Chapter 2: Would that I had....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Nevermore - Hiện tại

Larissa Weems bây giờ được gọi là Hiệu trưởng Weems. Cô đã tiếp quản trường học. Dẫn dắt nó một cách đầy tự hào và hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn cho học sinh của mình.

Cô đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ họ.

Bản thân cô ấy đã từng là học sinh của trường. Bên cạnh truyền thống, cô ấy cũng dẫn họ đến những sắp xếp mới. Người bình thường không được phép vào trường mà không xin phép cho cô ấy trước. Và sau một thời gian cụ thể, lệnh giới nghiêm được thi hành đối với tất cả các học sinh của cô.

Vâng, mọi thứ đã được sắp xếp hoàn hảo và cô ấy rất vui vì điều đó.

Cô đang ngồi ở bàn làm việc, xem qua các tài liệu và đơn xin việc thì một chiếc phong bì đập vào mắt cô. Cô cau mày và kéo chiếc phong bì về phía mình, mở nó ra và giật mình khi đọc tiêu đề ở trang thứ hai.

Sơ yếu lý lịch Wednesday Addams

Ôi cái tên đó. Cô đã cố quên cái tên đó như thế nào. Trái tim cô thắt lại khi những ký ức trỗi dậy trở lại. "Morticia" linh hồn cô hét lên một cách nóng bỏng.

Cô lắc đầu, cố gắng xua đuổi chúng lần nữa và tập trung vào tập hồ sơ.

Wednesday Addams

14 tuổi

"Trường học cuối cùng," cô lẩm bẩm, ấp úng. "Tiền án?" câu hỏi vang lên từ miệng cô khi cô mở to mắt và lần theo dòng chữ đến cuối tài liệu, tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục được liệt kê ở trang 3.

Giật mình, cô nuốt nước bọt khi đọc đến thông tin đó.

"Ôi Chúa ơi," cô rên rỉ, đột ngột đóng tập tin lại.

Điều này không thể xảy ra. Đây là một trò đùa tồi tệ. Điều này không thể nào... Cô ấy sẽ nhận con gái của Morticia vào trường của cô ấy?

Một cô con gái từng có tiền án có thể khiến một kẻ giết người hàng loạt phải ghen tị.

Cô nghĩ ra tất cả những lời bào chữa mà bản thân có thể nghĩ ra để cô có lý do từ chối điều này, tuy nhiên, suy nghĩ tiếp theo là: Cô gái này là con gái của Morticia và cô biết người phụ nữ đủ rõ để biết rằng cô ấy có thể sẽ coi đó là một vinh dự. Một cô bé 14 tuổi có thể nguy hiểm đến mức nào?

Cô ấy bắt đầu cười to trong khi lắc đầu dữ dội. Cho đến khi cô đột ngột ngừng cười khi ý nghĩ đó lại một lần nữa lướt qua đầu cô.

Cô bé là một Addams 14 tuổi, mới dậy thì và đã có tiền án như vậy?

Hơi thở của cô nghẹn lại trong cô họng khi nghiêm túc nghĩ đến việc liệu cô ấy có nên khởi động lại phòng giam ở tầng hầm bên dưới hay không?

Tất nhiên, chỉ trong trường hợp khẩn cấp.

Không, cô ấy là Larissa Weems, hiệu trưởng của Nevermore. Cô ấy sẽ không chạy trốn khỏi một cô gái. Ngay cả khi cô gái ấy được đặt tên là Addams.

Những âm thanh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ và cô nhìn lên. Cô nhận ra đó là tiếng bước chân và nghe thấy tiếng thì thầm ngoài cửa. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.

"Vào đi," cô gọi, và cánh cửa mở ra.

Một cậu bé bước vào, theo sau là cha cậu, Larissa nuốt khan, Gómez. Theo sau anh ta là một cô gái. Không đặc biệt cao nhưng khá nổi bật khi có khuôn mặt giống y.

Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc váy nổi bật, màu đen và bó sát da, người mà cô không bao giờ quên được đã mặc nó.

Cô lần theo đôi chân, qua đường viền cổ áo lên cao hơn, cho đến khi ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt cô ấy và Larissa quên thở khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Cô đã nhớ đến người phụ nữ, ngay cả khi còn trẻ, đã có vẻ đẹp tuyệt đối.

Nhưng bây giờ?

Cô ấy không chuẩn bị gì để gặp lại người phụ nữ này. Trưởng thành, một vầng hào quang đen như màn đêm, một vẻ đẹp bí ẩn khác xa với bất kỳ thế giới nào.

Morticia nhìn cô và mỉm cười. "Larissa, rất vui được gặp cậu," Morticia nhẹ nhàng nói.

Larissa nhìn cô ấy và đeo cho bản thân chiếc mặt nạ thân thiện nhất mà cô ấy có thể tìm được.

"Còn em chắc là Wednesday," Larissa hỏi cô gái, người vẫn im lặng nhưng gật đầu với cô.

"Mời ngồi," Larissa nói tiếp, chỉ vào hai chiếc ghế dài. Gómez ngồi xuống với cậu con trai vẫn đứng bên cạnh, trong khi Morticia ngồi vào chiếc ghế còn lại, quan sát con gái mình bằng con mắt đại bàng sắc bén. Sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào nếu cần, Larissa càng băn khoăn hơn về đứa trẻ đang ngồi trước mặt mình.

"Wednesday, đó là một cái tên thực sự khác thường," Larissa nói với vẻ thích thú. "Em sinh vào thứ tư à?"

Cô gái nhìn cô và đáp. "Không, vào thứ Sáu ngày 13."

Morticia thêm vào cuộc trò chuyện. "Tên của con bé bắt nguồn từ một dòng trong cuốn sách yêu thích của tôi dành cho trẻ em. Đứa trẻ thứ tư đầy bất hạnh."

Larissa phẫn nộ nhìn cô ấy. "Cậu luôn có một cái nhìn kỳ lạ về thế giới, Morticia." Cô nói khi cười sắc sảo với cô ấy, kiếm được một cái nhìn thậm chí còn sắc bén hơn.

Larissa tiếp tục. "Em có biết không? Ngày xưa mẹ em và tôi ở chung phòng."

Một âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng Morticia và ngay khi Larissa định tiếp tục nói, Wednesday đã ngắt lời cô ấy.

"Và cô đã không mất trí trong quá trình này? Thật ấn tượng."

Nỗi kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Morticia khi nghe con gái mình nói. Larissa cũng kinh hoàng. Cô đã mong đợi rất nhiều điều, đặc biệt khi đó là con gái của Morticia, nhưng cô không ngờ điều này.

Wednesday không hề tỏ ra một chút ăn năn về những gì mình đã nói. Trên thực tế, con bé đã không thể hiện cảm xúc gì cả. Con bé ngồi ngay trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm không chớp và đôi mắt thâm quầng khó nhìn rõ con ngươi.

Larissa nhìn Morticia, người đang nhìn cô, gần như cầu xin.

"Chà Wednesday, tôi thấy ở đây rằng em đã chuyển trường nhiều lần. Em có muốn giải thích không?"

Wednesday hít một hơi khó chịu khi cuối cùng cũng nói. "Họ không phải là đối thủ của tôi."

Gómez xen vào. "Larissa, chúng tôi phải làm gì để cô nhận Wednesday?"

Morticia nhìn anh ta và tiếp lời từ đó. "Gómez, Larissa sẽ nhận con bé thôi."

Larissa quan sát sự tương tác này một cách hoài nghi. Rắc rối từ thiên đường? Cô thắc mắc suy nghĩ, nhưng cô đáp lại lời khẳng định của Morticia.

Cô đứng dậy khỏi ghế và nghiêng người về phía trước, chống tay trong khi ánh mắt cô dừng lại ở Morticia.

"Thật ra, Morticia," cô bắt đầu, thu hút sự chú ý của cô ấy. "Thật ra, chúng tôi không nhận học sinh thay đổi giữa năm, cậu có biết điều đó không, rằng nó đã không thay đổi từ xưa?"

Chậm rãi một cách nguy hiểm, Morticia cũng đứng dậy, cũng dựa vào bàn và nhìn cô thậm chí còn nguy hiểm hơn. Giọng nói chắc chắn nhưng Larissa nghe thấy sự run rẩy nhẹ nhàng trong đó.

"Và tôi khá chắc chắn rằng cậu sẽ nhận con bé" cô ấy thách thức người bạn cũ của mình. Larissa nhìn vào mắt Morticia và nở một nụ cười giả tạo.

"Chà, điều gì làm cho cậu chắc chắn như vậy Morticia?" cô hỏi mà không rời mắt.

Một lúc sau, Morticia nhướng mày và nói một cách đe dọa, nhẹ nhàng và gay gắt. "Cậu sẽ nhận con bé." cái nhìn của cô ấy tiết lộ nhiều hơn những gì Larissa muốn đọc. Đó là cái nhìn nói rằng, tôi sẽ không tha thứ nếu cậu không nhận, không. Tương tự như vậy, cái nhìn còn nói thêm rằng, tôi biết điều gì đó mà cậu không biết và Larissa im lặng, cái gật đầu nhẹ đến nổi gần như không nhìn thấy.

"Chà, với điểm số xuất sắc của em, tôi sẽ dành một ngoại lệ cho em," Larissa cuối cùng cũng nói, lúc đó Gómez và con trai của anh ta vui mừng nhảy cẫng lên, cảm ơn và rời khỏi văn phòng. Wednesday đảo mắt và quyết định đợi bên ngoài văn phòng.

Morticia nhìn con bé đi trước khi chuyển ánh nhìn sang Larissa.

"Issa," cô ấy thì thầm và Larissa nhìn cô ấy. Nỗi đau mà cô phải chịu đựng trong suốt những năm qua hiện lên trong mắt và Morticia đã nhìn thấy điều đó.

"Tôi đợi cậu, lúc 8 giờ tối nay, ở đây, trong văn phòng của tôi và tôi mong đợi một lời giải thích từ cậu. Tôi không quan tâm cậu làm điều đó như thế nào hay cậu sẽ làm gì, Tish. 8 giờ tối tại văn phòng của tôi và không chậm hơn một phút. Đồng ý ?" Larissa hỏi, ngực phập phồng nặng nề.

"Tôi sẽ ở đó," Morticia khẽ nói trước khi bước ra cửa và liếc nhìn lại một lúc. Đôi mắt đầy khao khát và làm say đắm Larissa. "Rất vui được gặp lại cậu, Issa." cô ấy nói một cách chân thành và trung thực. Larissa đã quá bất bình khi người bạn thân nhất của cô ấy nói những lời đó. Do đó, cô chỉ gật đầu với cô ấy mà không nhìn cô ấy kỹ. Cô không thể nói hay thể hiện gì hơn vào lúc này. Nó hiệu quả, và Morticia hiểu. "Vậy, hẹn gặp lại. 8 giờ tối, tại văn phòng của cậu." Morticia nói ngắn gọn rồi rời khỏi phòng.

Larissa đứng một mình trước bàn làm việc, tay run rẩy và cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra. Cô ghét cách Morticia dường như chỉ mỉm cười với cô và bỏ mặc cô. Cô hận bản thân sao có thể xiêu lòng như thế. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi cô nghĩ về người bạn cùng phòng cũ của mình. Làm sao trái tim cô có thể làm những điều phản bội như vậy khi Morticia chỉ đơn giản là đứng trước mặt cô? Cô không biết. Tất cả những gì cô biết là có một cô gái đang ở bên ngoài chỉ chờ được đưa về phòng. Larissa nhắm mắt lại, úp mặt vào tay và thở dài.

Cô hít vào và thở ra lần cuối rồi đứng dậy khỏi ghế để dẫn Wednesday đi khắp trường và về phòng của mình.

Khi họ đi qua hành lang của tòa nhà này, có một sự im lặng. Điều mà Wednesday nghĩ là tuyệt vời, vì cô ấy không thực sự muốn thảo luận về cuộc sống của mình trước mặt người lạ, và ngay cả Larissa cũng biết ơn vì điều đó. Cô ấy cũng chưa sẵn sàng cho cuộc nói chuyện phiếm.

Nhưng đột nhiên sự im lặng kết thúc khi Wednesday lên tiếng.

"Cô là người đầu tiên không đặt câu hỏi cho tôi như những người khác ngay lập tức" cô gái trẻ thanh minh, khiến Larissa phải nhìn lại.

"Ừ" cô ấy trả lời ngay sau đó. "Tôi nghĩ đó là bởi vì mọi thứ quan trọng đã được nói."

Cô dừng lại trước cửa phòng và nhìn xuống cô gái, chỉ về phía cửa.

"Đây là Orphelia Hall, căn phòng từng là phòng của mẹ em và em sẽ chia sẻ với một học sinh khác."

Đôi mắt của Wednesday mở to và Larissa có thể thề rằng cô đã nhìn thấy khóe miệng của con bé nhếch lên thành một nụ cười toe toét.

"Không phải từng có một cô gái đã tự kết liễu đời mình bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ sau khi mẹ khiến cô ấy phát điên sao?"

Larissa im lặng một lúc, vì cô ấy không hề mong đợi một câu hỏi như vậy, và chắc chắn không phải là một nét mặt bao gồm cả đôi mắt lấp lánh.

Cô chỉ gật đầu ngắn gọn khi mở cửa đáp lại.

"Wednesday, đây là Enid. Em ấy là bạn cùng phòng của em và sẽ chỉ cho em xung quanh, chỉ cho em nơi để tìm đồ vật. Em cũng sẽ nhận được bảng kế hoạch trường học từ em ấy."

Wednesday nhìn xung quanh với đôi mắt mở to. Cô ấy trông như không biết có thể có nhiều màu như vậy cùng một lúc. Choáng ngợp mà vẫn lạnh lùng.

Wednesday giật mình nhìn Larissa như bị xúc phạm. Wednesday đã ghét ở đây và Larissa nghiêm túc tự hỏi điều gì đã xảy ra với cô gái này để khiến cô ấy hành động lạnh lùng và hoang tưởng với người khác như vậy. Ngay cả Morticia ở tuổi đó cũng có nhiều cảm xúc hơn đứa trẻ này. Cô biết điều đó, bởi vì cô là người duy nhất có khả năng đọc vị được người phụ nữ đó.

"Chỉ thế thôi à," Wednesday cắt ngang dòng suy nghĩ của cô và Larissa nhìn cô gái rồi gật đầu. "Gặp lại em sau. Nếu em có bất kỳ câu hỏi hay vấn đề gì, em biết tìm tôi ở đâu. Được chứ?"

Họ gật đầu với nhau, sau đó Larissa rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.

Khi quay trở lại văn phòng của mình, cô ấy lắc đầu và lẩm bẩm.

"Tại sao mình cảm thấy như cô gái này sẽ là rắc rối." (báo bả từ mẹ tới con)

Thở dài, cô quay trở lại và sau đó lại chú tâm vào công việc của mình. Cô cần phải bận rộn để không mất bình tĩnh.

Một lúc sau, Larissa nhìn đồng hồ và nuốt nước bọt. Lúc đó là 7:30 tối và còn chưa đầy nửa tiếng nữa cô sẽ gặp lại Morticia.

Mặt đối mặt, một mình và với nhiều câu hỏi trong đầu. 14 năm đã trôi qua kể từ khi đó. Nhiều năm cô không nghe tin tức gì từ bạn mình dù chỉ một lần. 14 năm không có câu trả lời. Nỗi tức giận xen lẫn với nỗi buồn và sự thất vọng khiến cô không còn khả năng làm công việc của mình. Vì vậy, Larissa kết thúc những tài liệu cuối cùng, rót cho mình một ly rượu vang đỏ và ngồi xuống Recaimir Lounge thoải mái của mình, trước lò sưởi, nhìn vào ngọn lửa, đắm chìm trong suy nghĩ. Cô tháo bím tóc thắt bím ra sau và để mái tóc vàng dài xõa xuống.

Larissa, người vẫn còn rất tự tin, đã đánh mất sự tự tin khi nghĩ đến việc nói chuyện rõ ràng với người phụ nữ vẫn vẫn trong trái tim mình. Ngược lại hoàn toàn. Cô ấy đã sợ hãi. Sợ những gì Morticia phải nói. Sợ nhận được câu trả lời tại sao.

Thở dài, cô nhấp một ngụm lớn từ ly của mình và nhắm mắt lại trước khi mất bình tĩnh thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Larissa giật mình nhìn đồng hồ. 8 giờ, không trễ một giây nào.

Cô hắng giọng. "Mời vào," cô nói trong khi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.

Khi cánh cửa mở ra và Morticia bước vào phòng, mắt cô dán chặt vào cô ấy và khi cánh cửa khóa sau lưng, cô cảm thấy bất an.

"Tôi khá chắc rằng chúng ta nên nói chuyện này mà không có bất kỳ sự quấy rầy nào, cậu có nghĩ vậy không?", Câu hỏi của Morticia vang lên trong khi một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô ấy.

"Chắc chắn rồi," cô đáp lạnh lùng hơn cô muốn. "Ngồi đi, muốn uống gì không? Nước, rượu?"

Morticia mỉm cười với cô và gật đầu cảm ơn. "Rượu là được." cô ấy nói khi ngồi xuống phía bên kia của phòng khách và nhìn vào ngọn lửa.

Larissa đưa cho cô ấy một ly và ngồi xuống chỗ của mình, cẩn thận giữ khoảng cách.

"Tại sao," vang lên trong câu hỏi nhắm vào Morticia.

"Tôi không thể," người phụ nữ bên cạnh thú nhận. "Hãy coi đó là một điểm yếu, nhưng tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cậu và nói. Không phải sau khi...", giọng nói của Morticia thất bại.

"Cậu đã biết?" Larissa giận dữ hỏi. "Cậu biết là bản thân sẽ rời đi mà cậu không nói một lời nào về việc đó sao?"

Morticia cúi đầu xuống. Không đủ dũng cảm để đối mặt với cô bạn cũ.

"14 năm Morticia. 14 năm không có một dấu hiệu nào của sự sống từ cậu. 14 năm mà không biết tại sao. Cậu ít quan tâm đến tôi như vậy sao? Cậu có quan tâm đến cảm xúc của tôi đến thế không?"

Larissa biết không phải vậy nhưng cô vẫn muốn nghe điều đó từ người phụ nữ kia. Morticia nuốt nước bọt, nhấp một ngụm trong ly và nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Issa, tôi xin lỗi. Tôi không thể đảo ngược thời gian. Ngay cả khi tôi muốn. Và tin tôi đi, tôi sẽ làm rất nhiều điều khác biệt, nhưng tôi không thể. Tôi quan tâm đến cảm xúc của cậu và cậu biết điều đó. Tôi quan tâm đến cậu, không có ngày nào trôi qua mà cậu không ở bên tôi..."

Larisa thở dài. Morticia đã đúng. Họ không thể đảo ngược thời gian, điều đó chọc vào bụng cô cay đắng.

Choáng váng, cô bật cười, Morticia đáp lại bằng cách nhìn cô dò hỏi.

"Thật khó tin Morticia. Khi cậu nói rằng không ngày nào tôi không ở bên cậu, tôi tự hỏi tại sao cậu không liên lạc với tôi dù chỉ một lần."

Cảm thấy tội lỗi, Morticia nhìn xuống sàn và im lặng. Cô ấy biết không còn cách nào khác để nói cho bạn mình biết sự thật. Câu hỏi duy nhất là làm thế nào để bắt đầu.

"Wednesday," cô ấy lặng lẽ bắt đầu. "Wednesday khiến tôi khá bận rộn. Nhiệm vụ của tôi ở nhà, sau đó là Pugsley. Gómez. Chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn để lại một số dấu ấn. Đặc biệt là vì Wednesday. Con bé rất đặc biệt."

Larissa bắt đầu cười.

"Ừ, cậu có một con quỷ nhỏ dễ thương đấy," cô trả lời, khiến Morticia cũng bật cười.

Sau một lúc cả hai cùng cười, Morticia tiếp tục.

"Tôi có thể nói rằng quả táo không rơi xa cái cây chết, tuy nhiên đây sẽ là một lời nói dối về cả hai mặt."

Larissa dừng lại và nhìn cô ấy. "Ý cậu là như thế nào?" cô thực sự tò mò khi nhìn Morticia uống cạn ly của mình ngay lập tức và tiếp tục nói nhỏ nhẹ.

"Cậu có nhớ lá thư? Những gì tôi đã viết cho cậu cuối cùng?"

Larisa cau mày. Morticia đang nói gì vậy? Cô có thể nhớ. Cô đã đọc bức thư đó nhiều lần đến nỗi thuộc lòng từng dòng, từng chữ.

"Chắc chắn rồi. Tất nhiên là tôi nhớ bức thư. Cậu nói với tôi rằng cậu sẽ mang theo tình yêu và niềm đam mê của tôi trong suốt hành trình của cuộc đời cậu. Nhưng...", cô ấp úng và bắt đầu suy nghĩ về ẩn ý.

Morticia nhìn cô, hy vọng bạn mình sẽ tha thứ nếu biết.

Đôi mắt của Larissa mở to và nhìn chằm chằm vào cô ấy, thực sự xuyên thấu cô ấy. Cô đã cố gắng dịch những câu đó. Cô đứng dậy, vội vàng lắc đầu và bắt đầu đi đi lại lại trong văn phòng của mình.

Khi cô dừng lại và nhìn Morticia với lời cầu xin được phát biểu, cô ấy không làm gì ngoài việc gật đầu xác nhận.

Nỗi kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Larissa.

"Cái đó... Cậu không... " cô cố sắp xếp từ ngữ. "Cậu đã không làm. Morticia, nhìn.... hãy nhìn vào mắt tôi và nói với tôi rằng cậu đã không làm điều mà tôi đang đoán ngay bây giờ."

Morticia nhìn xuống sàn và im lặng. Đôi khi, không có gì rõ ràng hơn sự im lặng

"Morticia," Larissa rít lên thật to. "Nói cho tôi ngay."

Đây là lần đầu tiên trong đời Larissa chứng kiến ​​Morticia Addams có thể bộc lộ cảm xúc như nước mắt, vì Morticia nhìn cô trong khi nước mắt lăn dài trên má. "Tôi không làm được." cô ấy thổn thức. "Tôi không thể rời đi mà không có thứ gì từ cậu. Tôi không thể Issa, tha thứ cho tôi."

Run lên vì tức giận, Larissa đứng trong phòng nhìn cô ấy chằm chằm. Khi không có gì từ Morticia ngoại trừ cái nhìn cầu xin, cô quay lại và ném chiếc cốc cô đang cầm vào tường. Tiếng kính vỡ làm Morticia nhăn mặt. Rượu vang đỏ chảy xuống tường, để lại một vệt đỏ về trên sàn nhà.

Larissa ngồi xuống ghế, cách xa Morticia một khoảng an toàn, và vùi mặt vào hai tay. Cô nuốt nước bọt và cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng.

Sau vài phút trôi qua, Larissa nhìn lên, lạc lõng. Đôi mắt cô đỏ hoe và ướt đẫm nước mắt.

Làm thế nào Morticia có thể làm điều này với cô? Đầu tiên, cô ấy biến mất không nói một lời, chỉ để xuất hiện trở lại sau 14 năm và thú nhận với cô rằng cô ấy đã.... Cô ngừng suy nghĩ khi Morticia đứng trước mặt cô và nắm lấy tay cô.

"Issa," cô ấy thì thầm. Đôi mắt của cô ấy cũng đỏ như của Larissa. "Làm ơn. Xin hãy nhìn tôi."

Vì Larissa đã thua trong trận chiến và sức lực của cô ấy mệt mỏi hơn, nên cô ấy nhìn Morticia, bằng niềm đau và nỗi buồn

Morticia biết rằng đó là lỗi của cô khi người phụ nữ từng mạnh mẽ và cao thượng giờ chỉ còn là một đống nhỏ đau khổ.

"Issa xinh đẹp thân yêu nhất của tôi. Mặc dù cậu có thể không hiểu tại sao tôi lại làm vậy, nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi không hối hận về điều đó. Ngay cả khi cậu nghĩ con bé thật cay độc. Con bé không xấu xa. Con bé là độc nhất, giống như cậu và tôi yêu con bé bằng cả trái tim mình."

Larissa hắng giọng và rên rỉ lạnh lùng.

"Ồ, cậu có một trái tim? Tôi đoán tôi đã bỏ lỡ điều đó."

Cả hai người phụ nữ nhìn nhau, nhưng Morticia nở một nụ cười toe toét khi nghe những lời đó.

"Cậu hiểu ý tôi."

Larisa gật đầu. "Con bé có biết không?" cô gái tóc vàng hỏi, khiến Morticia lắc đầu. "Không, con bé không biết. Nhưng thời gian sẽ đến. Con bé sẽ biết khi đã sẵn sàng."

"Gómez có biết không," câu hỏi tiếp theo khiến Morticia thở dài. "Tôi chưa nói với anh ấy, tuy nhiên tôi nghĩ anh ấy đã nghi ngờ. Anh ấy yêu con bé, không nghi ngờ gì về điều đó, tuy nhiên Wednesday hầu như không có phẩm chất nào của anh ấy. Như cậu có thể sẽ nhận thấy khi thời gian trôi qua. Con bé giống cậu hơn cậu có thể nghĩ. Con bé có tính cách mạnh mẽ, cương quyết, rất cứng đầu, luôn đặt bản thân và nhu cầu của mình lên hàng đầu, nhưng con bé cũng trung thành, chân thành và trung thực."

Larissa cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới giả tưởng. Cô ấy thực sự ở đây, hay cô ấy bị ảo giác. Hay rượu vang đỏ bị nhiễm độc?

"Đây là lý do tôi cần thảo luận với cậu, Issa. Hiện tại Wednesday rất nổi loạn. Con bé không lắng nghe Gómez hay tôi. Tôi không biết tại sao con bé lại có ác cảm với tôi như vậy. Tôi đã quan sát con bé và tôi tin rằng con bé có một khả năng rất khác thường, nhưng mạnh mẽ và bị ám ảnh bởi những tầm nhìn. Cậu biết đấy, tôi gần như mất trí vì điều đó như thế nào. Tôi không muốn con bé đánh mất khả năng của mình."

Larissa gật đầu nhìn cô ấy, nhướng mày nhẹ giọng hỏi. "Làm sao tôi có thể hiểu được điều đó, khả năng mạnh mẽ. Và cậu muốn tôi đóng vai trò gì trong đó, Tish."

Morticia mỉm cười với cô và Larissa nghĩ rằng cô ấy đang tan chảy dưới ánh mắt đó. Cô chắc chắn rằng Morticia biết cô ấy có quyền lực gì đối với cô và cô ấy cũng luôn sử dụng nó để chống lại cô.

"Một lần tôi quan sát con bé, có lẽ vừa trở về sau một tầm nhìn, con bé đã chạm vào tất cả các chi của mình như thể con bé không chắc đó là mình. Con bé có vẻ như không tin rằng mình là chính mình."

Larissa cân nhắc. "Người biến đổi tầm nhìn?" cô hỏi, nhìn Morticia, người đã gật đầu xác nhận.

"Có vẻ như con bé không chỉ có khả năng nhìn thấy, giống như tôi, mà còn có khả năng biến đổi cảm xúc thành nạn nhân hoặc đặt mình vào giữa hành động."

Larissa nuốt nước bọt khi nghe thấy điều đó và cố hình dung ra nó. Phải mất rất nhiều nỗ lực để không mất trí. Cô có thể tưởng tượng đến điều đó.

"Tại sao lại là tôi, ý tôi là điều gì khiến cậu nghĩ tôi có thể giúp con bé?" Larissa hỏi, hơi bối rối.

"Vì con bé không nói chuyện với tôi theo bất kỳ cách nào và vì tôi không thể tiếp cận con bé, tôi không thể giúp con bé. Ý tôi là, hãy nhìn con bé. Con bé đã bị đuổi khỏi nhiều hơn số trường học mà cả đất nước có thể xây dựng. Dịch vụ Bảo vệ Trẻ em sắp dính vào và tòa án bắt buộc con bé phải đi trị liệu, tôi không muốn chịu trách nhiệm cướp con bé khỏi cậu trước khi cậu có cơ hội tìm hiểu và giúp đỡ con bé, bởi vì nếu có ai đó có cơ hội để đứng lên chống lại con bé, chính là cậu. Nếu ai đó có thể tiếp cận con bé và dẫn dắt con bé một cách nhất quán, có mục đích, thì đó chính là cậu."

Larissa không biết nên phàn nàn hay vui mừng trước câu nói đó. Đó là điều chắc chắn.

"Con bé là một con quạ, giống như mẹ con bé" Morticia nói thêm bằng một giọng khiến Larissa bối rối, hy vọng câu nói đó có tác dụng, và đúng như vậy.

"Cảm ơn, Tish, vì sự trung thực cởi mở của cậu. Tôi chưa biết làm thế nào, nhưng hy vọng tôi có thể nghĩ ra điều gì đó để giúp con bé."

Morticia gật đầu. Đó là nhiều hơn những gì cô ấy có thể hy vọng.

"Một điều nữa cậu nên biết về con bé, Larissa. Con bé không ngu ngốc chút nào. Vì vậy, hãy cẩn thận. Nếu cậu có ý tưởng và cố gắng lên kế hoạch hoặc hành động gì đó. Con bé sẽ biết và hành động khi thấy phù hợp, thậm chí trước khi cậu nhận ra. con bé đã tìm ra cậu. Và nếu có điều gì đó không phù hợp với con bé, con bé sẽ giải quyết vấn đề đó cho đến khi con bé kết tội cậu. Với các quy tắc của cậu hoặc không có quy tắc của cậu."

Một cách ngắn gọn, Larissa đã bị líu lưỡi trước khi cô ấy bắt đầu cười thành tiếng.

"Tôi hiểu rồi. Chà, giờ tôi đã hiểu lý do tại sao cậu nhờ tôi giúp đỡ. Cậu biết rất rõ về kỷ luật của tôi ở trường này."

Morticia cười và đồng ý. Larissa là một phụ nữ cao lớn, mạnh mẽ một cách ấn tượng. Cô chắc chắn rằng Wednesday đang ở trong tầm tay cô ấy.

Và hy vọng cô ấy có thể đến gần con gái mình. Ngay cả khi ai đó không thể tưởng tượng rằng Morticia có trái tim, thì cũng không nên đánh giá thấp cô ấy, bởi vì con cái của cô ấy là trên hết và cô ấy sẽ đi qua xác chết để bảo vệ chúng. Theo đó, từ 'xác chết' không phải là một cách nói đơn giản.

"Lại đây," Morticia mời cô, nhưng Larissa nhìn cô ấy hoài nghi. "Làm ơn," cô ấy nói thêm, và Larissa đứng dậy khỏi ghế. Cô cao hơn Morticia một cái đầu rưỡi, buộc cô ấy phải nhìn lên. "Cậu thậm chí còn tuyệt vời hơn những gì tôi nhớ về cậu," Morticia thì thầm nhẹ nhàng, khiến Larissa thận trọng lắc đầu. "Đừng nói thế, Tish."

Larissa quá đau lòng khi nghe những lời như vậy từ miệng của Người đẹp tóc đen.

"Đó là sự thật" Morticia nói rõ. "Larissa tuyệt đẹp và độc đáo của tôi."

Khi cả hai người phụ nữ đứng đối diện nhau, im lặng nhìn nhau, Morticia luồn tay qua mái tóc vàng trong khi ngón tay cái vuốt ve má Larissa. Larissa nhắm mắt lại, tận hưởng sự đụng chạm đó, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô buông bỏ những bức tường của mình.

Không suy nghĩ về những gì mình đang làm, cô nhoài người về phía trước và kéo Morticia lại gần mình. Cái nhìn của họ đang dò hỏi và dường như đó là một câu hỏi im lặng, một yêu cầu im lặng và một câu trả lời im lặng đã rơi xuống, bởi vì Larissa dùng tay vuốt ve má Morticia và kéo cô ấy vào một nụ hôn.

Cả hai đều có thể cảm nhận được sự khao khát dành cho nhau, nụ hôn ngại ngùng ban đầu chuyển thành đam mê mà họ từng chia sẻ. Khi họ dứt nụ hôn, cả hai đều cần dưỡng khí, Morticia ngả đầu vào ngực Larissa.

"Thật vui được gặp cậu, Issa," Morticia thú nhận. "Và cảm giác thật tuyệt khi lại được cậu ôm."

Larissa thì thầm, đồng ý với cô ấy. Điều này thật tốt. Quá tốt để có thể là thật và bằng cách nào đó cô có cảm giác rằng đây chỉ là khởi đầu của một điều gì đó tồi tệ hơn. Họ nán lại như thế một lúc trước khi Morticia lùi lại một chút.

"Tôi phải đi ngay bây giờ," cô ấy nói nhẹ nhàng trong khi ánh mắt tiếp tục dừng lại ở Larissa, người vừa gật đầu xác nhận.

"Tôi sẽ gặp cậu sau?"

Larissa cân nhắc một lúc. "Được, hẹn gặp lại," cô nhẹ nhàng đáp lại, trong khi nở một nụ cười nhẹ trên môi.

"Tốt," là điều cuối cùng Morticia nói khi biến mất sau cánh cửa.

Larissa ngồi trở lại ghế và hít một hơi thật sâu. Người phụ nữ này, cô hoàn toàn chắc chắn, là tử thần của cô.

Cô ấy nghĩ lại về toàn bộ sự kiện, xử lý những gì đã được nói. Cô ấy tức giận và thất vọng với bạn mình, nhưng khi ngồi đó suy nghĩ, cô ấy bắt đầu mỉm cười với một thông tin.

Wednesday! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro