50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tsunayoshi cười nhẹ trong khi lau tách cà phê một cách cẩn thận. Thỉnh thoảng cậu có nhìn sang bàn cờ mà cả hai đang chơi. Đối thủ là một thiếu niên, trông khá quen mắt, đang suy nghĩ nước cờ tiếp theo trong khi nhấp một ngụm cà phê nóng.

"Sao vậy? Sắp hết thời gian suy nghĩ rồi đấy."

"Anh Tsuna có vẻ giỏi trò này quá nhỉ?"

Thiếu niên đó cầm quân cờ lên và di chuyển. A, một nước đi hay đấy, đúng thật là nó có thể cứu vãn tình hình nhưng Tsunayoshi sớm đã biết cách chặn đường thiếu niên kia rồi.

"Đâu có, anh chỉ chơi trong lúc rảnh rỗi với bạn bè thôi."

"Bạn của anh là kì thủ cờ vua à?"

"Không hẳn. Một nhạc sĩ piano, một chủ tiệm sushi, một gia sư, họ thường làm đối thủ của anh."

Những quân cờ trắng đen di chuyển không nhanh trên bàn cờ. Tsunayoshi cũng đã biết trò chơi sắp sửa kết thúc rồi.

"Chiếu tướng."

"Ah... Anh Tsuna giỏi thật đấy."

Thiếu niên đó tựa người vào ghế, cười nhẹ nhìn Tsunayoshi sắp xếp lại các quân cờ, chuẩn bị cho ván tiếp theo.

"Em quá khen rồi. Chẳng phải giờ tỉ số đang hòa sao?"

"Mặc dù anh nói như thế nhưng em có cảm giác bản thân sắp thua nữa rồi."

Thiếu niên đó thu gom tài liệu trên bàn, cho vào cặp sách và lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó. Nhìn gương mặt nhăn nhó đó là Tsunayoshi đã nhận ra có chuyện không vui rồi.

"Vậy em có muốn tư vấn không? Như mọi khi ấy."

"Em chỉ là gặp chút rắc rối với những thành viên trong lớp thôi. Mặc dù là lớp trưởng nhưng em lại không thể giúp các bạn hòa thuận với nhau hay đưa ra kế hoạch tốt."

"Thế thì em có muốn nghe anh kể chuyện không? Chỉ là một câu chuyện cũ về thế hệ đầu tiên của lớp đặc biệt thôi."

"Anh biết họ sao?"

"Phải, bạn của anh từng học trong lớp đó. Chính ngày này 10 năm về trước đã có một sự kiện xảy ra."

"Sự kiện tiêu trừ năng lực gia."






"Cấp cứu!! Nhanh lên!!"

"Tình trạng bệnh nhân đang nguy kịch!! Bác sĩ đâu?!"




[Tin mới nhất, công tước Vessalius vừa nhập viện khẩn cấp vào ngày hôm qua. Tình trạng vẫn đang nguy kịch. Theo như chúng tôi được biết thì ngày hôm qua trên đường, công tước đã bị một kẻ lạ mặt tấn công và gây thương tích nghiêm trọng. Thông tin cụ thể chúng tôi sẽ sớm cập nhật.]





"Mononobe!!"

"Đừng đuổi theo! Nếu các em không cẩn thận sẽ gặp tình trạng tương tự đấy! Mau gọi xe cứu thương!"

"Em đã gọi rồi ạ. Anh hai, cố gắng lên!"




"Chắc mọi người cũng đã nghe thông tin đó rồi nhỉ? Đến tận hai cựu học sinh lớp đặc biệt bị tấn công trong cùng một ngày, cùng một cách thức."

"Bên chúng tôi cũng đã nhận được tin và đã sớm gửi thư đến các học sinh còn lại rồi."

"Lần này không giống như trước, động cơ lẫn loại thuốc bọn chúng đã sử dụng đều không rõ. Lập tức nâng cao an ninh, yêu cầu người dân cẩn thận khi ra ngoài."

"Phải. Nếu không khéo thì sẽ liên lụy đến cả thường dân. Đến lúc đó thì thiệt hại sẽ không thể lường trước được."

"Phải cẩn thận. Tuyệt đối không được xem thường đối phương."







"Tập hợp lớp đặc biệt? Lại còn là năm hai?"

Tsunayoshi đọc lá thư vừa được gửi đến nhà, cẩn thận xem xét nội dung của nó. Nếu là chuyện họ là vật thí nghiệm thì họ đã sớm xử lý ổn thỏa ngoại trừ phần di chứng rồi. Vậy có nghĩa nó liên quan đến tin tức lúc sáng cậu có xem.

Một năm rồi mới nhận được thư triệu tập như thế này, lại còn nghe được tin tức không hay từ một thành viên, xem ra chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi. Mặc dù cậu rất vui vì được gặp lại họ, nhưng tình thế không cho phép cậu an nhàn tận hưởng cuộc sống học đường bình thường nữa.

Là triệu tập khẩn, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ là sang Anh quốc thăm người bạn nạn nhân đầu tiên và vô cùng nổi tiếng, công tước Vessalius.

"Gặp lại bạn cũ trong tình trạng này quả thật không vui chút nào."

Đặt lá thư lên bàn, Tsunayoshi nhanh chóng thu xếp chút đồ để ngày mai lên đường.





"Tôi rất vui khi có thể gặp lại mọi người. Nhưng đáng tiếc thay, tình hình lại không cho phép chúng ta cùng tâm sự về những kỉ niệm."

"Tiếc thật đấy. Cơ mà trang phục kiểu gì vậy, lớp trưởng?"

Ai nấy trên máy bay đều mặc trang phục theo tính chất công việc, như Yuuichirou thì cậu ấy đang mặc quân phục. Còn Lelouch thì vận nguyên trang phục hoàng gia nhiều lớp của mình lên máy bay. Hên đây là máy bay tư nhân, chứ không thì nhốn nháo ở sân bay dữ lắm.

"Hm? À, đi vội quá nên tôi quên thay. Mà Phantomhive cũng ở Anh đúng không? Cậu ấy vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn. Hiện tại cậu ấy đã đến bệnh viện trước rồi."

Cho đến khi máy bay hạ cánh, không một ai nói thêm bất kì lời nào nữa. Bệnh viện nơi Oz đang điều trị cũng rất lớn, dù sao cậu ấy cũng là công tước, địa vị chẳng hề nhỏ chút nào đâu. Nhưng có vẻ tình trạng không tốt lắm.

"Cách ly? Tại sao?"

"Thưa hoàng đế Britannia, các bác sĩ và năng lực gia đều chẩn đoán loại thuốc kì lạ kia rất nguy hiểm, cho đến khi chắc chắn nó không lây lan bằng bất cứ con đường nào thì mới có thể vào thăm bình thường ạ."

"Vậy chúng tôi có thể đứng bên ngoài quan sát được chứ?"

"Nếu là từ bên ngoài thì được. Chúng tôi sẽ dẫn các ngài đi."

Vị bác sĩ đó gọi thêm người đến, cẩn thận dẫn đường đến căn phòng cách ly ở sâu bên dưới lòng đất. Nơi này chỉ có một bệnh nhân duy nhất là Oz, ngoài ra an ninh cũng được tăng cường rất cao để tránh có người đột nhập vào.

"Tình hình công tước Vessalius như thế nào rồi?"

"Tính mạng đã được đảm bảo, hiện tại các năng lực gia đang hồi phục cho ngài ấy. Nhưng kì lạ là các vết thương không khép lại được."

"Tôi có thể thử chứ?"

Yuu Otosaka hỏi, đồng thời kéo tay Shidou tách khỏi nhóm. Cả hai đều có năng lực hồi phục, phải nhìn tận mắt thì mới chắc chắn được.

"Nếu là thành viên lớp đặc biệt thì chắc sẽ ổn thôi. Nhưng hai người đừng đứng quá gần. Dù mới có thông báo là nó không lây lan trong đường không khí, nhưng cẩn thận vẫn là trên hết."

"Chúng tôi đã hiểu."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro