The Art of Persuasion 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link truyện: https://archiveofourown.org/works/41328906?view_adult=true
Fic dc dịch dưới sự cho phép của tác giả

Porchay đã yêu.

Porchay đã yêu một cách vô điều kiện  không thể thay đổi và đâm đầu vào gót chân trong tình yêu ... nó gần như là một điều đáng xấu hổ. Được ở bên Kim tốt hơn bất cứ điều gì anh từng mơ ước. Tất cả những tưởng tượng thiếu niên đáng xấu hổ mà anh có về Wik đều bị Kim vượt qua và Porchay hạnh phúc đến mức gần như bị tổn thương.

Ngay cả khi con đường có nhiều gập ghềnh ...

 

Sau khi Kim gửi cho Porchay đoạn video về bài hát của anh ấy (và không, cậu tuyệt nhiên không rơi nước mắt thậm chí cả 3 tháng sau mỗi khi xem nó - và cậu dường như đã xem nó thường xuyên), Porchay vẫn không thể tha thứ cho anh ấy được. Xa cách nhau quá lâu  Trái tim cậu chỉ đơn giản là đã tan vỡ. Nhưng cậu không chặn số Kim,số đã dùng để liên lạc với anh ta và ngay sau đó Porchay lại nhận được tin nhắn từ anh. Họ chỉ là những chuyện vặt vãnh như "Chúc em làm bài thi may mắn!" hoặc "Hãy vui vẻ với Tankhun tối nay!" nhưng tim của Porchay đập thình thịch mỗi khi anh nhận được một loạt các gói hàng cũng thường xuyên được chuyển đến cho mình. Những thứ nhỏ bé như sổ tay hay chiếc bánh quy yêu thích của cậu hoặc đôi tất có hình các nhân vật anime mà  mình luôn mang. Các gói hàng không có địa chỉ trả hàng, nhưng Porchay biết chúng đến từ ai. Cậu đáng lẽ phải tức giận rằng Kim sẽ không để cậu một mình, rằng anh ấy dường như vẫn ít nhiều theo dõi cậu nhưng sau khi ở một mình quá lâu, cậu không thể không vui vì được chú ý ... ngay cả khi anh không làm vậy nhưng cậu hiểu lý do của nó.

Sau nhiều tuần nhắn tin, tất cả đều không được trả lời, cuối cùng họ đã đối mặt với nhau. Porchay đang trên đường đến căn hộ của Porsche và Kinn để gặp anh trai và ngay khi định gõ cửa, cánh cửa mở ra, và Kim đột nhiên đứng trước mặt cậu.

“Chay!”, Kim chỉ kịp thốt lên ngạc nhiên, đứng sững ở ngưỡng cửa, tròn mắt kinh ngạc.
Trông anh ấy ... không ổn. Tất nhiên, anh ấy vẫn đẹp, thực sự là người đẹp nhất mà Porchay từng thấy, nhưng anh ấy nhợt nhạt, mái tóc bạc phơ và đôi mắt có viền đỏ.

"Kim", Porchay trả lời đơn giản với vẻ lo lắng, hy vọng người kia không thể nghe thấy nhịp đập lớn của mình trong khi Kim chỉ nhìn chằm chằm vào mình. Chỉ sau khi âm thanh vang lên từ bên trong căn hộ của Kinn và Porsche, Kim mới rơi nước mắt và biến mất với các bước nhanh chóng xung quanh góc tiếp theo.

Nhưng nó đã không còn ở cuộc gặp gỡ này. Trong vài tuần tiếp theo, Porchay thấy anh ta đi lại quanh khu nhà ngày càng thường xuyên hơn, trên đường đến hoặc đi từ các cuộc họp. Họ không bao giờ nói chuyện mà chỉ gật đầu lịch sự với nhau như thể họ là ... người lạ. Porchay ghét nó. Thậm chí, có lúc anh ấy còn xuất hiện trong bữa tối gia đình hàng tuần mà Tankhun đã giới thiệu, khiến các anh em của anh ấy vô cùng thích thú. Anh vẫn không nói gì, nhưng Porchay cảm thấy ánh mắt của Kim đang nhìn cậu thường xuyên hơn và phải thu mình lại để giữ cho tai anh không đỏ lên.

Porchay vẫn yêu anh ấy.
Không thể phủ nhận điều đó. Cậu nhớ Kim đến nỗi nó xé nát anh. Những cuộc trò chuyện và chơi guitar cùng nhau, nụ cười của anh ấy và cách anh ấy vuốt tóc Porchay, cách anh ấy nhìn anh ấy và ... mọi thứ về anh ấy. Nhưng cậu vẫn không hiểu. Vẫn không hiểu Kim.


Một buổi tối, Kinn đến căn hộ của Chay và nói: "anh có một thứ muốn cho em xem." Đó là một đoạn video từ camera an ninh tại quán bar của chế Yok và Porchay đã bối rối hơn cho đến khi cậu nhận ra chính xác chuyện gì đang xảy ra,Kim đang đánh nhau với một nhóm người nào đó, và đương nhiên là anh đã đánh bại gần chục người trong khi Porchay không nghi ngờ gì khi chơi một trò chơi điện tử trong nền. Trong thâm tâm cậu đã biết rằng đó chính là Kim, thiên thần hộ mệnh của mình ngày hôm đó, nhưng đã từ chối tin vào điều đó. Khi đoạn phim kết thúc, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Kinn đặt một bàn tay ấm lên vai cậu.

"Em trai anh rất lạnh lùng đã bỏ qua suốt cuộc đời vì người ta kỳ vọng vào nó như vậy. Nó chưa bao giờ nghiêm túc quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình là điều mà anh tin,nhưng bây giờ nó đang bảo vệ em. Ngay cả bọn anh, với tư cách là những người anh em của nó, cũng không được gặp nó trong vài năm qua. Và bây giờ nó đang có mặt ở đây hàng tuần. Anh nghĩ em biết lý do tại sao. " Kinn cho Porchay một cái nhìn đầy ẩn ý.

“Kim chưa bao giờ học cách bày tỏ cảm xúc của mình, tất cả bọn anh cũng từng như vậy. Nó chỉ nói được hai thứ tiếng: Âm nhạc và bạo lực. ”Kinn gõ vào máy tính bảng trên tay Porchay.

"Anh không có tư cách để can thiệp vào chuyện của 2 đứa,anh nghĩ em nên biết điều đó."

Porchay không thể gạt cuộc trò chuyện với Kinn ra khỏi đầu mình. Âm nhạc và bạo lực . Porchay nghĩ về bài hát mà Kim đã hát cho mình, về nhiều giờ họ đã ở cùng nhau trong phòng thu âm, về đoạn video trong quán bar của Yok, về đêm anh ấy đã đánh đập bạn bè của mình trong câu lạc bộ, người đã cố gắng đánh thuốc Porchay ... Âm nhạc và bạo lực. Cậu muốn gọi cho Kim, nhưng cậu vẫn không thể.

Chính anh trai của anh ấy và tất cả mọi người, là người đã thúc đẩy anh ấy cuối cùng.

"Mày biết đấy tao không theo phe của Kim. Thành thật mà nói, tao vẫn muốn đấm vào mặt nó vì đã tổn thương mày", cậu nói vào một đêm khi họ ở một mình trong căn hộ của Kinn và Porsche và Che đã quàng một tay qua vai Porchay.

"Nhưng ngay cả một người mù chống gậy còn có thể thấy anh chàng kia tội nghiệp khốn khổ và xót xa biết bao." Porchay nhìn xuống đầu gối của mình. Vì vậy, không chỉ cậu nhận thấy rằng Kim không được tốt.

"Tao không biết liệu tao có bao giờ nói với mày chính xác cách bọn tao đến với nhau hay không nhưng Kinn đã làm một số điều khá tệ với tao ngay từ đầu khiến trái tim tao tan nát." Porchay nhìn anh trai mình và thấy ánh mắt anh đau đớn.

"Làm sao anh có thể tha thứ cho P'Kinn?" Giờ thì Porsche đã mỉm cười trở lại.

"Tao nhận ra rằng tao yêu nó. Và tao càng giận khi nó cố tình tránh xa tao, tao không chỉ làm tổn thương nó mà còn chính bản thân mình. Tình yêu của nó dành cho tao và sự hối hận của tao chỉ là thứ yếu." Che âu yếm vuốt tóc Porchay.

"Tao có thể thấy mày đang buồn và tức giận và bối rối như thế nào, Porchay. Tha thứ cũng có nghĩa là cuối cùng mày đã thoát khỏi những cảm giác này. Dù mày có làm gì, tao vẫn ở đây vì mày." Anh ôm chặt lấy Porchay.

"Nhưng hãy sớm hạ quyết tâm. Không khí căng thẳng giữa hai người trong bữa tối gia đình thực sự không thoải mái."

"Hia!", Porchay khóc, xấu hổ. Nhưng Porsche chỉ né được cái gối mà em trai ném vào mặt mình bằng một tràng cười.

Porchay đã nghĩ về những lời nói của anh trai mình trong một thời gian dài (dù sao thì nó đã trở nên khôn ngoan như vậy?!) Và cuối cùng đã hiểu rõ trong đầu ... và trái tim mình. Mình phải gặp Kim, cần gặp anh, nói chuyện với anh. Chỉ cần ở bên anh ấy. Cậu nhớ anh ấy rất nhiều, nó rất đau.

Porchay chạy trở lại căn hộ của mình để lấy áo khoác và giày thể thao thì thấy một phong bì dưới khe cửa. Tò mò, Porchay mở nó ra và tìm thấy ... một tin nhắn từ Tankhun:

Đi bắt nó đi.

Tao muốn bữa tối gia đình không căng thẳng một lần nữa!

Anh trai của mày

Tankhun <3

Bên dưới là địa chỉ và thời gian. Porchay đã quen thuộc với vị trí này. Mình biết phải làm gì.

Quầy bar chật kín người nhưng vẫn ấm cúng. Với nhiều ghế bành và trường kỷ thoải mái, đèn mờ và một bục gỗ đơn giản dùng làm sân khấu. Porchay lấy một cốc bia ở quán bar (cuối cùng thì cậu cũng đủ tuổi để làm điều đó một cách hợp pháp) và ngồi phịch xuống một chiếc ghế dài trống trong một góc. Cậu nghĩ rằng mình sẽ lo lắng, nhưng không phải vậy. Cậu chỉ rất vui khi sớm gặp lại Kim. Porchay mỉm cười.

Kim, tất nhiên, rất ngoạn mục. Giọng hát tuyệt vời của anh ấy, chỉ kèm theo một cây đàn guitar, đã khiến Porchay rung động đến tận xương tủy khiến cậu nổi da gà khắp người. Phải mất một vài bài hát, nhưng khi nó xảy ra, nó đã lấy đi hơi thở của Porchay.

Kim đang ở giữa một trong những bài hát pop nhanh hơn của mình thì anh ấy nhìn thấy Porchay trong đám đông và anh ấy chỉ ... dừng lại. Trong một khoảnh khắc, anh ấy chỉ ngồi đó, cây đàn guitar vô hồn trên tay, nhìn chằm chằm vào Porchay như thể anh ấy không thể tin được những gì mình đang thấy. Anh bắt gặp chính mình như một tiếng xì xào đi qua khán giả.

“Xin lỗi các bạn!”, Anh ấy thốt lên với nụ cười quyến rũ và đôi má ửng đỏ.

"Tôi tự nhiên muốn chơi thứ gì đó khác cho m.n nghe. Tôi hy vọng điều đó ổn." Tất nhiên là đám đông chỉ cổ vũ rồi, còn gì nữa.

"Tôi đã viết bài hát này cùng với một người tôi yêu hơn bất cứ thứ gì và người tôi đã tổn thương rất nhiều. Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó cậu ấy có thể tha thứ cho tôi." Porchay nghe những hợp âm quen thuộc đầu tiên của Why don't you stay và cuối cùng cũng được Kim tha thứ.

Như trong cơn mê, anh nhìn Kim đặt cây đàn xuống, một ca sĩ khác bước vào sân khấu và chào khán giả, Kim băng qua đám đông, dừng lại ngay trước mặt Porchay và cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh vẫn không nói gì nhưng đôi mắt thủy tinh đầy hy vọng của anh đã nói lên rất nhiều điều.

"Có đúng không? anh đã nói gì trên sân khấu?", Cuối cùng Porchay hỏi. Kim nghiêng đầu.

"Ý em là gì?" Và Porchay hỏi lần thứ hai, mọi tế bào trong cơ thể anh căng thẳng:

"Anh có yêu em không?" Kim nuốt nước bọt. Tay anh ta hất lên như muốn chạm vào chay nhưng nghĩ kỹ hơn.

“Rất nhiều”, anh thì thầm, và thế là đủ. .

Và kể từ đó, mọi thứ đều hoàn hảo. Họ đã dành từng phút có thể bên nhau. Kim đã chuyển trở lại về gia tộc chính, biết rằng Porchay được gần anh trai mình quan trọng như thế nào, và bản thân anh cũng thích được trở lại với anh em của mình (không phải anh sẽ tự nguyện thừa nhận điều đó).

Khi họ lần đầu tiên xuất hiện cùng nhau trong bữa tối gia đình, tay trong tay, họ đã được chào đón bằng những tiếng reo hò vang dội và nhiều câu "Cuối cùng cũng trở lại rồi!".

Thỉnh thoảng họ dành vài ngày tại căn hộ của Kim hoặc ở nhà Porchay và Porsche. Vì một số điều ... Anh không muốn có anh em của mình dưới cùng một mái nhà.

Ba tháng đã trôi qua kể từ đó và cứ như thể họ chưa bao giờ rời xa nhau: họ lại chơi guitar cùng nhau, đi đến quán cà phê bình dân, Kim chở Porchay đến trường đại học mỗi sáng (thậm chí là mệt mỏi và mệt mỏi mà anh ấy nhấn mạnh), họ cười vì những video ngớ ngẩn trên Internet, nói chuyện suốt đêm về mọi thứ và mọi thứ, Porchay nấu cơm và trứng cho Kim với khuôn mặt cười, họ học đại học cùng nhau, chợp mắt trên ghế sa lông trong vòng tay thân thiết.

Tất nhiên là có vấn đề: Kim vẫn kiểm soát và ghen tuông ghê gớm, còn Porchay thì nhanh chóng trở nên bất an và tự khép mình lại. Nhưng Kim đã cố gắng cởi mở hơn với quá khứ và cảm xúc của mình và Porchay đã cố gắng cho cậu không gian và cậu cậu đã trở lại tốt hơn. Họ lớn lên cùng với mối quan hệ của họ, làm cho nhau trở thành những người tốt hơn. Họ cùng nhau hoàn thành.

Vì vậy, mọi thứ đều ổn. Kim là một người bạn trai tuyệt vời, họ hiểu nhau không cần lời nói, cùng nhau hẹn hò và làm tình tuyệt vời. Chà, chuyện chăn gối ... ổn.

Và trong đó đặt ra toàn bộ vấn đề.

Không mất bao lâu để họ có thể ngủ cùng nhau.

Kim muốn chờ đợi, sợ đẩy Porchay vào một thứ mà cậu chưa sẵn sàng, nhưng Porchay còn hơn cả sự sẵn lòng ... và có nhiều cách để thuyết phục Kim. Cậu đã có một người bạn trai tuyệt vời nhất, xinh đẹp nhất và nóng bỏng nhất trên thế giới, không ngủ với anh thực tế sẽ là một tội ác.
Porchay nghĩ điều đó là không thể nhưng khi anh cảm nhận được Kim bên trong mình và nhìn vào mắt cậu, màn che đầy dục vọng, anh lại yêu thêm một chút.

Vì vậy, lần đầu tiên của họ đẹp và tuyệt vời hơn bất cứ điều gì mà Porchay có thể mơ ước, nhưng sau đó ... mọi thứ trở nên xuống dốc. Porchay không muốn phàn nàn (cậu ấy thực sự không làm thế!) Nhưng cậu có thể biết có điều gì đó không ổn. Và cậu đã sử dụng quá trình loại bỏ (ai có thể nghĩ rằng những gì cậu học được ở trường đại học sẽ có ... ứng dụng thực tế như vậy) để tìm ra điều gì:

Thường thì dương vật của cậu căng cứng lên chỉ khi nhìn Kim, như thể nó thật xấu hổ. Khi Kim bước ra khỏi phòng tắm vào buổi tối, chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ, làn da bóng nhẫy vì kem dưỡng da và mái tóc dài vẫn còn ướt, cậu phải cố gắng lắm mới không chảy nước miếng. Và đôi khi khi Porchay nằm dài ra sau một (nhiều) giấc ngủ ngắn của anh ấy, áo phông của anh ấy trượt lên một chút và để lộ một vài inch da trần, đôi mắt của Kim sẽ tối đến mức Porchay thực tế có thể đếm ngược từng giây cho đến khi Kim vồ tới anh ta.

Vì vậy, nó chắc chắn không phải là sự thiếu hấp dẫn tình dục.

Porchay có thể hôn Kim hàng giờ liền. Cho đến khi anh khó thở, môi anh sưng đỏ và lưỡi anh từ từ co rút. Cậu thích sự gần gũi với Kim, những cảm xúc thể hiện khi hôn, sự thân mật. Cậu ấy không thể hiểu đủ. Và dường như cả Kim cũng vậy. Phần lớn thời gian chính anh là người bắt đầu nụ hôn, vùi tay vào tóc Porchay, đè lên người anh và đặt môi mình lên môi của Porchay.

Vì vậy, hôn cũng không phải là khó.

Khi họ khỏa thân, giống như Porchay đang ở trên thiên đường. Cảm giác Kim gần gũi với mình đến mức, sự ấm áp và sức mạnh của anh, quấn chặt lấy nhau đến nỗi Porchay không biết mình đã kết thúc và Kim bắt đầu từ đâu, đơn giản là không thể diễn tả được. Kim không thể rời tay và môi khỏi cậu. Porchay chắc chắn rằng không một chỗ nào trên cơ thể mình mà Kim chưa hôn. Và Porchay đã trả lại tốt như những gì anh ấy nhận được.

Vì vậy, đó cũng không phải là vấn đề.

Kim đã ngậm dương vật của Porchay vào miệng nhiều lần hơn Porchay có thể đếm được. Đôi khi anh ta xâm hại Porchay theo đúng nghĩa đen: anh ta chỉ đơn giản là cùng nhau đi tắm, mở quần của Porchay trong xe hơi hoặc quỳ xuống ngay trước mặt cậu và bắt đầu làm việc. Có trời mới biết Porchay không phàn nàn. Anh vùi tay vào tóc Kim, tập trung không đến quá nhanh (điều mà anh thường không làm được) và chỉ quá vui mừng khi được đáp lại. Một buổi tối, họ đã dành cả tiếng đồng hồ cho nhau trong miệng, trêu chọc nhau đến đỉnh điểm hết lần này đến lần khác, đến nỗi mắt của Porchay trở nên đen láy vì cực khoái khi kết thúc trận đấu. Những kỷ niệm đẹp.

Vì vậy, nó cũng không phải là việc làm ...

Khi họ quan hệ tình dục (như full on sex), Kim đôi khi chuẩn bị cho cậu hàng giờ đồng hồ để Porchay phải cầu xin anh ta cuối cùng cũng được đụ mình. Kim sẽ liếm lỗ của cậu như thể anh đang ăn kem hoặc đưa những ngón tay thấm đẫm nước nhờn của mình vào bên trong mình và mở rộng  ra trong khi thì thầm những điều bẩn thỉu vào tai Porchay cho đến khi cậu chỉ còn là một mớ hỗn độn rên rỉ.

Porchay đã muốn đáp lại nhưng Kim đã… từ chối. Anh ấy không nói thẳng với Porchay rằng mông của anh ấy là điều cấm kỵ, nhưng anh ấy không cần phải làm vậy. Porchay biết bạn trai của mình đủ rõ. Anh ta cho rằng Kim là một người hàng đầu điển hình và chỉ không thích quan hệ tình dục thụ động. Và điều đó ổn với anh ấy.

"Fic dài khoảng 9k mấy từ mình sẽ chia thành 3 chap nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro