Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji's POV

Yeji không biết làm cách nào để tự chữa lành những tổn thương mà cha mẹ cô đã gây ra.

Cô không chắc cần bao lâu để tìm ra cách chữa lành cho chính mình.

Lần đầu tiên trong đời, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Là bất cứ điều gì cô muốn. Nó giống như cô đã ngừng thở trong nhiều năm và bây giờ, 26 năm sau, lần đầu tiên cô được thở.

Tất nhiên, quyết định đầu tiên mà cô đưa ra là gia nhập ITZY. Hay đúng hơn là cùng các cô gái mang ITZY quay lại. Như họ đã nói, họ sẽ không làm điều đó trừ khi đó là tất cả. Cùng với nhau.

Thời gian trôi qua, Yeji thấy mình đã học hỏi được rất nhiều điều về bản thân và cuộc sống.

ITZY giống như một cái gì đó nhiều hơn là một nhóm. Một thứ mà cô vô cùng muốn nhưng không bao giờ có được. Một nơi nâng đỡ. Một gia đình. Nhưng một ngày nào đó, tất cả sẽ kết thúc. Chắc chắn, cô biết họ sẽ không bao giờ rời khỏi cuộc sống của cô nhưng nhóm nhạc này thì sẽ. Ở bên họ mỗi ngày. Chia sẻ tất cả những kinh nghiệm sống này. Một ngày nào đó ai cũng sẽ đường ai nấy đi, có gia đình riêng. Cô không chắc liệu mình có thể gọi đây là một gia đình mãi mãi hay không.

Những người kia đều có nhà riêng nhưng sau mọi chuyện, Yeji thấy mình không có nhà. Lúc đầu, Yeonjun đề nghị cho cô ngôi nhà mà họ đã sống nhưng điều đó chưa bao giờ khiến cô cảm thấy như ở nhà. Nó đã được mua bởi cha mẹ của họ để họ sống ở đó. Mỗi khi cô bước chân vào bên trong, cô nhớ lại tất cả những gì họ đã làm với cô, với cả hai.

Vì vậy, cô thỉnh thoảng sẽ tới chỗ các thành viên của mình. Bất cứ khi nào họ không ở khách sạn và di chuyển xung quanh.

Mãi sau này, khoảng một năm sau khi ký hợp đồng, Yeji mới mua được căn hộ của riêng mình. Nó không phải là thứ xa xỉ nhất mà cô từng thấy nhưng nó là của cô. Được mua bằng chính số tiền khó kiếm được của cô. Và mọi thứ trong đó, là của Yeji. Mọi bức tường, mọi cửa sổ, mọi đồ đạc và quần áo bên trong. Mọi thứ đều là của cô. Không phải cha mẹ cô hay của Yeonjun.

Cô đã có quá nhiều niềm vui khi trang trí mọi ngóc ngách của nó. Chọn ra mọi thứ cô thích mà không cần phải lắng nghe ý kiến ​​của bất kỳ ai khác về vấn đề này. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn bây giờ.

Có một phòng phụ mà cô đã biến thành cái mà Yeji gọi là phòng sở thích. Ở đó, cô khám phá tất cả những thứ mà cô chưa từng có bởi vì cô không được phép.

Từ việc sưu tầm những cuốn truyện và truyện tranh mà mẹ cô cho là quá ngô nghê, đến chơi những trò chơi điện tử có thể làm hỏng tế bào não của bạn theo cha cô. Hoặc thậm chí khám phá âm nhạc và phim ảnh mà cô chưa bao giờ cho phép mình trước đây vì chủ đề của chúng.

Đôi khi, những người phụ nữ khác tham gia cùng cô ở đó và họ dành hàng giờ để chơi xung quanh và vui vẻ trong căn phòng tự do của cô.

Các bức tường xung quanh chúng được sơn nhiều màu, với tác phẩm vẽ hơi xấu do cô thực hiện. Một sở thích khác mà cô đã thực hiện. Nghệ thuật. Theo cha mẹ cô, nó là một điều gì đó chỉ để quan sát và không được thực hiện bởi những người như họ. Thật thô lỗ.

Cô sẽ sơn mọi bức tường trong căn hộ của mình nếu cô muốn.

Yeji luôn mơ ước được đứng trên sân khấu biểu diễn khi mọi người cổ vũ cho cô. Và nhờ Ryujin, cô có thể làm được điều đó.

Mỗi lần ở trên sân khấu đó, cô đều cống hiến hết mình. Nó có ý nghĩa rất nhiều với cô.

Bởi vì Yeji đã nghĩ rằng cô đã từ bỏ nó nhiều năm trước khi cô và Yeonjun thực hiện kế hoạch của họ. Đó là sự hy sinh mà cô sẵn lòng thực hiện nhưng lại là sự hy sinh khiến cô đau đớn.

Vì vậy, Yeji thực sự không bao giờ mong đợi sẽ trải qua điều đó. Chưa bao giờ cả.

Trong lần đầu tiên biểu diễn lại với tư cách một nhóm, cô đã khóc. Cô không phải là người dễ khóc nhưng cô không thể kìm được. Quá nhiều đau khổ và hy sinh và cuối cùng cô đã được đền đáp bằng một thứ mà cô đã mơ ước kể từ khi cô nhớ đến sự tồn tại của mình.

Kể từ buổi biểu diễn đầu tiên đó, cô chưa bao giờ coi chúng là điều hiển nhiên. Mỗi sân khấu, Yeji đều biểu diễn như thể đó là lần cuối cùng của họ.

Ryujin đã cho Yeji rất nhiều. Kể cả sau tất cả những nỗi đau mà cô đã gây ra cho cô ấy. Tất cả những năm tháng đau khổ mà không một lời giải thích. Ngay cả sau khi phải đối mặt với sự phản bội, dối trá và đau đớn.

Shin Ryujin đã cho Yeji ước mơ của cô mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại. Trên thực tế, cô ấy đã đem những điều đó cho cô trước khi Yeji giải thích lý do tại sao cô đã làm những gì cô đã làm. Bất chấp tất cả những nỗi đau mà cô đã gây ra, Ryujin đã mạo hiểm mọi thứ để cho phép cô sống với ước mơ của mình.

Tâm trí cô khó có thể xử lý những suy nghĩ như vậy.

Làm sao một người như Shin Ryujin lại có thể có thật? Và làm sao cô lại có thể may mắn được người như vậy yêu mình.

Đó là một thứ khác mà cô ấy cho cô. Kể cả khi Yeji không thể đáp lại. Ngay cả khi Ryujin nói rằng cô ấy ghét cô. Yeji biết. Cô có thể thấy điều đó qua cách cô ấy nhìn cô, những quyết định cô ấy đưa ra, cách cô ấy nói. Theo cách cô ấy ghét cô. Ryujin không cần phải nói. Nhưng sau đó, mọi chuyện vẫn luôn như vậy với họ. Họ không bao giờ phải nói to cả thế giới, mặc dù đôi khi họ đã làm như vậy.

Đó là lý do tại sao cô biết, ngay cả khi cô lần đầu tiên trở lại và trở thành quản lý của cô ấy. Yeji biết rằng Ryujin vẫn yêu cô. Vào thời điểm đó, nó gần như là quá nhiều thứ để xử lý. Đã có lúc Yeji chỉ muốn nói hãy mặc kệ kế hoạch này và hôn cô ấy đi hoặc ít nhất để cô ấy biết rằng Yeji cũng có cảm xúc tương tự.

Bây giờ, sau khi Ryujin cuối cùng cũng biết rõ mọi chuyện. Sau khi Yeji chia sẻ những cảm xúc che giấu của mình. Những cảm xúc của họ trở thành một cái gì đó dường như liên tục hiện diện. Trong mọi hành động, mọi ánh nhìn, mọi lời nói. Cô cảm thấy nó tỏa ra từ người phụ nữ trẻ hơn. Yeji chỉ có thể hy vọng cô ấy cũng có thể cảm nhận được điều đó.

Tuy nhiên, đó không phải là điều cô muốn thảo luận.

Yeji yêu Ryujin. Cô luôn luôn, kể từ khi cô gái táo bạo đó nháy mắt với cô, cô ấy đã bắt đầu đi vào trái tim cô. Từ đó cô ấy đã không bao giờ rời đi. Và có lẽ sẽ không bao giờ.

Nhưng mọi thứ không dễ dàng như Chị yêu em, hãy bên nhau nhé.

Yeji chưa bao giờ là chính mình. Cô vẫn đang tìm hiểu những gì cô thích và không thích. Làm thế nào để cô tự quyết định mà không cần người khác nói cho cô biết phải làm gì. Làm thế nào để là chính mình.

Cô cần thời gian.

Ryujin đã luôn giỏi về điều đó. Về việc tôn trọng cô.

Yeji biết rằng dù có mất bao lâu thì người kia cũng sẽ không bao giờ hỏi, cũng như không vội vàng với cô. Cô biết rằng Ryujin chỉ đơn giản là sẽ ở bên cạnh cô và yêu cô không lời.

Cô rất biết ơn vì điều đó.

Sau chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của họ, ba năm trong sự nghiệp của họ, cô thấy mình đã suy nghĩ về tất cả. Những kinh nghiệm họ đã có, mọi người đã trưởng thành bao nhiêu, họ đã trở lại gần nhau như thế nào. Và Ryujin.

Ryujin, người dường như hiểu Yeji như thể cô là một cuốn sách mà người kia đã đọc cả nghìn lần.

Ryujin, người không bao giờ một mình vượt qua ranh giới giữa họ.

Ryujin, người đã kiên nhẫn chờ đợi Yeji đến khi cô yêu cô ấy theo cách mà cô đã từng.

Ryujin, người mà Yeji biết sẽ yêu cô ngay cả khi họ đã già và tóc bạc.

Yeji biết. Trong sâu thẳm, cô nghĩ rằng cô đã luôn luôn biết.

Thời gian không thể thay đổi nó. Việc khám phá bản thân cũng không thể thay đổi nó. Không có gì có thể.

Nói Hwang Yeji yêu Shin Ryujin cũng như người kia yêu cô, cũng đúng như nói rằng một người sẽ cần oxy để tồn tại.

Ryujin từng nói với cô rằng ngay cả khi họ đã 80 tuổi và cô đang nằm trên giường bệnh, cô ấy vẫn sẽ tuyên bố tình yêu của mình dành cho Yeji. Chà, kể cả khi họ 80 tuổi và cô ấy nói những lời đó, Yeji sẽ đáp lại ngay thôi.

Đó là những gì cô nghĩ khi họ trở về khách sạn. Nhìn người phụ nữ kia và mỉm cười.

Cô ấy là bạn cùng phòng của cô, thỉnh thoảng việc này xảy ra. Nhưng nó không bao giờ làm cô bận tâm. Ngay cả trong chương trình khi họ ở chung phòng và mọi thứ giữa họ không phải là tốt nhất, họ đã xử lý dễ dàng. Đó là một điều tự nhiên. Họ biết đối phương cần thứ gì đó mà không cần họ phải hỏi, họ không bao giờ đụng mặt nhau hoặc phải thảo luận về những thứ như vị trí nằm hoặc nơi mỗi người sẽ đặt đồ của mình. Phản ứng hóa học của họ khiến họ hòa hợp với nhau.

Ryujin hỏi cô, một lần nữa, rằng cô có muốn về nhà với cô ấy không. Một điều mà cô ấy thường làm. Chắc chắn là vì trong khi mọi người về nhà với gia đình, Yeji lại về một căn hộ trống trải. Nhưng, cho đến giờ, cô vẫn chưa sẵn sàng để nhìn thấy một gia đình khác như vậy. Cô chưa sẵn sàng để thấy cha mẹ yêu thương con mình. Không phải khi cha mẹ cô không yêu cô.

Tuy nhiên, Yeji thấy mình hào hứng để được gặp những người đã nuôi nấng người phụ nữ cô yêu. Cô muốn cảm ơn họ vì điều đó. Có thể không phải bằng lời nói mà bằng cách cho phép họ thay đổi cách cô nhìn nhận gia đình.

Gia đình Shin là tất cả những gì cô mong đợi và hơn thế nữa. Họ cũng tốt bụng và ấm áp như Ryujin và rõ ràng là tràn đầy tình yêu thương. Yeji có thể hiểu tại sao con gái họ lại lớn lên như hiện tại.

Họ đã dạy cô rất nhiều trong thời gian ngắn ngủi họ ở đó. Từ cách nấu ăn đến cách vá lốp xe. Những điều mà cha mẹ bình thường nên dạy con cái của họ nhưng cha mẹ của cô chưa bao giờ dạy cô. Nói rằng họ sẽ trả tiền cho mọi người để làm những điều đó trong khi họ làm việc khác.

Nhìn gia đình Shin, cô nghĩ rằng cha mẹ cô chỉ có thể mơ ước được bằng 1/10 so với những người này.

Một lần nọ, khi bà Shin đang dạy cô cách nấu ăn và trong khi Ryujin và cha cô ấy đang ở ngoài, người phụ nữ đã nói một điều gì đó sẽ thay đổi cô mãi mãi.

"Dì không thể tin rằng Ryujin đã mất nhiều thời gian để đưa con đến đây. Sau nhiều năm Ryujin nói rằng con chính là gia đình, thật tuyệt khi cuối cùng được chăm sóc đứa con gái khác của dì."

Yeji đỏ mặt. Con gái. Gia đình. Nhiều năm.

Rất nhiều thông tin để xử lý.

Bằng cách nào đó, tất cả không phải là điều đáng ngạc nhiên. Ryujin muốn cô có một gia đình. Tất nhiên là cô muốn. Cô ấy sẽ đưa cô gia đình riêng của mình. Ngay cả khi Yeji không bao giờ chọn ở bên cô ấy.

Trong suốt nhiều năm, Yeji đã suy nghĩ khá nhiều về tình yêu. Có một vài điều cô đã kết luận.

Yêu là nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến chính mình.

Tình yêu là dâng hiến tất cả của bạn ngay cả khi bạn không nhận được gì.

Tình yêu là sự cứng đầu và sẽ không mất đi ngay cả khi bạn phủ nhận nó.

Tình yêu là sự tôn trọng.

Tình yêu là sự hòa hợp không lời.

Đó là những điều cô học được về tình yêu. Tất cả từ Shin Ryujin.

Họ đang ở nhà Ryujin, dựa vào nhau khi xem K-drama. Cũng không phải là vấn đề lớn với vị trí hiện tại của họ. Cũng không ai bận tâm về nó.

"Đôi khi, khi yêu, chúng ta nên ngừng việc thận trọng và cứ để nó tự nhiên. Hãy chớp lấy cơ hội. Hãy mạo hiểm tất cả. Nếu không, chung ta sẽ nhận ra mình vừa lãng phí thời gian." Ryujin tranh luận một cách thản nhiên trước khi hét vào TV. "Hoặc trong trường hợp này là các tập. Nghiêm túc đó, hãy đẩy nhanh tiến độ đi."

Yeji rời đầu khỏi vai cô ấy, nhìn Ryujin và chờ đợi sự chú ý của cô ấy để nói tiếp.

"Em nói đúng."

Cô thậm chí còn chờ đợi điều gì? Có lẽ cuối cùng cô cũng có thể thích một người khác. Có lẽ cô thậm chí có thể yêu họ. Nhưng liệu có ai có thể gần bằng để so sánh không? Liệu Yeji có thể tìm được người mà cô yêu như cách cô yêu Ryujin không? Không, cô không nghi ngờ gì về điều đó. Không. Vậy cô đang làm gì?

"Chị sẽ không bắt em đợi lâu nữa."

Đó là khi cô hôn cô ấy. Lần đầu tiên trong đời cảm giác như thế này. Tuy nhiên, đôi môi đó lại cảm thấy quá quen thuộc với cô. Như thể nó thuộc về cô.

Phải, cô sẽ không bao giờ tìm thấy điều này ở bất kỳ ai khác.

Hwang Yeji đã một lần mất nhà, gia đình, đam mê, tình yêu và tự do. Nhưng ở đây, được Shin Ryujin ôm lấy trong khi họ hôn nhau bằng tất cả tình yêu mà họ dành cho nhau, cô đã tìm thấy tất cả những gì mình đã mất.

Shin Ryujin đã giúp Yeji tìm lại được tất cả những gì cô đã từng đánh mất. Chỉ thiếu vắng tình yêu, cho tới bây giờ.

Khi họ 80 tuổi và Ryujin bày tỏ tình yêu của mình với cô, Yeji cũng sẽ làm như vậy khi họ kỷ niệm cuộc sống mà họ đã xây dựng và trải qua cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro