Chat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó là 1 tối thứ sáu bình thường và tôi vẫn đang thức khuya chat với anh bạn Bradly của tôi ở một phòng chat ảo chúng tôi tìm thấy trên mạng.

Cậu ấy nói với tôi và mấy người chúng tôi vừa gặp rằng cậu ấy có thể thức khuya bao lâu cũng được, vì bố mẹ cậu ấy đang đi công tác đến cuối tuần và có căn nhà cho riêng mình.

Chúng tôi thức chơi đùa với vài người gì đó, và tôi để ý Bradly đã thích 1 cô gái. Rồi mẹ tôi cũng bắt đầu kêu tôi đi ngủ. Khi tôi chuẩn bị log off, tôi hỏi Bradly sẽ làm gì vào ngày mai, có thể đến nhà tôi chẳng hạn.

Cậu ấy không trả lời một lúc, cho đến khi: "Bradly is typing a message". Rồi lại trống trơn. "Bradly is typing a message". Lại chẳng có gì. "Tuỳ cậu thôi, tớ đi ngủ đây, chung ta sẽ nói ngày mai" – tôi nói. Thật kì lạ khi cậu ấy không trả lời gì cả.

Tôi chẳng nghe đc gì từ cậu ấy cho đếm sáng hôm sau. Tôi log on vào trang web đó và cậu ấy đang online. Cậu ấy xin lỗi vì đã không trả lời và nói rằng đang rất bận.

Chúng tôi có 1 cuộc trao đổi ngắn, và Bradly bảo sẽ đến nhà tôi, và nó rất khẩn cấp. Tôi hỏi cậu ấy tại sao ko muốn gặp bố mẹ trước, vì họ chuẩn bị về rồi. Cậu ấy nói không có thời gian và có một thứ rất quan trọng muốn cho tôi xem, và log off ngay lập tức.

Tôi thấy đó ko phải là tính cách của Bradly, người luôn đặt gia đình lên hàng đầu, và rất tò mò xem cậu ấy muốn cho tôi xem cái gì.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ đến sớm, vì nhà cậu ấy chỉ cách nhà tôi 20 phút. Đúng lúc đó tôi nhận đc 1 cú điện thoại khó chịu. Đó là bố mẹ Bradly, vừa về nhà và có vẻ rất lo lắng.

Họ hỏi Bradly đang ở đâu, và tôi nói họ đừng lo, vì thực chất cậu ấy đang đến nhà tôi. Chiếc điện thoại bỗng im lặng trong khoảng 1 phút, cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng hét chết người từ phía bên kia đầu dây.

Ông bố thở dài, rồi dũng cảm nói lên một câu tôi không bao giờ quên: "Ra khỏi nhà ngay. Bradly đang ở đây. Nó...chết rồi". Họ đã tìn thấy thi thể vô hồn của Bradly bị treo như một chiếc áo khoác ở trong tủ. Tôi kết thúc cuộc gọi, shock, vì Bradly đã hỏi rằng tôi có ở nhà một mình không. Và tôi nghe thấy cửa sau bị mở...

Theo bản năng, tôi làm thứ đầu tiên tôi có thể nghĩ đó là chui xuống gầm giường để trốn. Tôi nghe thấy những tiếng bước chân chầm chậm đi tới thật gần. Tôi không dám mở mắt, nhưng khi cố gắng nhìn qua các ngón tay, tôi thấy 2 bàn chân trắng, nhợt nhạt bước vào phòng tôi, gần như đang ở slow motion vậy...

Tôi sẽ thấy rất sợ khi thấy chủ nhân của đôi bàn chân như thế này. Khi chúng dần tiến tới giưòng, bạn có thể cảm nhận thấy rõ sự ẩm ướt của các tiếng bước chân trên sàn gỗ, tim tôi đập thình thịch và tôi nín thở.

Khi mà tôi không thể sợ hơn được nữa, điện thoại tôi bỗng kêu một tiếng beep để thông báo với tôi rằng tôi vừa nhận được 1 tin nhắn.

Đó là tin nhắn của Bradly! Nó nói: "Cậu đang ở đâu?" .

Đôi chân bỗng dừng lại đột ngột....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro