Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, họ trở về trụ sở, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ nhưng cả hai đều hạnh phúc vì được về nhà. Dù Off không lấy làm vui vẻ với cái cách mà nhiệm vụ kết thúc nhưng anh cũng biết ơn vì đã có được trong tay những dữ liệu cần thiết.

Họ đưa laptop cho Tay, khiến cho anh phải lầm bầm bất mãn về cái niên kỷ sản xuất của món đồ này xưa như thời khủng long và bộ nhớ RAM thậm chí còn ít hơn RAM của một con đồng hồ đeo tay.

Khi cả hai người họ rời phòng công nghệ, Bright nhìn thấy Win đang cố nén một cơn ngáp. Và anh trìu mến vòng tay qua vai em, vô thức đẩy cơ thể Win vào lòng mình. Win thuận theo mà dựa vào người anh, đầu gần như ngả lên vai của Bright, đôi mắt nửa như muốn nhắm tịt lại.

"Đi nghỉ ngơi đi. Em làm tốt lắm." Bright nói. Bàn tay anh đang áp lấy phía sau cổ của Win, bàn tay ấm áp mà xoa nắn vùng da phần cổ của em theo hình tròn. Win nhẹ cười với anh, cánh tay em ngập ngừng đặt lên eo của Bright.

Và anh không biết tại sao chỉ một cái chạm giản đơn từ em ấy có thể...có thể trấn an tâm hồn anh, hay là điều gì khác, đến như vậy.

—-

Ba trăm năm mươi nghìn dường như là một số tiền khổng lồ cần thiết cho một lần mua vào. Nhưng Bright không thể phàn nàn điều chi khi tổ chức cấp tiền cho anh.

Họ đang ở Las Vegas. Cả hai được yêu cầu thực thi một nhiệm vụ, cẩn trọng và kín đáo tóm cho được một đối thủ lâu năm. Một tên mà Bright còn hơn cả quen thuộc, hắn tên Fluke Plowden.

Tên này có hứng thú trong mấy trò bài bạc được ăn cả, ngã về không. Nên Bright chỉ cần mua lấy cho mình một chỗ trong những nơi như vậy, náu mình trong một căn phòng nằm ngay dưới The Bellagio, chuyên chỉ phục vụ cho những khách hàng lớn nhất để họ ném tiền qua cửa sổ.

Sự căng thẳng trong căn phòng gần đạt đến ngưỡng có thể cảm nhận được. Bốn tên quý tộc thuộc các dòng tộc lâu đời ngồi quanh chiếc bàn poker, nhâm nhi thứ chất lỏng đắt đỏ, phì phèo điếu xì gà trên tay, tạo nên một bức tranh biếm họa của giới nhà giàu. Fluke Plowden ngồi bên kia bàn và Bright có thể cảm thấy ánh nhìn của hắn thiêu rụi thành một lỗ trên cơ thể của anh. Đây không phải là lần đầu tiên họ chạm trán nhau.

Và hẳn nhiên, đây cũng không phải là lần đầu với Win.

"Cha của hắn ta," Win vội lẩm bẩm vào vài ngày trước khi họ được tóm tắt về phi vụ theo dõi.

"Là người đã bắt cóc em để tống tiền."

Khi anh ngẩng đầu lên, anh có thể bắt gặp ánh nhìn của Win. Ánh mắt em chất chứa sự tức giận và cả những tổn thương đã được kiềm nén.

Đó không phải là những cảm xúc Bright vốn trông chờ.

Anh chỉ gật đầu và cố dùng ánh mắt của mình để truyền đến em sự tiếc thương sâu sắc mà anh dành cho Win, cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết phải lôi bằng được cái gia đình rắc rối này ra ánh sáng và tống hết cả lũ vào nơi dành cho bọn chúng.

Ngay lúc này đây, anh cử Win canh chừng ngay phía trên căn phòng, bên ngoài tầng lầu được lấy làm casino, kế cạnh cánh cửa dẫn đến cầu thang đi xuống. Cách vài phút thì Win lại báo cáo với anh, giọng nói của em như bị nhấn chìm trong mớ tạp âm của sòng bạc vào ban đêm, lẫn vào đó là tiếng chuông trầm lắng, lúc có lúc không lẫn lộn trong đường truyền.

Bọn họ đang hăng say với ván cờ. Những kẻ thua cuộc rời đi từ hàng giờ đồng hồ trước. Căn phòng vẫn chật kín với người đứng xem chơi bài. Những kẻ này gồm đủ loại người, ăn vận cầu kỳ và sang trọng, chăm chú theo dõi người bạn đồng hành của mình hơn cả quan sát những lá bài.

Bright cố kiềm chế cái thôi thúc phá tan tành và thổi bùng mọi thứ. Căn phòng nóng nực đến ngột ngạt. Bao trùm trong đó là khói thuốc, nhồi nhét cơ man là người, là bộ đồ tuxedo chật ních của anh, và là sự thật anh đang quẳng hàng đống tiền của tổ chức ra cửa sổ chỉ để túm cho được Plowden.

Anh chuyền con chip poker qua những ngón tay, hờ hững tung hứng như thể đang chơi đùa với những lá bài mà không màng đến sự thật mỗi con chip này có giá tương đương 100 đô la. Phía trước anh, Plowden bốc lên một lá bài từ chiếc túi nỉ màu xanh lá cây được đặt trên bàn, liếc nhìn qua đôi bài hắn đang có rồi lại lật úp xuống.

"Có năm người chơi," người chia bài nói, lật ngược 4 lá bài lên mặt bàn để bắt đầu một lượt chơi. Lá át cơ, lá K cơ, lá 4 nhép và lá 6 cơ. Người chia bài đi vòng quanh bàn, mỗi người chơi đều lặp lại câu nói y hệt: "Check" để bắt đầu ván đầu tiên của họ.

Tên chia bài lật thêm một lá bài đặt trên bàn - Lá K Bích. Bright nghĩ là anh thấy ánh mắt của Plowden sáng lên trong thoáng chốc, nhưng anh không quá lạc quan. Hắn trưng ra bộ mặt vô cảm quá tốt.

Tên ngồi bên trái của người chia bài thảy lên mặt bàn một cặp bài vô dụng đã bị gấp lại. Vài tiếng rền rĩ thất vọng vang lên từ đám đông, nhưng tiếng ồn lập tức im bặt khi người đàn ông bên cạnh Bright đẩy về phía trước hàng hà những chồng chips.

"Đặt hết." Hắn ta nói "Tám triệu."

Bright nhướng mày, lật bài của mình lên.

Người phụ nữ ngồi kế bên anh đồng ý bỏ ra số chip bằng với số người chơi trước đã đặt để theo cược, đẩy về phía trước một lượng những con chip cần thiết cho một vòng big blind - hai triệu.

*big blind: Số tiền/chip bắt buộc mà người chơi thứ 2 tính từ bên trái Dealerphải đặt cược trước khi chia một ván bài mới. Big Blind thường được qui ước gấp đôi Small Blind (người chơi đầu tiên bên trái Dealer). Chẳng hạn trong trò No Limit Hold'em 2/4 thì Big Blind sẽ là 4 và Small Blind là 2.

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Plowden. Những ngón tay hắn chỉ đang hờ hững đánh nhịp trên mặt bàn.

"Quý ngài Plowden?" Người chia bài hỏi, để câu hỏi trôi lững lờ trong không khí. Plowden trả lời bằng cách đẩy về phía trước một mớ những con chip nhỏ, được xếp thành những khối hình chữ nhật lớn.

"Nâng mức lên." Hắn ta lầm rầm. "Mười triệu."

Đám đông thì thầm với nhau. Bọn họ giờ đây đang căng thẳng theo dõi ván bài khi đã có nhiều tiền hơn được thảy lên bàn cược. Đến lượt người chơi cuối, Bright tung hứng con chíp giữa những kẽ tay thêm vài lần trước khi đẩy hết số chip mình có trên bàn về phía trước.

Từng chồng chip của Bright đổ ra ngay trước mặt Plowden. Hắn nhìn từng mảnh thẻ trơ trơ, vô cảm.

"Đặt hết. Mười lăm triệu," Bright nói, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện anh. Anh có thể nghe tiếng Win rít vào trong tai nghe, hẳn nhiên là choáng váng với nước đi liều lĩnh của anh.

Plowden chỉ khịt mũi, rồi đẩy số chip còn lại lên phía trước.

"Tôi cũng sẽ cược hết. Mười tám triệu cả thảy."

Tiếng rì rầm bàn tán từ những người đứng tụ tập xung quanh giờ đây đã trở nên vang dội hơn.

"Xin mời chìa bài." Người chia bài nói. Tên đàn ông thứ hai ngồi bên trái người chia bài thảy những lá bài của anh ta lên bài - 5 bích và 7 cơ.

"Sảnh!". Người chia bài nói, tay di chuyển những lá bài. Anh ta sắp xếp những lá cùng nhóm, bỏ đi hai lá K và thay vào đó bằng hai lá 5 và lá 7 cho đến khi bộ bài được xếp theo thứ tự - 4 nhép, 5 bích, 6 cơ, 7 cơ và lá Át cơ.

Một ván đẹp đấy, Bright nghĩ, nhưng không đủ để thắng.

Người phụ nữ ngay kế bên anh cáu bẳn hất cổ tay, quẳng những lá bài của cô ta xuống, biết chắc rằng cô ta đã thua ván này. Ả ta có một lá K nhép và một lá 2 bích. Người chia bài chú ý đến bàn tay của cô ta, dịch chuyển nó qua một bên rồi nói "Bộ 3 lá."

Căn phòng dường như rơi vào trạng thái im lặng chết chóc khi cuối cùng đã đến lượt Plowden. Hắn nhìn qua những lá bài của mình một lướt rồi đẩy chúng ra giữa mặt bàn "Cù lủ," người chia bài nói, sắp xếp những lá bài theo thứ tự. "Aces full of kings."

*Cù lủ: bộ ba lá cùng bậc (bộ ba), và hai lá khá cùng bậc (bộ đôi)

*Bài Aces full of king là bộ Cù lủ gồm 3 quân Át và 2 quân K. Mình không tìm được từ tiếng Việt nên để nguyên. Có bạn nào biết thì bảo mình với nha.

Đột nhiên, Bright nghe được giọng Win truyền qua đường dây. Giọng em đầy lo lắng hỏi anh, "Rồi làm sao mà anh thắng nổi? Anh đặt cược hết. Giờ thì không còn đường lui nữa rồi, và anh thì không thể mua thêm một ván nữa đâu."

Đường truyền radio im bặt. Mọi con mắt đổ dồn về phía Bright khi ngón tay anh cầm một con chip gõ nhẹ lên mặt bàn. Rồi một lần nữa anh lại được nghe giọng nói khẽ khàng của Win qua tai nghe, âm thanh từ em như bị nhấn chìm trong biển âm thanh hỗn tạp của casino.

"Dù có chuyện gì xảy ra, em biết là anh có thể làm được." Win lên tiếng trấn an anh sau vài khoảnh khắc yên lặng. Bright cố kiềm nén để bản thân không mỉm cười và lật lá bài của mình lên, khiến căn phòng xuất hiện những tiếng thở hốc.

"Tứ quý." Người chia bài nói, sự ngạc nhiên lộ rõ trong giọng nói của anh ta khi anh ta đưa tay lấy hai lá K của Bright và để những lá bài của Plowden qua một bên. Anh ta cầm lá bài của Bright kết hợp với những lá bài chung trước đó, tạo thành 4 lá K và một quân Át. Thắng.

Phía bên kia bàn, Plowden nghiến răng. Người chia bài hắng giọng, làm động tác hướng đến những người chơi ngồi xung quanh bàn lúc này.

"Chúng ta đã có người chiến thắng. Cảm ơn quý ông và quý bà vì đã tham gia."

Vài người quan sát vỗ tay, vài người thì thầm và hầu hết những con mắt đều dính chặt lên người Bright khi anh đứng lên và chỉnh lại bộ tuxedo của mình, thảy cho người chia bài một thẻ chip như là tiền tip thêm.

Và bất thình lình, Plowden cúi đầu xuống rồi lẩn ra khỏi phòng, đôi chân nhanh chóng chạy về phía cửa.

"Hắn hành động rồi đấy." Bright thì thầm vào tai nghe của anh, đuổi theo Plowden nhanh nhất có thể. "Bám đuôi khi hắn đã ra đến ngoài. Tôi sẽ bắt kịp em. Chúng ta cần tóm được hẳn ở bên ngoài casino, nên đừng để lộ."

"Rõ." Win nói.

Bright bám theo Plowden qua những ngõ ngách của The Bellagio, cố gắng hết sức để khéo léo và không quá lộ liễu. Đột nhiên, tên Plowden xô ngã một cặp đôi rồi bắt đầu chạy, quẳng về phía Bright một ánh nhìn sắc bén.

"Chết tiệt!". Anh chửi thề vào đường truyền. "Hắn đang chạy!".

"Em sẽ gắng hết mình để đuổi theo ông ta." Win trả lời chắc nịch.

Plowden nhào về phía cánh cửa, và Bright nhảy bật đến phía cầu thang, bắt kịp được cả hai cùng lúc. Anh có thể thấy Win đang chạy nước rút ngay sau Plowden, bám sát hắn ta qua tầng lầu của khu casino giữa những sự bối rối của khách hàng ở đó. Bright nhăn mũi vì bầu không khí nồng nặc mùi khói thuốc lá và rượu bia. Anh tăng tốc để bắt kịp, len lỏi qua từng đám đông.

Bright bám theo cả hai cho đến cửa trước khách sạn của casino, xông thẳng vào cuộc sống về đêm đầy ánh đèn neon của Strip. Bầu không khí nóng sực, chen đầy những xe hơi, bảng hiệu quảng cáo nhấp nháy của những quán bars, sòng bạc, những câu lạc bộ nhảy khỏa thân, những buổi trình diễn bày ra trước mắt xung quanh anh.

Ban đầu, Bright có phần mất phương hướng khi anh vừa chơi poker trong hàng giờ, và giờ đây phải cố điều chỉnh thích nghi với bầu không khí của con đường nổi tiếng nhất thành phố.

Win lao nhanh xuống lề đường, ngay sát phía sau Plowden. Một chiếc xe hơi màu đen phóng thẳng lên vỉa hè, cánh cửa bật mở và một bàn tay chìa ra để giúp Plowden chui vào trong.

"Mẹ kiếp!" Win chửi thề, khiến Bright phải ngạc nhiên mà nhướng mày. Anh không nghĩ đứa nhỏ này thế mà lại có một phần trần tục, thô thiển trong cơ thể em ấy.

"Tiếp tục bám đuôi hắn. Tình trạng giao thông này thì xe hắn không đi nhanh được đâu. Tôi sẽ đi lấy xe." Anh nói.

Tay lơ xe lái chiếc xe quay lại trong vòng chưa đầy hai phút, và Bright tip thêm cho nó vì sự nhanh nhẹn này, khiến thằng nhóc phải ngạc nhiên. Anh lao vào chiếc BMW màu bạc bóng bẩy mà không buồn cài dây an toàn rồi phi thẳng đến chỗ của Win.

"Hắn định rẽ vào khúc cua đó." Win nói khi cậu đã yên vị trong xe, hụt hơi vì quãng đường đuổi theo Plowden ban nãy.

Bright tăng tốc, nhấn ga hết cỡ, lái xe bất chấp mọi thứ kể cả luật lệ, luồn lách giữa những chiếc xe khác. Anh có thể nghe thấy tiếng còi xe giận dữ ngay sau mình, nhưng Bright cứ phớt lờ chúng, ôm sát góc cua ngay sau khi Plowden vừa kịp rẽ vào.

Giờ đây, anh phải đối mặt với cả mạng lưới giao thông kẹt cứng. Xe của Plowden đã bị mắc kẹt đằng xa, nằm giữa một chiếc minivan và một chiếc xe tải sờn cũ.

Đột nhiên, Bright nhìn thấy đối tượng đang bị đuổi theo lao nhanh ra khỏi xe của hắn ta, chạy xuống đường.

"Thánh thần ơi, tại sao phải khó khăn đến vậy?" Bright thốt lên. "Tôi sẽ theo sau hắn. Em cố cắt đuôi hắn đi. Nếu em có thể," anh thêm vào.

Win gật đầu. Và Bright bật người dậy, mở cửa rồi nhảy lên thẳng mui xe. Em thích thú khi nhìn thấy người huấn luyện của mình nhảy từ nóc xe này đến mui xe khác, băng qua dòng xe cộ đang tắc nghẽn bằng một cách hữu hiệu nhất có thể, giữa những tiếng còi xe và sự cáu kỉnh của những người có mặt.

"Cắt đuôi hắn ta nào." Em bám theo, tự lẩm bẩm với bản thân đủ khẽ để đường truyền trong tai nghe không bắt được giọng em. Một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu Win. Em lao mình ra khỏi xe, mở cốp và lấy ra một trong những khẩu súng to mà Gun đã đưa cho em. Trong một giây đồng hồ, Win tự hỏi từ khi nào việc lái một chiếc xe với cốp sau đầy những súng và lựu đạn và hàng tá đồ có Chúa mới biết là gì lại trở nên bình thường với em như vậy.

Win nhanh chóng chạy đến tòa nhà cao tầng gần nhất, đi thang máy lên tầng thượng. Khả năng về tầm nhìn của em có thể bao quát phần còn lại của Strip. Win nheo mắt, dò theo dọc con đường cho đến khi em thu vào hình ảnh Bright đang chạy đuổi ngay sau Plowden - một kẻ dường như có sức bền đáng kinh ngạc bất chấp tuổi tác của hắn ta.

"Bên phải." Win thì thầm, đặt khẩu súng bắn tỉa ở rìa của tòa nhà. Một làn không khí nóng thốc vào mái tóc em. Win buộc bản thân mình phải cứng rắn, tự lặp đi lặp lại trong đầu hàng tá đoạn độc thoại đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống khi em chợt nhận ra tòa nhà này cao đến ngần nào.

Win hít vào một hơi thật sâu, nhìn qua ống ngắm, điều chỉnh nòng súng cho đến khi đường bắn chuẩn xác hướng về phía Plowden.

Đã đến lúc sự điên rồ này phải được dừng lại rồi.

"Đường bắn thông thoáng, không có người dân." Win nói qua đường truyền.

"Bắn đi!". Bright trả lời, hơi thở hụt đi. Win gật đầu, cố định nòng súng, tay luồn vào cò. Em ấn ngón tay trỏ của mình xuống. Bóp cò. Tiếng súng nổ inh tai.

Em nhìn thấy Plowden khuỵu xuống, ôm chặt lấy chân. Và Bright thì đang cúi người, cố lấy lại nhịp thở.

Win ngồi quỳ xuống và thở phào nhẹ nhõm.

Khi cả hai cuối cùng cũng quay về trụ sở, Plowden bị tóm, tay đeo còng, đau đớn và bị dắt đến bàn thẩm vấn, Bright xuất hiện ngay phía sau Win và vỗ lên lưng em.

"Em quả là một tay thiện xạ đấy." Anh nói, giọng nói chứa đầy sự tán thưởng. "Tôi không nghĩ chúng ta sẽ tóm được tên này nếu không có em bắn hạ hắn."

Win trao anh một nụ cười mỉm thoáng qua. Trái tim em căng ra vì những lời khen ngợi từ anh, và cả cảm giác biết ơn vì bản thân có thể trở thành một phần đẩy những mối nguy của gia đình đến hồi kết thúc.

HẾT PHẦN 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro