25 | MỤ CÓC HỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fred, George, Y/n và Lee ngồi ăn sáng trong Đại sảnh đường, xem thời khoá biểu năm học mới của họ. Năm nay Y/n lại có năm lớp, Lee đã giảm một lớp, nên bây giờ cậu ấy có bốn lớp và cặp song sinh có ba lớp. Mục đích duy nhất của hai anh em họ lúc này là vì Molly sẽ chẳng để họ yên nếu họ bỏ học ngay từ đầu năm.

Rất may, tất cả bốn người họ đều có Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng cũng không may, đây lại là lớp học đầu tiên của năm, giống như năm ngoái. Y/n rất lo lắng, vì họ sẽ là lớp đầu tiên làm quen chính thức với Umbridge.

Y/n và Fred quyết định ngồi cùng với nhau trong các lớp học mà họ cùng tiết, trong đó có phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Họ ngồi ở phía sau lớp, giống như hàng năm, và Lee và George ngồi trước họ, cùng nhau. Lớp học bắt đầu từ từ chật kín học sinh, Giáo sư cũng đến không lâu sau đó.

Mụ ta nhìn quanh lớp, như thể đang tìm ai đó. "Trước hết, ai là Fred và George Weasley nhỉ?"

Fred đơ người, ngạc nhiên trong một giây, George cũng vậy, nhưng ngay sau đó, nụ cười nhếch mép xuất hiện trên mặt họ. Nụ cười ấy thể hiện sự tự hào như thể nói rằng bà ta đã biết họ rồi, và điều đó còn cho thấy mức độ nổi tiếng của họ. Mặc dù Y/n không thể không tự hỏi làm thế nào mà bà ta biết được cặp song sinh.

"Fred và George Weasley?"

Cặp sinh đôi giơ tay, hai người đồng thời nói. "Là tụi em."

"Tốt lắm." Y/n và Umbridge chạm mắt nhau trước lời nói của giáo viên. "Và hai người bên cạnh các trò, liệu họ có phải là bạn của 2 trò không?"

Lee và Y/n đơ người, nhưng nhanh chóng trả lời bằng một câu không đồng bộ, "phải ạ."

"Tôi vui lòng yêu cầu bốn trò ngồi ở đầu lớp học," Umbridge nói, chỉ tay vào hai chiếc bàn trống ngay trước mặt. Bốn đứa nhìn nhau trước khi thu dọn đồ đạc và chuyển sang chỗ ngồi mới. Có phải mụ ta chỉ đơn giản muốn lấp đầy các chỗ trống?

Umbridge lấy cây đũa phép của mình ra và hướng nó về phía bảng đen, những từ xuất hiện khi cô ấy nói. "Kì Thi Pháp Thuật Tận Sức," Umbridge nói và quay mặt về phía học sinh. "Hay thường được gọi là N.E.W.T" Giọng của mụ cực kỳ cao, khiến hầu hết học sinh khó chịu. "Hãy học tập chăm chỉ và các trò sẽ được khen thưởng. Nếu không làm như vậy và hậu quả có thể rất ... nghiêm trọng." Biểu hiện của mụ ta trông có vẻ quá ư là ngây thơ so với một người làm việc cho Bộ, điều này khiến Y/n càng nghi ngờ bà ta hơn.

Mụ vẫy đũa phép, những cuốn sách trước đó xếp sau lưng bắt đầu lơ lửng trong không trung và hướng về phía học sinh. Y / n và Fred là một trong những người đầu tiên nhận sách, Y / n nhặt nó lên và xem trang bìa. Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ được viết trên trang bìa, khiến Y/n và Fred có vẻ bối rối.

"Các hướng dẫn trước đây của các trò trong môn học này không đồng đều một cách đáng lo ngại." Mụ nói và cả lớp lại nhìn. "Nhưng các trò sẽ rất vui khi biết rằng kể từ bây giờ chúng ta sẽ tuân theo một khóa học Quốc phòng Pháp thuật được Bộ Quốc phòng phê duyệt và có cấu trúc cẩn thận."

Y/n mở cuốn sách, bắt đầu liệt kê qua nó. Nhận ra điều gì đó, cô giơ tay lên trời và Umbridge chỉ vào cô. "Vâng?"

"Thưa giáo sư, trong này không có các câu thần chú hay do em có chút nhầm lẫn vậy?" Y/n hỏi.

Umbridge cười lớn. "Sử dụng phép thuật sao? Tôi không thể tưởng tượng được tại sao trò lại cần sử dụng phép thuật trong lớp học của tôi."

"Vậy thì chúng ta sẽ không sử dụng phép thuật sao?" George hỏi, đóng sách lại.

"Các trò sẽ được học về cách bảo vệ các phép thuật một cách an toàn, không có rủi ro", giáo sư nói.

"Nhưng nếu chúng ta bị tấn công, việc sử dụng phép thuật ít nhất sẽ giúp chúng ta an toàn hơn" Fred đột ngột nói.

Umbridge cáu kỉnh. "Học sinh cần giơ tay trước khi phát biểu trong lớp học của tôi." Bà ta gần như hét vào mặt anh, sau đó lại trưng ra bộ mặt thảo mai. "Trong mắt Bộ Pháp thuật, kiến ​​thức lý thuyết là tất cả những gì tất cả các em cần để vượt qua kỳ thi của mình và suy cho cùng, đây là tất cả những gì trường học sẽ dạy các em!"

"À vâng, nhưng lý thuyết sẽ giúp tụi em như thế nào ở ngoài kia ạ?"
Y/n hỏi mà không giơ tay.
"Không có gì ngoài đó cả," Umbridge gần như lườm Y/n. "Và nếu có, ai có thể tưởng tượng ra việc tấn công lũ trẻ như chính trò chứ?"

Mọi người đều biết câu trả lời, nhưng không ai dám nói ra. Khi Umbridge nhận thấy mình đã thắng, mụ hướng dẫn học sinh mở sách và bắt đầu đọc chương đầu tiên trong khi ghi chép. Các sinh viên tuân theo mà không nói thêm một lời nào.

-------------

"Thật không thể tin được!" Y/n phàn nàn khi cô và mọi người ra khỏi lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. "Chúng ta phải chuẩn bị như thế nào cho kì thi N.E.W.T khi bà ta bắt chúng ta học những thứ kiến thức của năm nhất chứ!" Cô rất biết ơn lớp học tiếp theo của họ là môn Biến hình, nơi họ có thể mách lẻo với giáo sư McGonagall về Umbridge.

"Bồ nói đúng," Fred đồng ý, vòng tay qua người bạn gái của mình. "Nhưng, mình có phải là người duy nhất nghĩ rằng bà ta trông như một con cóc không?" Điều này làm cho tâm trạng mọi người khá hơn, kiếm được một tiếng cười của bốn thiếu niên.

"Sẽ rất vui nếu chơi khăm bà ta, anh có nghĩ vậy không?" George hỏi và ba người kia đồng ý.

"Tại sao chúng ta không thể có một giáo viên bình thường một lần vậy?" Y/n thở dài. "Mình nhớ Giáo sư Lupin trong những lúc như thế này."

"Ừ, mình cũng thế," Lee đồng ý. "Thầy ấy là người duy nhất mà chúng ta thực sự học được điều gì đó."

Fred hôn một cái nhẹ vào đầu Y/n và một cái siết chặt vai trấn an. "Bồ sẽ ổn thôi. Bồ đủ thông minh để vượt qua N.E.W.T mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào từ tên xấu xa đó."

Y/n nở một nụ cười yếu ớt. "Hy vọng là vậy. Cảm ơn, Freddie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro