3. In the eyes of Yeojin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeojin tin vào việc tình yêu luôn tồn tại một cách bí ẩn, giữa mọi giới tính và mọi xu hướng tính dục. Cô ấy rất may mắn khi cả bố và mẹ mình không phải là những người truyền thống, những người bị cố định theo một tiêu chuẩn - rằng đàn ông là dành cho phụ nữ và ngược lại. Cô và các anh chị em của mình đã lớn lên trong một gia đình cởi mở về tình yêu, các mối quan hệ và giới tính.

Việc thể hiện con người thật của mình trong gia đình Yeojin không bao giờ là khó, họ tin rằng sức khỏe tinh thần quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, vì xét cho cùng, Hàn Quốc là quốc gia hàng đầu ở châu Á có tỷ lệ tử vong cao hơn bất kỳ quốc gia nào trong nhiều năm. Mất đi một ai đó vĩnh viễn vì không hiểu được khái niệm về con người họ, không và sẽ không bao giờ xứng đáng. Không bao giờ.

Vì vậy, khi Yeojin trở thành bạn của một ai đó, cô ấy sẽ trở thành người lắng nghe, người cố vấn và một người sẽ bảo vệ họ. Cha mẹ Yeojin từng nói với cô rằng họ tự hào về cô như thế nào, họ hài lòng về con người mà cô đã trở thành cho đến khi Yeojin nói với họ rằng mình muốn trở thành một vũ công và biên đạo múa.

Tuy cha mẹ của cô ấy ủng hộ sự cởi mở về sở thích và danh tính của các mối quan hệ, điều đó hoàn toàn ngược lại với nghề nghiệp mong muốn của Yeojin. Xét cho cùng, các bậc cha mẹ châu Á điển hình luôn muốn bạn trở thành Bác sĩ, Kỹ sư, Luật sư hoặc bất kỳ nghề nào khác không chỉ mang lại vinh quang cho tên tuổi của bạn mà còn cho cả gia đình.

"Vũ công? Con sẽ nuôi sống bản thân và gia đình tương lai của mình như thế nào? Đó thậm chí có phải là một công việc?"

Yeojin hiểu mối quan tâm của họ nhưng cô ấy không thể hạnh phúc với bất kỳ việc nào khác ngoài khiêu vũ. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, Yeojin vẫn tiếp tục. Cô ấy đã làm việc bán thời gian để kiếm đủ tiền cho mọi lớp học khiêu vũ mà Yeojin muốn tham gia và học hỏi.

Tập luyện và sự kiên trì sẽ không bao giờ làm bạn thất vọng, Yeojin không ngừng cải thiện và cuối cùng đã tìm thấy thể loại mà mình thoải mái nhất và đó là lúc cô ấy gặp Jihye. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, đầy đam mê, người đã thực hiện xuất sắc vũ đạo được dạy trong lớp học đó. Em ấy lôi cuốn và đầy tự tin khi nhảy nhưng bình thường thì hoàn toàn ngược lại, Jihye là người nhút nhát, em không bao giờ thực sự nói chuyện với bất cứ ai mà em ấy không biết hoặc không quen, em cẩn thận và sống rất nội tâm.

Yeojin thực sự không nghĩ họ sẽ trò chuyện chứ đừng nói là trở thành bạn bè. Dù là hai cực đối lập, Yeojin đã tìm thấy sự đáng tin cậy, trung thành và tốt bụng ở Jihye. Kể từ đó, họ đã đăng ký vào các lớp học tương tự, khám phá các thể loại khác để khiến mình trở nên linh hoạt. Ăn sáng, ăn trưa, ăn nhẹ, ăn tối và cùng nhau tập luyện, ngày này qua ngày khác, hầu như không có thời gian nghỉ giải lao để có thể đạt được kết quả sớm nhất.

Cộng đồng khiêu vũ rất cạnh tranh, chỉ giỏi thôi là chưa đủ, giỏi hơn cũng được nhưng vẫn chưa đủ, và trở thành người giỏi nhất là điều mà ai cũng muốn. Bạn sẽ được săn đón, bạn sẽ nhận được hợp đồng biểu diễn, bạn sẽ từ từ đưa tên tuổi của mình ra xa. Vì vậy, Yeojin đã phấn đấu để đạt được mục tiêu đó, cả cô ấy và Jihye đều tham gia các cuộc thi để lấy kinh nghiệm. Thắng thua không quan trọng vì mọi cuộc thi đều là một cơ hội để tự cải thiện mình.

Thời gian trôi qua, Yeojin đã có được danh tiếng nhất định trong cộng đồng khiêu vũ và Jihye cũng vậy. Họ không ở bên nhau nhiều so với lúc trước nhưng sự giao tiếp giữa họ thì vẫn vậy. Họ sẽ cùng tìm kiếm cơ hội, cạnh tranh với nhau và cùng nhau cải thiện.

Trở thành một phần của đội đã đủ khó để tồn tại khi ngành công nghiệp này trở thành một chiến trường, nơi diễn ra những trận chiến khốc liệt nhất trong từng giây, còn kinh khủng hơn thế nữa nếu bạn chỉ có một mình. Yeojin đang tìm kiếm một nơi mà cô ấy có thể gọi là nhà để đảm bảo an toàn và có sự quản lý thích hợp, đó là khi cơ hội tham gia một học viện khiêu vũ mới đã đến với cô ấy. Yeojin là bạn của một số vũ công và biên đạo múa độc quyền ở đó nên không khó để cô ấy đồng ý và ký hợp đồng với điều kiện là được trao nhiều cơ hội hơn, có lẽ mọi thứ sẽ thuận lợi khi trở thành thành viên của một công ty giải trí nổi tiếng.

Đó là thời điểm Yeojin có thể liên tục hợp tác với Leejung, họ từng tham gia các lớp học nhảy đến khi Leejung bắt đầu đi khắp thế giới để tham gia các cuộc thi và dạy hoặc tham gia các lớp học từ các biên đạo múa nổi tiếng ngoài nước.

Kể từ khi trở thành thành viên của học viện, Yeojin và Leejung đã biểu diễn trên các chương trình âm nhạc, các buổi biểu diễn đặc biệt, xuất hiện trong video âm nhạc và một buổi hòa nhạc cùng nhau. Leejung luôn là ánh nắng mặt trời của đội và không có gì ngạc nhiên khi em ngay lập tức thân thiết với các vũ công khác trong công ty. Leejung không mất nhiều thời gian để nhận được sự tin tưởng của mọi người, em ấy đã trở thành một trong những thành viên đáng tin cậy nhất.

Yeojin luôn ở cùng phòng với Leejung trong tòa nhà học viện, họ học hỏi lẫn nhau và tìm ra rất nhiều điểm tương đồng. Họ thật sự thân thiết và cô ấy trở thành người đầu tiên Leejung liên lạc về chương trình sống còn. Lúc đầu, Yeojin đã do dự khi tham gia, việc chỉnh sửa có thể làm cho hình ảnh của họ bị hỏng. Nghề nghiệp của họ đã là một trong những nhóm bị người khác coi thường và chương trình này có thể làm xấu đi điều đó. Nhưng sau nhiều lần thuyết phục của Leejung và người trẻ nhất trong nhóm, một vận động viên quốc gia, Kim Yeri, cuối cùng Yeojin đã đồng ý. Không chỉ vậy, hai thành viên khác mà Leejung chọn đều là bạn thân của cô, Jihyo và Isak.

Việc để Leejung làm trưởng nhóm cũng là một điều hiển nhiên. Tâm lý của nhà lãnh đạo trẻ cứng rắn hơn Yeojin rất nhiều, vì vậy cô ấy biết rằng tất cả họ đang ở trong tình thế tốt. Là chị cả, mục đích của Yeojin là giữ cho mọi thứ được kiểm soát, cô ấy trở thành chất kết dính của nhóm và Leejung đã từng nói rằng mình may mắn như thế nào khi có Yeojin, em không thể làm được điều này nếu không có sự hiện diện của cô ấy. Leejung cần một người chị mà em ấy có thể dựa vào khi mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Cả năm người họ đều là những người lãnh đạo theo cách riêng của mình.

"Chị ở trong đội hình tham dự!" Một giọng nói ngây ngất từ ​​đầu dây bên kia chào đón Yeojin lúc cô ấy trả lời điện thoại.

"Em cũng vậy. Chúng ta sẽ thi đấu với nhau lần nữa, Jihye." Yeojin nghe thấy một tiếng cười khúc khích khi cô ấy tiếp tục chải tóc, Yeojin đã sẵn sàng đến học viện để gặp CEO cùng các thành viên khác.

"Yeah, Leejung nữa."

Yeojin nhìn chằm chằm vào những đôi giày của mình trước khi chọn một đôi. "Uh huh."

"Nhân tiện, em ấy thế nào rồi unnie?"

Yeojin đặt điện thoại trên bàn cà phê khi cô ấy thắt dây giày. "Leejung vẫn ổn, vẫn bận rộn như thường lệ. Em ấy chủ yếu ở trong phòng đào tạo của công ty hơn là ở học viện do có nhiều dự án đang tham gia."

"Em ấy ăn uống đầy đủ chứ?"

"Yeah, chị đảm bảo em ấy ăn đúng giờ hàng ngày. Đứa trẻ đó là một người nghiện công việc. Em đã làm việc với nhóc ấy, em biết Leejung như thế nào rồi đó."

"Yeah ..." Im lặng.

Hài lòng với vẻ ngoài của mình, Yeojin lấy túi và sử dụng tai nghe để tiếp tục cuộc gọi của họ trong khi rời khỏi căn hộ.

"Jihye?"

"Uhm, em ở đây. Biết chị đang đi ra ngoài nên em đã im lặng để chị đi."

Yeojin cúi đầu chào những người trong thang máy. "Khi nào chúng ta đi ăn tối? Em bận rộn quá."

Một tiếng cười khúc khích. "Chị nói như mình không bận vậy. Cuối tuần này đi chơi nhé? Thứ bảy? Leejung có thể đi cùng chúng ta không? Em nhớ những lúc đi chơi với em ấy."

May mắn cho Yeojin, tầng hầm không đông đúc nên sẽ dễ dàng cho cô ấy để lái xe đi. Yeojin bảo Jihye đợi một chút để cô ấy ổn định lại. "Chị không chắc, chị sẽ thử hỏi Leejung."

"Được rồi. 6 giờ nhé?"

"Chắc chắn rồi, nhắn chị địa điểm và chị sẽ đến đó. Leejung thì không chắc, nhưng chị sẽ cố gắng."

"Okay unnie. Em sẽ nhắn địa điểm khi đưa ra quyết định cuối cùng. Hẹn gặp lại, unnie!"

"Hẹn gặp lại. Tạm biệt."

" Tạm biệt."

Và đúng như dự đoán, Leejung đã không thể đến được. Em ấy phải thực hiện lại một lần cuối cùng của vũ đạo cho một trong những nhóm nhạc nam của công ty nằm trong chương trình sống còn. Jihye và Yeojin đều muốn ăn thịt nướng nên bữa tối diễn ra như kế hoạch.

Cả hai đã nói về khá nhiều thứ, những điều họ đã bỏ lỡ trong cuộc sống của nhau nhưng có một điều mà Yeojin nhận thấy, việc nhắc đến tên Leejung thỉnh thoảng rất tinh tế. Tất nhiên, Yeojin không nói bất cứ điều gì về nó, cô ấy chỉ để cho đứa trẻ trước mặt tiếp tục. Yeojin nghĩ rằng có lẽ Jihye phải nhớ Leejung nhiều lắm, dù sao thì họ cũng khá thân thiết trước khi Leejung bắt đầu bận rộn và hiếm khi gặp gỡ người khác ngoài những người cùng công ty.

Họ chào tạm biệt nhau và hứa sẽ có một bữa tối khác ngay trước căn hộ của Jihye trước khi Yeojin lái xe đi. Nhưng họ không còn có thể gặp lại nhau sau đó nữa, mọi người đều trở nên rất bận rộn khi chuẩn bị cho buổi ghi hình đầu tiên của chương trình.

Yeojin thích quan sát, cô ấy tìm thấy niềm vui khi phân tích mọi người chỉ bằng hành động hoặc nét mặt của họ. Cô ấy tin chắc rằng mình sẽ hiểu một người tốt hơn thông qua ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của họ, cho đến nay, Yeojin chưa bao giờ bỏ lỡ những manh mối đó.

Và không đời nào cô ấy sẽ bỏ lỡ những manh mối giữa Jihye và Leejung.

Tất cả những cái nhìn tinh tế đó, Yeojin nghĩ có thể là do họ trở nên khó xử nhưng Leejung chưa bao giờ khó xử với bất kỳ ai mà em ấy đã gặp và đã gắn bó. Cô ấy cũng nghĩ rằng có lẽ Jihye chỉ đang thích nghi với sự hiện diện của Leejung một lần nữa, người trẻ hơn đôi khi có thể quá áp đảo nhưng Leejung lại thờ ơ khi em ấy ở bên Jihye. Leejung đã từng là người sôi nổi và nói nhiều, giờ em ấy im lặng và dè dặt bất cứ khi nào người khác ở xung quanh nên không thể là Jihye đang thích nghi lại.

Hoặc có thể, sự im lặng của Leejung cũng khiến Jihye choáng ngợp.

Nhưng... tại sao... một điều gì đó thật lạ lùng.

Leejung rất bối rối khi ở bên Jihye, đó là điều lạ lùng.

Jihye rất ngại khi ở bên Leejung, đó là điều lạ lùng.

Leejung làm mọi cách để tránh ở cùng một chỗ với Jihye, đó là điều lạ lùng.

Jihye làm mọi cách để có Leejung ở bên mình, đó là điều lạ lùng - bởi vì Jihye luôn để mọi người đến và đi.

Leejung đứng yên trên sàn với ánh mắt xa xăm trong khi bài hát nhiệm vụ của họ tiếp tục phát, Leejung thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của Yeojin cho đến khi cô ấy gọi tên mình, đó là điều lạ lùng.

Khi Jihye và đội của em ấy phải rời đi trước, Yeojin cảm thấy hơi có lỗi vì đã chọn họ - nhưng dù sao thì đó cũng là sự cạnh tranh, đó là bản chất của cuộc thi. Đôi mắt của Yeojin không bao giờ rời khỏi hình bóng của Leejung khi tất cả cùng vào phòng WAYB để an ủi cả đội. Cô nhận thấy bàn tay đang lơ lửng, sự ngập ngừng trong đôi mắt Leejung, cảm giác tội lỗi, cái nhìn không thể giải thích được, cũng như ánh mắt Jihye khi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần lùi lại của người trẻ hơn, sự thất vọng, bối rối, Yeojin nhận thấy tất cả.

Sẽ là nói dối nếu Yeojin nói rằng cô ấy không mong đợi họ đi xa đến mức này bởi vì nhóm của họ đã vào cuộc, giành chiến thắng hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác cho đến khi họ bắt đầu vấp ngã và không thể phục hồi. Giá như họ thắng trận đấu đó, họ đã có mặt ở bán kết nhưng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó.

Sau khi bị loại, các thành viên vẫn tiếp tục cuộc sống của mình mặc dù có rất nhiều thứ bắt đầu thay đổi, bất cứ khi nào họ đi ra ngoài để lấy một thứ gì đó để ăn, người hâm mộ sẽ chào họ, xin chữ ký hoặc chụp ảnh, đến mức họ cần một nhân viên an ninh đi cùng bất cứ khi nào ra ngoài để giữ an toàn.

Những thay đổi luôn xảy ra, đó là một trong những điều chắc chắn nhất trên đời và bạn biết điều gì không thay đổi không? Leejung liên tục từ chối lời mời đi chơi của Jihye. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần.

Leejung có thể nghĩ rằng em tinh tế nhưng em ấy không phải vậy, Yeojin biết rằng Jihye cũng nhận ra điều đó chỉ bằng cách nhìn vào cái cau mày trên khuôn mặt em khi Leejung không ngồi bên cạnh trong buổi phát sóng trực tiếp trận chung kết. Yeojin không biết chuyện gì đã xảy ra trong buổi ghi hình trước nhưng cô ấy gần như chắc chắn rằng Leejung đã cố gắng hết sức để tránh Jihye.

Jihye là một người hướng nội nhưng khi một người hướng nội chịu đựng đủ, họ sẽ bùng nổ.

Kinh khủng.

Thật buồn cười khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Leejung mỗi khi có lịch trình cùng với các trưởng nhóm khác và Yeojin thì đang tận hưởng mọi thứ. 

Nhưng càng thích thú với trò chơi trốn tìm, sự kéo đẩy này bao nhiêu, Yeojin càng thất vọng khi thấy cả hai đều không biết gì. Đã đến lúc Yeojin tự mình dừng trò chơi này lại.

Khi Leejung cố gắng trốn thoát một lần nữa, Yeojin ngay lập tức gọi cho Jihye để em ấy không thể đi đâu cả. Leejung có lẽ đã nói sự thật về ông mình nhưng Yeojin quen Leejung đủ lâu để biết rằng bố em ấy sẽ luôn thông cảm nếu em phải đi đâu đó trước. Hơn nữa, ông của em ấy đã ở nhà khi họ nói chuyện nên cô biết Leejung đã nói dối.

Thật tệ, Yeojin biết em quá rõ.

Cái nhìn mà Leejung và Yeojin chia sẻ chỉ một chút sau khi Jihye đến, đó là một lời khẳng định rằng cô ấy biết những gì Leejung đang cảm thấy và một sự xác nhận ngược lại. Rõ ràng là không khó để đọc được người trẻ nhất trong phòng khi bạn đã biết nhiều về em ấy.

Bây giờ Yeojin cần điều này từ Jihye.

Chà, vào đúng ngày đó, số phận đã quyết định chơi đùa và đưa Heejeong trở thành nhân vật phản diện. Chú thỏ tội nghiệp đã phải bị giết và chôn vùi trong tâm trí Jihye. Khi cả hai đi ra ngoài, Yeojin muốn bật cười bởi cách mà Jihye trở nên bực mình. "Nếu ánh nhìn có thể giết người, Jihye, em sẽ bị buộc tội giết người cấp độ một bằng cách bắn phi tiêu vào Heejeong."

"Em xong đời rồi phải không?"

"Tuỳ thuộc vào nó là gì."

Một tiếng thở dài khác. "Không có gì."

Một cái quay đầu.

Đôi mắt họ khóa chặt lại.

Một nụ cười nhếch mép.

Một tiếng thở dài.

"Unnie, em .. Làm ơn đừng thấy kỳ quái."

Yeojin cười, Jihye đang cởi mở, đó là một dấu hiệu tốt. "Bởi điều gì?"

Một tiếng thở dài khác. "Bởi vì điều này. Bị thu hút bởi Leejung."

"Oh, không khó hiểu lắm." Điều đó khiến Jihye nhìn cô ấy. "Cái gì? Em nghĩ rằng chị không biết? Nhân tiện, em đã quá lộ liễu trong trường hợp em không biết. Và không, chị không thấy kỳ quái."

"Em lộ liễu như vậy sao?"

Có một sự hoảng loạn đang bơi trong mắt Jihye và Yeojin biết mình nên ngăn chặn nó trước khi em ấy bắt đầu suy nghĩ quá mức. "Sẽ không đối với người chỉ tình cờ quen biết em, đáng tiếc, chị không phải tình cờ."

Thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Yeojin nhấp một ngụm đồ uống. "Em cảm thấy thế nào?"

Jihye nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi hai người vừa rồi đi ra. "Ghen tị."

Yeojin cười. "Rất thẳng thắn, đó là điều mới mẻ và chị thích nó. Ghen tị với ai?"

"Tất cả những ai có thể thoải mái với Leejung."

"Bao gồm cả chị?"

"Không. Chỉ những ai em nghĩ sẽ bị hấp dẫn bởi em ấy thôi."

Yeojin nhướng mày trong khi cũng nhìn ra cửa. "Làm sao em chắc chắn rằng chị không thuộc loại đó?"

"Chị đã có bạn trai, unnie. Nếu có thì chị chắc chắn đã làm gì đó nhưng không, chị đang ở đây, đang ngồi và nghe em than thở."

Yeojin cười khúc khích khi cô quay đầu lại đối mặt với người trẻ hơn. "Em biết đâu là giới hạn đó."

Jihye nhìn Yeojin một lúc sau đó thở dài, những ngón tay bây giờ đang nghịch cốc đồ uống của mình. "Em hiểu chị." Một tiếng thở dài khác. "Em không thể làm bất cứ điều gì. Em ấy rõ ràng đang tránh mặt em."

"Mặc dù vậy, em sẽ gặp em ấy vào ngày mai? Em vẫn có thể làm gì đó."

"Chị nghĩ vậy?"

"Yeah. Nếu em ngừng im lặng và bắt đầu nói chuyện với em ấy. "

Tiếng thở dài càng ngày càng nặng. "Em biết."

Yeojin lấy đồ uống của mình và uống một lần nữa. "Mấy ngày nay em làm tốt lắm. Ngày mai em có thể làm được."

"Chị nhận ra à?"

"Sự tuyệt vọng? Oh yeah, nó đang gào thét."

Jihye nhẹ nhàng đẩy cô ấy bằng cánh tay của mình khiến cả hai cùng bật cười. "Nhưng thành thật mà nói, chỉ cần là em, Jihye. Chị không biết em ấy sẽ phản ứng như thế nào nhưng chị biết Leejung, nếu mọi thứ không đi đúng hướng, Leejung sẽ đảm bảo rằng em ấy sẽ không làm mọi thứ trở nên khó xử và khiến em tổn thương."

"Đó là điều an ủi duy nhất mà em có thể nghĩ đến. Và - khoan đã, tại sao chị lại thản nhiên thế?"

Jihye tròn mắt, miệng khẽ kêu lên khiến Yeojin cười khúc khích. "Bộ não của em cuối cùng đã bắt kịp. Chị không phán xét, Jihye. Em biết chị không làm điều đó và chị lớn lên trong một gia đình tuyệt vời, những người có niềm tin khác với người bình thường khi nói đến điều này. Đừng lo lắng, sẽ không có gì thay đổi."

Lần đầu tiên kể từ khi Jihye bắt đầu thở dài thườn thượt, em nhẹ nhõm. "Có một tảng đá đã rơi khỏi ngực em."

Yeojin vỗ vai cô ấy. "Hết cái này sẽ đến cái khác."

Yeojin dừng lại ở đó và không hỏi thêm điều gì nữa, điều cuối cùng cô ấy muốn Jihye cảm thấy là Jihye có lẽ đã quá lo lắng và áp lực về bản thân mình. Yeojin không muốn Jihye suy sụp, không phải khi em ấy chưa nói với Leejung về tình cảm ngày càng lớn của mình.

Họ chia tay sớm với việc Yeojin nói với Jihye rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Oh? Em đến sớm." Yeojin nói khi cô đặt túi của mình vào tủ, Leejung đang đóng cửa tủ của mình lại.

Cả hai đi cạnh nhau, cùng hướng đến phòng khiêu vũ mà cả năm người họ chỉ có thể sử dụng vào lúc này. "Buổi chụp hôm nay kết thúc sớm, muốn xả hơi trước nên em đến đây."

"Xả hơi? Đây có phải là dấu hiệu cho sự hèn nhát về cuộc hẹn ngày mai, Jung-ah?"

Yeojin hét lên khi Leejung nhanh chóng tóm lấy cô ấy bằng cánh tay về phía căn phòng. "Yah! Unnie!"

Yeojin nhìn đứa nhóc đang bĩu môi khiến cô bật cười. "Ôi trời, nhìn lại bản thân đi. Chị chưa bao giờ thấy em bối rối như thế này."

Leejung bây giờ về cơ bản đang nổi cơn thịnh nộ. "Unnie!" Và cả rên rỉ nữa.

Tiếng cười của Yeojin vẫn chưa tắt cho đến một phút sau, cô lau đi những giọt nước đang chực trào trên mi. "Ôi trời, thật là vui."

Một tiếng huýt sáo, Leejung nằm bẹp trên sàn. Em ấy có thói quen làm điều đó bất cứ khi nào buồn chán, mệt mỏi hay lo lắng và Yeojin chắc chắn rằng đó là vế cuối cùng lúc này. "Chị biết đúng không?"

"Biết gì chứ?" Yeojin ngồi trên sàn chỉ cách người trẻ hơn một sải tay.

Một tiếng thở dài. "Em và Jihye unnie."

Một tiếng rên rỉ. "Unnie! Chị không giúp được gì cả."

Yeojin cười. "Em cũng không giúp được gì cho bản thân mình. Làm ơn nói cho đàng hoàng để chị không trở thành Sherlock phải đi ghép hai mảnh ghép lại với nhau."

Âm thanh của máy điều hoà đang cứu lấy bầu không khí yên lặng này. Yeojin không muốn nói một lời nào vì cô ấy biết Leejung đang suy nghĩ và khi có rất nhiều thứ chạy trong đầu, em ấy có xu hướng im lặng như bây giờ.

Một tiếng thở dài đến ngay sau đó.

"Em nghĩ mình bị thu hút bởi Jihye unnie. Và ngay bây giờ, em không biết phải làm gì khi chúng em gặp nhau sau này."

"Chị hiểu rồi. Tại sao em không chỉ là chính mình?"

"Em bối rối khi - chờ một chút." Leejung mở to mắt khi em ấy nhìn Yeojin như thể cô ấy đã mọc thêm một hoặc hai cái đầu. "Tại sao chị không ngạc nhiên?"

Yeojin nhướng mày. "Tại sao chị lại phải thế khi cả hai người đều rất đáng nghi, ít nhất là trong mắt chị."

Miệng của Leejung mở ra rồi lại đóng lại, có lẽ em ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời khiến Yeojin bật cười. "Ngậm miệng lại, Leejung. Em trông giống như một con cá khi làm vậy. Và em không cần phải lo lắng, người chị này không phán xét nên bí mật của em được an toàn."

Ngực Leejung cứ thế dần dần giãn ra và một cơn gió nhẹ thoát ra khỏi miệng em - một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Yeojin nở một nụ cười nhân hậu. "Ôi chúa ơi, đó là một cái gai ở ngực em."

"Một đứa là tảng đá còn đứa kia là gai. Thật thú vị."

"Cái gì?"

Yeojin lắc đầu. "Không có gì. Tiếp tục đi."

Leejung liếc nhanh mắt về phía cô trước khi nhìn lên các ống dẫn trên trần nhà. "Làm thế nào đây, unnie? Đây là lần đầu tiên em có cảm giác này với một người phụ nữ, tệ hơn, chị ấy không chỉ là một người phụ nữ. Chị ấy là Noh Jihye. Xinh đẹp, thông minh, tốt bụng, chu đáo, rất đáng yêu, rất-"

"Chị hiểu rồi. Chị hiểu rồi. Em đang mê muội, chị hiểu rồi. "

"Mặc dù vậy, Em đang nói sự thật."

"Đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới để em làm điều đó trong khi em đang là một mớ hỗn độn."

Một tiếng thở dài khác. "Em không biết phải làm gì."

"Em biết đấy. Rất đơn giản, Jung - ah. Hãy nói chuyện với Jihye và cho em ấy biết cảm giác của em."

"Nếu chị ấy không cảm thấy như vậy thì sao?"

"Vậy thì hãy bước tiếp. Ít nhất thì em đã cố gắng. Câu hỏi nếu như là cái khó chịu nhất trong vũ trụ và em không thể tránh khỏi điều đó trong cuộc đời hiện tại của mình."

"Đúng. Chị nói đúng."

"Tất nhiên. Hãy can đảm lên, không quan trọng là em ấy có cảm thấy như vậy hay không, điều quan trọng nhất là em phải bỏ nó ra khỏi lồng ngực của mình. Nó là điều cần thiết bất kể kết quả là gì."

Leejung nhắm mắt lại, Yeojin nhìn thấy những gì đã xảy ra qua tấm gương lớn. "Chị biết đấy, thật tuyệt khi có thể nói ra điều này. Cảm ơn chị, unnie. Thật đấy."

Yeojin cười. "Không vấn đề gì, Jung-ah. Em biết rằng chị sẽ luôn ở đây vì em, phải không?"

Leejung mở mắt và quay mặt về phía Yeojin. "Em biết và em rất vui vì chị đã ở đây."

Một nụ cười khúc khích trước khi Yeojin đứng lên và vỗ nhẹ vào hông Leejung. "Giờ dậy đi em bé. Hãy tập những gì chúng ta đã làm ngày hôm qua. Những người khác sẽ đến đây sớm thôi."

Và như thể chỉ đợi tín hiệu đó, ba người Isak Jihyo và Yeri xông vào cười lớn. Tìm thấy một gia đình ở đây là điều mà Yeojin rất biết ơn và một gia đình sẽ làm gì? Hãy ở bên nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Ba người còn lại không bị mù, Yeojin biết họ biết điều gì đó và chỉ chờ thủ lĩnh trẻ mở lời. Cho đến lúc đó, Yeojin sẽ làm mọi cách để giữ mọi thứ như hiện tại.

"Em đã sẵn sàng chưa?" Yeojin nói ngay khi cô ấy đỗ xe trước tòa nhà nơi Jihye quyết định gặp Leejung. Leejung hít một hơi thật sâu rồi từ từ và lặng lẽ thở dài. "Vừa đủ nhưng không thể quay đầu lại."

Yeojin cười khúc khích và vỗ về Leejung. "Đó là Jungie của chúng ta. Bây giờ hãy mang cô gái của em về."

Leejung gần như sặc sụa sau khi nghe điều đó. "Unnie! Đừng đùa nữa!"

Yeojin cười. "Ít nhất kế hoạch hôm nay của em là thực sự có được cô gái của mình. Bây giờ hãy đi đi. Kể chị biết chi tiết sau."

Leejung thở dài, tất cả những lời trêu chọc mà em ấy nhận được từ Yeojin từ học viện suốt chặng đường tới đây chắc hẳn sẽ làm nên điều kỳ diệu. "Lái xe an toàn. Cảm ơn vì đã đưa em đi. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Em nghiêng người để ôm Yeojin một cái thật nhanh trước khi bước ra khỏi xe nhưng trước khi em ấy bước đi Yeojin đã cúi người và gọi tên em.

"Leejung."

Leejung cúi người một chút khi giữ cửa. "Yeah?"

"Hãy là chính mình. Love you."

Lần này, nụ cười của Leejung chạm vào mắt Yeojin.

"Em sẽ cố. Love you too. Lái xe an toàn."

Yeojin ở lại một chút cho đến khi không còn thấy bóng dáng Leejung nữa. Cô lái xe đi, không hy vọng gì ngoài những điều tốt đẹp nhất cho những người thân yêu của mình.

Yeojin về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay không có cái gọi là hẹn hò với bạn trai của cô ấy, cô ấy đã làm tất cả để hai người có thời gian bên nhau, một mình.

Mấy phút trôi qua, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đã gần 10h tối nhưng Yeojin vẫn chưa nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ hai người. Cô ấy muốn gửi tin nhắn cho họ nhưng cô ấy nghĩ rằng có lẽ họ đang rất vui vẻ và đã nói tất cả những điều họ cần nói. Không có gì nhiều trong đầu, Yeojin quyết định nghỉ ngơi. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ gặp Leejung vào ngày mai và cô ấy chắc chắn sẽ nhận được tin nhắn từ Jihye vào sáng hôm sau.

Nhưng đến sáng thì điện thoại của cô ấy vẫn im bặt, ngoại trừ tin nhắn buổi sáng từ bạn trai của Yeojin, tin nhắn trò chuyện nhóm YGX vẫn tiếp tục như thường lệ, và từ cha mẹ cô ấy.

Yeojin nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày trong khi đánh răng. Thật kỳ quặc.

Cô ấy định nhắn tin cho cả hai người nhưng cuối cùng lại không làm vậy, cô ấy sẽ đợi cho đến khi họ nói gì đó. Hơn nữa, dù sao thì hôm nay Yeojin cũng sẽ gặp Leejung. Vì vậy, Yeojin chuẩn bị cho một ngày dài. Cô ấy sẽ là một trong những thành viên hội đồng đánh giá thực tập sinh của tháng này, vì vậy Yeojin cần phải đến đó sớm.

Điện thoại Yeojin rung lên, khiến cô ấy chạy từ bếp ra phòng khách trong ba bước vì nghĩ rằng đó là một trong hai người kia nhưng đó là Yeri. Người trẻ nhất hỏi liệu Yeojin có thể đón em ấy không vì trạm xe buýt luôn đông khách vào các ngày thứ Hai, và các trạm dừng đầy những người ở độ tuổi của Yeri, em ấy sẽ gây ra hỗn loạn khi em ấy được nhận ra nên Yeojin đồng ý, bảo em cho Yeojin khoảng 20 phút.

Vẫn không nhận được thông tin cập nhật từ hai người nọ, Yeojin tiếp tục ngày của mình. Ăn sáng, cho chó ăn, để chú chó con quý giá dưới sự chăm sóc của anh chị em trong khi cô ấy làm việc, đón Yeri Isak và vượt qua những cuộc đánh giá dài. Khoảng 3 giờ chiều thì điện thoại của Yeojin rung lên, lần này là Jihye.

"Cuối cùng-"

"Unnie, Leejung ở đâu? Em ấy có ở đó không?"

Yeojin cau mày, sự hoảng sợ và lo lắng bao trùm giọng nói của Jihye là khá rõ ràng. "Em ấy vẫn không ở đây. Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua?"

"Em- .."

Im lặng.

Uh Oh.

Yeojin không thích sự im lặng này.

Cô ấy vào trong một căn phòng trong tòa nhà chính của công ty. "Em có nói những gì em muốn nói với em ấy không?" Sau đó khóa cửa để đảm bảo không có ai xông vào.

"Có. Em ấy cũng vậy."

"Và?"

"Sau lời thú nhận của cả hai, một trong những người bạn học cấp ba của em, Haesu đã ở đó và em đã hoảng sợ. Em hoàn toàn không hiểu tại sao em lại hoảng sợ khi cậu ấy chỉ hỏi chúng em có đang trong một buổi hẹn hò. Tất nhiên, em biết cậu ấy muốn nói về buổi hẹn hò giữa bạn bè nhưng sự lo lắng đã chiếm lấy lý trí của em."

" Và?"

" Và .. và em nói với cậu ấy rằng chúng em chỉ ăn tối và thật nực cười khi cậu ấy nghĩ chúng em đang hẹn hò. Leejung đã cáo lỗi ngay sau đó và không quay lại. Em đã phá hỏng mọi thứ, unnie. "

Yeojin xoa xoa thái dương rồi đến trán khi cô ấy lắng nghe mọi thứ. Cô ấy hiểu điều đó, việc được đối xử như một người của công chúng bây giờ không phải là điều dễ dàng và chắc chắn sẽ không dễ dàng hơn nếu hai trong số những nhân vật nổi tiếng nhất bị bắt gặp trong một buổi hẹn hò. Yeojin hiểu lý do Jihye phòng thủ như thế, nhưng Leejung thì không.

Yeojin thấy Leejung tự nói chuyện với chính mình cả buổi chiều để sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra, cô ấy nghe thấy những cái huýt sáo ngẫu nhiên của Leejung và những tiếng động kỳ lạ khi em ấy nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cô ấy thấy Leejung chuẩn bị cho buổi hẹn hò chỉ để bị xấu hổ theo cách đó.

Yeojin hít một hơi thật sâu và thở dài. "Được rồi, bình tĩnh đi. Em ấy có thể chỉ đang xả hơi thôi. Em hiểu em ấy đến từ đâu mà, đúng không?"

"Em biết. Em đã cố gắng gọi cho em ấy từ đêm qua nhưng em ấy không trả lời. Em ấy cũng không đọc tin nhắn của em. Em không biết tìm em ấy ở đâu. Unnie, làm ơn. Nếu chị nhìn thấy hoặc nói chuyện với em ấy, hãy bảo Leejung gọi cho em. Giờ em đang rất tuyệt vọng."

"Được rồi, được rồi. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Leejung biết cảm giác của em đối với em ấy, điều đó sẽ giúp em ấy có chút cơ sở. Bình tĩnh, chị sẽ nói chuyện với Leejung khi em ấy ở bên."

"Nhưng thật xấu hổ, em không biết lời thú nhận đó có hiệu lực không nhưng cảm ơn chị, unnie. Hãy cho em biết nếu có bất kỳ điều gì."

Yeojin thở dài. "Chị sẽ. Chị cần quay lại. Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tạm biệt."

"Hy vọng là vậy, unnie. Em muốn gặp em ấy. Tạm biệt."

Cuối cùng cô ấy cũng thở dài.

Yeojin vò tóc bằng ngón tay trước khi ra khỏi phòng và đi thẳng đến phòng tập, nơi cô thấy Leejung đang cười với các vũ công khác trong phòng. Em ấy có thể trông ổn nhưng nụ cười của em ấy không chạm vào mắt Yeojin, Leejung bị tổn thương và Yeojin lại không thể giận người đã gây ra mọi thứ.

"Em ấy có lẽ nghĩ rằng chúng ta sẽ không nhận ra. Thật tệ."

Yeojin hét lên khi nghe thấy giọng nói từ phía sau, cô ấy quay ngoắt lại chỉ để thấy Jihyo đang bật cười trước vẻ kinh hoàng của cô ấy.

"Chúa ơi, Jihyo!"

Các vũ công khác trong phòng nhìn họ.

"Em xin lỗi, unnie. Làm vậy vui mà"

"Em sẽ là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chị khi lén lút như vậy, Jihyo!"

"Xin lỗi, xin lỗi." Jihyo cười khúc khích và đột ngột dừng lại khi nhìn Leejung lần nữa . "Để em đoán xem, mọi chuyện đã không diễn ra theo chiều hướng đúng đắn đối với em ấy và Jihye."

Đôi mắt Yeojin mở to. "Làm thế nào mà em .." Cô ấy nhún vai. "Em biết. Cả ba chúng em đều biết. Chúng em chỉ chờ Leejung nói ra và em đã tình cờ ở cùng một chỗ ngày hôm qua với unnie mặc dù chúng em đã rời đi 10 phút sau khi Leejung đến."

Cả hai người họ hiện đang ngồi trên băng ghế đối diện trong phòng, Leejung hiện đang cho Yongdeuk một cú đá vào ống chân vì điều gì đó mà họ không nghe thấy. Yeojin tiếp tục nói với Jihyo những gì Jihye đã nói với cô ấy trước đó.

"Aigoo. Thật là .."

"Chết tiệt, chị biết." Yeojin thở dài.

"Dù sao thì tình cảm của họ cũng xuất phát từ hai phía, thực sự là rất căng thẳng. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên họ trải rủi ro như thế này, điều đó có lẽ làm tổn thương tình cảm của Jungie."

"Chúng ta nên làm gì đây?" Jihyo vỗ vai cô ấy.

"Sẽ tốt hơn nếu lần này chúng ta để em ấy trở thành một người phụ nữ. Em ấy sẽ vượt qua, Leejung luôn như vậy. Chúng ta hãy ở lại và quan sát. Nếu cần can thiệp, chị sẽ là người đầu tiên nhưng ngay bây giờ, tốt nhất là chúng ta không nên hối thúc em ấy."

Yeojin ậm ừ. "Yeah. Hãy tóm tắt cho cả hai đứa kia nữa."

"Dù sao thì họ cũng không cần nhưng chắc chắn rồi."

"Chúng ta có nên nói với Leejung rằng Jihye muốn nói chuyện với em ấy không?"

"Tất nhiên rồi. Chúng ta không nên để em ấy nghĩ rằng Jihye không cố gắng sửa chữa lỗi lầm."

" Được rồi."

Jihyo đứng dậy và vỗ vai Yeojin một lần nữa. "Chúng em sẽ ở trong phòng. Nói với trưởng nhóm nhấc mông em ấy lên để chúng ta có thể bắt đầu luyện tập."

Cuối cùng thì Yeojin cũng cười.

"Chị nghe thấy rồi đó."

Cô lắc đầu. "Em đi đi. Chị sẽ đưa em ấy ra khỏi đó."

Khi Jihyo rời khỏi phòng, Yeojin ngay lập tức gọi Leejung.

"Jung-ah! Hãy tập luyện nào."

Leejung quay đầu lại đối mặt với cô ấy. "Oh! Đúng rồi. Em sẽ đến ngay."

Yeojin cau mày. "Không, chúng ta sẽ đến đó cùng nhau."

"Không, unnie, chị có thể đi trước. Em hứa là sẽ có mặt trong vòng 2 phút nữa."

Em đang tránh mặt chị? Không phải hôm nay. "Leejung." Yeojin đảm bảo giọng nói của mình phát ra đủ mạnh mẽ và chắc chắn.

"Okay okay. Em đến đây." Cái bĩu môi cũng bắt đầu lộ ra.

Khi họ đi cạnh nhau về phòng, Yeojin không nói gì nhiều ngoài việc hỏi Leejung lịch trình của em ấy diễn ra như thế nào. Âm nhạc vang lên bên tai họ ngay khi mở cửa, ba người còn lại đã đứng đó nhưng trước khi Yeojin bước vào, cô ấy nhìn Leejung một lần nữa và nói. "Jihye đã gọi cho chị lúc nãy và nhờ chị nói với em rằng hãy gọi cho em ấy bất cứ khi nào em có thời gian. Đừng chạy trốn, babe." Sau đó vào trong để tham gia cùng những người khác.

Yeojin thực sự không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra sau đó bởi vì Leejung bắt đầu chìm đắm trong luyện tập và Jihye thì ngừng liên lạc với Yeojin nhưng dựa trên ngôn ngữ cơ thể của họ, mọi thứ có vẻ rất nghiêm trọng. Leejung đã ngừng nói về Jihye, bất cứ khi nào họ gặp nhau trong các buổi luyện tập chung, Yeojin sẽ luôn thấy Leejung đang nói chuyện với những người khác ngoại trừ Jihye, sau đó mang niềm khao khát và tiếc nuối trong mắt khi nhìn sang phía bên kia phòng.

Có rất nhiều lần Yeojin muốn can thiệp, thực sự, nhưng một trong ba người kia sẽ ở đó để ngăn cô ấy lại.

Chẳng ích gì khi Aiki luôn chọn Jihye làm mục tiêu để vui đùa và tán tỉnh. Chẳng ích gì khi mỗi lần bối rối, Jihye cũng ngước nhìn Yeojin. Ở một mặt khác, cô luôn thấy Leejung đang nhìn hoặc đang bỏ đi. Tạo ra khoảng cách xa hơn giữa hai người họ.

Yeojin thở dài.

Cô không mong đợi sự thay đổi này.

Cô đã nghĩ rằng sẽ có một kết thúc có hậu.

Yeojin hiểu Leejung, em ấy có lẽ đang cố gắng hết sức để bản thân không bị từ chối và đau đớn hơn nữa, Leejung không quen bị từ chối nên tất cả những điều này chỉ là kết quả của sự tự vệ.

Nghe có vẻ buồn nhưng đó là bình thường.

Bạn sẽ làm những điều để bản thân không bị tổn thương.

Một điều mà Yeojin chắc chắn biết, mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy, và những người duy nhất có thể sửa chữa điều này, chính là hai người đó.

Khi họ tìm thấy thời gian để nói ra...

Trong mắt của Yeojin, cô ấy thấy hai người yêu nhau đang làm tổn thương lẫn nhau.

End.






I want a happy ending 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro