Chap 4: Lần đầu chúng ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hồi tưởng]

Yeji 13 tuổi đang ngồi dưới gốc cây trong một công viên gần nhà. Với cuốn sách trên tay, mắt cô lướt qua các trang sách khi tựa lưng vào cây.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc và cô sẽ sớm bắt đầu năm cuối cấp hai. Ý nghĩ đó làm cô sợ hãi, bởi vì sau đó sẽ là cấp ba. Và trong đầu cô, trường trung học dường như không phải là một nơi tốt đẹp. Cô đã chứng kiến ​​chị gái của mình trải qua cấp 3 và đó có vẻ không phải là một trải nghiệm thú vị. Cô thấy chị ấy luôn căng thẳng vì bài tập về nhà và cách giáo viên đối xử với chị ấy. Nó không thú vị. Yeji vẫn ổn ở trường cấp hai, cô muốn ở lại đó. Cô không có nhiều bạn, nhưng điều đó không làm cô bận tâm. Sau tất cả, người bạn tốt nhất của cô là cây bass.

Cô bắt đầu chơi bass khi mới 11 tuổi, tính đến nay đã được hai năm. Cô thích cây đàn, cô nghĩ rằng âm thanh mà nó tạo ra rất mạnh mẽ. Cô thích sự thật rằng chính âm thanh đó đã tạo nên phần quan trọng nhất của bài hát. Nhịp điệu. Nó đã làm các bài hát trở nên trọn vẹn. Nếu không có âm bass, các bài hát sẽ nghe buồn tẻ. Cô thích việc một âm thanh đơn giản mà cây bass của cô phát ra, đủ để làm cho một bài hát trở nên tuyệt vời.

Trong những năm cấp 2, cô đã phát hiện ra niềm đam mê âm nhạc của mình và quyết định theo đuổi nó. Cô tham gia các khóa học nhạc vào buổi chiều, không chỉ để học cách chơi bass mà còn các nhạc cụ khác. Trong một vài năm, cô đã có thể sử dụng thành thạo nhiều nhạc cụ. Cô thích âm nhạc. Cô yêu nó. Nó làm cho cô hạnh phúc.

Đôi mắt cô ngước lên khỏi trang sách đang đọc khi cô cảm thấy có ai đó đang đến gần mình.

Một cô gái.

Một cô gái xinh đẹp.

Yeji mỉm cười khi nhìn thấy cô gái nói, đóng sách lại để dành toàn bộ sự chú ý cho cô ấy.

Cô có mái tóc nâu dài mượt xõa ngang vai khiến cô ấy trông như một nàng công chúa. Đôi mắt to, có màu nâu trầm. Cô ấy có một chiếc mũi nhỏ, rất dễ thương. Và đôi môi của cô ấy, chúng đầy đặn, căng mọng và có màu hồng đậm.

Yeji nghĩ rằng cô vừa nhìn thấy một thiên thần.

"Xin chào." Cô gái chào cô bằng nụ cười tươi và vẫy tay một cách đáng yêu. Giọng của cô ấy nghe cũng giống như thiên thần. "Tớ là Minju, rất vui được làm quen với cậu." Cô ấy nói, đưa tay phải ra để bắt tay.

Yeji sững người trong một giây, sau khi nghe người kia nói. Giọng cô ấy như âm nhạc truyền đến tai cô.

Âm nhạc.

"C-chào." Cô lắp bắp, bắt tay Minju. "Tớ là Yeji, rất vui được làm quen với cậu." Cô tự giới thiệu mình với một nụ cười nhỏ, vẫn đang cố gắng hiểu xem tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy.

"Tớ mới đến sống ở gần đây," Cô gái ngồi bên cạnh Yeji giải thích. "Tớ nhìn thấy cậu từ cửa sổ phòng của tớ và tớ nghĩ cậu có vẻ ngầu nên tớ muốn giới thiệu bản thân." Cô ấy nói một lần nữa với gương mặt khẽ ửng hồng. "Tớ sống ở đó." Cô ấy nói thêm, chỉ vào một ngôi nhà thực sự gần với Yeji.

"Thật tuyệt." Yeji mỉm cười với cô ấy, trước khi quay đầu về hướng nhà cô và chỉ vào đó. "Tớ sống ngay tại đó."

"Chà, chúng ta là hàng xóm của nhau!" Minju thốt lên khiến Yeji cười thầm.

Cô gái mắt mèo gật đầu, đôi mắt phân tích từng đường nét trên gương mặt người con gái ngồi bên cạnh.

Hai cô bé nói chuyện suốt buổi chiều, mỗi người nói về bản thân, sở thích và những điều họ thích. Tất nhiên, Yeji đã nói với cô ấy về niềm đam mê âm nhạc của mình và điều đó khiến Minju há hốc mồm, vì cô ấy đã có ý định bắt đầu chơi guitar. Cô ấy nói với Yeji rằng bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy các ca sĩ nổi tiếng hoặc thậm chí là các diễn viên trong phim chơi nó, cô ấy cảm thấy bị ấn tượng. Cô ấy nghĩ rằng âm thanh của nó thật hấp dẫn và thư giãn.

"Tớ biết làm thế nào để chơi nó." Cô gái với có đôi mắt mèo nói sau khi họ nói chuyện một lúc.

"Có thật không!?" Minju kêu lên, đưa tay che miệng. Yeji nghĩ rằng cô ấy thực sự rất dễ thương.

"Đúng." Cô mỉm cười gật đầu, đôi mắt gần như biến mất. "Tớ có thể dạy cho cậu."

Minju ngay lập tức đồng ý, cảm ơn cô không ngừng. Cô ấy không thể tin rằng một trong những giấc mơ của mình đã trở thành hiện thực.

Và đó là cách nó bắt đầu.

Trong những tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô ấy thường rủ cô qua nhà, nơi họ sẽ dành thời gian chơi guitar. Minju giỏi việc đó một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy không mất nhiều thời gian để hiểu được nó.

Và khi năm cuối cấp hai bắt đầu, Yeji phát hiện ra rằng cô và Minju học cùng một lớp, điều này khiến năm cuối của cô ở trường đó trở thành một trong những năm tuyệt nhất từ ​​trước đến nay.

Họ đã rất thân thiết, họ làm mọi thứ cùng nhau. Yeji chưa bao giờ có một người bạn như cô ấy, tất cả những tình bạn khác mà cô có đều không thể so sánh được. Những gì họ có là một mối liên kết sâu sắc, khiến họ không thể tách rời.

Mỗi khi Minju không ở bên, Yeji lại cảm thấy trống rỗng. Cứ như thể Minju đã trở thành một phần của cô và ngược lại, bởi vì người kia cũng cảm thấy như vậy.

Cô biết bởi vì cô đã nói chuyện với cô ấy về điều đó, họ sẽ luôn có những cuộc nói chuyện sâu sắc, ngay cả khi họ vẫn còn trẻ.

"Hey, Yeji!" Minju nói với cô, khi cô ấy đến gần cô trong sân trường. Lớp học đã kết thúc và mặt trời vẫn còn chói chang, những bông hoa nở rộ trên những tán cây mọc đầy sân. Đó là mùa xuân.

"Hey." Yeji nói, nở một nụ cười nhẹ với cô gái tóc đen. Trái tim cô tan chảy mỗi khi nhìn thấy cô ấy.

"Hôm nay tớ sẽ đi mua một cây đàn mới! Mẹ định đưa tớ đến một cửa hàng khá tuyệt, cậu có muốn đi cùng không?" Cô ấy hỏi, bàn tay vươn ra nắm lấy tay Yeji, đan các ngón tay vào nhau. Cô ấy tìm kiếm ánh mắt của cô gái mắt mèo và nở nụ cười rạng rỡ.

Rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Tớ rất thích." Yeji cười rạng rỡ, nhìn thoáng qua đôi bàn tay đan vào nhau của họ. Cô yêu cảm giác mà nó mang lại cho cô.

Cùng buổi chiều hôm đó, hai người bạn, cùng với mẹ của Minju, đến một cửa hàng âm nhạc. Trước đây Yeji đã từng đến nhiều cửa hàng âm nhạc, có một cửa hàng rất gần nhà mà cô đã dành nhiều thời gian ở đó. Nhưng cửa hàng này thì khác, nó lớn hơn rất nhiều và có rất nhiều nhạc cụ khiến Yeji không thể tin vào mắt mình . Nó giống như một thiên đường đối với cô. Vùng đất mộng mơ.

"Ồ." Là điều duy nhất phát ra từ miệng cô ngay khi cô bước chân vào bên trong cửa hàng.

"Cậu có thích nó không?" Minju mỉm cười hỏi.

"Tớ thích nó."

"Nào, hãy đi tới khu vực bán đàn guitar." Cô ấy nói, một lần nữa nắm lấy tay cô gái có đôi mắt mèo.

Khu guitar thật mê hoặc. Có rất nhiều cây đàn khác nhau thuộc đủ thể loại. Yeji chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cây đàn ở cùng một nơi như vậy.

Cô mê mải nhìn xung quanh mình, đến nỗi không nhận ra rằng bạn mình đã chọn được món đồ mà cô ấy thích.

"Nhìn này." Giọng nói nhỏ nhẹ của Minju cất lên khiến Yeji quay đầu lại. Cô gái tóc đen đang cho cô xem cây đàn mà cô ấy chọn được.

Yeji há hốc miệng, đó là một cây đàn tuyệt đẹp.

"Đó là một cây đàn guitar điện." Cô chỉ ra với vẻ bối rối, vì cô biết Minju chỉ có thể chơi loại acoustic vì cô đã dạy cô ấy cách chơi nó.

"Tớ biết." Minju nói, kiểm tra cây đàn trên tay. "Tớ đang học chơi guitar điện." Cô ấy nói thêm với một nụ cười tự hào.

"Cái gì? Cậu không hề nói tớ biết!" Yeji thốt lên, nghiêng đầu sang một bên.

"Tớ muốn làm cậu ngạc nhiên."

Yeji mỉm cười trước những lời đó. Minju thực sự biết cách làm cho cô cảm thấy choáng váng bên trong, thật khó chịu. Mỗi lần cô ấy nói, Yeji sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn gấp ngàn lần. Thật không công bằng khi cô ấy có quá nhiều ảnh hưởng đối với mình.

"Sao vậy? Cậu thấy thế nào? Cậu thích nó không?" Cô gái trước mặt hỏi, khiến Yeji thoát khỏi trạng thái xuất thần.

Cô gái tóc nâu nhìn vào cây đàn. Phần thân màu đỏ, màu đỏ giống quả anh đào và phần pick-guard màu đen. Một sự kết hợp khá đẹp về màu sắc. Phần Yeji thích nhất là hình dáng của cây đàn.

Đó là một cây Gibson ES-330. Rất đẹp.

"Tớ rất thích nó." Cô đáp, mắt chuyển từ cây đàn cô đang nhìn sang cây đàn của Minju và bắt gặp ánh mắt của cô ấy.

"Tuyệt vời." Người kia mỉm cười, và gọi mẹ cô ấy đến chỗ họ đang ở để nói với bà ấy rằng cô ấy sẽ mua cây đàn đó. Bà ấy nói với Minju rằng nó rất đắt, nhưng cuối cùng họ vẫn mua nó.

"Cậu có muốn nhìn xung quanh một chút trước khi chúng ta rời đi không?" Minju hỏi cô, sau khi họ vừa hoàn thành việc trả tiền cho cây đàn guitar giờ đã được cất giữ trong hộp. "Mẹ tớ sẽ không phiền đâu."

Yeji gật đầu và vì vậy, cả hai tiếp tục nhìn xung quanh. Cô gái có đôi mắt mèo thường kể những sự thật ngẫu nhiên về những nhạc cụ mà họ nhìn thấy, Minju thích nghe những điều đó.

"Cậu có biết rằng cây sáo là nhạc cụ đầu tiên từng được tạo ra không?" Yeji hỏi khi họ đến khu vực của cửa hàng, nơi có các nhạc cụ thổi.

"Không, tớ không biết." Cô ấy cười khúc khích, nhìn người kia một cách thích thú. "Nhưng bây giờ tớ đã biết. Cảm ơn."

"Luôn sẵn sàng."

Sau khi dành hàng giờ đồng hồ trong cửa hàng âm nhạc đó, mẹ của Minju nói với họ rằng đã đến lúc phải về nhà.

Tuy nhiên, không sao cả, vì hai cô gái biết rằng họ sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro