Bà Tôi Thường Kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà tôi thường kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện xoay quanh các vị thần bảo hộ. Bà nói rằng họ là những sinh linh đẹp đẽ nhất trần thế, họ mang trên mình đôi cánh trắng muốt, toả sáng và bay lượn khắp bầu trời dưới hình hài của những đứa trẻ sơ sinh. Họ sẽ bảo vệ những đứa trẻ thay bố mẹ chúng cho đến lần sinh nhật thứ 18.

"Tốt thôi, câu chuyện phù phiếm này sẽ chỉ lừa được bọn nhỏ còn bập bẹ tập nói chứ chẳng thể nào lừa được tôi đâu". Đó là thứ tôi đã từng nghĩ, cho đến khi để ý và phát hiện ra trong cuộc sống của mình rất hay xảy ra những sự kiện kì lạ. Tôi luôn cảm thấy bản thân mình nhận được rất nhiều may mắn và thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần. Tất nhiên đều là những chuyện không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó bắt đầu khiến tôi quan tâm và suy nghĩ về những lời bà kể.

Trong sự nghi hoặc, tôi quyết định rằng có lẽ mình cần phải làm một phép thử. Trời sẫm tối, tôi đứng trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, nếu thật sự câu chuyện của bà là thật, thì lần này nhất định tôi sẽ sống thôi. Tôi trèo qua lan can, hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống. Cơ thể tôi từ từ hoà quyện cùng những cơn gió đầu hạ. "Cảm giác thật lạ, đã qua kha khá thời gian rồi sao chẳng có ai đỡ mình?" Tôi bấn loạn. Cơ thể tôi bắt đầu lao xuống nhanh hơn. Tôi bắt đầu hoảng sợ, toàn thân bắt đầu run rẩy. Tôi bắt đầu la hét, bắt đầu khóc lóc, cầu cứu. Thật sự chẳng có một ai đỡ lấy cơ thể này. Rồi mọi thứ nhẹ bỗng. Trên đầu tôi, những sinh linh nhỏ bé đang bay qua bay lại với đôi cánh xám xịt, bọn chúng chỉ trỏ tôi rồi cười ha hả để lộ ra hàm răng nhọn hoắc. Có lẽ tôi đang mơ chăng? Hoặc cũng có thể... nhưng tôi mới chỉ mới 15 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro