Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngoại truyện này được viết nhân dịp sinh nhật của Mikey và nó KHÔNG có trong cốt truyện nhé!

- nó KHÔNG HỀ CÓ TRONG CỐT TRUYỆN NHÉ!

---

Ánh hoàng hôn dần dần lùi xuống, nhường chỗ cho màn đêm u tối. Ánh trăng khuyết hình chiếu rọi trên mảnh đất Tokyo, phủ lên hình bóng tóc vàng đang rải bước trên con đường vắng vẻ. Mikey đá đá chân, không hiểu vì bất mãn chuyện gì mà bĩu môi.

Không hiểu sao mấy ngày nay mọi người cứ tránh mặt em.

Tan học thì cái tên Baji chết tiệt cứ bảo có việc bận rồi chuồng trước, gặp Toman trên đường rủ đi chơi cũng bảo bận. Đến cả mấy người ở Thiên Trúc cũng hay lượn lờ ở đây, anh em nhà Haitani mọi khi em chủ động rủ đi chơi thì hí hửng đồng ý liền giờ cũng kêu bận. Cả Phạm cũng thế. Mấy người ở Hắc Long cũng y hệt.

Shinichirou và Emma ngày ngày nằng nặc em về nhà chính dạo gần đây cũng chẳng thấy đâu. Izana thường ngày bám người cũng không thấy tung tích mấy ngày nay. Kazutora ở phòng bên mấy ngày nay cũng chả đụng mặt.

Quái lạ! Quá quái lạ!

Có chuyện gì sao?

Mikey xoa xoa cằm ngẫm nghĩ rồi bỗng dưng phát rồ tự vò lấy mái đầu của bản thân. Em thật sự tò mò muốn chết đi được!

Quyết định rồi! Em sẽ...

---

Trên người đội một cái mũ màu đen và cặp kính dày cộng thêm cả một chiếc khẩu trang che mặt. Mikey nép người vào cột điện phía sau, ánh mắt chăm chăm về phía trước, khóa chặt vào bóng hình Kazutora đang lững thững bước đi.

Em sẽ đi rình!

Kazutora bỗng dưng quay đầu lại khiến Mikey giật thót mình vội núp vào trong. Thì ra đây là cảm giác của bọn người hay theo dõi em lúc ở Phạm Thiên.

Mikey đặt tay lên tim mình, vẫn không dừng lại được nhịp tim đập rộn ràng không dứt. Hồi hộp quá rồi đấy!

Em chậm chạp thò đầu ra thì liền kinh ngạc mở to mắt. Mikey lạch bạch chạy ra đường, ngơ ngác ngó nhìn xung quanh. Đâu rồi? Chết tiệt, mới đây...

Mikey bỗng dưng khựng người lại, quay đầu nhìn quanh một lần nữa. Cảnh sắc ở đây... Quen quen?

Mãi đuổi theo Kazutora nên không để ý, hình như em nhớ không lầm thì...

Bước chân nhỏ tiến về phía trước, ngay khúc cua ngã 3, quay qua bên phải sẽ đến... Nhà em!!!!!!!!

Nó đến nhà em làm quái gì???

Mikey vội bỏ qua nghi vấn vừa rồi, nhanh chóng nép vào bên đường khi bắt gặp Seishu đang tiến về cổng nhà mình ở phía đối diện. Nếu như em nhìn không nhầm thì đằng sau còn có cả Kokonoi và Taiju thì phải?!

Bọn họ đến nhà em làm gì???

Không, không, Seishu đến còn thấy có lý chứ Kokonoi, Taiju với Kazutora đến nhà em làm chi??? Có quen gì đâu???

Em cắn cắn môi, nghĩ mãi cũng không ra lý do, chỉ đành vào xem thử!

Mikey lùi bước ra xa để lấy đà, em cúi người chuẩn bị tư thế rồi chạy một mạch về phía bức tường, đến một vị trí nhất định liền nhảy lên, nắm lấy vách tường để giữ có thể không rớt xuống, vô tình để gió làm rơi chiếc mũ xuống đất. Em tạch lưỡi nhìn nó, đành phải bỏ lại mà dùng sức nâng người mình lên.

Sân nhà mình hiện lên trước mắt, không một bóng người càng khiến em cảm thấy thêm kì quái nhưng lại vừa buồn cười.

Đây là lần đầu tiên em phải trèo tường để vào nhà của mình như thế này!

Mikey nhanh chóng nhảy thóc vào bên trong rồi lủi người trốn vào lùm cây bên đó. Chưa bao giờ em muốn cảm ơn ông vì đã trồng nhiều cây như thế này!

Em men theo mấy cái cây cối trong nhà rồi đi đến chỗ xưởng xe của Shinichirou ngay bên góc. Mikey áp tai vào tường nghe thử, bên trong khá là yên ắng, hình như không phải ở đây?!

Ở gian chính à?

Mikey thầm chửi trong bụng, len lút đi qua gian chính. Em đâu có ngu mà đi cửa chính, cửa phụ là tốt nhất!

Mẹ nó thiệt chứ, bản thân giống như thằng trộm lẻn đến cắp đồ nhà mình vậy!

Bất mãn là thế đấy nhưng em chỉ chửi trong lòng thôi.

Tiếng ồn ào ở phòng khách đá động đến em, Mikey len lén đưa đầu vào bên trong nhìn thử, chưa kịp nhìn cái gì ra cái gì đã rụt lại.

- Đặt cái đó ở đấy! Đúng rồi, đúng rồi.

Giọng của Emma?

- Mày làm xấu quắc, đưa tao!

Mitsuya?

- Nhanh tay lên, ngày mai là đến rồi!

Kenchin?

Ngày mai? Ngài mai có gì à?

Mikey thầm thở dài, lấy hết dũng khí ngó đầu vào bên trong nhìn.

Khung cảnh bên trong hiện lên trên tròng mắt, Mikey chớp chớp mấy lần cũng không biến mất thì có vẻ là thật. Khóe mắt em đỏ lên, sóng mũi có gì đó cay cay, lồng ngực nóng ran đập liên hồi như thể có gì đó đang cháy lên.

Thì ra là ngày mai.

Em có chút ngơ người hồi lâu, có lẽ là vì quá ngạc nhiên chăng?

- Bất ngờ không?

Tai bị hơi nóng thổi vào khiến Mikey giật nảy mình, em hỏang loạn che đi tai quay ra sau.

Gương mặt đáng ghét của tên Hanma đập vào mắt, trên mặt Mikey hiện rõ hai chữ "khinh bỉ".

Hanma xem như không nhìn thấy gì, gã liếc nhìn phía sau Mikey rồi nắm lấy tay em kéo đi về một góc nào đó trong nhà em. Mikey có chút bất mãn nhưng chỉ đành đi theo gã, em cũng không muốn gây náo loạn để bị chú ý.

Em bị đẩy vào tường, lưng đập vào nền cứng khiến Mikey cau mày một cái, chưa kịp hiểu tình hình thì cái thân hình cao kều của Hanma đã chặn phía trước không cho em rời đi. Mikey trừng mắt nhìn Hanma.

- Cút!- Em khẽ giọng nói.

Hanma trực tiếp bỏ ngoài tai lời của Mikey.

- Tao đang bắt trộm mà~

Mikey hít mạnh một hơi, em nắm chặt lấy tay mình để kìm nén cảm giác muốn đấm gã trước mặt. Ừ, tao giống trộm đó được chưa?!

- Mẹ, cút! Đừng có mà phát điên!

Hanma phì cười trước bộ dạng xù lông của em.

- Trong bộ dạng này không phải ăn trộm thì là gì? Người yêu của tao đến thăm à?

- Đồ điên!- Mikey ghê tởm nhìn Hanma, dùng tay đẩy gã ra nhưng gã mạnh quá.

Hanma nắm lấy tay em, kéo Mikey sát về phía mình, ghé vào tai em thổi một cái khiến em rùng mình, tai đỏ ửng lên.

- Nè~, Mikey, tao đã cất công chuẩn bị những thứ này cho mày, không phải mày nên thưởng cho tao sao?- Hanma thì thầm vào tai em.

Mikey đối với lời nói của Hanma liền bực mình. Gã nói làm như mình gã chuẩn bị hết những thứ đó vậy!

- Những người khác cùng làm chứ không phải mỗi mình mày, có thưởng thì thưởng cho cả bọn.

- Tao nhận hộ bọn nó.- Hanma ngay lập tức đáp lại.

Em lườm Hanma, trong lòng khinh bỉ tột độ sự vô liêm sỉ của gã. Nụ cười tươi rói của Hanma càng khiến cho em thêm khinh bỉ hơn.

- Mày không trả lời thì coi như ngầm đồng ý nhé!- Hanma cười ngâm nói.- Tao nhận thưởng đây!~

Mikey hoảng hốt khi bàn tay to lớn của gã luồn vào áo mình, vội dùng tay ngăn lại rồi trừng mắt với gã, ánh mắt thấm đượm màu hường của Hanma khiến cho em hơi sợ. Em rụt người khi gã đưa mặt mình sát về đây, Hanma bật lên một tiếng cười rồi dùng răng kéo cái khẩu trên mặt em xuống.

Hơi thở của gã phả vào mũi, mặt Mikey đỏ bừng lên, hai tai em nóng rực, phản xạ chậm đi vài nhịp không kịp ngăn bàn tay còn lại thò vào áo mình.

- Này, ư, cút!

Hanma liếm lên vành tai của em, vô sỉ nói:

- Tao chỉ đang nhận thưởng thôi~

Bàn tay của gã lúc đầu chỉ xoa nắn bụng phẳng, không biết từ bao giờ đã di chuyển lên trên, chạm vào nhũ hoa. Gã cúi người vào hõm cổ em, hít lấy mùi thơm từ cơ thể nhỏ.

Người Mikey run run, mặt em tối sầm lại.

Bốppp!!!!!!!

Hanma trúng một cú đấm trời giáng của em, gã nhăn mặt ôm lấy cằm, xém nữa cắn trúng lưỡi.

Gã loạng choạng đưa mắt liếc nhìn chỗ vừa nãy thì chẳng thấy bóng dáng kia đâu, trong đầu tưởng tượng đến cảnh bóng hình nhỏ vội vàng trốn đi mà phì cười.

- Mệt quá nên sảng à?- Kisaki từ đâu bước đến khinh bỉ hỏi.

Hanma xoa xoa cằm, nhìn về chỗ lúc nãy, trên mặt vẫn còn ý cười.

- Bị gì vậy?

- Haha, Mèo cào, một con mèo đanh đá.

...

Reng. Reng. Reng.

Rầm!

Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, thầy giáo còn chưa ra khỏi lớp, Baji đã đến trước mặt Mikey đập mạnh lên bàn em.

- Manjirou, về thôi!- Hắn khẩn trương nói.

Bộ dạng này của hắn khiến em cảm thấy có chút buồn cười. Mikey khẽ nhếch mép thành một nụ cười nhẹ. Hôm nay chiều theo mày.

- Ừm.

Mặt Baji rạng ra, Mikey còn tưởng như cái đuôi cẩu đằng sau đang quay thành cánh quạt luôn rồi. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay em kéo đi, để lại khuôn mặt ngơ ngác của bao nhiêu con người.

Chiếc xe moto chạy băng băng trên đường, Mikey ôm chặt lấy Baji từ đằng sau, em cảm thấy bản thân mà không giữ chắc thì sẽ bay ra khỏi xe lúc nào không hay mất.

Chạy nhanh khiếp!

Thế nhưng Mikey lại không ghét một chút nào, ngoại trừ cái tên Baji kia đang lợi dụng sờ mó tay em. Chạy bằng cái tốc độ đó mà hắn còn nhởn nhơ nắm tay em được.

- Manjirou, mày không thấy gì lạ sao?

- Hử? Lạ gì?- Mikey ngơ ngác hỏi.

Baji bỗng dưng im lặng khiến cho em có chút khó hiểu, tay hắn cũng siết chặt lấy tay em.

- Mày... không thấy đường này khác với mọi khi sao?

- Hơ- À, à, mày đang chở tao đi đâu thế hả?

Mikey chớp chớp mắt, tiếng gió thổi cũng không làm nhòe đi được nhịp tim đang đập.

- Manjirou, mày, có phải-

- Đang đi đâu? Trả lời!- Mikey nhéo nhéo eo Baji, gằn giọng hỏi.

Đầu xe bỗng dưng rung lắc khiến em hoảng hồn ôm lấy hắn.

-...Bí mật!

Mikey thầm thở phào một hơi, em ngước nhìn hắn. Phải diễn cho tròn vai mới được.

- Cái gì?- Em gằn giọng đặt tay ngay chỗ em hắn làm bộ chuẩn bị nhéo.

Baji ngay lập tức nắm lấy tay em, khẩn trương nói:

- Sắp đến nơi rồi, mày khoan hẳn tức giận.

Ngay khi dứt lời, hắn bỗng vịn ga khiến xe moto chạy nhanh hơn. Mikey cười thầm ôm lấy hắn. Đồ ngốc.

Chẳng mấy chốc đã đến điểm dừng, Mikey cũng không quá bất ngờ nhưng phải giả vờ bản thân ngạc nhiên.

- Gì? Sao lại đến đây?

- Vào đi, vào đi, chút nữa mày sẽ biết.

Baji nhanh chóng dùng tay che mắt em lại, Mikey nhíu mày định thục cùi trỏ vào bụng hắn nhưng đã bị Baji biết được, hắn tự biết đường mà thúc giục em đi nhanh hơn.

- Đi về phía trước.

- Không, không, đó là bức tường, qua trái, qua trái.

- Đến rồi!

Mikey dừng chân tại một chỗ nào đó, Baji cứ tưởng em không biết nhưng thật ra Mikey biết lâu rồi. Đây là phòng khách.

- 1, 2,...- Giọng nói của hắn thì thầm bên tai.-...3!!!!

Tầm mắt không còn bị che lại nữa, Mikey cười nhẹ chuẩn bị đón nhận nhưng trước mắt vẫn một mảnh tối khiến em hoang mang tột độ.

Ngay lúc em đang cảm thấy hoảng, một ánh đèn vàng xuất hiện từ góc tường. Ánh đèn như ngọn lửa từ từ lan ra, soi rọi từng nơi, từng nơi bên trong căn phòng. Mikey vô thức lướt mắt theo ánh đèn vàng.

Những chiếc bóng bay vàng, trắng được dán trên tường tạo thành hình thù lộ dần ra, ánh đèn lan đến giữa phòng, ngay trước mặt em, làm sáng lên dòng chữ "Happy birthday Sano Manjirou" được làm bằng bong bóng trên tường.

Ánh đèn cuối cùng cũng dập tắt, căn phòng sáng rực lên màu sắc ấm áp. Shinichirou bước ra, trên tay là chiếc bánh kem đã thắp nến, theo sau là những người khác. Mikey lướt mắt nhìn những con người trong phòng, trái tim em đập rộn lên. Tất cả đều ở đây.

- Happy birthday to you.

- Happy birthday to you.

- Happy birthday to Manjirou.

- Happy birthday to you.

Không biết từ lúc nào Shinichirou với chiếc bánh kem trên tay đã ở ngay trước mặt. Chắc có lẽ bởi vì quá vui, Mikey đơ người ra khiến cho anh khó hiểu.

- Manjirou?- Baji từ phía sau đập lưng em, Mikey mới sực tỉnh.

- Ước đi chứ!

- Mày còn chờ gì nữa.

- Nhanh lên, tao đói.

Mikey liếm môi, cẩn thận bước về phía chiếc bánh kem. Em nhắm mắt lại, chấp tay không biết ước điều gì nhưng chỉ thấy Mikey cười, một nụ cười tươi.

Phùuu~

Ngọn nến đỏ rực tắt đi theo luồn gió từ người thổi. Smiley và Ran không biết từ đâu xuất hiện, cả hai cười xấu một cái, nhân lúc đầu em vẫn còn cúi thấp mà ụp nguyên chiếc bánh kem ngon lành lên mặt Mikey. Mọi người mở to mắt nhìn còn em thì đứng lặng người.

- Bánh ngon chứ, Mikey?

- Ngon lắm chứ gì! Mày được ăn nguyên cả một cái luôn mà, hahaha!!!!

Mikey siết chặt lấy nắm tay, đứng thẳng dậy. Mặt em lúc này thật sự vô cùng tệ, hai con người tội đồ gây ra chuyện này thì trốn đâu mất tâm rồi.

- Mikey...- Angry đem khăn đến trước mặt em, muốn lau cho Mikey nhưng bị em gạt phanh ra.

Mikey dùng tay vuốt đi đóng kem trên mặt rồi bỗng phát rồ ném về phía Ran và Smiley đang trốn.

Trúnggggg... Izana!

Ngay giữa mặt. Một phát ăn luôn.

Taiju nhìn về phía Mikey, không nhịn được cảm thán. Hayyyyyy! Vỗ tay!

Mikey không để ý đến việc trúng phải Izana, em cướp lấy cái bánh bị phá hủy trên tay Shinichirou điên cuồng ném về phía hai người kia. Em buồn đến khóc không ra nước mắt.

Bánh kem của em!!!!!!!!!

Izana cũng điên lên, hắn ném nhưng không phải ném em. Ném hai cái tên gây ra việc này!

Nhưng không hiểu sao đạn lạc nhiều mà đạn trúng thì ít.

- Này hai người!

- Sao tự nhiên ném tao!

- Á, tóc em!

- Mẹ kiếp, muốn chơi thì chiều!

- Con mẹ nó, mày chết chắc!

Rồi không biết từ lúc nào trở thành bãi chiến trường ném bánh kem, hết kem thì sao? Ném bóng!

Căn phòng được trang trí đẹp tuyệt vời ngay tắc lự trở thành một mớ hỗn độn.

Shinichirou bất lực nhìn, miệng hé ra rồi khép lại muốn nói gì đó nhưng gương mặt tươi cười lấm lem kem của Manjirou khiến anh có muốn mắng cũng không được. Anh cười trừ.

Bẹp.

Một đòn tấn công bằng bánh kem từ đâu chọi thẳng vào bên đầu trái của Shinichirou. Kem không giữ được trượt xuống mái tóc đen tuyền của anh.

-...

Shinichirou nhập cuộc!

---

- Chúc mừng sinh nhật, Mikey!❤❤❤

- Cái tiếp được viết ra bởi vì tôi quá vã cặp này. Tôi viết để thỏa mãn bản thân tôi thôi, mấy nàng có thể không đọc.

---

Mikey rảo bước trên còn đường vắng người dẫn đến phòng trọ.

Cộp. Cộp. Cộp.

Cộp. Côp. Cộp.

- Này!- Mikey quay phắt lại quát khiến cho người phía sau giật mình trốn vào cột điện.

- Đi theo tao làm gì?- Em nhíu mày hỏi, bộ dạng mất kiên nhẫn nhìn về phía cột điện sáng đèn.

Khoảng không vắng lặng lộng gió, một cậu trai bước ra từ cột điện. Mái tóc vàng như sáng lên dưới ánh đèn đường, bộ dạng rụt rè khép nép vò áo, ánh mắt xanh biếc bẽn lẽn nhìn về phía em.

- Tao, tao...- Takemichi ấp úng nói.

- Tao, tao... Muốn ngh-

- Hửm?

- Muốn ở nhờ mày một đêm!- Takemichi giật phắt người sửa lại.

Mikey híp mắt nhìn cậu, bộ dạng con cún run rẩy này của Takemichi thật sự đã khiến em lay động...đôi chút.

- Mikey?- Takemichi nghệch mặt hỏi khi thấy em bước đi mà không đáp lại.

Em đi được một quãng đường liền tạch lưỡi quay lại quát:

- Không đi?

Takemichi ngay lập tức cười tươi đến nhe răng, nhanh chóng chạy theo em.

- Mikey, đợi tao với.- Takemichi thở hồng hộc gào lên.

Em ngoài mặt vẫn bước đi như thường nhưng tốc độ lại có phần chậm lại. Chẳng mấy chốc cả hai đã bước song song nhau, Takemichi vui như Tết đến, hí hứng đi bên cạnh em.

...

Cạch.

Mikey mở cửa bước vào, theo sau đó là Takemichi.

Em giống như xem cậu là không khí, bình thản cởi áo khoác lộ ra chiếc áo ba lỗ bên trong. Bây giờ là mùa hè nên khá nóng, em thường sẽ mặc những quần áo mỏng vào lúc này.

Mồ hôi từ cổ chảy dọc xuống yết hầu nhấp nhô và xương quai xanh tinh xảo, chiếc áo ba lỗ mỏng manh không thể che đi nhũ hoa hồng hào, tất cả mọi thứ trên cơ thể người kia thật gợi cảm!

Takemichi nuốt ngụm nước bọt để giải khát cổ họng khô ran từ bao giờ, đầu óc lâng lâng nơi nào không rõ, ánh mắt như kẻ bị hớp hồn bởi vẻ đẹp tuyệt trần, cảm tưởng như có thứ gì đó đang nhốn nháo trong lòng.

Không biết từ lúc nào khoảng cách giữa cậu và em dần dần thu hẹp lại.

- Mikey...

- Sao th-

Mikey vừa mới quay qua đã bị nụ hôn dồn dập của Takemichi đánh úp. Tay bị cậu nắm lấy không rút ra được, lưỡi bị quấn lấy không đường thoát. Mặt em tức khắc đỏ lên, nhất thời hoảng loạn không giữ vững được mà trượt chân ngã xuống đất.

Rầm!

Takemichi siết lấy tay em, ánh mắt xanh biếc trở nên thẳm sắc, một mảnh mơ hồ. Khóe mắt cậu phiếm hồng, cổ họng như có gì đó mắc nghẹn, khản đặc cả tiếng:

- Mikey,... Tao yêu mày!

Vừa dứt lời cậu đã cúi xuống hôn em, ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào, đưa em vào cơn mê luyến không lối thoát. Hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ khiến Mikey rụt người, cảm giác ướt át của lưỡi người liếm lên yết hầu, cắn phá lấy xương quai xanh. Bàn tay kia từ khi nào đã thò vào bên trong lớp áo mỏng, sờ loạn lên cơ thể bản thân.

Mikey thở dốc không ngừng, căn phòng bỗng chốc trở nên còn nóng hơn cả bên ngoài. Em nghiến răng, nắm lấy bả vai cậu lật lại. Có làm thì cũng là em nằm trên!

Thế thượng phong thay đổi, Mikey ngồi trên cơ thể Takemichi, tay đặt lên ngực cậu. Gương mặt đỏ lự của cậu, ánh mắt nhuộm màn sương dục vọng khiến cho một thứ gì đó lộng lên bên trong em.

- Muốn gì?- Mikey bóp lấy cằm cậu, lạnh giọng hỏi.

Giọng nói của em cất lên, sắc bén như dao nhưng không hiểu sao trong hoàn cảnh này lại quyến rũ đến lạ, lọt vào tai cậu càng khiêu gợi hơn.

Takemichi nắm lấy tay em, đưa lên miệng mình hôn, liếm lấy lòng bàn tay nhỏ kia. Mikey vì nhột mà rụt tay lại nhưng không hiểu sao lại không được, chỉ đành để cậu làm loạn trên tay mình.

Vành tai em đỏ bừng lên khi có một thứ gì đó cứng cứng chọt vào mông, Mikey lúc này mới thấy hoảng muốn trốn thì đã quá muộn. Tay của cậu từ khi nào đã luồn vào trong quần em, bóp lấy cặp mông căng tròn. Ngón tay kia từ lúc nào đã mò mẫn đến cửa huyệt, đút một ngón tay vào bên trong.

Mikey liền hoảng, vung tay muốn đấm cậu để thoát ra nhưng Takemichi từ lúc nào đã lật người em lại, đè Mikey dưới nền đất mà cưỡng gian.

Hai tay bị cậu đè xuống đất nhưng bản chất vốn dĩ Takemichi yếu hơn Mikey, em chỉ cần gồng sức một chút liền có thể thoát khỏi cậu nhưng không ngờ Takemichi lại dùng cách cướp đi dưỡng khí của em để khiến Mikey yếu đi.

Lưỡi cậu quấn lấy lưỡi em, nụ hôn triền miên diễn ra vài phút đến khi cả hai khó thở, Mikey dường như sắp ngất đi, Takeimichi mới dứt ra. Cậu thở hổn hển nhìn em, quả nhiên bàn tay nhỏ trong tay bản thân đã lỏng ra, vô lực bị tay cậu đè trên mặt đất.

Mikey mơ hồ trừng mắt nhìn Takemichi, tên này xuyên không qua đây liền như biến thành một người khác!

Quần nhanh chóng bị Takemichi lột ra, bên dưới mát lạnh khiến em rùng mình. Bàn tay cậu bất ngờ chạm vào gậy thịt khiến em rên lên, mặt Takemichi càng đỏ hơn. Cậu nhìn chằm chằm cự vật làm Mikey chỉ muốn dựt phắt một thứ gì đó che lại, bỗng dưng gậy thịt được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm nóng khiến em hoảng mình, không kiềm được mà rên rỉ. Nhìn xuống thì thấy Takemichi đang khẩu giao cho bản thân.

- Mày, hah... Đang làm, ah, mẹ gì vậy?

Takemichi bỏ ngoài tai lời của Mikey, cậu liếm dọc chiều dài của gậy thịt, dùng lưỡi liếm lấy quy đầu. Cậu đưa nguyên chiều dài của em vào miệng, liên tục hút lấy, liếm lên nó khiến Mikey không nhịn được mà phóng thích.

Em ngượng ngùng che mặt, len lén liếc nhìn Takemichi.

- Nhổ ra! Dơ lắm!- Mikey gắt giọng nói.

Takemichi nuốt ực một cái, ngây ngô đáp:

- Không, của Mikey không dơ chút nào!

Câu nói của cậu thật sự đã khiến Mikey ngượng đến mức muốn độn thổ, mặt em đỏ như nhỏ máu, trong lòng chỉ thầm rủa ai kia.

Hậu huyệt bị một thứ gì đó xâm nhập khiến em loạn lên, tay tức khắc vươn ra nắm lấy tay cậu.

- Thằng chó này, cút!

Takemichi nắm lấy tay em dứt khoát kéo ra thể hiện ý cậu sẽ không dừng lại. Mikey cắn môi, lườm Takemichi nhưng liền ngửa cổ rên lên khi ngón tay của cậu khuấy đảo bên trong.

Không biết cái tên này học từ đâu mà kĩ thuật cũng khá tốt, vậy mà nới lỏng cho em rất kĩ càng mới làm.

- Mikey, tao đút vào nhé!- Takemichi thì thầm vào tai em, giọng cơ chút khẩn trương.

-...

Đã làm rồi còn hỏi hỏi! Đồ ngốc chết tiệt!

- Mikey, tao đút vào được không?- Takemichi gọi lại lần nữa.

-...

- Mi-

- Mẹ kiếp! Đút mẹ vào đi!

Takemichi nhận được câu trả lời từ em liền mỉm cười nhưng Mikey lại không thấy được, bởi em đang vì quá xấu hổ mà che mặt đi. Cự vật của cậu đặt ngay trước động, Mikey bất giác run lên, em nhắm chặt mắt. Thứ kia dần dần được đưa vào bên trong, lưng em cong lại, ngón chân co quắn, khi nó được đưa vào hết bên tai còn thấp thoáng tiếng rên... Của Takemichi!

- Mikey, tao động đây!

Em nghiến răng trừng mắt nhìn cậu, gương mặt đỏ bừng thấm dục của Takemichi thực sự đã làm khơi gợi một ý nghĩ trong em. Nằm dưới cũng không tệ đến thế.

Nhưng ý nghĩ đó ngay lập tức bị dập tắc bởi những đợt luận động từ cậu. Có lẽ bởi vì đã nới lỏng từ trước nên Mikey không thấy quá đau, ngược lại còn thấy sướng, bên tai còn nghe được tiếng rên của Takemichi. Cảm giác thật sự vừa kích thích vừa lạ lẫm.

Takemichi liếm lên nhũ hoa cương cứng, day cắn nó đến nghiện. Đối với cậu bây giờ giống như đang mơ vậy, không ngờ có ngày bản thân sẽ thật sự được làm tình với Mikey.

Em đột nhiên rên lớn ôm chặt lấy cổ cậu, Takemichi bị tiếng rên mị ngọt kích thích cộng thêm gương mặt đỏ âu gọi tình của Mikey, không nhịn được mà bắn ra cùng em.

Takemichi ôm lấy Mikey đang run rẩy, chôn mặt vào hõm cổ em, cự vật lại lần nữa cứng lên.

Cậu nắm lấy gáy em, hôn lên khóe mép ướp đẫm, tiếp tục khiến em và cậu, chìm vào cơn nóng rực ẩm ướt hơn cả trời hè 36°.

...

Mikey ngồi một đống trên tấm nệm, bần thần ôm lấy đầu, em mở to mắt như không thể tim được chuyện gì vừa xảy ra.

Mình, mình... Vậy mà lại bị Takemichi đè!!!!!!!

Chuyện này có thể xảy ra sao???

Em sốc động phát xồn lên khiến cho thắt lưng đau nhói.

- Ức.- Mikey đau khổ kêu lên.

Em ôm lấy thắt lưng mình, liếc nhìn cái tên gây ra chuyện này đang ngủ ngon lành bên cạnh.

Bốpp!!!

- Mikey?!

- Đồ khốn kiếppp!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro