3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Woo phớt lờ thảm họa đang nổ ra bên ngoài cánh cửa văn phòng đóng chặt, não cô đã vạch ra một số kế hoạch để cố gắng cứu vãn thứ gì đó, bất cứ thứ gì.

Jung Woo xem qua thiết kế, so sánh đường cắt, tay áo, các họa tiết màu sắc, một nụ cười nhếch mép khó chịu nở ra khi cô lắc đầu không tin vào mắt mình. Ả đê tiện đó thậm chí còn không có sự chỉn chu - liệu cô ta có cố gắng không? - để thay đổi dù chỉ là một phần nhỏ trong thiết kế của Jung Woo trước khi biến nó thành một bản dupe với chất liệu tồi tàn, đường khâu mục nát, họa tiết quái đản và vết cắt không vừa vặn xứng đáng được quẳng vào thùng rác.

Bị đẩy lùi, Jung Woo ném chiếc váy mỏng manh xuống sàn và véo sống mũi để chống lại cơn đau đầu sắp ập đến. Các ngón tay cô co giật, hy vọng tinh dầu bạc hà và nicotine có thể làm dịu adrenaline đang tăng vọt.

Con khốn đó đã tung ra 3 trong số 12 mẫu thiết kế mới cho bộ sưu tập mùa xuân sắp ra mắt và bán chúng qua mạng xã hội của mình.

Đội ngũ quản lý và những người ủng hộ tài chính của Jung Woo nói rằng vẫn có thể cứu vãn được, rằng nó sẽ không làm giảm nhiều tiến độ của họ, rằng cô ấy chỉ cần thay thế những thiết kế đó bằng những thiết kế mới nếu cô ấy muốn, hoặc chỉ cần tiếp tục và cho cả thế giới thấy sự khác biệt về chất lượng. Bất cứ điều gì ngoại trừ việc huỷ bỏ toàn bộ bộ sưu tập và lãng phí 11 tháng làm việc chăm chỉ, dừng quá trình sản xuất và tiêu hủy quần áo đã sản xuất.

Jung Woo có thể.

Nhưng cô ấy sẽ không.

Các nhà thiết kế khác hẳn sẽ đoán được ý tưởng của cô ấy, bảng màu của cô ấy, kiểu dáng của cô ấy. Họ có thể đã mua 3 thiết kế đó và giải mã chúng. Từ đó, không khó để đoán được hướng đi trong bộ sưu tập mới của Jungwoo.

Cô tự hào mình là người không thể đoán trước trong các thiết kế của mình, luôn mang đến những thứ chân thực, đồng thời giúp định hình các trào lưu thời trang và thiết lập xu hướng.

Vì vậy, liệu Jung Woo có để mình trở thành nạn nhân của thời trang nhanh và sự không sáng tạo chỉ vì đó là lối thoát dễ dàng?

Chắc chắn là không.

Gồng vai, cô bước ra khỏi văn phòng tiến về phía đang náo động, âm thanh của đôi giày gót nhọn đã biến sự ồn ào của hội trường thành sự im lặng đến chói tai.

Mọi người đều cầm điện thoại trên tay, Jungwoo có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ một vài chiếc điện thoại, âm thanh trùng lặp, nhưng bằng cách nào đó, cô có thể nghe thấy một đoạn giọng nói của chính mình xen vào giữa.

KayDay, một trong những chuyên gia truyền thông xã hội của cô ấy, đã bước lên phía trước, có điều gì đó khiến em ấy bực mình đến nỗi đứa trẻ mềm mại và điềm tĩnh trông giống như Jung Woo sẵn sàng nhổ móng vuốt của mình và cắt nhỏ chúng thành từng miếng.

"Chị có thể muốn xem cái này." Jung Woo lấy điện thoại và thấy đoạn video Tik Tok bị tạm dừng. Trượt thanh thời gian về điểm bắt đầu, cô nhận thức rõ ràng rằng căn phòng đã trở nên im lặng chết chóc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô khi cô bấm play.

Khuôn mặt Jung Woo đanh lại khi đoạn video phát ra, có một cơn bão sấm sét rình rập ngay bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô ấy, nhưng bất cứ ai biết Jung Woo đều hiểu cô ấy đang như thế nào.

Jung Woo tái mét.

Bản phác thảo. Bản phác thảo của cô ấy cho bộ sưu tập tiếp theo được hiển thị rõ ràng trong video khi Jo Eun nói trên màn hình. Có một âm thanh cao vút bên trong tai Jung Woo nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tên ngu ngốc vô ơn đó tuyên bố rằng những bản phác thảo đó là của cô ta và rằng tập đoàn tồi tệ này đã lợi dụng và buôn bán thiết kế của cô ta.

Đôi môi bỏng rát khi Jung Woo nhìn thấy phiên bản đã chỉnh sửa của câu nói "Cô xong đời rồi" được chỉnh sửa thành video để lặp lại ba lần, mỗi lần càng ngày càng gần khuôn mặt của Jung Woo- cô ấy tự hỏi khi nào chiếc sừng của quỷ sẽ xuất hiện trước khi Jo Eun kết thúc video với một câu chuyện nức nở về việc công ty đã trục xuất cô ta như thế nào và đưa cô ta vào danh sách đen khỏi ngành thời trang vì Jung Woo ghen tị với tài năng trẻ của cô ấy.

Sáng hôm đó khi tỉnh dậy, Jung Woo không ngờ mình đến văn phòng và phát hiện ra người học việc đã đâm sau lưng cô suốt 1 năm qua. Cô ấy cũng không ngờ rằng trong năm giờ kể từ khi họ chấm dứt hợp đồng với cô ta và tát cô ta bằng một thỏa thuận bảo mật mạnh mẽ như vậy - ngay cả luật sư tóc bạc khét tiếng của Jung, Moon và Ahn cũng không thể phá vỡ nó - cô ta đã chọn để đình công thay vì tự suy ngẫm về những việc làm sai trái của mình.

Jung Woo nhìn lên và thấy mọi người đang sử dụng điện thoại, cố gắng kiểm soát thiệt hại, lượt xem vẫn thấp nhưng đang tăng dần, và cô biết rằng công chúng phát cuồng về việc ghét bỏ người khác. Cho họ một tín hiệu và họ sẵn sàng nhảy vào, chỉ đơn giản là để ghét bỏ.

Tốt.

Cứ mặc họ.

Cô ấy vỗ vào vai KayDay, cắt ngang bài phát biểu của em ấy với bất kỳ ai ở đầu dây bên kia, trả điện thoại lại và đi đến chỗ vị Giám đốc Nghệ thuật đang bực bội.

Jo Hyo Won đã ở bên cạnh Jung Woo ngay từ đầu, cô biết chính xác cách cô ấy đã dày công xây dựng thương hiệu này như thế nào. Thật không may, thế giới mà Jung Woo hiện đang sống đã đặt cô ấy vào một cái bệ được đặt trong những sợi dây chằng chịt bởi một hành động sai lầm, một video lan truyền có mục đích xấu, và mọi thứ mà cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để đạt được.

Jung Woo lắc đầu.

"Hyo Won-ah, bỏ đi." Giám đốc Nghệ thuật nhắm mắt. Cô ấy bực bội mím môi vào nhau, đếm đến ba, rồi gật đầu. Bất cứ điều gì Jung Woo nói đều là luật trong tòa nhà này, nhưng hơn thế nữa, Jung Woo hiếm khi sai trong các quyết định của mình, và nếu Hyo Ươn có tin tưởng một người nào khác, đó sẽ là Shin Jung Woo.

"Coi như xong đi. Em sẽ xử lý mấy bộ quần áo. Đi đi, em biết chị cần phải ...." Hyo Won dùng tay phải hất cô ấy ra, tay còn lại vẫn giữ điện thoại bên tai, "làm gì thì làm. Hãy làm những gì chị thường làm bất cứ khi nào thấy bực mình. Đi đi."

Jung Woo khẽ mỉm cười với người bạn thân nhất của mình và nhanh chóng đi ra khỏi tòa nhà, cô ấy vẫn có thể thoải mái bước ra ngoài, trước những con kền kền đang lao vào mình.

Đáng lẽ đây là một con đường vòng nhanh chóng, chỉ để thay quần áo và lấy cuốn sổ phác thảo của cô ấy, nhưng khi Jung Woo bước vào căn hộ của cô ấy, cô ấy đã bị giằng xé giữa việc nhốt mình trong phòng ngủ và kiểm tra lại tất cả trong 2 năm qua, chỉ để phân tích mình đã làm sai điều gì để con khốn đó đối đầu với cô ấy như vậy. Jung Woo thà đối mặt với nó còn hơn phải đối mặt với sự hèn nhát này.

Cô đi đi lại lại trong phòng khách, cau mày làm xấu gương mặt đẹp trai, hằn sâu thêm ranh giới lo lắng giữa đôi mắt. Một thứ gì đó đập mạnh vào sau đầu Jung Woo, dội vào gáy rồi đọng lại nặng nề trên vai cô.

Gánh nặng.

Jung Woo cảm thấy có trách nhiệm bằng cách nào đó. Toàn bộ sự thất bại này là do người học việc của cô ấy gây ra, hàng tháng trời làm việc đã trôi xuống cống. Cô ấy rên rỉ và xoa mặt bằng cả hai tay, làm nhòe lớp trang điểm. Jung Woo chiến đấu với ham muốn la hét và ném thứ gì đó, phá vỡ mọi thứ có thể, chỉ để xả ra cơn tức giận hiện đang lắng đọng.

"Không, không, đập vỡ mọi thứ không giúp ích được gì ." Jung Woo hít thở, để phần chiến lược trong não của cô ấy tiếp quản mọi thứ. Cô ấy có một thời hạn cuối cùng để nắm bắt, cô ấy cần bắt đầu phác thảo.

Cởi bỏ chiếc áo khoác biker dáng crop của mình một cách thô bạo, Jung Woo ném nó xuống sàn và bắt đầu cởi đồ đi vào phòng tắm của mình. Cô co rúm người khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới ánh sáng chói chang của phòng tắm. Cô ấy là một mớ hỗn độn.

Những vệt mascara đậm của cô tương phản với màu đỏ của đôi mắt, khiến nó trở nên nổi bật hơn. Có những vệt đỏ trên xương gò má vì son môi của cô ấy. Lau nhanh phần trang điểm còn sót lại, Jung Woo đi tắm, hy vọng rằng nước lạnh sẽ giúp hạ nhiệt và có lẽ bộ não cuối cùng sẽ cho cô biết phải làm gì để cứu vãn mớ rắc rối này.

***

Ji Hye thành thạo vẽ một chú gấu lên trên cốc cappuccino đang bốc khói trước khi đưa chiếc tách nóng hổi cho đồng nghiệp của mình. Ơn trời là em ấy có thể vẽ ngay cả khi đang ngủ, bởi vì lúc này đầu Jihye - được rồi, có lẽ cả trái tim em - không ở đúng chỗ.

Jihye đã lo lắng.

Ngoài việc theo dõi tất cả các mạng xã hội của Jung Woo, em cũng thiết lập thông báo cho tên của Jung Woo trên mọi nền tảng tồn tại. Được rồi, có thể hơi rình rập một xíu, nhưng nó vô hại. Không có gì kỳ lạ khi muốn trở thành người đầu tiên biết về người bạn yêu thích, phải không?

Và cũng không có gì lạ nếu bạn cũng muốn biết người khác nghĩ gì về người bạn yêu thích. Kết quả là? Jihye đã xem đoạn video đó trước khi nó bị gỡ xuống.

Đội ngũ PR của Jung Woo chắc chắn làm việc rất nhanh. Họ đã mất đúng một giờ trước khi hoàn toàn phá vỡ nó. Phải nỗ lực rất nhiều để có thể đạt được điều đó, nhưng họ đã làm được. Thật không may, một số người vẫn cố gắng lưu nó và một số video đã bắt đầu xuất hiện, các thuyết âm mưu bắt đầu được tung ra và nó có thể là một dấu chấm nhỏ trong thế giới rộng lớn bây giờ, nhưng những dấu chấm đó có thể bao phủ toàn bộ bản đồ nếu không nhanh chóng giải quyết.

Theo thói quen, Jihye bặm môi, tự hỏi mình có nên nhắn tin cho Jung Woo hay không. Người phụ nữ lớn tuổi đã cung cấp số cá nhân của mình, nói rằng cô ấy hiếm khi có mặt trên tài khoản mạng xã hội. Họ đã trao đổi một vài tin nhắn trong vài ngày qua - chủ yếu là em nói Hi và Jung Woo nói Hi lại - nhưng nó được tính, đúng không? Họ là bạn bè, phải không?

*Mình có nên không? Nhưng bây giờ chị ấy có thể đang bận... *

"Cà phê đen lớn, ba shot. Không đường. À vâng, cốc của riêng tôi. Cảm ơn."

Ji Hye chìm đắm trong suy nghĩ, em chắc chắn rằng cuối cùng bộ não của mình cũng đã từ bỏ và bắt đầu tưởng tượng mọi thứ.

Em khẽ quay đầu lại và tròn mắt khi thấy chủ nhân của giọng nói hơi khàn khàn thực sự đang đứng đó, gọi cà phê trong quán của mình.

Jihye nhanh chóng rời mắt và nhìn xuống, tim em bắt đầu đập nhanh hơn, khác hơn. Em liếc trộm một lần nữa, khuất sau chiếc máy pha cà phê nơi Jung Woo đang đứng bằng ánh mắt lưu luyến. Jung Woo trông dịu dàng hơn những gì Ji Hye nhớ - Jung Woo trong ký ức của em ấy về đêm hẹn hò của họ đã bị lu mờ bởi tính cách dữ dội mà giới truyền thông miêu tả về cô ấy.

Cô ấy trông trẻ hơn, dễ dàng hòa nhập với những vị khách trẻ tuổi khác, với khuôn mặt không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa thấp buông xõa, thoải mái ấm cúng trong chiếc váy đan dây maxi xanh với một chiếc túi đen khổng lồ, gần như che phủ hoàn toàn phía trước.

Em nhìn Jung Woo lấy lại chiếc cốc đầy ắp của mình với một nụ cười và một lời cảm ơn nhẹ nhàng, trước khi đi đến chiếc ghế sofa màu xám sẫm và trống rỗng nhìn ra cửa sổ.

Ansso huých người phụ nữ trẻ đang mất tập trung và thì thầm với em ấy một cách gay gắt, "Ya! 256 đến 259 vẫn chưa nhận được món của họ, nhanh lên."

"Hiểu rồi." Jihye nhìn trộm người phụ nữ mà gần đây là nữ chính trong mộng của em ấy và quay trở lại làm việc.

Thời gian trôi qua, khách hàng ra vào quán cà phê, tăng tốc lúc 7 giờ tối khi cửa hàng bắt đầu giảm giá bánh ngọt trong ngày và chậm lại khi đến 9 giờ tối, chỉ một giờ trước khi đóng cửa.

Ji Hye hơi cúi người xuống, vẫn muốn tránh xa tầm nhìn khi theo dõi Jung Woo một lần nữa. Trong khoảng 3 giờ kể từ khi Jung Woo bước vào quán cà phê, cô ấy chỉ uống cà phê đen. Cứ ngồi đó như lạc vào thế giới của riêng mình, đôi khi nhìn ra cửa sổ và nhìn người đi đường qua lại. Đôi khi cô ấy dùng bút chì để phác thảo thứ gì đó trên sổ tay - một nét mặt cau có thường trực, như thể cô ấy không đủ hài lòng với những gì mình đang làm.

Lấy ra một cốc sữa chua Hy Lạp tự làm với granolas từ tủ lạnh và 2 chai nước đóng chai, em đặt chúng với một chiếc thìa bọc nhựa lên trên khay. "Cậu có thể đưa nó cho người phụ nữ kia không? Chỉ cần nói với cô ấy rằng chúng ta đang tặng các mẫu thử."

Ansso nhìn Ji Hye với vẻ thắc mắc, nhưng Ji Hye chỉ đẩy cô ấy đi, "Đi đi."

Em ấy chờ đợi với hơi thở gấp gáp khi đồng nghiệp của mình đi tới và nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Jung Woo. Ji Hye đã mừng rỡ khi nhìn Jung Woo lấy thìa và bắt đầu ăn, nhưng nhanh chóng thu lại biểu hiện đó khi em nhìn thấy Ansso quay lại về phía mình.

"Xong rồi. Giờ vui không? Hừ, sao họ cứ phải lượn lờ đến giờ đóng cửa vậy, chúng ta còn phải dọn dẹp cửa hàng. Mình muốn về nhà quá." Người phụ nữ trẻ tóc vàng phàn nàn khi đặt khay của mình gần khu vực lấy hàng.

Đến lượt họ đóng cửa tiệm, hai nhân viên pha chế còn lại và hai nhân viên phục vụ khác đã kết thúc ca làm việc của họ. Khách hàng còn lại của họ chỉ có Jung Woo và một cặp vợ chồng trong buổi hẹn hò cà phê, và Dolla đã hoàn thành việc dọn dẹp bát đĩa trước khi đi ra ngoài, vì vậy việc đóng cửa phải đủ nhanh.

"Cậu có thể về sớm nếu muốn, mình có thể tự đóng cửa." Ansso xem xét lời đề nghị trước khi định thần lại, "Làm sao mình có thể để một cô gái gầy gò như cậu tự nhấc ghế lên bàn được? Cậu điên à? Cậu sẽ gãy tay."

Ji Hye bật cười, em ấy xắn tay áo phải của đồng phục áo sơ mi trắng của họ và uốn dẻo một cách tinh nghịch, khoe cơ bắp trên cánh tay săn chắc đáng ngạc nhiên của mình, "Cậu nói gì?"

Đảo mắt, Ansso nhìn Ji Hye với ánh mắt đầy hi vọng, "Cậu có chắc không? Thực ra mình định đi gặp anh chàng này......"

"Không nói nữa, đi đi, mình sẽ không sao." Ansso hét lên một cách thầm lặng, ném cho Ji Hye một câu 'Nợ cậu một lần". Đôi tay bận cởi tạp dề khi đi về phía khu vực văn phòng để thay đồ.

Ji Hye bật cười nhẹ và nhanh chóng cúi chào cặp đôi khi thấy họ tiến ra cửa, "Cảm ơn, hãy quay lại lần sau". Em đã cho Ansso một cái vẫy tay lớn khi bạn của em - đã thay quần áo của chính mình và chào tạm biệt Jihye.

Bây giờ chỉ có em ấy và Jung Woo ở đây.

Dọn dẹp hết mức có thể mà không làm người phụ nữ lớn tuổi bị phân tâm, Ji Hye treo tấm bảng 'Đóng cửa' trước khi pha cho mình một ly cà phê đen nóng hổi và ngồi ở góc xa, tranh luận xem có nên thông báo về sự hiện diện của em ấy hay không.

Nhìn vào người phụ nữ đang phác thảo, Ji Hye mỉm cười và quyết định ngồi lại trong góc, theo bản năng, em biết rằng điều Jung Woo cần là đắm mình trong không gian sáng tạo của cô ấy.

***

Jung Woo vén những ngón tay qua mái tóc đen dài của mình, nằm trên tấm vải cotton Ai Cập trắng có 1000 sợi và nhìn lên trần nhà.

Cô ấy đã ở lại quán cà phê đó cho đến 1 giờ sáng, nghĩ rằng cô ấy sẽ tiếp tục khi trở về nhà, nhưng không. Cơ thể của Jung Woo quyết định rằng sau hàng giờ đi bộ trong một cuộc triển lãm để lấy cảm hứng trước khi làm việc đến nửa đêm là đủ để cô bắt buộc phải nghỉ ngơi.

Nói về cảm hứng - cô ấy quay sang bên, giấu nửa mặt trên chiếc gối sang trọng - và rên rỉ thành tiếng. Cảm hứng tốt nhất là thoáng qua, tệ nhất là không tồn tại. Ngay cả khi Jung Woo ở độ tuổi thấp, các cuộc triển lãm, đặc biệt là triển lãm nghệ thuật, sẽ luôn khơi dậy điều gì đó trong cô ấy, khơi dậy một số sự bùng nổ sáng tạo. Tuy nhiên, bây giờ không có tia lửa nào. Không. Không.

Có lẽ họ nói đúng, có lẽ cô ấy đã thực sự mất đi kết nối nào đó.

Jung Woo lướt qua điện thoại và tìm thấy một cuộc triển lãm về giải phẫu cơ thể người. Chán nản, nhưng thời gian tuyệt vọng kêu gọi biện pháp tuyệt vọng. Và... Cô quay lại quán cà phê ấm cúng đó, chỉ để tiếp thu năng lượng tuổi trẻ phát ra từ nơi này và quan sát những người đi bộ trên đường phố, phong cách của họ, thời trang của họ. Ở lại đó cho đến nửa đêm, nhận một suất lasagna thịt bò miễn phí và một cốc sữa chua Hy Lạp khác, lần này có dâu tây tươi bên trên.

Jung Woo không biết nơi đó kiếm tiền bằng cách nào khi liên tục phát đồ miễn phí, nhưng cô đảm bảo đưa ra một số tiền boa hợp lý để đề phòng.

Và ngày hôm sau... Cô cảm thấy thích thú khi nhìn thấy một tấm biển đặt trước trên chiếc ghế sofa quen thuộc của mình và thậm chí còn hơn thế nữa khi một trong những người phục vụ cầm tấm biển đó và ra hiệu cho Jung Woo ngồi, hỏi liệu cô ấy có đến lấy chỗ thường lệ không, tất nhiên cô ấy cũng nói đồng ý.

Rốt cuộc, cô ấy là một sinh vật có thói quen, Jung Woo đã đưa cho nhân viên chiếc bình để được đổ đầy cà phê một lần nữa.

Hôm đó Jung Woo có một chiếc bánh sừng bò phô mát truffle.

Tất nhiên, cô ấy đã trở lại vào ngày hôm sau ...

"Chị dùng thức ăn chứ?" Cô ấy liếc nhìn bảng tên trên đồng phục của người phục vụ và lắc đầu, sẵn sàng nói với Dolla rằng không, cô ấy không thực sự cảm thấy muốn ăn.

Jung Woo đang tiến bộ, nơi này khiến cô ấy đủ thoải mái để có cảm hứng nhưng vẫn còn thiếu các bảng màu và nó khiến cô ấy thất vọng vô cùng.

"Mì Ý khét tiếng từ Đầu bếp của chúng tôi." Dolla đặt chiếc đĩa lên giữa bàn, tránh xa bản phác thảo và máy tính bảng của cô ấy, và để hương thơm từ thiên đường nói lên mọi thứ.

Jung Woo thích nơi này, nhưng khi nếm thử món mỳ Ý, cô ấy thực sự yêu nơi này.

Vì vậy ... Ngày hôm sau.

"Xin chào, chị có muốn gì khác cho đơn hàng cuối cùng của mình không? Chúng em sắp đóng cửa." Ansso mỉm cười lo lắng khi Jung Woo nhìn lên từ cuốn sổ phác thảo của cô ấy và nghiêng đầu bối rối.

"À được rồi, ngày mai em sẽ đóng cửa vào giờ bình thường chứ?"

"Trên thực tế, chúng em đóng cửa lúc 10 giờ tối hàng ngày."

"Không thể như thế được, chị đã ở đây đến khoảng 1 giờ sáng hầu như mỗi ngày trong tuần vừa rồi."

Ansso lo lắng đứng lê đôi chân của mình, đột nhiên cảm thấy như được đưa trở lại những năm học cấp hai và phải giải thích với hiệu trưởng.

"Em hiểu rồi, Noze nói rằng cậu ấy biết chị và rằng chị đang cần một nơi ngay bây giờ, vì vậy chúng em đã đồng ý đổi ca với cậu ấy mỗi ngày để Noze có thể đóng cửa, nhưng thành thật mà nói, cô gái tội nghiệp đó chỉ ngủ 2 tiếng mỗi ngày vì cậu ấy cũng phải giúp đỡ bố mình. Vì vậy, thời gian đóng cửa của chúng em là 10 giờ tối. Cảm ơn chị. "

Trên sàn nhà, Jung Woo không mong đợi nghe thấy thông tin cụ thể đó hoặc nghe thấy cái tên cụ thể đó.

"Đợi đã." Ansso dừng lại trên đường đua và nhăn mặt khi một giọng ra lệnh ngăn mình lại, "Em ấy đang ở đâu?"

"Em bảo cậu ấy ngủ trong phòng làm việc." Jung Woo gật đầu, cô nhìn quanh quán cà phê và thấy mình là người duy nhất còn lại.

Cũng giống như ngày hôm trước và ngày hôm trước nữa. Làm sao cô ấy có thể không nhận ra quán cà phê luôn không có bất kỳ khách hàng nào khác ngoài cô ấy khi đã hơn 10 giờ tối? Jung Woo thở dài, như mọi khi cô quá cuốn vào công việc của mình nên không để ý đến bất cứ điều gì.

Hoặc bất kì ai.

"Em có thể dẫn chị đến văn phòng không?"

Jung Woo thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chắc hẳn là khó chịu lắm, ngủ với tư thế ngồi như vậy, chỉ dùng một chiếc gối phẳng cộng với chăn/ gối làm đệm giữa đầu và bàn cứng, nhưng Ji Hye lại ngủ như thể một trận động đất sẽ không thể đánh thức em ấy.

"Em về đi, chị sẽ đánh thức Ji Hye và giúp em ấy đóng cửa."

Ansso định phản đối nhưng Jung Woo đã phớt lờ cô, mắt người phụ nữ lớn tuổi chỉ tập trung vào con người đang say ngủ trước mặt. Lầm bầm 'Em chỉ lấy áo khoác thôi', cô ấy để hai người một mình, tự hỏi làm thế nào mà hai người họ lại quen biết nhau.

Jung Woo tiến lại gần hơn vài bước, đôi mắt cô ấy chú ý đến màu đen trên quầng mắt của người phụ nữ trẻ và không hiểu sao lại cảm thấy tiếc nuối.

*Chị nên làm gì với em?*

Đưa tay ra, những ngón tay của Jung Woo gần như chạm vào tóc Ji Hye nhưng chuyển động nhẹ đó đã đủ để đánh thức em ấy khỏi cơn buồn ngủ.

Giật mình, Ji Hye suýt ngã khỏi ghế và hét lên nếu Jung Woo không nhanh chóng nắm lấy cánh tay của em để giữ thăng bằng trở lại. "Cẩn thận."

Ngay lập tức tỉnh táo, Ji Hye đứng dậy, dụi mắt và lau khóe môi xem liệu mình có chảy nước dãi trước khi hỏi Jung Woo xem cô ấy có cần gì không.

Jung Woo nhìn một lúc lâu, Ji Hye trông gầy hơn - hoặc có thể đó là bộ đồng phục trắng bó sát mà em ấy mặc - nhưng điều mà cô ấy không đánh giá nhầm là sự mệt mỏi trên khuôn mặt em và tự hỏi làm thế nào mà điều đầu tiên em thốt ra là liệu Jung Woo có cần gì hay không.

"Hi." Ji Hye ngượng ngùng nói và Jung Woo không thể kìm được tiếng cười trước sự vô lý của tình huống này. Vì vậy, cô ấy lắc đầu với người phụ nữ trẻ đang mỉm cười, "Hi."

Kiểm tra thời gian trên điện thoại để có cớ rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, Ji Hye há hốc mồm khi thấy em ấy chợp mắt chưa được bao lâu, "Em nên ... uh, đi giúp bạn em dọn dẹp và đóng cửa hàng. "

"Đừng lo lắng, chị đã bảo em ấy về nhà, chị sẽ giúp em."

"Không! Ý em là, chị cứ ngồi đây hoặc ở chiếc bàn quen thuộc của chị, sẽ không lâu đâu, em hứa."

Jihye mất đúng 20 phút để dọn dẹp, thay quần áo và đóng cửa hàng trước khi thấy Jung Woo đang đợi em bên ngoài, đang nhìn vào mặt trăng rực sáng. Những bước chân vội vã của Jihye dần dần dừng lại khi em dành thời gian để ngắm quang cảnh trước mặt.

Mọi thứ về Jung Woo đều khiến em mê mẩn, kể cả trong một bộ quần áo giản dị với áo hoodie trắng và quần tất đen, cô ấy vẫn là người phụ nữ nổi bật nhất mà em từng để mắt tới.

"Em đoán là Ansso đã nói với chị." Jung Woo ậm ừ, một nụ cười nhỏ đọng trên môi, trước khi cô quay về phía người phụ nữ trẻ hơn, "Nào, chị đỗ xe ngay góc đường."

"Ồ, em có thể đi xe buýt." Ji Hye im lặng khi Jung Woo nghiêng đầu và nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng chăm chú, nó có định nghĩa riêng trong từ điển của Jihye.

"Vậy em sống ở đâu?"

"Chỗ của Hanee unnie." Ji Hye cười khúc khích khi thấy hàng lông mày hướng lên, "Ý em là cùng một tòa nhà."

Gật đầu, Jung Woo quay đầu ra hiệu cho Jihye đi cùng cô ấy. Ji Hye sợ hãi để bắt kịp, cả hai chỉ đi bên cạnh nhau và không thực sự nói bất cứ điều gì.

Cảm giác thật siêu thực đối với Ji Hye, khi đi cạnh nhau như thế này, sau khi đọc về Jung Woo và nghệ thuật của cô ấy, nhìn cô ấy qua màn hình điện thoại và quan sát cô ấy từ xa, có thể chỉ cần quay đầu lại và nhìn phiên bản đời thực đã gây chói tai cho Jihye. Lưỡi em như bị mắc kẹt và em ấy quên mất mọi từ vựng từng tồn tại.

Ji Hye phóng lên chiếc Audi màu đen và ngay lập tức chìm trong mùi hương của Jung Woo. Nó không phải hương hoa, không có mùi trái cây, không có xạ hương hay mùi gỗ. Vừa sạch sẽ vừa trong lành, giống như hơi thở đầu tiên của bầu không khí mát mẻ khi bạn lên đến đỉnh núi sau khi đi bộ đường dài.

"Đi thôi," Jung Woo vui vẻ nói, chỉ để phá vỡ sự khó xử dường như vẫn tồn tại. Sau tất cả, đây là lần đầu tiên cả hai gặp lại nhau sau buổi hẹn hò đầu tiên đó.

Jung Woo gõ ngón tay lên vô lăng, băn khoăn không biết có nên bật nhạc lên không hay cứ im lặng như thế này. Không thể chịu đựng được sự im lặng nữa, cô ấy âm thanh và nhấn nút play một cách mù quáng.

Những nốt nhạc quen thuộc tràn ngập không khí và Ji Hye khịt mũi thành tiếng trong khi Jung Woo cười nhẹ.

"Listen boy, my first love story."

"Dễ thương."

Jung Woo nhún vai, cười toe toét, "Chị có thể nói gì đây, chị thích các nhóm nhạc nữ."

"Em cũng thế."

"Đừng nói theo." Jung Woo thì thầm và Ji Hye cười đáp lại, ngâm nga bài hát đã chiếm lĩnh đất nước khi nó được phát hành.

Ji Hye cười khúc khích khi 'Me Gustas Tu' phát tiếp theo, ai mà nghĩ rằng Jung Woo lại thích âm nhạc nữ tính như thế này.

"Cái gì? Em mong đợi chị chỉ nghe nhạc cổ điển?"

Ji Hye chỉ cho cô ấy một khoảng cách vừa đủ giữa ngón cái và ngón trỏ trước khi cười nhẹ, "Đừng đánh giá cuốn sách bằng bìa của nó, em biết."

Người phụ nữ trẻ hơn cắn môi và hơi quay mặt sang một bên, cơ thể rung lên vì tiếng cười im lặng khi 'A-choo' bắt đầu phát.

"Ya ..." Em cảm thấy cái đẩy tay ấm áp của Jung Woo lên cánh tay mình, thoáng qua, nhưng đã ở đó, áp lực vừa đủ để vui đùa nhưng không đủ lâu đối với Ji Hye.

"Em rất ... nên ... xin lỗi, nhưng wow ... chị thật dễ thương."

Jung Woo đảo mắt, nụ cười vẫn tô điểm trên môi cô, "Vậy ... Tại sao em không bao giờ đến và chào chị?" Đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, mắt Jung Woo lướt nhanh qua Ji Hye người bây giờ đang bẽn lẽn.

"Em đã nhìn thấy đoạn băng đó." Ji Hye cẩn thận nói, lén liếc nhìn phản ứng của Jung Woo và nhìn thấy vẻ kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy, rõ ràng nhà thiết kế thời trang này không giỏi giả vờ hay đơn giản là cô ấy là kiểu người không bao giờ che giấu cảm xúc của mình.

"Và khi em nhìn thấy chị ngày hôm đó, cúi đầu xuống và phác thảo, em cảm thấy như chị cần ở một mình. Em đã định nhắn tin cho chị khi chị trở lại một lần nữa, ngày hôm sau và ngày hôm sau." Ji Hye tự cười một mình, ngón tay nghịch gấu áo để che giấu sự lo lắng, "Em đoán, em chỉ muốn làm cho chị cảm thấy tốt hơn? Bằng cách nào đó? Em không thể giúp chị với bất cứ điều gì chị đang trải qua ngoài việc đảm bảo rằng chị sẽ ăn no, luôn có đủ nước và có một góc nhỏ cho riêng mình? Đó là những điều em có thể làm được."

Ji Hye đã không nói với cô ấy rằng em gần như bị ám ảnh khi xem qua tất cả các video chế nhạo Jung Woo và báo cáo chúng, gắn cờ bất kỳ bình luận tiêu cực nào xuất hiện. Nhưng đến ngày thứ 3, tất cả những kẻ thù ghét đó biến mất, họ tìm thấy mục tiêu mới khi thành viên nhóm nhạc nữ vướng vào scandal hẹn hò với một nam diễn viên nổi tiếng.

"Chị đã đệ đơn, hay nên nói là công ty đã đệ đơn để thực hiện bất cứ điều khoản pháp lý nào, đơn kiện dân sự và buộc tội hình sự chống lại cô ta. Chị không bao giờ có ý định đưa cô ta vào danh sách đen trong ngành, nhưng cô ta đã tự làm điều đó với chính bản thân mình. Chị có thể không phải là người tốt nhất ngoài kia, nhưng chị được tôn trọng đủ để mọi người đứng về phía mình. Chị may mắn, chị đoán vậy. Chị có những người tuyệt vời xung quanh. " Jung Woo vươn tay siết nhẹ cánh tay Ji Hye, "Kể cả những người mà chị không hề hay biết. Cảm ơn em."

Hơi ấm khi chạm vào của Jung Woo truyền từ điểm nhỏ bé ở cổ tay lên đến cánh tay Ji Hye, lan đến ngực và lắng xuống bụng em.

"Nó chẳng là gì cả. Đó là những gì bạn bè làm cho nhau, phải không?"

"Đúng."

Cảm giác thật tuyệt, được nói chuyện với Jung Woo lần nữa, và cô ấy dễ nói chuyện như Ji Hye nhớ, điều này thật là sốc vì thường thì em ấy phải mất một lúc để làm quen với một người. Cả hai đều rất ngạc nhiên khi biết mình cùng thích các buổi triển lãm, cả hai đều trêu nhau là mọt sách nhưng dù sao cũng phải thừa nhận điều đó. Đến nỗi Ji Hye đã thất vọng khi họ gần đến nơi và xe của Jung Woo đã chạy chậm lại ngay bên ngoài tòa nhà của em.

"Đến rồi đây." Em tháo dây an toàn, dành thời gian chỉ để kéo dài khoảnh khắc này, tự hỏi mình có nên mời cô ấy một ít cà phê hay thứ gì đó không.

"Ngày mai là ngày nghỉ của em." Ji Hye buột miệng. "Đề nghị của em vẫn có hiệu lực nếu chị cần bất cứ điều gì."

Jung Woo nhìn chằm chằm Ji Hye trong một phút, một phút dường như kéo dài đến vĩnh hằng và Ji Hye rút lại những gì em ấy đã nói trước đó bởi vì ngay bây giờ, em ấy không thể biết Jung Woo đang nghĩ gì. Má Jihye bắt đầu nóng lên vì cái nhìn mãnh liệt của người trước mặt, và em tự hỏi liệu cô ấy có luôn thích thế không, luôn mãnh liệt thế này không, ở mọi khía cạnh, kể cả trong lúc ...

Em gần như tan chảy khi Jung Woo mỉm cười và tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. "Nếu không phiền, em sẽ đi đâu đó cùng chị chứ? Cõ lẽ chị cần giúp đỡ."

"Đi cùng chị?"

Jung Woo bắt đầu cảm thấy mất tự chủ và bắt đầu chống lưng, "Tất nhiên em không cần phải làm thế."

"Không! Không! Không! Có! Ý em là, có, em sẽ đi với chị." Ji Hye bật ra một tràng cười lo lắng nhưng hạnh phúc và vẫy tay chào Jung Woo, "Gặp lại chị vào ngày mai."

"Chị sẽ đón em lúc 9 giờ sáng, như vậy có sớm quá không?"

"Không, không sao đâu."

"Ăn mặc thoải mái."

"Vâng, em sẽ đi vào ngay bây giờ, cảm ơn vì đã đưa em về. Cho đến ngày mai..."

"Ngủ ngon, Ji Hye-ya."

Ji Hye cắn môi, giọng nói kèm theo nụ cười, em băn khoăn không biết có thể nhờ Jung Woo nói lại cho em ấy thu âm, để có thể phát đi phát lại nhiều lần hay không.

"Ngủ ngon."

Em bước ra khỏi xe và đứng đó, đợi xe quay đầu về phía lối ra trước khi vẫy tay chào tạm biệt một cách hào hứng cho đến khi chiếc xe rẽ trái khỏi tầm nhìn của mình.

"Mình sẽ gặp lại chị ấy vào ngày mai." Em ấy thở dài mơ màng trước khi hét lên sung sướng và đi về phía studio.

Đúng như lời cô ấy nói, chiếc Audi màu đen đỗ trước tòa nhà của Ji Hye vào đúng 9 giờ sáng. Mặc toàn đồ đen với áo khoác biker và giày bốt nặng nề, Ji Hye nghĩ rằng đối với một người yêu cầu em ăn mặc thoải mái nhất có thể, Jung Woo trông thật bắt mắt với kiểu tóc đuôi ngựa cao tôn lên cấu trúc xương tuyệt vời của cô.

Em nhìn xuống chiếc áo khoác bóng chày và chiếc quần jean xám đen của mình, băn khoăn không biết có nên thay đồ hay không, nhưng Jung Woo đã nhìn thấy Ji Hye và vẫy tay chào em ấy. Một tách cà phê nóng và một thứ gì đó trông giống như bánh churros trên cả hai tay Jung Woo.

"Của em đây."

Ji Hye nhận lấy món quà một cách biết ơn, mùi cà phê chạm vào lỗ mũi em và Jihye thở dài hít thở hương thơm tuyệt vời. Thời tiết đã chạm mức nhiệt độ thấp mới và chẳng bao lâu nữa, em ấy sẽ phải lấy áo khoác mùa đông của mình ra.

Cả hai cùng lên xe và ổn định một chỗ để Ji Hye ăn sáng trước.

"Đó là một khoản hối lộ."

Jung Woo nói khi cô ấy thấy Ji Hye đã xử lý nhanh chóng một phần chiếc bánh. Hai má dính đầy bột, Ji Hye trao cho người phụ nữ lớn tuổi hơn một cái nhìn dò hỏi, em vừa nhai vừa vội hỏi, miệng vẫn còn một nửa thức ăn, "Cái gì?"

Jung Woo bật cười, "Thú thực là, vì em đã nói rằng em khéo tay nên có thể giúp chị xách đồ."

"Đồ gì?" giọng nói rõ ràng hơn bây giờ sau khi em nuốt miếng bánh churros một cách tiếc nuối và nhìn vào miếng cuối cùng, tranh luận xem nên ăn lớp bột chiên bọc đường trước hay để lại sau.

Ji Hye sững người khi những ngón tay thon dài đột nhiên chạm vào cằm em, lướt nhẹ lên môi dưới, vừa đủ chạm vào. "Môi em dính đường."

"Ồ!" Em nhanh chóng chu môi, lấy đi từng chút đường, và vỗ môi thật to để che đi sự thật rằng Ji Hye đang vô cùng bối rối.

"Vậy, là đồ đạc gì?"

"Em sẽ thấy."

Họ bước vào một khu vực công nghiệp, giống như nơi họ đến lần đầu gặp nhau, chỉ có điều các nhà máy ở đây vẫn còn rất nhiều và hoạt động hiệu quả. Ji Hye tròn mắt ngạc nhiên bước vào một số nhà máy, Jung Woo nói với em về chiến lược phát triển vật liệu thông minh của ngành dệt may.

Giọng alto của cô ấy thuật lại và giới thiệu những gì họ đang tập trung vào, sợi thông minh, sợi nano, những thứ bền vững hơn cho tương lai. Cô ấy thúc giục em chạm vào các loại kết cấu khác nhau, từ sần sùi đến mềm mại, từ mịn như nhung đến dẻo, vì vậy Ji Hye đã làm theo, lướt ngón tay vào vật liệu, cảm nhận chúng trên da mình. Sự tò mò của em tăng lên khi thấy một số vật liệu có thể có nhiều màu sắc khác nhau tùy thuộc vào loại đèn chiếu vào chúng.

Những chiếc túi giấy mà em ấy phải mang theo cũng tăng dần theo từng nhà máy mà họ đến và số lượng hàng mẫu mà họ đưa cho Jung Woo. Cả hai đã nghỉ ngơi trong một nhà hàng mẹ và cửa hàng nhỏ bên trong, nơi bán món kimbap ngon nhất mà em từng nếm và lắng nghe thêm một số lời kể của Jung Woo về lịch sử ngành dệt may. *Nếu chị ấy là giáo sư của mình, mình sẽ không bao giờ nghỉ học. Chết tiệt, mình có lẽ sẽ tình nguyện làm trợ giảng của chị ấy.* Jung Woo rất giỏi trong việc giải thích mọi thứ theo cách đơn giản nhất có thể, Ji Hye chắc chắn rằng nếu Jung Woo đọc danh bạ điện thoại của em, cô ấy có thể ghi nhớ chúng.

Họ đến thêm bốn nhà máy nữa sau giờ tan tầm và đến cuối ngày, Ji Hye không thể tin được số lượng túi đã chiếm hết chỗ khoang hành lý và cả chỗ ở hàng ghế sau. *Ai cần nhiều mẫu vải như vậy? Rõ ràng là một Nhà thiết kế thời trang nào đó, vâng, đó là chị ấy.*

Ji Hye suýt rớt hàm khi chiếc xe di chuyển về phía một công trình kiến ​​trúc cao quý nối liền với công viên sinh thái Rừng Seoul.

"Chị sống ở đó??" Em nghiêng người về phía trước, chiêm ngưỡng thiết kế ngoại thất lấy cảm hứng từ những cánh buồm căng gió giữa đại dương và thiết kế tòa nhà được lấy cảm hứng từ hình ảnh chiếc lá và được bao bọc bởi một mái vòm kính lớn.

Galleria Forêt được thiết kế bởi người đoạt giải Nobel của thế giới kiến ​​trúc và tác phẩm của ông về cơ bản là một nghệ thuật sống. Em vẫn còn kinh ngạc bởi phong cách cách tân, gần như xin lỗi khi Jung Woo lái xe vào hầm đậu xe và dễ dàng trượt vào khu vực chỉ định.

"Được rồi, vậy chị chỉ cần ..." Jung Woo với tay ra ghế sau lấy 3 túi giấy và đưa cho Ji Hye, "Ba cái này. Sẽ có người giải quyết phần còn lại sau. Nào, chị sẽ dẫn em đi xung quanh. "

Ji Hye cầm theo những chiếc túi giấy và gật đầu chết lặng, đi theo Jung Woo về phía giếng trời, một lần nữa kinh ngạc với ánh sáng của tòa nhà tạo nên một bầu không khí kỳ diệu.

"Chỉ cần đặt nó ở bất cứ đâu," Jung Woo nói khi họ bước vào căn hộ của cô ấy, thẳng vào phòng khách, nơi có tầm nhìn ra Rừng Seoul và sông Hàn một cách tự nhiên.

"Ồ." Ji Hye quan sát xung quanh và nhận thấy rằng đúng với phong cách nhà thiết kế, nó giữ gìn sự riêng tư cho người ở bằng cách ngăn cách giữa không gian riêng và không gian chung, các phòng đều được che khuất tầm nhìn, được che chắn cẩn thận.

"Thật đáng kinh ngạc." / "Cảm ơn em."

Họ nói cùng một lúc và cười toe toét với nhau.

"Nơi ở của chị thật tuyệt vời," Ji Hye lại nói, một nụ cười rạng rỡ tô điểm cho khuôn mặt xinh đẹp của em ấy, sáng hơn cả mặt trời đang dần lặn phía sau lưng Ji Hye, cửa sổ kính kéo dài từ trần đến sàn hấp thụ ánh sáng và lan tỏa như một vầng hào quang xung quanh người phụ nữ trẻ và Jung Woo đã bị choáng váng bởi quang phổ của màu sắc.

Thời gian trôi qua và ánh mắt của Jung Woo vẫn nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ trẻ hơn, vết ửng hồng từ từ lan ra trên khuôn mặt Ji Hye trở nên tối sầm lại, Jung Woo ước mình có thể phủi đi màu san hô trên má em và đưa nó vào bản phác thảo của mình.

Nụ cười của Ji Hye dần tắt lịm khi em nhìn bàn tay của Jung Woo đang từ từ tiến về phía mình và nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Em nuốt nước bọt, cái chạm như muốn nóng bỏng như muốn lột da và Jihye chắc rằng chỉ cần thêm một giây nào nữa, tim của em sẽ ngừng đập.

"Em phải đi."

Ji Hye thốt lên, rời khỏi bàn tay mềm mại đó một và nở một nụ cười khiến Jung Woo bối rối, "Em quên mất rằng phải giúp bố."

Em đi về phía cửa, tạo khoảng cách giữa hai người trước khi can đảm quay lại, bởi vì Jihye vẫn muốn ở đây, nhưng nơi này quá nguy hiểm cho tim của em, Jihye thực sự chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đó một lần nữa.

Em quay lại, lấp lửng bước đi khi lùi về phía sau, "Vậy em phải đi ngay bây giờ và em sẽ nhắn tin, hoặc gọi điện cho chị? Có thể không? Hoặc chị có thể gặp em ở quán cà phê bất cứ lúc nào."

Jihye nhăn mặt khi lưng chạm vào tay nắm cửa và nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt, trong khi em vẫn còn có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro