Chapter 36: Seeing With New Eyes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione cựa mình nhẹ trên chiếc ghế bành, lật cuốn sách của mình để có thể nhìn thấy Bellatrix ở đầu trang.

Thật lố bịch. Bellatrix không yêu cô ấy. Chắc hẳn Draco chỉ... cậu ấy hẳn là một người lãng mạn hay gì đó. Giả sử họ—

Cậu ấy thực sự đã nhìn thấy gì trong đầu ả? Chắc hẳn đó chỉ là quan hệ tình dục, hoặc...cậu ấy không biết đó là Hermione nên—

"Em đã đọc Lý thuyết bảo tồn năng lượng của Codswaddle chưa? Tôi chắc rằng tôi đã thấy tên ông ấy ở đâu đó khác, nhưng tôi không thể—"

Hửm? Ồ, cô ấy hẳn đang nghiên cứu—vâng—

"D'Avignon phản đối nó trong cuốn 'An Interminable Study of Spacial Reconfiguration', nó nằm trên..."

"Hiểu rồi. Cảm ơn, cục cưng."

Đang yêu. Đúng vậy. Họ mới quen nhau được hơn một tháng. Chà, Hermione biết ả lâu hơn một chút, nhưng Bellatrix thì không. Ả chỉ nhìn thấy cô ấy trong ba mươi giây khi còn là một thiếu niên ở bộ và sau đó...

Sau đó bị đâm, bị đánh thuốc mê, phát hiện ra họ bị ràng buộc với nhau bởi một lời tiên tri, trở lại hoàn toàn khỏe mạnh và nhìn thấy tất cả ký ức của Hermione. Trong vòng vài ngày. Và cô ấy thậm chí còn không tỉnh táo trong một nửa thời gian đó.

Có lẽ đó là Hội chứng Stockholm. Hermione về cơ bản đã buộc mụ phù thủy không rời khỏi cô ấy trong trường hợp ả hủy diệt thế giới.

Dấu hiệu của tình yêu là gì? Hermione không bao giờ— Cô ấy không nghĩ Ron được tính. Nhìn lại... đó là tình bạn hơn bất cứ thứ gì. Có thể là một lòng. Một nhu cầu thuộc về. Hermione đã từng yêu chưa?

Hãy nghĩ về những bản tình ca. Hoặc—hoặc Amortentia. Đó là một liều thuốc tình yêu. Bellatrix đã hành động như thế nào?

Ả hôn cô ✔.

Ôm cô ấy ✔.

Nắm tay cô ấy ✔.

Luôn muốn ở bên Hermione ✔.

Giúp cô ấy với kế hoạch của mình ✔.

Đã hứa sẽ làm theo lời cô ấy ✔.

Không muốn cô ấy rời đi ✔.

Bỏ qua nỗi đau của mình để giúp cô ấy— ✔.

Ôi Merlin thân mến. Draco đã đúng?

Mọi người mỉm cười khi họ đang yêu.

Hermione đặt cuốn sách xuống và ngồi thẳng dậy, nhìn qua Bellatrix đang ngồi trên bàn.

Bellatrix phải cảm nhận được điều đó, bởi vì ả nhìn lên. Và cau mày.

"Nó là gì? Em đang... che giấu suy nghĩ của mình?"

Ôi ơn trời. Không có nụ cười. Cô ấy không chắc liệu cô ấy đã sẵn sàng cho điều đó có nghĩa là gì chưa.

"Chỉ một lúc thôi. Chỉ là thử nghiệm một lý thuyết thôi."

Bellatrix đảo mắt và nhìn lại cuốn sách của mình.

Và mỉm cười.

Điều đó không được tính.

Phải không?

Sự khác biệt giữa thu hút và tình yêu là gì? Hay tình bạn và tình yêu?

Cô ấy không bao giờ biết rõ—

"Vì thế? Lý thuyết của em là gì?

Hửm? Ồ. Ôi trời, cô ấy có thể nói gì đây? Chà, cô ấy muốn biết—

"Tôi đang định xem sợi chỉ còn hoạt động không. Cố gắng nói chuyện với tôi trong khi tôi đang che giấu suy nghĩ của mình. Bằng cách đó chúng ta có thể nói chuyện nếu Narcissa hoặc Snape ở gần."

À, ý kiến ​​hay đấy. Em có thể nghe tôi không?

Có. Cô có thể nghe tôi không?

Chuẩn rồi. Có vẻ như chúng ta luôn có thể nghe thấy nhau, điều đó thật hữu ích. Chỉ cần cố gắng không nói chuyện với tôi khi tôi bị gọi đi với Chúa tể Hắc ám

Hermione nhìn lại cuốn sách của mình, lắc đầu.

Tất nhiên tôi sẽ không. Tôi không muốn làm cô phân tâm

Quá muộn. Em luôn mất tập trung

Ồ. Đầu cô giật nảy lên. Chà, cô ấy có thể không có ý-

Luôn luôn? Tôi không thú vị lắm

Bellatrix ném cuốn sách của mình lên không trung và với lấy một cuốn khác, bắt chéo chân.

Luôn luôn. Tôi dường như không thể đánh đố em, cưng. Em ở trong đầu tôi ngay cả khi em không nói chuyện. Tôi không thể thoát khỏi em.

Ôi không. Ả không thể ngừng nghĩ về cô ấy? Điều đó chắc chắn nghe giống như tình yêu. Đó là—

"Tôi xin lỗi vì đã đâm cô!" Hermione buột miệng.

Bellatrix đặt cuốn sách xuống và trượt khỏi bàn, đi về phía cô. "Em đang nói về cái gì vậy? Khi nào em- oh. Tôi chẳng nhớ gì cả."

Gì?!

"Quên?! Cô gần như đã chết !

Bellatrix nhún vai và ngồi lên tay ghế của Hermione. "Nhưng tôi đã không chết. Em không phải là người đầu tiên đâm tôi và em sẽ không phải là người cuối cùng, tôi chắc chắn. Tuy nhiên, em là người duy nhất đã đâm tôi và sau đó cứu tôi. Tiggy nói đúng. Em thật lạ."

Ả nói điều đó với một nụ cười nhếch mép. Một nụ cười méo xệch.

Hermione ngước lên nhìn cô, lắc đầu bực tức.

Và rồi Tiggy xuất hiện trước mặt họ với một tiếng bốp.

"Uh...ta không gọi ngươi, Tiggy, ta chỉ nói tên ngươi với Hermione vì—"

"Bà chủ Thetis triệu tập cả hai người, thưa bà. Họ đang rất kiên nhẫn."

Lông mày của Bellatrix nhướng lên. Và sau đó ả gầm gừ. "Bà chủ?! Ta là chủ nhân của ngươi. Sao nó dám can thiệp, sinh vật cá tự cho mình đúng đó cố gắng triệu tập chúng ta! Ngươi có thể nói với họ rằng dù họ có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không tạo ra một chút khác biệt nào. Chúng ta không cần—"

"Họ đang xin lỗi. Họ hứa sẽ không biến hình nếu không có sự cho phép của cô, cô Bella. Ở trong định dạng của họ. Đây là một cơ chế để bảo vệ. Dễ bị tổn thương. Tiggy đang nói với cô đấy."

Hermione vuốt ve cánh tay của Bellatrix. "Có lẽ chúng ta nên đi. Nếu họ thực sự xin lỗi, chúng ta có nên cho họ một cơ hội không? Và chúng ta có thể học được điều gì đó hữu ích. Về quá khứ, hoặc du hành thời gian, hoặc...hoặc thậm chí là biến hình. Cô không tò mò à?"

Bellatrix trượt ra khỏi tay vịn để ngồi nghiêng trong lòng Hermione.

Ôi! Ả làm gì—

Ả vén một ít tóc ra sau tai Hermione. "Tôi cho rằng mình có thể tha thứ cho họ. Hãy tử tế . Và biến hình có thể là...nếu tôi có thể thay đổi tôi..."

Ả bĩu môi với Hermione, mặt nhăn lại.

Tôi không muốn thay đổi. Em không muốn tôi thay đổi phải không?

Gì? Tất nhiên là cô ấy không—

"Không! Tại sao tôi lại muốn cô thay đổi? Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ hữu ích, thế thôi. Cô khá dễ nhận ra, cô biết đấy."

Bellatrix tìm kiếm trong mắt cô ấy... và rồi gật đầu mạnh. "Được rồi. Tốt. Chúng ta hãy xem những gì họ phải nói. Sẽ thật kỳ lạ nếu lúc nào họ cũng trông giống Cissy, nhưng tôi cho rằng điều đó tốt hơn—hơn Andy."

Ồ. Hermione thở ra chậm rãi khi sự im lặng bao trùm căn phòng. "Đúng. Vâng, tất cả đều rất kỳ lạ. Tôi không thể tưởng tượng được bằng cách nào— nhưng tôi sẽ ở đó. Và chúng ta luôn có thể rời đi."

Bellatrix trèo ra khỏi đùi của cô ấy và vỗ nhẹ xuống, tìm kiếm cây đũa phép của mình, cuối cùng lôi nó từ đâu đó trong áo nịt ngực của ả và luồn nó vào dưới tay áo. "Tôi sẽ không chạy trốn nữa. Họ thử bất cứ điều gì và họ sẽ gặp phải sự kết thúc của cây đũa phép của tôi, nữ thần hay không. Và chúng ta có một lợi thế. Tôi biết khuôn mặt đó."

Gì? Hermione mang giày ra khỏi phòng và nhìn Bellatrix một cách khó tin. "Ồ, bởi vì Narcissa rất dễ đọc vị. Điều đó sẽ làm cho nó dễ dàng hơn rất nhiều."

Bellatrix cúi xuống để thắt dây giày lỏng lẻo cho đôi ủng của mình, và Hermione bắt lấy đôi giày của cô ấy khi chúng bay vào phòng.

"Đúng là em ấy. Cissy có thể lừa em, nhưng em ấy không thể lừa tôi. Tôi quan sát em ấy luyện tập biểu cảm đó trong gương. Với em ấy, bí mật là— ôi trời ơi, chúng ta có nên mặc lại những bộ đồ lặn đó không? Bơi trong này sẽ rất đau ở mông!"

Hừm. Tốt-

"Vâng, tôi đã làm hỏng khá nhiều quần áo trong vài ngày qua. Có lẽ chúng ta nên. Bây giờ cô đang nói về điều gì - ồ, cảm ơn cậu, Tiggy. Thật nhanh chóng."

Cô ấy lấy bộ đồ lặn từ yêu tinh và bắt đầu thay đồ.

"Tôi đã nói gì vậy? Ồ. Dạy em đọc vị mọi người. Vì vậy, với Cissy, nó giống như... em phải xem những gì em ấy không cho em thấy. Em ấy càng cảm thấy điều gì đó thì em ấy càng ít thể hiện ra ngoài, trừ khi em ấy muốn em nhìn thấy điều đó. Đối lập với tôi và em, em đoán vậy."

Hermione cởi quần ra với một cái cau mày. "Nhưng...tôi đã thấy bà ấy thể hiện một số cảm xúc. Giống như với Snape. Bà ấy đã khóc vì quá buồn về Draco."

"Tôi biết, điều đó thật kỳ lạ đối với em ấy. Hai lời giải thích. Một, em ấy đủ tin tưởng Snape để khóc trước mặt ông ta, hoàn toàn mất cảnh giác. Tôi thực sự hy vọng đó không phải là lý do bởi vì nếu điều đó có nghĩa là em ấy và Snape là— ừm, dù sao đi nữa. Tôi hy vọng nó là số hai. Bật công tắt nước mắt để có được thứ em ấy muốn."

Một số tiếng uỵch đến từ hướng của Bellatrix khi ả nhảy vào bộ đồ lặn của mình. "Hãy nghĩ về nó. Em ấy không khóc với tôi, phải không? Không, em ấy đã rất tức giận. Có người dám đuổi theo con trai bà? Con em ấy? Nhưng em ấy không thể chính xác chiến đấu với Chúa tể Hắc ám. Vì thế. Snape đã có thứ em ấy cần. Em ấy không thể bảo vệ Draco ở Hogwarts, nhưng ông ta thì có thể. Em ấy cần ông ta ở bên con trai. Do đó, người phụ nữ khóc."

Diễn xuất. Vì vậy, cô ấy đã đúng về điều đó. "Vì vậy, bà ấy... giả mạo cảm xúc của mình... hoặc che giấu chúng, tùy thuộc vào những gì bà ấy muốn."

"Chuẩn rồi. Nếu em từng nhìn thấy một cảm xúc trên khuôn mặt em ấy, thì em ấy đang cố tình thể hiện điều đó với em. Hoặc là để thao túng em, hoặc bởi vì em ấy đủ tin tưởng em vào lúc này để tiết lộ bản thân."

Điều đó thực sự rất hữu ích. Và... một chút đáng sợ. Để được điều đó trong tầm kiểm soát...

"Và...nếu bà ấy mất kiểm soát? Điều đó trông như thế nào?"

Bellatrix đóng băng khi ả kéo khóa và từ từ bắt gặp ánh mắt của Hermione.

"Nếu Cissy mất kiểm soát...chạy đi. Ra ngoài càng nhanh càng tốt. Bởi vì sự thật là...tôi chưa bao giờ thấy em ấy mất kiểm soát bao giờ. Em ấy gần như đã làm một lần, và - nếu em nghĩ tôi xấu? Ôi cục cưng. Tôi không là gì cả. Không so sánh với điều đó."

Hermione không khỏi rùng mình. Đáng sợ hơn Bellatrix lúc tồi tệ nhất của ả?

Cô nuốt nước bọt và luồn tay vào trong bộ đồ lặn, nhún vai. "Bà ấy có... kể gì đó liên quan đi? Gây nên hậu quả? Để tôi biết liệu— có chạy được không."

Bellatrix đi về phía cô ấy và với tay xung quanh để kéo khóa của Hermione, vén tóc cô ấy ra khỏi lối đi. "Tất nhiên là còn Draco rồi, nhưng em biết mà. Khác với điều đó...tôi không biết. Đã có những lúc—nhưng tôi chưa bao giờ dành thời gian để tìm ra—"

Ả hắng giọng. "Dù sao thì em cũng sẽ cảm thấy nó. Nó giống như...tất cả không khí rời khỏi phòng. Lạnh. Giống như một— một giám ngục. Và em ấy sẽ...đi rất yên tĩnh."

Một giám ngục? Cô bắt gặp ánh mắt của Bellatrix. Cô phù thủy gật đầu với cô một cách trịnh trọng. Cô ấy chưa bao giờ thấy Bellatrix nghiêm túc như vậy.

Ngay sau đó. Đừng đứng về phía Narcissa.

Dẫu sao thì. Họ được cho—

"Vậy thì. Thetis sẽ ít đáng sợ hơn nhiều. Và nếu họ đang sử dụng khuôn mặt của Narcissa, có lẽ nó sẽ giúp cô đọc vị được em gái của mình. Cô sẽ có thể thấy đâu là sản phẩm dựng và đâu là hàng thật."

Cô ấy kéo bộ đồ lặn của mình vào đúng vị trí. "Và đó có thể không chỉ là Thetis. Autonoe có thể ở đó, hoặc Oreithye. Tôi cũng đã nói chuyện với họ. Ồ! Tôi đã không cho cô xem bảng màu mà tôi đã làm khi cô ở cùng Draco sáng nay. Tôi không thể nhớ tất cả các màu đuôi của họ, chúng ta nên chú ý đến điều đó. Và đến một lúc nào đó tôi cần phải bắt kịp xem ai là ai."

Bellatrix nghiêng đầu, đảo mắt sang một bên và gõ đũa phép lên môi. "Autonoe là một người hay nói chuyện nhỏ nhắn muốn đi theo em khắp nơi như một chú cún con bị lạc, Oreithye che giấu sự bất an của họ đằng sau cơ bắp và yêu một cách vô vọng với người kia, Leagore. Tôi đoán là ai đó là một nhà sử học mọt sách. Eudora đang cố gắng vươn lên trong hệ thống phân cấp nhưng hoàn toàn không có kỹ năng về con người, còn Pronoe nghĩ rất xa nên họ không thể nhìn thấy điều gì đang xảy ra ngay trước mắt mình. Và Kallianassa là một con khốn thao túng. Tôi có nhớ thiếuai không?"

Gì-

Miệng Hermione há hốc vì kinh ngạc. "Làm thế nào cô - ở đâu - cô chỉ gặp họ một lần và - làm sao cô biết về Oreithye và Leagore? Và ý cô là gì về—"

Bellatrix cười toe toét. "Làm ơn. Như thể tôi sẽ bị lừa bởi một căn phòng đầy người nhà Black. Tôi đã diễn tập cho tình huống chính xác đó cả đời mình. Đặt chúng ở bàn ăn và thêm vào một ông chú hư hỏng và đó là một đêm thứ sáu từ thời thơ ấu của tôi. Tôi chỉ đang đợi một trong số họ hoàn thành vào thời điểm này. Thetis nên coi chừng. Người nhà Black không ở trên đỉnh lâu đâu."

Hermione nuốt nước bọt. Giết người? Ôi trời. Cô ấy đã không nhìn thấy bất cứ điều gì trong số đó. "Vậy thì tốt hơn là tôi nên ở gần cô. Cô có thể là đôi mắt của tôi, rõ ràng tôi vẫn vô dụng trong lúc này."

Bellatrix nắm lấy tay cô, đung đưa giữa chúng. "Đừng lo lắng về điều đó. Như thể tôi sẽ rời bỏ em. Làm sao tôi có thể. Cát và biển, nhớ không?"

Hermione cười dịu dàng với ả. Ả thực sự tin điều đó. Ngay cả khi không có lời tiên tri, cách Bellatrix nhìn cô ấy...

Và có lẽ... có lẽ Hermione ổn với điều đó. Muốn điều đó. Cô ấy cũng không thể tưởng tượng được việc rời khỏi mụ phù thủy. Chỉ cần suy nghĩ là...

Cô ấy vén một ít tóc ra khỏi mặt Bellatrix và hôn lên má ả. "Cát và biển. Đi nào, Black. Hãy đi ăn bữa tối gia đình mà chúng ta đã trì hoãn với những người họ hàng điên rồ của cô."

Bellatrix bật cười—

Và nó vang vọng khắp hang động khi chúng xuất hiện với một tiếng bốp.

---

Thetis...và một người khác. Ngồi trên một tảng đá. Tốt. Hai là tốt hơn tất cả mọi người, vì vậy đó là một sự nhẹ nhõm.

Tuy nhiên. Thật khó để vượt qua nàng tiên cá-nữ thần-Narcissa. Và... cô ấy nghiên cứu kỹ hơn về người cá kia. Họ có vẻ quen thuộc...đuôi màu cam. Leagore?

Bellatrix kéo cô ấy đến tảng đá. "Thetis. Leagore. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại, phải không? Bellatrix Black, rất vui được gặp. Đây là bạn đời của tôi, Hermione Granger."

Ồ. Ả đang làm gì vậy... Bellatrix chìa tay ra cho Thetis.

Ai đó nhướng mày, rồi gật đầu, siết chặt tay mình. "Một ý tưởng đầy cảm hứng, Bellatrix. Tôi là Thetis của Biển Đen, người đứng đầu Thuộc địa Đen. Cô có thể gọi tôi bằng tên, là Nữ hoàng hoặc Vua, hoặc chỉ đơn thuần là em gái hoặc anh trai. Tất cả các điều khoản sẽ làm hài lòng tôi rất nhiều. Và Hermione. Rất vui được gặp cô, cô có thể tự do làm điều tương tự, vì thông qua người bạn đời của cô, cô sẽ được đối xử như người thân ở đây."

Họ nắm lấy tay Hermione và lắc thật chặt. Đùa? Thông qua Bellatrix? Đây thực sự là 'gặp gỡ người thân'.

Cô ấy nhìn vào đôi mắt màu vàng của họ và mỉm cười ngượng nghịu. "Rất vui được gặp cô, Thetis. Cảm ơn vì đã chào đón chúng tôi vào...gia đình của cô."

Thetis mỉm cười đáp lại. Nó vẫn còn rất lạ. Không phải Narcissa không phải Narcissa không phải Narcissa.

"Và cảm ơn cô đã tha thứ cho hành vi trong quá khứ của tôi. Cô là một người bảo vệ quyết liệt để chắc chắn. Bellatrix thật may mắn khi có cô."

Ồ. Tốt. ừm.

Bellatrix hắng giọng. "Còn Leagore, tôi cho rằng cô cũng là em gái tôi? Hay anh trai?"

Bây giờ điều đó đã được suôn sẻ. Và đã để lại một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Leagore.

"Có vẻ như hôm nay tất cả chúng ta đều là chị em. Cảm ơn cô đã trở lại. Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều có nhiều điều để chia sẻ. Nếu cô cho phép tôi, tôi có thể chở chúng ta đến một địa điểm thoải mái hơn không? Ở trên mặt nước, tôi đảm bảo với cô," cô ấy nói một cách bình tĩnh.

Bellatrix cau mày. "Cô sẽ làm nó thế nào?"

Đôi mắt của Leagore lướt sang Hermione. "Thời gian ở với Người rừng đã làm tôi xúc động nhiều như nó đã làm người bạn đời của cô xúc động. Cả hai chúng ta đều đang nghĩ về yêu tinh, phải không?" Nụ cười của cô ấy rộng ra thành một nụ cười hiểu biết, và Hermione không thể không cười toe toét đáp lại.

"Sư phụ Spitsy?"

Leagore bật ra một tràng cười giật mình. "Little Spitsy bây giờ là một Master? Thật kỳ lạ, đối với tôi, chúng vẫn là những con yêu tinh ẩn nấp sau những thùng rượu trong bếp mỗi mùa lễ hội. Không, tôi chưa bao giờ đến thăm nhà của Người Rừng. Lần đầu tiên tôi học được từ những yêu tinh ở Hogwarts, và không có chân, các chị em của tôi khá bị giới hạn ở những vùng nước này. Rời bỏ họ không phải là một quyết định dễ dàng, ngay cả khi liên lạc với những người bạn cũ."

Và bây giờ sự chú ý đã trở lại với Bellatrix. Chân.

Bellatrix đảo mắt. "Mọi người đừng nhìn tôi như thế. Tôi không biết làm thế nào để làm điều đó, phải không? Tôi thậm chí không biết liệu mình có thể...cô biết đấy...làm bất cứ điều gì trong số đó không!"

Thetis dịch chuyển trên tảng đá.

Bellatrix tiến lên một bước, chỉ tay buộc tội. "Và cô không dám làm bất cứ điều gì, một người em đã đủ tệ nếu không có— cô đã hứa đấy!"

Thetis...bỏ rơi cái nhìn của họ. Quấn trong chính mình. Trời ơi nỗi buồn, sự hối hận. Nó lấp đầy không khí, hơi thở của Hermione nghẹn lại trong cổ họng.

"Tôi xin lỗi, chị. Tôi không có ý làm tổn thương cô, tha thứ cho tôi. Và tôi sẽ không làm như vậy một lần nữa. Tôi thề."

Ôi cái nghèo...

Bellatrix vươn người về phía trước rồi lùi lại, thay đổi trọng lượng một cách không chắc chắn. "Chà, cô - tôi biết cô đã không - cô sẽ vui lên! Chúa ơi, cô có biết cô trông giống ai không? Bởi vì nó không công bằng, cô biết đấy, tôi—"

Thetis nhìn lên với một cái cau mày bối rối. "Tôi trông giống tôi. Đây là hình thức xác minh của tôi. Hình dạng tự nhiên của tôi."

Thật đáng kinh ngạc. Một bản sao tự nhiên của Narcissa.

Bellatrix nuốt nước bọt. "Ồ. Cô trông giống như em gái của tôi. Không phải - không phải cái - cái kia. Em gái tôi, Cissy."

Thetis hít một hơi thật đều và nắm lấy tay Leagore, rồi đến Bellatrix. "Người yêu cô? Nhìn vào cô?

Bellatrix thở dài và nắm lấy tay Thetis, tay còn lại nắm lấy tay Hermione. "Tôi không biết. Tôi không biết nữa. Tôi chưa... đưa chúng ta đi, Leagore. Một nơi nào đó tất cả chúng ta có thể nói chuyện."

Leagore nhìn Thetis, người gật đầu mệt mỏi, và họ biến mất sau một tiếng bốp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro