Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin rất vui khi được về nhà với Yeji sau một ngày dài.

Gần đây, giữa họ có những điều kỳ lạ và cô không biết tại sao lại như vậy. Có lẽ điều đó liên quan đến việc Yeji dường như hành động không giống với cô ấy trong hầu hết thời gian. Cô chỉ không biết nguyên nhân là gì.

Cô muốn giúp cô ấy. Để cổ vũ cô ấy. Ryujin khá chắc chắn rằng bất cứ điều gì khiến Yeji có tâm trạng như vậy, đều liên quan đến cha mẹ cô ấy. Vì vậy, thay vì đào bới nó và bắt đầu một cuộc chiến khác. Cô sẽ mang cho Yeji món ăn yêu thích và có thể họ sẽ có một đêm xem phim trong khi âu yếm nhau.

Không có gì có thể chuẩn bị cho cô khỏi những gì cô gặp phải khi đang thực hiện kế hoạch của mình.

Ryujin bước vào nhà hàng yêu thích của Yeji. Cô đã gọi điện trước khi rời lớp học cuối cùng, để đặt tất cả các món ăn yêu thích của Yeji. Cô gần như nhảy chân sáo khi cô bước đi, nở nụ cười với whisker dimples khi cô vui vẻ đi tới chỗ lấy thức ăn. Tai nghe bên tai cô đang phát một bài hát nào đó khiến cô nhớ đến bạn gái của mình. Bởi vì cô ấy là người đã giới thiệu cô bài này.

Đột nhiên, cô quay lại, sau khi người đàn ông nói với cô rằng anh ta sẽ đi lấy đồ ăn mà cô order.

Đó là khi cô nhìn thấy nó.

Ngay đó, trong một góc gần như không có ánh sáng trong nhà hàng yêu thích của Yeji.

Lúc đầu Ryujin nghĩ chắc hẳn cô đang nhìn thấy vài thứ, chớp mắt một lần rồi hai lần.

Không, đó là Yeji.

Và Yeonjun.

Sau đó, cô nhận ra khi anh ta di chuyển đến cạnh cô ấy.

Ryujin đã bị đóng băng tại chỗ. Không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra trước mặt cô.

Cô bắt đầu nghĩ ra những lời bào chữa.

'Có lẽ họ đang lên kế hoạch làm mình bất ngờ.'

'Mình đoán là họ muốn thân thiết hơn vì mình.'

Sau đó, cô nhìn thấy anh ấy đặt tay của mình lên trên tay của Yeji.

Tim Ryujin bắt đầu loạn nhịp khi nhìn thấy. Không biết phải làm gì, cô chỉ có thể tiếp tục xem, hy vọng mọi chuyện sẽ không tồi tệ hơn thế.

Cô thấy khi họ nhìn nhau và đó là lúc cô biết.

Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. Ryujin biết chính xác điều gì sắp xảy ra.

Cô thấy nó như thể nó đang quay chậm. Từng mảnh của từng giây kéo dài như thể cả thế giới muốn tra tấn cô.

Yeonjun hôn Yeji.

Ryujin vẫn không di chuyển và hai người đó vẫn chưa nhận ra cô.

Yeji không bỏ chạy hay quát mắng. Ryujin đã hy vọng rằng cô ấy sẽ như vậy, với từng thớ thịt trong người cô. Làm ơn, làm gì đó đi Yeji.

Nhưng cô ấy đã không. Thay vào đó, cô ấy ngồi đó. Cho phép anh ta hôn cô ấy. Thậm chí cô ấy nhắm mắt lại.

Họ dừng lại một lúc sau và Ryujin gần như không thể bình tĩnh vào lúc đó, tay cô nắm chặt góc quầy.

Sau đó, họ lại hôn nhau.

Đó là khi cô cuối cùng cũng rời đi.

Ryujin muốn lại chất vấn họ. Nhưng nó sẽ là quá khó khăn.

Cô phải xử lý những gì cô vừa nhìn thấy.

Cô cần phải đi bộ.

Để thư giãn đầu óc.

Để suy nghĩ.

Cho tới khi rời đi, cô mới nhận ra là mình đang khóc.

Mãi cho đến khi cô có thể nếm được nước mắt mặn chát của mình.

Cô không biết mình đã đi đâu và ở đâu trong nhiều giờ kể từ khi cô nhìn thấy họ. Ryujin vẫn đi vòng quanh thành phố một cách vô định. Tai nghe của cô phát nhạc khi cô khóc hết sức.

Đó là thời điểm cô quyết định đối mặt với bạn gái của mình. Cô cảm thấy rất hoảng loạn nhưng cô phải làm điều này. Yeji đã gọi và nhắn tin cho cô nhiều lần. Bạn bè của cô cũng đã làm như vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa, tại sao cô vẫn chưa về nhà khi đã quá muộn.

Yeji. Đó là tất cả những gì tâm trí cô có thể nghĩ ra.

Yeji. Người đã từng hẹn hò với người bạn thời thơ ấu của cô. Yeji. Người đã nắm tay Yeonjun. Yeji. Người đã hôn Yeonjun. Yeji. Người đã không ngăn anh hôn cô ấy lần thứ hai. Yeji. Người đã lừa dối cô với người bạn thời thơ ấu của cô.

'Thì ra đó là lý do.'

Đó là lý do tại sao cô ấy đã có những hành động kỳ lạ gần đây. Xa cách.

Cô cố gắng hết sức để bước vào cánh cửa vào căn hộ của họ.

Không nghi ngờ gì nữa, lớp trang điểm của cô đã rối tung lên, dựa vào việc cô đã khóc như thế nào. Đôi mắt cô chắc chắn đã sưng húp và má cô đẫm nước mắt.

Khi cô bước qua cửa, Yeji tiến tới, trông có vẻ hào hứng khi nghe cô bước vào.

'Có phải cô ấy luôn giả tạo như vậy không?'

"Ryuddaeng." Cô gái có đôi mắt mèo hét lên, cười rạng rỡ trước khi khuôn mặt cô ấy sụp xuống khi nhìn thấy cô.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

'Cô ấy gần như có vẻ lo lắng.'

'Điều đó có hài hước không?'

'Và thật mỉa mai.'

Yeji bắt đầu tiến về phía cô và Ryujin nhanh chóng ra hiệu cho cô ấy đừng lại gần nữa.

"Em có ổn không?"

Ryujin không thể ngừng lại. Ngay khi nghe những lời đó, cô đã suy sụp.

Cô bật cười.

Cô không biết tại sao. Đáng lẽ cô nên khóc chứ không phải là cười. Có lẽ cô đã cạn nước mắt rồi.

Tất cả những gì cô biết là cô không thể ngừng lại. Cô đang cười lớn, khom người.

Lớp trang điểm rối bời, cùng với mái tóc bù xù.

Cô trông thật điên rồ.

Cô cảm thấy mình thật điên.

"Baby." Yeji thì thầm, có vẻ hơi hoảng sợ.

"Đừng." Ryujin thốt ra, giọng trầm và thô lỗ, có thể là do cô đã khóc quá nhiều.

"Chị không được nói điều đó một lần nữa." Cô tiếp tục, giọng nói của cô lạnh hơn nhiều so với những gì cô đã từng nghe.

Họ đã từng cãi nhau nhưng Ryujin chưa bao giờ nói như vậy.

Không có một chút quan tâm nào trong giọng điệu của cô. Nó chứa đầy hận thù, đau đớn, buồn bã. Đó là tất cả những thứ đang lấp đầy cô, sắp tràn ra cùng 1 lúc. Và nó nghe có vẻ thô bạo.

"Chị không được nói bất cứ điều gì với tôi một lần nữa." Ryujin tiếp tục, dùng một tay vén tóc khỏi mặt.

"Em đang nói về cái gì vậy?"

Yeji đã không cử động kể từ khi cô bảo cô ấy dừng lại. Cô ấy vẫn ở chỗ cũ, vẻ bối rối.

"Tôi không thể tin rằng tôi đã bị lừa như vậy." Cô cười thầm, không hiểu sao, cô ngạc nhiên khi nước mắt không còn tuôn ra.

"Chị không-"

"Im đi." Cô ngắt lời.

"Chị không cái gì Yeji? Chị không biết cách trở thành một con người tử tế? Chị không biết cách trung thực?"

Cô đi về phía Yeji, chọc vào xương bả vai của cô ấy, khuôn mặt của cô trông tức giận hơn bao giờ hết.

"Nói với tôi nó không phải là sự thật. Hãy nói với tôi rằng tôi đã tưởng tượng ra nó."

"Ryu-"

"Tôi đã nghĩ rằng chị là một người tốt. Có lẽ tôi nên biết."

Cô lại cười khúc khích, "Quả táo không rơi xa gốc cây. Đó không phải là điều người ta nói sao?"

(the apple doesn't fall far from the tree – trẻ em thường cư xử, có những đặc tính giống cha mẹ chúng)

Yeji trông đau đớn. Cô thậm chí không chắc đó là vì Ryujin đã nói rằng cô ghét cô ấy, hay vì cô nói với cô ấy rằng cô ấy giống như cha mẹ mình, những người tồi tệ.

"Tôi đã nhìn thấy nó. Lúc nãy. Tôi đã nhìn thấy chị."

Cô bắt đầu bước đi, đi lại quanh phòng khách. "Người bạn thời thơ ấu chết tiệt của tôi. Anh ấy. Trong số tất cả mọi người."

Yeji chạm vào cánh tay cô, nhưng cô không nói một lời. Khi cô quay lại, cô nhận thấy rằng cô ấy đang khóc.

Trong khoảnh khắc đó, Ryujin không quan tâm là cô ấy đang khóc.

Sao cô ấy lại có thể như vậy?

Cô đã bị chơi khăm có lẽ lâu hơn những gì cô nhận ra.

"Chị đã muốn nói với em."

Những lời đó lại làm cô tổn thương. Đột nhiên cô lại khóc lần nữa. Sau sự xác nhận đó.

Cô đã tận mắt chứng kiến ​​nó. Tuy nhiên, Yeji xác nhận đó là điều thực sự khiến cô thất vọng.

"Bao lâu?"

"Ryujin." Cô ấy thì thầm.

"Bao lâu chết tiệt?"

"Rất lâu."

"Tôi ghét chị, Hwang Yeji."

Cô đã tức giận. Cô đã buồn. Cô đã tan nát trái tim. 'Mẹ kiếp.'

"Chị chưa bao giờ yêu tôi phải không?"

Yeji đã mở miệng vài lần nhưng không có từ nào phát ra được.

Ryujin không thể không cười trong khi nước mắt không ngừng rơi.

"Tôi đã từng nghĩ rằng chị khác với họ. Nhưng chị thực sự là con gái của họ. Ích kỷ. Tham lam. Một con người chết tiệt."

"Vậy thì đi đi." Cuối cùng thì Yeji cũng hét lên, giọng cô ấy như vỡ vụn ra.

Ryujin gật đầu, nhìn Yeji, người có vẻ tức giận hơn là buồn bã.

Cô di chuyển đến phòng ngủ của họ, nhanh chóng thu dọn mọi thứ của cô mà cô có thể nhìn thấy.

Ryujin không còn nơi nào để đi. Cha mẹ cô sống tương đối xa. Bạn của cô là bạn của Yeji và sống trong ký túc xá hoặc phòng chung. Và Yeonjun là người cuối cùng cô muốn gặp.

Cô bước ra khỏi cánh cửa đó mà không hề ngoảnh lại, sự tức giận của cô không cho phép. Và Yeji đóng sầm cửa căn hộ của họ mà không cần một lời xin lỗi hay một chút do dự.

Thật là buồn cười phải không? Yeji là người phản bội cô nhưng Ryujin lại là người bước ra khỏi cánh cửa đó và thấy mình vô gia cư.

Ryujin ghét Hwang fucking Yeji. Cô ghét cô ấy hôm nay và cô sẽ ghét cô ấy vào ngày mai. Và bốn năm sau, khi cuối cùng gặp lại cô ấy, cô vẫn sẽ ghét cô ấy.

Bởi vì Hwang Yeji làm tan nát trái tim cô bằng cách tàn nhẫn nhất.

Và vài tháng sau, cô ấy lại làm nó lần nữa khi Ryujin phát hiện cô ấy và Yeonjun đã đi Mỹ, cùng nhau.

---

Phải đọc lại chap này mấy lần để chỉnh lỗi thiệt là đau khổ. Hồi đó lúc đọc fic tiếng Anh mình bỏ mấy chap ngược luôn, giờ phải đọc nhiều lần 😂 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro