49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đang viết gì đó, Yagen?"

"Là thư hồi âm."

"Thư hồi âm? Cho ai vậy?"

"Cho gia đình ấy mà."

Yuuichirou gật gù cái đầu rồi im lặng quan sát Yagen cẩn thận viết từng nét chữ gọn gàng, sạch đẹp. Ngày trước cậu ấy nhận rất nhiều thư đến từ các thành viên trong đại gia đình phó tang thần, nhưng cậu vẫn chưa có cơ hội hồi âm lại mọi người.

Lá đầu tiên đã viết dành cho đại tướng, người đã ban cho các đao kiếm nam sĩ sinh mệnh, một cơ thể con người và tương lai.

Lá thư hai dành cho người anh cả trong đao phái Awataguchi, Ichigo Hitofuri.

Và những lá khác lần lượt theo thứ tự cậu đã đọc. Ai trong đại gia đình đó đều có thể nhận thư từ cậu, bởi thùng thư lần trước đều là của mọi người gửi cho mà.

Đặt bút xuống, Yagen đặt lá thư gửi cho vị đại tướng mà cậu hết mực kính trọng rồi cúi đầu thật sâu trước nó. Yuuichirou tuy thắc mắc về hành động đó, nhưng không hỏi vì nhỡ đâu đó là chuyện cậu ấy không muốn nói thì sao.

Lý do Yagen làm chuyện này cũng có thể là vì lá bùa đặt trong bao thư mà vị chủ nhân kia gửi cho cậu. Chính nó đã cứu mạng cậu trong khoảng khắc sinh tử. Nếu không có nó thì cậu đã gãy từ đời nào và chẳng có cơ hội được ngồi ở đây, ngắm trời mây biển cả bao la và viết thư gửi cho họ.

"Đa tạ ngài, đại tướng."

Vì đã ban cho tôi sinh mệnh này.

Vì đã trao cho tôi cơ hội được trải nghiệm những cảm xúc, những khung cảnh khó có thể thấy khi còn là một thanh đao vô tri vô giác.

Và vì ngài đã ban cho tôi một cuộc đời mới, cho tôi được sống tiếp những ngày yên bình mà tôi mong muốn.


"Rwanda, cậu không xuống chơi cùng mọi người nữa à?"

"Không. Nếu chẳng cẩn thận thì tôi lại nhỡ tay tấn công họ mất."

Shinobu cười trừ, ngồi xuống bên cạnh Rwanda. Cậu ta khác biệt với những thành viên còn lại, không phải vì tuổi tác, cũng chẳng phải vì nhập học sau. Cậu ta là người đã trực tiếp tước đi sinh mạng của vài học sinh trong lớp đặc biệt này. Nhưng họ cũng đã sớm tha thứ vì biết lý do cậu ta hành động như thế.

Trong 5 năm kia, Rwanda đã bị họ kiểm soát chặt chẽ cảm xúc, suy nghĩ và hành động. Hễ chỉ có một chút cử chỉ yếu mềm thì ngay lập tức bị thủ tiêu. Như cách cậu giết Shidou và bị đâm bởi người khác.

Ngay cả trong đầu Rwanda hiện giờ và cách cậu ta nhìn con người cũng khác biệt với những thành viên khác. 

Không phải là xem thường hay gì cả. Chỉ đơn giản là muốn giết mà thôi.

Trong đầu Rwanda có hàng trăm cách thức giết người khác nhau mà cậu đã từng hoặc chưa có cơ hội áp dụng đang được tưởng tượng ra và ứng lên những người mà cậu có thể nhìn thấy.

Như trước đây Vanitas có nói rằng Rwanda là một tên sát nhân tâm thần tuy còn khá nhỏ tuổi, rất có thể trong tương lai cậu ta còn nguy hiểm như thế nhiều. Vậy nên cần Tsunayoshi giám sát chặt chẽ khi cậu ta trở thành sát thủ dưới trướng.

"Có lẽ một thời gian dài sau chúng ta mới gặp lại nhau,"

Nếu không có lý do, Yuu Mononobe không thể rời khỏi học viện khi chưa được cho phép. Mà cũng chưa chắc lần tới Takt còn sống sau hàng chục trận sử dụng sức mạnh của Destiny hay không.

Không ai biết trước được cả.







Tsunayoshi trở về nhà, ngã người lên giường và thở ra một hơi. Nhớ ghê, mới hôm trước dàn hộ vệ của cậu còn hoảng hốt khi biết cậu đã nhìn lại được và có khả năng đi lại bình thường, biểu cảm lúc đó trông buồn cười dễ sợ.  

Trận chiến kia tưởng chừng như mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua, cả cơn đau đớn kinh khủng đến từ mắt và chân cậu nữa. Tất cả qua mau thật đấy. 

Sang ngày mai cậu sẽ trở lại lớp cũ, rồi tiếp tục học bình thường và sẽ không đi ra chiến trận nữa.

Mà giờ mới nhớ, hình như cũng ít người còn gọi cậu là Dame Tsuna sau nhiều tin đồn về sức mạnh của cậu. Họ luôn nghĩ lửa của cậu rất yếu, sưởi ấm thì được, chứ thiêu cháy người khác thì không.

Nhưng sau những chuyện kia, ai cũng biết lớp đặc biệt đi đầu trong các trận chiến tiêu diệt vampire và D2, cũng có nghĩa là họ biết Tsunayoshi có tham gia và vẫn sống sót đến tận lúc này.

Không phải do may mắn, mà là thực lực.

Đưa bàn ty đang đeo nhẫn lên, Tsunayoshi đặt một nụ hôn nhẹ lên nó. Cảm giác lành lạnh mà chiếc nhẫn kia mang đến thật khác với những cánh môi ấm áp của các hộ vệ. 

"Đây là thứ liên kết giữa chúng ta nhỉ, Reborn?"

Mỉm cười híp mắt và chẳng trông đợi gì có ai đó trả lời, Tsunayoshi tháo chiếc nhẫn ra và đặt lên bàn, sau đó đi tìm quần áo mà tắm rửa. Sau khi cậu rời đi, một người đã cầm lấy chiếc nhẫn vừa rồi và hôn lên cùng vị trí như Tsunayoshi.

"Phải, mối liên kết duy nhất."

"Và cũng là bằng chứng cho tình yêu của đôi ta."

[Chiếc lọ chứa những câu chuyện ngọt ngào kia đã vỡ mất rồi...]

[Nhưng có ai đó đã dán nó lại]

[Tuy làm có vẻ vụng về nhưng cũng đáng yêu phết]

[Và nó cũng có thể tiếp tục chứa đựng những câu chuyện ngọt ngào trong tương lai]

[Sweat Stories]








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro