Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hongjoong thức dậy trên chiếc ghế dài, mơ hồ bối rối không biết tại sao mình lại ở đó mà không phải trên chiếc giường của chính mình.

Anh chậm rãi ngồi dậy, liếc nhìn quanh phòng. Yeosang đang ngủ trên chiếc ghế dài đối diện, má áp vào gối. Trông cậu bé dễ thương thế đấy, Hongjoong bao dung nghĩ. Rất dịu dàng, đáng yêu và hoàn toàn không có khả năng bạn sẽ lọt vào tầm ngắm của cậu ấy.

Một cuộc tìm kiếm khá dài cho thấy điện thoại của Hongjoong đã chết hoàn toàn khi anh cố gắng bật nó lên. Cố nén một tiếng thở dài, anh đành đứng dậy và lê bước vào bếp.

Hongjoong rút điện thoại của Yunho ra khỏi bộ sạc trên quầy bếp, lịch sự và nhẹ nhàng để ít nhất anh cũng đảm bảo rằng nó đã được sạc đầy trước khi cắm điện thoại của mình vào.

Biết rằng chần chờ mãi cho đến khi điện thoại sáng lên cũng chẳng ích gì, Hongjoong băng qua bếp để mở tủ lạnh.

Anh nhìn chằm chằm vào bên trong một lúc lâu, cố gắng để não hoạt động. Còn quá sớm để đưa ra bất kỳ quyết định nào, vì vậy anh bắt đầu vật lộn với chiếc máy pha cà phê.

Một lúc sau, Mingi cũng lê bước vào bếp, khoác thân hình to lớn đến kỳ dị của mình lên người Hongjoong mà không một lời giải thích, chống lại mọi nỗ lực bị từ chối.

"Để anh yên coi nào," Hongjoong phản đối, cố gắng nhấc cánh tay đang quàng quanh cổ mình lên. "Em nóng quá đi."

"Cảm ơn anh," Mingi thì thầm vào vai Hongjoong. "Anh cũng không thua em đâu."

"Anh không có ý như vậy," Hongjoong gắt gỏng. (tác giả dùng từ hot nên bạn Mingi trêu Hongjoong cũng nóng bỏng như cậu ^^)

Anh nhanh chóng cân nhắc đến việc dẫm mạnh nhất có thể lên chân Mingi, nhưng Hongjoong quyết định chống lại điều đó. Trong trường hợp tốt nhất, hành động đó sẽ khiến cả hai phải nằm trên sàn vì Mingi chẳng là gì nếu không muốn nói là cứng đầu.

Cam chịu số phận hiển nhiên của mình, Hongjoong kéo Mingi đi vòng quanh nhà bếp, miệng càu nhàu suốt thời gian đó. Anh cố gắng pha một tách cà phê có ít nhất một chút hơi nóng và màu cà phê, nhiều hơn những gì anh thường làm.

Hongjoong vừa định yêu cầu Mingi thả anh ra để anh có thể thực sự ngồi xuống thì San gần như lao vào phòng. Cậu vừa mới chạy bộ buổi sáng và trông hào hứng một cách kinh khủng.

"Chào buổi sáng," San nói một cách chân thành. "Anh ngủ ngon không?"

Hongjoong chỉ có thể cố nhịn cái cau mày trước câu hỏi này.

"Cẩn thận," Mingi cảnh báo, cạy mình ra khỏi lưng Hongjoong. "Anh ấy vẫn chưa uống cà phê."

"Ồ, lỗi của tớ," San cười toe toét. "Vậy tớ sẽ đợi."

Hongjoong khịt mũi, ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế xung quanh chiếc bàn bếp vốn không bằng phẳng của họ. Mingi di chuyển đến máy pha cà phê, San đến giúp cậu tìm chiếc cốc yêu thích của mình.

Hongjoong đi ra ngoài một cách vui vẻ, để cho cuộc trò chuyện của họ trôi qua mình. Anh không có lớp cho đến trưa nên anh sẽ rảnh rỗi trong vài giờ tới. Hongjoong có nhiều thời gian để uống cà phê và thích thú nhìn Mingi cùng San dọn sạch từng cốc cà phê hoặc những chiếc cốc mà họ sở hữu trong tủ một cách có hệ thống.

Họ gần như vui mừng vì chiếc cốc quà tặng mới lạ của Hungry Jack được tìm thấy ở phía sau khi Yunho bước vào phòng.

Cậu dừng bước ngay khi nhìn thấy tất cả những chiếc cốc nằm rải rác trên mặt bàn và thậm chí trên nóc tủ lạnh vì Mingi sẽ đặt mọi thứ ở bất cứ đâu, mắt đảo quanh để quan sát khung cảnh.

Khi ánh mắt cậu hướng về phía Hongjoong, anh chỉ nhún vai.

Yunho vui vẻ chấp nhận điều đó, bước tới lấy chiếc điện thoại của mình từ sâu trong rừng cốc. Cậu ngồi xuống cạnh Hongjoong ở bàn, lướt qua các thông báo trên điện thoại của mình.

Wooyoung tham gia cùng họ vài phút sau đó, thậm chí còn không buồn che đậy cái ngáp của mình. Cậu nhóc thậm chí không chớp mắt trước mớ hỗn độn này, chỉ cầm lấy một chiếc cốc và pha một tách cà phê.

"Mingi, gần chín giờ rồi," Jongho hét lên từ phòng khách. "Anh đã sãn sàng đi chưa vậy?"

Yunho thở dài trìu mến khi thấy Mingi ngước lên như một chú nai ngơ ngác đứng trước ánh đèn ô tô đã được chứng nhận bởi tất cả mọi người, đôi mắt Mingi cố tỏ ra càng to tròn càng tốt.

"Chuẩn bị đi," San thúc giục, đẩy nhẹ bạn mình. "Tớ sẽ pha cà phê cho cậu mang đi."

Hongjoong không thể chỉ ra đây là một ý tưởng cực kỳ tồi tệ, biết rằng bất kỳ bình luận nào lúc này sẽ đảm bảo rằng Mingi sẽ không thể đến lớp đúng giờ.

Mingi lao ra khỏi phòng, và một giây sau Jongho bước vào, đi thẳng tới máy pha cà phê. Rõ ràng là cậu bé đã sẵn sàng cho lớp học của mình, mặc quần áo đầy đủ và mọi thứ.

Điều đó khiến Hongjoong nghĩ đến tủ quần áo của chính mình, và anh nhanh chóng chìm đắm trong vô số kế hoạch cho những bộ quần áo khác nhau mà anh đã định thay đổi từ lâu.

Yeosang là người duy nhất chưa vào bếp, và khi Hongjoong nghe thấy tiếng bước chân từ phòng bên cạnh, anh gần như không chớp mắt.

Nhưng thay vì là Yeosang, người phô bày quả đầu đặc trưng của mình bên chiếc tủ đầu giường, đó lại là Seonghwa.

Seonghwa, chàng người cá.

Những sự kiện tối qua đột nhiên ùa về khi Hongjoong nhìn chằm chằm vào chàng trai, nhận ra cách cậu đang đứng lúng túng ở ngưỡng cửa. Seonghwa gần như chìm trong chiếc áo ngủ quá khổ của Yunho, lớp vải rũ xuống và đọng lại ở khuỷu tay chàng người cá.

Seonghwa trông thậm chí còn lộng lẫy hơn vào ban ngày, Hongjoong giật mình nhận ra. Cậu thực sự có thể là một bức tượng nếu những bức tượng có làn da hoàn hảo không tì vết và những vệt phấn hồng tinh tế nhất trên má và tai.

Hongjoong gần như không thể không chảy nước miếng khi nhìn vào chàng người cá. Anh rất rất muốn vẽ, một thứ gì đó, đặc biệt là khi Seonghwa thay đổi hình thức và vô tình nhắc Hongjoong nhớ đến mái tóc của cậu.

Rõ ràng là Seonghwa chưa bao giờ cắt tóc trong đời, và nó dài xuống tận lưng dưới của cậu. Hongjoong muốn yêu cầu Seonghwa để bất cứ kiểu tóc nào mà cậu từng làm, bởi vì nó bóng và mượt mà theo cách mà tóc của Hongjoong sẽ không bao giờ có được.

"Seonghwa," Yunho vui vẻ nói. "Rất vui được gặp lại anh!"

Hongjoong tự trách mình vì điều đó; lẽ ra anh nên chào người cá thay vì chỉ há hốc mồm nhìn cậu như một thằng ngốc.

Seonghwa cười ngượng nghịu trước lời chào, tay túm vạt chiếc áo thun rộng thùng thình. Cậu lê bước sâu hơn vào bếp trước cử chỉ nhiệt tình của Yunho, những bước đi hoàn toàn tự nhiên mặc dù thực tế là cậu hầu như không có chân trước đó.

"Xin mời ngồi," Yunho thúc giục. "Anh có đói không?"

Seonghwa không trả lời khi ngồi xuống ghế, mở to mắt nhìn quanh bếp.

Cậu quay lại khi Yunho lặp lại câu hỏi của mình, môi hơi hé ra vì ngạc nhiên.

"Ừm," Seonghwa ngập ngừng nói. "Tôi không chắc lắm?"

"Không sao đâu," Yunho đảm bảo với chàng người cá. "Chỉ cần cho một trong số chúng em biết nếu anh muốn ăn gì đó, hoặc anh có thể tự lấy bất cứ thứ gì trong tủ lạnh."

Seonghwa định trả lời nhưng bị Jongho cắt ngang và hét lên rằng nếu Mingi không ra ngoài sau hai phút nữa thì cậu chàng sẽ lại bị bỏ lại phía sau.

Đảo mắt trước những trò tinh quái thường ngày của họ, Hongjoong nhấp một ngụm cà phê.

Uống được nửa ngụm, anh nhìn chằm chằm vào Seonghwa. Hongjoong hạ cốc xuống, đột nhiên cảm thấy như hồi tỉnh.

"Đây là gì thế?" Seonghwa hỏi, nghiêng đầu trong khi chỉ vào chiếc cốc trên tay Hongjoong.

"Cái này ư?" Anh hỏi lại, nâng nhẹ nó lên. "Đây là cà phê."

Seonghwa nhẹ nhàng lặp lại từ đó, nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn thứ bên trong cốc.

Đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm phải giải thích nhiều hơn về cà phê, Hongjoong lại thấy mình mở miệng.

"Nó được làm từ hạt," anh giải thích. "Nó mang lại cho cậu năng lượng."

"Đặc biệt là cách anh uống nó," Yunho xen vào. "Thứ đó có độc đấy."

"Nếu nó có độc thì tại sao anh lại uống nó?" Seonghwa hỏi, hơi cau mày.

"Nó thực sự không có độc đâu," Hongjoong đảm bảo. "Đây, cậu có thể thử nếu muốn."

Anh đẩy chiếc cốc qua bàn, và Seonghwa ngập ngừng kéo nó lại gần mình sau một giây.

Hongjoong cười toe toét khi Seonghwa cẩn thận nhấc chiếc cốc lên, ngập ngừng ngửi chất lỏng trước khi nhấp một ngụm nhỏ.

Cả anh và Yunho đều bật cười khi khuôn mặt của chàng người cá lập tức nhăn lại vì vị đắng. Seonghwa nhanh chóng đặt chiếc cốc xuống, đẩy nó qua bàn về phía Hongjoong.

"Anh có chắc là nó không có độc không vậy?" Chàng người cá tiếp tục hỏi, vẫn làm mặt nhăn nhó.

"Khá chắc chắn đấy," Yunho trả lời. "Hongjoong đã không uống bất cứ thứ gì khác kể từ khi còn là học sinh năm nhất và anh ấy vẫn còn sống cho đến tận bây giờ."

"Hầu như không," Hongjoong càu nhàu, nhấp thêm một ngụm cà phê.

"Em nghĩ em sẽ hâm nóng lại một ít thức ăn thừa," Yunho thông báo. "Seonghwa, anh có muốn ăn một ít không?"

Người cá gật đầu và Yunho đứng dậy khỏi bàn để mở tủ lạnh. Seonghwa nhìn cậu một lúc trước khi liếc nhìn sang Hongjoong.

"Thức ăn thừa là gì?" Seonghwa lại hỏi.

Hongjoong cố cưỡng lại sự thôi thúc muốn thì thầm với cậu. Người cá vô cùng đáng yêu, đôi mắt mở to và lấp lánh khi cố gắng tiếp thu mọi thứ.

"Đó là đồ ăn chúng tôi đã ăn vào tối hôm qua nhưng vẫn chưa ăn hết," anh giải thích. "Chắc là cơm chiên và một vài món ăn kèm."

Seonghwa gật gù đồng ý, quay lại nhìn Yunho trước khi bị phân tâm bởi việc Wooyoung và San đã cất hết cốc vào tủ.

Hongjoong cố gắng không nhìn chằm chằm vào chàng người cá nhưng không thành công. Đổi lại, đây là cơ hội đầu tiên để anh thực sự nhìn ngắm người cá. Đêm qua thật khó khăn sau khi Seonghwa thông báo rằng cậu đã hoàn tất quá trình chuyển đổi và rõ ràng chàng người cá đã kiệt sức sau quá trình này. Wooyoung nhanh chóng giúp Seonghwa mặc quần áo và dìu cậu lên cầu thang để nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Khi Wooyoung quay lại tầng dưới, tất cả bọn họ đã ngồi xung quanh và cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì tiếp theo. Họ đã không nghĩ ra được điều gì và cuối cùng phải đi ngủ khi Yeosang chỉ ra rằng hôm nay là tối thứ Ba và tất cả đều có lớp học vào ngày hôm sau.

Điều thông minh nhất là hỏi Seonghwa, nhưng hiện tại cậu đang bận tâm đến món ăn mà Yunho đã hâm nóng lại. Hongjoong nhìn Yunho cố gắng dạy chàng người cá cách sử dụng đũa nhưng không thành công, cuối cùng Yunho phải rút một trong ba chiếc nĩa họ đang sử dụng.

Ít nhất, Seonghwa nhanh chóng nắm được cách sử dụng nĩa và cậu đã ngấu nghiến đĩa cơm chiên trước mặt.

Chàng người cá hoàn thành được một nửa thì Yeosang loạng choạng bước vào bếp, trông giống như một xác sống biết đi. Cậu bé vẫn dừng lại khi thấy Seonghwa đang ngồi ở bàn, dụi mắt và chớp mắt vài lần như để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác hay đang mơ.

Rõ ràng là nhận ra mình không phải vậy, Yeosang đi đến chỗ máy pha cà phê, lúc này phần lớn đã không còn ai có nhu cầu sử dụng.

"Oh này, Seonghwa," Wooyoung gọi. "Anh thức giấc khi nào thế?"

Seonghwa tạm dừng việc ăn uống điên cuồng của mình, vội vàng nuốt chửng miếng thức ăn trong miệng.

"Chỉ vài phút trước thôi," chàng người cá trả lời.

"Tuyệt vời," Wooyoung cười toe toét. "Yunho, cậu nên chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo khác cho anh ấy trước khi đi. Chính xác thì Seonghwa không thể mặc đồ ngủ đến lớp được."

Điều đó khiến Hongjoong nhớ đến một điều mà họ đã quyết định vào tối qua. Seonghwa rõ ràng không quen với việc có chân và những thứ tương tự, và tất cả bọn họ đều đồng ý rằng có lẽ không nên để chàng người cá ở nhà một mình khi tất cả đều đến lớp học.

Hongjoong đã tình nguyện trông chừng Seonghwa cả ngày, anh đảm bảo rằng mình chỉ có một lớp học vào thứ Tư và thời gian bắt đầu muộn hơn trong ngày. Tất cả bọn họ đều đồng ý, gọi anh là người trông trẻ / bảo mẫu chính thức cho chàng người cá.

Bây giờ tất cả những gì còn lại phải làm là thông báo với Seonghwa điều đó.

Chàng người cá đã nhìn vào giữa ba người họ, vẻ mặt nhuốm vẻ bối rối.

"Lớp học?" Seonghwa thắc mắc. "Đó là gì?"

"Người cá có đi học không?" Yunho hỏi. "Là những nơi anh đến để học tập những kỹ năng mới hoặc những thứ tương tự?"

"Đại loại thế," Seonghwa chậm rãi trả lời. "Nó không thực sự là một nơi nào cả, nhưng đúng là như vậy."

"Chà, tất cả chúng em đều là sinh viên," Yunho tiếp tục, ra hiệu cho những người còn lại. "Mọi người đến trường để học cách làm mọi việc và lớp học là nơi chúng ta học nhiều điều cụ thể."

Tất cả bọn họ đều nhìn Seonghwa gật đầu, nhíu mày khi chàng người cá phải xử lý thông tin mới này.

"Tại sao tôi lại phải đến lớp học?" Cuối cùng Seonghwa cũng phải cất tiếng hỏi. "Tôi không học cách làm mọi việc."

Hongjoong mỉm cười nhìn Yeosang, người đang đứng sau ghế của Seonghwa một chút.

"Ừ," Yunho giải thích. "Tối qua chúng em đã nói chuyện và mọi người không nghĩ rằng để anh ở nhà một mình là một ý kiến ​​hay. Chúng em cũng không ở đây thường xuyên vì bận học nên mọi người nhất trí anh có thể đi cùng một người trong chúng em đến lớp."

"À," Seonghwa nói. "Vậy tôi sẽ đi với ai?"

"Là tôi, nếu cậu muốn," Hongjoong nói, giơ một tay lên. "Hôm nay tôi chỉ có một tiết học nên đây sẽ là một ngày dễ dàng."

Seonghwa cân nhắc điều đó trong một giây dài, đủ lâu để những dây thần kinh bắt đầu cuộn lên trong bụng Hongjoong. Cảm giác đó khiến anh nhớ đến việc yêu cầu một cuộc hẹn hò để được dỗ dành, và anh vô thức thấy mình đang chuẩn bị tinh thần để bị từ chối.

Nhưng Seonghwa ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Hongjoong với nụ cười ngập ngừng.

"Được rồi," cậu đồng ý. "Nhưng tôi cần phải thay quần áo khác à?"

"Ý em là, những bộ quần áo này là thứ hầu hết mọi người đều mặc đến lớp," Wooyoung khịt mũi. "Nhưng chúng em thì có gu riêng."

"Bây giờ anh có muốn đến và lựa chọn quần áo không?" Yunho hỏi. "Dù sao cũng đến lúc em bắt đầu chuẩn bị đi học rồi."

Seonghwa gật đầu, nhìn nhanh xuống đĩa của mình như thể đang xác nhận rằng nó đã hết sạch rồi mới đứng dậy. Chàng người cá theo Yunho ra khỏi phòng sau một giây, để lại Hongjoong cố gắng mỉm cười.

"Em không hiểu tại sao mái tóc của anh ấy lại đẹp đến thế," Wooyoung rên rỉ ngay khi người cá ở ngoài tầm nghe. "Tóc của em không bao giờ có thể được như thế."

Ngay lúc đó San lại lao vào bếp, ba lô quàng qua một bên vai.

"Tóc cậu trông đẹp đấy, cục cưng," San nói với Wooyoung, băng qua phòng để hôn lên má cậu bạn mình. "Thậm chí còn đẹp hơn thế."

Wooyoung đảo mắt với vẻ không thực sự giận dữ, chấp nhận nụ hôn của San.

Hongjoong đứng dậy khỏi chỗ ngồi ở bàn, biết rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu ra khỏi bếp trước khi họ bắt đầu làm nhiều việc hơn ngoài hôn nhau. Anh đã chứng kiến điều đó ​​nhiều hơn mức cần thiết và thực sự mong muốn có thể gột rửa bộ não của mình.

Hongjoong bước lên hai bậc thang một, tiếng gỗ cọt kẹt dưới chân anh. Chàng trai lớn tuổi nhất dừng lại một giây khi đến đầu cầu thang, nhìn chăm chú một cách kín đáo nhất có thể qua cánh cửa phòng Yunho đang mở.

Cậu bé và Seonghwa đang đứng trước tủ quần áo mở, có vẻ đang nghiêm túc thảo luận về bộ sưu tập áo len khổng lồ của Yunho. Khi Hongjoong đang quan sát, Seonghwa đưa tay sờ vào tay áo của người bên cạnh, vuốt ve lớp vải trong khi cậu gật đầu làm theo bất cứ điều gì Yunho đang nói.

Biết mình đang trở nên kỳ lạ, Hongjoong trở về phòng riêng của mình, mặc quần áo như bình thường. Anh cưỡng lại mong muốn mặc đẹp hơn một chút, biết rằng Wooyoung sẽ ngay lập tức hào hứng nếu anh thực sự làm vậy.

Anh bước vào phòng tắm sau khi hoàn thành, nhanh chóng đánh răng và chuẩn bị sẵn sàng cho chặng đường còn lại. Sau khi xong việc vệ sinh cá nhân, Hongjoong quay xuống cầu thang, mỉm cười khi nhận ra Seonghwa và Yunho gần như không cử động.

Gần ba mươi phút trôi qua trước khi một trong hai người đi xuống cầu thang. Hongjoong rời mắt khỏi điện thoại khi họ làm vậy, cười trìu mến khi nhìn thấy Seonghwa trong chiếc áo len dễ thương nhất của Yunho.

"Trông ổn đấy," anh gọi, cố tỏ ra bình thường.

Seonghwa mỉm cười trước lời khen, đưa tay vuốt tóc qua vai.

"Chết tiệt," Yunho lẩm bẩm, kiểm tra thời gian trên điện thoại. "Em phải đi rồi."

Cậu bé phải lao lên cầu thang để lấy túi của mình, nhảy xuống bốn bậc thang cuối cùng để quay xuống. Hongjoong cười toe toét khi nghe tiếng Yunho chạy rầm rập trong bếp, rồi cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại.

Có lẽ mọi người đã ra ngoài rồi, anh nhanh chóng nhận ra. Wooyoung và Yeosang đã rời đi cách đây mười lăm phút, và San đã rời đi trước họ.

"Cậu có muốn ngồi không?" Anh hỏi, chỉ vào những chiếc ghế dài. "Chúng ta không cần phải đi đâu trong một thời gian nữa."

Seonghwa ngập ngừng làm vậy, cẩn thận ngồi xuống mà không ngả hẳn người ra sau. Khi Hongjoong quan sát, chàng người cá bắt đầu bồn chồn với tóc của mình.

"Đẹp quá," Hongjoong lên tiếng trước khi kịp nhận ra điều mình đang nói. "Ý tôi là tóc của cậu," anh giải thích khi Seonghwa trông có vẻ rất bối rối.

"Cảm ơn," Seonghwa nói. "Tôi ngạc nhiên là tóc của anh lại ..."

Cậu bỏ lửng câu nói, vẫy tay còn lại một cách mơ hồ.

"Ngắn ư?" Hongjoong cung cấp, nhướn mày.

"Tỏa sáng," Seonghwa sửa lại.

Hongjoong cười lớn, đưa tay lên chải tóc mình. Gần đây anh mới nhuộm màu đỏ và vẫn đang trong giai đoạn tận hưởng màu mới.

"Nó không thể khỏe mạnh như tóc của cậu," Hongjoong trả lời. "Tôi sẽ phải chăm sóc rất nhiều để có một mái tóc như vậy."

Đến lượt Seonghwa bật cười, khiến Hongjoong tự động cười theo khúc khích.

Hongjoong chỉ tiếp tục cười toe toét khi cả hai nói chuyện, và má anh nhanh chóng đau nhức vì căng thẳng. Tuy nhiên, Hongjoong không thể dừng lại bởi một Seonghwa quá hài hước, đáng yêu và hoàn hảo.

Một phần nào đó trong tâm trí Hongjoong đang vùng vẫy điên cuồng để cố gắng thu hút sự chú ý của chàng người cá, nhưng anh cố phớt lờ nó. Hongjoong không muốn đặt tên cho cảm giác đó lúc này; nó quá mới mẻ và anh không còn năng lượng để nghĩ về điều đó.

Thời gian trôi thật nhanh, Hongjoong và Seonghwa sắp bước ra khỏi nhà để đến lớp học duy nhất trong ngày.

"Giày có vừa không?" Hongjoong hỏi khi cả hai bắt đầu đi xuống vỉa hè.

Seonghwa gật đầu nhưng không ngừng cau mày.

"Cảm thấy thật kỳ lạ," chàng người cá phàn nàn. "Chặt."

Hongjoong cười khúc khích khi biết rằng đôi giày rất hợp với Seonghwa. Có vẻ như chàng người cá không quen đi giày; một phát hiện lớn.

"Sẽ không lâu đâu," anh trấn an cậu. "Lớp học chỉ kéo dài trong một giờ."

Họ cứ nói chuyện suốt dọc đường đến khuôn viên trường, và khi cả hai đến nơi, Hongjoong có cảm giác như anh đã quen Seonghwa lâu hơn nhiều giờ đồng hồ. Có thể chỉ là Hongjoong đang bị ảo tưởng, nhưng hai người họ dường như rất ăn ý, khiến cuộc nói chuyện nhỏ trở nên dễ dàng.

Đó thực sự không phải là một cuộc nói chuyện nhỏ mà là việc Seonghwa thẩm vấn Hongjoong về mọi điều xa lạ mà họ gặp phải, hầu hết mọi thứ. Hongjoong phải giải thích về sóc, hộp thư, tai nghe, cột điện thoại và biển báo dành cho người đi bộ qua đường là gì, khiến Seonghwa có nhiều phản ứng khác nhau.

Họ cố gắng đến được lớp học của Hongjoong mà không gặp rủi ro nào, và cả hai đã yên vị vào chỗ ngồi trong giảng đường vài phút trước khi lớp học bắt đầu.

Hongjoong đang bận cười trước phản ứng của Seonghwa về những chiếc ghế xoay và chỉ để ý thấy một người bạn cùng lớp của mình đang tiến lại gần ở ngay trước mặt anh.

"Hongjoong," Ryan nói to, khiến Hongjoong sợ hãi. "Thế nào rồi?"

"Tất cả đều ổn," Hongjoong trả lời, cố tỏ ra bình thường.

"Cậu có cơ hội xem qua bài đánh giá nghiên cứu về Mẫu Thiết kế đó không?" Ryan tiếp tục. "Giáo sư không muốn mọi chuyện dễ dàng với chúng ta đâu."

"Sẽ dễ dàng hơn nếu cậu thực sự chú ý," Hongjoong trêu chọc. "Việc này dễ thôi, anh bạn."

Ryan cười một cách vui vẻ trước điều đó, gần như giật mình khi nhìn thấy Seonghwa.

"Tớ không nghĩ là mình đã từng gặp cậu bạn này trước đây," Ryan nói với một nụ cười. "Cậu quen biết với anh chàng này à?"

Cậu ấy ra hiệu cho Hongjoong, người đang giao tiếp bằng mắt với Seonghwa. Rõ ràng là nội tâm của chàng người cá đang hoảng loạn, mắt mở to nhìn Hongjoong.

"Chúng tớ là bạn cũ," Hongjoong nhận ra mình đang nói. "Cậu ấy đang ghé thăm Hàn Quốc và hôm nay sẽ đi chơi với tớ."

"Kinh thế," Ryan nói. "Tên tớ là Ryan."

Seonghwa trông có vẻ nhẹ nhõm trước điều gì đó mà cậu biết cách để đáp lại.

"Rất vui được gặp anh," cậu thì thầm. "Tôi là Seonghwa."

"Chà, cậu sẽ được chăm sóc, Seonghwa," Ryan nói. "Hongjoong hơi kì lạ nhưng cậu ấy rất ngầu."

Hongjoong đảo mắt khi giáo sư bước vào cửa, đưa ra lý do chính đáng để Ryan ngồi xuống.

Anh nghiêng người thì thầm vào tai Seonghwa, biết rằng giáo sư sẽ không nói điều gì quan trọng ít nhất trong năm phút tới.

"Xin lỗi về điều đó," Hongjoong lên tiếng. "Tôi không nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện với mọi người."

"Không sao đâu," Seonghwa thì thầm đáp lại. "Lẽ ra tôi nên hành động tự nhiên hơn."

Hongjoong khịt mũi khi nghe điều đó, khiến Seonghwa ngạc nhiên.

"Hãy tin tôi," anh thì thầm. "Ryan đã quen với việc mọi người lúc đầu cảm thấy bối rối. Cậu ấy ồn ào và hướng ngoại, và thật may là cậu ấy còn biết điều đó."

Seonghwa mỉm cười với anh, và Hongjoong cho rằng điều đó có nghĩa là chàng người cá đã yên tâm.

"Giáo sư sẽ giảng bài rất lâu," anh lại thì thầm với Seonghwa. "Xin lỗi, nó sẽ nhàm chán."

Chàng người cá nhìn sang Hongjoong một cái.

"Không phải anh đã nói là phải chú ý sao?" Seonghwa hỏi lại. "Không phải anh nên làm điều đó thay vì nói chuyện với tôi sao?"

Hongjoong cười toe toét trước giọng mắng mỏ của Seonghwa, hơi giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng. Seonghwa tỏ ra tự hào về điều đó trước khi chỉ tay về phía trước căn phòng và giơ một ngón tay lên môi.

Biết được một gợi ý rất rõ ràng, anh cảm thấy hơi giống một đứa trẻ bị mắng vì nói chuyện trong nhà thờ, Hongjoong làm theo.

Anh tựa lưng vào ghế, quyết tâm chú ý đến bài giảng.

Nỗ lực đó hoàn toàn vô nghĩa. Hongjoong bước ra khỏi lớp mà không có một chút thông tin mới nào về bài học trong đầu. Không còn chỗ cho bất cứ điều gì, chắc chắn là không khi Seonghwa ở ngay bên cạnh anh, dễ dàng trở nên thú vị gấp mười lần khi chỉ ngồi đó hơn bất cứ điều gì giáo sư đang nói.

Hongjoong nghĩ rằng đó là một lý do khá hợp lý, xét trên mọi khía cạnh.


Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro