A helping hand

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: NewWonder

Tag: Hardcore sex, AU học sinh cấp ba, HE, Drama, Lãng mạn, Sex với vị thành niên, Sex có sự đồng ý từ hai bên, Doffy fuckboy, Rosi mọt sách.

Tóm tắt: Roci rõ ràng rất vô dụng, cậu ta thậm chí không biết quay tay. Là người anh lớn có trách nhiệm, Doflamingo có nhiệm vụ là dạy dỗ cậu ấy.

———————————————————————————

Thành thật thì. Roci quá vô dụng, cậu ta thậm chí còn không thể quay tay cho ra hồn được.

"Đây không phải là cách em làm quay tay, đồ ngốc," Doflamingo nói, quan sát cậu ta. Roci bắt đầu giật mạnh đến nỗi cậu ấy gần như xé toạc của quý của mình. Thằng ngu đó.

"Gõ cửa trước khi vào!" Cậu ré lên, giọng cậu rất cao, đôi mắt tỏ vẻ sợ hãi và cái ấy phập phồng rõ rệt. Doflamingo chỉ tặc lưỡi một cái.

"Luôn phải dạy cho em mọi thứ," anh phàn nàn. "Em đang giật quá nhanh và bóp quá mạnh. Em đang cắt nhỏ pho mát ở đây à? Bên cạnh đó, tốt hơn hết nên sử dụng chất bôi trơn, nếu không em sẽ bị đau, với cái lực ma sát đó. Em phải di chuyển tay nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, tìm ra điểm thấy thích trước. Tôn trọng con kiu của mình đi, anh bạn"

Roci cứ nhìn chằm chằm vào anh như thể cậu còn không nghe thấy anh nói, tất cả đều nhợt nhạt.

"Sao? Di chuyển đi!" Doflamingo khích lệ.

Roci di chuyển bàn tay của mình một cách máy móc, giống như cậu ta đang tuân theo mệnh lệnh của Doflamingo mà không thực sự hiểu các từ đó. Cậu thậm chí làm còn tệ hơn trước.

Doflamingo thở dài, đi đến bên giường Roci, kiên quyết ngồi ra đằng sau cậu, hai chân anh giang rộng, kéo Roci vào giữa.

"Chú ý này" anh ra lệnh, "anh sẽ không làm điều này một lần nữa cho em đâu."

Anh đặt tay lên cự vật nửa cứng nửa mềm của Roci và di chuyển nó trong lòng bàn tay mình. Roci bắt đầu, một lần nữa, giống như Doflamingo đang tấn công cậu ta hay gì đó.

Sau đó, một cơn rùng mình kéo dài khắp cơ thể cậu, kèm một tiếng thở dài ngạc nhiên nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng. Cái ấy của cậu giật giật, từ từ cương cứng hơn. Nhưng Doflamingo hầu như không chú ý đến điều đó, bởi vì việc quay tay cho Roci cảm thấy tuyệt vời một cách đáng ngạc nhiên. Nó khác với của anh: màu nhạt hơn, hơi cong lên trên chứ không thẳng và vẫn nhỏ hơn của anh.

Chà, Roci vẫn còn là một cậu bé khụt khịt nước mũi, còn Doflamingo đã là một thanh niên trưởng thành, vừa tròn mười sáu tuổi.

Dù sao đi nữa, Roci cảm thấy sự khác biệt, và chạm vào của cậu thật dễ chịu. Trước sự ngạc nhiên tột độ của mình, Doflamingo cảm thấy cự vật của mình cương cứng gần với mông Roci.

Em trai anh phát ra một thứ âm thanh mới, thứ gì đó nghe gần giống như tiếng nức nở. Roci đẩy cái ấy vào tay Doflamingo, cái thứ đang cương cứng hoàn toàn, bắt đầu rỉ nước. Chiếc quần jean của Doflamingo giờ đã chật chội một cách khó chịu, nhưng anh thậm chí không thể nghỉ một chút để giải phóng cái ấy của mình ra; anh vuốt ve và vuốt ve, ngạc nhiên bởi làn da mềm mại Roci và cái vật đang cương cứng giữa chân anh, say sưa với những âm thanh mà Roci đang phát ra một cách tự do, quan sát cái cách cơ thể cậu rung lên và rùng mình, cách chân cậu co giật, cách cậu ngửa đầu ra sau, mắt nhắm nghiền và môi hé mở.

Doflamingo nhìn chằm chằm vào em trai mình, bỗng dưng muốn hôn cậu.

Anh lờ mờ cảm thấy khát khao này có gì đó không ổn; Rốt cuộc, nó đã vượt qua phạm vi cho phép giữa anh em. Nhưng anh muốn, và Donquixote Doflamingo luôn làm bất cứ điều gì anh muốn.

Anh hôn lên cái miệng đang khẽ mở của Roci và bắt lấy tiếng thở hổn hển của Roci bằng môi mình. Tại sao anh lại cảm thấy thích đến vậy?

Trong quần anh trở nên căng tức không thể chịu nổi, vì vậy Doflamingo đã kéo khóa quần xuống, để mặc cho cái ấy của Roci trong giây lát. Roci bắt đầu rên rỉ khó chịu.

Doflamingo chưa bao giờ nghĩ rằng những lời phàn nàn của em trai mình lại có thể kích thích đến vậy.

Anh ta mở khóa quần, tay run rẩy kỳ lạ vì l lý do nào đó, lấy cự vật của mình ra. Anh muốn thủ dâm cho mình. Anh muốn thủ dâm cho Roci. Anh không thể làm cả hai việc cùng một lúc, thật là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

...Hoặc anh có thể?

"Dậy đi," anh nói, giọng anh thở hổn hển một cách kỳ lạ.

Roci rên rỉ một lần nữa, hẩy người vào anh, mông cậu tì nhẹ lên cự vật của anh.

"Dậy đi," Doflamingo nửa ra lệnh, nửa cầu xin.

Roci đứng dậy trên đôi chân loạng choạng.

Đặt tay lên hông Roci, Doflamingo xoay người cậu lại và để cậu ngồi lên đùi mình.

Vị trí mới thật tuyệt. Nó cho phép anh hôn cậu dễ dàng hơn, và nó cho phép Doflamingo chạm vào cu của cả hai cùng một lúc. Anh nắm lấy chúng và di chuyển bàn tay lên xuống, ồ, cảm giác thật tuyệt.

Roci phát ra một tiếng rên rỉ chói tai, và gục đầu vào vai Doflamingo.

Với bàn tay còn lại của mình, Doflamingo nắm tóc kéo đầu Roci ra sau để hôn cậu, hôn cậu cho đến khi cậu không thể thở được. Tại sao, tại sao nó lại cảm thấy thích như vậy?

Doflamingo có rất nhiều kinh nghiệm với con gái, và một số trong số họ thực sự rất giỏi bú khu và cưỡi trên anh như dân chuyên nghiệp. Làm tình với họ cũng rất sướng.

Nhưng, chết tiệt. Ngậm miệng Roci bằng lưỡi của anh còn cảm thấy tốt hơn nữa.

Có lẽ Doflamingo chỉ thích cái đó của con trai? Không hẳn, anh chắc chắn thích của Roci thôi.

Roci rùng mình và chao đảo ngã vào anh, hét vào miệng anh ta, bắn ra khắp bụng Doflamingo, và, chết tiệt.

Chết tiệt. Tiếng kêu có phải hơi bị to quá, phải không?

Cả hai người họ vẫn đang thở hổn hển và rên rỉ như vậy, và Roci tiếp tục rên nhẹ vì Doflamingo tiếp tục hôn vào cổ anh, bởi vì anh không muốn dừng lại - không thể dừng lại, sự thật là vậy.

Tại sao nó vẫn cảm thấy sướng như vậy, ngay cả sau khi Doflamingo đã ra, lần ra mạnh mẽ nhất mà anh từng bắn ra trong đời?

Roci cảm thấy thật dễ chịu, người mềm như bún dựa vào anh, cơ thể thon dài, gầy guộc của cậu áp sát vào Doflamingo như thể hai người họ sinh ra để cho nhau.

Doflamingo hôn anh thêm vài cái nữa: cằm, má, tóc, lại xuống cổ, mảng da trần nhỏ trên vai Roci nơi áo sơ mi của anh bị lệch, phần lõm giữa xương quai xanh dường như được tạo ra cho lưỡi của Doflamingo. Roci nghẹn ngào, và điều đó cũng thật tuyệt. Doflamingo hôn lên yết hầu của cậu, khiến cậu phải nuốt xuống.

Họ gần như ướt sũng trong dâm dịch, quần áo dính vào nhau. Doflamingo cũng chẳng quan tâm.

Roci đã chuẩn bị đứng dậy trên đôi chân yếu ớt và quay đi, trông như sắp đi tắm.

Doflamingo ngăn cậu ta lại với bàn tay đặt trên bụng Roci.

"Ở lại đi" anh nói, khiến cậu phải quay lại. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của Roci. Anh muốn nhìn thấy những vết vấy bẩn trên bụng cậu. Anh muốn, một lần nữa, bằng cách nào đó thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Khuôn mặt của Roci nhăn nhó một cách kỳ lạ; cậu đang nhìn Doflamingo như muốn hỏi anh một câu hỏi, hoặc chờ đợi câu trả lời.

Tuy nhiên, Doflamingo không có hứng thú với những điều bí ẩn; anh chỉ muốn Roci ở gần mình. Anh muốn ôm cậu, sau đó anh muốn làm điều đó một lần nữa, với Roci trên giường bên dưới anh. Anh muốn giúp Roci tắm rửa sạch sẽ trước khi bố mẹ về nhà, giống như cách anh giúp Roci rửa sạch súp trên mái tóc của cậu khi đứa em trai vụng về làm đổ bữa trưa lên người.

Cậu không còn nhỏ nữa, em trai anh, cái bóng nhỏ bé, khụt khịt của anh. Cậu lúc này đứng im lặng nhìn anh từ trên cao.

Doflamingo kéo cậu lại gần hơn và hôn lên ngực cậu qua lớp áo sơ mi ướt sũng, bởi vì anh không thể kiềm chế được.

"Ở lại," anh nói với cậu qua chiếc áo sơ mi đó và ngước nhìn Roci, kéo những ngón tay của anh xuống bên hông Roci.

Cuối cùng, Roci gật đầu và bò lên giường bên cạnh anh.

"Điều này là sai, phải không?" Cậu khẽ hỏi. "Những gì chúng ta vừa làm. Chúng ta không nên làm điều đó. Nó - không đúng tí nào."

Doflamingo nhún vai. Anh để đầu của Roci tựa vào vai còn lại, và anh thấy mình thích nó. Anh thích nó rất nhiều.

"Tại sao?" anh hỏi.

"Anh biết tại sao mà," Roci vẫn ngước nhìn anh như chờ đợi câu trả lời. "Đó là điều sai trái để làm, cho, cho - anh em như chúng ta."

Doflamingo ậm ừ.

"Nhưng em thích nó," anh nói.

"Em không nên thế," Roci nói, lặng lẽ, tuyệt vọng.

Đột nhiên, Doflamingo lại muốn hôn anh; vì vậy anh ấy đã làm điều đó. Tại sao nó thậm chí còn cảm thấy tuyệt vời hơn trước đây? Mọi thứ thật kỳ lạ.

Tuy nhiên, Doflamingo không phàn nàn chút nào.

Roci mở đôi môi run rẩy cho anh. Khi Doflamingo liếm vào miệng cậu, Roci lúng túng liếm lại.

"Em thích nó," Doflamingo cười toe toét, cảm thấy khó thở một cách khác thường.

Roci trông như sắp khóc. Thằng bé thật là ngu ngốc.

"Chúng ta không làm hại ai, phải không?" Doflamingo lý luận. Vì, Roci muốn một cái cớ; Chà, Doflamingo sẽ cho anh ta một lý do nếu đó là điều cậu cần để ngừng than vãn. "Chúng ta chỉ là vui vẻ một chút." Anh kết thúc câu nói của mình bằng những nụ hôn, những nụ hôn ngày càng nhiều hơn. "Chỉ là trò vui vô hại thôi. Chẳng có gì sai với điều đó cả. Thấy chưa, em thích thế," bàn tay còn lại của anh hạ xuống. À, Roci thực sự thích nó, "và anh cũng vậy. Vậy sao chúng ta không vui vẻ một chút? Em không tin anh sao, Roci?"

"...em có," Roci nói, tay cậu nắm lấy tay Doflamingo.

"Vậy thì để anh chăm sóc cho em. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt," Doflamingo hứa hẹn. "Mẹ kiếp, làm với em thích thật."

Anh kéo quần Roci xuống, Roci ngoan ngoãn nâng hông lên giúp anh. Con cặc của Doflamingo vẫn còn ở ngoài và bây giờ đã cương cứng hoàn toàn. Anh thử ấn nó vào mông của Roci.

Chết tiệt, sướng quá đi mất.

Mông của Roci thậm chí còn không đặc biệt đến thế, thực tế là em ấy không hề có mông tí nào. Mấy đứa con gái Doflamingo chơi qua đều có mông căng tròn tuyệt đẹp, và Roci hầu như không có gì để cầm hay nắm lấy ở đó. Nhưng, mông gầy của Rosi vẫn rất tuyệt vời.

"Tại sao em lại ngon như vậy," Doflamingo phàn nàn, hầu như không biết mình đang nói gì. Roci cười một cách khó tin. Cậu ta lại run lên, nhưng vẫn đẩy hông về phía cự vật của Doflamingo, như thể cậu ta không biết mình đang sợ hãi hay bị kích thích.

Thật là một ngớ ngẩn. Tại sao cậu ta lại sợ Doflamingo?

Chắc chắn, Doflamingo không phải lúc nào cũng hài lòng với đứa em trai ngốc nghếch, vô dụng của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu cậu; không có nghĩa là anh sẽ không làm bất cứ điều gì để giữ cho cậu an toàn khỏi bị tổn hại—

Roci đẩy cái ấy vào tay anh, và Doflamingo đang đẩy của anh ta vào giữa mông của cậu, và họ lại trở nên ồn ào, rên rỉ, thở hắt to hơn, di chuyển ngày càng nhanh hơn. Roci ngửa đầu ra sau, gần như làm gãy mũi Doflamingo, và bình thường Doflamingo sẽ đá vào mông anh ta vì sự vụng về nhưng anh ta thậm chí không buồn cả quan tâm bây giờ, anh chỉ đâm và đẩy, và tại sao, tại sao nó lại cảm thấy sướng thế này?...

Doffy ấy sẽ kêu lên khi anh bắn ra, nếu anh không cắn vào tai Roci ngay lúc đó. Anh cắn mạnh và ra mạnh hơn, và cảm thấy Roci run run rã rời trong vòng tay anh.

Doflamingo bắn ra vì Roci đang cào vào tay anh, thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.

"Dậy đi," cuối cùng cậu cũng thốt ra được từ đó. "Thôi nào, Doffy, mẹ và bố sẽ về bất cứ lúc nào, chúng ta phải đi tắm. Doffyyyy."

Roci thật dễ thương. Doflamingo mơ hồ hôn anh.

"Không, không phải chuyện đó nữa," Roci phàn nàn, nghe không thực sự khó chịu đến thế, "đi nào, Doffy, đi thôi." Cậu ta bò qua người anh, trèo xuống sàn và cố gắng lôi anh đi. Doflamingo ngái ngủ cười toe toét.

"Em thật dễ thương," anh nói.

Roci tuôn ra một cái gì đó khủng khiếp.

"Thôi đi," anh yêu cầu một cách không thuyết phục. "Doffy! Mẹ thấy chúng ta như thế này sẽ buồn lắm đấy!"

Bây giờ điều đó đã lọt vào lỗ tai anh. Không ai được phép làm mẹ buồn.

Doflamingo uể oải đứng dậy, thân thể vẫn còn mơ hồ lơ lửng. Roci ôm anh quanh eo. Doflamingo có thực sự chao đảo như vậy không?

Chết tiệt, đó là trận lăn giường nóng bỏng.

Chờ đã. Lăn giường? Anh vừa mới quan hệ tình dục với em trai mình?

Bây giờ điều đó thật kỳ lạ.

Tuy nhiên, Doflamingo không muốn nghĩ về những điều kỳ lạ vào lúc này. Anh muốn đi tắm, uống một tách cà phê và hôn Roci lần nữa.

Doflamingo hôn Roci một lần nữa khi họ đang cởi quần áo cho nhau dưới vòi hoa sen, cả hai đều vụng về vì sự uể oải sau dư vị và ham muốn vẫn còn cuộn trào trong cơ thể họ. Roci thật tuyệt vời.

"Không, Doffy, đừng - chúng ta phải đi tắm," Roci phàn nàn.

"Vậy thì đừng hôn anh nữa," Doflamingo đề nghị. Ngay cả đôi má ửng hồng cà chua của Roci cũng tuyệt vời. Doflamingo hôn lên đôi má nóng bỏng của cậu, rồi hôn lên đôi môi sưng tấy của cậu, rồi hôn lên con kiu căng cứng của cậu bởi vì, tại sao lại không chứ.

Việc bù khú này thật khó khăn; Doflamingo cảm thấy tôn trọng tuyệt đối với tất cả những đứa đã từng thổi cho anh ta. Ngay bây giờ, anh đang đấu tranh cật lực để giữ phản xạ ghê cổ của mình xuống.

Roci đang nhìn chằm chằm vào anh ta từ trên cao, mái tóc vàng óng của anh ta ướt đẫm và đôi mắt mở to, màu đen không đáy thay vì màu nâu ấm áp.

Doflamingo liếm cái ấy của cậu khiến cậu hơi rùng mình.

Tại sao Roci lại tuyệt vời như vậy? Thật không công bằng.

Dù sao đi nữa, Doflamingo không bao giờ lùi bước trước một thử thách, vì vậy anh ta đã cố gắng bắt chước những điều mà mấy đứa chíc bông đã làm với con kiu của anh. Điều đó không dễ dàng, nhưng phản ứng của Roci rất đáng giá.

"Chúng ta phải tắm rửa," Roci nói ra một cách yếu ớt.

"Mm. Vậy tại sao chúng ta không làm bẩn trước đã?" Doflamingo đề nghị với cái ấy của Roci trong miệng. Roci rùng mình.

"Tại sao anh rất -" cậu nói.

" Rất sao ? Tuyệt quá? Nóng bỏng quá? Gợi cảm quá?" Doflamingo nhe răng cười.

Roci yếu ớt vung tay xung quanh.

"Phải, cái đó," anh yếu ớt đồng ý. "Rất khốn nạn nữa. Anh là, ahhh! H-haa. Anh, anh là một thằng khốn nạn. Doffy, làm ơn," ồ, cái cách mà em ấy tỏ ra thích thú. Làm sao em ấy lại tuyệt vời như thế được?

Tinh dịch có mùi hơi khó chịu, vì vậy Doflamingo nhổ nó ra và súc miệng thật kỹ. Roci gần như không thở được bên cạnh anh, lưng dựa vào tường.

Doflamingo chộp lấy và đặt Roci theo cách mà hắn muốn, mông của cậu một lần nữa dí sát vào cái ấy của Doflamingo.

Tại sao, tại sao nó lại cảm thấy tốt hơn của bọn con gái? Có lẽ Doflamingo thực sự thích mông con trai.

Anh ta mân mê khắp người Roci khi anh ta thúc vào mông cậu, và không có bộ ngực nở nang, không có hông rộng, chỉ có xương và xương, cùng núm vú nhỏ xíu trên bộ ngực phẳng.

Doflamingo rê tay của mình lên bộ ngực phẳng lì đó và cảm thấy cơ thể xương xẩu của Roci rùng mình. Chết tiệt, tại sao nó lại cảm thấy như vậy—

Anh thọc ngón tay vào cái miệng há hốc của Roci và cảm thấy môi cậu khép lại xung quanh ngón tay anh, mút đầu ngón, liếm chúng bằng chiếc lưỡi nóng ẩm. Fuck fuckfuck, tại sao anh lại thấy sướng không thể tả?

Anh cắn vào cổ Roci; anh bắn ra khắp mông cậu, và suýt khuỵu xuống. Roci quay lại và đỡ lấy anh, mặt đỏ bừng, khó thở và trông tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Họ cùng trượt xuống sàn. Họ ôm lấy nhau, và uể oải hôn nhau như thể họ không thể khống chế.

Đột nhiên, Roci cười yếu ớt.

"Cái gì," Doflamingo lắp bắp.

"Anh sẽ không làm điều này một lần nữa với em, huh," Roci nói.

Doflamingo cau mày. Roci thậm chí có ý gì?

Ah. Bây giờ anh đã nhớ ra.

Anh hôn Roci thêm vài cái nữa và nói:

"Anh sẽ làm điều này một lần nữa. Điều này, và nhiều hơn nữa."

Vẫn còn rất nhiều điều anh ấy muốn làm với Roci. Tuy nhiên, ngay bây giờ, anh chỉ muốn hôn cậu, rồi hôn cậu, rồi lại hôn cậu.

Roci nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt mở to và trông lại sợ hãi, vì một lý do nào đó. Cậu nhìn nhìn, sau đó cắn chặt môi, liều mạng nhắm mắt lại hôn Doflamingo, giống như thợ lặn lao vào nước sâu.

Vòi nước cứ xối vào đầu và lưng họ, nhưng cả hai đều không quan tâm.

Họ hôn và hôn, cho đến khi một chai dầu gội rơi thẳng xuống mái tóc sẫm màu vàng óng của Roci.

"Ouch," anh nói vào môi Doflamingo. "Mẹ kiếp! Doffy! Bố mẹ sắp về rồi!"

Và cuối cùng, Doflamingo đủ quan tâm để Roci tắm rửa cho mình.

Ngày hôm sau, Doflamingo kín đáo nhìn lén một vài người trong đội bóng của mình. Ngạc nhiên thay, một vài người trong số họ trông rất đẹp trai. Tuy nhiên, vì một số lý do, không ai trong số họ trông tuyệt vời như Roci, vì tất cả đồng đội của anh ấy đều vạm vỡ cơ bắp, trong khi Roci thì thon thả gầy guộc. Thật là khó hiểu.

Doflamingo thoáng nghĩ đến việc đi đến một quán bar dành cho người đồng tính để khám phá bản thân, nhưng sau đó quyết định rằng không có lý do nào để anh làm điều đó bây giờ, không phải khi anh có một chàng trai tuyệt vời nhất trên thế giới đang ở ngay cạnh phòng của anh, luôn sẵn sàng làm theo cách Doflamingo muốn.



Khám phá cơ thể gầy guộc, xương xẩu và xinh đẹp của Roci là một cuộc phiêu lưu theo đúng nghĩa của nó. Em trai của anh ấy rất nhạy cảm, thật nực cười.

Giống như, anh ta sẽ phát điên lên bất cứ khi nào Doflamingo lướt ngón tay xuống da ở đùi trong của anh ta. Những nụ hôn trên đầu gối của cậu khiến Roci rên rỉ, và liếm giữa các ngón tay khiến cậu run rẩy. Cậu sẽ cất những tiếng rên ngọt ngào của mình cho Doflamingo, và Doflamingo có thể làm điều này mãi mãi mà không cần chạm vào cái ấy của bản thân hay cọ xát cự vật của mình vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể Roci.

Cậu ta trông có vẻ sợ hãi khi Doflamingo lần đầu tiên chạm vào mông cậu, nhưng Doflamingo nói:

"Em không tin anh sao, Roci?"

Và Roci nói,

"...em có,"

— và cậu miễn cưỡng mở rộng chân ra.

Lúc đầu, Doflamingo chỉ khám phá, kinh ngạc trước cách mà những cái chạm nhẹ, đơn giản trên vùng da xung quanh cửa mình của cậu ta khiến Roci run rẩy và rên rỉ. Sau đó, anh thử đặt miệng mình lên làn da mềm mại, dịu dàng đó, hôn và liếm nó, và phản ứng của Roci thậm chí còn tuyệt hơn. Anh ta nhạy cảm hơn bất kỳ con đ* nào Doflamingo từng chơi qua.

Khi Doflamingo cuối cùng cũng thọc một ngón tay vào mông Roci, Roci chỉ trông có vẻ cam chịu, hơi sợ hãi và phấn khích một cách thận trọng.

"Anh sẽ làm cho em thấy tốt thôi," Doflamingo cáu kỉnh hứa với cậu ta. Roci chỉ rên rỉ, trông choáng váng, yếu ớt và ... nóng bỏng một cách vô lý. Chết tiệt, thật không công bằng, Doflamingo muốn cậu biết bao nhiêu.

Anh hôn lên môi anh và tận hưởng cách đôi môi Roci mở ra cho anh, như họ vẫn thường làm.

Thật hấp dẫn khi chơi cơ thể của Roci từ bên trong, để anh ấy tạo ra bản nhạc ngọt ngào nhất chỉ bằng những ngón tay của Doflamingo. Doflamingo cảm thấy như anh ta có thể xem và nghe nó mãi mãi, nhưng lớp da nhung nóng bỏng trên cơ thể Roci đang dần khiến anh ta phát điên, vì vậy cuối cùng Doflamingo cũng bôi trơn bản thân, cọ xát đầu cự vật của mình lên xuống mông của Roci, dừng lại khi Roci rên rỉ thiếu kiên nhẫn, đẩy mông của mình vào cự vật của anh, và trượt vào trong.

Chết tiệt.

Mông của Roci rất chặt; làm với bọn con gái còn chưa bao giờ cảm thấy vậy, ngay cả khi Doflamingo chơi qua một xử nữ. Chỉ riêng sự chật chội đã làm anh cảm thấy phát điên. Doflamingo không di chuyển nữa vì sợ anh sẽ bắn ngay lúc đó.

Roci mở mắt ra, đôi mắt của Roci, đôi mắt ấm áp nhất mà Doflamingo từng thấy.

Chết tiệt. Anh chỉ cần hôn chúng, đôi mắt đó, và sau đó là đôi môi luôn dễ dàng mở ra vì anh.

"Doffy," Roci nói, nghe có vẻ đau đớn. Chết tiệt, Doflamingo đã làm gì sai sao? "Làm ơn. Làm ơn di chuyển đi."

Một cách vụng về, lóng ngóng, cậu ấn xuống cự vật của Doflamingo.

Doflamingo không tự hào thừa nhận rằng anh ta đã có loạt cảm xúc mạnh mẽ sau đó. Khi tỉnh lại, anh đang nằm trên ngực của Roci, cặc anh ta mềm xèo trong mông cậu và Roci trông có vẻ hơi choáng ngợp.

"Chà, cái đó hơi - nhanh đó," Roci nói.

"Thôi đi," Doflamingo quắc mắt, cố gắng kìm nén sự đỏ mặt của mình. "Dù sao thì đó cũng là lỗi của em. Em không thể nói những điều đó và mong đợi anh giữ mình được. Với cả tại sao làm em sướng như vậy?"

"...Đó có phải là một lời khen không?" Roci cuối cùng cũng hỏi.

"Chết tiệt. Chỉ là sự thật trần trụi thôi. Thấy chưa? Em thật tuyệt vời làm sao," Doflamingo di chuyển bên trong cơ thể Roci, cự vật của hắn vẫn còn trên mông Roci và đã cương cứng được một nửa.

Roci cũng vậy, vẫn còn cứng và thở nặng nề hơn. Mẹ kiếp, những thứ mà cậu đã làm với Doflamingo chỉ bằng đôi mắt và cái miệng há hốc đó. Tất cả thật kỳ lạ và không công bằng chút nào.

Doflamingo hôn cậu, nhắm mắt lại, bởi vì đau. Nhưng Roci đã hôn lại anh ta, và bây giờ không còn cách nào thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể và tâm trí của Doflamingo nữa.

Anh đã kéo dài hơn vào lần thứ hai, đủ lâu để Roci bân trước. Điều đó cũng tuyệt vời một cách không cần thiết; tuyệt vời tới nỗi Doflamingo ngất đi một lúc sau khi mông của Roci vắt kiệt cơn cực khoái kinh hồn ra khỏi cự vật của anh ta.

"Làm ơn đi, đừng ngất xỉu với em," Roci nói với anh ta, đôi mắt cậu hơi cười, khi Doflamingo cuối cùng đã trở lại thế giới của người sống. "Anh nặng lắm, anh biết mà."

"Em là nguyên nhân cái chết của anh," Doflamingo nói với anh ta, nửa buộc tội, nửa tôn kính.

Roci đỏ mặt đến mức gần như phát sáng, vụng về hôn lên khóe miệng anh ấy, và bằng cách nào đó, cảm giác đó như một điều tuyệt vời nhất trong toàn bộ trải nghiệm của hai anh em họ.



Bạn gái mới của anh rất ổn, nếu Doflamingo tự nói như vậy. Đội trưởng đội cổ vũ, thân hình đồng hồ cát hoàn hảo, đôi chân dài hàng mét và mái tóc xoăn dày xõa xuống vai.

Doflamingo chở cô về nhà trên chiếc xe mới bố đã mua cho anh nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu, và sau đó anh ghé qua Sweetgreen để mua cho Roci món salad mà cậu mê mẩn. Roci là một người thích ăn salad, giống như cậu ta bí mật là một chú thỏ hay gì đó. Món ăn yêu thích của anh ấy là rau diếp. Không biết cậu ta có thật không nữa.

Khi đang xếp hàng chờ đợi, Doflamingo mỉm cười hạnh phúc. Cơ thể anh vẫn đang lâng lâng với dư âm sau cuộc làm tình sung sướng, và chẳng bao lâu nữa, anh sẽ được gặp Roci của mình, Roci nóng bỏng, tuyệt vời của anh. Tốt hơn nữa, bố và mẹ đang tham gia một chuyến đi từ thiện nào đó, vì vậy Doflamingo và Roci có thể vui vẻ như họ muốn.

Tuy nhiên, có vẻ như Doflamingo không trở nên điên cuồng vào tối nay được. Rốt cuộc thì anh ấy đã làm hết sức chiều nay rồi. Chết tiệt, Zala là một con đ* đói.

Roci nhìn anh ta và không buồn với tay lấy món salad. Lạ thật đấy. Thông thường, cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, như thể loại cỏ chết tiệt đó thực sự ngon hơn một chiếc bánh mì kẹp thịt hun khói.

"Có son môi trên miệng của anh," cậu nói. "Anh mới đi hẹn hò về hay cái gì đó à?" Roci cười gượng gạo.

"Mm-hmm. Cô bạn gái mới của anh. Đội trưởng đội cổ vũ," anh mệt mỏi với việc cầm món salad chết tiệt, Doflamingo chỉ nhét nó vào tay cậu ta và hôn lên cổ anh ta.

Chết tiệt, làm thế nào mà hôn Roci luôn cảm thấy tuyệt vời như vậy. Doflamingo thực sự nghĩ rằng Zala đã nắm thóp được anh ta, nhưng rõ ràng là không nhiều lắm. Anh siết chặt cái mông không tồn tại của Roci và hôn cậu mạnh hơn, mạnh hơn. Chết tiệt, anh ấy muốn làm bây giờ.

Roci vùng ra khỏi bàn tay của anh. Doflamingo liền cau mày.

"Có chuyện gì vậy?" anh vặn vẹo hỏi. Anh ta sẽ nói dài dòng hơn thế, nhưng bằng cách nào đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là hôn Roci một lần nữa, sau đó cởi quần áo cậu ra, rồi đ* vào cặp mông ngọt ngào của cậu cho đến khi Roci bắt đầu cắn vào gối để ngăn chặn những tiếng rên rỉ.

"Dừng lại," Roci nói, mặt trông tái nhợt. "Đừng."

"Tại sao anh phải dừng lại?" Doflamingo hỏi, bối rối và khó chịu, hầu như không thể suy nghĩ thông suốt khi cự vật của anh đang đau đớn, chỉ muốn vào trong mông Roci.

"Anh có một bạn gái rồi," Roci nói một cách kỳ lạ, như thể anh ấy đang cố gắng thốt ra lời của mình. "Cái này sai rõ ràng."

Thằng em ngu ngốc, lại cái trò đúng-sai của cậu nữa.

"Em đang nói cái quái gì vậy, cục cưng," Doflamingo gắt gỏng hỏi, cái tên "cục cưng" tuột khỏi đầu lưỡi vì anh không thể suy nghĩ tỉnh táo.

Roci đang nhìn anh, mắt mở to, hàm bạnh ra. Roci của anh ấy, luôn vàng óng, ngọt ngào và dẻo dai đối với anh ấy.

"Em yêu," Doflamingo cố gắng, và nhận ra rằng anh thậm chí không thể thốt nên lời vì khao khát cháy bỏng đang bùng lên trong cơ thể anh, phá hủy mọi suy nghĩ và lý trí. Vì vậy, anh chỉ hôn cậu khi anh không thể nói, và Roci hôn lại, thật bất lực, thật ngọt ngào, trước khi cậu ấy đẩy anh ra một lần nữa.

Doflamingo gầm gừ, giờ đã vô cùng thất vọng.

"Anh có bạn gái," Roci khăng khăng, "đây là bắt cá hai tay. Anh có thể là một tên khốn và lừa dối cô ấy, em không quan tâm," anh nói, nghe như thể anh thực sự quan tâm lắm. "Nhưng em, em không muốn trở thành-"

"Cái gì, 'một người bạn tình khác'?" Doflamingo bật cười. "Đồ ngốc. Cái này thì khác," anh hôn Roci lên thái dương, "không phải như vậy. Anh và em, chúng ta chỉ - vui vẻ với nhau thôi. Chuyện của đàn ông, em biết đấy. Điều này còn không được tính là cặp tay ba."

"Ồ," Roci nói. Đó là một tiếng "ồ" rất kỳ lạ mà Doflamingo có lẽ sẽ rất lo lắng nếu anh đang không bận hôn lên vai Roci. Tại sao đôi vai này lại tuyệt vời như vậy? Không có gì đặc biệt về nó, vậy mà Doflamingo có thể hôn nó hàng giờ.

"Anh thấy nó như thế nào," Roci nói sau đó. Ít nhất thì cậu cũng không chống cự nữa. Doflamingo cắn vào cổ cậu và gần như rên rỉ. Roci của anh ấy, thật ngọt ngào.

"Vậy quy tắc là gì? Anh hẹn hò với bất kỳ ai, em hẹn hò với bất kỳ ai, và chúng ta - chỉ vui vẻ vơi nhau thôi? Phải vậy không?"

"Uh-huh," Doflamingo nói, hầu như không nghe thấy một lời nào về những gì Roci đang nói. "Im đi và hôn anh đi. Em ngon quá," anh không thể ngừng hôn cậu, "Roci của anh, em yêu, sự ngọt ngào của anh."

Roci cười. Đó là một điệu cười rất kỳ quặc. Doflamingo muốn Roci ngừng tạo ra những âm thanh kỳ lạ, vì vậy anh ta cắn vào môi và cuối cùng cảm thấy chúng mở ra cho anh lần nữa.

"Roci, Roci, Roci," Doflamingo thở hổn hển. "Em thật đáng yêu. Roci, Roci của anh", mồ hôi không ngừng rơi trên trán và trên khuôn mặt đỏ bừng của Roci. Bất cứ khi nào một giọt rơi xuống môi Roci, anh ấy sẽ liếm nó bằng chiếc lưỡi hồng. Thật không thể chịu nổi.

Cậu rên rỉ vì anh và siết chặt lấy anh, Roci của anh, Roci xinh đẹp của anh. Nhưng lạ lùng thay, cậu sau đó không ở lại với anh, như cách cậu luôn làm.



Tuần sau, Doflamingo nhìn thấy cậu trong quán cà phê cùng với một cô gái. Cô ấy trông không giống như bạn bè thông thường của Roci.

Roci là một tên mọt sách chết tiệt. Cậu ấy luôn đi loanh quanh với cái đầu dán vào một cuốn sách, và hầu như không có bất kỳ người bạn nào. Mặc dù vậy, những người bạn mà Roci có được sau đó cũng là những kẻ lập dị hoặc ngu ngốc một cách vô vọng như cậu ta. Có một anh chàng trầm lặng với đôi mắt kỳ lạ. Sau đó, có một anh chàng rất đỏm dáng là chú hề của lớp, và một số người khác mà Doflamingo thậm chí không thèm nhớ.

Em chíc bông này trông khác. Cô ấy trông - thật ngầu. Giống như, cô ấy là người Bắc Mỹ thực sự. Và cô ấy trông cũng rất ổn. Cô ấy thậm chí đang làm gì xung quanh Roci vậy, tên em trai ngu ngốc vô vọng đó?

Họ cười, có vẻ như đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ giữa họ, và sau đó cô ấy - hôn Roci.

Ok, chuyện gì nữa đây.

Đó cũng không phải là một nụ hôn trên má, kiểu như nụ hôn giữa bạn thân. Cô ấy cho cậu ta một cái hôn thật kêu vào môi.

Điều đó - không ổn. Đó là rất nhiều không ổn. Không ai ngoài Doflamingo nên làm bất cứ điều gì trong bán kính 30 cm từ đôi môi đó.

Con gà trơ trẽn nhìn anh, và Roci cũng vậy, vẫn mỉm cười theo một cách kỳ dị nhất. Cậu ấy vẫn cười ngay cả sau khi nhìn thấy Doflamingo. Có phải cậu hoàn toàn không biết xấu hổ?

"Chào Doffy," cậu vẫy tay. Cái can đảm đó của cậu!

"Đó là - anh trai của cậu, phải không?" con đ* khốn kiếp hỏi Roci.

"Ừ," Roci nói, "chính là anh ta. Belle, gặp Doflamingo. Doffy, gặp Belle."

"Có chuyện gì với anh ta sao?..." con đ* khó chịu nói, nheo mắt nghi ngờ nhìn Doflamingo. Khuôn mặt của anh hẳn đã thể hiện rõ ràng rằng anh ấy không hài lòng với tình huống này chút nào. Doflamingo cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng rồi anh thấy họ đang ngồi sát gần tới mức.., và—

"Không, mặt anh ta vậy đấy." Roci dễ dàng mỉm cười và bỏ miếng bông cải xanh cuối cùng vào miệng, trầm ngâm nhai nó. Tên em trai ngớ ngẩn thực sự thích bông cải xanh. Tại sao cậu ta lại kỳ lạ như vậy?

Tại sao cậu ta lại hành động như vậy, làm điều này với Doflamingo, trông như thể cậu ta chẳng quan tâm gì cả?

"Roci," Doflamingo nói, "nói chuyện một chút."

Để nói ra mấy từ đó bằng một giọng ít nhiều bình tĩnh, anh đã phải nỗ lực rất nhiều.

"Xin lỗi, chúng tôi phải lên lớp. Hẹn gặp lại sau!" Roci táo bạo vẫy tay với anh ta, một lần nữa, và sau đó họ rời đi, và Doflamingo chỉ — đứng đó, nắm chặt tay và cảm thấy sốc.

Tất cả - điều đó, không ổn. Tại sao ngay từ đầu anh ấy đã nghĩ rằng sự sắp xếp này là ổn? Thật là một ý tưởng ngu ngốc.

Đó có phải là cảm giác của Roci khi thấy anh ta trở về nhà với vết son môi trên miệng? Mẹ kiếp, giờ thì Doflamingo cũng cảm thấy mình như một công cụ để thoả mãn Roci, ngoài việc bị lừa dối.

'Chúng ta phải nói chuyện', anh nhắn tin, và Roci đáp lại, một cách thờ ơ ' Em có lớp. Hẹn gặp ở nhà. Tôi sẽ đi tàu điện ngầm, đừng chờ đợi.'

Giống như Doflamingo sẽ về nhà mà không có Roci. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu và con đ* của cậu ấy quyết định làm vài chuyện gì đó sau giờ học? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta— Không, Doflamingo không nên nghĩ về điều đó, anh ta sẽ phát điên trong khi chờ lớp học của Roci kết thúc.

Mẹ kiếp, bây giờ anh cứ nghĩ về việc anh không phải là người duy nhất nhìn thấy khuôn mặt của Roci khi anh bắn ra, cách cổ cậu hơi căng thẳng khi cậu cảm thấy sướng, ngón chân cậu co lại khi Doflamingo hôn Rosi.

Nghĩ về bất cứ ai khác khám phá ra tất cả những điểm bí mật đó, nghe thấy những tiếng thở dài ngọt ngào và những tiếng rên rỉ kéo dài đó, chứng kiến nụ cười đẹp đẽ, ngu ngốc mà Roci luôn nở trên khuôn mặt sau một lần cực khoái đặc biệt—

Mẹ kiếp, chỉ nghĩ thôi đã không thể chịu nổi. Đó có phải là những gì Doflamingo ban đầu muốn cho cả hai? Đó có phải là quy tắc anh ấy đồng ý cho Roci?

Và Roci đã nhận lời. Cậu ta đồng ý chơi theo luật của Doflamingo. Cậu ta đồng ý - ngủ với bất cứ ai, và để anh ta ngủ với bất cứ cô gái nào, và vui vẻ với nhau như không có chuyện gì xảy ra?

Chết tiệt, Doflamingo cảm thấy bản thân bị đần độn. Nhưng Roci, Roci là một tên em trai khốn kiếp. Lẽ ra cậu phải phản kháng mạnh mẽ hơn! Cậu ấy nên nói điều gì đó!

Chết tiệt, Roci đâu rồi. Điều này đã trở nên không thể chịu đựng được. Bây giờ đã bao lâu rồi? Chờ đợi Roci xong tiết như một khoảng thời gian vô tận đau đớn.

Doflamingo kiểm tra đồng hồ và chửi thề. Ba phút? Điều đó thậm chí không làm hắn buồn cười nổi. Làm thế nào anh ta có thể sống sót qua ba tiết nữa? Điều gì sẽ xảy ra nếu con đ* bẩn thỉu đó chạm tay vào Roci trong giờ giải lao? Hoặc tệ hơn, chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ quyết định bỏ qua các lớp học và thay vào đó đi về nhà nhau chơi—

Không, không đời nào. Roci không bao giờ trốn học. Em là một tên ngốc nghếch. Tên ngốc xinh đẹp nhất thế giới.

Doflamingo lại chửi thề và gửi một tin nhắn khác. Sau đó, anh ấy đọc lại nó, bởi vì anh ấy thậm chí còn không nhìn thấy những gì mình viết.

Chỉ có một từ trong văn bản của anh ấy, một từ nghe cực kì ngu ngốc, yếu ớt.

"Làm ơn"

Doflamingo cau có và bắt đầu viết một bức thư mới, một bức thư có từ ngữ mạnh mẽ hơn, nhưng trước khi anh kịp gửi, Rosi đã trả lời lại.

'Anh cũng có lớp học, anh biết đấy. Anh đếm xe của anh đi. Em sẽ trốn tiết học tiếp theo, và chúng ta sẽ nói chuyện.'

Doflamingo vui vẻ cười toe toét. Roci đã trốn học vì anh ta. Cậu quan tâm anh ta!

Bình tĩnh lại một chút, anh đến lớp thể dục của mình và ra ngoài sau đó. Khi anh đến chiếc xe, Roci ngọt ngào của anh đã đợi sẵn bên trong, cau mày nhưng bình tĩnh. Có phải Doflamingo là người duy nhất kích động ở đây?

Chà, sau đó anh ấy sẽ kích động Roci ngay lập tức. Anh vào trong và hôn Roci trước khi đóng cửa lại.

Cái miệng thơm ngọt ngào đó không một người đàn ông hay phụ nữ nào khác được phép chạm vào. Doflamingo hôn đi hôn lại, cảm giác mình dần dần phát điên.

"Đừng bao giờ làm thế nữa," anh tuyệt vọng ra lệnh giữa những nụ hôn. "Em đã ngủ với cô ấy rồi à?" Nói chưa, nói chưa, xin hãy nói chưa đi, bởi vì nếu em nói rồi— Nếu em nói rồi—

"Có quan trọng không?" Roci hỏi. Doflamingo không thể biết liệu anh ta đang cố ý tàn nhẫn hay không.

"Có đấy," anh gầm gừ. "Nó rất quan trọng."

"Em không phải bạn trai của bạn tình hay gì cả," Roci nói, trông hơi sợ hãi nhưng kiên quyết. "Em là em trai của anh. Cuối cùng thì cả hai chúng ta cũng phải hẹn hò và kết hôn với con gái. Anh đã hẹn hò với một cô được một thời gian rồi."

Có phải anh ấy? À, phải, anh ấy có. Bằng cách nào đó, quả bom cổ vũ nóng bỏng đó thật tầm thường so với tên em trai ngu ngốc này.

"Anh thích cô ấy, phải không? À, em cũng thích Belle. Cô ấy dễ thương và tuyệt vời, cô ấy—"

"Đừng," Doflamingo nói sau khi ngừng hôn anh lần nữa. Anh sẽ hôn cậu mãi mãi, nếu chỉ để khiến cậu im lặng.

"Nhưng, đó là điều anh muốn," Roci nói, trông như thể đó là điều mà cậu ấy không muốn chút nào.

Chết tiệt, Roci thực sự không phải là gã ngu ngốc nhất trong chiếc xe này, phải không?

"Anh không muốn điều đó nữa," Doflamingo nói. "Anh là một thằng ngốc, được chứ?"

"Anh muốn gì sau đó?" Roci hỏi.

Doflamingo ngẫu nhiên hôn lên cổ cậu ta, bởi vì đó là một cái cổ xinh đẹp chết tiệt. Cái cổ đẹp nhất anh từng thấy.

"Em muốn gì?" Anh hỏi lại ngay. "Nói cho anh biết, Roci. Tại sao em lại sợ hãi như vậy?"

"Bởi vì điều em muốn là sai trái," Roci nói gần như thì thầm. "Em không được phép muốn điều đó. Em không được phép muốn—"

Câu ấy không nói từ "anh." Nhưng anh thậm chí không cần; Doflamingo nhìn thấy điều đó trong mắt cậu.

Chết tiệt, điều đó khiến anh cảm thấy.

"Mặc kệ bạn gái của anh," anh nói, "quên bạn gái em đi. Mặc kệ đúng hay sai. Đây có phải là điều em muốn không?"

Anh ấy hôn Roci rất mạnh, khiến anh ấy chóng mặt.

Roci hôn lại anh ngay lập tức, bám lấy anh, mở miệng cho anh, và — Doflamingo thực sự có thể làm điều này mãi mãi.

"Điều này có cảm thấy rất sai với em không?" anh cười toe toét, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Roci.

"Chà, điều này là sai," Roci chỉ ra. Anh ấy nghe có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục.

"Làm sao điều này có thể sai được," Doflamingo đặt tay lên mặt Roci và nhìn cậu áp má mình vào lòng bàn tay của anh, "khi đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra? Phải không, Roci," anh không thể ngừng quan sát cậu.

"Lập luận của anh không chứng minh được gì," Roci cau mày.

"Nhưng anh có sai đâu?" Doflamingo nhe răng cười.

Đột nhiên, Roci thở dài thườn thượt.

"Không," anh nói, "anh không sai. Được rồi, được thôi. Có lẽ - có lẽ chúng ta sẽ vượt qua chuyện này. Và cho đến lúc đó, chúng ta thực sự không làm hại ai cả. Chà, ngoại trừ Belle và cô gái đó của anh. Bây giờ em phải nói với Belle điều gì đó, em không biết. Chết tiệt, chúng em cũng chỉ mới quen nhau thôi—"

Doflamingo lại hôn cậu lần nữa. Hãy để Roci tự lừa dối mình bao nhiêu tùy thích; cuối cùng, dù sao thì em trai của anh cũng sẽ thấy thôi.

Roci, Roci bé nhỏ ngốc nghếch của anh, lúc nào cũng vụng về và nhút nhát như vậy. Đứa em trai ngớ ngẩn của anh, cái bóng thầm lặng của anh, mối phiền toái lớn nhất của anh; người quý giá nhất trên đời.

"Chúng ta đang ở trong xe," Roci rên rỉ nói, "ai cũng có thể nhìn thấy chúng ta. Đừng," cách cậu ấy nói, nghe như kiểu "đ* em đi, ngay bây giờ, ngay tại đây."

"Anh yêu em," Doflamingo nói và chớp mắt. Anh không định thốt ra điều ở trong lòng đó.

Roci có vẻ như cũng không sẵn sàng cho câu nói đó. Chà, đó là sự thật, những gì Doflamingo đã nói, ngay cả khi anh mới chỉ nhận ra điều đó bây giờ. Chết tiệt, anh thực sự, thực sự ngu ngốc với cái luật chơi "vui vẻ với nhau", phải không?

Roci mở miệng, rồi ngậm lại, rồi lại mở ra. Doflamingo bật cười.

"Anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn," anh hứa, "Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Anh sẽ đ* em theo cách em muốn. Anh yêu em, Roci," anh hôn lên cổ cậu, đánh dấu một vệt tím những nơi mà miệng anh đã từng trân trọng. "Cho dù em nói gì, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu. Hãy chấp nhận nó đi."

"Anh mới mười sáu tuổi," Roci nói một cách cáu kỉnh, "mọi người đều thề thốt về một tình yêu vĩnh cửu khi họ bằng tuổi anh. Anh sẽ đến trường đại học và kiếm một người bạn gái, kết hôn với cô ấy và có con, còn em thì..."

"Còn em - cái gì?" Doflamingo nhe răng cười. Roci nhắm mắt và cắn môi. "Nào, nói đi. Nói rằng em sẽ bỏ qua cho anh."

"Chết tiệt," Roci nói, nghe có vẻ đau đớn. "Mẹ kiếp, Doffy. Chuyện này không thể tiếp diễn mãi được."

"Là vậy sao?" Doflamingo hỏi và kéo Roci vào lòng. "Nhìn anh đi."

Và anh ấy hôn Roci đến nghẹt thở mãi mãi, cho đến khi cái mông hoàn hảo, xương xẩu, ngu ngốc của cậu bằng cách nào đó ấn vào còi ô tô.

Còi thổi to đến nỗi cả hai cùng nhảy dựng lên. Roci đập đầu vào nóc xe.

Họ nhìn nhau, rồi cười, cười đến ứa nước mắt.

"Eh, mẹ kiếp, Doffy," Roci cuối cùng cũng nói, vẫn còn thở khò khè. "Anh muốn mãi mãi, anh sẽ cố gắng làm điều này, và em sẽ cười vào mặt anh khi anh không muốn em nữa."

"Đồ ngốc," Doflamingo nói, hôn lên núm vú săn chắc của anh qua lớp áo sơ mi, "Sẽ là một ngày lạnh giá nếu điều đó xảy ra."

Đột nhiên, Roci khịt mũi.

"À, cả hai chúng ta sắp xuống địa ngục rồi phải không?" Cậu ấy nói. "Chà, ít nhất chúng ta cũng có thể tận hưởng chuyến đi."

Cậu ta xoay hông mình, cọ vào Dofy khi ngồi lên trên người anh ta. Anh bất giác nhấn ga. May là anh ấy chưa khởi động xe, nếu không họ đã chết rồi.

"Em sẽ xuống địa ngục vì em đang nghiêm túc sẽ giết anh một trong những ngày này," anh ta phàn nàn. "Sang ghế phụ ngồi đi, anh không thể suy nghĩ thông suốt khi em ngồi trên như vậy được. Về nhà và lên giường đi. Mẹ kiếp." Roci tiếp tục hôn anh, tên quỷ xấu xa, lúc này đang ngồi trên ghế lái phụ nhưng tay cậu vẫn luồn dưới áo Doflamingo và môi cậu đặt trên cổ Doflamingo, thật đau đớn, ngọt ngào không chịu nổi.

"Em cũng yêu anh," Roci cuối cùng cũng thì thầm vào tai anh, thật ngọt ngào, khó thở và chết chóc. Doflamingo nghẹn ngào. "Anh cương rồi, anh không đủ điều kiện để lái xe, Doffy," cậu ta cười. Doflamingo sẽ chết vì tiếng cười đó. "Để em cầm lái."

"Mẹ kiếp," Doflamingo thở hổn hển, "anh không cho phép em lái con xe yêu quý của anh, em sẽ đâm vào.., đâm vào cột đèn, giống như mùa hè năm ngoái em đã đâm xe của bố, — Roci, Roci, dừng lại."

"Em thực sự nên hay không?" Roci mỉm cười với anh, cục cưng yêu dấu của anh, ngọt ngào đến khó tin, ngọt ngào đến độc địa.

"Không. Có. Không. Em có muốn anh đ* em ngay tại đây không?" Doflamingo buộc tội cậu ta.

"Vâng," Roci mỉm cười, và Doflamingo sẽ chết vì nụ cười đó, moitj lần nữa. "Nhưng em không thể. Mọi người có thể nhìn thấy chúng ta, mẹ biết mẹ buồn lắm đó. Vì vậy, hãy để em lái xe đưa chúng ta đến một nơi trống," cậu lại hôn Doflamingo, "rồi chúng ta sẽ xem em trai của anh có ổn với bú khu không. Nghe thế nào?"

"Ờ," Doflamingo nói. "Ừm. Không! Em chỉ muốn thò bàn tay quỷ quyệt lên xe của anh thôi."

"Em muốn chứ," Roci thừa nhận, "nó là một chiếc xe đẹp. Em muốn lái nó. Và sau đó," cậu lướt ngón tay xuống mặt Doflamingo, "sau đó em muốn ngậm cần số của anh, và khởi động anh thật tốt."

"Em thật xấu xa." Doflamingo bất đắc dĩ nói.

"Em đã học được từ những điều tốt nhất," Roci đồng ý. "Ra ngoài đi, để em ngồi vào ghế lái."

Doflamingo bước ra trước khi kịp nhận ra điều đó, đi vòng quanh chiếc xe và vào ghế phụ ngồi. Roci đang đợi anh, đã thắt dây an toàn và trông điềm tĩnh một cách đáng lo ngại.

"Đợi đã, em còn chưa đủ tuổi! Em không có bằng lái!" Doflamingo muộn màng nhớ lại.

"Giống như em quan tâm," Roci cười. "Nếu em đủ lớn để bú khu cho anh, thì em cũng đủ tuổi để lái xe của anh. Đừng ầm ĩ lên nữa, Doffy. Em sẽ cho anh một chuyến đi tuyệt vời," cậu nháy mắt với Doflamingo, tên khốn táo tợn đã khởi động xe. Doflamingo nói một lời cầu nguyện thầm lặng nhanh chóng với Chúa trên cao. Anh l thậm chí không quan tâm nếu anh ta chết, anh chỉ mong chiếc xe yêu dấu của mình sống sót trong chuyến đi.

Roci liếc nhìn anh và đột nhiên cười, tiếng cười ngọt ngào mà Doflamingo sẽ chết vì nó.

Cậu hôn Doflamingo, một nụ hôn chóng vách mà mạnh mẽ.

Và sau đó cậu ta nhấn ga, và họ rời đi sau đó.

———————————————————————————

Mấy nay ốm quá, nhưng vẫn cố edit một chap hơn 8500 từ, vì, hôm nay là sinh nhật của Rosinante yêu quý mà_:('ཀ'」 ∠):
Happy birthday to you Rosi😭😭😭😭
Mấy bà zô đọc cũng chúc mừng đê😤😤😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro