Chương 3~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu ba đã chiếu cố vị thư ký nam này như vậy, thì mình cũng phải cố gắng "chăm sóc" cậu ta cho thật tốt. Không thể để cho Biện Bạch Hiền sống yên ổn thoải mái - đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phác Xán Liệt.



"Thư ký Biện, pha cho tôi một tách cà phê."


Giọng nói Phác Xán Liệt vẫn cứ lạnh lùng như trước, nghe xong cũng không thấy điều gì khác thường. Chỉ có Tuấn Miên mới biết, Phác Xán Liệt nhất định là khó dễ Bạch Hiền, bước đầu tiên bắt đầu rồi.


Quá nóng, quá ngọt, không đúng vị hoặc là chọn sai loại cà phê, Phác Xán Liệt có tài năng mượn cớ cà phê tìm được đủ loại lý do để làm khó dễ thư ký. Những thư ký trước đây Xán Liệt thấy không vừa ý khi pha cà phê đều bị sa thải, chỉ bởi lý do: ngay cả cà phê cũng không pha được thì còn có thể làm gì.


"Vâng, thưa Tổng giám đốc."


Biểu hiện của Bạch Hiền lại càng bình tĩnh hơn, thong thả đứng dậy, ung dung đi ra ngoài, vài phút sau lại thong thả bưng cà phê trở về.


"Tổng giám đốc Phác, cà phê của ngài."



Bạch Hiền đặt cà phê trên bàn Phác Xán Liệt, sau đó lại đeo lên mặt nụ cười chuyên nghiệp đứng ở một bên nhìn.


Khá lắm Bạch Hiền, xem ra cậu biết Liệt cố tình làm khó dễ, cho nên dứt khoát đứng ở chỗ này chờ. Sự việc càng ngày càng thú vị, Tuấn Miên với dáng vẻ chờ xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người trước mắt.


Phác Xán Liệt không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm: độ ấm vừa vặn, không quá ngọt, cảm giác mềm mịn, hơn nữa còn là loại cà phê mình thích nhất.


Gương mặt Xán Liệt chợt lóe lên một tia khiếp sợ, bị Tuấn Miên một mực đứng xem kịch thu hết vào đáy mắt, vẫn liên tục nhìn Bạch Hiền đang chăm chú kia, tự nhiên cũng thấy không tồi.


"Hừ" đáy lòng Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Tổng giám đốc Phác, đây là cà phê Latte ngài yêu thích nhất, ngài không thích ngọt nên tôi không cho thêm đường, ngài yêu cầu cao với mùi vị, nên khi say cà phê tôi đặc biệt cẩn thận, về phần độ ấm thì... tôi tự mình thử qua nên là vừa đủ ấm."


"Thư ký Biện giỏi ghê, cà phê pha cho cấp trên mà cũng dám nếm trước."


Phác Xán Liệt mỉa mai ám chỉ Biện Bạch Hiền không phân biệt trên dưới, dám uống cà phê của sếp, Bạch Hiền cũng không hoảng mà thong thả nói tiếp, "Cà phê có ngon ngay không chỉ có tự mình thử mới biết, vì muốn pha cho Tổng giám đốc Phác một tách cà phê khiến ngài hài lòng, tôi mới cố ý nếm thử để cải thiện mùi vị chứ thật ra bình thường tôi không uống cà phê."


"Vậy là còn muốn tôi đây phải cảm ơn cậu?"


"Vì ngài phục vụ là chuyện nên làm, Tổng giám đốc Phác khách sáo rồi."


Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Phác Xán Liệt, khóe miệng Bạch Hiền chợt hiện lên một nụ cười châm biếm rồi lập tức biến mất không thấy, thật khiến cho người ta tưởng là ảo giác.


Xem ra Biện Bạch Hiền này đã chuẩn bị rất tốt rồi, hiểu rõ thói quen yêu thích của Xán Liệt, còn cố ý nói cho Liệt biết cà phê kia cậu đã uống qua, cái này Liệt còn chưa có kinh nghiệm xử lý, xem ra cả ngày đều không có gì tốt lành rồi. Tuy nhiên, có người có thể khắc chế được tên họ Phác này, dường như cũng không tồi. Tuấn Miên càng nghĩ càng vui mừng, cuối cùng rõ ràng cười ra tiếng, bị Phác Xán Liệt hung hăng trừng mắt lườm cho một cái.


Bước đầu tiên không thành vậy thì đến bước thứ hai. Phác Xán Liệt lén dặn lễ tân của công ty đem đủ loại điện thoại của các cô gái chuyển cho Biện Bach Hiền. Tuy nói Xán Liệt nổi tiếng băng lãnh, nhưng vẫn có rất nhiều thiếu nữ vì tài sản của anh mà chạy đến, Tổng giám đốc không thể tùy tiện gặp, cho nên những người này cũng chỉ có thể nhờ bộ phận lễ tân chuyển điện thoại cho Phác Xán Liệt. Mà thân là thư ký, vì ông chủ ngăn cản những cuộc điện thoại rác kia là chuyện không thể thoái thác được, mà bọn họ cũng không phải kiêu ngạo gì chỉ là hơi ương ngạnh, những thư ký trước đây thường xuyên bởi vì chuyện chặn điện thoại này mà bị đám đàn bà kia chửi cho mất mặt.


Điện thoại không ngừng reo, thế nhưng Bạch Hiền vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra có chút khó chịu nào. Lúc nhận điện thoại, giọng Bạch Hiền luôn rất nhỏ, cho nên Phác Xán Liệt cũng không thể nghe rõ cậu đang nói cái gì. Cuối cùng, không biết là tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ bao nhiêu, Phác Xàn Liệt không chịu đựng nổi nữa liền gọi điện thoại cho bộ phận lễ tân bảo bọn họ không nối máy lên đây nữa.


Xán Liệt rất muốn biết Bạch Hiền đã giải quyết đám đàn bà đó như thế nào, nên đã bảo Tuấn Miên ghi âm lại các cuộc gọi, Phác Xán Liệt nghe đoạn ghi âm đó mà thiếu chút nữa gần như tự mình nổi điên.


"Xin chào, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Phác, Tổng giám đốc hiện đang họp, cô có chuyện gì có thể nói với tôi."


"Thư ký nam?!"


"Đúng vậy, Tổng giám đốc Phác vì muốn để cho cô yên tâm nên cố ý sa thải toàn bộ nữ thư ký đổi thành tôi, Tổng giám đốc thường xuyên nhắc tới cô, còn nói khi nào có thời gian sẽ đi tìm cô. Hiện tại Tổng giám đốc thật sự không có cách nào nhận điện thoại, chờ ngài ấy họp xong tôi nhất định sẽ nói cho ngài ấy biết có cô tìm, tôi nghĩ ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui."


"Vậy sao? Tôi sẽ chờ!"


"Được, tạm biệt."


Nội dung của tất cả các cuộc điện thoại tiếp theo đại khái đều giống nhau.


Bạch Hiền, cậu được lắm, chẳng những giúp tôi chặn điện thoại, còn giúp tôi xoa dịu lòng người! Nhiều phụ nữ như vậy, đáng chết!


Xem ra làm cho cậu biết khó mà lui là không có khả năng. Bạch Hiền, chúng ta cứ chờ xem đi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro