Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau màn giới thiệu lịch sự nhưng đầy căng thẳng, người đại diện bắt đầu giải thích tình hình với người quản lý mới của cô. Thành thật mà nói, cô rất muốn nói rằng anh ấy sẽ phải chọn một người khác. Khoảnh khắc người kia rời đi, cô chắc chắn sẽ nói với anh ấy.

Không đời nào cô phải đối mặt với người yêu cũ hàng ngày. Không phải sau những gì đã xảy ra giữa họ.

Người đại diện của cô dường như tiếp tục liếc về phía cô, chắc chắn đang tự hỏi tại sao cô lại im lặng. Không phải là cô thường nói nhiều nhưng khi nói đến ai đang làm việc cho cô, cô luôn có một số ý kiến ​​đóng góp.

Tuy nhiên, người phụ nữ kia dường như không bận tâm chút nào. Thành thật mà nói, điều đó đang bắt đầu khiến cô tức giận. Sao cô ấy có thể thờ ơ với sự hiện diện của cô? Sau tất cả mọi thứ.

"Đây là thẻ ID của em, em sẽ cần nó để đi vào cho lần sau. Và đây là một thư mục với lịch trình, danh bạ và một số thứ khác mà em có thể cần."

Cô không biết tại sao anh ta lại làm nhiều như vậy. Ryujin sẽ sa thải cô ấy ngay khi cuộc trò chuyện này kết thúc.

Anh ta cũng có thể không cần bận tâm đến tất cả những thủ tục này.

"Cảm ơn Mr. Kim. Em đảm bảo sẽ đọc kỹ." Hwang Yeji nói, vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Cô ghét nụ cười đó.

"Chúng tôi đã chuẩn bị một phòng họp cho hai người. Vì vậy, hai người có thể nói về lịch trình sắp tới và hiểu thêm về nhau." Anh ấy ra hiệu về phía căn phòng mà Ryujin biết quá rõ và đã làm điều này vài lần rồi.

"Xin thứ lỗi." Cô lên tiếng, hắng giọng và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh. "Tôi phải nói chuyện với Mr. Kim. Nhưng cô có thể đi trước mà không cần chờ tôi."

'Như chị vẫn luôn làm vậy.' Cô tự nói thêm trong đầu.

"Tất nhiên." Yeji nói một cách lịch sự, cúi đầu trước khi rời văn phòng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh phải sa thải cô ấy."

Mr. Kim thở dài, đưa tay qua trán và nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ. "Anh đã chịu đựng rất nhiều từ em nhưng tại sao anh lại phải sa thải cô ấy khi cô ấy còn chưa bắt đầu công việc?"

"Không thể là cô ấy."

"Tại sao? Có gì không ổn với cô ấy? Cô hoàn toàn có năng lực, tôn trọng, lịch sự, biết một số ngôn ngữ, có kinh nghiệm và học hành tốt. Em còn muốn gì nữa?"

"Nghe này, em không mong chờ anh sẽ hiểu được lý do của em, nhưng không thể là cô ấy được. Kiếm đại ai đó khác đi."

"Em có thực sự nghĩ rằng còn ai khác không? Em đã sa thải mọi người kể cả khi người ta có một chút năng lực. Không ai khác với năng lực như cô ấy muốn làm việc cho em đâu. Mọi người đồn thổi rằng không có ai làm quản lý cho em được lâu cả. Vì vậy, làm ơn cho anh biết rằng anh nên thuê ai đi. "

"Em không quan tâm. Hãy thuê người không có kinh nghiệm nếu phải như vậy."

"Điều đó là một nhát dao chí mạng cho sự nghiệp của em, và cả hai chúng ta đều biết điều đó. Đây là một vị trí quan trọng có thể tạo nên hoặc phá vỡ sự nghiệp của em. Em nên cảm thấy may mắn khi bằng cách nào đó cô ấy ứng tuyển cho vị trí này."

"May mắn cái mông (lucky my ass)." Cô lẩm bẩm. Lúc này cô đang đứng khi tranh luận với người đại diện của mình. Đó không phải là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cô.

Nhưng đó là sự ảnh hưởng của Hwang Yeji đối với cô. Cô ấy luôn làm xáo trộn thế giới của cô. Điều đó vẫn đúng, ngay cả sau ngần ấy năm. Giống như ngày đầu gặp nhau, bây giờ Hwang Yeji vẫn khiến Ryujin rung động đến tận tâm can. Có thể không theo cùng một cách, nhưng cô ấy luôn khiến cô ấn tượng.

"Anh nói nghiêm túc đó. Cô ấy là lựa chọn tốt nhất của em. Bây giờ hãy cố gắng và làm cho nó hoạt động. Vì lợi ích của cả hai chúng ta."

Ryujin thở dài, cuối cùng cũng thừa nhận thất bại. Như thường lệ, Yeji luôn có được những gì cô ấy muốn và Ryujin đã bị đánh bại.

'Tốt hơn hết mình nên thức dậy trên giường và phát hiện ra đây chỉ là một cơn ác mộng.'

Cô bước ra khỏi văn phòng và suy nghĩ về tất cả những kết cục sai lầm mà điều này có thể dẫn đến. Có lẽ cô nên chuẩn bị một tờ giấy ghi rằng 'Yeji chính là thủ phạm' đề phòng người kia hạ độc thức ăn của cô hay gì đó.

"Xin chào, cô Shin." Người kia cúi đầu chào cô khi cô bước vào phòng họp.

"Chị thực sự không cần phải tiếp tục làm vậy đâu." Cô đáp lại, ngồi vào một trong những chiếc ghế trống.

"Tốt, vì nó thực sự kỳ lạ."

"Yeah, chắc chắn rồi."

"Chị chưa bao giờ phải lịch sự với các sếp của mình như vậy trước đây. Người sếp duy nhất mà chị làm việc trong ngành này lại là bạn của chị nên đó có thể là lý do tại sao." Người kia tiếp tục.

"Sao cơ?" Cô nhướng mày bối rối. Rõ ràng ý cô là điều đó không cần thiết vì họ đã từng hẹn hò và thật kỳ lạ khi cô ấy hành động như thể cô ấy không biết Ryujin là ai.

"Xin lỗi, chị đang lan man phải không?" Người kia mỉm cười ngượng nghịu, bàn tay run rẩy lướt qua đống giấy tờ nằm ​​trong tập hồ sơ.

"Yeji." Cô nói, nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn mà cô ấy đang di chuyển xung quanh. "Chị đang làm gì vậy?"

"Chúng ta nên thảo luận về lịch trình tiếp theo của em, phải không?"

Cô tặc lưỡi, trầm tư. Cô ấy có thực sự nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu cô ấy tiếp tục phớt lờ việc họ biết nhau?

"Được rồi. Vậy em sẽ đi thẳng vào vấn đề." Ryujin thở dài, đưa tay vuốt mái tóc xơ xác của mình. "Tại sao chị lại làm như không biết em? Và tại sao chị lại nộp đơn xin làm quản lý của em?"

Lúc này Yeji đang tránh nhìn cô, cô có thể thấy cô ấy đang hít thở sâu hơn.

"Chị không biết đó là em." Yeji biện minh. "Chị đã ở Mỹ nhiều năm nên không theo dõi nền âm nhạc Hàn Quốc. Chị chỉ biết rằng đó là một người tên Ryujin, là người nổi tiếng nhất trong giới âm nhạc hiện nay". Cô ấy ngừng lại để lấy lại hơi thở sau khi nói quá nhanh.

"Tất cả những gì chị nghĩ là 'ồ, đó là một cái tên mình biết rất rõ' nhưng chị không biết em đã thành công như vậy. Chị đoán là mình đã không theo dõi sự nghiệp của em sau ... em biết đấy. Theo như chị biết, chị sẽ quản lý một người có cùng tên với em. Chị không bao giờ mong đợi sẽ là- "cô ấy dừng lại một lúc, chỉ về phía cô. "Em."

"Tại sao lại cư xử như thể chị không quen biết em khi chúng ta gặp nhau?" Tại sao cô thậm chí còn quan tâm chuyện này. Cô nên lên kế hoạch thuê ai đó thay vì Yeji. Chứ không phải là muốn biết thêm về điều này.

Lúc này Yeji có vẻ ngượng ngùng. "Chị gần như không nhận ra em."

'Fuck you, Hwang Yeji. Ngay cả sau nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhận ra chị ở bất cứ đâu và chị thậm chí không thể nhận ra tôi? Fuck you.'

"Tóc của em đã thay đổi. Em đã cắt và nhuộm nó. Em cũng ăn mặc khác, cư xử khác. Đã nhiều năm trôi qua. Chị cho rằng mọi người trưởng thành. Phải mất một lúc chị mới biết đó là em." Yeji lại lan man. "Lúc đó thật ngại để nói điều gì. Ngoài ra, em đã cử xử như thể em chưa bao giờ gặp chị trước đây. Trong một giây chị nghĩ rằng chị đang tưởng tượng đó là em hoặc em là một người có vẻ ngoài và tên giống."

Ryujin mím môi lại, cô ghét điều này. Rất nhiều.

Nhưng cô có quyền lựa chọn không? Cho đến khi cô tìm được người thay thế Yeji, cô sẽ phải chấp nhận cô ấy.

"Okay." Cô vừa nói vừa di chuyển một số giấy tờ trên bàn. "Từ giờ trở đi, chúng ta không phải nói chuyện trừ khi liên quan đến công việc. Hiểu chưa?"

Người phụ nữ kia chỉ đơn giản gật đầu.

"Chúng ta có thể ghét nhau nhưng em mong rằng chị sẽ chuyên nghiệp. Em cũng sẽ làm như vậy."

Yeji đã mở miệng vài lần nhưng dường như cô ấy quyết định không nói bất cứ điều gì trong đầu. Ryujin không thèm hỏi. Cô không quan tâm.

Họ thảo luận về lịch trình của cô trong tuần tới, chủ động né tránh bất kỳ chủ đề nào khác trong suốt cuộc họp của họ.

Sau khi kết thúc, họ đã trao đổi thông tin liên hệ. Cô ghét việc nghĩ rằng bây giờ người kia đã có cách liên hệ trực tiếp với cô, nhưng đây là điều cần thiết.

'Đồ phản bội' đây là cái tên hoàn toàn phù hợp với Yeji. Ryujin cười khẩy vào điện thoại khi cô lưu số liên lạc của người quản lý mới dưới biệt danh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro