Chapter 9: Plans

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Marilyn Thornhill là một giáo viên tận tâm. Cô đã giúp học sinh của mình khi họ gặp khó khăn. Hỗ trợ kèm cặp khi các em ấy đạt đến giới hạn kiến ​​thức. Đã quan tâm lắng nghe khi học sinh gặp vấn đề. Nói chung, cô Thornhill đã ở đó để giúp đỡ và tư vấn.

Chà, cô Thornhill cũng là một nhà thực vật học đam mê, người biết về khá nhiều về thực vật, rõ ràng là cả những loài thực vật có độc tính cao. Vì vậy, không ngạc nhiên khi cô ngưỡng mộ kiến ​​thức của Morticia Addams.

Morticia, với tư cách là một phù thủy cấp cao, là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi. Cô ấy thích kết hợp thực vật và thảo mộc để phát huy đặc tính chữa bệnh của chúng. Điều duy nhất không bao giờ được quên về Morticia Addams là cô ấy cũng biết chuyên môn về các công thức nguy hiểm và chết người. Trên thực tế, không bap giờ có thể đánh giá thấp người phụ nữ này, điều này khiến cô ấy càng trở nên thú vị hơn đối với cô Thornhill. Do đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô Thornhill muốn cho Morticia xem những thứ bản thân mới mua, về nhiều loại cây khác nhau và nhờ cô ấy giúp xử lý chúng, vì vậy cô Thornhill đã lên đường đi tìm người phụ nữ mà cô ấy say mê.

"Cô Addams," cô gọi to khi nhìn thấy Morticia đang đứng trong đại sảnh với Hiệu trưởng Weems.

Morticia nhìn cô và mỉm cười. "Ồ, xin chào cô Thornhill, tôi có thể giúp gì cho cô," Morticia ân cần hỏi.

"Tôi nghe nói rằng cô là một nhà thực vật học bậc thầy thực sự và tôi tự hỏi liệu cô có thể giúp tôi không. Hôm nay tôi đã mua một số cây mới và tôi muốn làm lại hoàn toàn hệ thực vật cho học sinh."

Larissa nhìn cô và cười. "Chà, có vẻ như cô hơi nổi tiếng đấy, cô Addams."

Morticia đảo mắt và thở dài. Cô quay lại với cô Thornhill và gật đầu xác nhận.

"Tôi rất thích," cô ấy trả lời, "Cô muốn khi nào sẽ phù hợp?"

Marilyn suy nghĩ một lúc rồi giải thích rằng cô ấy còn hai lớp học nữa và sau đó muốn bắt đầu.

"Được rồi," Morticia nói. "Tôi sẽ đến đó. Tôi nghĩ tôi sẽ tìm thấy cô ở đó chứ?"

Cô Thornhill mỉm cười và gật đầu. Cô chúc họ một ngày tốt lành và biến mất, trong khi Larissa không thể rời mắt khỏi Morticia.

"Cái gì" Tish hỏi, nhìn Larissa dò hỏi.

"Không có gì, không có gì," là câu trả lời. "Tôi rất vui khi thấy cậu ở đây và hỗ trợ ngôi trường này."

Morticia cười lớn. Cô không ngờ mình lại ngồi xuống và giúp đỡ ở ngôi trường này. Chắc chắn, cô ấy đã nghĩ về nó một hoặc hai lần nhưng thành thật mà nói, cô ấy không biết mình có thể dạy gì.

Với một sự mỉa mai trong cổ, cô lắc đầu.

Làm thế nào để tôi thoát khỏi anh ta trong mười giây?

Làm thế nào để tôi khiến anh ta phát điên trong mười phút?

Tôi cần bao nhiêu lời nguyền để khiến người chết đội mồ sống dậy?

Oh Morticia chắc chắn rằng cô ấy có thể dạy các học sinh rất nhiều về đấu kiếm. Mà cô ấy đã thú nhận với Larissa.

Tuy nhiên, Larissa biết Morticia như thế nào với thanh kiếm và chỉ một phần nghĩ rằng đó không phải là một ý kiến ​​​​hay. Một khóa học nâng cao có lẽ sẽ là một lựa chọn tốt.

Tuy nhiên, có những học sinh chỉ cần nhắc đến tên cô ấy đã quên cả thở. Cô không muốn nghĩ đến việc có bao nhiêu học sinh bị thương sẽ ngồi trong phòng y tế sau lớp học.

Larissa mơ màng nhìn cô ấy khiến Morticia cười rạng rỡ. "Tình yêu của tôi, cậu đang nghĩ gì thế?"

Hơi ngượng ngùng, hiệu trưởng hắng giọng.

"Tôi chỉ đang nghĩ về điều đó và tự hỏi liệu cậu có thể dạy một lớp học kiếm thuật cấp cao cho học sinh không?" Cô diễn giải những suy nghĩ của mình và nhìn Morticia.

Một nụ cười tự mãn hình thành trên khuôn mặt Morticia, cùng với một cái nhướng mày.

"Điều đó sẽ đáng để xem xét," trở lại một cách chân thành. "Có rất nhiều thứ để học trong môn học này. Tôi có thể tưởng tượng rằng một số học sinh sẽ cảm thấy nhàm chán, đặc biệt nếu họ phải luyện tập với những người mới bắt đầu."

Larissa mỉm cười với cô ấy. "Tôi thực sự muốn điều đó nếu cậu ở lại đây với tôi và dạy học sinh. Chúng ta chắc chắn nên nói về điều đó."

Morticia gật đầu với cô và suy nghĩ một lúc trước khi nhớ ra điều cô ấy muốn hỏi Larissa.

"Larissa, tôi có thêm một câu hỏi hoặc yêu cầu liên quan đến một vấn đề."

"Cậu có thể hỏi tôi bất cứ điều gì, tình yêu, cậu biết điều đó. Nói đi nào. Cậu muốn gì?"

Morticia thả tay xuống và Larissa thấy cô ấy bắt đầu nghịch váy một cách loạng choạng.

"Chà, tôi đang tự hỏi liệu cậu có thể nhắm mắt làm ngơ một lần được không. Tôi muốn nói chuyện với Wednesday. Chỉ có điều tôi muốn làm việc này ở một nơi mà Wednesday cảm thấy thoải mái chứ không phải ở đây, trong những bức tường này."

Larissa mỉm cười dịu dàng. "Cậu đang nói về hầm mộ?"

Morticia gật đầu với cô ấy để thừa nhận. "Đúng, tôi nghĩ tôi cũng sẽ nhờ cô Sinclair hỗ trợ Wednesday. Họ có vẻ có mối quan hệ tốt."

Larissa không khỏi bật cười thành tiếng. Đó là một cách kỳ lạ để mô tả hai người họ.

"Tình yêu, chưa kể, Enid Sinclair đã thành công trong vòng chưa đầy một tuần để hạ gục cô con gái nghiêm túc của cậu và phá bỏ tất cả các bức tường của con bé và thậm chí còn chui được vào váy của Wednesday."

Morticia suy nghĩ một lúc xử lý những gì đã được nói.

"Ồ," cô ấy nói, vẻ giận dữ tinh nghịch. "Bây giờ con bé chỉ là con gái của tôi? Tôi có nên nhắc lại với cậu không, bạn thân mến, ai đã đóng một vai trò quan trọng trong việc này?"

Thở hổn hển, Larissa thở ra khi cô xem xét những gì cô có thể đáp lại. Khối u trong cổ họng cô vẫn còn đó.

"Thực xin lỗi, cậu nói không sai, con gái của chúng ta, vẫn là có chút không quen."

"Issa, không sao đâu," Morticia cười. "Tôi chỉ là thích trêu chọc cậu, như vậy, nhắm mắt làm ngơ được không?"

Larissa không ác cảm với ý tưởng này. Nghĩ về cuộc trò chuyện với Wednesday, nơi Enid đứng bên cạnh cô ấy, đó là một kế hoạch tốt.

Vì vậy, cô gật đầu với Morticia.

"Tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ. Đó thực sự là một ý kiến ​​hay, nhất là khi tôi nghĩ cô Sinclair là chìa khóa để có được buổi nói chuyện với Wednesday."

"Tốt," Morticia nhẹ nhàng nói. "Cậu sẽ hỗ trợ tôi? Vì vậy, đi với tôi?"

Khi Larissa nghe thấy điều này, ban đầu cô ấy nghĩ đó là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô ấy bắt đầu mỉm cười.

"Một đêm của các cô gái trong hầm mộ? Được rồi, cứ thế. Cậu muốn làm điều đó khi nào?" cô hỏi với một nụ cười, lúc đó mắt Morticia bắt đầu sáng lên.

"Tối mai, sau khi khóa cửa?"

"Tôi sẽ kết thúc công việc lúc 8 giờ tối. Vì tôi sẽ bỏ qua Orphelia, nên tôi nghĩ tôi sẽ tham gia cùng cậu khoảng 20 phút sau đó vào tối mai."

Morticia hài lòng. Cô ấy đã có một ý tưởng hay và thấy rằng một số ý tưởng hay khác đang nảy ra trong đầu cô ấy.

"Được rồi, vậy tôi sẽ đi gặp con trai tôi một lần. Lurch đã đề nghị đi cùng thằng bé đến Jericho. Tôi nóng lòng muốn xem thằng bé định làm gì."

Larissa cân nhắc một lúc trước khi đấm vào không khí. "Vì tôi chưa nhận được cuộc gọi nào từ cảnh sát trưởng, cũng như không có gì từ thị trưởng cho đến nay, cậu thật may mắn khi một trong những đứa trẻ của cậu không phải là thỏi nam châm thu hút rắc rối trỗi dậy."

Hàm dưới của Morticia rớt xuống. Có phải bạn gái của cô ấy thực sự chỉ trích cách nuôi dạy con cái của cô ấy?

Ồ, Larissa đã. Bên trong, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy và Larissa nhìn thấy nó. Trong vài giây, Larissa nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm gì. Cô nuốt khan khi nhìn thấy ngọn lửa lấp lánh trong mắt Morticia.

Mặt khác, Morticia thích trêu chọc cô một cách dễ dàng và đau đớn.

"Ồ, vậy là?" Cô ấy rên rỉ thắc mắc. "Cậu nghĩ tôi đã làm gì sai với các con tôi? Hãy để tôi suy nghĩ một chút." Morticia chống một tay lên hông trong khi tay kia đặt dưới cằm.

"Cậu biết đấy, Issa. Điều duy nhất tôi nhìn thấy và chú ý khi nghĩ về Wednesday là cậu.

Con bé có động lực đòi công lý không thể ngăn cản giống hệt như cậu. Tôi nhớ, như thể mới hôm qua, một Larissa Weems nào đó đã từng đứng trước hiệu trưởng của mình và tranh cãi bằng một cái lưỡi sắc bén, vì cô ấy bị trừng phạt một cách bất công. Tại sao tôi nhớ nó như thể nó là ngày hôm qua? Ồ vâng, có lẽ bởi vì cô ấy, không chỉ có thế, hình ảnh khạc nhổ của cậu? Ngay cả tôi cũng không thể kiềm chế cậu khi cậu cảm thấy bị hiểu lầm và ngược đãi. Còn câu hỏi nào nữa không Hiệu trưởng Weem?"

Khi Morticia nhìn thấy khuôn mặt của Larissa hơi đỏ lên, điều đó khiến cô ấy có chút hài lòng. Đó là một ký ức mà Larissa đã gạt ra khỏi tâm trí. Cô nhớ lại kịch bản mà Morticia vừa nói đến. Đồng thời, cô có cảm giác tội lỗi như bị buộc tội và cụp mắt xuống vì xấu hổ.

"Vậy tối nay gặp nhé?" Morticia hỏi lại, và Larissa gật đầu. "Hẹn gặp lại."

Cô ấy muốn hôn tạm biệt bạn gái của mình biết bao, nhưng họ lại ở nơi công cộng. Nó sẽ không phù hợp và sẽ có nhiều câu hỏi. Trêu ghẹo, Morticia nháy mắt với cô trước khi quay sang khu nhà ở của mình.

Larissa nhìn cô ấy đi, lắc đầu và thở dài thườn thượt. Người phụ nữ này đã có cô ấy, theo mọi cách, nắm chắc trong tay. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro