Chương XXXXVI: Lễ hội mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đặt chân về đến nhà, việc đầu tiên Rin làm không phải nhào vô ôm các kiếm mà là gục vào người Mikazuki thiếp đi. Sumire chọt vào má cô:
- Ehe~ Mệt rồi a~
- Để ta đưa ngài ấy đi nghỉ. Trong lúc đó, Sumire - san, liệu ngài có muốn đi tham quan bản doanh không?
- Đi~ Đi chứ~~~
- Vậy để chúng em hộ tống ngài nha~
Mấy nhóc Tantou thấy cơ hội làm quen được mở rộng trước mắt lập tức chớp thời cơ mà giành giật. Tụi nhỏ đã nghe Rin nhắc đến Sumire nhiều lần, hơn nữa từng ở cạnh Yume trong lốt Sumire một khoảng thời gian dài, nhưng tiếp xúc với người thật thì chưa. Ban đầu có hơi sợ sệt một tí, nhưng sau khi bị nụ cười của Sumire thu hút thì đúng là không thể cưỡng nổi mà. Bàn giao Sumire cho mấy đứa nhóc xong xuôi, Mikazuki lập tức bế Rin về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới ra ngoài.
- Mikazuki - dono... Tôi có chuyện cần nói.... Là về Tsurumaru - san...
- À... Được rồi....
Mikazuki nhíu mày, gật nhẹ đầu. Bình thường Shishiou toàn gọi Mika là "cụ", không thì "jiji - san", tóm lại là không nghiêm túc. Cơ mà nhìn khuôn mặt cùng đôi mắt đang tràn ngập vẻ khó nói ấy, anh cũng đoán được việc lần này nghiêm trọng đến nhường nào.

- Good morning~~~
Thứ đầu tiên Rin nhìn thấy sau khi ngủ dậy là đôi mắt xanh biếc cùng mái tóc nâu đồng đang cọ vào mặt mình của Sumire. Rin ngồi dậy, véo véo má cô:
- Morning~ Mấy giờ rồi?
- 9 giờ sáng nha~ Cậu mới ngủ được 6 tiếng thôi à~
- Đi tham quan nơi này chưa?
- Rộng kinh khủng luôn á~~~ Ngựa cũng nhiều, rồi hoa, cây,... Cả cá cảnh nữa~ Đẹp chết đi được!!!
- Ừ, cá do Kasen chọn đấy.
- Con nào con nấy béo múp à~
- Hasebe chăm mà lại~
- .... Nướng lên thì ngon lắm....
- Đương nhiên là.... Này..... Sumire, cậu không ăn được mấy con cá đó đâu....
- Biết rồi mừ~
Rin bó tay nhìn khuôn mặt vẫn đang "chết vì thèm" của Sumire. Sumire ăn cực nhiều, nhưng không hề béo hay cao lên chút nào, cũng chẳng đổ dồn vào ngực. Rin thường trêu cô: "Dinh dưỡng đem đi nuôi tóc với mặt hết rồi, nên hai bên má mới mềm thế này". Đúng lúc đó thì Horikawa bước vào, trên tay cầm một lá thư có đóng con dấu đỏ chót của Thập thần:
- Chủ nhân, Daichi - sama gửi cho ngài.
- Ôi thôi nào.... Đừng có nhồi thêm việc cho người khác chứ....
Rin đón phong thư rồi mở ra xem. Giấy viết với nét chữ đều toả ra mùi hương thơm vô cùng, giống hệt như loại mực mà Juzumaru hay dùng để viết kinh thư. Loại sang nhất đấy. Với Thiên Hạ Ngũ Kiếm thì không keo kiệt được đâu... Ngay cả quần áo của Oodenta hay bờm tóc của Mikazuki đang mặc cũng xài vải với chỉ hàng thượng hạng kia kìa. Trước đây Hasebe cũng từng nhắc về việc cắt giảm chi tiêu cho đồ dùng hàng ngày của ba vị này, cơ mà ngay lập tức bị Rin quẳng cho dấu X to tổ chảng. Cô còn bảo: "Một thiên hạ ngũ kiếm trong tay đã là quý rồi, huống hồ bản doanh nhà ta có hẳn ba người. Việc gì phải làm cho họ mất đi giá trị của mình bằng đồ rẻ tiền. Đừng có lo. Cứ cho họ dùng đi, thiếu tiền thì ta đi đòi bọn hội đồng. Với lại, không phải ta thương ba người đó hơn các cậu đâu nha. Cần gì cứ nói, ta mua cho.". Vậy đấy... Giờ quay lại chủ đề chính. Bảo Juzumaru xài mực quý viết cả một quyển kinh thư thì không thấy tiếc, nhưng cái kiểu viết có vài dòng như người - nào - đó đây thì không thể chấp nhận được! Rin xé nát bét lá thư:
- &!"+_;*?#)'; nhà ông!!!!!!!!!! Còn không cho người ta nghỉ nữa!!!! Gì mà: "Phiền bé con lo nốt mấy phần còn lại của lễ hội cho ta nhoa~ Chỉ còn mỗi trang trí lễ hội với mấy sạp hàng thôi ý mà~~ Trong hôm nay là phải xong đó~~ Ta nhất định sẽ đưa Hime đến chơi~ Thế nha~". Lão già kia!!!!! Tôi mà tìm được ông thì không xong với tôi đâu!!!!
- Bình tĩnh nào chủ nhân...
Hori rót cho Rin cốc nước, hoà nhã mà vỗ vỗ lưng cô. Sumire nhặt nhạnh những mảnh giấy vụn, tươi roi rói:
- Lễ hội hả? Tụi mình đi nha? Nha? Lâu lắm rồi hai đứa mình không chơi chung mà? Đi nha?
Rin chống cằm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu cái rụp. Sau đó phải huy động các Toudan ăn cơm sớm và lôi nhóm kế toán của bản doanh ra họp riêng.

- Được rồi mọi người! Nhớ hết việc chưa?
- Sẵn sàng! - Team "cơ bắp" của bản doanh cởi phăng vạt áo kimono khoe các múi cơ săn chắc.
- Nhất định không làm ngài thất vọng đâu ạ~~~~ - Mấy bé Tantou ôm đủ thứ sơn nước, tạp dề,.... hào hứng vâng vâng dạ dạ, riêng Hakata thì xách theo bàn tính với mớ sổ sách, mắt đã hiện rõ hai chữ "Tiền".
- Hahaha, hội hè thế này, không thể thiếu đồ ăn vặt được đâu. - Đội bếp đã buộc gọn lại hai ống tay áo Kimono từ lúc nào.
- Good! Giờ thì.....
Rin trải bản kế hoạch chi tiết do cả bản doanh cùng góp ý ra cho các kiếm nhìn một lượt. Cô hắng giọng, bắt đầu chỉ huy:
- Đội xây dựng, góc kia sẽ là quầy tiếp tân, kế đó là các gian hàng theo bản vẽ. Đừng quên dựng thêm cả khu tìm đồ thất lạc.
- Rõ!
- Đội thủ công treo đèn lồng dọc con đường này, giúp các Miiko dọn dẹp lại đền thần. Mấy đứa nhớ trang trí cả các sạp hàng nữa nhé. Riêng Hakata, em họp lại với Hasebe và Horikawa, tính toán xem phải chi bao nhiêu, thu được bao nhiêu cho lễ hội này.
- Vâng ạ~
- Ngài cứ để cho em! Chắc chắn chỉ có lãi chứ không lỗ!
- Còn nhóm làm bếp, ta đưa công thức mấy món ăn rồi đúng không?
- Nó dễ hơn tôi nghĩ. Nhưng mà ngài nhớ đừng có ăn nhiều quá nhen.
- Ta biết rồi mà...
Rin chu môi trước lời nhắc nhở của Mitsutada, sau đó lại quay lại chỉ đạo. Sumire căn bản không giúp được việc gì nên cứ tạt chỗ này một xíu, chỗ kia một tẹo, giành phần lớn thời gian phụ Rin sắp xếp vị trí các gian hàng. Mikazuki lại gần Rin, khều khều áo cô:
- Chủ nhân, vậy ta làm gì?
- Ngài ngồi yên đó.
- Nhưng... Nhưng ai cũng có việc... Cả Juzumaru - san.....
- NGÀI. NGỒI. YÊN. ĐÓ!
Rin gằn từng chữ trong cổ họng, rồi ném cho Mikazuki một cái nệm ngồi và chiếc bình nước di động có đựng trà nóng. Tiếp đó, cô ấn Sumire xuống bên cạnh Mikazuki:
- Ở yên đây là được rồi. Uống trà ăn bánh tâm sự đi.
- Cơ mà tớ muốn giúp.... Chẳng lẽ với Rin tớ vô dụng vậy sao......
Nhìn đôi mắt ầng ậc nước cùng cái miệng xinh xắn đang mếu máo kia, Rin cảm thấy mình phạm phải sai lầm lớn rồi. Sumire tính tươi rói, nhưng nhiều lúc vẫn nhõng nhẽo, mau nước mắt. Kỉ lục khóc của cô nàng đúng tròn 12 tiếng đồng hồ khi Pine ( tên chú Hamster Sumire nuôi) bị mắc hạt hướng dương trong cổ họng và nằm giãy đành đạch. À, nó chưa có chết đâu, sau khi đi cấp cứu thì đã khoẻ lên và được Sumire "sang tên" cho Rin với lí do: "Pine - chan thích cậu hơn". Hiện tại thì nó đang sống trong nhung lụa dưới sự che chở, cưng chiều của Tonbokiri và các bé Tantou khác. Đáng lẽ ra Pine không nên có mặt ở đây, cơ mà do Rin nài nỉ, còn doạ cạo trụi lông nên Konnosuke bất đắc dĩ mới phải chạy sang thế giới thực mà vác nó qua. Việc chuẩn bị không mất nhiều thời gian cho lắm nhờ có thêm sự hỗ trợ từ các hộ dân sống xung quanh và những nàng miiko trong đền. Một miiko chừng 25 tuổi bước ra trước mặt Rin, cúi người:
- Cảm ơn em và mọi người đã giúp đỡ. Inari - sama (vị thần của ngôi đền) nhất định sẽ rất vui.
- A, không, không có gì.
Rin ái ngại lắc đầu, nụ cười vẫn còn gắn chặt trên môi. Lo thêm vài việc vặt nữa thì cả bản doanh lôi nhau về nhà tắm rửa, ăn tối rồi còn đi chơi hội.

- Trùi ui~~~~ Ngon quớ ờ~~~~~
Sumire nhồi thức ăn đầy trong miệng, hạnh phúc gắp thêm món khác vào bát. Bữa tối nay có món Omurice trứ danh do Mitsu và Rin cùng hợp tác, tráng miệng với thạch đậu đỏ độc quyền của Ookurikara. Coi lầm lầm lì lì vậy thôi chứ Kuri làm đồ ngọt ngon tuyệt. Không chỉ hai món đó mà còn them cả Kaarage, tempura, hamburger, salad khoai tây,.... Túm lại là thành tiệc chứ không phải bữa tối nữa rồi. Mitsu nói đầy hào sảng:
- Nào, mọi người cứ ăn đi. Đội bếp chúng tôi làm nhiều lắm. Vất vả rồi thì phải bổ sung dinh dưỡng nhiều vô.
- Không khách sáo nha!!!!!!!!!
Các kiếm đồng thanh đáp, tay gắp mồm nhai kết hợp. Trong bữa ăn, Rin nhìn sang Tsurumaru, hạ giọng:
- Tsuru à... Hôm nay... Liệu cậu có thể tham gia với mọi người được không....? Ta biết cậu có hơi....
- Ahaha~~ Ngài hỏi kì quá~ Tất nhiên là phải đi rồi! Hội hè thế này làm sao thiếu bất ngờ được cơ chứ!
Rin hơi sững người một chút rồi cũng cười:
- Phải rồi ha.... Làm sao thiếu cậu được....
Khoảng 7 giờ tối, bản doanh bắt đầu thay Yukata để đi hội. Nguyên nhóm đàn ông con trai chen chúc nhau chọn Yukata trong phòng khách, còn Sumire và Rin đã được các Toudan lựa cho hai bộ sẵn từ trước, chỉ cần mặc vô là xong. Vừa tạo kiểu tóc cho Sumire, Rin vừa than thở:
- Chọn Yukata thôi mà làm y chang show diễn thời trang....
- Nhưng được hẳn bộ đẹp thế này, chứng tỏ họ hiểu cậu đấy chứ~~ Cả tớ cũng có phần nè~~
- Xong rồi~
- Cảm ơn nha~~~ Ra ngoài thôi nào~~~

Cùng lúc đó, phòng khách:
- Ây dà... Chủ nhân làm cái gì lâu thế không biết - Tsuru than thở.
- Chủ nhân là con gái, để ngài ấy chăm chút nhan sắc thêm chút nữa cũng đâu có sao. Ngưng làu bàu đi - Hasebe bóp miệng của Tsurumaru.
- Rồi rồi~ Đàn bà là chúa lề mề mà~~
- Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Có tin ta cho cậu ở nhà không!?
- Ái ái! Đừng véo tai chứ!!!! Ngài..... Ú ù.........
Quên sạch cơn đau ở bên tai bị véo, Tsurumaru trố mắt lên nhìn Rin và Sumire. Hai cô gái với hai nhan sắc trái ngược nhau hoàn toàn. Sumire mặc Yukata màu vàng, điểm xuyết những bông hoa hướng dương rực rỡ. Tóc cô được Rin tết xương cá chéo, vắt trước ngực, buộc lại bằng sợi ruy băng trắng. Sumire trang điểm nhẹ nhàng, chỉ thoa chút son bóng màu hồng nhạt mà xinh chẳng kém gì cô bạn thân. Rin ngược lại hoàn toàn với Sumire, trên người khoác Yukata tông đen mang hoạ tiết cánh bướm thêu bằng chỉ vàng kim làm nổi bật mái tóc bạch kim được búi gọn bằng hai chiếc trâm cài trong suốt có gắn hình mặt trăng. Rin không dùng son môi, thay vào đó là kẻ mắt màu đỏ tươi tăng thêm vẻ ma mị cho đôi đồng tử hai màu. Thấy các Toudan cứ nhìn chòng chọc mà chẳng nói câu nào, Rin vỗ tay cái "bộp":
- Sao nào?
- À thì.... Vừa nãy hai ngài thử đồ thấy hợp rồi... Chỉ là không nghĩ lại đẹp đến vậy.... - Shishiou gãi đầu.
- Công nhận rất tao nhã. - Kasen cất lời khen.
- Chủ nhân~~~ Ngài là số 1, là nữ thần trong lòng tôi, là người con gái tài sắc vẹn toàn, là...
- Thôi đủ rồi đó Hasebe... Chúng ta đi chứ?
- Đi thôi!!!!!!!!

- Chủ nhân, đưa tay cho ta nào.
- Làm chi vậy?
Rin khó hiểu chìa tay ra cho Mikazuki. Anh đan tay của mình vào tay cô, thong thả đi tiếp. Rin mím môi:
- Gì chứ... Có nắm tay thôi hả...? Ta cứ tưởng ngài tíng tặng ta gì cơ....
- Vậy một lời khen nhé?
- Được đó~
- Chủ nhân à, ngài thật sự rất xinh đẹp....
- Bộ có hôm nào ngài không nói như vậy sao?
- Ta đã khen hết đâu~
Mikazuki nở nụ cười, đột nhiên vén nhẹ cổ áo Yukata của Rin sang một bên, cúi xuống hít một hơi thật sâu rồi đặt lên đó một dấu hôn đỏ thắm. Xong xuôi, anh ghé vào tai cô, thì thào đầy ám muội:
- Đẹp đến mức ta chỉ muốn lập tức đem ngài về phòng rồi ăn sạch....
- Ngài.....
Rin một tay ôm chỗ vừa bị hôn, tay kia run run che khuôn mặt đỏ bừng. Mikazuki nở nụ cười quen thuộc, lại nắm lấy tay cô:
- Fufufu~ Nếu không nhanh, chúng ta sẽ bị bỏ lại đấy.
- Ngài đúng là tên ngốc....
- Ta biết, ta biết~
Đom đóm hai bên vệ đường bắt đầu bay lên ngày càng nhiều. Lễ hội mùa hè đầu tiên khi đến thế giới Touken Ranbu này sắp bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro