Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một giờ ngại ngùng nhất trong phòng phát thanh mà Yeji phải chịu đựng.

Cô phải dành vài phút để giới thiệu người đồng dẫn chương trình miễn cưỡng mới của mình, trước khi gần như ngay lập tức mở playlist nhạc và đắm mình trong những giai điệu nhẹ nhàng của những bài quen thuộc một cách biết ơn.

Nhưng nó không thể ngăn cô ngừng chú ý đến lọn tóc lòa xòa cứ rơi xuống mắt Ryujin, những ngón tay mảnh khảnh nghịch bút của cô ấy, cách mắt cô ấy sáng lên một chút mỗi khi nhận ra một bài hát trong danh sách phát của Yeji.

Họ ngồi đủ gần để cô thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi dầu gội của Ryujin thoảng qua, đặc biệt là khi cô ấy đưa tay vuốt tóc. Yeji ngửi thấy mùi hoa oải hương với một chút mùi chanh, thật khó chịu khi cô thích điều đó tới chừng nào.

Tiếng đổ chuông chói tai vang lên, cho biết có cuộc gọi đến. Yeji nghe máy với cảm giác nhẹ nhõm vì phân tâm được đôi chút.

"Bạn đang nói chuyện với Yeji và Ryujin, hãy cho chúng tớ biết bạn đang nghĩ gì nhé," cô vui vẻ nói vào mic của mình.

"Chào! Tên tớ là Chaeryeong, tớ là sinh viên năm nhất. Tớ có thể yêu cầu một bài hát không? " Giọng người gọi nhẹ nhàng, dễ chịu.

"Tất nhiên!" Yeji nói, thêm nó vào danh sách phát bằng một cái vuốt nhanh.

"Và — hôm nay tớ gọi vì tớ luôn nghe thấy cậu đưa ra những lời khuyên bổ ích cho người nghe, Yeji," người gọi vội nói thêm, "Ryujin cũng tốt, nhưng tớ là bạn của cậu ấy và tớ có lẽ cũng đã nói nhiều về điều này rồi. "

"Tiếp tục đi, chúng tớ đang lắng nghe," Yeji nhắc nhở.

Ít nhất, cô hy vọng Ryujin sẽ lắng nghe.

"Tớ chưa tìm được tri kỷ của mình," người gọi nói. "Và tớ không chắc liệu mình có bao giờ tìm thấy hay không."

Nụ cười của Yeji đột nhiên mở rộng. Cây bút vẫn còn ở giữa các ngón tay của cô.

"Vấn đề là hình xăm của tớ quá chung chung," người gọi tiếp tục. "Nó chỉ viết oh, wow, chào. Tớ thậm chí không biết phải tìm ở đâu! Và tớ biết rằng một số người đã sống cả đời mà không bao giờ gặp được tri kỷ của mình."

Bên cạnh cô, Ryujin thay đổi tư thế ngồi, có chút bồn chồn.

Yeji muốn chôn mặt vào tay mình.

Nhưng cô đang làm việc. Và cô là người chuyên nghiệp.

"Chà," cô nói, rạng rỡ hết mức có thể, "trước hết, cậu có một hình xăm đáng yêu. Bạn tri kỷ của cậu sẽ đổ gục khi họ nhìn thấy cậu. "

"Cảm ơn." Người gọi nghe có vẻ ngại ngùng.

"Nếu cậu không biết tìm tri kỷ của mình ở đâu, cậu luôn có thể bắt đầu bằng cách cố gắng gặp gỡ những người mới," Yeji gợi ý. "Tham gia các bữa tiệc, tham gia các tổ chức trong khuôn viên trường, nói chuyện với những người trong lớp học của cậu, đại loại là vậy."

Cô có thể thấy vô số tin nhắn ủng hộ bắt đầu xuất hiện trên diễn đàn của họ, khuyên người gọi đừng bỏ cuộc và gợi ý địa điểm để gặp gỡ những người mới. Cộng đồng mà cô đang xây dựng là một trong những phần yêu thích của cô trên đài phát thanh trong khuôn viên trường. Cô tự cười một mình, gần như quên mất rằng cô không ở một mình trong phòng.

Sau đó Ryujin lại đổi tư thế trên ghế bên cạnh cô, chống cằm lên tay. Yeji nghiêng đầu về phía mic và im lặng hỏi.

Ryujin lắc đầu.

Yeji nén tiếng thở dài và tiếp tục nói.

"Thật tốt khi biết rằng chúng ta vẫn còn trẻ," cô kết thúc. "Cậu vẫn còn nhiều thời gian để gặp tri kỷ của mình."

Cô không thể tránh khỏi một chút ghen tị trong lòng. Ít nhất người gọi có một người tri kỷ muốn cô ấy.

"Cảm ơn, Yeji," người gọi lí nhí. "Tớ nghĩ tớ cần nghe điều đó."

"Không vấn đề gì." Yeji cố gắng mỉm cười. "Bye bye!"

Người gọi cúp máy, Yeji ngả người trên ghế.

Cô dành thời gian còn lại để chịu đựng danh sách các bài hát tình yêu nhẹ nhàng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro