4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã 270 giờ kể từ lần cuối cùng Hyo Won gặp Giám đốc Sáng tạo của họ.

Jungwoo đã không trả lời các cuộc gọi của cô ấy và hầu như cũng không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.

Nhà thiết kế thường ưu tiên việc tự tay ký vào tất cả các tài liệu cần phê duyệt, thừa nhận rằng cô ấy là một sinh vật lỗi thời thích cào giấy bằng bút của chính mình, nhưng gần đây cô ấy chỉ phê duyệt mọi thứ qua mạng.

Do đó, Hyo Won tự hỏi liệu mình có tìm thấy một thây ma bên trong căn hộ của Jung Woo hay không.

Nhón chân một cách cẩn thận, Hyo Won bước vào căn phòng yên tĩnh, càu nhàu trước không khí lạnh lẽo và thầm cảm ơn vì đôi tất của mình có tác dụng như một tấm đệm ấm áp trên nền đá cẩm thạch trắng lạnh giá.

Cô đi về phía văn phòng của Jung Woo phía bên trái và thốt lên 'omo' khi nhìn thấy cô ấy, người đang gục mặt xuống bàn làm việc bừa bộn, tóc búi cao, miệng há ra trong giấc ngủ say, *Đó là nước dãi à?*

Ở bên phải, Hyo Won nhận thấy cánh cửa dẫn đến phòng làm việc đã bị mở ra. Đảm bảo tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể, cô mở cửa và phải dùng hai tay che môi mình lại để kìm nén tiếng thở dốc.

Mười hai con ma-nơ-canh được đặt ở đó với những tấm vải đã may một nửa phủ lên, gần như đầy đủ cấu trúc để Hyo Won biết chính xác kiểu thiết kế mà Jung Woo đang nghĩ đến.

Mỗi ma-nơ-canh đều có một banner riêng ở bên cạnh, trên đó đính kèm một số mẫu vải hình chữ nhật được may cẩn thận với nhiều biến thể với sự kết hợp màu sắc khác nhau, bản phác thảo chi tiết về các loại tay áo tiềm năng, minh họa cụ thể loại phụ kiện cô ấy muốn sử dụng. Sau cùng là tên của Jung Woo viết bằng chữ thảo trên mỗi thiết kế, cùng với những cái tên được chọn và chữ ký của cô ấy.

Hyo Won có thể hình dung rõ ràng loại khái niệm mà mình sẽ theo đuổi và cách cô có thể dễ dàng làm việc với các chi tiết. Concept này đậm chất Monika nhưng đồng thời cũng phảng phất sự trẻ trung, vui tươi, táo bạo, và liều lĩnh. 

"Unnie thực sự máu chiến." Hyo Won khẽ huýt sáo, lòng cô ấm lên vì tự hào. Chính là đây. Đây là lý do tại sao đội của họ giỏi nhất trong lĩnh vực này. Và đây cũng là lý do tại sao một phiền toái nhỏ sẽ không thể đánh gục họ. Sau tất cả, tài năng thuần túy luôn chiến thắng sự lừa lọc và phản bội.

Cô ấy đi vòng quanh một con ma-nơ-canh, nhìn nó ở nhiều góc độ và để trí tưởng tượng của mình phát huy tác dụng, tâm trí theo bản năng hình dung được những gì mà cô ấy sẽ thực hiện.

"Ah, em đã tìm thấy bảo bối." Giọng Jung Woo khàn khàn sau giấc ngủ. Ngáp dài một cái, cô xoa xoa đôi mắt mệt mỏi của mình và bước vào bên trong. Cúi người thật thấp gần bức tường đối diện, cô cười toe toét với người bạn chí cốt, "Em có thích nó không?"

"Em có thích nó không? Omo, chị mất trí à? Đây! Đây là những gì em muốn!" Hyo Won chỉ vào những con ma-nơ-canh, phòng trường hợp Jung Woo không thể tự nhìn thấy điều kỳ diệu mà cô ấy đã tạo ra.

"Chị chỉ mất...mười ngày để đưa ra ý tưởng và những thiết kế mới hoàn toàn? Không hổ danh là Giám đốc sáng tạo của chúng ta, cả sự lựa chọn màu sắc nữa!"

Jung Woo ôm chân mình và gối đầu lên, ậm ừ, "Chị đã được giúp đỡ một chút." Cô vẫn có thể nhìn thấy nó bất cứ khi nào nhắm mắt lại, ánh hoàng hôn rực rỡ, lăng kính pha lê rực rỡ sắc màu, vầng hào quang xung quanh Ji Hye.

"Em có thể bắt đầu làm việc với những cái này. Chị có muốn em cử một số người và chuyển chúng đến The Vault không?"

The Vault, xưởng sản xuất được bảo vệ nghiêm ngặt của họ, nơi chỉ một số nhân viên được chọn lọc kỹ càng mới có thể vào, đó là nơi mà Jung Woo và Hyo Won đã cùng nhau chế tạo ra ma thuật của riêng mình.

"Chưa, chưa đâu, chị vẫn chưa thực sự chắc chắn về một số thứ. Hãy để chúng ở đó và ướp thêm một chút nữa. Có lẽ chị chỉ quá tham vọng và đòi hỏi sự hoàn hảo, nhưng vẫn chưa."

Sau đó, Hyo Won đặt cả hai tay lên hông và nhìn Jung Woo bằng một cái nhìn nghiêm khắc, "Làm ơn đừng liên tưởng đến việc nấu nướng nữa, chị đã ở gần Hanee unnie quá lâu rồi nếu chị bắt đầu sử dụng biệt ngữ của chị ấy. Tốt thôi, hãy để chúng ở đó, và ướp. Còn chị, lần cuối chị ăn là khi nào?"

"Uh."

Hyo Won trừng mắt nhìn vẻ bối rối trên khuôn mặt Jung Woo. "Chị có tắm không thế?"

"Ya!"

Hyo Won giơ cả hai tay lên để xoa dịu người phụ nữ lớn tuổi, mặc dù cô ấy luôn quên ăn, Jung Woo ít nhất vẫn quan tâm đến việc vệ sinh của mình.

"Nhưng mà, em sẽ đá chị ra ngoài. Chị cần một chút không khí trong lành và thức ăn! Cà phê và trà không phải là thức ăn! Đừng khiến em càu nhàu về những thanh yến mạch nữa."

Jung Woo chuẩn bị phản đối khi Hyo Won tóm cổ cô ấy bằng cách kéo chiếc áo hoodie - Hyowon có thể thấp hơn, nhưng em ấy khỏe hơn rất nhiều - và sau đó kéo tay Hyo Won khi cô ấy kêu gào.

Rời khỏi phòng tắm, Jung Woo chải tóc của mình bằng một tay, đôi chân trần bước trên sàn gỗ đưa cô ấy trở lại thẳng phòng khách.

Jung Woo xúc động khi nhìn thấy Hyo Won đang rửa bát và rô bốt vệ sinh quét dọn sàn nhà.

Cảm nhận được sự hiện diện của Jung Woo, Hyo Won hét lên từ trong bếp, "Chị có ăn mặc đàng hoàng không?"

Đảo mắt, Jung Woo gầm gừ, "Có! Chị đang mặc áo phông." Mặc dù đôi khi cô ấy đi lại trong quần áo lót nhưng cô ấy không phải là người thích phô bày cơ thể, thậm chí là đối với Hyo Won, người Jung Woo đã xem như em gái mình.

"Em đã làm cho chị một ít trứng tráng và sinh tố. Chị nên ăn cho hết." Hyo Won chỉ tay về phía cô ấy với đôi má hồng đầy bọt, cố tỏ ra đáng sợ nhưng chỉ trông rất dễ thương.

Jung Woo đau bụng dữ dội khi nhắc đến đồ ăn và Hyo Won rên rỉ phản đối, "Chị bỏ bữa bao lâu rồi? Ya! Chị có thể chăm sóc bản thân tốt hơn không?"

Bật cười trước sự dễ thương của vị Giám đốc nghệ thuật, Jung Woo ngồi xuống chiếc ghế cạnh bếp, quấn khăn quanh đầu và ngấu nghiến món trứng tráng, nhai một cách thoả mãn khi Hyo Won nhìn cô ấy bực tức.

"Chị biết không, unnie? Chị không cần lấy chồng mà cần lấy vợ."

Jung Woo suy nghĩ về những gì Hyo Won nói trong vài giây, vẫn nhai, "Em nghĩ vậy?" Sau đó, cô ấy cười, "Ya, ý em là chị cần một người chăm sóc? Chị không già như vậy."

Tiếng cười lớn của Hyo Won vang lên khắp phòng, "Không, nhưng chị thực sự cần một người chăm sóc chị. Chị chỉ là kẻ vô dụng khi ở tại đây."

Cho thêm quả trứng vào, Jung Woo gật đầu, "Chị đồng ý với em, ý chị là ai nói đàn ông không thể chăm sóc trong khi chị đang làm việc và mang thức ăn đến bàn."

Hyo Won khịt mũi, "Đừng nói về việc phân định giới tính. Mới sáng sớm và thường thì dù sao em cũng sẽ đồng ý với những gì chị nói."

Lấy khăn lau tay khi cô ấy rửa chiếc bát cuối cùng, Hyo Won đặt tay lên tay Jung Woo, "Ít nhất thì em có thể chụp ảnh các thiết kế được không? Để em có thể bắt đầu làm việc với các chi tiết."

Được sự đồng ý của cô ấy, Hyo Won siết chặt cánh tay của Jung Woo và đi đến xưởng, vừa đi vừa thở hổn hển, "Hãy để bát đĩa trong bồn rửa sau khi chị ăn xong, em sẽ dọn dẹp nó sau."

Dọn sạch đĩa thức ăn còn sót lại, Jung Woo đặt bát đĩa lên bồn rửa và lướt qua điện thoại của mình. Cô nhăn mặt khi thấy số lượng cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mà mình quên không trả lời hoặc cứ lờ đi một cách trắng trợn.

Cô ấy nhìn thấy tên Ji Hye và nhanh chóng gửi câu trả lời, đảm bảo với người phụ nữ trẻ hơn rằng cô ấy ổn.

Bỏ qua những tin nhắn khác, cô mở email và nhăn mặt lần nữa, cô tự nhủ với bản thân rằng ít nhất hãy kiểm tra điện thoại mỗi ngày một lần để tránh những việc đột xuất. Có vô số thứ mà cô ấy cần phải đọc. Cô nhấp vào email từ Công ty Luật và đọc qua bản báo cáo. Trái tim Jung Woo nặng trĩu khi nhìn thấy khoảng thời gian ngồi tù mà Jo Eun có thể sẽ phải đối mặt nếu họ tiếp tục với cáo buộc.

"Thưa cô Moon, hãy bỏ cáo buộc hình sự. Vụ kiện về quyền sở hữu trí tuệ và dân sự là đủ rồi."

Jung Woo đã gửi thư trả lời của mình mặc dù biết rằng Công ty có thể sẽ mắng cô ấy vì sự mềm mỏng này. Jung Woo thở dài, có lẽ khi già đi thì cô ấy cũng trở nên mềm mỏng hơn, nhưng việc tống ai đó vào tù không phải lúc nào cũng là câu trả lời.

Cô lướt qua các tiêu đề tin tức mà mình đã bỏ lỡ, cập nhật một số trên YouTube và xem bất kỳ địa điểm mới nào mà Jung Woo có thể đến.

"Oh, triển lãm nghệ thuật ẩm thực," Jung Woo nói một cách hào hứng và đánh dấu địa điểm, có lẽ cô có thể đến đó.

***

"Ah, mình bị sao vậy?" Jung Woo lắc đầu với chính mình khi đang đứng trước YB Coffee.

Triển lãm Nghệ thuật Ẩm thực rất vui, nhưng sau đó, cô ấy không biết sẽ đi đâu. Tất cả bạn bè của Jung Woo đều đang đi làm hoặc bận chăm con nhỏ, vì vậy cô ấy chỉ lái xe vòng quanh và bằng cách nào đó đã có mặt ở đây.

Jung Woo bước vào quán cà phê nhộn nhịp, nhìn thấy dòng người đang xếp hàng gọi món và liền hoà mình vào.

Một cái chạm vào vai lôi kéo sự chú ý của cô ấy. Nhận ra người phục vụ tóc vàng nhỏ nhắn, Jung Woo làm theo khi người phục vụ ra hiệu cho cô di chuyển, cười khúc khích khi nhìn thấy chỗ trống trên chiếc ghế sofa quen thuộc của mình.

"Chị có mang theo bình của của mình không?" Cô ấy hỏi khi Jung Woo đã ngồi xuống một cách thoải mái.

"Rất tiếc là không. Em vẫn còn bánh sừng bò chứ?" Cô nhìn hàng người và nghi ngờ liệu có còn bánh ngọt không. Chưa đầy 15 giây trôi qua kể từ khi lời nói phát ra từ môi Jung Woo, một người phục vụ khác đã bắt đầu mang cà phê nóng và món bánh sừng bò phô mát truffle nổi tiếng đến và đặt chúng lên bàn của cô.

Jung Woo cười nhẹ nói: "Có nhà ngoại cảm làm việc ở  đây sao?" Hai người phục vụ cười khúc khích và bảo cô ấy hãy thưởng thức bữa ăn.

Cô ấy nhìn vào quầy dịch vụ và bật cười khi thấy Ji Hye đang vẫy tay với mình với nụ cười tươi nhất trên môi. Ai đó chắc chắn đã rất vui khi gặp Jung Woo.

Cô nhìn thấy Ji Hye đang nói điều gì đó với đồng nghiệp của mình và nhận ra rằng em đang đến gần.

"Hi."

"Đến đây ngồi với chị."

"Ah, em không thể, em cần giúp họ một tay, bọn em bận rộn hàng giờ. Nhưng rất vui được gặp chị. Mọi thứ thế nào rồi?"

"Sắp rồi. Ca của em sẽ kết thúc lúc mấy giờ?"

"Em có thể rời đi trong một giờ nữa! Ý em là em sẽ kết thúc ca làm việc của mình sau một giờ." Ji Hye muốn tự đập vào đầu mình, nhưng có vẻ như cú trượt nhỏ đó đã vụt qua đầu Jung Woo. Rõ ràng, khoảng cách 10 tuổi đủ lớn để họ có thể sử dụng các tiếng lóng khác nhau.

"Được rồi, chị sẽ đợi ở đây." Mỉm cười rạng rỡ, Ji Hye gần như không nhìn vào quầy làm việc, buổi tối của em ấy đang diễn ra tốt đẹp hơn.

***

"Em muốn ăn gì? Đến lượt chị mời," Jung Woo hỏi ngay khi Ji Hye bước ra từ quán cà phê, tay cầm mũ len.

"Mời?" Em đội chiếc mũ len và xoa hai tay vào nhau, tự hỏi sao hôm nay thời tiết lạnh thế này.

"Em đã giúp chị rất nhiều, vì vậy việc mời em những món ăn ngon là điều bắt buộc. Hanwoo? King Crab? Chị biết một nhà hàng BBQ tuyệt vời gần đây mà chúng ta có thể đến." Jung Woo luồn tay vào trong chiếc áo khoác len và bắt đầu đi về hướng đó.

"A... Thịt bò Hàn Quốc là ngon nhất, nhưng nếu muốn nói lời cảm ơn, không phải chị nên tự mình nấu món gì đó sao?" Dễ dàng sóng đôi bên cạnh Jung Woo, Ji Hye ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt em lấp lánh khi nghĩ đến việc cô ấy sẽ nấu ăn.

"Huh?"

"Ý em là đó không phải những gì mọi người thường làm sao? Để thể hiện sự chân thành?" Ji Hye cười toe toét và va vào vai người phụ nữ đang chết lặng.

Jung Woo cười thành tiếng, lắc đầu, "Chị thật lòng hy vọng em đang nói đùa vì chị thực sự không biết nấu ăn."

"Không, ý em là vậy. Ngay cả ramyeon cũng được. Miễn chị là người nấu. Chị có thể đãi em món khác vào lần sau, nhưng bữa ăn cảm ơn nên được nấu ở nhà."

"Em muốn chị mời em đến nhà và ăn ramyeon?" Ji Hye mím môi lại, cầu mong mình có thể nín cười và gật đầu lia lịa, "Vâng, nếu chị mời em một cách tử tế."

Jung Woo nhìn Ji Hye với ánh mắt nghi ngờ như thể cô ấy đang bỏ lỡ một trò đùa nào đó, nhưng người phụ nữ trẻ chỉ nhìn cô ấy một cách ngây thơ với nụ cười xinh đẹp nhất. Cô ấy nợ Ji Hye rất nhiều, có lẽ việc mời em ấy đến nhà cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Tốt thôi, nhưng lần sau đi, bây giờ chúng ta sẽ ăn thứ gì đó đắt tiền."

Ji Hye lại gật đầu, "Bây giờ, hãy mời em một cách tử tế."

Cô ấy thở dài cam chịu và nhìn Ji Hye với vẻ nghiêm túc, "Ji Hye-yah, em có muốn đến chỗ chị và ăn ramyeon không?"

Jung Woo nói to đến mức một cặp đôi trẻ đang đi ngang qua đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm, trong khi một nhóm học sinh trung học cười khúc khích về cách nói quá to của cô ấy.

Đang băn khoăn không biết mình đã nói điều gì sai trái, Jung Woo cảm thấy tay mình bị kéo mạnh khi Ji Hye nắm lấy tay và kéo cô ấy ra khỏi họ, tiếng cười như chuông ngân vang bên tai Jung Woo, "Vậy thì đi thôi."

***

Ji Hye không thể ngăn tiếng cười của mình trước người phụ nữ lớn tuổi đang ngượng ngùng.

"Wow... làm thế nào chị có thể sống mà không có thức ăn? Thậm chí không có ramyeon." Em kiểm tra các ngăn tủ và tủ lạnh để chắc chắn, nhưng ngoài sữa chua và ngũ cốc, không có thứ gì khác trong nhà bếp đó. Ngay cả kim chi cũng không!

"Uh... chị đã bận." Jung Woo lo lắng gãi cổ và cố tránh giao tiếp bằng mắt, bởi vì Ji Hye đang nhìn cô ấy giống như ánh mắt mà Hyo Won đã ném vào cô ấy sáng nay. Có thể thấy rõ sự hoài nghi trong đó.

"Chị thậm chí có ăn không?" Bây giờ em ấy cũng giống như Hanee.

"Chị thề là có. Chúng ta có thể gọi một vài món được không?"

Ji Hye thở dài, "Chà, mặt tốt là chúng ta không cần phải đi ra ngoài trong thời tiết này."

"Lát nữa chị sẽ đưa em về."

"Không sao đâu, em sẽ bắt taxi."

"Vậy, chúng ta nên gọi món gì?"

Họ đã đặt tteokbokki từ một nhà hàng đang nổi tiếng. Có vẻ như có ba nhà hàng tteokbokki mới mở ra mỗi tuần, nhưng Hanee đã khen ngợi chỗ này và Jung Woo tin tưởng vào nhận định của cô ấy.

"Chị sẽ trở lại ngay." Jung Woo vào phòng để thay đồ, cô hỏi Ji Hye có muốn mượn quần áo không nhưng cô gái trẻ từ chối. Em ấy đã đủ thoải mái trong chiếc quần thể thao và áo hoodie.

"Trái bơ?"

Jung Woo ngừng buộc tóc thành đuôi ngựa thấp và nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Ji Hye khi cô chọn chiếc váy pyjama dài màu xanh lá cây với một quả bơ lớn ở giữa.

"Dễ thương."

Bài hát của các nhóm nhạc nữ và bây giờ là đồ ngủ dễ thương. Sự chênh lệch giữa Jung Woo trên màn ảnh và người phụ nữ mềm mỏng ở nhà khiến Ji Hye ngạc nhiên đến tột độ, nhưng em ấy rất vui vì mình có đủ đặc ân để nhìn thấy một Jung Woo thoải mái như thế này. *Chị ấy có như thế với tất cả bạn bè của mình hay không? *

Khi thức ăn đến, cả hai bày chúng trên bàn cà phê và bật TV để tránh tiếng ồn xung quanh, sử dụng một tấm đệm dài để bảo vệ mông khỏi sự khắc nghiệt của sàn nhà lạnh giá, chiếc ghế sofa đóng vai trò như điểm tựa lưng cho họ.

Jung Woo nhặt một gói cheese từ trong túi lên và cau mày, "Ai đã mua cái này?"

Ji Hye nhanh chóng đưa tay lên, chiếc thìa nhựa đung đưa trên môi, "Của em!" Cô ấy lấy nó từ Jung Woo và xé ra.

Ji Hye xúc một chiếc bánh nướng phủ mozzarella lên đĩa của mình, vui mừng vì món ăn mà em ấy nhận được, và rắc thêm phô mai lên trên trước khi vui vẻ cắn một miếng lớn. Em dừng lại giữa chừng khi thấy Jung Woo kinh ngạc nhìn mình.

"Gì vậy?"

Jung Woo nhìn chằm chằm từ chiếc đĩa sang khuôn mặt của Ji Hye với vẻ mặt hơi tái xanh.

"Em thích cheese." Ji Hye ngượng ngùng thú nhận khi đang nhai thức ăn, cố ý phồng cả hai má chỉ để đùa giỡn với Jung Woo.

"Một cơn đau tim đang chờ đợi em."

"Có lẽ khi em 40 tuổi."

Jung Woo quay đầu lại và bật cười, cô không thể nhớ lần cuối cùng mình có thể thoải mái và đùa giỡn như thế này là khi nào. Mọi người có xu hướng trở nên cẩn thận xung quanh cô ấy, vì vậy tình bạn bất ngờ vừa bắt đầu với Ji Hye giống như tấm chăn ấm áp vào một đêm mùa đông, sự ấm áp lan toả trong lồng ngực và Jung Woo không thể ngăn nụ cười trên khuôn mặt mình trong suốt bữa tối.

"Hãy đợi đến khi em bước sang tuổi 30 và bị tăng lượng cholesterol," cô ấy khẽ lẩm bẩm. Ji Hye nghe thấy tiếng cô ấy nhưng bỏ ngoài tai, càng cố ý nhai to hơn.

Họ ổn định sau bữa tối và di chuyển đến ghế dài, mỗi người cầm một tách sô cô la nóng, cả hai đều nhìn chằm chằm vào TV. Một cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nữ đang diễn ra.

"Chị đã bao giờ làm giám khảo cho những chương trình như thế này chưa?" Ji Hye đã biết câu trả lời nhưng thay vào đó em muốn nghe câu trả lời từ Jung Woo.

"Không phải trên TV, nhưng bọn chị có các cuộc thi thời trang để ủng hộ những người mới trong ngành."

"Chị là một giám khảo như thế nào? Oh! Chị thử nhận xét về họ đi." Jung Woo nhìn Ji Hye một cách bực tức, nhưng dù sao cũng đùa giỡn theo, cả hai luân phiên đóng giả làm giám khảo và nhận xét về các thí sinh. Ji Hye cố tỏ ra nghiêm túc nhưng thất bại thảm hại khi em ấy liên tục trêu chọc Jung Woo vì đã thực sự chân thành và nghiêm túc với những lời nhận xét của cô ấy.

Chương trình thay đổi, trên TV Yoo Jae Suk hiện đang trò chuyện với một vận động viên.

Bàn tay của Jung Woo di chuyển không cần suy nghĩ và nhẹ nhàng đan những ngón tay của Ji Hye vào tay mình. Mãi cho đến khi hơi ấm từ bàn tay em ấy truyền đến tay Jung Woo, cô mới nhận ra rằng mình đã nắm lấy tay người phụ nữ trẻ hơn.

Cô ậm ừ, mắt vẫn nhìn vào TV khi lần theo mu bàn tay Ji Hye, trước khi lật nó lại và vuốt nhẹ lòng bàn tay, cảm giác rất mềm mại, Jung Woo nhìn xuống khi nhận ra lòng bàn tay và ngón tay của em ấy dài đến mức nào.

Có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp nhỏ khi ngón tay Jung Woo trượt và vuốt ve vùng da nhạy cảm giữa các ngón tay của Ji Hye. Cô nhìn lên và thấy Ji Hye đang nhìn hai bàn tay được liên kết của họ với một ánh mắt kinh ngạc. Quá tò mò, Jung Woo đã vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngón tay cái của Ji Hye và nhìn em ấy cắn nhẹ vào môi mình.

***

Jung Woo gần như lên cơn đau tim khi giọng nói của Hyo Won vang lên trong nhà. "Unnie, em mua thức ăn cho chị này! Chị có biết là mình hoàn toàn không có..."

Hyo Won dừng lại khi nhìn thấy hai người phụ nữ đang thơ thẩn, cả hai đều nhìn vào cô và đơ ra tại chỗ. Một bầu không khí khó xử bao trùm trước khi người trẻ nhất đứng dậy và cúi chào trước khi hỏi liệu em ấy có thể giúp gì không.

Bốn chiếc túi mà Hyo Won mang theo trông rất nặng.

Quá choáng váng để có thể từ chối, Hyo Won đưa túi đồ cho Ji Hye đang mỉm cười và chỉ đợi đến khi em đi vào bếp, cô ấy mới nhìn Jung Woo và thốt lên, "Ai vậy?"

"Nói sau đi." Jung Woo đáp lại trước khi chạy đến giúp Ji Hye.

Ji Hye rời đi sau đó, nụ cười rạng rỡ trên môi khi chào tạm biệt Hyo Won và siết chặt tay Jung Woo.

"Bây giờ chị đang hẹn hò với một người mẫu?"

Jung Woo cười khúc khích, nhớ lại chính những suy nghĩ của cô ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Ji Hye.

"Còn nhớ khi Hanee gài bẫy chị với ai đó không?"

"À vâng, anh chàng Noze đó, chị chưa bao giờ nói với em về anh ta và Hanee unnie cũng hoàn toàn im lặng. Em tưởng chẳng có gì. Sao vậy?"

"Đó. Là. Noze."

Jung Woo bật cười khi thấy khuôn mặt của Hyo Won bối rối trước khi chuyển hoàn toàn sang vẻ kinh ngạc. Jo Hyo Won thực sự là meme sống.

"Không! Em ấy là Noze???!! Omo! Chị đang hẹn hò với một cô gái à?? Ý em là, em thấy được sự hấp dẫn, em ấy cực kỳ xinh đẹp."

Jung Woo đảo mắt và lắc đầu, "Bọn chị chỉ là bạn. Em ấy rất tử tế, và thật tốt khi có một người bạn mới, em biết đấy."

"Nhưng em ấy thích phụ nữ?"

"Đúng, không có nghĩa là bọn chị không thể làm bạn."

Gật đầu với sự đồng ý, Hyo Won nắm lấy tay Jung Woo và kéo cô đến ghế dài, sẵn sàng cho những câu chuyện phiếm, trước khi dừng lại để đi vào bếp và nói rằng cô ấy cần bia cho việc này. "Vì vậy, hai người chỉ đi chơi?"

"Em ấy ..." Jung Woo nghiền ngẫm câu trả lời, làm thế nào để giải thích mối liên hệ gần như tức thời mà cô ấy cảm thấy với người phụ nữ trẻ hơn, "rất dễ để trò chuyện cùng. Chị đoán em ấy không có kiến ​​thức về thời trang, em ấy không nhầm lẫn giữa chị và Monika, em hiểu không? Chị chỉ là người mà Hanee giới thiệu với em ấy. "

"Em ấy trông rất trẻ."

Jung Woo bật cười, "Đúng vậy, trẻ hơn chị 10 tuổi, nhưng thực sự trưởng thành so với tuổi của mình. Em ấy đã giúp đỡ chị, bằng một cách nào đó, trong quá trình sáng tạo. Vì vậy, hôm nay chị muốn đãi em ấy một bữa tử tế", Hyo Won uống cạn bia, gật đầu với Jung Woo để tiếp tục, "nhưng em ấy nói rằng mình chỉ muốn đến và ăn ramyeon chị nấu."

Hyo Won không thể giữ bia trong miệng mình trước thông tin đó, cô phun một chút lên tay Jung Woo và xuống ghế sofa.

"Omo, em xin lỗi. Em xin lỗi." Lấy nhiều chiếc khăn ăn nhất có thể, cô ấy đưa một ít cho Jung Woo đang hơi khó chịu trước khi vỗ về chỗ ướt trên ghế sofa, "Chị... mời em ấy đến ăn ramyeon? Ở chỗ của chị à?"

Jung Woo nhún vai, "Em ấy nói miễn là chị hỏi tử tế, em ấy thích thế hơn."

"Chị thậm chí có biết nó có nghĩa là gì không?"

Trước cái nhìn trống rỗng mà Jung Woo dành cho mình, Hyo Won tự rên rỉ một mình, "Unnie, chị thực sự cần phải ra ngoài nhiều hơn, hoặc em thực sự cần phải cố gắng hơn để giúp chị bắt kịp những câu nói hiện đại."

"Chị biết rồi! Đó là tiếng lóng, phải không? Khi chị hỏi em ấy trước đó, những người xung quanh đã nhìn chị như thế này.......... Vậy thì sao?" Jung Woo thực sự bắt đầu tức giận khi Hyo Won chỉ nhìn nhìn cô ấy với ánh mắt có vẻ như thương hại.

Đặt chai bia của mình lên bàn, Hyo Won nắm lấy cả hai tay của Jung Woo và cố gắng hết sức để không cười, "Unnie, chị vừa mời em ấy đến để have sex."

Từng giây trôi qua và Jung Woo chỉ nhìn Hyo Won, trong khi người phụ nữ trẻ đang cố gắng một cách tuyệt vọng để không bật cười trước sự ửng hồng đột ngột lan ra như đám cháy rừng trên khuôn mặt Jung Woo.

"Oh."

"Oh, thực sự. Tuy nhiên nếu chị muốn thì cũng không sao, ai mà biết đã bao lâu kể từ khi có người thực sự xuống dưới đó. Chị còn nhớ không? Omo, chị có nghĩ rằng mình đã trở lại làm trinh nữ từ lâu lắm rồi không?"

Hyo Won bật cười trước cái nhìn đầy sát khí mà Jung Woo dành cho cô và sẵn sàng bỏ chạy, "Ya! Jo Hyo Won! Quay lại đây!"

***

00.15 Đồ quỷ.

Ji Hye bật cười khi nhận được tin nhắn từ nhà thiết kế, đoán rằng cuối cùng cô ấy đã tìm ra ý nghĩa của mật mã ramyeon.

00.16 Chúc ngủ ngon, đồ gian xảo.

Ngậm ngùi nhìn dòng tin nhắn nhận được, Ji Hye đi ngủ với một nụ cười trên môi, mơ về đôi bàn tay mềm mại và nụ cười mềm mại hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro