Tiếng Dương Cầm Trên Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là Phác Xán Liệt, một nhiếp ảnh gia nghiệp dư sống ở một ngôi nhà nhỏ ngoại ô thành phố. Cuộc sống cũng khá thoải mái, số tiền kiếm được đủ để tôi trang trải cuộc sống, tuy chẳng mấy dư dả. Tôi thích cuộc sống nơi đây. Chỉ cách thành phố khoảng 30 phút đi xe bus thôi, nhưng dường như là một thế giới khác hoàn toàn. Không có những tòa nhà cao chọc trời, không có những con đường đông đến nghẹt thở giờ cao điểm, nơi này bình yên với những ngôi nhà xinh xắn, những khu vườn xanh tốt và bãi cỏ rộng lớn.

Mỗi ngày của tôi đều trôi qua cực kì bình yên, cứ lặp đi lặp lại đều đặn như một chương trình đã cài đặt sẵn. Sau khi ăn sáng, tôi sẽ cầm máy ảnh đi một vòng, chụp cho những khách du lịch đến ngoại ô ngắm cảnh, buổi trưa ghé qua các cửa tiệm ven đường ăn chút gì cho qua bữa rồi ngả lưng trên thảm cỏ nghĩ ngơi, trước khi bắt đầu công việc buổi chiều. Tôi thường trở về nhà lúc 8 giờ tối, khi đèn đường đã bật sáng choang và mùi thức ăn thơm phức bắt đầu thoang thoảng.

Tôi là một kẻ cô đơn. Đúng vậy. Tôi đã nghĩ mình sẽ cứ mãi yên yên ổn ổn sống cuộc sống mà mỗi khi đặt lưng lên giường, tôi đã biết luôn những gì sẽ diễn ra vào ngày mai. Nhưng có lẽ nếu điều gì cũng có thể dự đoán được, thì đó đã chẳng phải là cuộc sống. Ngày ấy, bánh răng trong vòng quay của cuộc đời tôi bị chệch nhịp, kể từ khi em đến.

*
Bên cạnh nhà tôi có hàng xóm mới chuyển đến. Đó là một ngôi nhà hai tầng màu trắng trang nhã có cổng rào bao quanh, trước nhà là một khu vườn nhỏ đặt một cái xích đu cũng màu trắng. Một ngôi nhà đáng yêu, và cũng là địa điểm lí tưởng để chụp ảnh. Tôi nghĩ thế. Xe tải chở đồ đậu trước cổng ngôi nhà ấy khi tôi vừa rời khỏi nhà, và lúc tôi trở về thì có lẽ họ đã dọn đồ xong. Bẵng đi mấy ngày sau , tôi chẳng thấy có mấy ai ra vào ngôi nhà đó, ngoại trừ một người phụ nữ trung niên. Có lẽ là phụ nữ độc thân. Mà thôi, đó không phải là điều đáng để tôi quan tâm. Dù sao, đó cũng là một hàng xóm kì lạ.

Một ngày mưa, tôi không ra ngoài chụp ảnh mà nằm ườn trên giường. Lười biếng một ngày cũng không sao. Tôi ngủ đến gần 1 giờ chiều mới mơ màng chui ra khỏi chăn, bóc gói mì ra cắn ăn lót dạ để lấy sức...ngủ tiếp. Trong trạng thái mơ màng, tai tôi bất chợt dỏng lên khi nghe thấy tiếng piano vọng lại. Quái, tôi ở đây mấy năm trời, có bao giờ nghe thấy có ai quanh đây chơi piano đâu nhỉ ? Mà hình như, tiếng đàn vọng ra từ ngôi nhà hàng xóm.

Tôi quan sát mấy hôm liền, nhận ra cứ đều đặn mỗi ngày hai lần buổi sáng và buổi tối, tiếng đàn ấy lại ngân lên, da diết và mang một nỗi buồn khó tả. Trí tò mò thôi thúc tôi tìm hiểu xem chủ nhân của tiếng đàn động lòng người kia là ai. Có lẽ không phải là người phụ nữ trung niên kia, vậy phải là một ai đó sống trong ngôi nhà ấy. Là một cô gái chăng, vì điều gì mà bấy lâu nay chẳng hề thấy giao tiếp với thế giới bên ngoài ? Nên tìm hiểu một chút, bắt đầu từ việc làm quen với chủ nhà trước đã.

Ngay hôm sau, tôi làm một mẻ bánh nếp, cho vào hộp. Quà ra mắt hàng xóm thì không thể xuềnh xoàng được, mặc dù có hơi thất lễ khi người ta đã dọn đến cả tuần rồi mà bây giờ tôi mới sang chào hỏi. Hồi hộp nhấn lên chiếc chuông ngoài cửa, rất nhanh sau đó, người phụ nữ đeo tạp dề trắng chạy ra. Bác ấy có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

' Cháu là... '

' A, cháu chào bác. Cháu là Phác Xán Liệt, ở cạnh nhà bác. Cháu có làm một ít bánh, đem qua biếu bác coi như là quà ra mắt '

' Cảm ơn cháu nhé. Cháu vào nhà chơi đã '

Tất nhiên, điều tôi mong chờ nhất chính là đây. Tôi theo chân bác Liên-người chủ ngôi nhà- bước vào phòng khách. Nội thất bên trong cũng là màu trắng chủ đạo, nhìn rất lịch sự, trang nhã, nhưng vẫn mang cảm giác lạnh lẽo.

Bác Liên là một người thân thiện, trò chuyện đôi chút, bác ấy tỏ vẻ khá quý mến tôi. Điều tôi muốn biết, quả thực là, trong nhà còn một người nữa. Đó là một cậu con trai, tên là Biện Bạch Hiền. Bác Liên không kể nhiều về cậu ấy. Phải thôi, chẳng có ai lại cho người ngoài biết quá nhiều về đời tư của mình. Tôi chỉ biết bác Liên là người chăm sóc Bạch Hiền từ nhỏ, thương cậu ấy như con ruột. Bạch Hiền là một đứa trẻ có số phận không may, và dù chưa gặp cậu ấy bao giờ, tôi vẫn có cảm giác đây là một cậu bé có đôi mắt buồn. Không hiểu sao, tôi có một khát khao mãnh liệt muốn gặp mặt cậu ấy. Có lẽ, tiếng đàn của cậu ấy đã thực sự khiến tôi phải suy nghĩ.

Mấy hôm sau, tôi bớt chút thời gian đi chụp ảnh của mình để sang phụ giúp bác Liên chút việc nhà. Chỉ có một người phụ nữ ở trong căn nhà rộng như thế khá bất tiện. Tuy nhiên, chưa lần nào tôi chạm mặt Bạch Hiền. Cậu ấy luôn giấu mình sau cánh cửa gỗ của căn phòng trên tầng 2.

' Sao cháu không bao giờ thấy Bạch Hiền xuống dưới nhà vậy bác ? '

Mỗi lần nhắc đến Bạch Hiền, tôi lại thấy ánh mắt của người phụ nữ này ảm đạm đi một chút. Bác Liên không nén được tiếng thở dài :

' Nhiều năm nay rồi, Bạch Hiền không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài. Ngoài cây đàn piano trong phòng bầu bạn, thì cũng chỉ có bác là thường xuyên tiếp xúc với nó. Bạch Hiền không có bạn '

' Tại sao vậy ạ ? '

' Tại vì...thằng bé không thể nhìn được '

Nói đến đây, giọng bác Liên nghẹn lại. Tôi cũng không khỏi sửng sốt

' Sau tai nạn năm đó, đôi mắt của Bạch Hiền đã bị hỏng hoàn toàn. Tương lai của nó cũng vì thế mà tắt ngấm theo. Sau một thời gian suy sụp, Bạch Hiền cũng vực dậy được. Nhưng từ đó nó không còn quan tâm đến cuộc sống bên ngoài nữa '

' Cháu có thể lên gặp cậu ấy không ? '

Bác Liên ngập ngừng đôi chút, sau đó vẫn gật đầu :

' Được. Nhưng đừng nói to, và đừng làm Bạch Hiền sợ. Thằng bé không thoải mái khi gặp người lạ '

*

Tôi bước vào căn phòng nhỏ trên tầng 2. Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy, cũng là hình ảnh mà tôi luôn tưởng tượng ra, làm tôi ngây người mất nửa phút. Một chàng trai mặc sơ mi trắng sạch sẽ ngồi bên cây dương cầm trắng muốt. Những ngón tay thon dài xinh đẹp lướt nhẹ lên những phím đàn đen trắng. Mái tóc nâu mềm rủ qua khóe mắt. Tiếng đàn du dương khiến tôi đứng ngây ngốc, tận đến khi cậu ấy dừng tay, tôi vẫn chưa biết mình nên làm gì. Đến tận lúc Bạch Hiền quay về phía tôi, tôi mới bắt đầu thấy luống cuống.

' Dì Liên, sao dì không nói gì hết vậy ? '

Câu hỏi đột ngột của cậu ấy khiến tôi ngẩn người, rồi sực nhớ ra. Đôi mắt của cậu ấy... Bây giờ cậu ấy ngẩng đầu lên, tôi mới để ý. Mắt Bạch Hiền rất đẹp, màu nâu và sâu thăm thẳm, long lanh như lúc nào cũng chỉ chực rơi nước mắt. Chỉ tiếc, đôi mắt ấy đang nhìn vào một khoảng không vô định không tiêu cự, trống rỗng và vô hồn. Tôi cố nén những cảm xúc kì lạ đang trỗi dậy trong lòng :

' A thật xin lỗi, tôi không có ý định cắt ngang bản nhạc của cậu. Tôi là hàng xóm của cậu, Phác Xán Liệt '

Bạch Hiền thoáng chút sửng sốt, đôi môi mỏng mấp máy :

' Anh là Phác Xán Liệt ? '

' Phải '

Gương mặt Bạch Hiền lúc này mới từ từ giãn ra :

' À, tôi có nghe dì Liên kể về anh. Nghe nói anh hay sang phụ giúp dì mấy việc vặt '

' Đúng vậy '

Câu chuyện lại đi vào ngõ cụt. Bạch Hiền có vẻ chẳng chào đón gì vị khách không mời là tôi. Chẳng còn cách nào khác, tôi bèn tiếp tục gợi chuyện :

' Cậu chơi piano lâu chưa ? '

' 7 năm rồi '

' Thảo nào cậu chơi hay như thế. Có thể đàn cho tôi nghe một bản nữa không ? '

' Tại sao tôi phải làm thế ? '

Tôi chính thức cứng người. Một cảm giác ngượng ngùng lan tỏa đến tận đầu ngón chân .

Trong khi tôi chẳng biết nói gì, Bạch Hiền đã mỉm cười và xoay người lại :

' Đùa anh thôi. Anh muốn nghe bản nào ? '

' Bản nào cũng được '

' Vậy thì Kiss the rain nhé '

Không đợi tôi trả lời, những ngón tay của Bạch Hiền đã nhẹ nhàng lướt trên phím đàn. Những thanh âm trong trẻo, sâu lắng khiến tôi cảm giác vô cùng thư thái. Cho đến khi bản nhạc kết thúc, tôi vẫn chưa thoát khỏi tình trạng đờ đẫn.

' Anh sống ở cạnh đây sao ? '

Giọng nói của Bạch Hiền vang lên, tôi giật mình thoát khỏi trạng thái ngây ngốc :

' Ừ, nhà tôi chỉ cách nhà cậu một hàng rào thôi '

' Tôi nghe giọng thôi cũng biết anh lớn hơn tôi rồi. Xưng hô cho đúng đi '

Tôi cười khổ. Chưa bao giờ tôi thấy cứng họng khi nói chuyện với một người lạ, trừ lúc này.

' Sao em không ra ngoài hít thở không khí một chút ? Ngồi lâu trong phòng kín rất không tốt cho sức khỏe '

' Ngồi trong phòng hay ra ngoài, đối với tôi có gì khác nhau chứ ? ' - Bạch Hiền trầm giọng, tôi cảm giác mắt cậu ấy tối dần đi

' Có rất nhiều thứ chứ. Nếu như...nếu như không thể nhìn thấy được, em có thể cảm nhận bằng các giác quan khác mà '

' Anh làm nghề gì ? ' - Bạch Hiền khẽ cười

' Nhiếp ảnh gia '

' Thảo nào, tôi đã nghĩ anh sẽ làm nghề gì đó liên quan đến nghệ thuật. Bởi vì tâm hồn anh rất bay bổng '

' Vậy thì, tôi có thể thường xuyên sang đây nghe em đàn không ? '

Bạch Hiền nhún vai

' Tùy anh thôi '

' Nhưng dì Liên nói, em không thoải mái khi gặp người lạ '

' Nhưng nói chuyện với anh tôi thấy thoải mái '

Tôi mỉm cười

' Cảm ơn Bạch Hiền. Tôi có thể làm bạn với em không ? '

' Rất hân hạnh, Xán Liệt '

*

Những ngày sau đó, tôi dành nhiều thời gian hơn cho cậu bé hàng xóm. Bạch Hiền có một ma lực mãnh liệt hút tôi về phía cậu ấy, mà chính tôi cũng không hiểu vì sao. Vì cậu ấy đẹp ư ? Một phần như thế, tôi cam đoan ai đứng trước Bạch Hiền cũng đều phải công nhận, cậu bé có gương mặt thuần khiết của một thiên thần. Khi cậu ấy cười, như có nắng tỏa ra trên khuôn mặt. Nhưng ánh nắng ấy, dường như chẳng hề chạm được đến trái tim Bạch Hiền. Xung quanh cậu bé vẫn là một kết giới vững chãi mà cậu tự mình tạo ra, ngăn cách giữa thế giới bên ngoài và thế giới của riêng cậu ấy, với cây đàn piano của mình.

Tôi thường đến nhà nghe Bạch Hiền đàn. Lúc chơi piano, ở cậu ấy toát lên phong thái của một nghệ sĩ. Tôi còn thấy cả những say mê, những vui thích khi được sống với đam mê của chính mình. Bạch Hiền có thói quen nghiêng đầu sang trái khi chơi đàn, và đôi chân sẽ dậm nhịp theo giai điệu. Có lẽ vì đôi mắt không thể nhìn thấy, nên những giác quan khác của cậu bé đặc biệt nhanh nhạy.

' Trời hôm nay nắng đẹp lắm. Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không ? '

' Được thôi '

Tôi dắt tay Bạch Hiền đi trên con đường nhỏ, hai bên đầy hoa cỏ may. Trời đang vào thu, không khí đang hanh hao dần, nhưng nắng vẫn còn rất rực rỡ. Bạch Hiền ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại và thỉnh thoảng đôi môi lại kéo lên một nụ cười nhàn nhạt.

' Đang nghĩ gì vậy ? '

' Em ngửi mùi của đồng nội. Đã lâu lắm rồi, em không còn để tâm gì đến những điều này nữa. Em muốn cảm nhận lại '

' Em thấy những gì ? '

' Mùi nắng, mùi cỏ may mới cắt, mùi hoa oải hương, và còn...mùi bạc hà nữa '

Tôi bật cười

' Mùi bạc hà là mùi trên tóc anh, em cũng ngửi thấy sao ? '

' Tất nhiên. Anh thích mùi bạc hà sao ? '

' Ừ, rất mát và dễ chịu '

' Có sử dụng thường xuyên không ? '

' Thường xuyên. Sao thế ? Em muốn dùng thử à ? '

' Không phải. Em muốn dùng một điều đặc trưng để nhận biết anh với những người khác.
Nhưng chắc cũng không cần thiết lắm đâu. Vì bản thân anh, đã là điều rất đặc biệt rồi '

*

Dùng xong bữa tối, tôi và Bạch Hiền ngồi ở ban công hóng gió. Đèn tắt phụt, mất điện rồi. Tôi ' A! ' lên một tiếng làm Bạch Hiền giật mình

' Sao thế ? '

' Mất điện rồi. Em đứng yên đây nhé, đừng đi lung tung. Anh đi kiếm đèn thắp '

Tìm một hồi quanh nhà vẫn chẳng  thấy cây đèn nào, tôi bất đắc dĩ đành quay trở lại. Mắt lúc này đã làm quen được với bóng tối, cộng thêm ánh trăng bàng bạc, nên tôi cũng có thể thấy sơ sơ đường đi. Bạch Hiền vẫn an ổn ngồi trên ghế, khuôn mặt tĩnh lặng .

' Tối om thế này, khó chịu thật đấy...'

Đang nói, tôi bỗng im bặt. Vì tôi chợt nhận ra, người trước mặt, cậu ấy đã phải sống trong bóng tối rất lâu, lâu hơn khoảng thời gian này gấp nghìn lần.

Bạch Hiền cười khẽ, tôi không thể đọc ra được, cậu ấy đang nghĩ gì.

' Ừ, quả thực rất khó chịu '

' Anh biết không ? Ngày ấy, khi em tỉnh dậy với màn đêm dày đặc bao quanh mình, em vẫn nghĩ, à, mình chỉ là đang lạc vào một nơi không có đèn điện thôi. Chỉ cần chờ một lát, là sẽ có người đến thắp sáng '

' Nhưng em cứ chờ, chờ mãi, chẳng có ai đem ánh sáng đến cho em cả. Chỉ có bóng tối với bóng tối. Thật đáng sợ, giống như là một cơn ác mộng. Em đã cố gắng giãy giụa, cố gắng vùng dậy khỏi cơn ác mộng đó, nhưng là...lực bất tòng tâm '

' Sống trong bóng tối...khó chịu lắm '

Tôi cảm thấy ngực mình tức nghẹn, vội vươn tay ra ôm lấy Bạch Hiền vào lòng. Tôi cảm giác hai vai cậu ấy không ngừng run rẩy. Cậu bé của tôi đã phải trải qua những điều gì, và cậu ấy đã làm cách nào để đối mặt với nó, tôi vừa muốn biết, lại vừa muốn mình đừng bao giờ biết được nó

' Bạch Hiền, đừng sợ. Sẽ không sao cả. Có anh ở đây, em sẽ không sao cả. Anh sẽ là ánh sáng cho em '

Bạch Hiền mệt mỏi thiếp đi trên vai tôi. Tôi đặt cậu ấy lên giường, đắp chăn cẩn thận. Đặt một nụ hôn lên trán cậu bé trước khi ra về, hi vọng, thiên thần của tôi có thể ngủ một giấc thật ngon.

*

Tôi nhận ra những cảm xúc khác lạ của mình đối với Bạch Hiền.

Tôi thích ngắm nhìn Bạch Hiền say sưa bên cây dương cầm trắng. Tôi cảm giác trái tim mình lệch nhịp khi thấy khóe môi ấy mỉm cười. Tôi thấy lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt mỗi khi nét buồn dâng lên trong đôi mắt nâu lúc nào cũng long lanh nước.

Không phải tôi chưa bao giờ yêu, nên cũng không khó khăn để tôi gọi tên cảm xúc của mình đối với Bạch Hiền. Cậu bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi, tôi muốn làm điều gì đó để bù đắp cho em ấy.

Hôm nay là sinh nhật Bạch Hiền...

' Ăn tối đi, anh chở em đến một nơi '

' Đi đâu vậy anh ? '

' Cứ đi rồi sẽ biết '

Tôi giúp cậu ấy lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận. Một điều đặc biệt mà tôi chuẩn bị cho thiên thần của tôi...

*

Tôi nắm tay Bạch Hiền đi trên bãi cát mịn. Tiếng sóng biển rì rào và mùi vị mặn mòi của gió.

' Oa, đã lâu lắm rồi em chưa ra biển '

' Thích không ? '

' Thích '

Khuôn mặt của em bừng sáng dưới ánh trăng bàng bạc liêu trai, như một bức tranh không thực. Tôi ngẩn người, suýt chút nữa quên mất trọng tâm chính của câu chuyện.

' Bạch Hiền...'

' Vâng ? '

' Chúc mừng sinh nhật em ! '

Happy Birthday to you

Happy birthday to you

Tiếng tôi hát khe khẽ, gần như bị tiếng sóng và tiếng gió ào ạt khỏa lấp mất. Bạch Hiền sững người, đưa tay lên bụm miệng. Đôi mắt nâu sóng sánh nước. Tôi đeo lên cổ em sợi dây chuyền bạc hình nốt nhạc, đam mê của em, nguồn sống cả đời của em. Bạch Hiền vươn tay chạm lên sợi dây bạc trên cổ, ngay cả tiếng nói cũng trở nên nghèn nghẹn :

' Xán Liệt, cảm ơn anh. Cảm ơn vì tất cả '

Tôi ngồi cùng em trên bãi cát, hướng mắt về phía biển. Em tựa đầu vào vai tôi, hai mắt khép hờ, để mặc cho gió biển thổi tung mái tóc

' Sao anh biết em thích biển mà chọn đến đây vậy ? '

' Bí mật '

' Nói đi mà '

' Có gì đâu. Anh hay để ý, trong phòng em có mấy bức tranh vẽ cảnh biến, và cả những bản nhạc em hay chơi. Anh đoán là em thích biển '

' Đúng vậy, em yêu biển. Ngày em còn nhỏ, em thường ra biển chơi. Em còn muốn, hôn lễ của mình được tổ chức trên biển cơ. Haha, trẻ con thật anh nhỉ ? '

Tôi mỉm cười xoa đầu em :

' Không trẻ con chút nào. Em biết không, anh đã từng không thích biển. Nhưng bây giờ, anh nghĩ mình cũng đã yêu nó rồi '

' Vì sao ? '

' Vì em yêu biển '

Và vì, anh yêu em...

*

Dạo gần đây, tôi thấy sức khỏe của Bạch Hiền có phần giảm sút. Cậu ấy ăn ít hơn, ngủ cũng không sâu. Người ngày càng gầy, và màu da thì tái nhợt.

Tôi bảo bác Liên đưa Bạch Hiền đi khám bác sĩ, nhưng Bạch Hiền không chịu. Cậu ấy ghét bệnh viện và mùi thuốc sát trùng.

Tôi cũng chỉ nghĩ là Bạch Hiền đang bị cảm nhẹ, nên thân thể suy nhược, chỉ cần bồi bổ thêm là khỏi. Nhưng mấy tuần liền, không thấy có chút tiến triển nào. Bạch Hiền hay bị đau đầu, chóng mặt, đôi khi đang đàn giữa chừng lại phải dừng lại. Tôi nghĩ mình nhất định phải đưa cậu ấy đến bệnh viện thôi. Cho đến khi Bạch Hiền ngất xỉu trong nhà tắm...

Tôi không nhớ rõ mình đã hốt hoảng như thế nào khi nhìn thấy Bạch Hiền ngã gục trước cửa phòng. Tận đến khi ngồi lên xe cấp cứu đưa cậu ấy đi, tôi vẫn trong trạng thái hoảng loạn. Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày cậu ấy sẽ rời xa mình. Nhưng có lẽ, ông trời thật sự không có mắt...

Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay. Dòng chữ Ung thư giai đoạn cuối khiến mắt tôi hoa lên, tôi lảo đảo đứng không vững và phải tựa lưng vào ghế để bình tĩnh.

' Cậu ấy còn rất ít thời gian. Chỉ còn khoảng hơn 1 tháng nữa thôi. Gia đình nên sắp xếp lo liệu từ bây giờ. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi '

Tôi lắc mạnh đầu để xua đi những câu nói lạnh lùng của bác sĩ. Bác Liên cũng đã khóc đến mệt lả. Bạch Hiền của tôi, tại sao lại bất công với cậu ấy như vậy? Tôi còn chưa kịp làm gì cho cậu ấy, chưa kịp yêu thương cậu ấy, chưa kịp...

Bạch Hiền đón nhận thông tin với khuôn mặt bình thản, nhưng tôi biết em đang cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

' Sống chết có số. Em cũng không thể làm gì khác được. Nên sống những ngày cuối cùng cho thật rốt thì hơn '

Tôi đau lòng ôm lấy Bạch Hiền. Từ bao giờ, cậu ấy lại trở nên gầy như vậy. Mỏng manh như một tấm thủy tinh, chỉ cần gió thổi là sẽ vỡ vụn.

' Đừng lo, Bạch Hiền. Bác sĩ nói, em cần cố gắng ăn uống, giữ vững rinh thần, có thể...có thể kéo dài thêm...'

Bạch Hiền cười, vỗ nhẹ lên vai tôi

' Em biết rồi. Sẽ không sao mà '

' Anh sẽ ở bên cạnh em '

' Hứa rồi nha ! '

' Anh hứa '

*

Tôi đã cố gắng giữ cho mình một tâm thế thoải mái nhất khi ở bên Bạch Hiền. Tôi không muốn em phải nặng nề về vấn đề bệnh tật. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu không thể kéo dài thêm, chi bằng hãy để những ngày còn lại của em không trôi qua vô ích.

' Anh à, em muốn được ra biển '

' Bạch Hiền à, trời đang lạnh lắm '

' Một lần này thôi, được không ? Em muốn chơi piano trên biển '

...

Biển hôm nay vẫn như đêm hôm ấy, vẫn xanh, vẫn rộng, vẫn vô tình như thế. Cây dương cầm trắng muốt đặt trên bãi cát. Bạch Hiền mặc sơ mi trắng, sạch sẽ, thuần khiết, như lần đầu tiên tôi gặp em. Những ngón tay thon dài lại lướt đi trên những phím đàn đen trắng. Là Kiss the rain, từng nốt nhạc vang kên hòa vào trong tiếng sóng biến rì rào, trở thành bản tình ca đau lòng nhất trong cuộc đời tôi. Chiếc máy ảnh trong tay tôi nâng lên. Tôi muốn ghi lại ngàn lần khoảnh khắc này. Tôi hoảng sợ, khi cảm nhận được Bạch Hiền cứ ngày một tuột khỏi tầm tay tôi. Như lúc này đây, em đang ơt ngay bên cạnh, nhưng sao tôi vẫn thấy, bất cứ lúc nào, em cũng có thể tan vào những con sóng mênh mông ngoài khơi kia.

Tiếng đàn đã dứt hẳn, Bạch Hiền vẫn ngồi im bất động. Lâu thật lâu, em mới cất giọng đều đều

' Xán Liệt, anh biết không ? Em đã từng nói với mình, sau này, nếu em yêu người nào, em nhất định...sẽ cùng người ấy ra biển, đàn cho người ấy nghe. Biển xanh sẽ chứng giám cho tình cảm của em, yêu người ấy, cũng nhiều như em yêu biển vậy '

Tôi lặng người đi, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn

Bạch Hiền cười nhẹ bẫng, vươn tay đóng nắp đàn

' Nụ hôn...có vị gì anh nhỉ ? '

' Em nhắm mắt lại đi '

' .... '

' Thấy vị gì rồi ? '

' Uhm, vị mặn. Anh khóc sao ? '

Bạch Hiền run run đưa tay lên, mười đầu ngón tay lạnh buốt của em chạm vào khuôn mặt tôi

' Đừng khóc '

' Em sẽ đau lòng '

*

Mỗi ngày trôi qua đối với tôi như một nhát dao cứa vào tim, từng vết từng vết một. Bạch Hiền vẫn cứ xanh xao và yếu ớt như vậy. Dạo gần đây, tôi luôn mơ thấy ác mộng. Tôi thấy mình lạc vào một vùng trắng xóa mờ mịt, xung quanh không một bóng người. Tôi thấy Bạch Hiền tươi cười với tôi. Và khi tôi cố gắng chạy đến bên em, thì thân ảnh của em cứ ngày một xa dần, cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể nắm lấy. Tôi vốn không tin vào Chúa, nhưng gần đây, tôi hay đến nhà thờ để cầu nguyện. Dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, tôi cũng muốn nắm lấy. Thiên thần của tôi, ngàn vạn lần, đừng mang cậu ấy đi...

*

Hôm nay tâm trạng của Bạch Hiền đặc biệt tốt. Em đòi tôi cho ra bãi cỏ để tắm nắng.

Tôi ngồi bệt trên cỏ, còn Bạch Hiền ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai tôi.

' Anh hát cho em nghe đi '

' Anh hát dở lắm, em nghe sẽ sợ đấy '

' Không sao, em muốn nghe '

Tôi khe khẽ cất giọng hát, Bạch Hiền ngồi cạnh đung đưa lưng, miệng lẩm nhẩm hát theo. Giá như thời gian mãi mãi dừng lại tại giây phút này, dù có phải đánh đổi cả thế giới để giữ em ở lại, tôi cũng sẵn sàng.

' Tại sao anh lại yêu em ? '

' Bởi vì em là đồ đáng ghét '

' Chả đúng gì cả, em rất đáng yêu nhé '

' Nếu em đáng yêu, vậy sao lại không giữ lời hứa ? '

' Lời hứa ? '

' Lời hứa mãi mãi ở bên cạnh anh '

' Em không nói dối. Em sẽ ở bên cạnh anh, đến hết cuộc đời này '

....

' Xán Liệt, em mệt quá, muốn ngủ một chút '

' Lát nữa nhớ gọi em dậy '

...

' Bạch Hiền à, muộn rồi, mình về nhà thôi '

' Ngủ say như heo vậy '

' Bạch Hiền à, chúng ta về thôi nào '

' Em còn ngủ nữa là anh bỏ em lại đây một mình đấy '

' Bạch Hiền ...'

Tôi cố gắng không để giọng mình run lên. Nhưng sâu trong trái tim, tôi biết nó đã vỡ nát ra thành những mảnh vụn. Những mảnh vụn ấy cứa vào da thịt tôi, khiến toàn thân tôi tê liệt.

  Bàn tay đang nắm lấy tay tôi đã dần nới lỏng. Khuôn mặt thiên thần trên vai tôi vẫn cực kì an tĩnh.

' Anh không làm phiền em nữa. Em yên tâm ngủ đi nhé '

' Biện Bạch Hiền '

' Mãi mãi yêu em... '

Thiên thần của tôi, đã trở về nơi cậu ấy thực sự thuộc về rồi ...

*

8 năm sau...

Tôi dạo những phím đàn cuối cùng của bản nhạc. Tấm rèm sân khấu khép lại cùng với tiếng vỗ tay giòn giã. Tôi xộc mười đầu ngón tay vào tóc, cảm giác từng giọt mồ hôi ướt đẫm qua kẽ tay. Buổi lưu diễn khá thành công, tên tuổi của tôi được biết đến khá rộng rãi.

Anh quản lí chạy lại, vẻ mặt tươi như hoa :

' Xán Liệt, làm tốt lắm. Tối nay cả đoàn có bữa tiệc ăn mừng, em đi nhé '

' Xin lỗi, tối nay em có việc quan trọng. Mọi người cứ đi đi '

' Ơ này Xán Liệt... '

Tôi với lấy áo khoác, lái xe đến cửa hàng hoa, mua một bó hồng bạch rồi đến bãi biển ở ngoại ô thành phố. Hôm nay, là tròn 8 năm, ngày cậu ấy rời xa tôi...

Bức ảnh cậu thiếu niên với khuôn mặt   thuần khiết và nụ cười hiền lành không nhiễm chút bụi trần, khiến tim tôi lại thắt lên từng đợt

' Em vẫn sống tốt chứ ? Ở trên đó, đừng để bị bắt nạt nhé '

' Em vẫn cười như thế sao ? Trong khi anh đang sống khổ sở thế này ? Như vậy là không công bằng '

' Bạch Hiền, nhìn này, anh đã trở thành nghệ sĩ piano rồi. Một người chẳng biết gì về nốt nhạc như anh lại trở thành nghệ sĩ, em thấy có buồn cười không ? '

' Bạch Hiền, anh rất sợ mình sẽ quên mất em. Anh chọn gắn bó với dương cầm , là  vì anh muốn, trong bất cứ khoảnh khắc nào, cũng sẽ có cảm giác em đang ở bên cạnh anh '

' Bạch Hiền à, không một phút giây nào anh không nhớ đến em. Bây giờ nhìn chỗ nào cũng thấy em hiện hữu, em nói xem anh có phải phát điên rồi không ? '

' Bạch Hiền, anh nhớ em quá. Làm sao bây giờ ? '

Tôi gục đầu lên hai tay, để mặc nước mắt trong suốt trượt qua kẽ tay. Lôi một tấm ảnh trong túi ra, tấm ảnh chụp một chàng trai tóc nâu, mặc sơ mi trắng, chơi đàn dương cầm trên biển. Khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, cũng là khoảnh khắc đau lòng nhất, khi tôi đặt nụ hôn lên đôi môi lạnh băng của em. Nước ảnh đã mờ dần, hàng chữ ' My angel ' phía sau cũng đã ố vàng, nhưng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, như tình cảm dành cho người ấy, như hình bóng của người ấy trong tâm trí tôi.

Tôi buông tay. Bức ảnh trong tay bị gió cuốn lấy, bay về phía biển xa.

Biển à, hãy đem bức ảnh này đến bên cậu ấy, nói với cậu ấy là, tôi nhớ cậu ấy, rất rất nhớ cậu ấy...

Biển đêm, có tiếng dương cầm vọng về từ hồi ức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro