Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji đã nhắc đi nhắc lại những điều cô muốn nói trong đầu hàng trăm lần, đi qua lại trong phòng phát thanh chật chội với cây bút bị kẹp chặt giữa các ngón tay, nhưng nó vẫn không giúp cô chuẩn bị cho khoảnh khắc Ryujin mở cửa và bước vào.

Cô nhìn Ryujin một cái, cô ấy đang mặc một chiếc áo len quá khổ, mái tóc vàng màu mật ong xõa nhẹ trên vai, và tất cả những từ đã luyện tập trước của cô đều bay ra khỏi đầu.

"Này," cô nói một cách yếu ớt.

Ryujin gật đầu chào cô. Cô ấy ổn định chỗ ngồi của mình trong khi Yeji lóng ngóng với những lời muốn nói.

"Ryujin," cô bắt đầu, cố gắng không nuốt nước bọt trước cách đôi mắt đen của Ryujin lướt qua mắt cô. "Tớ xin lỗi vì những gì tớ đã nói hôm trước. Tớ biết đây là một tình huống khó xử cho cả hai chúng ta ".

"Không sao đâu," Ryujin nói nhỏ sau một lúc dừng lại.

"Tớ biết dẫn chương trình với tớ có lẽ là điều cuối cùng cậu muốn làm," Yeji nói, kiên quyết nhìn chằm chằm vào bức tường bên cạnh đầu Ryujin và cố gắng phớt lờ sự đau nhói trong tim khi nói những lời đó. "Nhưng sẽ không ổn với Seungwan nếu đây là lần đầu tiên cậu dẫn chương trình và cậu phải đổi bạn đồng hành. Ừm. Chúng ta có lẽ không phải là bạn tri kỷ, phải không? Vì vậy, có lẽ chúng ta có thể bỏ tất cả những điều này lại phía sau và bắt đầu lại? "

Cô cố gắng mỉm cười và đưa tay ra. "Chúng ta không nhất thiết phải là tri kỷ, nhưng có lẽ chúng ta có thể là bạn?"

Tay cô đung đưa trong không trung vài nhịp. Trong một khoảnh khắc đáng sợ ngắn ngủi, Yeji nghĩ rằng Ryujin sẽ mặc kệ tay cô ở đó. Sau đó-

"Được chứ." Ryujin đặt tay mình vào tay cô.

Hơi ấm tỏa ra trên da cô ấy. Lòng bàn tay của Ryujin mềm mại không thể tưởng tượng được so với bàn tay của cô. Yeji cảm nhận rõ ràng tiếng nhịp tim của mình, sức nặng của ngón tay cái Ryujin đặt nhẹ ngay trên xương cổ tay của cô. Cô đã nghe những lời kể về cách mà cảm giác khi đụng chạm giữa những người bạn tâm giao sẽ rõ ràng hơn bình thường, và cô không thể ngừng suy nghĩ về điều này có nghĩa là gì, liệu Ryujin có cảm thấy những gì cô đang cảm thấy, liệu cô có đang tưởng tượng ra những điều—

Nhưng Ryujin đang nhìn cô, ánh mắt của cô ấy có một chút cảnh giác, và Yeji kéo mình trở lại thực tại với một sự nỗ lực rất lớn.

"Chờ đã, thực sao?"

"Yeah." Ryujin khẽ mỉm cười. "Cậu nói đúng. Chúng ta nên cố gắng làm việc cùng nhau ".

"Tuyệt," Yeji thở ra, nhẹ nhõm. Cô thả tay Ryujin xuống trước khi cô có thể suy nghĩ quá nhiều về việc nó mềm mại và ấm áp như thế nào và cô muốn tiếp tục nắm lấy nó.

"Tớ cũng xin lỗi. Tớ đã hành động kiểu... "

"Như một kẻ khó ưa?" Yeji nói, trước khi cô có thể ngăn bản thân mình. Tay cô đưa lên miệng.

Ryujin bật cười. "Không sao đâu. Cậu nói đúng. Tớ giống như vậy. "

"Ý tớ là, tớ đã khá là sỗ sàng khi chúng ta gặp nhau," Yeji thừa nhận. "Tớ có thể hiểu tại sao cậu lại sợ hãi."

Ryujin nhìn cô. "Không hẳn. Cậu chỉ hành xử như cách mà người ta thường làm khi gặp bạn tri kỷ của họ. Mọi người thường như vậy. "

"À — không phải bạn tri kỷ, nhớ không?" Yeji nhắc nhở cô ấy.

Một nụ cười nhỏ khác. "Đúng vậy. Không phải tri kỷ ".

Yeji mỉm cười lại, bất chấp cảm giác đau nhói trong lồng ngực của cô.

Đôi mắt của cô bắt gặp thời gian hiển thị trên máy tính. 07:55. Năm phút để chuẩn bị. Oops.

"Vậy chúng ta bắt đầu chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro