Chapter 43: Mermish Memories

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ ăn bữa sáng rất nhanh. Nhanh đến mức Hermione phải sử dụng nhiều hơn một câu thần chú anapneo (thông họng) để ngăn Bellatrix bị nghẹn, và vẫn đang nhai một miếng bánh mì nướng khi cô ấy mặc bộ đồ lặn. Đánh bay bàn tay 'hữu ích' của Bellatrix. Cuối cùng, cô ấy cử ả đi lấy lọ thuốc từ con cú, và đảm bảo rằng bộ xương trên giường được chăm sóc. Bởi vì bây giờ họ có một trò đùa về điều đó. Bộ xương trên giường. (Bones có nghĩa là xương, nên khi Bones nằm trên giường họ đùa rằng có bộ xương trên giường nhà họ)

Tht là mt cuc sng kỳ l mà mày sng, Hermione.

Tuy nhiên, điều này thật thú vị, cô phải thừa nhận. Người cá. Trên tay cô ấy, suốt thời gian này. Bellatrix trong tương lai đã quyết định viết gì?

Bellatrix xuất hiện trong phòng ngủ với một làn khói đen. "Xương được chăm sóc. Cissy đang làm phiền tôi về những bài học về occlumency (bảo vệ tâm trí) hơn nhưng điều đó có thể chờ đợi. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ— uhh, nếu em đã sẵn sàng."

Hermione khoanh tay lại. "Chị đang phớt lờ các bài học về occlumency? Bella. Dòng thời gian. Draco phải có khả năng bảo vệ tâm trí của mình. Đặc biệt là khi cậu ấy biết về chị và— ồ, anh ấy không biết đó là em, nhưng nếu Ngài thấy rằng chị— chị có chắc là em không nên đi một mình không?"

Bellatrix bĩu môi. "Nhưng tin nhắn! Tôi là người đã viết nó! Tôi không thể— và chúng ta thậm chí không biết dòng thời gian nữa! Nếu tôi ở bên em suốt thời gian này... có lẽ tôi đã đi! Làm thế nào khác tôi biết những gì để viết?"

Ồ. Oh nó thậm chí còn khó hiểu hơn bây giờ. Nhưng mà...

"Và nếu đó là chị trong suốt thời gian qua...và chúng ta đã có cuộc trò chuyện này...chị có nghĩ rằng chúng ta sẽ phớt lờ Draco, hoặc bảo vệ cậu ấy không? Từ một Chúa tể Hắc ám. Ai sẽ sống trong ngôi nhà của hắn vào năm tới?"

Bellatrix gục xuống giường với một tiếng rên rỉ và che mắt. "Tốt. Chỉ cần đi thôi. Tôi không thể nhìn, chỉ cần biến mất và— Chúa tể Hắc ám chết tiệt. Không, em biết gì không? Tom Riddle chết tiệt . Hắn ta là một lão già hay can thiệp. Giá như hắn tránh xa khỏi đầu cháu trai tôi—đầu của mọi người, thì..."

Hermione không thể tin được. Tom Riddle? Cô biết điều đó - nhưng để nghe nó. Thế nào là-

Chị...chị ổn chứ, Bella? Đây không phải là quá...

Không! Thật kỳ lạ. Nhưng tôi cần phải vượt qua sự thật rằng tôi đã tôn thờ một kẻ mất trí tự yêu mình trong hai mươi năm

"Một kẻ điên cuồng tự yêu mình rất lôi cuốn, thông minh và mạnh mẽ, người đã đánh lừa tất cả những người hắn ta từng gặp để họ cũng tôn thờ hắn ta," cô thì thầm, ngồi xuống giường.

"Không phải cụ Dumbledore. Tôi không thông minh như cụ Dumbledore," Bellatrix lầm bầm dưới bàn tay của cô.

Ồ, điều này thật hoàn hảo.

Hermione cười toe toét. "Chị thông minh hơn cụ Dumbledore gấp trăm lần. Và đáng sợ hơn khoảng một tỷ lần."

Đôi tay buông xuôi. Bellatrix cũng cười toe toét. "Tôi, phải không?" Ả cười. Và rồi rên rỉ. "Đừng nhồi nhét cái thứ chết tiệt đó vào đầu tôi ngay trước khi tôi nhìn thấy Draco! Thằng bé sẽ nghĩ tôi là một loại nymphomaniac (cuồng d*m:)))))))— ha! Tôi là một nữ thần. Và một kẻ điên. Ôi chúa ơi, tôi mê sảng, đi thôi! Tôi không thể im lặng!"

Hermione cười khúc khích. "Chị đã bắt đầu nó. Bây giờ chị sẽ phải nói chuyện với Draco về cụ Dumbledore mà không..."

"Tôi biết, tôi biết đó là một cơn ác mộng! Ít nhất thì Cissy sẽ không lén nhìn vào đầu tôi. Em ấy không bao giờ làm nếu em ấy có thể giúp nó. Quá sợ hãi bóng tối."

Sợ bóng tối?

Em không nghĩ Narcissa sợ bất cứ điều gì. Bóng tối?

Không thể nhìn thấy trong bóng tối. Không thể đọc được mọi người. Những điều có thể làm em ngạc nhiên

Ồ. Ồ, đôi khi cô ấy quên mất rằng...

Bella...là Narcissa...có phải họ...không. Không, em xin lỗi. Đó thực sự không phải việc của em, và chị không cần phải nghĩ về—

Bellatrix mệt mỏi ngồi dậy. Đặt khuỷu tay của ả trên đầu gối và đầu của cô ấy trong tay ả. "Hỏi cũng được. Theo một cách nào đó, cuối cùng thì tôi cũng có thể nói với ai đó. Tôi không cần phải khóa tất cả lại và - và tôi - tôi nghĩ - họ có thể đã làm tổn thương em ấy. Nhưng không nhiều. Vì những gì em ấy làm. Thao túng mọi người. Em ấy cho họ thấy khuôn mặt mà họ muốn thấy. Lần nào cũng vậy."

Hermione choàng tay qua người cô. "Và bà ấy đã có chị..."

Bellatrix dựa vào cô ấy. "Không nhiều như tôi mong muốn," ả thì thầm. "Em ấy trẻ hơn, nhớ chứ? Em ấy... khi tôi tới trường Hogwarts... em ấy mới năm tuổi. Sau đó, Andy đã để ý đến em ấy trong một năm nhưng... sau đó, đó cũng là năm đầu tiên của em ấy tại Hogwarts. Cissy đã ở một mình với họ trong suốt năm năm. Tôi về nhà mỗi dịp Giáng sinh. Vào lễ Phục sinh, và đó là mùa hè nhưng... bây giờ em có thấy không? Em có thể thấy tại sao...tại sao em ấy phải..."

Đúng. Vâng, nó có ý nghĩa hoàn toàn. Đọc vị mọi người. Nhanh. Đọc suy nghĩ của họ, và tâm trạng của họ, và những gì họ muốn. Cho họ thấy khuôn mặt họ muốn và phủ băng lên phần còn lại của mặt. Vì vậy, sẽ không có gì xâm nhập được. Đừng bao giờ mất cảnh giác. Không cho người khác vào.

Và không còn Order nào nữa. Bà ấy đã làm theo đủ mệnh lệnh.

Cô hôn đầu Bellatrix. "Vậy thì. Bây giờ bà ấy không ở một mình. Đi và giúp con trai bà ấy. Và có thể ôm bà ấy hay gì đó, nếu bà ấy cho phép chị. Nhà Black yêu nhau, nhớ không? Đó là những gì bà ấy nói. Bà ấy biết chị yêu bà ấy. Và bà ấy yêu chị. Bà ấy không đổ lỗi cho chị. Bà ấy yêu chị."

Em luôn biết chính xác những gì cần nói

Hermione mỉm cười. Cho ả một cái bóp cuối cùng trước khi đứng dậy. "Có lẽ bây giờ chúng ta đã biết nhau khá rõ. Tri kỷ."

Bellatrix vươn vai đứng dậy. "Đoán vậy. Tắt bật để làm sáng tỏ những bí ẩn tiếp theo. Có lẽ tôi sẽ trao cho Cissy một nụ hôn nồng nhiệt từ em. Làm cho em ấy hét lên. Cho em xem ký ức sau này."

Hà! "Cẩn thận, chị có thể bị thổi tung khắp phòng. Bà ấy thật đáng sợ."

Bellatrix cười khúc khích. "Chuẩn rồi. Cô em gái đáng sợ của tôi. Em có nghĩ tôi là người đáng sợ không?"

"Vâng, em đã, nhưng bây giờ em không chắc lắm. Khiến em băn khoăn về An..."

Cô ấy dừng lại. Nói về Andy được chưa? Mở ra tất cả quá khứ cùng một lúc là—

Bellatrix thở dài và bắt đầu cởi bộ đồ lặn của mình. "Andy. Không sao đâu cưng. Tôi cũng cần phải tha thứ cho bản thân mình vì điều đó. Và em ấy vì— em ấy—"

Bà ấy đã rời bỏ họ. Quản lý để trốn thoát, nhưng bỏ lại họ phía sau.

"Bà ấy vẫn còn yêu chị, Bella. Nhớ chứ? Bà ấy nói. Nói rằng bà ấy yêu chị, và nhớ chị, và tha thứ cho chị."

Bellatrix gật đầu, mặc váy vào. "Tôi nhớ. Tôi đã rất nhẹ nhõm khi em ấy nói điều đó. Khi em cho tôi thấy điều đó. Tôi không nên ngạc nhiên. Em ấy luôn yêu tôi. Em ấy luôn ở đó. Thường ẩn sau tôi khi tôi... nhưng em ấy bí mật nắm tay tôi dưới gầm bàn. Hoặc mang cho tôi thức ăn khi...hoặc nước. Đó là lý do tại sao nó rất đau khi— khi em ấy ra đi. Em ấy hay vẽ mặt cười lên gương phòng tắm cho tôi. Lẻn vào trong khi tôi đang tắm, không biết làm thế nào tôi không bao giờ phát hiện ra em ấy. Một khuôn mặt thậm chí không hề biến mất... trong nhiều tháng sau khi em ấy rời đi. Cuối cùng tôi đã đập vỡ chiếc gương."

Ồ.

Bellatrix giờ đã mặc quần áo. Sẵn sàng rời đi. Sẵn sàng để mở mang đầu óc của ả để...

Hermione bước lại gần cô và vuốt má ả. "Em đã nghĩ đến việc đến Hang Sóc vào ngày mai. Cho sinh nhật của Harry. Chỉ để xem. Chị có muốn - chúng ta cũng có thể đi xem Andy định làm gì. Vô hình. Chỉ cần xem cách bà ấy tiếp tục. Em nhớ những người bạn của mình và - và có thể chị sẽ rất vui khi được gặp bà ấy."

Bellatrix hít một hơi thật chậm. "Tôi có thể. Tôi không biết liệu mình đã... sẵn sàng cho điều đó chưa. Nhưng có. Tôi sẽ đi với em để xem Potter. Chắc em khó mà không làm được— cậu ta cũng là một đứa trẻ ngoan. Một trong những đứa trẻ dũng cảm của chúng ta. Thật xấu hổ, tôi phải..."

Ả trôi dạt đi. Và sau đó lùi lại, luồn tay vào tóc và khiến nó trở nên điên rồ hơn. "Đúng. Hãy thẳng thắn, Bella. Chết vì ăn. Không thể để Draco nghĩ về Potter, giờ đó sẽ là một cơn ác mộng."

Hermione khịt mũi. "Phải, tập trung. Sẽ có đủ Harry trong đầu Draco. Vì vậy, hãy nhớ. Chị là một Tử thần Thực tử. Chị vừa giết Amelia Bones và chị rất vui vì điều đó. Tự hào về bản thân. Và chị phải dành vài giờ một mình với Chúa tể Hắc ám, vì vậy chị thậm chí còn phấn khích hơn. Và chị muốn Draco xứng đáng với tên tuổi của gia đình. Hắn muốn cụ Dumbledore chết."

"Cụ Dumbledore đã chết, hiểu rồi. Tôi sẽ đề nghị Draco đầu độc ông ta. Hãy cho cậu ấy một vài ý tưởng- oh. Khi nào cậu ấy đến Borgin và Burke's? Điều đó đã xảy ra chưa?"

Ồ. Ôi khi nào—

"Không. Không, đó là ngày thứ bảy sau sinh nhật của Harry, chúng em đã đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng học tập. Đó là khi chúng em nhìn thấy Draco. Có lẽ... nếu cậu ấy chưa nghĩ ra ý tưởng nội các, có lẽ chị nên đề cập một cách tế nhị. Trong trường hợp đó là chị, cậu ấy có ý tưởng từ—ồ! Và đó là ngày sinh nhật của Harry khi chúng em biết về Ollivander và Fortescue. Khi nào thì họ—"

"Đã xảy ra rồi cưng. Hai ngày trước. Trong khi bạn bảo vệ Bonesy. Cả hai đều bị nhốt dưới Ngôi nhà Riddle. Hắn đã gửi Snape cho Ollivander, và Greyback cho Fortescue."

Snape?

"Nhưng là bí mật của Snape! Tại sao lại gửi—"

"Ollivander rất mạnh. Lén lút. Cần thiết để gửi một người nào đó tươi sáng. Ngoài ra, nếu Ollivander nghĩ rằng Snape đứng về phía Ánh sáng, thì không cần phải đánh nhau. Snape có thể đi thẳng tới ông ta. Và bây giờ Ollivander có biết mình là gián điệp hay không cũng chẳng sao. Ông ấy không thể nói với bất cứ ai."

Đúng. Ôi thật kinh khủng, Ollivander tội nghiệp và—

Không. Không thể cứu tất cả mọi người. Ollivander đang ở trong hầm, nên...

"Được chứ. Tốt. Tôi không muốn làm phiền em lâu hơn nữa, vì vậy tôi đoán tôi sẽ gặp lại em sau."

Và với một cái gật đầu, cả hai bắt đầu thực hiện nhiệm vụ riêng của mình.

---

Không có ai trong hang, vì vậy Hermione lao thẳng xuống nước, ném bùa bong bóng lên đầu và phát sáng từ đầu ngón tay. Thiên tài.

Và không có ai trong đường hầm đến hồ. Hừm.

Chà, cô ấy hy vọng cuối cùng cô ấy sẽ tình cờ gặp ai đó. Leagore sẽ là lý tưởng, hoặc Thetis. Kể cả Autonoe hay Oreithye.

Cô quên mất nó rùng rợn như thế nào trong đám lau sậy. Ngay cả khi có ánh sáng, nước vẫn đục đến nỗi—

"Xin chào? Phù thủy? Cô có phải là...bạn đời của Kalypso không?" Một giọng nói rụt rè gọi.

Ồ.

Hermione quay lại. Đuôi ngọc lục bảo...

"Ague? Chưa có cơ hội gặp mặt nhưng mình rất thích truyện của cô. Thật vui được gặp. Tôi là Hermione, Hermione Granger."

Agaue lùi ra khỏi ánh sáng. "Cái gì...cô được phép ở đây à? Tôi không...có lẽ tôi nên..."

Cô ấy có vẻ... sợ hãi. Rút lui đằng sau một số tảng đá.

"Không sao cả. Tôi chỉ đang tìm Leagore. Hoặc Thetis. Ai đó có thể...tôi có một câu hỏi về người cá...một thông điệp ma thuật."

"Tôi...tôi nên về nhà. Nếu cô—tôi không—"

"Ague? Đó là gì -oh." Một người khác. Đuôi xám. Pronoe.

Agaue bắn đi trong một loạt bong bóng. Thật đặc biệt. Cô ấy không nhớ là họ lại lém lỉnh thế này. Họ thuật lại câu chuyện về tổ tiên của họ rất hay. Mỉm cười với Bellatrix. Tại sao là họ-

"Ah. Hermione. Vì vậy, cô đã đến để tìm hiểu thêm, tôi nghĩ rằng cô có thể. Leagore và Thetis đều đã đề cập rằng cô sẽ sớm đến thăm. Và tôi cho rằng bạn đời của cô lại bận rộn?" Pronoe, lướt đến lơ lửng trước mặt cô ấy.

Ồ, đúng rồi. Họ làm cô nhớ đến McGonagall. Ôi trời— nhưng đó là sự thật! Họ chỉ khá kiên quyết và nghiêm khắc nhưng theo một cách... thực tế. Chẳng liên quan gì đến—có thể là do tóc.

"Ừm, vâng. Vâng đúng vậy. Leagore nói với tôi về kho lưu trữ. Nhưng cô ấy đã đề cập đến một lá bùa chung thủy nên—"

Khóe miệng Pronoe nhếch lên thành một nụ cười. "Và cô nghĩ ai là người giữ bí mật? Tôi cho rằng cô chưa biết vai trò của tôi. Tên của tôi."

Tên? Pronoe...

Ồ...

Hermione thở dài. "Tôi xin lỗi, tôi không nói được tiếng Hy Lạp. Là gì..."

Pronoe nắm lấy tay cô ấy và bắt đầu bơi ngược lại, đẩy chúng nhanh chóng nhưng đều đặn trong nước. "Pronoe có nghĩa là suy nghĩ trước. Tôi nghĩ trước. Lên kế hoạch trước. Dự đoán và tính toán sao cho phục vụ tốt nhất cho nhu cầu của cả kế hoạch. Totus generis parere. Thetis đã tìm kiếm hội đồng của tôi trước khi chấp nhận thỏa thuận này với hiệu trưởng. Sau một hồi suy nghĩ...tôi đã đưa ra phán quyết của mình. Và được đề nghị làm người giữ bí mật. Chúng tôi đây."

Họ ở sâu trong hồ. Không có gì ngoài đáy biển rộng lớn trước mặt họ.

Ah. "Vậy...tên là gì? Địa chỉ? Địa điểm?"

Pronoe nhướng mày và hắng giọng. " Hãy đến tìm chúng ta ở nơi giọng nói của chúng ta vang lên, với bài hát này, nó sẽ được tìm thấy. Để biết quá khứ của chúng ta chỉ cần xem qua, vì bây giờ nó đã được viết trong một cuốn sách."

Hermione thở hổn hển. Nó thật đẹp. Đó là - Pronoe đã hát - ồ! Và có một tòa nhà. Một tòa nhà bằng đá cẩm thạch trắng được thắp sáng bởi những ngọn đuốc—với các cột và—

Pronoe chuông với tiếng cười. "Đúng như dự đoán. Cô đã đánh mất giọng nói của mình trước vẻ đẹp của chúng tôi."

Hermione quay sang há hốc miệng nhìn họ. "Đó là giọng nói của cô trong trứng? Đối với giải đấu?

Pronoe gật đầu với một nụ cười. "Trong sự mê hoặc. Autonoe thấy nó phấn khích kinh khủng, tất cả các phù thủy trong hồ. Tôi nhận ra cô. Tôi không nghĩ những người khác có nhận ra không."

Tại sao họ lại tham gia vào— đợi đã! Người cá!

"Đó là lý do tại sao tôi ở đây! Người cá! Tôi có một tin nhắn trong mermish trên cánh tay của tôi. Tiggy đã nói với tôi rồi!"

Pronoe bơi lại gần và nghiên cứu...khuôn mặt? Và gật đầu một lần nữa. "Tôi thấy. Đến. Hãy để chúng tôi vào kho lưu trữ nơi cô sẽ có thể thở tự do và nhìn thấy ánh sáng. Leagore sẽ trở về từ cuộc tuần tra trong giây lát, vì vậy tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ tham gia cùng chúng tôi. Và Oreithye không lâu sau đó, vì một 'lý do mờ ám' nào đó. Đứa trẻ ngốc nghếch."

Đứa trẻ?! Bao nhiêu tuổi-

Mọi người có thể chỉ nhìn tuổi của họ! "Các người cá sống được bao lâu?!"

Pronoe kéo họ về phía tòa nhà lưu trữ với một tiếng cười leng keng. "Nó khá đơn giản. Người Rừng sống lâu gấp đôi phù thuỷ. Chúng tôi sống lâu gấp đôi Người Rừng."

Ồ.

Ồ, đó là một câu chuyện rất dài—

Các phù thuỷ, trung bình, sống cho đến khi họ được 137 tuổi là 3/4. Hermione đã tra cứu nó sau toàn bộ tình huống của Nicolas Flamel.

Vì vậy, nói 138. Vì vậy, yêu tinh sống...đến 276. Điều đó có nghĩa là các nữ thần sống đến - "552 tuổi! Nhưng đó là—Hogwarts đã được thành lập từ một nghìn năm trước! Đó chỉ là hai thế hệ! Cô-"

Và Pronoe đóng một cánh cửa sau lưng họ. Kéo nó xuống từ trần nhà như một cửa chớp. Và... cái gì? "Điều này giống như... một khóa kênh. Làm sao..."

Lối vào tòa nhà lưu trữ, bây giờ lối ra đã bị chặn, giống như một căn phòng hình khối bịt kín. Những bức tường đá ở mọi phía. Ngoại trừ việc phải có một số loại hệ thống thoát nước, bởi vì khi họ chờ đợi, mực nước sẽ từ từ hạ xuống.

"Có một con kênh chạy xuyên qua sàn kho lưu trữ, cô nói đúng. Chỉ có Leagore là có thể đi lại như Người rừng, vì vậy không có cách nào để chúng tôi di chuyển mà không có nước. Một vài phút nữa và tôi sẽ có thể mở cánh cửa tiếp theo và cho cô thấy."

Đáng kinh ngạc. "Nước này chảy đi đâu? Phải có một—"

"Một căn phòng có cùng kích thước bên dưới chúng ta, vâng. Nước được chuyển giao giữa hai. Khi chúng tôi đi ra hồ một lần nữa, căn phòng này sẽ đầy lại, cho phép chúng tôi bơi tự do xuống vực sâu. à. Chúng ta đây."

Và khi Hermione đứng dậy, nước bây giờ chỉ ngang thắt lưng, Pronoe mở cánh cửa đá thứ hai.

Ôi nó là— ôi trời. Một thư viện dưới nước. Với các kênh giữa các giá sách. Như Venice nhưng— nhưng trong một tòa nhà, trong một—

"Nhưng những cuốn sách! Nước! Sẽ là một thảm họa nếu—"

Pronoe trôi vào tòa nhà, trên lưng và đuôi của họ vung vẩy chúng theo. "Sách và cuộn không thấm nước. Ảo thuật. Cô được sinh ra từ muggles, phải không? Cô nhanh chóng quên đi phép thuật của mình."

Ồ. Đúng. Tất nhiên. Cô bơi theo họ.

Làm sao có ánh sáng ban ngày? Cô nhìn lên. Trần kính cho thấy bầu trời...điều đó không thể đúng. Nó phải được quyến rũ. Giống như Đại Sảnh Đường. Có lẽ cụ Dumbledore—

"Cô có phép thuật không? Tôi vẫn không hiểu - làm thế nào cô không biết câu chuyện có thật về Kalypso nếu - tôi nghĩ nhiều thế hệ đã trôi qua, không phải - chắc chắn ông bà của cô biết Kalypso!"

Pronoe dừng lại và nhảy ra ngồi bên một bệ đá, đuôi ngập trong nước. "Khi tổ tiên của chúng tôi đến đây, họ đã già rồi. Nhiều thế hệ đã trôi qua kể từ đó, và rất nhiều điều đáng tiếc đã bị lãng quên. Hãy xem cây tổ tiên của chúng tôi nếu cô tò mò, trong khi chúng ta đợi Leagore. Tôi không thể với tới, cô sẽ phải lấy nó. Qua cái bàn đó."

Bàn? Còn ghế? Ồ. Đối với cụ Dumbledore. Và Leagore.

Cô ấy kéo mình ra ngoài và đi lang thang, sử dụng một câu thần chú làm khô người mặc dù— cảm giác đó thật sai trái. Nước gần sách.

Và có một cuốn sách. Một cuốn sách vàng dày đặt trên một cái bệ ở góc phòng. Cô không thể đọc tiêu đề. Người cá.

Cô ấy làm bùa ánh sáng lên nó và mang nó cho Pronoe.

Hãy xem nào...

Ồ. Một cây gia đình. Nhưng mà...

Cô bối rối ngước mắt nhìn Pronoe.

Ai đó gật đầu. "Bây giờ cô thấy. Động vật có vú và cá."

Hermione gật đầu đáp lại. Vì vậy... đó là một chút nhẹ nhõm. Giải thích toàn bộ...không phải chị em. Và không...

Cô nhìn xuống. Âm thanh ra các biểu tượng. Mười một tên. Điều đó cô ấy nhận ra rất rõ. Và ngày tháng bằng chữ số La Mã.

Vì thế. Mười một 'chị em' đến hồ vào khoảng năm 1000 sau Công nguyên. Và họ đã già, Pronoe nói đúng. Tất cả bọn họ đều đã có 4 hoặc 500 tuổi. Kalypso là người trẻ nhất. 445 tuổi. Chúa ơi.

Và sau đó... một dòng xuống từ mỗi tên của họ. Ngoại trừ Kalypso. Không gian bên dưới Kalypso trống rỗng. Không có con. Nhưng những người khác... từ mỗi người đều có những đường kẻ thẳng xuống... và những cái tên giống nhau một lần nữa. Theo cùng một thứ tự. Nhưng một ngày sinh nhật mới. Vì vậy...Thetis đã đến đây vào năm 1000 sau Công nguyên...ở độ tuổi 546...có một đứa con cũng tên là Thetis. Nhưng không có cha mẹ nào khác. Đơn thân.

Động vật có vú và cá...

Cá đôi khi có thể sinh sản vô tính. Con cái của họ giống như—một bản sao!

Vì vậy— Vì vậy, mỗi thế hệ mới là một bản sao của thế hệ trước! Đó là lý do tại sao các phù thuỷ nghĩ rằng họ bất tử! Rằng họ đã giữ linh hồn mình trong một quả trứng vàng! Bởi vì con của họ là một bản sao của chính họ! Sinh ra trong một quả trứng! Họ sinh ra một bản sao của chính mình.

Bao nhiêu thế hệ... đây là thế hệ thứ bảy. Ồ, đó là khá nhiều.

Vì vậy...thế hệ thứ nhất, Kalypso rời đi, và họ bị bỏ lại với những cái đuôi.

Thế hệ thứ hai, người lớn đều chết già khi con cái cùng lắm là bốn mươi, năm mươi. Điều đó tương đương với...những đứa trẻ mười hai tuổi trong những năm phù thủy!

Và nó tiếp tục cho đến bây giờ.

Ồ.

Thetis mà họ biết...là...248 tuổi! Và Autonoe là người trẻ nhất...136 tuổi!

Pronoe... "Cô 215 tuổi?" Hermione thì thầm vì sốc.

Pronoe mỉm cười. "216 nếu ở Yule. Còn trẻ. Vẫn chưa đến tuổi trung niên đâu."

Nó chỉ là... tâm trí thổi! "Cô sinh năm 1780! Cô— chỉ là—"

Và Hermione giật nảy mình khi Leagore xuất hiện với một tiếng bốp trên chiếc ghế cạnh bàn.

"À!— ồ, Hermione. Các vị thần, cô làm tôi ngạc nhiên. Pronoe, cô đã không nói với tôi rằng cô... cô đang nhìn vào cây tổ tiên."

Hermione khó chịu đóng cuốn sách lại. "Tôi hy vọng điều đó ổn. Tôi chỉ là... động vật có vú và cá."

Leagore mỉm cười. "Ah tôi thấy. Không, không sao đâu. Có lẽ sẽ được thêm vào cuốn sách kịp thời... một khi chúng tôi khám phá ra bí ẩn về cách Kalypso khai sinh ra Ngôi nhà Black. Bellatrix đã đề cập đến cây phả hệ của chính họ từ thời Trung cổ...không đủ xa đối với chúng ta."

Hermione trong truyện nàng tiên cá? Ồ...

Điều đó cảm thấy khá chính thức. Giống như cô ấy đã kết hôn với Bellatrix hay—

Ồ vì một số lý do mà điều đó khá xấu hổ.

Cô đứng dậy để đặt lại cuốn sách. "Vậy là cô sinh sản...vô tính?"

Leagore giật mình bật cười và đánh rơi cây viết lông ngỗng. "Ôi trời, cô rất thẳng thắn. Vâng, chúng tôi - tôi không chắc là tôi - cô đúng nhưng -" Leagore ngày càng bối rối hơn và những tràng cười vang lên từ Pronoe, người đã mất bình tĩnh khi chỉ vào Leagore.

"Ôi Leagore! Cô đã... bao nhiêu tuổi rồi... làm thế nào mà đến bây giờ cô vẫn chưa thoát khỏi sự xấu hổ này?" Pronoe huýt sáo cười. "Ôi em gái, nó chỉ là trứng thôi! Không có gì phải xấu hổ cả!"

Leagore hắng giọng và kéo một ít giấy da về phía mình. "Tôi không nhỏ. Tôi chỉ kém cô 20 tuổi nên— và cô là người đã khóc khi—"

Pronoe đột ngột ngừng cười. "Tôi là một đứa trẻ! Tôi không hiểu—"

Chờ đợi. Chờ đã, điều này không có ý nghĩa. Nếu họ sống đến 500 tuổi...cha mẹ họ ở đâu? Con cái của họ? Chắc chắn phải có ba thế hệ sống cùng một lúc?

Cô lén nhìn vào trong cuốn sách. Không có con cái sau thế hệ này... điều đó không quá lạ, vì ngay cả Thetis cũng chưa đến tuổi trung niên. Nhưng cha mẹ...

Cô bước đến bàn để ngồi với Leagore. Ai đó đang trốn đằng sau một cuốn sách và ngâm nga một mình để cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. "Ừm...Leagore...tại sao...cha mẹ...của cô đâu?"

Mọi thứ rơi vào im lặng.

"Cô... Cô đã xem ngày tháng."

Vâng vâng, nhưng... "Nhưng cô sống đến 500 tuổi, phải không?"

Leagore lắc đầu, nhíu mày. "Chúng tôi có thể, vâng. Nhưng chỉ khi chúng tôi không sinh ra một người thừa kế. Cuộc sống lâu dài của chúng tôi... là do tổ tiên của chúng tôi ban tặng sự sống của họ cho chúng tôi khi sinh ra đời. Khi chúng tôi được sinh ra...cha mẹ chúng ta qua đời. Chỉ có một Thetis. Một Leagore. Một Pronoe. Đó là một... lời nguyền, đại loại thế. Chúng tôi phải chăm sóc cho chị em mình, vì cha mẹ chúng tôi đã bỏ chúng tôi một mình."

Ồ. Một lời nguyền? Trên...trên những đứa trẻ?

"Một lời nguyền thực sự? Hay...một phép ẩn dụ?"

"Một sự thật," Pronoe gọi từ mép nước. "Khi chúng tôi được sinh ra, cha mẹ chúng tôi qua đời. Với mười một người chúng tôi, luôn có một người chị lớn chăm sóc cho chúng tôi. Khi Thetis sinh ra một đứa trẻ, Autonoe sẽ chăm sóc nó, đổi lại Thetis đã nuôi dưỡng Autonoe khi mới 112 tuổi."

Đúng. Chúa ơi, tất cả những ngày này và những độ tuổi không thể là một chút—

Một âm thanh đập chuyển động lấp đầy căn phòng, và nước dường như...rung chuyển? Gì-

"Đó sẽ là Oreithye ở lối vào," Pronoe mỉm cười, nhìn Hermione đầy hiểu biết. Cô ấy giấu nụ cười của chính mình sau bàn tay của mình. Hãy đến để xem Leagore, như dự đoán.

Leagore lườm cô. "Tôi hy vọng cô đã quên điều vô nghĩa đó về-"

Hermione đảo mắt. "Vâng vâng. Cô không che giấu bất cứ điều gì. Chúa ơi, tôi biết. Dù sao thì tôi— ồ! Toàn bộ lý do tôi ở đây! Tại sao cô không nói với tôi về tin nhắn khi tôi cho cô thấy cánh tay của mình?!"

Cô vội vàng kéo tay áo lại. Leagore cau mày bối rối. "Ý cô là gì? Cô đã biết từ này. Lời nói tục tĩu này. Cô cho tôi thấy-"

Hermione kéo ghế lại gần họ hơn. "Không! Không phải từ đó, một từ bí mật! Trong memish! Tiggy nhìn thấy nó khi cậu— ồ! Chạm vào nó! Cô phải cảm nhận nó!"

Có một tiếng ầm ầm khác, và tiếng nước chảy xiết. Và sau đó là một âm thanh chói tai khủng khiếp. Ah! Làm thế nào mà người cá đẹp như vậy trong nước và chưa— và nó đến từ đâu nếu họ nói tiếng Hy Lạp?! Hermione bịt tai lại.

"-Oh. Cô gái phù thủy? Cô đã để cô ấy- Leagore, tôi hy vọng cô đã trao đổi với Thetis trước khi- Pronoe. Cô đã hát cho cô ấy nghe? Tại sao chúng ta lại—"

"Im lặng đi, Oreithye! Tôi đang cố gắng lắng nghe!" Leagore hét lên.

Trời ơi, tình yêu ở đâu? Làm sao mọi người biết hai người này đang yêu nhau khi họ chỉ hét vào mặt nhau tất cả—ồ!

Hermione đột nhiên thấy mình ngập trong nước đến thắt lưng, với ba người cá vây quanh cô. "Leagore! Cảnh báo tôi lần sau trước khi—"

"Suỵt, im lặng—"

"Cô gái phù thủy, tại sao lại—"

"—À, ra là cô ấy học ngôn ngữ của chúng tôi, đúng như tôi nghĩ."

Mọi người rơi vào im lặng và quay sang Pronoe, người đang ghé sát tai vào cánh tay của Hermione.

"Pronoe...cô có nhận ra giọng nói không?" Leagore thì thầm.

Pronoe nhướn mày. "Không phải rõ ràng sao? Các từ được phát âm hoàn hảo, cẩn thận, nhưng nhấn mạnh sai. Giọng điệu. Họ đã học ngôn ngữ của chúng ta, họ không được sinh ra để làm điều đó. Đây là công việc của phù thủy."

Cũng rõ ràng! "À tôi đã biết mà! Bellatrix hẳn đã để lại tin nhắn này cho tôi trong tương lai! Đó là lý do tại sao chúng tôi muốn biết nó nói gì!" Hermione khóc trong bực tức.

Leagore hắng giọng khó chịu. "Nếu...nếu đây là từ người bạn đời của cô thì...ồ, tôi xin lỗi, cô bé. Có vẻ như đây là một...thông điệp buồn."

Buồn?

Ôi không.

Cô kéo cánh tay của mình vào người, và hít một hơi thở đều đặn. "Nó nói gì vậy, Leagore? Nói với tôi."

Ba người cá nhìn nhau.

Và rồi Oreithye thở dài. "Nó nói rằng: Khi tôi ra đi và em chỉ có một mình, hãy nhớ rằng em luôn có thể tìm được đường về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro