Chương 17: Ngủ lại nhà bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Ngủ lại nhà bằng hữu

"Toruzen... Trên người ngươi thật lạnh, sẽ không bị cảm lạnh chứ?"

Sawada Tsunayoshi lo lắng hỏi, màu hổ phách đôi mắt mềm mại mà cẩn thận nhìn Toruzen, hắn cẩn thận chà xát tay của hai người, như muốn xua tan hơi lạnh trên người Toruzen.

Toruzen nhìn Sawada Tsunayoshi, hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt, cặp kia lam sắc mắt mèo giống như là bình tĩnh mặt hồ ném vào một viên hòn đá nhỏ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng như cũ sinh ra từng vòng sóng gợn, làm hắn cả người đều tươi sống lên.

Toruzen trên người lạnh lẽo bị xua tan, đáy mắt cũng nhu hòa thành một ao xuân thủy.

Toruzen thở dài, lắc lắc đầu cười nói: "Sẽ không. Ta chẳng qua trời sinh nhiệt độ thấp mà thôi, đừng lo lắng."

"Ân..."

Sawada Tsunayoshi biết Toruzen không lừa mình, cho nên thả tâm xuống.

"Nana a di, ta có mang tiểu lễ vật đến, mong ngươi sẽ không chê~"

"Sao có thể! Tou chan tới nhà không cần phải mua lễ vật, mau vào đi, đồ ăn đều đã làm xong rồi!"

"Oa nga, Nana a di nấu nhiều món quá! Ta chắc chắn sẽ không để thừa sót lại!"

"Ha ha ha Tou chan ăn nhiều vào nhé!"

Cả căn nhà đều trở nên náo nhiệt ấm áp, ba người ngồi ở bàn ăn cùng nhau trò chuyện vui sướng, có lẽ tối nay có điểm an toàn cùng ấm áp cho nên Sawada Tsunayoshi cũng hoạt bát hơn rất nhiều.

Toruzen một lần nữa cảm thán Nana a di tay nghề thật sự tuyệt!

Ngay cả hắn đã ăn qua nhiều sơn hào mỹ vị thì cơm nhà quả nhiên là tuyệt nhất!

"Chén thứ ba!"

Toruzen mỹ mãn ăn xong ba chén cơm, có chút đầy bụng sờ sờ bụng nhỏ, mắt mèo lười biếng hẹp xuống, tựa như một con mèo đen ăn no rồi liền muốn ngủ.

Sawada Tsunayoshi đồng dạng ăn xong, phát ra tiếng thở dài mỹ mãn, hắn nhìn Toruzen cũng là đồng dạng ăn xong dựa vào ghế, nhìn thiếu niên mắt mèo hẹp xuống lười nhác.

Sawada Nana cười tủm tỉm nhìn hai thiếu niên ăn no bụng, cười cực kỳ vui vẻ: "Như vậy Tsuna cùng Tou chan đi phòng khách ngồi chơi đi, để ma ma dọn dẹp chén đĩa..."

"Ngô, nếu không ta giúp Nana a di rửa chén?" Toruzen vực dậy tinh thần, giơ tay xung phong nhận việc rửa chén.

Sawada Nana từ chối trợ giúp của Toruzen: "Không được nha, Tou chan hôm nay là khách tới nhà, nào có đạo lý để khách đi rửa chén!"

"Tou chan cùng Tsuna hai người ra ngoài phòng khách chơi đi, để ma ma làm là được."

Nói rồi, không dung cự tuyệt đẩy đẩy Toruzen cùng Sawada Tsunayoshi ra khỏi phòng ăn.

Sawada Tsunayoshi cùng Toruzen ngoan ngoãn đi vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi, Toruzen ngồi xuống ghế sô pha, ôm gối dựa vào, hơi có chút lười biếng nhắm mắt.

Sawada Tsunayoshi ngồi ở bên cạnh nhìn thấy thiếu niên nghỉ ngơi, hơi mỉm cười không làm phiền.

Như vậy Toruzen thật sự rất hiếm thấy... Sawada Tsunayoshi không nhịn được lại nhìn nhìn thiếu niên cả người thả lỏng lười biếng nhắm mắt, không hề có chút phòng bị tâm nào.

Sawada Tsunayoshi cũng hiếm khi nhìn thấy Toruzen thả lỏng, chỉ có lúc dạy học cho hắn hoặc là cùng ma ma và hắn trò chuyện thì những ngày khác đều không hề thả lỏng qua.

Cũng chưa từng thấy Toruzen nghỉ ngơi, mặc dù nghỉ trưa bị Hibari tiền bối gọi lên sân thượng, rồi tới lúc vào học đều chưa thấy Toruzen mệt mỏi qua bộ dáng.

Bây giờ, nhìn Toruzen như vậy nhắm mắt thả lỏng ở bên cạnh, làm cho Sawada Tsunayoshi nghĩ tới những mèo nhỏ ăn no bụng liền nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ xung quanh.

"Ào ào ào——"

Bỗng, Sawada Tsunayoshi lỗ tai run run lên, hắn mê mang ngẩng đầu nhìn cửa sổ bên ngoài, không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.

Từng giọt nước mưa đập vào cửa kính, bên ngoài mưa dần dần thành mưa phùn.

"Trời mưa rồi sao? May mắn lúc nãy đem quần áo vào hết, nếu không thì sẽ bị ướt sạch..."

Sawada Nana cũng là nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, hơi mang theo may mắn nói. Nàng cầm khay trái cây được cắt ra để ở trên đĩa đặt xuống bàn.

"Mưa rơi?" Toruzen chậm phản ứng mở mắt ra, con ngươi hơi mịt mờ nhìn ra bên ngoài.

"Đúng rồi, trời mưa to như vậy, Tou chan có muốn hay không ngủ lại đây?"

Sawada Nana hai mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới sự tình nào đó vui sướng.

Sawada Tsunayoshi: "... Ma ma, nhà của Toruzen ở đối diện chúng ta."

"Oa nga, Tou chan, dù sao cũng ở đây, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, mất thời gian đi về nhà lắm, không bằng ngủ lại, ngày mai hãy đi đi."

Sawada Nana chớp mắt mong đợi nhìn Toruzen, Sawada Tsunayoshi muốn nói lại thôi nhìn ma ma nhà mình.

Toruzen hơi mở to mắt ra, bị Nana a di dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm, thật sự làm hắn cảm thấy nếu từ chối thì thật là tội lỗi tày trời.

Toruzen trong lòng bất đắc dĩ, hàng mi dài thẳng hơi run lên.

Cặp kia lam sắc đôi mắt thật sự là quá xinh đẹp, mang theo làm người kinh ngạc cảm thán đạm nhiên, như là quý hiếm nhất sắc thái, đẹp đến người đều muốn đem chúng nó đào ra cất chứa.

Chỉ nghe, thiếu niên bất đắc dĩ lại không mất đi ôn nhu nói: "Hảo đi..."

Sawada Nana vui sướng tràn ra ngoài: "Tốt quá! Đây là lần đầu tiên Tsuna bằng hữu ngủ lại nhà! Để ta chuẩn bị đệm chăn mới cho Tou chan."

Sawada Tsunayoshi sửng sốt, kinh ngạc lại có chút không thể tin nhìn Toruzen, "Ô oa——?!"

Sawada Nana: "Như vậy Tsuna cùng ta giúp Tou chan thu thập chỗ ngủ nào!"

Sawada Tsunayoshi mộng bức nhìn ma ma của mình nhanh chóng quyết định rồi vui vẻ hừ ca đi chuẩn bị đệm chăn.

Hai người đưa mắt nhìn Sawada Nana rời đi, Sawada Tsunayoshi là người phản ứng lại, không thể tin được nhìn Toruzen: "Tou, Toruzen! Ngươi, ngươi đồng ý ngủ lại đây sao?!"

Toruzen bất đắc dĩ nhìn hắn, cười khổ nói: "Vậy ngươi nghĩ ta có thể từ chối Nana a di chờ mong sao?"

Sawada Tsunayoshi: "...."

Nếu là hắn, chắc chắn sẽ không từ chối được....

"Cho nên, tối nay đành làm phiền Tsuna một đêm rồi." Toruzen ngồi dậy thẳng lưng, hắn vỗ vai Sawada Tsunayoshi, mỉm cười ôn hoà.

"Này là lần đầu tiên ta ngủ lại nhà bằng hữu, thỉnh hãy nhẹ nhàng với ta nhé~"

"Uy, uy, uy... Cái gì mà nhẹ nhàng a! Rõ ràng ta cũng là lần đầu tiên mời bằng hữu ngủ lại được hay không hả?"

Sawada Tsunayoshi phun tào: "Còn có... Nói cái gì nhẹ nhàng, nghe có chút... Quái quái."

"Tốt tốt..."

.

Sawada Tsunayoshi, nhân sinh trong đời mời bằng hữu ngủ lại nhà lần đầu tiên.

Shimizu Toruzen, đời trước kiếp này lần đầu tiên ngủ lại nhà bằng hữu.

Cả hai đều là lần đầu tiên, nhưng không hề có chút nào câu nệ hay xấu hổ, mà là tự nhiên cùng hài hòa ở chung.

Phòng ngủ Tsuna.

Sawada Tsunayoshi ngồi ôm gối ở trong lòng nhìn thiếu niên tóc đen vừa tắm xong thay đổi một bộ đồ ngủ của Sawada Tsunayoshi đi vào.

Sawada Tsunayoshi lỗ tai hơi ửng hồng, lắp bắp nói: "Cái, cái kia... Nếu không, ta, ta tìm một bộ đồ khác bình thường cho ngươi mặc?"

Toruzen hơi vuốt tóc ra sau đầu, trầm mặc nhìn đồ ngủ hình con thỏ ở trên người.

Sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Sawada Tsunayoshi: "Nga nga, Tsuna, ngươi yêu thích cũng thật đặc biệt đâu..."

Sawada Tsunayoshi lập tức xấu hổ đỏ mặt, không nhịn được trôn đầu vào trong gối: "A a a... Thật sự, không phải như ngươi nghĩ đâu QAQ!"

Toruzen một bộ hiểu rõ nói: "Ta hiểu rồi, ngươi không cần phải giải thích..."

Sawada Tsunayoshi: .... Ngươi hiểu cái gì a!

"Phốc."

Toruzen bật cười nhìn Sawada Tsunayoshi xấu hổ đến muốn trôn đầu xuống gối.

Sawada Tsunayoshi lỗ tai run run nghe tiếng cười của ai đó, hơi ló mắt nhìn sang, ánh mắt tràn ngập oán niệm....

Toruzen: "Phốc ha ha ha..."

Sawada Tsunayoshi nhìn chằm chằm——

Toruzen: "Ha ha ha đồ ngủ con thỏ ha ha ha..."

Sawada Tsunayoshi nhìn chằm chằm——

Toruzen: "Ha ha ha, khục khụ..."

Toruzen nén cười xuống, nhìn Sawada Tsunayoshi oán niệm tràn đầy trên giường, trong lòng buồn cười cùng nhẹ nhàng.

Sawada Tsunayoshi mặc dù oán niệm cùng xấu hổ, nhưng không thể nghi ngờ trong lòng hắn lúc này có bao nhiêu vui vẻ.

Toruzen là người bằng hữu đầu tiên của hắn, còn là người đầu tiên ngủ lại nhà hắn... Sawada Tsunayoshi thật sự rất vui vẻ, năm nay sự tình may mắn làm hắn đều thoải mái không còn nhút nhát cùng sợ sệt lúc đầu.

Nghĩ như vậy, Sawada Tsunayoshi hơi cứng lại, như phạm phải sai lầm hài tử giống nhau mà trở nên bất an.

"Ách……”

“—— cái kia.”

Toruzen vừa định hướng hắn hỏi muốn hay không tắt đèn, lại đột nhiên bị thiếu niên đột nhiên ra tiếng đánh gãy. Hắn từ xấu hổ liền thành vẻ mặt muốn nói gì bộ dáng.

“Ngày hôm nay…… Thật sự rất xin lỗi.” Hắn châm chước mở miệng nói.

Toruzen nhìn hắn: “……?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro