi," Fred đồng tình. "Tự dưng anh thấy mình già rồi."

"Tụi mình còn chưa tới bốn mươi, chúng ta chưa già đến thế đâu."

"Nhưng chúng ta đang già đi!" Fred phàn nàn. "Mặc dù vậy, có lẽ em vẫn sẽ luôn xinh đẹp dù có già đi, nên anh hiểu tại sao em không lo lắng về tuổi già rồi."

Y/n đỏ mặt, đánh nhẹ vào ngực anh, đóng nắp sơn lại rồi cất đi. Cô cảm thấy má mình đỏ bừng trước lời nhận xét của anh, mỉm cười trước cách Fred vẫn có thể khiến cô đỏ mặt sau bao nhiêu năm ở bên nhau. Đối với cô, điều đó có nghĩa là tình yêu giữa họ vẫn luôn nồng nhiệt như thuở đầu.

"Những người khác có đợi chúng ta ở sân vận động không?"  Y/n hỏi, kéo khóa túi trang điểm của mình lại.

"Ừ, Hermione đã gọi điện trước đó và nói với anh như vậy," Fred nói với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. "Anh tự mình trả lời điện thoại đấy!"

Y/n cười. "Cuối cùng, sau bao nhiêu năm! Em tự hào về anh, Freddie." Cô nhón chân hôn lên cổ anh, không muốn môi mình dính màu trên mặt anh. Y/n đánh giá cao nỗ lực mà anh ấy đã bỏ ra để học cách làm một số việc mà Muggle làm, chẳng hạn như học cách sử dụng điện thoại và mua TV. Tuy nhiên, điều làm cô ngạc nhiên là anh ta nhất quyết phải lấy bằng lái xe, nhưng đó có thể là vì anh ta không muốn cảm thấy thua kém Ron, người cũng đã làm như vậy.

"Tất cả mọi người đã sẵn sàng chưa?" Fred hỏi khi nhìn một lượt qua gia đình mình. Bọn họ đã đi giày và lấy áo khoác, giờ đã sẵn sàng rời đi. “Có phải chúng ta đang quên điều gì đó không?”

"Không, chúng tôi có mọi thứ ở đây."

"Cole, đặt cái bệ toilet xuống, chúng ta sẽ không mang theo thứ đó đâu."

"Nhưng tụi con phải cho Fred xem!"

"Liam, không."

"Nhưng mà-"

"Má đã nói không rồi mà."

Cặp song sinh thở dài. "Thôi được rồi ạ." Cole đặt bệ toilet xuống, vuốt ve nó. Y/n không thể tin rằng họ thực sự đã cho nổ tung một cái bồn cầu trong năm đầu tiên và gửi cho Fred và George chiếc bồn cầu làm quà.

"Em không nghĩ chúng ta quên gì nữa đâu." Y/n quay lại câu hỏi của chồng.

"Chúng ta nên ra ngoài ngay bây giờ, sắp muộn rồi."

Chuyến xe đến sân vận động thật vui vẻ, tràn ngập tiếng hát theo những bài hát của Disney. Cô út, Flora, đặc biệt yêu thích bài "Let It Go", vì vậy cả nhà phải nghe lại vài lần, khiến các anh trai cô không vui tẹo nào.

Y/n đã giúp Fred trả phí cho người Muggle chủ trại khi họ đến, sau đó nhanh chóng đến chỗ của họ và dựng lều, lần này là bằng phép thuật. Sau đó họ tiến về phía lối vào sân vận động.

"Ôi anh Fred!"

"Ôi em George!"

Cặp song sinh ôm nhau như thể đã lâu không gặp, mặc dù hôm qua họ mới gặp nhau ở nơi làm việc. Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận ra mình đang mang những màu sắc khác nhau.

"EM CỔ VŨ BRAZIL Á?"

"ANH CỔ VŨ BULGARIA SAO?"

Fred Weasley II tham gia cùng hai anh em họ song sinh của mình, Cole và Liam hào hứng kể cho em họ nghe về những trò nghịch ngợm mà họ đang lên kế hoạch cho năm thứ hai sắp tới tại Hogwarts và cách họ sẽ khủng bố Filch - Y/n nghĩ rằng ông ấyxứng đáng được nghỉ ngơi, Filch đã ở trường này lâu lắn rồi.

Gia đình Potter đến ngay sau đó, Ron, Hermione, Bill và Fleur cũng theo sau. Percy và Audrey đến sau đó, rồi Charlie đến cùng với Molly và Arthur. Khi cả đại gia đình Weasley đã tập trung lại, họ tiến lên khu vực trên cùng, nơi Hermione đã giành được chỗ ngồi cho mọi người.

Khi đang bước lên chỗ ngồi, Y/n nhận ra một người với mái tóc vàng quen thuộc đang ngồi cạnh vợ và con anh - Draco và cô là đồng nghiệp ở Văn Phòng Thần Sáng, nhưng cậu chưa đề cập đến việc mình cũng sẽ tham dự trận chung kết World Cup. Cô gật đầu chào hỏi Draco khi anh bắt gặp ánh nhìn của cô, và cô nhận lại một cái gật đầu.

"Nhưng Viktor Krum có trong đội cơ mà! Rõ ràng Bulgaria sẽ thắng chắc rồi!" Fred cố gắng lý luận với em trai mình, nhưng cả hai vẫn đang tranh cãi về sự bất đồng quan điểm của mình.

"Sao hai người không thử đặt cược đi?" Y/n đề nghị, chen vào giữa hai người.

Cặp song sinh nhìn cô, rồi lại nhìn nhau và nhếch mép cười. "Được thôi. Ai thua sẽ phải làm người hầu cho người kia trong một tháng," Fred khoanh tay gợi ý.

"Thôi nhé, cái này hơi trẻ con rồi-"

"Chấp nhận kèo." Hai người bắt tay nhau khiến Y/n thở dài.

Cuối cùng họ cũng ngồi vào chỗ của mình và cặp song sinh ngồi cạnh nhau, khoe khoang về những gì họ sẽ bắt người kia làm khi họ giành chiến thắng. Y/n bất lực trước hai người, hạnh phúc vì họ không hề thay đổi chút nào.

Cô thấy thật kỳ lạ khi mình biết hai người họ từ khi mới 11 tuổi. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ Muggle không biết gì và họ đã đến để bảo vệ cô ấy. Họ trở thành những người bạn thân nhất của cô, hơn nữa cô còn đã kết hôn với một trong số họ, anh ấy cũng yêu cô. Họ đã cùng nhau trải qua một cuộc chiến khốc liệt và cùng nhau sống sót trở về. Thật đáng sợ khi chứng kiến ​​biết bao cái chết và sự hủy diệt, vậy mà họ vẫn tìm được ý chí để giữ được nụ cười như ngày hôm nay.

Cô dựa vào vai Fred khi bình luận viên, không ai khác chính là Lee Jordan, thông báo về sự xuất hiện của các linh vật Bulgaria, quảng cáo vụt tắt, đây là quảng cáo về Tiệm giỡn của gia đình họ. Fred nhìn cô và hôn lên đỉnh đầu cô rồi nói. “Mọi chuyện ổn chứ, tình yêu?”

Y/n mỉm cười, nhìn anh và đặt một nụ hôn nhanh lên môi anh. Cole và Liam, những người đã nhìn thấy ba má mình như vậy không khỏi nhăn mặt khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng ba má họ nào có để ý. "Mọi thứ đều hoàn hảo."

Thật kỳ lạ, Y/n nghĩ khi quay lại nhìn tiên nữ Veela nhảy múa xung quanh. Thật kỳ lạ là cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn ở đây, sống khỏe mạnh và hạnh phúc, và anh ấy vẫn gọi cô là tình yêu.
(and he still calls me love)

                        Hết truyện

P. S. Bulgaria đã thắng World Cup. George không vui chút nào.

-----------------
Haizz, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng sau hơn 3 năm bộ truyện dịch cũng đã hoàn thành với cái kết mĩ mãn👏👏👏. Đây là một hành trình đáng nhớ với riêng mình và cá nhân mình cũng đã tự đúc kết được thêm nhiều kinh nghiệm và kiến thức.
Mình rất vui vì bộ truyện được các bạn đón nhận nhiệt tình hơn so với mong đợi của mình, tuy nhiên mình cũng hơi hụt hẫng vì sau này, sẽ không còn thêm những khoảnh khắc cùng cặp đôi này nữa.....
Nhưng dù sao thì, hành trình với Fred đã khép lại. Trong tương lai mình sẽ tiếp tục đồng hành cùng các bạn tiếp nhé. Một lần nữa,....

Cảm ơn sự đón đọc của các bạn❤

END 22:17. 2/4/2024. GOODNIGHT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro