Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun's POV

Anh gặp Yeji trong một bữa tiệc của cha mẹ mình. Các bữa tiệc thỉnh thoảng họ tổ chức cho các đối tác kinh doanh và bạn bè của họ. Yeonjun luôn được mong đợi sẽ tham dự, mặc dù, anh chỉ muốn ở nơi nào đó khác.

Bố mẹ anh giới thiệu anh với một gia đình mới. Những người anh chưa từng gặp.

Vì anh được kỳ vọng sẽ tiếp bước cha mình và cuối cùng là thừa kế công ty của họ, họ sẽ luôn đảm bảo giới thiệu anh với tất cả những gia đình có quan hệ kinh doanh với họ hoặc có liên quan.

Đó là lần đầu tiên anh và Yeji nhìn thấy nhau.

Không ai trong số họ muốn ở đó. Không ai trong số họ trông vui vẻ.

Cuối cùng, họ đã lén lút rời khỏi bữa tiệc và nói chuyện cả đêm cho đến khi cô ấy phải rời đi.

Yeji nhỏ hơn, nhưng không nhiều. Chỉ khoảng một tuổi. Cô ấy đang học một trường cao đẳng gần anh. Cũng chính là nơi mà Ryujin vừa được nhận vào. Cô ấy khá hài hước.

Thật tốt khi có ai đó để nói chuyện trong những sự kiện đó. Đó là lý do tại sao anh cho cô ấy số của mình. Để họ có thể trở thành bạn của nhau.


Ryujin là bạn thân nhất của anh kể từ khi mẹ cô đưa cô đến nhà anh. Kể từ đó, họ không thể tách rời.

Anh lớn hơn gần hai tuổi nhưng điều đó không thành vấn đề. Kể cả hồi đó. Họ luôn hòa thuận với nhau.

Dần dần, Yeonjun bắt đầu coi mẹ cô như mẹ của mình. Và Ryujin như là em gái của anh. Cả hai đều ở gần anh nhiều hơn gia đình của chính mình. Cả hai đều quan tâm anh hơn cả cha mẹ ruột của anh.

Nếu Yeonjun nghĩ về những kỷ niệm thời thơ ấu yêu thích của mình, anh sẽ nhận thấy rằng Ryujin đã ở trong tất cả những ký ức đó. Họ thân thiết như vậy đấy.

Họ không bao giờ học cùng một trường học, đó là vì lỗi của các tầng lớp xã hội.

Nhưng cuối cùng họ đã học ở các trường cao đẳng tương đối gần nhau. Điều đó thật vui. Kể cả khi Ryujin xuất hiện không báo trước tại chỗ của anh vào đêm muộn chỉ để đi chơi.

Nhưng mọi thứ không thể dễ dàng và hoàn hảo như vậy.

Như anh cuối cùng đã nhận ra.

Một ngày nọ, họ sử dụng FaceTiming, như thỉnh thoảng họ vẫn làm, và anh đã phát hiện ra.

Ryujin đã nói về cô gái mà cô ấy đã hẹn hò được 1 thời gian. Yeonjun vẫn chưa gặp cô ấy.

Bằng cách nào đó, nó đã không xảy ra. Có lẽ bởi vì hầu hết những lần anh và Ryujin thực sự gặp nhau, đều bị thúc đẩy bởi những quyết định bốc đồng. Giống như Ryujin sẽ ghé chỗ anh. Hoặc Yeonjun cho cô ấy đi nhờ xe ở đâu đó vì cô ấy đã spam điện thoại của anh.

Đó là khi anh nhận ra cô ấy đang nói về ai.

Hwang Yeji.

Ah, họ đang sống trong một thế giới tàn khốc làm sao.

Anh có thể thấy người kia cũng đang ngạc nhiên thế nào, như anh vậy.

Và sau đó anh đưa ra quyết định vờ như không biết cô ấy.

"Ồ, là cô ấy à?"

Ryujin mỉm cười, Yeji đã bước vào màn hình bằng cách ôm cô ấy từ phía sau.

"Đúng vậy." Cô ấy gật đầu. "Đây là Yeji. Yeddeong, đây là Yeonjun."

Yeji dường như cũng bị sốc như anh cảm thấy nhưng cô ấy đã phản ứng một cách khá tốt.

"Rất vui được làm quen với anh, Yeonjun. Ryujin vẫn luôn nhắc đến người bạn thân nhất của em ấy. Thật vui vì cuối cùng cũng thấy gương mặt của người bạn thân đó."

Anh cười.

Họ tiếp tục giả vờ ngu ngốc như vậy.

Khi họ gặp nhau, trực tiếp, với Ryujin ở bên cạnh họ. Mọi thứ thật ngại ngùng. Anh không cố ý cư xử như vậy nhưng chuyện cứ như vậy.

Làm sao mà không như vậy được khi anh biết là họ đang giấu diếm sau lưng Ryujin.

Yeji đã mặc một những món quà của anh, khiến anh nhướng mày trêu chọc cô ấy.

Tuy nhiên, cô ấy không cười. Mặt cô ấy trùng xuống, giống như anh vừa chỉ ra rằng những gì họ đã làm là sai.

Cô ấy không sai.

Đó là vấn đề thời gian trước khi nó xảy ra. Thực tế, anh biết điều đó.

Anh và Yeji là một quả bom hẹn giờ và anh đã không cảnh báo Ryujin về điều đó.

Ryujin có một cú đấm mạnh.

Đó là một trong những điều anh học được trong đêm đó. Khi cô ấy xuất hiện tại chỗ của anh vào một giờ không tin được. Đấm vào mặt ngay khi anh mở cửa.

"Mẹ kiếp, Yeonjun."

"Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh một lần nữa."

"Anh như một người anh em của tôi."

Yeonjun không biết liệu lý do của mình có đủ tốt để xoa dịu nỗi đau của cô ấy hay không.

Vì vậy, anh đã chọn sự im lặng.

Họ không bao giờ có ý định để mọi thứ đi xa đến mức này. Nhưng họ đã làm.

Anh đã không gặp lại Ryujin cho đến ngày anh tiễn Yeji ở ngôi nhà đó. Bốn năm sau.

Chỉ cần nhìn thấy cô ấy cũng đã biết rằng cô ấy đã thay đổi. Cô ấy trông mạnh mẽ hơn. Không nghi ngờ gì nữa vì những gì họ đã làm.

Yeonjun chơi với chiếc nhẫn mà anh đã chọn. Ryujin sẽ trông như thế nào khi biết Yeji và anh sắp kết hôn? Cô ấy sẽ ghét họ đến mức nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro