Chap 38: Chúng ta là gì nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì và Ryujinie trông thật dễ thương." Giọng nói nhỏ xíu của Bom vang lên trong phòng khách, khi cô bé đứng đó nhìn hai cô gái đang ngủ say trên ghế sa lông.

"Đừng đánh thức họ," Mẹ cô bé nói, giọng nhỏ lại để không đánh thức hai cô gái. "Họ có vẻ cần ngủ một chút." Cô ấy nói thêm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con gái.

Cô bé gật đầu rồi theo mẹ vào bếp. Yeju muốn làm bữa sáng cho mọi người, vì cô ấy nghĩ rằng mình có thể làm điều gì đó cho em gái mình.

Sự thật là, cuộc hôn nhân của cô ấy không suôn sẻ.

Vào ngày mà cô ấy quyết định đến thăm Yeji, cô ấy đã cãi nhau khá nghiêm trọng với chồng của mình. Mọi thứ đã không diễn ra tốt đẹp như trước đây. Họ đang gặp khó khăn về tiền bạc và Yeju vừa bị mất việc. Cô ấy không nói với ai để không làm mọi người lo lắng, nhưng mọi thứ rất căng thẳng.

Cô ấy yêu chồng rất nhiều nhưng đôi khi mọi thứ thật khó khăn và cô ấy cần phải bỏ đi. Cô ấy không thích ở chung nhà với anh ta sau khi cãi nhau, cô ấy nghĩ rằng nơi đó quá ... căng thẳng. Và vì điều đó, đôi khi cô ấy sẽ đi một nơi khác. Giống như một khách sạn, có thể. Nhưng bây giờ, cô ấy không có tiền cho việc đó và vì vậy cô ấy quyết định đến thăm em gái của mình.

Cô ấy đã có ý đến thăm em gái từ lâu rồi, cô ấy chưa bao giờ có cơ hội với cuộc sống bận rộn của mình. Yeju nghĩ rằng bây giờ là dịp "hoàn hảo" để làm điều đó.

Trong khi đó, hai cô gái vẫn đang nằm trên chiếc ghế dài. Một trong số họ vẫn đang ngủ say, trong khi người kia bắt đầu thức dậy.

Ryujin từ từ mở mắt, cảm thấy bối rối trong vài giây khi thấy mình đang ở trong một căn phòng khác với phòng của mình, rồi nhớ ra rằng cô ấy đã qua đêm ở nhà Yeji. Cô ấy nhìn cô gái mắt mèo vẫn đang say giấc nồng. Nét mặt cô thư thái, nhịp thở đều đặn.

Cô ấy để ý thấy cánh tay phải của cô ấy vẫn ôm lấy eo Yeji. Một nụ cười nho nhỏ nở trên khuôn mặt khi cô ấy xem xét từng chi tiết nhỏ của cô gái tóc nâu đầy ngưỡng mộ.

Cô ấy cũng để ý thấy hơi thở của Yeji bắt đầu thay đổi như thế nào, vài giây sau đó cô gái tóc nâu mở mắt ra, cuối cùng cũng thức dậy sau giấc ngủ say.

Yeji dụi mắt, sau đó duỗi tay để đảm bảo không va vào Ryujin vì cơ thể họ vẫn thực sự gần nhau.

"Buổi sáng tốt lành." Cô nói với cô gái tóc xanh, người đang cười nhẹ với cô.

"Buổi sáng tốt lành." Ryujin đáp lại, tiến lại gần Yeji hơn và gục đầu vào ngực cô ấy. "Chị ngủ ngon không?"

Cô gái mắt mèo ậm ừ, tay nghịch tóc Ryujin. "Còn em thì sao?"

"Yeah, giấc ngủ ngon nhất mà em đã có trong một thời gian."

"Cái ghế này thật thoải mái, chị đã nói rồi mà."

"Chắc chắn rồi." Ryujin cười khúc khích, tựa đầu để có thể nhìn cô gái kia.

Yeji thở dài mãn nguyện khi những ngón tay của cô tiếp tục nghịch mái tóc xanh của Ryujin.

Cô không nghĩ mình lại cảm thấy như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ yêu một người nhiều như cô đã yêu Minju. Yeji ngạc nhiên với cảm xúc của chính mình, nghĩ rằng có lẽ cuối cùng cô đã vượt qua; rằng cô đã chấp nhận kết thúc bi thảm của họ.

Cuộc sống bây giờ đã ổn. Yeji thậm chí còn dám nói rằng điều đó thật tuyệt.

Cô tự hỏi không biết cô và Ryujin là gì vào lúc đó. Họ không nói về nó, cả hai tận hưởng bất cứ thứ gì họ có mà không cần phải sự xác nhận.

Nhưng, có lẽ, đã đến lúc.

"Dì!" Giọng the thé của Bom có ​​thể được nghe thấy trong toàn bộ phòng khách. "Bữa sáng đã sẵn sàng." Cô bé nói thêm, một nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cô gái nhỏ đứng đó, cách đó vài bước chân tới nơi hai cô gái vẫn đang nằm, hai tay giấu sau lưng.

Yeji gật đầu rồi cảm ơn cô bé, trước khi cố gắng đứng dậy khỏi ghế trong khi Ryujin về cơ bản vẫn đang nằm trên người cô.

Ryujin rên rỉ khi cô gái mắt mèo bắt đầu di chuyển ra khỏi ghế, không muốn cô rời đi. Cô ấy thực sự ước họ được ở một mình, nhưng thật đáng buồn là họ đã không như vậy. Chống lại ý muốn của mình, cô ấy ngồi dậy để Yeji làm điều tương tự.

"Chúng ta có thể ôm ấp nhau sau." Yeji thì thầm với cô ấy, những từ ngữ khiến Ryujin nở một nụ cười.

Cuối cùng thì cả hai cũng đứng dậy và cùng Yeju và Bom vào bếp, nơi thức ăn đã được bày sẵn trên đĩa và sẵn sàng để ăn.

Bữa sáng ổn, thực sự không có nhiều điều để nói. Điều mà Yeju định nói với em gái là điều mà cô ấy không thể chia sẻ trước mặt con gái và Ryujin. Cô ấy biết Ryujin có lẽ sẽ không nói gì cả, cô ấy sẽ bận tâm đến việc riêng của mình nhưng vẫn khó nói.

Sau khi họ ăn xong, Yeju kéo em gái sang một bên để nói rằng cô ấy cần nói chuyện với cô.

"Em có thể rửa bát." Ryujin đề nghị, Yeji nhanh chóng cảm ơn trước khi chị gái kéo cô vào phòng ngủ.

Cô gái mắt mèo ngồi trên giường, khi chị gái cô đóng cửa phòng.

"Có chuyện gì xảy ra không?" Yeji quan tâm hỏi.

"Không, ừ, đại loại." Cô gái lớn hơn trả lời, khi cô ấy đứng trước mặt Yeji . "Nhưng trước tiên, em và Ryujin...đang ở cùng nhau hả?"

Yeji ngập ngừng vài giây, không biết phải nói gì. "Bọn em chưa nói về nó." Là câu trả lời mà cô dành cho chị gái mình.

"Em nên làm vậy." Yeju đề nghị, khoanh tay. "Chị biết mình không nên có tiếng nói trong tất cả những điều này nhưng, tại sao lại là em ấy?"

Yeji thở dài, biết rõ rằng điều này sẽ đến.

"Em...em không biết." Cô nhún vai. "Bọn em đã trở thành bạn bè vào tháng 12 và ... em nghĩ rằng em đang yêu em ấy." Yeji thừa nhận, nhìn xuống bàn tay của mình.

"Em ấy không phải là bạn thân nhất của cô ấy sao? Em có chắc chắn về điều này không?"

"Em ấy là bạn thân nhất của Minju có liên quan gì đến tình cảm của em dành cho em ấy không? Nó không giống như- đừng bận tâm." Yeji lắc đầu, hối hận vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.

"Ổn thôi." Yeju gật đầu, thở dài một hơi. "Chị chỉ không muốn em bị thương."

"Em biết mà." Yeji cười nhẹ với cô ấy. Cô biết chị gái mình quan tâm, cô cảm ơn vì điều đó, nhưng Yeji chắc chắn về tình cảm của mình. Cô chắc chắn rằng cô thực sự thích Ryujin và điều đó khiến cô hạnh phúc, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?

"Có điều gì khác mà chị muốn nói không? Chị có vẻ hơi căng thẳng." Yeji chỉ ra, nhận thấy hành vi kỳ quặc của chị gái mình.

"Ừ," Yeju thở dài, khi cô gái mắt mèo nhìn cô ấy đầy mong đợi. "Mọi chuyện với Jeongsuk không diễn ra tốt đẹp .."

"Ồ."

"Gần đây bọn chị đã cải nhau nhau rất nhiều và chị cần phải rời đi một thời gian, đó là lý do tại sao chị đến đây."

Yeji vô cùng sửng sốt trước thông tin mà chị gái chia sẻ với mình, hoàn toàn không mong đợi điều đó. Về cơ bản cô đã chứng kiến ​​toàn bộ câu chuyện tình yêu của họ trước mắt mình, cô nghĩ rằng họ là dành cho nhau. Yeji thực sự hy vọng đó chỉ là điều tạm thời, vì cô không thể đứng nhìn hai người xa nhau.

"Chị có nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn?" Yeji hỏi, gần như do dự.

"Chị cũng mong là như vậy." Chị gái cô cười khúc khích, sau đó bước lại gần ngồi xuống giường bên cạnh Yeji.

"Em xin lỗi." Cô gái tóc nâu nói, giọng nhẹ nhàng. Cô vuốt ve lưng chị gái như một cách để an ủi.

Cô gái lớn hơn khẽ rơi nước mắt, nhưng nhanh chóng lau đi vì cô ấy không muốn khóc trước mặt em gái mình.

"Này, chị có thể khóc." Yeji trấn an cô ấy, nhích lại gần ôm cô ấy vào lòng. "Thật không tốt khi cứ kiềm nén."

"Cảm ơn em." Lời của chị gái cô thốt ra như một lời thì thầm, khi cô ấy gục ngã trong vòng tay của Yeji.

Yeji giữ im lặng, để người kia bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Cô đã từng như vậy, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không tỏ ra yếu đuối trước những người quan tâm đến mình. Nhưng, cuối cùng, cô phát hiện ra rằng làm như vậy là không tốt. Vì vậy, cô quyết định rằng khi cô muốn khóc, cô phải làm như vậy. Cô không muốn kiềm nén lại vì nó sẽ không giúp được gì cho cô.

"Sẽ không sao đâu, em chắc chắn." Yeji thì thầm, vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của chị gái mình. "Chỉ là tạm thời thôi."

Họ cứ như vậy một lúc, cho đến khi chị gái cô ấy bình tĩnh trở lại và có thể lau nước mắt. Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra.

Cô ấy cảm ơn Yeji một lần nữa vì đã an ủi cô ấy khi cô ấy khóc, cô ấy thực sự cần điều đó.

Phần còn lại của buổi sáng trôi qua khá suôn sẻ, họ ở lại chỗ của Yeji và dành thời gian cho nhau. Họ cùng xem một bộ phim mà Bom đã đòi xem từ lâu khiến con bé rất vui. Yeji cũng thấy rất đáng yêu khi cô cháu gái nhỏ của mình và Ryujin tương tác với nhau như thế nào, cô nhớ việc thấy họ chơi cùng nhau. Đáng ngạc nhiên là Ryujin thực sự rất tốt với trẻ em mặc dù hầu hết thời gian cô ấy nói rằng cô ấy không thích chúng cho lắm.

Khi buổi chiều đến, Yeju lại kéo em gái sang một bên và nói với cô rằng cô ấy sẽ đưa Bom đến công viên vì cô ấy cảm thấy tồi tệ vì đã làm gián đoạn khoảng thời gian ở một mình của Yeji và Ryujin vào đêm hôm trước. Yeji nói với cô ấy rằng cô ấy không cần phải làm vậy, rằng cô ấy có thể ở lại và đó không phải là vấn đề lớn đối với cô, họ có nhiều thời gian để dành cho nhau. Nhưng chị gái cô nhất quyết không đồng ý.

Và như vậy, hai cô gái giờ lại thấy mình lẻ loi.

Họ đang ngồi trên chiếc ghế dài vì họ đã xem xong thứ gì đó trên TV. Ryujin ngáp dài, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi ngay cả khi cô ấy chưa làm gì nhiều.

Yeji mỉm cười trước cảnh tượng dễ thương, cảm thấy tim mình như loạn nhịp.

"Em có mệt không?" Cô thích thú hỏi, vẫn nhìn cô gái tóc xanh.

"Mh, một chút." Ryujin nói với cô, tựa đầu vào vai Yeji và nhắm mắt lại.

Yeji mỉm cười trước hành động này.

Sự im lặng bao trùm căn phòng khách mà họ đang ở. Nó không hề khó xử chút nào, cảm giác thật tuyệt. Yeji nghĩ rằng ở bên Ryujin là đủ, chỉ cần ở bên cô ấy là cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Không cần phải làm bất cứ điều gì cả. Họ có thể ngồi đó hàng giờ liền, không nói chuyện, và cô vẫn sẽ rất vui. Có lẽ là người hạnh phúc nhất trên Trái đất.

"Chúng ta là gì nhỉ?" Yeji hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa họ.

Ryujin ngẩng đầu khỏi vai Yeji, nhìn cô với vẻ mặt bối rối.

"Ý chị là gì?"

"Chúng ta giống như ... một điều gì đó?" Cô gái tóc nâu giải thích, mắt cô nhìn chằm chằm vào Ryujin.

"Chị có muốn chúng ta là gì đó?"

"Chị đoán vậy..."

"Nghe không chắc lắm." Ryujin trêu chọc, một nụ cười nhỏ nở trên môi.

"Chà, chị không chắc liệu em có muốn chúng ta trở thành một điều gì đó hay không."

"Tại sao em không muốn chứ? Em đã chờ đợi nhiều năm." Ryujin cười khúc khích trước sự không chắc chắn của cô gái kia.

Yeji cũng nở một nụ cười, cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã nghi ngờ cô gái kia.

"Chị xin lỗi."

"Không sao đâu." Cô gái tóc xanh nở một nụ cười trấn an,

"Vì vậy, chúng ta .. cùng nhau?" Giọng Yeji vẫn có vẻ ngập ngừng.

"Yeah, tất nhiên."

"Okay, tuyệt đấy." Yeji nhìn xuống đùi mình, ngượng ngùng cười.

Ryujin đưa tay chạm vào cằm Yeji và bắt cô nhìn vào mắt mình. Cô ấy khẽ cười với cô, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Cô ấy bắt đầu nụ hôn, một nụ hôn rất ngọt ngào. Nó không kéo dài quá lâu, nhưng nó chắc chắn đã làm cho cả hai cảm thấy rất thích thú bên trong như họ vẫn cảm thấy sau khi hôn.

"Bạn gái xinh đẹp của em." Ryujin thì thầm vào môi Yeji, cả hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô.

Yeji đỏ mặt, nụ cười thật tươi khiến đôi mắt cô biến mất.

Bây giờ cô đã có bạn gái và cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro