Chap 3.2 : Just entrance exams things*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chỉ là một số thứ trong kì thi tuyển sinh

* : Chuẩn bị cho kì thi đầu vào thật là đau đầu

Akutagawa : Hắn , hắn ta , anh

Atsushi : Cậu

Ngôi thứ ba , xưng hô đa phần là tớ - cậu ( một số trường hợp đặc biệt thì xưng mày - tao ; tại hạ - ngươi

---------------

 Atsushi thực sự không biết phải phản ứng như thế nào, không quen với quá nhiều sự chú ý tích cực. Không cần phải nói, cậu đã cảm thấy hơi choáng ngợp.

Cậu cười ngượng nghịu, nhận lời cảm ơn của họ và cố gắng tránh xa đám đông khi những tiếng nổ nhỏ vang lên.

"Nghĩ rằng mày là tất cả những thứ đó à, thằng du côn?" Một giọng nói quen thuộc một cách kỳ lạ vang lên.

Atsushi biết cậu đã nghe thấy nó từ đâu đó. Atsushi chỉ không thể xác định chính xác ở đâu. Nhưng, điều đó có lẽ không quan trọng. Không phải khi một đôi mắt đỏ đang trừng trừng nhìn cậu như thể đang đã xúc phạm cả tổ tiên của Atsushi.

Thành thật mà nói, thật sảng khoái khi không phải đánh nhau dẫn đến cái chết nhưng điều đó không có nghĩa là Atsushi muốn tham gia. Tất cả những gì cậu muốn là về nhà và có thể ăn một ít chazuke* . Hoặc ăn một ít chazuke trước khi về nhà. Nó không thực sự quan trọng . Miễn là cậu ấy không ở đó . 

( * :Cơm chan trà )

"Ừ, ừ, tôi là đồ cặn bã. Đã nghe điều đó hàng triệu lần. Tôi có thể đi bây giờ không?"

Đó... có lẽ không phải là phản ứng tốt nhất, vì chỉ cần chọc giận cậu bé trước mặt là được. Nhưng Atsushi mệt, đói và Atsushi chỉ muốn ngủ. Cậu thực sự có thể bị đổ lỗi?

Sự căng thẳng leo thang khi cậu bé lao về phía Atsushi, ánh mắt đầy sát khí. Một cái gì đó về điều đó thực sự quen thuộc và nó đang làm phiền cậu . Atsushi  phải nhìn thấy nhóc ấy từ một nơi nào đó.

"Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?" Atsushi hỏi cùng lúc cậu bé túm lấy vạt áo trước của anh.

Bàn tay Bakugou nới lỏng, một dấu hiệu cho thấy cậu  nhóc đã mất cảnh giác trước câu hỏi dường như ngẫu nhiên được đưa ra. Atsushi nhân cơ hội này lùi lại, thoát khỏi bàn tay đang nắm vạt áo của cậu .

Điều đó dường như càng khiến Bakugou tức giận hơn nhưng may mắn thay cho những người có liên quan, một tiếng ho đã vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Đi thôi, Jinko. Có một chỗ chazuke sắp đóng cửa nếu chúng ta không nhanh lên."

Nó được nói một cách lịch sự nhưng bất cứ ai có tai đều có thể nghe thấy sự đe dọa thầm lặng hiện rõ trong giọng điệu của anh ta. Hắn ta có thể không nổi tiếng ở đây, nhưng Akutagawa Ryuunosuke có thể dễ dàng gieo rắc nỗi sợ hãi cho bất kỳ ai. Không có gì ngạc nhiên khi thấy các học sinh tách ra khi hắn bước qua, tiếp cận Atsushi và thằng nhóc tóc vàng.

"Tại sao tôi vẫn là jinko với anh ?" Atsushi càu nhàu nhưng vẫn đi theo hắn ta, bỏ lại đám đông phía sau.

Họ chuẩn bị đi đến lối ra thì cùng một giọng nói hét lên.

"Ối! Chúng ta chưa xong việc ở đây đâu!"

Akutagawa dừng bước. Anh từ từ quay lại, đối mặt với cậu bé cách đó vài mét. Anh ta nghiêng đầu sang một bên, tỏa ra một luồng khí mà Atsushi từng quen thuộc một cách đau đớn. Rashomon xuất hiện từ phía sau, mang hình dạng của Quái thú Đen đã khủng bố đường phố Yokohama.

"Vâng chúng tôi."

Và với điều đó, anh ta xoay người một cách đột ngột và nhanh chóng tìm đường đến lối ra. Atsushi liên tục cúi đầu trước những người đang trố mắt nhìn trước khi vội vàng làm theo.

Quá nhiều thứ để pha trộn.

"Anh không thể đe dọa họ được, Akutagawa. Chúng là trẻ con!" Atsushi mắng khi đuổi kịp tên mafia.

Người đàn ông đảo mắt.

"Họ là thanh thiếu niên. Bên cạnh đó, nhóc đó trông giống như sắp sửa đấm ngươi , Jinko " .

Hắn tiếp tục bước đi như thể hắn ta không chỉ làm đảo lộn thế giới của Atsushi.

Akutagawa Ryuunosuke, Con chó dại của Mafia cảng , đe dọa một kẻ có thể muốn làm tổn thương Atsushi. Cũng chính là Atsushi mà hắn ta đã cố giết trong lần gặp đầu tiên . 

"Cái quái -..." là tất cả những gì cậu có thể thốt ra được.

Rũ bỏ cảm giác kỳ lạ trong bụng, cậu chạy bộ để bắt kịp hắn . Đúng như lời Akutagawa , cuối cùng họ đã ăn ở quán chazuke đã nói ở trên, khiến Atsushi vô cùng thích thú.

Atsushi có thể đã trượt kỳ thi nhưng điều đó không quan trọng. Họ sẽ cùng nhau tìm ra cách thoát khỏi nó.

-

"Vậy anh đã làm gì?" Atsushi hỏi, nốc cạn bát chazuke thứ ba.

"Phần viết vẫn ổn. Tại hạ không thể làm được gì nhiều cho môn Toán nhưng tại hạ nghĩ mình đã làm tương đối tốt các môn khác. Phần thể chất rất dễ dàng. Dazai-san đã huấn luyện tại hạ tệ hơn trong ngày đầu tiên."

"Tốt đấy."

"Tại hạ giả sử. Cuối cùng, tại hạ đã tự mình dọn sạch một phần ba số rô-bốt. Giám khảo đã phải kéo tại hạ sang một bên để nói với tại hạ rằng tại hạ đã đủ điểm và ít nhất tại hạ nên để những người khác có cơ hội."

"Akutagawa, làm ơn ."

-

Một tuần đã trôi qua và kết quả đã được gửi đến .

Họ đang đi chơi ở nhà Midoriya, trong tay những lá thư. Họ đã hứa sẽ mở chúng cùng nhau và chỉ chờ đợi thư của Midoriya được giao đến.

Atsushi không thực sự hoảng sợ, không phải khi Midoriya đã đủ hoảng sợ cho cả ba người họ. Akutagawa chỉ đang bình tĩnh nhâm nhi tách trà còn Inko đang rửa bát đĩa.

Họ đã phát hiện ra chỉ vài phút trước đó rằng Midoriya bằng cách nào đó đã có biểu hiện kỳ ​​quặc vào ngày thi.

"Ừ... Bác sĩ nói rằng có lẽ nó không kích hoạt được vì cơ thể tôi không đủ khỏe để xử lý sức mạnh. Tôi đoán khi tôi bắt đầu luyện tập với Yagi-san và các bạn, tôi đã có đủ sức mạnh."

Bây giờ đó là một tin lớn hơn, theo ý kiến ​​khiêm tốn của Atsushi. Không có gì có thể vượt qua điều đó, thậm chí không vào được UA trong khi chỉ học chính quy môn Toán lớp 4.

Nó chắc chắn là đáng ngờ nhưng anh sẽ không đặt câu hỏi về nó. Rõ ràng là cậu bé đang che giấu điều gì đó nhưng... cậu sẽ nói với họ nếu cậu muốn. Bên cạnh đó, tất cả họ đều có bí mật để giữ, phải không?

Tiếng chuông cửa vang lên khiến cậu con trai tóc xanh hét lên một tiếng trước khi lao thẳng ra cửa. Anh ấy quay lại vài giây sau đó, trên tay là lá thư chưa mở và nước mắt lưng tròng.

"Tôi không thể làm điều này," Anh ấy nói khi ngồi xuống bàn ăn.

"Thật ngọt ngào. Dù kết quả có ra sao, tôi vẫn tự hào về các bạn. Hai người cũng vậy, Atsushi-kun, Ryuunosuke-kun."

Họ đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.

Khi Midoriya đã ổn định chỗ ngồi, họ tập trung tại bàn ăn và đếm ngược một chút trước khi cùng nhau xé những lá thư của họ. Những hình ảnh ba chiều giống hệt nhau rơi ra, thay vào đó là một mảnh giấy.

Các anh hùng chịu trách nhiệm đưa tin (All Might cho Midoriya và Eraserhead cho cả Atsushi và Akutagawa) giải thích về hệ thống điểm và cách họ được phân loại không chỉ dựa trên Điểm Phản diện mà còn cả Điểm Cứu hộ.

"Bạn hầu như không vượt qua bài kiểm tra viết nhưng bài kiểm tra thể chất của bạn rất xuất sắc. Bạn đã ghi được trên 100 điểm, cao nhất trong lịch sử UA. Điều này đặt bạn ở vị trí số một, bên cạnh một sinh viên khác có cùng số điểm. Xin chúc mừng và chào mừng đến với Học viện anh hùng của bạn."

Atsushi sững sờ nhìn. Anh ấy chưa bao giờ là người giỏi nhất trong bất cứ điều gì trước đây. Chắc hẳn anh đang mơ.

"Vậy anh là người mà tôi đang chia sẻ vị trí đầu tiên. Nó chỉ vừa vặn thôi," Akutagawa nói khi đút tấm ảnh ba chiều vào túi.

"Tôi về thứ ba! Tôi chỉ xếp hạng sau các bạn một chút, trời ơi . Và nghĩ rằng tôi chỉ có một ngày để giải quyết vấn đề của mình vào thời điểm đó! Tôi thậm chí không biết làm thế nào nó hoạt động . Tôi không thể làm điều đó mà không có các bạn, thực sự. Buổi sparring đã giúp tôi rất nhiều nên cảm ơn bạn rất nhiều. "

Sau nhiều lời cảm ơn và những cái ôm được trao nhau, Inko đề nghị họ ra ngoài ăn tối, chiêu đãi của cô ấy. Không thực sự muốn làm giảm bầu không khí ăn mừng đang diễn ra, họ đã đồng ý mà không gặp nhiều rắc rối.

Họ đã đến một bữa tiệc buffet ăn thỏa sức, nhét đầy mặt mình với nhiều loại thức ăn từ khắp nơi trên thế giới. Trong suốt bữa ăn của họ, Akutagawa đã hai lần chê bai Atsushi về cách cư xử trên bàn ăn, Midoriya đã bắt đầu rơm rớm nước mắt ba lần và Inko đã phải gọi người phục vụ đến bốn lần để thêm thức ăn. Khỏi phải nói, đó là một trong những đêm tuyệt vời nhất mà họ từng trải qua kể từ khi bước chân vào vũ trụ này.

Sau một tràng đồ ăn và tiếng cười, cuối cùng họ cũng phải chia tay. Inko đã đề nghị đưa họ về nhà nếu họ không muốn ngủ qua đêm, nhưng họ từ chối, nói rằng họ cần đi bộ và tiêu hóa thức ăn.

Bên cạnh đó, Atsushi muốn có thời gian ở một mình để giải quyết những suy nghĩ của mình.

Mặt trăng tỏa sáng rực rỡ trong khi gió thổi nhè nhẹ.

Atsushi và Akutagawa đang đi cạnh nhau, tận hưởng sự yên tĩnh. Không có nhiều lời được trao đổi, cả hai đều bằng lòng say sưa trong sự im lặng. Vai họ thỉnh thoảng chạm vào nhau nhưng không rời xa nhau.

Sau nhiều tháng mắc kẹt trong vũ trụ này và làm việc cật lực, cuối cùng họ cũng đến được UA. Đó có thể là mục tiêu cuối cùng của họ, hoặc có lẽ là điểm khởi đầu của họ, nhưng điểm mấu chốt là họ đã làm được . Bất chấp mọi khó khăn, hoàn cảnh sống, trình độ học vấn, họ đã làm được.

Đó là một kinh nghiệm, thực sự. Đang trên hành trình dài này với Akutagawa. Cậu đã biết nhiều hơn về gã trong nhiệm vụ này so với những gì cậu đã làm trong những năm qua và nhiều hơn nữa về mối quan hệ hợp tác của họ.

Atsushi biết mình trông như thế nào vào buổi sáng đầu tiên, và thực tế là cậu thích giặt đồ hơn là rửa bát đĩa. Atsushi cũng phát hiện ra rằng cậu thích quả sung và cũng đánh giá cao thư pháp. Chỉ là... những điều nhỏ nhặt mà ngay từ đầu Atsushi chưa bao giờ mơ được biết đến.

Thành thật mà nói, đó là một đặc ân và Atsushi rất biết ơn vì điều đó. Mặc dù vậy, cậu muốn biết nhiều hơn. Khám phá thêm những phần khác của gã mafioso mà cậu có thể không khám phá ra trong vũ trụ của chính họ, nơi họ bị gánh nặng bởi lòng trung thành, bởi nghĩa vụ của mình.

Anh ấy... muốn ở lại vũ trụ này lâu hơn một chút vì điều đó.

Không lâu sau, họ đã đến căn hộ của mình. Atsushi quay sang chúc Akutagawa ngủ ngon trước khi đi vào phòng, nhưng bị chặn lại bởi tiếng hắng giọng của người lớn hơn.

Anh nhìn người đàn ông, chờ đợi.

"Tôi rất vui vì tôi cũng bị mắc kẹt ở đây với cậu, Atsushi," Akutagawa nói, trước khi bước vào phòng và khóa cửa lại sau lưng.

Atsushi, bị sốc trước sự thật rằng tên mafia đã nghe thấy anh ta vào ngày hôm đó anh ta thực sự gọi anh ta bằng tên của mình, đứng chết trân ở cửa.

Hàng triệu suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, não anh không thể xử lý dù chỉ một ý. Tim anh đập nhanh và má anh bắt đầu nóng lên. Cảm giác kỳ lạ trong dạ dày anh tăng lên.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, không hiểu. Anh ấy ước mình có thể nhận được một hoặc hai câu trả lời nhưng than ôi, điều đó không cần thiết để cốt truyện tiến triển nên Vũ trụ đã không ban cho anh ấy bất kỳ điều gì. Cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa chán nản và phấn khích vì một lý do nào đó, anh ấy lui vào phòng ngủ của mình qua đêm.

Hy vọng, anh ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để hiểu mọi thứ.

-------------

Nay bonus 1 chap nhó , mỗi tuần 1 chap thì hơi ít thật '^' nhưng mà tôi bận quớ 

----------

11:34 p.m-14/3/2023

Ngày đăng :19/3/2023

#2296

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro