........
Không biết phải nên nói như thế nào ....tâm trí cậu bây giờ không để tâm vào thứ gì hết , cậu gần như đập phá mọi thứ ở bây viện khiến họ ngao ngán . Izana mang cậu về nhà , thuê một bác sĩ riêng đến . Takemichi cân nặng ngày sụt dần , hai bên tay bị còng vào thành giường . Lý do họ làm vậy là để tránh việc cậu rạch tay hay treo cổ tự tử . Tử thần gần như sắp viếng thăm cậu tới nơi rồi .
"Takemichi ..."
Miya ngồi cạnh giường cậu đã hai hôm nay rồi , đôi mắt sưng lên , cô đã khóc rát nhiều cho đứa cháu trong bụng cậu và cả chính cậu . Umi thì phải ở bên ngoài trông nom đám kia để còn lẻn ra ngoài . Họ mới là người trông cô mới đúng nếu không giờ này cô đang cầm dao đi khắp nơi tìm bọn kia rồi .
"Miya-nee...."
Miya đi vội tới ôm cậu vào lòng , một lần nữa cô lại khóc .
"Chị xin lỗi ...bố em đã giao trách nhiệm chăm sóc em cho chị ...hức ...xin..lỗi .."
Take đưa tay lên xoa xoa vào lưng cô .
"Chị có thể gọi umi-nee và mấy người vào đây được không?"
"Ừm "
Cô đi ra gọi mấy người kia vào , một lúc sau họ đi vào . Đôi mắt của umi sưng lên nhưng không hiểu sao đám kia lại khóc ? Cần gì khóc vì một người không thân thiết mấy như cậu .
"Bọn có thể nói điều này không ?"
"Bọn mày nói đi "
Họ đồng loạt đi tới chỗ cậu , ngồi xuống cạnh bên cậu .
"Tao thích màu take / thằng đần "
"H..hả ..."
Miya lẫn umi đều cực kỳ ngạc nhiên , bọn họ...tỏ tình cùng lúc với cậu .
"Tao không thích ai trong số chúng mày cả "
Takemichi trả lời một cách dứt khoát , bởi cứ nói lằng nhằng thì sẽ giống như tạo cơ hội cho bọn họ .
"Bọn tao biết , chỉ nói thế cho nhẹ lòng thôi "
Họ gạt nước mắt đi rồi đứng dậy , lấy lại sự bình tĩnh như thường ngày . Bây giờ đến lượt cậu nói .
"Nghe đây Haru ! Đây là lệnh của tôi , tổng trưởng của bang Rain Hana !"
"Vâng , tôi xin nghe "
"Từ nay anh sẽ đảm nhiệm vị trí tổng trưởng tạm thời thay tôi !"
Một tiếng sét đánh ngang tai họ , họ vừa nghe thấy cái qq gì vậy ?
"Mày nói --"
"Để cậu ấy nói nốt đã rindou "/ran/
Cậu huơ huơ tay ra hiệu bọn họ mở còng ra đi , họ toát mồ hôi đành mở cho cậu .
"Tao sẽ xin bố mẹ ra nước ngoài , nơi đấy có em trai của bố tao và có em gái tao là con của em trai bố tao ở đấy "
Họ thật sự muốn nói rất nhiều điều nhưng bị cậu đưa ngón tay lên môi che lại .
"Tao muốn mạnh mẽ trước khi làm một ván đấu lớn với touman , chị và bọn mày đồng ý chứ "
Sau một hồi lưỡng lự , họ đành dứt lòng chấp nhận .
*1 tuần sau tại sân bay CG "
"Vậy ...em đi đây "
"Bao giờ mày sẽ về "/kaku/
"4 năm , 4 năm sau tao sẽ trở về . Hứa đấy !"
Ai ai cũng tới ôm chặt như muốn níu kéo cậu ở lại , họ góp tiền mua cho cậu chiếc vòng cổ . Cậu đưa lại bông tai cho ran - rindou và nói họ mỗi người hãy đeo một cái . Miya - umi thì cậu tăng cho họ chiến vòng tay , và tất nhiên 3 người còn lại cũng có . Cậu đưa cho 3 người họ đồ vật trang trí quần áo có biểu tượng của bang ( ⎋ ) .
"Tạm biệt , 4 năm sau gặp lại "
"Ừm , tạm biệt *
______
Chiếc máy bay dần cất cánh , ánh mắt thù hận của cậu lại dần hiện lên .
*Anh : 4:24 phút sáng *
Cậu đi xuống máy bay với cái bụng không thể nào tệ hơn , đồ ăn trên máy bay có vẻ không hợp với bụng cậu .
*bíp bíp *
Chiếc xe ô tô sang chàm đậu ngay trước mặt cậu . Take mở của xe rồi đi lên .
"Lâu không gặp nii-san "
/Hanagaki Yuri 18 tuổi /
"Ừm , cũng hai năm rồi nhỉ ?"
Chiếc xe bon bon trên đường , cuối cũng về tới nhà . Cậu được chú - thím rất quý , họ còn chuẩn bị xong phòng riêng cho cậu rồi . Bờ vai mệt mỏi tựa vào thành giường , cậu bây giờ vừa học vừa tập luyện .
"Gì chứ ...cố gắng lên nào takemichi "
*mấy ngày sau*
"Yuri này "
"Dạ ?"
"Anh muốn em giúp anh tập luyện và dạy anh cách đánh nhau hoặc là chút võ cũng được "
"Heh~không nhẹ nhàng đâu "
"Em nghĩ anh có thể không ?"
"Anh là anh của em , tất nhiên là được rồi "
"Cảm ơn nhiều !"
Và rồi những thánh ngày luyện tập khí khăn của cậu bắt đầu , nó không dễ chịu chút nào nhưng vì trả thù cậu quyết theo tới cùng .
*4 năm sau *
"Phiu ~ mãi mới lết được tới nơi "/sora/
"Nhanh lên !!"/ran/
"Rồi rồi"
Băng Rain Hana vẫn duy trì ổn định và có chút tiến triển vượt bậc hơn so với trước . Ngày ngày đều cười nói vui vẻ , cơ mà tâm trí họ vẫn nhớ về một người .
"4 năm rồi , cậu ấy về chưa nhỉ ?"
*tại sân bay CG *
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về người con trai mái tóc dài qua vai một chút và được buộc lên , mái tóc màu vàng nắng ấy thu hút sự chú ý của bao người , đôi mắt xanh nước khiến tâm trí của người ta như bị hút mất . Tất nhiên người đó không ai ngoài cậu rồi .
"Tao về rồi đây Rain Hana , touman !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro