MGTQTYE 11: Phong lưu cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố B và C tương đối gần nhau, ngồi xe không đến bốn mươi phút hơn, Duẫn Nhi vội vàng đến bệnh viện trung ương thành phố B, cô nhanh chóng tìm thấy dì Lưu đứng ngoài phòng cấp cứu.

"Hồi chiều nó nói không khỏe, cho nó uống thuốc, ăn xong thì dỗ nó ngủ một lát, ai ngờ vừa rồi đột ngột tái phát", Dì Lưu nói. "Nhìn dáng vẻ đau đớn của nó, khuôn mặt nhỏ xíu tím lại, dì xót xa quá..."

"Bác sĩ nói thế nào?" Duẫn Nhi vỗ vỗ tay an ủi.

"Vẫn chưa thấy ra nữa." Dì Lưu lau khóe mắt bằng miếng khăn giấy. "Rốt cuộc ta đã làm nên nghiệp chướng gì mà lại bắt con trẻ gánh chịu tội lỗi thế này chứ!"

Cô không nói nên lời, nuôi lớn một đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh là một việc vô cùng vất vả, chỉ mới đúng ba tháng không gặp, người phụ nữ trước mặt dường như già đi rất nhiều.

Mười phút sau bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa bước ra, dặn dò một số việc cần chú ý rồi mới sắp xếp cho họ vào thăm người bệnh.

"San San dạo này cứ nhớ cháu." Dì Lưu ngồi bên giường vuốt vuốt mái tóc trên trán đứa trẻ.

Đứa trẻ vẫn chưa tỉnh, đôi môi nhợt nhạt, do bệnh tật quanh năm, sắc mặt không hồng hào khỏe mạnh như những đứa trẻ đồng trang lứa khác.

Duẫn Nhi xót xa, hồi lâu mới nói: "Xin lỗi dì, gần đây cháu bận quá".

"Cháu gái ngốc nghếch, sao phải xin lỗi chứ", dì Lưu nắm lấy tay cô, "Chú Lưu cháu còn đang làm thủ tục ở tầng một, dì đi xem ông ấy thế nào, cháu ngồi với San San nhé!".

"Vâng ạ." Duẫn Nhi đặt túi xách xuống, cúi người xoa khuôn mặt bé nhỏ của San San.

Làn da mềm mại nõn nà nhưng trắng tái nên càng yếu ớt, tựa như tuyết dưới ánh mặt trời, dường như vừa chạm vào đã tan chảy ra.

Cô vô tình mỉm cười, cô nhớ lại lúc San San vừa chào đời, cô ôm nó vào lòng, thật sự coi nó như bảo vật. Nhỏ nhắn, mềm mại như vậy khiến cô đến cả hít thở cũng trở nên thận trọng.

Lần đó, anh hai Thư Thiên cười cô, "Bản thân còn là tiểu a đầu, mà lại có tình mẫu tử cơ đấy".

Cô bị nói đến phát ngượng nhưng lại không nỡ bỏ đứa bé trên tay xuống chỉ cảm thấy sinh mệnh thật là kỳ diệu, một thứ bé nhỏ thế này sau nhiều năm nữa chẳng rõ sẽ trưởng thành như thế nào.

Thế nhưng bác sĩ mau chóng báo cho bọn họ một tin xấu, San San khó lớn lên khỏe mạnh bình thường được. Bệnh tim bẩm sinh sẽ đi theo nó suốt cuộc đời đồng thời đôi lúc còn dày vò nó và những người thân xung quanh.

Đau đớn thay, Duẫn Nhi nhìn đứa trẻ nằm trên giường suy ngẫm, cuộc sống đau đớn thế này chẳng phải do San San lựa chọn nhưng lại phải chịu đựng, chẳng ai chịu đựng thay nó.

Điện thoại khẽ rung lên. Lo sợ sẽ đánh thức đứa bé, cô trốn ra hành lang nhận điện thoại.

Bên đầu dây Cung Tuấn vô cùng ồn ào, hỏi cô: "Em đang ở đâu?".

Cô thông báo vị trí, sau một hồi, tạp âm trong điện thoại nhỏ dần, cô nghĩ chắc là đã đi đến chỗ yên tĩnh, anh dường như hơi kinh ngạc, "Em bệnh à?".

"Không phải em." Cô mệt mỏi tựa vào mép tường, không muốn nói nhiều.

Thế nhưng, cô quên mất rằng anh vốn nhạy cảm vô cùng sắc bén, cho dù cách nhau xa vậy, anh vẫn cảm nhận ngay được sự khác thường. "Xảy ra chuyện gì?"

Trong điện thoại tĩnh lặng là thế, cô mới nghe thấy giọng điệu anh phảng phất mang chút ý cười, cơ hồ vừa tiếp khách xong, thế nên mới có thời gian rỗi tìm cô.

Nhưng cô hiện tại không có tâm trí, chỉ lo lắng San San sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.

"Thật sự không có gì!" Cô muốn ngắt điện thoại.

Anh lạnh nhạt nói: "Duẫn Nhi, cho là bạn bè bình thường quan tâm em, em cũng không nên cư xử như vậy chứ".

Cô có kinh nghiệm trong trường hợp này rồi, biết rằng Cung Tuấn sau khi uống rượu xong thì rất khó ứng phó.

Có lúc tựa như sự kết hợp giữa con trai và đàn ông, vừa cố chấp lại vừa độc đoán, không đạt được mục đích thì không cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Huống hồ lời chỉ trích của anh khiến lương tâm cô cảm thấy hơi hổ thẹn.

Cuối cùng đành khuất phục. "Có một đứa nhỏ mắc bệnh tim nhập viện, em đang ở đó. Những việc còn lại anh đừng hỏi nữa, nhất thời không thể nói rõ hết được."

"Không sao!" anh trả lời nhẹ nhàng, tiếp đó lại nói: "Ở bệnh viện đó anh có người quen, là chuyên gia bệnh tim...".

"Thật ư?" Trong lòng cô khẽ xao động, ngắt lời anh.

Phản ứng thế này bình thường rất ít khi thấy, đầu bên kia điện thoại yên lặng hai giây, mới vọng lại giọng cười khi có khi không: "Thật mà. Em có cần anh giúp không?".

Duẫn Nhi suy ngẫm, "Có ạ".

Thật ra trình độ chuyên môn khoa tim bệnh viện trung tâm thành phố B được xếp hàng đầu trong nước.

Một số chuyên gia nổi tiếng đều tập trung tại đây. Tuy là San San đã làm xét nghiệm định kỳ nhưng nghe thấy Cung Tuấn nói, cô đột nhiên suy nghĩ, nếu như San San được chuyên gia hội chuẩn một lần nữa có lẽ sẽ giúp ích trong việc điều trị bệnh tình.

Cô nói suy nghĩ cho anh nghe, mong anh có thể giúp đỡ.

"Hẹn bữa nào sắp xếp thời gian để mọi người gặp nhau, đến lúc đó sẽ bàn bạc cụ thể hơn." Anh nói.

"Được." Cô ngừng một lát, "Cám ơn anh".

"Em muốn cám ơn anh thế nào đây?" Anh nửa đùa nửa thật hỏi.

Vừa may có y tá từ hành lang bước đến, Duẫn Nhi liền nói: "Khu phòng bệnh không được dùng điện thoại. Khi khác lại nói nhé".

Trước khi ngắt điện thoại cô nghe thấy anh hỏi: "Tối nay em không về à?".

"Ừ!"

Cô cất điện thoại, quay lại bên San San đang say ngủ.

Đứa trẻ tỉnh lại sau hai giờ đồng hồ, thật ra chỉ tỉnh lại một lúc, nhưng khi nhìn thấy cô thì vô cùng vui mừng, nhất quyết không chịu ngủ nữa.

Dì Lưu đanh mặt lại, "Còn không nghe lời, về nhà bà ngoại không nấu cơm cho ăn đâu".

San San vốn sợ bà ngoại, vẻ mặt đáng thương quay sang cầu cứu Duẫn Nhi.

Cô vuốt vuốt chiếc trán nhỏ láng mịn, "Tối nay cô không về, ngày mai còn ở lại với con, được không nào? Ngủ một giấc, ngày mai mới có tinh thần mà chơi chứ".

Cô không có kinh nghiệm vỗ về trẻ con nhưng nói ra cũng lạ, San San từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời cô.

Cuối cùng, có lẽ con bé quá mệt, ngoài miệng nói là không muốn ngủ, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Dì Lưu nói với cô: "Con về nhà ngủ đi, ở đây có chú Lưu lo rồi".

"Thôi cứ để con ở lại." Duẫn Nhi kiên quyết, dù sao cũng phải làm đúng nghĩa vụ với cô cháu gái nhỏ.

Cô tiễn hai vợ chồng dì Lưu xuống dưới tầng, mãi đến khi họ rời đi, đột nhiên ánh đèn xe chói mắt từ xa chiếu đến, cứ nhằm về hướng cô mà lóe sáng.

Duẫn Nhi băn khoăn ngừng bước, sau đó liền trông thấy một bóng người chui từ trong xe bước ra.

Cung Tuấn đứng bên xe, đôi mắt hẹp dài cười mà như không, dường như rất hứng thú với dáng vẻ mắt mở to, mồm há hốc của cô.

Anh xưa nay vẫn vậy, lời nói không đi với việc làm, vừa nãy trong điện thoại cũng chẳng chịu thông báo trước một tiếng. Cô kinh ngạc một hồi mới lên tiếng: "Sao anh lại đến đây?".

Cung Tuấn không để ý lời cô, chỉ nhìn quanh một hồi rồi hỏi: "Buổi tối em ngủ lại đây à?".

"Ồ, tùy hứng góp vui một đêm thôi."

Anh suy nghĩ, gật đầu nói: "Thế cũng được!".

"Chẳng còn cách nào, cũng phải có người ở lại..." Lời vừa dứt, cô mới đột nhiên phản ứng lại, đáp lại giọng điệu có chút miễn cưỡng của anh, chau mày hỏi: "Cũng được là có ý gì...?".

Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ kiêu ngạo lộ rõ trên gương mặt điển trai tự nhiên một cách kỳ lạ.

"Tuy là điều kiện ở đây kém một chút, nhưng có thân thể mềm mại, ngọc ngà để ôm, có lẽ anh cũng ngủ được."

Duẫn Nhi kinh ngạc nói: "Anh đừng có nói đùa!".

"Ai nói anh đang nói đùa?"

Anh vừa nói vừa lặng lẽ bước đến chiếc ghế nghỉ trên hành lang, tiếp đó thản nhiên yêu cầu: "Qua đây ngồi, ngẩng cổ lên nói chuyện mệt quá".

Cô chẳng còn cách nào, nghe lời ngồi xuống cạnh ạnh, đầu óc khó hiểu, "Rốt cuộc anh muốn làm gì nào?".

Anh nhìn cô, khẽ nhướng mày, đôi môi thấp thoáng nụ cười, giọng điệu mang chút ý châm biếm quen thuộc:

"Duẫn Nhi, làm người sao lại như em không có lương tâm chứ? Để anh chủ động ở lại chốn này qua đêm chẳng có mấy người bầu bạn cùng, sao em lại làm ra vẻ gặp phải chuyện phiền phức thế hả?".

Thật sự là phiền phức, cô cắn môi nghĩ. Người đàn ông này chỉ làm việc theo ý thích của mình, tốt xấu bất thường, khiến cô không sao đoán được suy nghĩ, mục đích thật sự của anh.

Còn cô, căm ghét loại cảm giác này.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân mơ hồ vẫn tồn tại giữa họ. Cô không hiểu anh, vì thế mà dứt khoát giữ vững khoảng cách, để tránh một bước sai lầm hối hận không kịp.

Vì đang ở bệnh viện, cô thật sự chẳng thể đôi co nhiều, đành thuận theo ý anh.

Cung Tuấn hỏi về bệnh tình San San, cô nói sự thật, chỉ che giấu một số chi tiết không quan trọng.

Trong khu nghỉ ngơi rộng rãi, yên tĩnh, cô cúi thấp đầu miêu tả khái quát một lượt tình hình phát bệnh những lần gần đây.

Cuối cùng cô hỏi: "Có thể mau chóng giúp em sắp xếp gặp mặt chuyên gia được không?".

Anh cúi đầu, tạm thời không nói gì.

Cô ngẩng đầu, lúc này mới chú ý đến anh mắt đang nhắm hờ, gương mặt thanh tú nhìn nghiêng mang vẻ tiều tụy, mệt mỏi.

Cô ngưng trong giây lát, hỏi nhỏ: "Anh mệt à?".

Cung Tuấn mở to mắt nhìn cô, ngón tay day day đường nhân trung, rồi nói: "Hồi tối anh uống hơi nhiều rượu".

Trên người anh, hơi rượu nhàn nhạt cùng hương nước hoa quyến rũ hòa quyện vào nhau.

Gương mặt tuy vẫn bình thường, nhưng giọng nói có hơi khàn thấp, lộ vẻ rất mỏi mệt.

Chẳng hiểu sao, trong lòng cô đột nhiên xao động, dường như bị vật gì đó va vào, trước khi cô kịp phản ứng lại thì ngữ khí đã dịu trở lại: "Tài xế vẫn đợi ở ngoài xe phải không? Hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi".

Cung Tuấn nghe thấy liền đưa mắt nhìn cô, mỉm cười không nói gì.

"Có nghe thấy không?" Cô bị anh nhìn đến mức cảm thấy khó chịu, nhấn mạnh âm điệu.

"Nghe thấy rồi!" Anh lạnh lùng thôi không nhìn nữa, lại trở về thái độ bất cần đời, thay đổi tư thế ngồi, khẽ nhắm mắt tuyên bố: "Nhưng mà, tối nay anh muốn ngủ cùng em".

Vì quy định của bệnh viện không cho phép ngủ cùng, vì thế người nhà muốn ở lại phải ngủ tại phòng nghỉ riêng.

Điều kiện đương nhiên là không tốt cho lắm, giường cũng hẹp, điều duy nhất đáng mừng là căn phòng nghỉ tối nay chẳng có người nào ngủ lại.

Cung Tuấn sau khi lên giường liền ngủ ngay, kỳ thực anh đã mấy đêm không ngủ rồi.

Công ty đang tổ chức một cuộc sáp nhập với quy mô lớn. Càng gần thời khắc quan trọng thì càng chạy đua với thời gian.

Anh dẫn đầu một nhóm trợ thủ đắc lực liên tục thức mấy đêm liền, buổi tối còn đi tham dự một buổi tiệc quan trọng, uống hết mấy bình rượu dê, khi buổi tiệc kết thúc mà vẫn duy trì trạng thái tươi tỉnh ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy thần kỳ.

Hai năm trước, Cung Tử Dương vẫn còn học ở nước ngoài, nhân kỳ nghĩ lễ Giáng Sinh về công ty thực tập. Khi tận mắt trông thấy tình trạng làm việc của anh.

Tử Dương tính khí trẻ con không khỏi kinh ngạc nói: "Anh hai, anh là người máy ư?".

Thế nhưng, người máy cũng có lúc cần đến người khác.

Ví như tối nay, Cung Tuấn phát hiện ra, bản thân anh phải ôm lấy thân thể này mới có thể ngủ ngon được.

Ngày thứ hai chuyên gia gặp mặt Duẫn Nhi, sau khi xem qua bệnh án, bệnh viện tiến hành sắp xếp hội chuẩn cho San San.

Từ bệnh viện đi ra, Cung Tuấn nói: "Lần này em đã yên tâm chút nào chưa?".

Duẫn Nhi nhoẻn nụ cười đầu tiên từ tối qua đến giờ: "Đúng là hiệu quả bất ngờ".

Anh nói: "Tạm thời anh cũng chỉ có thể giúp được vậy. Công ty còn có việc, anh phải đi rồi. Có vấn đề gì liên lạc điện thoại nhé!".

Cô tiễn anh ra xe, lúc sắp từ biệt lại nói thêm lần nữa: "Cảm ơn".

Trong làn sương mù dày đặc, gương mặt anh tuấn với đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cười vẻ gian hiểm:

"Anh sẽ nhớ, xem em làm thế nào báo đáp anh đấy". Anh ngừng lại, hàm ý sâu xa, "Hy vọng sẽ khiến người ta hài lòng".

Trước mặt tài xế lại không cần đứng đắn như vậy. Duẫn Nhi im lặng không trả lời, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Thật ra, bản thân cô cũng chẳng có bao nhiêu thời gian rãnh rỗi, chỉ ở được nửa ngày trong bệnh viện liền phải vội vàng quay về thành phố C.

Lúc gần đi, dì Lưu ra ý sẽ thông báo tình hình của San San cho cô, để cô yên tâm làm việc.

San San không nỡ xa cô, nắm lấy ngón tay cô không chịu bỏ ra, cái miệng nho nhỏ nói: "Khi nào cô lại đến?".

Duẫn Nhi trả lời thành thật: "Có thời gian thì cô lại đến được không nào?".

San San lại hỏi: "Vậy bố mẹ con đâu, khi nào họ trở về?".

Cô cười nói: "Họ bận mà, rất là bận, nhưng họ sẽ rất là nhớ San San!".

Trên đường quay về, Duẫn Nhi nhớ lại khuôn mặt đáng yêu của đứa cháu gái nhỏ chợt bắt đầu hoài nghi về quyết định ban đầu của cô và vợ chồng dì Lưu liệu có đúng không.

Về chuyện bố mẹ của San San, rốt cuộc còn có thể giấu được bao lâu nữa?

Trần Mẫn Chi thức thâu đêm mấy hôm liền cùng với sếp, hôm nay rốt cuộc cũng có vẻ không chống cự nổi, bất đắc dĩ nằm trên ghế nhỏ trong phòng trà lim dim một lát.

Nhưng chỉ được một lúc mà thôi, cô nhanh chóng bị gọi dậy. Mở mắt ra, gương mặt Phí Uy trịnh trọng thông báo với cô: "Sếp đã họp xong, đang tìm chị đấy".

Thầm than một tiếng khổ, Trần Mẫn Chi sửa soạn một chút, lúc này mới đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc.

Nào ngờ ngoài Cung Tuấn ngồi trong phòng ra còn có cả Cung Tử Dương nữa.

Sao anh ta lại đến đây? Trần Mẫn Chi khẽ nói thầm trong bụng, gương mặt vẫn tỉnh bơ, lễ phép chào hỏi sau đó đợi dặn dò của sếp.

Cung Tuấn dựa mình vào chiếc ghế xoay, dường như đang suy tính chuyện gì, trầm mặc lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Lần trước đắc tội với Lý Thấm, em thấy chúng ta nên làm thế nào đây?".

Câu hỏi này đến hơi đột ngột, vốn dĩ không thích hợp với tác phong vốn mạnh mẽ quyết liệt của anh.

Tuy là quy mô doanh nghiệp nhà họ Lý không nhỏ, nhưng nếu so sự cách biệt giữa doanh nghiệp đó và G&N trên phương diện thực lực và sức ảnh hưởng trong giới doanh nghiệp, thì dù thật sự có làm Lý Thấm tức giận ảnh hưởng đến sự hợp tác, đối với G&N mà nói cũng không phải là tổn thất gì quá lớn.

Vì thế, Trần Mẫn Chi kinh ngạc với câu hỏi của Cung Tuấn, cảm thấy vấn đề này không đáng để anh phải bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro